Hung Thần Đồ

Chương 18



Viêm Đằng mở tranh ra. Mỗi một đường nét, mỗi một chi tiết trong bức tranh chính là hào quang muôn trượng mà năm nào y từng có. Y mặc cẩm bào thêu hoa, tóc cài trâm ngọc, đuôi trâm gắn tua rua bằng bạc lung linh, tay ôm Bích Lương Cầm đứng trên đài cao luận tội Thập Nhị Hung đang bị trói chặt cúi đầu bên dưới. Bức tranh không vẽ rõ mặt mũi Thập Nhị Hung, cho dù có vẽ rõ thì mười hai người chen chúc vào một chỗ, lại có đám thần tướng vây quanh thì cũng chẳng thấy được gì. Nhưng mà, nó lại vẽ rõ phong thái kiêu ngạo, đĩnh đạc uy nghiêm của y. Nhìn bức tranh năm ấy và nhớ lại hoàn cảnh hiện tại, thật khiến cho người ta phải chua xót đến căm phẫn.

Viêm Đằng cuộn tranh lại, thu mất vào lòng bàn tay. Năm ấy y nghi ngờ Hung Thần Đồ có thể giải oan cho mình, bảo Lương Trọng nhất định phải cất giữ nó cẩn thận. Không may, vì Khải Huyền Nhai đã bị mở ra, chúng quỷ gây loạn, vừa trộm đi đồ đạc trên Thần giới đem xuống nhân gian, vừa đốt cháy vô số cung điện. Hung Thần Đồ vì thế mà mất tích. Lương Trọng vô cùng áy náy với y, có lẽ vì áy náy nên mới hạ phàm căn cặn Lương Mạch nhất định phải thay mình tìm lại.

“Ngươi vì sao tìm được nó?” Viêm Đằng hỏi.

“Ta luyện đan thành công, phi thăng lên trời, ở thần giới trà trộn vào đám tiểu thần, được phân đến kho văn thư quét dọn. Lúc đầu ta cứ tưởng nơi này chẳng có gì nổi bật, chỉ là một chốn ở tạm chờ thời. Không ngờ ngày ngày nghe đám tiểu thần bàn luận, mới phát hiện chỗ này không gì không biết, chủ yếu vì bọn họ luôn phải ghi chép đủ thứ chuyện lưu thành sách cất lại. Ta ở đây vài năm thì nghe tin đám quỷ năm ấy trộm loạn đồ trên Thần giới đã bị bắt lại gần hết. Trạch Dương thần quân cai quản kho văn thư bảo bọn ta ghi chép cẩn thận những đồ vật bị mất để cử người tìm lại. Dựa theo miêu tả của một con quỷ, ta biết được trong đống đồ đó có một bức tranh, cho rằng là Hung Thần Đồ. Nó nói lúc bị Tu Giác đại sư ở Quan Thiên Tự bắt, đã dùng bức tranh đổi lấy tự do. Ta âm thầm điều tra về vị Tu Giác đại sư này, biết được đệ đệ thật của ông ta Ngô tướng quân đã chết. Ta nghĩ người chết là kín miệng nhất, không khai được gì, bèn sửa đổi lời kể của con quỷ, nói là giao lại cho Ngô tướng quân. Tranh thủ lúc thần giới còn đang tìm kiếm Ngô tướng quân, ta đến chỗ của Tu Giác đại sư trộm đi bức tranh. Tu Giác đại sư này tuy là người xuất gia nhưng lục căn chưa thanh tịnh, còn tham luyến mấy thứ kỳ trân dị bảo hiếm có trên đời. Ông ta đối với Hung Thần Đồ cho rằng là một bức tranh dị thường, quả thật vô cùng si mê.”

“Vì sự sửa đổi của ngươi, đã có kẻ không ngại cứu sống một xác chết chỉ để biết Hung Thần Đồ đang ở đâu.”

“Ta cũng có âm thầm theo dõi bọn họ. Ta không dám đối đầu trực diện với bọn họ vì đánh không lại, nhưng theo dõi mà không để bọn họ phát hiện thì cũng còn chút năng lực.”

