Hư Tình Giả Ý

Chương 19



Anh dạy cho em

Edit by Mozzarelluoi

____________________

Lục Sơ Cảnh hiện tại rất muốn cắn cổ Dư Gia Nghệ, nhưng khi nhìn thấy mấy dấu răng trên cổ cậu, hắn cố nhẫn nhịn, chỉ lén thả pheromone.

Hắn lén lút để Dư Gia Nghệ nhiễm mùi trầm hương của hắn

Mặc dù Dư Gia Nghệ là beta, nhưng bây giờ cậu vẫn ngửi được pheromone của Lục Sơ Cảnh, mùi hương càng lúc càng nhạt, giống như bị hòa tan vào không khí.

Nhưng bỗng nhiên, mùi trầm hương trở nên nồng hơn.

Dư Gia Nghệ không hề tức giận, ngược lại còn vui mừng vì bắt được điểm yếu của Lục Sơ Cảnh, "Mấy ngày trước thấy em phun thuốc ngăn mùi lên người anh, anh cứ tưởng em ghét anh lắm cơ"

"..."

Lục Sơ Cảnh không nói lời nào, lặng lẽ dùng mùi trầm hương bao phủ Dư Gia Nghệ, chờ đến khi hắn chắc chắn mỗi một cọng tóc đều có mùi trầm hương, hắn mới an tâm thả cậu ra.

Dư Gia Nghệ nắm lấy ống tay áo, nhìn lên Lục Sơ Cảnh hỏi, "Bây giờ lại lén phóng pheromone lên người anh, không giải thích chút à?"

Rõ ràng đây là mùi pheromone hắn quen thuộc nhất, nhưng khi ngửi trên người Dư Gia Nghệ, Lục Sơ Cảnh lại cảm thấy thật khác biệt.

Hầu kết Lục Sơ Cảnh chuyển động, kiềm chế không hôn Dư Gia Nghệ, hắn rũ mi, ánh mắt vô tình nhìn thấy vết thương trên khóe miệng cậu.

Hắn vẫn nhớ rõ nguyên do vết thương trên miệng Dư Gia Nghệ, là khi hắn ôm lấy Dư Gia Nghệ, lúc thì hôn, lúc thì cắn.

Lục Sơ Cảnh ngượng ngùng rời tầm mắt, nhỏ giọng giải thích, "Giờ khác rồi"

"Khác chỗ nào?" Dư Gia Nghệ giống như đang ép hắn nói ra, "Nói kỹ xem nào"

"...Chúng ta" Đáp án của Lục Sơ Cảnh đưa ra không giống với Dư Gia Nghệ nghĩ, hắn vô cùng ngây thơ nói, "Chúng ta đang yêu đương"

Dư Gia Nghệ kinh ngạc, cười phụ họa, "Đúng vậy"

Lục Sơ Cảnh ấn cậu xuống giường, dém chăn lại cho cậu rồi nói, "Bác sĩ bảo anh nên nghỉ ngơi, anh ngủ trước đi"

Dư Gia Nghệ bây giờ cũng đang thoi thóp rồi, nhưng vì trêu Lục Sơ Cảnh vui quá, cậu mới tạm thời bỏ qua thân thể đang khó chịu và tinh thần mệt mỏi.

Bây giờ Lục Sơ Cảnh đã nói vậy rồi, cậu nhịn không được ngáp một cái, mắt cũng dần khép lại.

Cậu cầm chăn điều chỉnh tư thế ngủ, đầu kê lên gối, Dư Gia Nghệ không thích mùi thuốc sát trùng của bệnh viện, nhưng bây giờ quanh mũi chỉ có mùi trầm hương an tâm, không lâu sau đã ngủ.

Lục Sơ Cảnh không rời đi, dù rằng hắn có thể gọi y tá đến chăm sóc Dư Gia Nghệ, nhưng hắn vẫn ngồi yên bên cạnh giường bệnh.

Tầm mắt của hắn không rời Dư Gia Nghệ, thi thoảng liếc đến bình nước truyền đang nhỏ giọt, khi truyền hết nước, Lục Sơ Cảnh mới nhẹ nhàng ấn chuông.

Y tá phụ trách phòng VIP không nói gì, cô nhìn người bệnh đang nằm trên giường, bước chân nhẹ nhàng tới giúp Dư Gia Nghệ rút kim, y tá đang muốn băng lại cho Dư Gia Nghệ thì bị Lục Sơ Cảnh cầm lấy.

