Hung Thần Đồ

Chương 12



Tại Lưu Ly Cốc, Viêm Đằng truyền pháp lực vào một viên châu màu tím chữa thương cho một người đàn ông trung niên nằm bất động trên giường đá. Sau hồi lâu, Viêm Đằng thu viên châu lại, người đàn ông vẫn nằm im không chút phản ứng nào.

Ly Tôn ở bên cạnh lo lắng hỏi: “Đại điện hạ, phụ vương của ta thế nào rồi?”

“Ông ấy bị Du Hạc Cầm của Mộ Tước đả thương, không nhanh như vậy đâu. Ít nhất phải chữa thêm vài tháng nữa.”

“Du Hạc Cầm lợi hại như vậy sao? Đã chữa gần cả năm rồi còn gì?”

“Du Hạc Cầm đương nhiên lợi hại. Nó đã từng được Hồng Quân lão tổ điểm pháp qua, cũng có thể xem là một thần khí thượng cổ hiếm có.” Viêm Đằng trả viên châu lại cho Ly Tôn và phất tay áo ra sau lưng hỏi sang vấn đề khác: “Cùng Kỳ phá hoại đến đâu rồi?”

“Hơn một nửa thần miếu trong danh sách đã bị nó phá huỷ hết. Thần giới cử rất nhiều thần quân xuống bắt nó, nhưng chắc là không dễ đâu. Ngày xưa một trăm thần nữ còn phải liều mạng mới bắt được, bọn họ bây giờ chỉ như trứng chọi với đá.”

“Cùng Kỳ gây chuyện càng lớn càng tốt, tốt nhất phải gây đến Thần giới không có ngày nào được yên.”

“Đại điện hạ,” Ly Tôn nhướn mắt hỏi. “Người rốt cuộc đang muốn làm gì?”

“Đã nói rõ từ đầu ngươi làm việc cho ta, ta cứu phụ vương ngươi, những chuyện khác ngươi không cần thiết phải biết. Vẫn chưa tìm ra Lương Mạch ở Thần giới sao?”

“Đã có chút thông tin, nhất định sẽ tìm ra nhanh thôi.”

“Nếu chỉ việc tìm người đơn giản mà ngươi cũng tìm không ra, ta dùng ngươi có lợi ích gì?”

Ly Tôn nghe ra ngữ khí nguy hiểm, vội nói: “Đại điện hạ xin yên tâm.”

Khi Viêm Đằng quay trở lại Tình Nhân Quán, Lan Oanh đang múc gàu nước khỏi thùng tưới cho mảnh vườn nhỏ. Nàng hớn hở chào hỏi hắn: “Mỹ ca ca, huynh vừa đi đâu về vậy?”

Viêm Đằng xắn tay áo lên lại gần cầm lấy thùng nước thay nàng nói: “Có chút việc riêng. Để ta làm cho.”

Lan Oanh gật đầu, giao cả gàu nước cho Viêm Đằng rồi bước ra bên ngoài: “Mỹ ca ca, có huynh thật tốt.”

“Tốt thế nào?”

Lan Oanh nhìn xuống chân mỉm cười: “Trước kia chỉ có muội và Ngạn ca ca sống nương tựa vào nhau, lúc gặp nguy hiểm cũng chỉ có hai người bọn ta tự nghĩ cách cứu lấy chính mình, nhưng giờ đã khác rồi. Lúc gặp nguy hiểm, ít nhất muội cũng biết phải tìm ai để giúp đỡ, cảm giác như có được một chỗ nương tựa vững chắc vậy.”

“Nha đầu ngốc!”

“Muội không giỏi ăn nói, nhưng muội biết, có mỹ ca ca ở đây, Ngạn ca ca cũng vui lên rất nhiều.” Lan Oanh chỉ tay ra phía trước mấy mầm non. “Giống như mảnh vườn này trước giờ khô cằn, không ai để ý tới cũng không sao, nó vẫn tồn tại được. Tuy nhiên, khi có thêm những mầm nhỏ này mới gọi là có sự sống thật sự, nhìn cũng hoạt bát đáng yêu hơn. Mỹ ca ca cũng giống như những mầm nhỏ này đối với Ngạn ca ca.”