Viêm Đằng khen ngợi: “Quả nhiên rất thẳng thắn, không hề khác biệt so với đại ca ngươi. Vậy ngươi biết bọn họ là người của ai rồi sao?”

“Nhị điện hạ.” Lương Mạch đáp ngay không suy nghĩ.

“Vậy mà ngươi vẫn dám đối đầu?”

“Ta cũng như ca ca ta, chỉ trung thành với đại điện hạ.”

“Được, ta nhận lòng trung thành của ngươi. Ngươi về thần giới trước đi, khi cần ta sẽ bảo Ly Tôn tìm ngươi.”

Ly Tôn đợi ngoài cửa, thấy Lương Mạch đi ra mới tiến vào hỏi: “Hắn đáng tin cậy không?”

Hiện tại Ly Tôn và Viêm Đằng đang ở trên cùng một chiếc thuyền chống lại Mộ Tước, cho dù giữa họ ai gặp bất lợi thì người còn lại cũng chẳng tốt đẹp gì.

“Tạm thời thì tin được!” Viêm Đằng chỉ đáp vậy.

Mặc dù nói y tin Lương Trọng và Lương Mạch là huynh đệ tình thâm, Lương Trọng đã ủy thác, Lương Mạch sẽ dốc hết sức giúp đỡ y. Nhưng mà, lòng người không thể đo lường chỉ trong một lần gặp mặt ngắn ngủi được. Y còn phải thăm dò thêm. Tùy tiện trả cho Lương Mạch một ân tình y nợ từ Lương Trọng thì không cần phải suy nghĩ, còn nếu giữ Lương Mạch lại bên cạnh, nói sao cũng không thể qua loa. Y không muốn lại bị kẻ khác đâm lén sau lưng lần nữa.

Ly Tôn không hỏi thêm mà thông báo: “Cùng Kỳ bị giết chết rồi, là do Mộ Tước cùng với Trạch Dương thần quân hợp lực truy sát, nhưng Mộ Tước đã bị thương nặng, vẫn còn đang hôn mê. Trong lúc hôn mê…” Ly Tôn có chút ngần ngại. “nghe nói luôn gọi hai chữ đại ca.”

Viêm Đằng bất động thanh sắc. Cùng Kỳ bị diệt là chuyện nằm trong dự đoán của y. Nó từng cùng một trăm thần nữ đánh nhau, bọn họ đều chết, nó đương nhiên cũng không khá hơn là bao, lại vừa được thả ra sau một khoảng thời gian dài bị nhốt, sức lực vẫn chưa hồi phục hẳn.

Viêm Đằng hỏi sang một chuyện chẳng liên quan: “Hôn sự giữa ngươi với Nhã Nhược khi nào cử hành?”

“Ta vẫn luôn trì hoãn…” Ly Tôn lưỡng lự nói.

“Mộ Tước là Mộ Tước, Nhã Nhược là Nhã Nhược. Người gây hấn với Khinh Điểu tộc là Mộ Tước, chuyện này chẳng liên quan gì Nhã Nhược. Nhã Nhược là muội muội của ta, ta hiểu nó rất rõ. Tính tình trong sáng thuần khiết, không thích xen vào bất cứ cuộc tranh đấu nào.”

“Ta hiểu, nhưng mà Thần tộc và Khinh Điểu tộc trở mặt, ta thân là vương, cũng có cái khó của mình. Đợi phụ vương ta tỉnh lại rồi nói tiếp.”

“Vậy được.” Viêm Đằng định rời đi, Ly Tôn liền nói thêm: “Bành Dã Thần Quân gieo quẻ đoán được ở thôn nhỏ phía Tây Bắc có phượng hoàng ẩn thân, khắp thần giới đều biết bốn chữ phượng hoàng ẩn thân này là ám chỉ ai. Ngài cẩn thận một chút.”

“Quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.” Viêm Đằng nói xong thì đi.

Chiêu Ngạn ở thôn Tang Tử ăn đến bát mì thứ ba thì Viêm Đằng đến. Viêm Đằng châm chọt hắn: “Tiền đồ xán lạn nhỉ? Chỉ biết ăn và ăn.”

