[HP][Snarry] Đôi Mắt Hoàng Kim

Chương 67: Lời hứa



*Thận béo: Các cậu tưởng đã hết ngược rồi ư?

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Ngây thơ!

Harry thức dậy với cơn đau đầu âm ỉ, đúng là một cảm giác lạ lẫm mà thú vị. Đã bao lâu cậu không bị cảm rồi nhỉ, hai trăm hay ba trăm năm? Không nhớ nữa. Cố gắng nâng cánh tay đau nhức, Harry ngồi dậy lục tìm trong túi rồi thở dài bất đắc dĩ. Trong túi cậu dự trữ rất nhiều loại độc dược, có cả loại bị cấm như thuốc đa dịch nhưng một liều thuốc cảm đơn giản nhất lại không có. Có lẽ cậu nên ghé bệnh thất trước khi ăn sáng. Nghĩ là làm, Harry chậm chạp xuống giường mặc quần áo rồi đi đến bệnh thất.

"Trò Potter? Sao trò đến đây sớm như vậy?" Bà Pomfrey chỉ vừa mới bắt đầu công việc nhìn thấy cậu liền ngạc nhiên hỏi.

"Em đến xin một ít thuốc cảm thưa cô." Cậu mỉm cười nói.

"Lại đây xem nào, trông cái gương mặt đỏ ửng của trò kìa." Pomfrey sẵng giọng gọi. "Quần tất Merlin, trò sốt cao quá! Sao trò dám một mình mang theo thảm bay trong cơn bão đó chứ. Lỡ tàu thì lỡ đi, viết một lá thư sẽ có giáo sư đến đón trò đi học."

"Em chỉ sợ làm phiền mọi người." Harry cười cười giải thích.

"Phiền cái gì." Bà cắt ngang lời cậu. "Đó là công việc của các giáo sư. Hôm nay trò ở đây không được đi đâu cả."

Harry nhận lấy chai thuốc cảm từ bà Pomfrey ngoan ngoãn uống hết và leo lên giường bệnh, cậu cũng không muốn chống đối nữ vương Hogwarts đâu hậu quả thảm khốc lắm. Trong thuốc cảm cũng có thành phần gây ngủ, cậu mơ màng gắng gượng một chốc nhưng rồi không thắng nổi cơn mê chìm vào giấc ngủ sâu.

Khi cậu vừa an giấc thì có vài người vội vàng đi vào bệnh thất.

"Poppy, Harry thế nào rồi?" Lily lo lắng tiến đến giường bệnh. Sáng nay không thấy cậu trong đại sảnh, cô hỏi thăm mấy nhóc Ravenclaw liền đến đây ngay.

Snape và Dumbledore theo sau không nói gì nhưng ánh mắt của họ rõ ràng cũng muốn hỏi một câu y hệt.

"Chỉ là một cơn cảm lạnh thông thường." Bà Pomfrey thở dài. "Nhưng có việc tôi không biết là chuyện tốt hay xấu nữa."

"Sao vậy?" Cô sốt ruột nhìn bà.

"Suy nhược cơ thể, thiếu dinh dưỡng, thiếu máu, sút cân, có dấu hiệu mất ngủ kéo dài." Pomfrey mau chóng nói ra những triệu chứng của Harry.

"Thứ lỗi cho tôi Poppy, tôi không thấy cái gì tốt trong những thứ cô vừa liệt kê cả." Snape nhăn mày lên tiếng.

"Trước đây khi tôi kiểm tra cho trò Potter tôi đã ngạc nhiên vì tình trạng của thằng bé rất tốt. Tốt đến không thực. Ý tôi là một người bình thường thì sẽ luôn có vài bệnh vặt dù họ có sống lành mạnh đến cỡ nào đi nữa. Trò Potter thì khác, cơ thể trò ấy hoàn hảo đến mức giống như không phải con người vậy. Bây giờ tuy rằng tôi phát hiện ra cả đống vấn đề nhưng tôi lại thấy trò ấy bình thường hơn. Ôi, mọi người có hiểu ý tôi không?" Bà giải thích.

Dumbledore rất nể mặt mà lắc đầu qua lại, Lily cũng trưng ra vẻ mặt khó hiểu chỉ có Snape là trầm mặc không tỏ vẻ gì nhưng lại ngầm thừa nhận lời nói của bà.