Viêm Đằng ưu tư: “Nghe như trước kia hai người sống không dễ dàng gì.”

Lan Oanh cười bẽn lẽn: “Nếu chỉ có một mình Ngạn ca ca, huynh ấy thích nghi tốt như vậy, chắc chắn sẽ sống rất dễ. Đáng tiếc, huynh ấy phải mang theo cục nợ là muội, muội không giúp được gì cho huynh ấy, còn huynh ấy làm việc gì cũng lo nghĩ cho muội trước tiên, đương nhiên chẳng dễ dàng gì. Ngạn ca ca tuy xấu miệng nhưng là người rất tốt, cũng rất có trách nhiệm.”

“Ban đầu hai người làm sao quen nhau?”

“Cũng là một sự tình cờ như cách muội và Ngạn ca ca gặp huynh. Năm ấy, muội vừa tự sát thành quỷ, trên đường đói quá ăn cắp cái màn thầu bị người ta rượt đánh, may mắn được huynh ấy cứu. Huynh ấy hỏi muội định đi đâu, định làm gì, nhưng muội cái gì cũng không biết. Huynh ấy nói nếu như vậy thì hãy đi theo huynh ấy, dù sao huynh ấy cũng không biết đi đâu, không biết làm gì, hai kẻ cùng ngu ngơ ở bên nhau biết đâu sẽ tìm ra phương hướng mới. Cứ thế, muội bắt đầu đi theo huynh ấy, theo đến tận bây giờ. Lúc đầu nghĩ đợi huynh ấy tìm được người yêu, muội sẽ lẳng lặng rời khỏi không làm phiền huynh ấy nữa. Ai mà biết được đợi hết năm này tới năm kia, huynh ấy vẫn lẻ bóng như vậy, không chịu yêu thương ai. Có khi nào huynh ấy ở bên cạnh muội riết rồi nảy sinh tâm lý bất thường gì không?”

Viêm Đằng cười dẹp thùng và gàu nước sang một bên: “Điểm này muội có thể yên tâm. Tên đó không có muội cũng chẳng bình thường hơn được.”

Tình Nhân Quán sửa sang xong ngoại trừ vật dụng tốt hơn trước, còn lại cấu trúc cũng chẳng khác biệt gì mấy, chỉ có phòng bếp được đập phá đổi thành một căn phòng ngủ riêng cho Lan Oanh. Viêm Đằng và Lan Oanh trước nay không nấu nướng, toàn mua đồ ăn ngoài chợ mang về, cho nên phòng bếp này căn bản có cũng bằng thừa. Căn phòng cũ nơi chen chúc ba chiếc giường nhỏ thì đổi thành phòng hai giường, vẫn xài chung một cánh cửa, nhưng ở giữa có thêm bức tường hình vòm cung nhỏ ngăn đôi không gian.

Chiêu Ngạn thức dậy, lén ngó sang tường không thấy Viêm Đằng nên đẩy cửa đi ra ngoài. Lan Oanh đã tung tăng đi mua thức ăn. Viêm Đằng đang đứng dựa lưng vào cửa lớn ngắm mây trôi.

Chiêu Ngạn rửa mặt xong, thấy Viêm Đằng vẫn không lên tiếng, bèn kiếm cớ hỏi: “Tâm tình nhàn nhã nhỉ? Hiếm khi thấy đại quý nhân không bận rộn gì đó.”

Viêm Đằng rút từ thắt lưng ra một cái chuông nhỏ buộc dây xanh thẫm, đưa sang chỗ Chiêu Ngạn. Chiêu Ngạn ngẩn ngơ cầm lấy: “Gì đây?”

“Lần sau nếu gặp nguy hiểm, lắc cái này ba lần ta sẽ đến cứu ngươi.”

Chiêu Ngạn chớp mắt nhìn chằm chằm vào Viêm Đằng. Viêm Đằng cứ tưởng hắn cảm động sắp khóc, ai ngờ hắn lại vô tư hỏi một câu: “Vừa lắc thì ngươi liền đến thật sao? Hay là chúng ta kiểm tra một chút. Ngươi biến đi nơi nào đi, ta lắc thử xem ngươi nghe rõ không?”

