[HP][Snarry] Đôi Mắt Hoàng Kim

Chương 47: Xung đột



Harry thất thiểu bước đi trên dãy hành lang vắng người, trái tim vẫn còn đập bình bịch trong lồng ngực. Những tưởng trải qua nhường ấy thời gian, biết bao sóng gió tâm hồn già dặn đã chai sạn cứng rắn như gỗ đá nhưng giờ nhìn thấy Lily ở khoảng cách gần như thế hóa ra cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ thèm khát hơi ấm của mẹ, muốn được mẹ ôm ấp vỗ về. Như thế là không được, bà ấy đã không còn là mẹ của mày nữa rồi Harry, đừng tham lam mày biết hậu quả của việc tham lam là thế nào mà. Cậu dựa vào tường nhắm chặt mắt nén xuống tất cả nhụ mộ quyến luyến xuống đáy lòng, mở mắt ra cậu sẽ lại là một đứa trẻ mồ côi của một gia tộc lánh đời không hề liên quan gì đến bà ấy.

"Này, Harry."

Harry quay đầu lại khóe môi treo lên nụ cười thường nhật, "Chào buổi sáng, Draco, Blaise."

"Bây giờ là buổi trưa rồi." Blaise chỉnh lại.

"Hai đứa tìm anh có việc gì thế?" Harry không quan tâm lắm hỏi.

"Anh viết thư cho ba tôi nói ông ấy bỏ qua cho lão gác cổng và con súc sinh đó?" Draco bất mãn chất vấn.

"Đúng vậy. Draco, giáo sư Hagrid là một người rất yêu động vật. Lần đầu tiên làm giáo sư tuy có chút sai lầm nhỏ nhưng không đáng bị đuổi việc. Chúng ta nên cho ông ấy cơ hội sửa sai." Harry giải thích.

"Làm bị thương người thừa kế nhà Malfoy mà cũng gọi là sai lầm nhỏ?" Draco nhướng mày.

"Anh nghe nói giáo sư Hagrid sẽ mang bạch kỳ mã đến cho buổi học tiếp theo. Cô bé ấy là bạn của anh, em có muốn cưỡi bạch kỳ mã một lần không? Đảm bảo không có ai có được vinh dự này ngoài em đâu. Thế nào?" Harry rất hiểu điểm yếu của Draco.

"..." Mặt nó đỏ bừng vừa muốn lại vừa không thể buông xuống mặt mũi. Cuối cùng ham muốn chiến thắng sĩ diện Draco mím môi gật đầu.

"Ngoan lắm. Hẹn em ở bìa rừng cấm cạnh hồ Đen chiều nay nhé." Harry mỉm cười.

"Phải rồi, mẹ tôi gửi anh cái này." Draco lấy ra một cái bọc to bao bằng vải nhung khá nặng.

Harry vươn tay nhận lấy cậu đoán được trong đây là gì. Khi cậu chuẩn bị cầm lấy cái bọc thì Draco lại do dự rụt lại.

"Anh... Điều anh nói với mẹ tôi có thể làm được sao?" Nó dè dặt hỏi.

"Anh chỉ có thể nói anh sẽ cố gắng." Cậu trả lời.

"Lúc phát hiện thi thể chú Reg mẹ tôi đã khóc rất nhiều. Nếu anh có thể tái hiện lại chú ấy mẹ sẽ rất vui. Coi như tôi nợ anh một lần, tôi sẽ bỏ qua cho người gác cổng và cả mấy người Gryffindor đó... cũng không cần cưỡi bạch kỳ mã nữa." Draco nhỏ giọng nói.

"Coi kìa, việc anh đã đồng ý với em chắc chắn sẽ không nuốt lời. Anh làm việc này không phải để em hay nhà Malfoy nợ ân huệ mà vì Regulus là bạn của anh. Anh đã hứa với chú ấy. Em biết đấy Slytherin hành vi thủ tục thứ tám mươi mốt: một khi đã hứa hẹn thì có chết cũng phải thực hiện." Harry tinh nghịch nháy mắt.

Draco và Blaise sửng sốt nhìn nhau rồi bật cười thích thú.

"Harry Potter, anh là người bạn được Slytherin công nhận." Blaise gật đầu trịnh trọng tuyên bố.

"Cảm ơn các em."

...

Tan học, Harry và Ron đi đến bệnh thất để cùng Lily ăn trưa theo lệnh của ba nó. Có vẻ dạo này mẹ Lily rất nhớ nó nên ba James, người thương vợ hơn tất cả, quyết định ngoài giờ học nó phải lảng vảng xung quanh Lily để mẹ chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy nó. Có trời mới biết năm ngoái nó đi học cả hai học kỳ sao mẹ không nhớ nó như vậy. Về phần Ron là nó kéo đi theo để không phải một mình làm bóng đèn nhìn ba mẹ thân mật trong bữa ăn mà thôi.