"Trò ấy không sao là tốt rồi." Dumbledore thở hắt ra rồi rời khỏi bệnh thất.

Lily trìu mến vuốt mái tóc bù xù của Harry nhẹ nhàng đặt lại cánh tay cậu vào chăn sau đó ngẩng đầu liếc về phía người đàn ông áo đen vẫn nhìn chăm chăm vào thiếu niên trên giường bệnh.

"Tôi có chuyện muốn nói với cậu. Ra ngoài đi."

Tại một góc hành lang vắng người, Lily và Snape đứng song song cùng hướng mặt về phía hồ Đen qua cửa sổ. Chẳng ai nói gì và có vẻ trong chốc lát cũng không có ý định lên tiếng. Đối với Lily, Snape có kiên nhẫn hơn người khác đôi chút vả lại hắn có dự cảm chuyện mà cô sắp nói liên quan đến Harry.

Một lúc sau rốt cuộc Lily cũng sắp xếp từ ngữ xong.

"Tôi thực sự ghen tị với cậu đấy."

"Ghen tị?" Snape hừ cười một tiếng, "Một kẻ như tôi thì có gì mà khiến cậu phải ghen tị đây."

"Cậu hiểu rõ Harry và luôn có thể nói chuyện tự nhiên với thằng bé như vậy." Lily mím môi nói.

"Cậu đã có gia đình của cậu. Nên đừng tham lam." Snape nhíu mi thẳng thừng cảnh cáo.

"Tôi biết. Nhưng tôi không dừng lại được. Mỗi lần nhìn thấy Harry tim tôi lại đau nhói." Cô buồn bã ôm lấy ngực mình.

Snape trầm mặc trông về phía mặt hồ yên ả, có lẽ hắn biết vì sao Lily lại như thế nhưng cứ cho là hắn ích kỷ đi. Bí mật này chỉ riêng hắn biết và không có một thế lực nào có thể cạy nó ra từ miệng hắn trừ khi hắn chết.

"Tôi rõ ràng có thể cảm nhận được tình cảm của Harry. Nhưng tại sao thằng bé cứ muốn đẩy chúng tôi ra xa như vậy?" Lily lẩm bẩm cũng không mong nhận được câu trả lời từ Snape.

"Có đôi khi, khi yêu ai đó cậu phải trở thành người xa lạ." Snape thẫn thờ lên tiếng, chỉ cần có thể nhìn thấy Harry một lần nữa việc gì hắn cũng chấp nhận.

"Thật kỳ quái khi nghe điều này từ cậu đấy." Lily tỏ ra khá bất ngờ.

"Không chỉ mình cậu cảm thấy như thế đâu." Snape cụp mắt. "Vậy đây là chuyện cậu muốn nói với tôi?"

"Không, tôi gọi cậu ra đây là muốn cậu hứa với tôi một chuyện." Lily hít sâu nói. "Tôi muốn cậu để cho Harry tự do tìm kiếm hạnh phúc thằng bé."

"Ý cậu là gì?" Snape nhíu mày hỏi.

"Ý tôi là cậu không được dùng những thủ đoạn Slytherin mà cậu thường dùng để thao túng, dụ dỗ thằng bé thích cậu." Cô siết chặt nắm tay.

"Thủ đoạn? Thao túng? Cậu nghĩ tôi là người như thế sao?" Snape cảm thấy bị xúc phạm.

"Cậu là người lớn. Cho dù Harry có trưởng thành thế nào nhưng về kinh nghiệm sống và sự va vấp thì không thể nào so với một người sống hơn mình tận hai thập kỉ." Lily quay mặt đi, cô biết là cô đang tổn thương hắn.

Snape quay đầu lại nhìn Lily, có lẽ đây là lần đầu tiên sau bao năm và cũng là lần cuối cùng hắn quan sát cô kỹ càng như vậy.

"Cậu... rốt cuộc cũng giống như đám người ngoài kia vậy."

Lily né tránh tầm mắt Snape, thực xin lỗi nhưng đối với mình Harry quan trọng hơn.

"Được, tôi hứa với cậu sẽ để cho Harry tự do lựa chọn hạnh phúc của mình." Snape nghe thấy bản thân hộc ra từng chữ giữa những kẽ răng.