Viêm Đằng cạn lời với hắn: “Biết vậy thì đã không cho ngươi.”

Chiêu Ngạn cầm cái chuông cười lén, giấu ngay vào thắt lưng vì sợ Viêm Đằng đổi ý đòi lại. Ngay lúc này, đột nhiên có người mặc áo choàng từ ngoài cổng đi vào, dáng vẻ lén lút, mũ áo choàng che phủ hơn nửa khuôn mặt trên, tay phải của y xách theo một bọc vải lớn màu đen.

Chiêu Ngạn lật đật chạy ra đón khách. Người kia vừa gặp hắn liền lên tiếng: “Xin hỏi có phải là Chiêu đạo trưởng không?”

Chiêu Ngạn xác nhận: “Là ta.”

Người kia nói tiếp: “Ta tên Đồng Nghị, là một người buôn đồ cổ. Ta nghe nói Chiêu đạo trưởng gần đây đã giải quyết được nhiều vụ quỷ quái, cho nên có một việc muốn nhờ Chiêu đạo trưởng giúp, không ai có thể thích hợp hơn ngài.”

Chiêu Ngạn xua tay khiêm tốn: “Nào có! Đều chỉ là siêu độ thôi mà, ta không làm gì khác.”

Chiêu Ngạn mời Đồng Nghị vào quán ngồi. Y nhìn quanh rồi tỏ vẻ ái ngại trước sự có mặt của Viêm Đằng. Chiêu Ngạn nói: “Đây là bạn của ta, rất đáng tin cậy.”

“Được!” Đồng Nghị gật đầu rồi đem bọc vải đặt lên bàn và bắt đầu kể: “Đồng gia đời đời làm nghề buôn đồ cổ. Phụ mẫu ta mất sớm, chỉ để lại hai huynh đệ ta dựa vào nhau mà sống. Hai mươi năm trước, ca ca ta được người bạn thân nhờ giữ giúp một món đồ, còn nói nó là một thứ rất tà quái nên không cho mở ra. Sau này, người bạn kia tự rạch cổ chết. Ca ca ta vô cùng hoảng sợ, bèn đem nó bỏ vào trong kho, từ đấy không mang ra. Nửa năm trước, con trai của người bạn kia tìm đến muốn lấy lại món đồ. Ca ca ta như tìm thấy sự giải thoát suốt bao nhiêu năm, dĩ nhiên là lập tức vào kho lấy nó ra giao lại cho y. Thế nhưng, trong đêm mở túi ra kiểm tra, cả ca ca ta và y đều tự rạch cổ chết. Ai cũng nói món đồ này chính là nguyên nhân hại chết họ. Ta muốn nhờ Chiêu đạo trưởng điều tra rõ thực hư chuyện này.”

Chiêu Ngạn nhìn vào bọc vải, hiếu kỳ không biết thứ bên trong là gì mà ghê gớm vậy.

“Ngươi đã xem qua nó chưa?”

Đồng Nghị gỡ xuống mũ áo choàng, để lộ ra khuôn mặt có nửa phần trên bị bỏng nặng: “Đây chính là hậu quả của việc ta mở nó ra. Có một loại ảo giác rất kỳ lạ xuất hiện trong đầu ta, thúc giục ta phải tự rạch cổ mình đền tội. May mà trong lúc giằng co với tâm trí, ta vô tình hất ngã cây đèn khiến khắp phòng bốc cháy, khuôn mặt tuy rằng không giữ được nhưng mạng thì vẫn còn.”

“Đền tội? Đền tội gì? Đền cho ai?”

Đồng Nghị lắc đầu: “Ta không biết, không biết gì cả.”

“Vậy người bạn nhờ ca ca ngươi giữ giùm món đồ tên là gì?” Viêm Đằng hỏi. Chiêu Ngạn gật gật, hắn suýt nữa là quên mất điều quan trọng này. Muốn điều tra cũng phải có tên họ mới điều tra được.