Hắn cầm lấy tay Dư Gia Nghệ, ngón tay nhẹ nhàng ấn băng cá nhân xuống, da Dư Gia Nghệ vốn đã trắng, nay lại càng thêm tái nhợt.

Dư Gia Nghệ không thay áo bệnh nhân, trên người vẫn đang còn mặc hoodie của hắn, quần áo lớn hơn số đo của cậu, tay áo dài che nửa bản tay, nom rất thùng thình.

Lục Sơ Cảnh biết Dư Gia Nghệ rất gầy, cổ tay cậu Lục Sơ Cảnh có thể nắm vừa trong một tay.

Căn phòng rất yên tĩnh, trời đã về khuya, ánh đèn nhấp nháy từ những tòa nhà cao tầng bên ngoài hắt qua ô cửa kính, cảm xúc của Lục Sơ Cảnh bắt đầu thay đổi.

Ánh mắt hắn hướng đến cái cổ trơn bóng của Dư Gia Nghệ, hắn có xúc động muốn chiếm hữu beta này mãnh liệt, giống như hắn đã làm ba ngày trước.

Lục Sơ Cảnh hít một hơi nặng nề, hắn biết beta trước mặt quá yếu ớt, hắn kiềm chế, cuối cùng lén lút cúi xuống.

Dưới ánh trăng, hắn hôn lên môi Dư Gia Nghệ.

*

Khi Dư Gia Nghệ tỉnh dậy vào hôm sau thì đã là xế chiều, cậu lờ mờ mở mắt, nhìn thấy Lục Sơ Cảnh đang bên giường đầu tiên.

Hắn đang ngồi trên ghế, không làm gì cả, một nửa khuôn mặt bị ánh mặt trời chiếu đến, trông như đang phát sáng.

Ngay khi Lục Sơ Cảnh thấy Dư Gia Nghệ tỉnh dậy, hắn để điện thoại và bình nước nóng của cậu lên bàn đầu giường, "Em lấy điện thoại cho anh rồi"

Hắn cho rằng Dư Gia Nghệ muốn điện thoại của mình, cho nên sáng hôm nay đã về phòng lấy.

Dư Gia Nghệ nhận lấy chiếc cốc, cái miệng nhỏ nhấp vài ngụm thì mới có sức cầm điện thoại.

Lục Sơ Cảnh đã sạc đầy pin cho điện thoại, khi cậu mở máy, màn hình toàn là thông báo gọi nhỡ.

Trần Thụy Khanh, Thẩm Chiêu và Đậu Cẩm đều gọi đến.

Dư Gia Nghệ chọn bừa một số gọi lại, "Alo?"

Đầu bên kia điện thoại im lặng lạ thường, một lúc sau, Trần Thụy Khanh mới khụ khụ đáp, "Ừ, cá nhỏ này, mày có sao không?"

Dư Gia Nghệ có một linh cảm không hay, mí mắt cậu giật giật, hỏi ngược lại, "Sao lại hỏi thế?"

"Bọn tao thấy mày đi lâu vậy chưa về, sau đó..." Trần Thụy Khanh sắp xếp lại câu từ, "Sau đó bọn tao dùng quan hệ kiểm tra camera, thấy mày bị Lục Sơ Cảnh... bị Lục Sơ Cảnh xách về phòng"

Hai mắt Dư Gia Nghệ tối sầm, cậu cảm thấy thanh danh một đời của mình đã bị hủy hoại, một beta như cậu bị alpha trói về phòng ngủ, sau đó biến mất luôn 3 ngày, xảy ra chuyện gì thì nhắm mắt cũng hiểu.

Vốn cậu đang định tìm bừa một lí do cho qua, nhưng bây giờ thì không được rồi, Dư Gia Nghệ đang chuẩn bị tắt máy thì nghe Trần Thụy Khanh tiếp tục nói, —— "Ừm... Vấn đề là có khả năng không chỉ bọn tao biết vụ này, lúc đó Lục Sơ Cảnh nửa đêm ôm mày chạy ra ngoài bị mấy người thấy được, mày biết đấy, một truyền mười, mười truyền trăm"

Dư Gia Nghệ không nghe nổi nữa, tắt điện thoại.

Cậu và Lục Sơ Cảnh làm ầm ĩ như vậy, giờ mối quan hệ của hai người không giấu nổi nữa, con chó trong trường cũng biết hai người đã làm nhau rồi, còn làm rất kịch liệt, làm đến mức vào viện luôn.