Chiêu Ngạn vét sạch mì trong bát, uống một ngụm trà rồi nghểnh mặt nói: “Ta đây không phải chỉ biết ăn đâu nhé. Ngươi xem, mặt trời sắp lặn rồi. Ta hỏi từ sáng đến tận giờ, hỏi ra manh mối rồi mới ở đây nghỉ ngơi.”

“Vậy hỏi được gì rồi?”

“Cái tên áo đỏ tự xưng Cố lang đó chắc là con rể của Dịch gia Cố Mậu Chi. Hắn ấy à, cũng khá là thảm. Cố gia và Dịch gia có hôn ước từ nhỏ, nhưng sau khi Cố gia làm ăn thất bại, phụ mẫu hắn không chịu nổi khổ cực thắt cổ chết. Dịch lão gia đương nhiên thấy nghèo hèn liền muốn tránh xa, nhưng Dịch đại tiểu thư cương quyết không từ hôn, cho nên hắn đến Dịch gia ở rể. Bất quá, Dịch đại tiểu thư này không từ hôn không phải vì trung trinh tiết liệt gì đâu. Cố Mậu Chi thành thân rồi mới biết hắn trở thành người cha hờ cho cái thai không rõ lai lịch trong bụng cô ta. Hơn nữa, đám người Dịch gia cũng chẳng đối xử tốt lành gì với hắn, cho rằng hắn là thứ ăn bám, đến cả hạ nhân cũng khinh thường hắn.”

“Thế nên hắn đốt Dịch gia?”

“Không biết! Nhưng khả năng rất cao. Hắn chết hai năm, thôn Tang Tử có vài cô gái trước lúc xuất giá nói là bị nam nhân cưỡng bức trong mộng nhưng chẳng ai tin. Có lẽ là nhiều hơn, nhưng bọn họ ngại nên không dám nói ra cũng không chừng.”

“Cho nên ngươi nghĩ hắn hại hết những cô gái sắp xuất giá ở thôn này, bèn sang thôn Tập Dao hại tiếp?”

Chiêu Ngạn gật đầu: “Lẽ nào ngươi không nghĩ vậy?”

“Hắn bị thê tử phụ bạc, liền cho tất cả tân lang trên đời cũng trở thành kẻ bị phụ bạc giống mình. Đây có khác gì là đem nỗi đau của chính mình chuyển sang cho người khác?”

Chiêu Ngạn cười: “Thói đời ấy mà. Mình bị hại thì cũng muốn nhìn kẻ khác bị hại chung cho vui, không lý gì mình bị hại mà để kẻ khác nhởn nhơ tận hưởng hạnh phúc được?”

“Thế thì ta nghĩ ra cách bắt hắn rồi.”

Chiêu Ngạn nhìn thấy hai mắt Viêm Đằng vụt sáng lên thì rất cảnh giác. Không ngờ, ngay hôm sau, nỗi lo sợ của hắn đã thành thật. Lan Oanh không biết moi từ đâu về một bộ nữ trang. Hai người họ chung sức bảo hắn phải giả gái.

Chiêu Ngạn gào thất thanh: “Cái gì? Sao lại là ta phải hy sinh? Kế này do ai nghĩ ra thì người đó tự hy sinh đi chứ.”

Viêm Đằng vừa lau sợi roi vừa hỏi: “Ta giống nữ nhân chỗ nào?”

Chiêu Ngạn đập bàn bất bình: “Làm như ta giống vậy? Mẹ nó! Lão tử là nam nhân từ đầu đến chân, không chơi cái trò biến thái này đâu nha.”

“Ngươi không muốn bắt tên Cố lang kia sao? Giờ hắn trốn rồi, nếu như không tìm được con mồi mới, hắn tuyệt đối sẽ không ngu dại gì mà hiện ra.”

Lan Oanh phụ họa: “Mỹ ca ca nói đúng đó. Huynh hy sinh một chút mà lại cứu được bao nhiêu người, là hành động rất cao cả, rất đáng được vinh danh. Cũng đâu phải bảo huynh lấy luôn tên đó đâu, không cần kích động quá.”

Chiêu Ngạn lại đập bàn bành bạch: “Vĩ đại như vậy sao muội không tự đi đi?”