"Cảm ơn cậu, Severus." Lily thực sự cảm kích gật đầu, sau đó cô lướt qua Snape trở lại bệnh thất.

...

Harry mơ mơ hồ hồ tỉnh lại liền cảm giác có một tầm mắt mang theo tò mò và hưng phấn đang nhìn chằm chằm vào mình. Cậu xoay đầu qua liền chạm phải đôi con ngươi xanh biếc gần như dán sát vào mặt cậu.

"Harry? Em làm gì thế?" Cậu hỏi với giọng khàn đặc.

"Hì hì em đang nhìn anh nè." Nhóc con cười toe lắc lư mái đầu bù xù.

Harry thấy thế cũng phải phì cười, cậu chầm chậm nâng người dậy hỏi nó "Em không đi học sao?"

"Chiều nay em mới có tiết." Harry săn sóc đỡ lấy anh trai, nó còn biết nhét một cái gối mềm dưới lưng Harry để cậu ngồi thoải mái hơn.

Harry nhìn cậu nửa ngồi trên giường bỗng nhớ tới buổi tối ngày diễn ra chung kết Quidditch World Cup anh trai ôm nó ngủ rất là thoải mái.

"Em lên giường nằm với anh được không?" Nó cắn ngón tay hỏi.

"Anh còn đang bệnh." Harry lắc đầu từ chối.

"Em biết là anh sẽ cho phép mà." Nó tỉnh rụi cởi giày nhanh như chớp lủi vào chăn với Harry.

"???" đầu óc Harry còn chưa tỉnh táo lắm, cậu phải kiểm điểm lại xem vừa nãy cậu đã đồng ý với nó sao?

"Hì hì" Harry thỏa mãn chui vào lòng anh trai.

Harry bất đắc dĩ ôm lấy nó phòng ngừa nó ngã xuống giường, vì dinh dưỡng đầy đủ mà năm nay nó trổ giò còn cao hơn cả cậu. Cái thân to cao chen chúc trên chiếc giường đơn chật chội với người bệnh mà còn cười được.

"Harry, đi xuống." Lily vừa bước vào bệnh thất thấy cảnh này liền sẵng giọng mắng.

"Không." Nó chôn mặt vào người Harry ăn vạ.

"Con có đi xuống không thì bảo." Cô nhéo tai nó nhưng không ăn thua.

"POTTER, ĐI XUỐNG."

Chỉ đến khi tiếng quát giận dữ như sấm rền vang lên từ đằng sau, thằng nhóc lì lợm này cuối cùng cũng biết sợ mà nhanh chóng leo xuống khỏi giường ngoan ngoãn ngồi một góc không dám hó hé.

Snape đen mặt tàn bạo trừng nó cháy mắt rồi đặt trước mặt Harry hơn mười chai độc dược. Cậu cũng không hỏi đây là gì mà tự nhiên cầm từng chai một lên uống hết. Lily có chút muốn ngăn cản nhưng rồi lại nhịn xuống không nói nữa. Tuy thế nhưng Snape biết cô muốn làm gì liền nói ra tên của những độc dược này.

"Đây là thuốc cảm, thuốc bổ máu, thuốc phục hồi, thuốc dinh dưỡng..."

"Mình biết, cảm ơn cậu Severus." Lily gượng cười.

"Oa, sao anh có thể nuốt trôi được vậy? Mấy cái này ghê thấy mồ luôn." Harry rùng mình hỏi sau đó lại nhận được cái liếc sắc lẻm từ Snape.

"Anh thấy nó cũng không tệ. Uống nhiều thì quen thôi." Cậu không đổi sắc uống tới chai cuối cùng.

"Harry, cháu thế nào rồi?" James và Sirius cùng nhau tiến vào bệnh thất.

Lúc này Harry mới lờ mờ cảm thấy không đúng lắm, cậu quay sang hỏi Lily. "Công việc khám sức khỏe của cô vẫn chưa xong sao?"

"Hogwarts đăng cai tổ chức thi đấu Tam pháp thuật. Cô, James và Sirius là tình nguyện viên hỗ trợ việc chuẩn bị cho cuộc thi." Lily dịu dàng đáp.

"Vậy... ai là giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám năm nay?" Cậu ngập ngừng hỏi.