Dư Gia Nghệ sa sầm, cậu thích Lục Sơ Cảnh, muốn ở bên Lục Sơ Cảnh, nhưng đây chỉ vì muốn thử cảm giác mới mẻ của việc yêu đương với alpha.

Nếu cậu không thích cảm giác đó nữa, dù quá trình theo đuổi Lục Sơ Cảnh vất vả bao nhiêu, Dư Gia Nghệ vẫn không chút do dự đá Lục Sơ Cảnh.

Nhưng bây giờ, cậu và Lục Sơ Cảnh làm rùm beng mọi chuyện lên như vậy, đến khi chia tay phải làm sao?

Lục Sơ Cảnh không nghe được nội dung trong điện thoại, nhưng vẫn nhận thấy cảm xúc khác lạ của Dư Gia Nghệ, hắn chậm rãi nói, "Bác sĩ nói anh có thể xuất viện rồi, anh đi cỡ giày bao nhiêu để em mua cho?"

Trong đầu Dư Gia Nghệ đang loạn cào cào, thuận miệng đáp, "40"

Trong bệnh viện có một cái siêu thị, chú Lý nhanh chóng mang đến một đôi giày và một đôi tất, Dư Gia Nghệ vốn muốn xuống giường tự đi, nhưng cậu vừa ngồi dậy, Lục Sơ Cảnh đột nhiên ngồi xổm trước mặt cậu.

Trên tay hắn cầm đôi tất trắng, Lục Sơ Cảnh nâng chân Dư Gia Nghệ đặt lên đùi mình, có vẻ muốn đi tất cho cậu.

Dư Gia Nghệ muốn rụt chân lại, nhưng bị Lục Sơ Cảnh giữ lại, kéo trở về.

Bàn chân cậu cũng trông rất thanh tú, trắng hồng.

Suy nghĩ của Lục Sơ Cảnh rất đơn giản, Dư Gia Nghệ là beta của hắn, hắn nên đối tốt với cậu, huống gì bây giờ Dư Gia Nghệ không xuống giường được phần lớn là do hắn, hắn phải có trách nhiệm.

Hắn chưa từng đi tất cho ai, cũng chưa từng giúp ai đi giày, động tác còn chưa quen nhưng nghiêm túc.

Dư Gia Nghệ kinh ngạc, lần cuối có người đi tất cho cậu là lúc bảo mẫu đi giày cho cậu khi cậu còn rất nhỏ, cậu cúi đầu, nhìn thấy ánh sáng mặt trời chiếu lên tóc của Lục Sơ Cảnh.

Cơn giận trong lòng biến mất, Dư Gia Nghệ nghĩ, Lục Sơ Cảnh đối xử tốt với mình như vậy, hai người họ có thể bên nhau rất lâu, rất lâu.

Chờ Lục Sơ Cảnh đi xong giày cho cậu, cậu nhìn xuống nút thắt giày hoàn hảo, rồi cúi xuống ôm Lục Sơ Cảnh, Dư Gia Nghệ cáo trạng, "Bạn anh nói chuyện chúng ta bị nhiều người biết rồi, em phải chịu trách nhiệm với anh!"

Lục Sơ Cảnh từ từ đứng lên, hắn để yên cho Dư Gia Nghệ ôm eo hắn, vươn tay xoa đầu Dư Gia Nghệ nói, "Ừ, em sẽ chăm sóc anh"

Dư Gia Nghệ cảm thấy mình nhặt được báu vật rồi, quá trình theo đuổi Lục Sơ Cảnh giống như một trò chơi vượt cấp, nhưng phần thưởng lại rất hậu hĩnh.

Giọng cậu vô thức nhỏ xuống, thỏ thẻ nói, "Em cõng anh được không?"

Giọng cậu vẫn ổn, nhưng chân hơi có hơi nhũn, vẫn đủ sức đi, nhưng Dư Gia Nghệ không muốn tự đi, cậu muốn Lục Sơ Cảnh bế cậu.

"Ừm"

Lục Sơ Cảnh đồng ý, cõng Dư Gia Nghệ về.

Dư Gia Nghệ nằm trên lưng Lục Sơ Cảnh, cảm nhận được sự chênh lệch về hình thể của beta và alpha, lúc Lục Sơ Cảnh cõng cậu rất nhẹ nhàng.