Viêm Đằng nói ngay: “Tiểu nha đầu không được. Một là còn quá nhỏ, chưa chắc tên đó nhìn tới. Hai là, nếu nhìn tới thật bị thiệt thòi gì cho hắn thì không đáng.”

“Ờ! Thế ta bị thiệt thòi thì đáng hả?” Chiêu Ngạn bắt bẻ. Viêm Đằng cười cười: “Không để ngươi thiệt thòi đâu! Ta sẽ xuất hiện kịp lúc cứu ngươi.”

Chiêu Ngạn lườm y: “Lần trước với con hồ ly tinh kia ngươi cũng nói vậy, nhưng cuối cùng ngươi có xuất hiện đâu? Lần này là trong mộng chứ không phải ngoài đời. Hoa Yên từng nói trong mộng thì không thể kháng cự lại hắn. Lỡ như ngươi đến không kịp, ta bị thiệt thòi thì làm sao còn mặt mũi sống tiếp?”

“Điểm mấu chốt là…” Lan Oanh lên tiếng. Viêm Đằng nói tiếp: “Hắn chỉ thích nữ nhân.”

“Thế cho nên là…” Lan Oanh bồi thêm. Viêm Đằng lại cười: “Nam nhân như ngươi hắn không thèm đâu.”

Lan Oanh và Viêm Đằng đập mạnh tay với nhau đắc thắng. Chiêu Ngạn bị cô lập, chỉ còn cách chấp nhận số mệnh.

Chiêu Ngạn mặc lên nữ trang, lần đầu bước ra, sắc mặt của Lan Oanh và Viêm Đằng đen còn hơn than. Viêm Đằng che miệng lại đi ra ngoài. Chiêu Ngạn hỏi: “Hắn đi đâu vậy?”

Lan Oanh bình tĩnh nói: “Chắc đi nôn.”

Chiêu Ngạn đá cái ghế: “Mẹ nó! Có cần làm quá thế không? Đã bảo từ trước là ta không hợp rồi mà. Tại các ngươi bắt ép ta chứ bộ!”

Lan Oanh kéo tay hắn vào trong phòng nàng: “Không sao, muội chỉnh sửa chút là được mà.”

Sau khi qua công tác chỉnh sửa tỉ mỉ của Lan Oanh, Chiêu Ngạn nhìn vào gương, đúng là đã đỡ ói hơn ban đầu. Hắn đi ra trình diện với Viêm Đằng, Viêm Đằng động mí mắt, lười nhác nói một câu với Lan Oanh: “Gỗ mục không thể đục đẽo, quăng cho hắn cái mạng che mặt đi.”

Chiêu Ngạn nghe xong lại muốn chửi thề. Lan Oanh thì ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Chiêu Ngạn vì thế mà dùng mạng che mặt cùng Viêm Đằng đi đến miếu Nguyệt Lão của thôn Tang Tử. Chỉ có mình hắn đi vào trong, Viêm Đằng thì ở ngoài xa canh gác. Hắn quỳ xuống bồ đoàn, chắp tay ra vẻ rất thành kính, đổi giọng nói:

“Nguyệt Lão đại nhân trên cao, tiểu nữ tên Ngạn Nhi, năm nay vừa tròn mười tám tuổi. Phụ mẫu đã định sẵn một mối nhân duyên, vài ngày nữa là xuất giá, thế nhưng trong lòng tiểu nữ vô cùng lo lắng. Tiểu nữ chưa từng gặp qua mặt phu quân tương lai, không biết tốt xấu thế nào. Mong Nguyệt Lão đại nhân phù hộ phu quân là nhân trung chi long, tài mạo đều song toàn. Nếu được như ước nguyện, tiểu nữ sẽ quay lại trả lễ hậu hĩnh.”

Xin xong, hắn theo đường cũ mà ra, nhưng ngó trước nhìn sau chẳng thấy bóng dáng Viêm Đằng đâu.

Chiêu Ngạn có chút bực, tên này lại mất tích rồi, không biết đến lúc làm chính sự thì có đem con bỏ chợ, để hắn thất tiết trong tay sắc quỷ Cố lang kia không? Càng nghĩ, hắn càng lo lắng, vẫn cho là cái cách gàn dở của Viêm Đằng rất nguy hiểm.