“Họ Lâm, tên Nhất Chỉ.”

Chiêu Ngạn kéo bọc vải tới gần mình và mở ra, bên trong là chiếc hộp gỗ được chạm khắc tỉ mỉ nhưng không đắt tiền gì, tuỳ tiện đặt mua ngoài chợ cũng sẽ có vài cái. Hắn mở tiếp tới nắp hộp, chỉ thấy một ngọc bội phỉ thuý lớn hình thái cực bị nhuộm đỏ. Chiêu Ngạn đưa lên mũi ngửi thử, màu đỏ này là máu người.

“Ngươi biết bao nhiêu về Lâm Nhất Chỉ?” Chiêu Ngạn hỏi.

“Ta chỉ biết đó là một võ tướng, rất hợp tính với đại ca ta, cho nên hai người họ thường tâm sự nhiều chuyện với nhau. Nhiều hơn nữa thì ta thật sự không biết.”

Chiêu Ngạn nhìn Viêm Đằng. Vụ này cũng khá rắc rối, không có y giúp đỡ thì hắn tuyệt đối không dám nhận. Viêm Đằng đi lại giật ngọc bội khỏi tay Chiêu Ngạn, ngắm một lúc mới gật đầu.

“Được, vụ làm ăn này bọn ta nhận.” Chiêu Ngạn nói. Hắn tiễn Đồng Nghị về, quay vào trong thấy Viêm Đằng vẫn đang cầm ngọc bội suy nghĩ.

“Ta biết lai lịch của ngọc bội này.” Viêm Đằng nói.

Chiêu Ngạn hứng khởi hỏi: “Hèn gì ngươi bảo ta nhận, vụ này dễ lắm sao?”

“Không khó, nhưng cũng không dễ.”

Viêm Đằng trả ngọc bội lại cho Chiêu Ngạn. Chiêu Ngạn càu nhàu: “Xem ngươi nói gì kìa? Lộn xộn vậy.”

“Ngọc bội này được gọi là Thái Cực Song Diện Bảo, vốn có một cặp, đều là màu xanh phỉ thuý trong suốt rất hiếm có. Chúng không phải ngọc bội trang trí, mà là chìa khoá của một kho báu. Tương truyền hoàng đế đời trước có một vị đệ đệ cực kỳ thông minh, tinh thông ngũ hành thuật số gọi là Bàn Khải. Bàn Khải dựa vào tài năng thiên bẩm đã phát hiện ra một kho báu cổ xưa, nhưng y muốn độc chiếm nó làm của riêng chứ không muốn cống nạp cho triều đình. Vì vậy, y đã tạo ra Thái Cực Song Diện Bảo, một nửa tự giữ, nửa kia giao cho người thê tử mà y yêu thương nhất. Cả hai chia thành hai đường rời khỏi kinh thành nhằm tránh tai mắt của hoàng đế, không ngờ thê tử y vẫn bị hoàng đế bắt lại. Ngọc bội bị lấy đi, thê tử y bị giết chết. Tuy nhiên, dù hoàng đế cố gắng thế nào cũng không bắt được Bàn Khải. Khi tân đế lên ngôi, y cho rằng có chìa khoá trọn vẹn mà không biết đường đi thì cũng vô nghĩa, cho dù tìm được Bàn Khải, Bàn Khải tuyệt nhiên cũng không đem kho báu kia nói ra. Vì vậy, y nghĩ ra một cách lưỡng bại câu thương. Y không cần kho báu kia nữa, cũng quyết không để cho Bàn Khải có được kho báu nên đã đập vỡ ngọc bội trong tay.”

“Không ngờ tân đế lại ngoan độc đến vậy.” Chiêu Ngạn cảm thán. “Nhưng nói như vậy, nghĩa là ngọc bội mà chúng ta đang có là thuộc về Bàn Khải sao?”

“Không sai! So với việc tại sao ngọc bội của Bàn Khải lại rơi vào tay Lâm Nhất Chỉ, ta càng hiếu kỳ hơn là tại sao ngọc bội này lại thấm máu? Phải căm hận hoặc oan uổng tới mức nào mới có thể khiến cho máu này ứ đọng lại không trôi đi?”