"Mẹ gửi thư sấm cho mình sáng nay. Mẹ biết mình vừa làm gãy vừa để mất luôn đũa phép rồi." Ron chán nản nói.

"Vậy sau này bồ học bằng gì?" Harry tò mò hỏi.

"Haiz, đũa phép cũ của Charlie." Ron thở dài.

"Ráng nhịn ăn vặt một chút, để dành tiền mua đũa phép mới thôi. Mình sẽ giúp bồ." Harry an ủi.

"Nhưng ba mình đã nói, mỗi người đều chỉ có một đũa phép phù hợp với bản thân, nếu như mình không thể tìm thấy cây đũa phép thứ hai hợp với mình thì sao? Mình sẽ phải mắc kẹt với cây đũa cũ của anh Charlie cả đời." Ron sợ hãi khi tưởng tượng đến viễn cảnh ấy.

"Chắc... chắc không tệ đến thế đâu. Dù sao trong tiệm của ông Ollivander có rất nhiều đũa phép mà." Harry không chắc chắn lắm nói.

"Không biết rớt ở đâu rồi. Tuy nó đã gãy nhưng cây đũa phép đó là đồ mới duy nhất mình có, trước giờ mình toàn phải xài lại đồ cũ của các anh thôi." Ron buồn rầu gãi đầu.

"Chắc là làm rơi trên sân vận động hôm bữa rồi. Chiều nay chúng ta ra đó tìm lại thử xem." Harry đề nghị.

"Ừ... hử, Harry nhìn kìa." Ron kéo áo Harry chỉ chỉ về phía góc ngoặt, tụi nó trông thấy thằng xấu xa Malfoy đang đưa đồ cho Harry.

"Anh Harry, tại sao anh cứ thân thiết với bọn rắn độc này như thế?" Harry nhảy bổ đến trước mặt Harry chỉ tay vào Draco gào lớn.

"Không thân với tụi tao vậy phải thân với mày chắc." Draco bĩu môi.

"Đúng vậy. Anh ấy với tao mới là người nhà." Nó gật đầu chắc nịch.

"Người ta còn chưa nói gì đâu mà mày đã nhận vơ rồi. Thật là buồn cười quá đi." Draco đâm chọc.

"Ai nói tao nhận vơ. Anh, chúng ta là người thân mà, phải không?" Nó quay đầu nhìn Harry.

Cậu trông thấy gương mặt khẩn thiết xen lẫn cầu xin của nó nhưng vẫn vô cảm đáp lời, "Không phải."

"Ha" Draco bật cười đắc ý.

"..." Viền mắt Harry hoe đỏ trừng Harry với dáng vẻ không thể tin nổi xen lẫn tổn thương sâu sắc.

"Thay anh cảm ơn phu nhân Malfoy. Anh đi trước." Harry hướng Draco gật đầu lách qua hai đứa nhỏ nhanh chóng rời đi.

"Đứng lại." Harry gào lên.

Harry dừng bước nhưng vẫn đưa lưng về phía nó. Harry hùng hổ chạy đến trước mặt cậu.

"Em không hiểu? Tại sao anh cứ phủ nhận quan hệ với em với ba James, mẹ Lily? Em biết anh là người nhà của em. Em cảm nhận được nó, anh cũng vậy mà phải không?" Nó lộn xộn nói.

"Anh không biết em đang nói về cái gì. Anh phải đi, tránh ra Harry." Cậu lạnh giọng ra lệnh.

"Không" Nó hét lên. "Là tại lão Snape có phải không? Lão không cho anh thân thiết với em đúng không?"

"Rốt cuộc em đang nói cái gì vậy?" Harry nhíu mày.

"Lão ta là người xấu. Anh không biết lão đã làm những gì đâu."

"Đủ rồi, Harry" Cậu cảnh cáo.

"Lão ta là Tử thần thực tử, lão đã bán đứng ba mẹ em. Lão nghe lén lời tiên tri rồi báo cho kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy."

"Harry, đừng nói nữa." Harry thở dốc.

"Nếu không có người bí ẩn thì cả nhà em đã chết rồi."

CHÁT!!!

Harry run rẩy ôm lấy má, "Anh đánh em? Anh vì lão ta mà đánh em???"

"Harry, anh..." Cậu bối rối nhìn tay mình như không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Đột nhiên một tia sáng từ phía sau bắn tới, ngay lập tức Harry nhanh như điện vung đũa phép tạo màn chắn, "Protego"

Sirius từ trong bóng tối bước ra, "Quả nhiên, mày với Snivellus đều cùng một giuộc với nhau. Lại đây với cha đỡ đầu, Harry"

Harry cắn răng ôm má chạy đến phía sau Sirius thù hằn nhìn cậu. Harry muốn mở miệng nói gì đó nhưng cuối cùng lại chọn lặng im.