Có tên tuần bổ háo sắc đi ngang, không thấy được trước mặt, chỉ thấy sau lưng hắn cặp mông đầy đặn tròn trịa, dáng đi sỗ sàng, cho rằng là loại phụ nữ lẳng lơ. Y bèn đến sờ mông Chiêu Ngạn một cái. Chiêu Ngạn nhảy nhổm quay lại đá đạp y một trận ra trò, khi thấy người ta bu lại liền nhanh chóng lủi đi. Tên tuần bổ lồm cồm đứng dậy quát tháo đuổi theo. Viêm Đằng ngồi trên nóc một ngôi nhà cao thấy rõ, vung roi xuống cuốn ngang eo của Chiêu Ngạn nhấc bổng lên. Tên tuần bổ đuổi một đoạn xa không thấy dấu vết gì nữa mới hậm hực bỏ đi.

Viêm Đằng thu roi, vuốt bím tóc cười mệt nghỉ: “Không ngờ nhan sắc này mà cũng có người sàm sỡ được?”

Chiêu Ngạn gồng người lên giận dữ: “Đồ khốn kiếp! Ngươi ở đây nãy giờ thấy hết rồi hả? Không phải ngươi nói bảo vệ ta sao? Thế này là bảo vệ đó hả?”

Viêm Đằng nhịn cười: “Ta chỉ hứa bảo vệ ngươi khỏi tên quỷ kia, còn chuyện này thì không liên quan. Cầu xin xong rồi sao?”

Chiêu Ngạn uất ức, nghĩ có mắng nữa thì cũng chẳng lọt nổi vào đầu tên này nên thôi. Hắn đáp gọn lơ: “Xong rồi!”

“Xin gì?”

“Một phu quân nhân trung chi long, tài mạo song toàn. Nữ nhân đều thích thế mà.”

“Người người đều cầu xin những điều mỹ mãn đại loại như thế, nhưng có bao giờ là đạt được ý nguyện? Vậy tại sao bọn họ còn không ngừng cầu xin?”

Chiêu Ngạn mím môi: “Ai biết được? Chắc là thói quen. Hoặc là trong lúc tuyệt vọng, tìm một đường sáng.”

“Ngươi từng cầu xin chưa?” Viêm Đằng hiếu kỳ.

“Rồi! Lúc mọi người nói phụ thân bỏ mạng trên biển, ta xin cho phụ thân không chết. Lúc muội muội sắp chết, ta cũng xin cho muội ấy không chết. Lúc ta đối diện với cái chết…ha ha…ta không xin gì nữa.”

Chiêu Ngạn cười ngây ngô, nhưng tiếng cười rất lạnh. Hắn quen rồi, đã quá quen với những cảnh sinh ly tử biệt, cho nên chẳng còn cảm giác gì nữa.

“Nếu chúng ta quen biết sớm hơn…”

“Thì sao?” Chiêu Ngạn bĩu môi nhìn Viêm Đằng. Tên này sẽ châm chọc hắn tức chết sớm hơn sao?

“Ta sẽ phù hộ ngươi.”

Chiêu Ngạn nhìn xuống đường phố bên dưới một hồi lâu không nói gì, lúc nói lại có thái độ như cười nhạo: “Làm thần sướng nhỉ? Thích phù hộ ai thì phù hộ người đó. Thiên hạ rộng lớn, đều là tín đồ của ngươi cả đúng không?”

“Ngươi lại dỗi gì đó?”

“Ta không dỗi gì cả!” Chiêu Ngạn gắt lên. “Ta còn chả phải là bạn bè của ngươi, bị ngươi đá xuống tới tầng lớp thấp nhất là tín đồ luôn rồi. Phải rồi nha! Ta làm sao so được với Quỷ Đế bệ hạ? Người ta vừa đẹp vừa giỏi, xứng đáng làm bạn ngươi. Ta vừa không đẹp, lại cũng không giỏi.”