“Điều tra thôi! Điều tra là sẽ sáng tỏ cả mà. Chỉ là, chúng ta phải điều tra từ đâu đây? Chắc phải từ người tên Lâm Nhất Chỉ đó.” Chiêu Ngạn sờ mũi ngẫm nghĩ.

Đợi Lan Oanh về, Chiêu Ngạn cùng Lan Oanh ăn xong bữa sáng thì theo Viêm Đằng đi điều tra. Họ dò hỏi cả buổi mới tìm được nhà của Lâm Nhất Chỉ, là một căn nhà xập xệ nằm dưới tán cây đào, so với cái quán trước kia của hắn còn muốn xập xệ hơn. Căn nhà như vậy mà nói rằng của một võ tướng thì ai mà tin nổi?

Chiêu Ngạn dò hỏi một đại thẩm nhà bên cạnh: “Cho hỏi đây có phải là nhà của Lâm Nhất Chỉ không?”

Vị đại thẩm nói: “Trước đây thì phải, sau khi cả nhà họ chết hết thì thành nhà hoang rồi.”

“Chết lúc nào?”

“Lâu lắm rồi, chẳng còn ai nhớ nổi.”

“Vậy cả nhà họ có bao nhiêu người?”

“Năm, sáu người gì đó.”

Vị đại thẩm không muốn nói tiếp nữa, dù sao cũng không phải chuyện tốt lành gì. Chiêu Ngạn không ép bà. Nếu nơi đây đã trở thành nhà hoang, hắn và Viêm Đằng vào xem một chút cũng không có gì sai trái.

Ngôi nhà không khoá. Sau lớp cửa cũ kỹ, Chiêu Ngạn và Viêm Đằng bắt gặp một sân đấu võ còn để lại mấy giá đao kiếm và mộc nhân. Phòng ốc ở nội viện không lớn, cách bày trí hòn non bộ cũng rất sơ sài. Một trong những căn phòng còn có bộ giáp cũ bám đầy bụi.

“Vị võ tướng này sống cũng tùy tiện quá rồi, không có chút khiếu thẩm mỹ căn bản nào.” Chiêu Ngạn đánh giá.

Viêm Đằng cười nhạo một tiếng: “Làm như ngươi có thẩm mỹ lắm vậy.”

“Này, ngươi cứ phải đối chọi với ta mới vui sao?”

“Dù sao cũng không tệ.”

Viêm Đằng quay trở lại sàn đấu võ, Chiêu Ngạn không biết y có ý định gì nhưng cũng đi theo. Y nhìn trái nhìn phải một hồi rồi nói: “Nơi này đủ rộng rồi.”

“Làm gì?”

“Chiêu hồn. Chuyện đã xảy ra hai mươi năm, không còn nhân chứng, vật chứng thì lại không nói được, chỉ còn cách chiêu hồn để tìm thêm chút manh mối. Ngươi biết chiêu hồn không?”

Chiêu Ngạn nhăn mặt: “Biết thì biết, nhưng mà ta không đủ pháp lực thì làm sao mà chiêu hồn được?”

“Thật ra ngươi có bao nhiêu pháp lực?”

Chiêu Ngạn ái ngại nói nhỏ: “Rất ít, chỉ có thể biến ra mấy thứ vụn vặt, xem như bằng không đi.”

“Bày trận trước đi.”

Viêm Đằng quả quyết như vậy, Chiêu Ngạn chỉ đành nghe theo. Hắn biến ra xấp bùa, dán từng tấm xuống sàn tạo thành vòng tròn lớn, ở giữa lại vẽ thêm trận pháp thu hút âm khí hội tụ.

“Nếu ta nhớ không lầm thì hình như là đủ rồi đó.” Chiêu Ngạn đi hết một vòng tròn rồi nhìn đến Viêm Đằng đang đứng một bên khoanh tay xem trò. Viêm Đằng hỏi hắn: “Mắt trận đâu?”