"Mày sẽ phải trả giá vì đã đánh con đỡ đầu của tao." Sirius lạnh lẽo lên tiếng.

"Ông định làm gì? Thần-sáng-Black?" Harry nhếch môi.

"Brachiabindo" Sirius quăng một bùa trói thẳng vào Harry.

"Finite" Harry chặn lại.

"Erecto" (Bùa nhấc bổng)

"Everte Statum" (Bùa văng)

"Immobulus" (Bùa đông cứng)

Sirius liên tục ném thần chú về phía Harry, còn cậu thì liên tục đỡ chứ không phản kháng vì vậy mà cậu liên tục lùi về sau mấy bước.

"Expelliarmus"

Tia sáng kèm theo tiếng rống giận từ phía sau Harry hướng thẳng về phía Sirius.

"Mày đang làm cái gì?" Snape phẫn nộ hỏi. "Đây là cách bảo vệ mới của thần sáng các người?"

"Đúng vậy, tao đang bảo vệ chúng khỏi đứa phù thủy hắc ám dự bị này đây. Sao hả? Mày có ý kiến? Ha... Đương nhiên phải có rồi vì mày chung ổ với nó mà." Y lên giọng thách thức.

"Mày..." Snape tức tới thở hổn hển giờ thì không cần nói gì nữa hai người lao vào đánh nhau.

Trận chiến giữa hai cao thủ quyết đấu không phải là thứ mà đám trẻ hay đùa nghịch với nhau. Snape và Sirius liên tiếp giã bùa chú về phía đối phương không khoan nhượng. Ánh sáng đủ màu văng ra tứ phía, đám nhóc phía bên kia vội vàng ôm đầu chạy trốn khỏi tên bay đạn lạc còn Harry thì lo lắng theo dõi muốn xen vào cũng không được. Một tia sáng không biết từ đũa phép ai phát ra bị chặn lại đổi hướng rồi văng lên tường nảy lên trần rơi trúng bộ áo giáp trưng bày ngay góc tường làm nó rung lên. Cây rìu nặng cả trăm Pound tuột khỏi tay bộ giáp theo trọng lực bổ mạnh xuống đất, mà trên đường đi của nó là cái đầu của Snape.

"Giáo sư Snape, coi chừng!" Harry hoảng hồn hô lên.

Trong một tích tắc Snape ngửa đầu về sau tránh né, cây rìu sắc bén chém đứt vài sợi tóc của hắn rồi phang thẳng xuống nền nhà phát ra âm thanh chói tai.

"Đây là có chuyện gì xảy ra?" Remus từ xa chạy đến, anh nhìn cây rìu tạo thành một cái hố sâu hoắm trên mặt sàn đá nhíu mày hỏi.

"Ông ta tấn công anh Harry, giáo sư Snape vì bảo vệ anh Harry mà đối đầu với thần sáng Black." Draco lên tiếng cáo trạng trước.

"Chú Remus, không phải đâu là do anh ta đánh Harry trước. Chú Sirius chỉ muốn giáo huấn anh ta thôi." Ron gấp gáp xen vào.

"Thần sáng Black, đây là tấn công trẻ vị thành niên. Ông có còn nhớ luật bảo vệ phù thủy nhỏ của Bộ viết thế nào không? Ngài Black biết rõ mà cố phạm hay chưa từng đọc qua? Cho dù là cái nào thì tôi thật phải nghi ngờ tính minh bạch trong khâu tuyển chọn nhân sự của Bộ pháp thuật đấy." Blaise châm chọc.

"Mày nói bậy gì đó." Ron tức giận hô.

"Sự thật, Weasley" Blaise lạnh lẽo nhìn nó.

"..." Ron cứng họng không hiểu sao nó có chút hoảng hốt.

"Sirius điều này có đúng không?" Remus tức giận chất vấn.

"Đúng... Nhưng mà nó đánh Harry." Sirius uất ức nói.

"Sirius, cậu không phải giáo sư Hogwarts. Chuyện học trò đánh nhau cậu không có quyền trừng phạt càng không được tấn công học trò." Remus giận dữ quát lớn.

"Giáo sư Lupin" Harry lên tiếng bước lên phía trước, "Chuyện này là do tôi khơi mào trước, tôi chấp nhận mọi sự trừng phạt."

"Harry.." Remus nhíu mày không đồng ý.

"Gryffindor trừ 50 điểm, gây sự trong hành lang." Snape âm trầm mở miệng trước, "Malfoy, Zabini trở về ký túc xá. Giáo sư Lupin, xích chặt con chó điên của ông. Còn trò, đi theo ta."

Snape liếc Harry rồi vung áo chùng cuồn cuộn quay người rời khỏi. Cậu thoáng nhìn về phía bên kia một giây rồi dứt khoát đuổi theo Snape trở về hầm.