Chiêu Ngạn duỗi chân ra đập bình bình lên mái ngói. Viêm Đằng cảnh cáo: “Ngói này yếu lắm, ngươi đập kiểu đó lát rớt xuống đừng bảo ta cứu.”

“Không thèm ngươi cứu.”

“Được rồi, ta rút lại câu nói khi nãy. Không phù hộ. Ta sẽ…bảo hộ ngươi, hài lòng chưa?”

“Mẹ nó! Làm như được ngươi bảo hộ là điều vinh dự với ta lắm vậy? Hài lòng cái quỷ gì?”

“Ngươi làm như ta rảnh rỗi tới mức với ai cũng hứa sẽ đi bảo hộ vậy?”

Chiêu Ngạn nghe được câu này có chút xìu xuống, đang định mở miệng thì Viêm Đằng nói tiếp: “Thần giới đại khái biết được phương hướng mà ta trốn rồi, chắc sẽ tìm tới nhanh thôi.”

“Vậy là…ngươi sắp đi sao?”

“Không trốn nữa. Là bọn họ nợ ta, cứ ung dung chờ bọn họ tới trả nợ.”

Chiêu Ngạn phì cười: “Đến trả nợ hay đến băm vằm ngươi thì còn chưa biết?”

Viêm Đằng biến ra Hung Thần Đồ đưa cho Chiêu Ngạn. Chiêu Ngạn ngạc nhiên, giở ra xem thì chín phần mười hiểu ra mình đang cầm thứ gì trong tay. Một bản ngợi ca công trạng của đại quý nhân nhà hắn bằng tranh vẽ đây mà.

“Ngươi nói xem, Thập Nhị Hung đều vẽ cúi thế này thì biết ai với ai? Ta còn chả biết ta nằm ở đâu trong đám người này?”

Viêm Đằng cốc lên đầu hắn: “Hồ nháo! Ta có bảo ngươi tìm xem ngươi ở đâu trong đó sao?”

Chiêu Ngạn sượng mặt ra: “Nếu không phải thế thì là gì?”

“Ngươi giỏi vẽ, nhìn giúp ta xem bức tranh này có gì kỳ lạ không? Nói thật với ngươi, bức tranh này là do nhị đệ ta Mộ Tước vẽ. Năm xưa tình cảm của bọn ta vô cùng tốt. Mộ Tước nói muốn tặng cho ta một bức tranh. Tính y yêu cầu rất cao, đã vẽ suốt một năm, dùng những loại nguyên liệu hiếm có để làm ra màu sắc ưng ý. Lúc ta nhận được bức tranh, thật sự có chút không tin vào mắt mình. Nó quá đẹp, quá hoàn mỹ, là độc nhất vô nhị trên đời này. Cho nên, ta liền đem bức tranh cất vào thư phòng. Nhưng ngay ngày hôm sau, một vị tỷ tỷ mà ta kính trọng nhất bị giết chết, ta trở thành hung thủ mà mọi người nghi ngờ, lại thêm sự việc Khải Huyền Nhai bị phá, tội chất chồng tội, không đường chối cãi. Có điều trong khoảng thời gian ta bị nhốt, một đêm ngồi tĩnh tọa, ta nghe được giọng của tỷ tỷ ấy truyền đến bên tai. Tỷ không thể nói được nhiều, chỉ nhắc đến ba chữ Hung Thần Đồ rồi biến mất.”

Chiêu Ngạn tỉ mỉ xem lại bức tranh, xem ngược xem xuôi, xem dọc xem ngang vẫn không thể phát hiện được có gì bất thường.

“Tại sao ngươi không trực tiếp đem bức tranh này đi hỏi Mộ Tước người đã vẽ ra nó?”

Viêm Đằng im lặng. Chiêu Ngạn cảm thấy có gì đó bất ổn, không hỏi sâu làm khó y mà nói: “Nếu ngươi tin tưởng ta, tạm thời để ở chỗ ta, ta từ từ tìm hiểu xem. Còn nếu ngươi không…”

Viêm Đằng cắt ngang: “Cứ để ở chỗ ngươi, nhưng đừng cho ai biết. Có một thế lực khác cũng đang tìm nó, ta không muốn ngươi gặp họa.”

“Được!”