"Harry, anh đúng là sốt đến hỏng đầu rồi. Giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám không phải là chú Remus sao?" Harry nhanh nhảu lên tiếng.

Cậu sửng sốt mù mờ nhìn Snape, giáo sư Snape không tố cáo chú Remus là người sói sao?

"Có chuyện gì vậy? Có phải khó chịu ở đâu không?" Snape nhíu mày lo lắng.

"Em không sao? Là do tối qua em không để ý hiệu trưởng Dumbledore nói gì thôi." Cậu lắc đầu.

"Hôm qua người cháu ướt nhẹp, chắc là bị bệnh từ lúc đó rồi." James nhăn mày suy đoán.

Không, là do cậu ngắm giáo sư Snape đến nhập thần thôi, Harry nhìn trời nghĩ.

"Nhưng mà công nhận cháu dám dùng thảm bay bay tới trường đúng là quá ngầu. Sao cháu lại không vào Gryffindor nhỉ?" Sirius cảm thán.

"Câm miệng Sirius, đó là hành động rất nguy hiểm. Harry cháu không được làm thế nữa biết không?" Lily không đồng ý.

"..." Cậu chỉ có thể mỉm cười gật đầu.

"Đúng rồi, chuyện quốc tịch của cháu chú đã làm việc với Bộ. Không biết tại sao bọn họ lại thay đổi thủ tục không cho phép phù thủy nhập cư như bình thường nữa. Harry chú biết cháu có ba mẹ. Chúng ta cũng sẽ không ép cháu gọi chúng ta là ba mẹ nhưng chỉ trên giấy tờ thôi hãy để chúng ta nhận nuôi cháu để cháu dễ dàng nhập tịch hơn." James thận trọng nhìn sắc mặt Harry.

"Cháu đã 15 tuổi rồi chỉ cần bọn họ muốn cứ kéo dài thủ tục đến lúc cháu tốt nghiệp cũng vậy thôi." Harry chép miệng. "Thật ra cháu có cách dễ hơn nhiều."

"Là gì vậy?" James vui mừng hỏi.

"Kết hôn." Harry nhẹ nhàng quăng một trái bom.

James "!!!!"

"Harry" Lily nâng cao giọng, "Hôn nhân không phải trò đùa cũng không phải công cụ để cháu đạt được mục đích. Để tiến tới hôn nhân cháu phải suy nghĩ thật kỹ chọn được người cháu toàn tâm toàn ý yêu thích mới được. Cháu không cần vì để lấy được quốc tịch Anh mà lấy người cháu không yêu."

"Vậy thì chỉ cần người cháu thích là người người Anh là được phải không?" Cậu không sao cả nhún vai.

Harry nhỏ ở một bên nghe thế nhíu mày, nó nhớ tới mấy cô gái người Pháp cứ quấn lấy nó hỏi thông tin của anh trai cho bằng được liều hỏi, "Vậy nếu lỡ anh thích... ưm, người Pháp thì sao? Anh sẽ đến Pháp và nhập quốc tịch Pháp à?"

"Nếu đó là người anh thích. Đúng vậy?" Cậu vươn tay xoa đầu nó.

"Nhưng... nhưng mà như vậy anh phải sang Pháp sao?" Nó mếu máo hỏi.

"Anh sẽ đến thăm em thường xuyên." Harry cười khúc khích đùa giỡn.

Mấy người lớn hứng thú nhìn mặt thằng nhóc nhăn như đít khỉ, bọn họ đương nhiên nghe ra ý tứ bông đùa trong lời Harry nói nhưng trong căn phòng này người tưởng thật không chỉ có một mình Harry. Snape âm trầm siết chặt nắm tay lạnh mặt quay người rời đi. Lily thoáng nhìn bóng áo chùng đen cuồn cuộn biến mất rồi lại quay đầu vui cười trò chuyện với hai đứa nhỏ như không có việc gì.

*Thận: Đừng ghét Lily, ngoài đời việc một người đàn ông hơn 30 tuổi có tình cảm với thiếu niên 15 tuổi đã là red flag rồi. Đây lại là con trai cô ấy, Lily chưa cầm đũa phép xiên cho Snape mấy phát đã là nể mặt tình cảm bạn bè bao nhiêu năm đấy. Lily lương thiện nhưng không thánh mẫu nhé.