Cậu không nhịn được thổi bên tai Lục Sơ Cảnh mấy hơi, cảm thấy động tác của Lục Sơ Cảnh cứng đờ, cậu mới chậm rãi nói, "Nhớ thêm Wechat của anh đấy, bạn trai"

"...Ừm"

Lục Sơ Cảnh đồng ý rồi, nhưng Dư Gia Nghệ vẫn hẹp hòi nghĩ, Lục Sơ Cảnh từ chối kết bạn với mình nhiều lần như vậy, bây giờ mình cũng phải từ chối Lục Sơ Cảnh vài lần.

Chú Lý vẫn là người chở hai người họ về, thấy Lục Sơ Cảnh cõng Dư Gia Nghệ lại đây, ánh mắt ông cả kinh, không khỏi liếc Dư Gia Nghệ thêm vài cái.

Chú Lý cũng là beta nhưng ý nghĩ alpha nên ở bên omega đã ăn sâu vào tiềm thức, chú luôn nghĩ Lục Sơ Cảnh sẽ thích một omega ưu tú như mình, không ngờ Lục Sơ Cảnh lại ở bên một beta.

Chú Lý không nhịn được nhìn thêm vài lần, Dư Gia Nghệ không thấy được vì cậu đang bận trêu Lục Sơ Cảnh.

Lục Sơ Cảnh lại chú ý, hắn kín đáo che trước người Dư Gia Nghệ, giương mắt nhìn lại.

Chú Lý không nhìn thêm lần nào nữa, tiếp tục chăm chú lái xe.

Khi đến trường, Lục Sơ Cảnh vẫn ngồi xổm trước mắt Dư Gia Nghệ, Dư Gia Nghệ do dự nhưng vẫn bò lên, da mặt cậu dày như vậy, đến người qua đường cũng phải ngại hộ cậu.

Lục Sơ Cảnh đã từng đến ký túc xá của Dư Gia Nghệ, đi thẳng không cần hỏi số phòng, Dư Gia Nghệ lo rằng Trần Thụy Khanh đang ở trong ký túc xá nên nhảy khỏi lưng hắn.

Cậu cúi người lấy chìa khóa từ hộp đồng hồ nước, khi mở thấy bên trong không có ai thì thở phào nhẹ nhõm, Dư Gia Nghệ vẫy tay với Lục Sơ Cảnh, ý bảo hắn cùng vào.

Lục Sơ Cảnh bình tĩnh quan sát phòng ngủ của Dư Gia Nghệ, hai chiếc giường đặt cạnh nhau, ở giữa có lối đi nhỏ.

Beta nhiều người, chỉ có phòng đôi là ở được.

Hắn thu tầm mắt, mím chặt môi, "Em sẽ giải thích chuyện này với bên trường, họ sẽ không trừ điểm chuyên cần của anh đâu"

"Không cần" Dư Gia Nghệ yếu ớt nói, "Dù anh không đi học ba ngày, thì họ cũng không trừ điểm đâu"

Khi nói chuyện cậu không cẩn thận đụng trúng vết thương, Dư Gia Nghệ hít một hơi lạnh rồi kéo áo Lục Sơ Cảnh, cậu nhìn đầu sỏ gây tội cho môi mình nói, "Có muốn hôn chút không?"

Vẻ mặt Lục Sơ Cảnh có chút ngượng ngùng, hắn nhỏ giọng nói, "Em...không biết cách"

Hắn đang nói sự thật, khi bị kì mẫn cảm làm mất lý trí, hắn hành động theo bản năng, tuy rất mạnh bạo, nhưng vì không biết cách hôn nên mới cắn môi Dư Gia Nghệ thành ra vậy.

Ánh mắt hắn bị hút vào đôi môi sưng đỏ của Dư Gia Nghệ, nhưng Lục Sơ Cảnh không có ý từ chối, hắn bị Dư Gia Nghệ kéo cúi người xuống.

Chỉ cần cúi thêm chút nữa, hắn đã có thể dễ dàng hôn lên môi của Dư Gia Nghệ, Lục Sơ Cảnh nín thở, pheromone tràn ra từ tuyến thể.

Trên người bọn họ đều có mùi trầm hương, Dư Gia Nghệ nâng cằm hắn lên, hôn lên môi Lục Sơ Cảnh, giọng câu dẫn:

"Vậy thì để anh dạy em"