Chiêu Ngạn gãi đầu: “Ờ nhỉ! Xém chút quên.”

Viêm Đằng lắc đầu. Chiêu Ngạn biến ra một lá bùa, cặm cụi vẽ thêm ấn ký rồi đặt vào giữa trận.

“Lần này hoàn chỉnh thật rồi. Nhưng mà xài cách này chắc gì tìm thấy Lâm Nhất Chỉ, biết đâu hắn đi đầu thai từ đời nào rồi.”

“Gọi hết những hồn phách liên quan đến Thái Cực Song Diện Bảo, thế nào cũng sẽ có một kẻ hữu dụng.”

Viêm Đằng buông hai tay xuống, đi tới sau lưng Chiêu Ngạn, đặt tay phải lên vai trái của y: “Ta truyền pháp lực cho ngươi, khởi động trận đi.”

Chiêu Ngạn cảm thấy từ sau vai của mình truyền đến hơi nóng, nhưng có lẽ không phải vì pháp lực đang rót vào thân, mà vì một lý do nào đó chính hắn cũng không rõ. Hắn lấy ngọc bội ra ép vào giữa hai lòng bàn tay, tĩnh tâm trở lại và niệm chú: “Thiên địa huyền hoàng, nhật nguyệt doanh trác, lấy ta làm trung tâm, kêu gọi hồn phách khắp tứ phương nhận lệnh. Ai biết Thái Cực Song Diện Bảo mau mau hiện ra.”

Những lá bùa xung quanh bay lên, biến thành những cây cột ánh sáng khoá kín không gian mà họ đang đứng. Một lúc sau, có tiếng nói từ trong cõi hư vô yếu ớt truyền đến: “Ta biết.”

“Ngươi là ai?” Chiêu Ngạn hỏi.

“Ta họ Lâm, tên Văn Lỗi.”

“Lâm Nhất Chỉ có quan hệ gì với ngươi không?”

“Đó là phụ thân ta.”

“Vậy hãy kể cho ta nghe điều mà ngươi biết.”

“Có người đem Thái Cực Song Diện Bảo đến đặt trước cửa nhà ta. Phụ thân ta Lâm Nhất Chỉ từng là tướng lĩnh dưới trướng Cung vương, vừa nhìn liền biết lai lịch của nó, nói rằng có thể nhờ nó tìm thấy kho báu. Nhưng mà, từ khi giữ vật đó, tính tình phụ thân biến đổi hoàn toàn, trở nên vô cùng hung bạo, rồi thì bi kịch xảy ra. Vào một đêm, phụ thân cầm kiếm giết chết cả nhà năm mạng. Mẫu thân, tỷ tỷ, tỷ phu, ta và cả đứa cháu gái mới lên năm đều không ai thoát được.”

Chợt có tiếng nói chen vào tranh với Lâm Văn Lỗi: “Còn ta nữa, ta cũng chết vì nó, ta là…”

Kẻ này chưa kịp nói hết, lại có tiếng nói khác quát lên: “Im hết đi!”

Mỗi lần chiêu hồn, không thể chiêu quá ba hồn, kẻ này vừa dứt lời thì Chiêu Ngạn liền bị đánh bật ra khỏi trận. Những cột ánh sáng biến đổi lại thành những lá bùa, còn lá bùa trấn giữ mắt trận tự động bốc cháy.

“Đáng ghét! Nếu không phải có tên phá đám xen vào thì ta đã hỏi được nhiều hơn rồi.” Chiêu Ngạn rít lên tức tối. Viêm Đằng thu tay lại.

“Cung vương chắc là Bàn Khải. Nếu vậy đã có ít nhất một mắc xích được liên kết lại. Lâm Nhất Chỉ là tướng lĩnh dưới trướng Bàn Khải, nhưng ngọc bội không phải do Bàn Khải giao cho ông ta, mà là một người nào đó ném trước cửa nhà ông ta. Vì sao chứ? Hay là chúng ta đến Quỷ giới nhờ Tu Viên thăm dò một chút coi còn manh mối nào khác không?”

“Cũng được.” Viêm Đằng đồng ý.