Hung Thần Đồ

Chương 8



“Có tiền sửa quán rồi à? Nhanh thế sao?” Lan Oanh cầm túi tiền thảy lên thảy xuống, nghĩ nghĩ rồi lại hỏi: “Thật sự muội sẽ có phòng mới sao? Không biết lúc có phòng mới thì phải trang trí thế nào?”

Chiêu Ngạn không ngờ Lan Oanh lại thích có phòng mới đến vậy, bất giác thừ người ra. Nếu như Chiêu Ngạn biết sớm, dù nhịn ăn một hai ngày, cũng nhất định sẽ xây phòng cho nàng. Lan Oanh đi theo hắn lúc nào cũng chịu thiệt thòi, bữa đói bữa no. Nếu như hắn có tài hơn, hoặc là biết cách kiếm tiền hơn, thì đã không khiến cho nàng ra nông nỗi này.

Chiêu Ngạn thu lại túi tiền: “Đừng nghịch nữa, đợi bắt xong hồ ly tinh thì sẽ sửa quán, nhất định cho muội căn phòng lớn nhất trong quán. Viêm Đằng đâu?”

“Mỹ ca ca đang xới đất ngoài sân.”

“Xới đất? Làm gì?” Chiêu Ngạn trố mắt ra hỏi.

“Trồng cải. Mỹ ca ca nói mấy cô gái trong thôn cho huynh ấy bịt hạt giống, huynh ấy muốn trồng xem thế nào.”

“Hồ ly tinh hắn không lo bắt, lại lo đi trồng cải, lỡ như cô ta chạy mất thì chúng ta sẽ phải đền tiền cho người ta.”

Chiêu Ngạn hoang mang chạy ngay ra ngoài sân trước, quả thật thấy Viêm Đằng đang xắn cao tay áo cầm cuốc đào đất. Hắn hít sâu, dụi mắt vài lần như không tin nổi vào mắt mình. Đại quý nhân làm vườn cũng làm đến ngầu khỏi chê. Mỗi cú cuốc xuống đều rất dứt khoát và thẳng tắp, chỉ một lúc đã dọn xong cả mảnh vườn hình vuông.

Viêm Đằng cất đi cây cuốc, thả tay áo xuống, đang dùng dây vải buộc lại ống tay áo vào sát cổ tay thì khựng lại. Y ý thức được có cặp mắt tà quái đang nhìn chằm chằm vào mình nên quay đầu. Chiêu Ngạn chột dạ gãi cổ lắp ba lắp bắp: “À thì…đi bắt yêu quái thôi.”

“Được!” Viêm Đằng cột nhanh ống tay áo rồi nói: “Nhưng ngươi phải nghe theo lời ta.”

“Nghe ngươi? Chuyện gì?”

Viêm Đằng chỉ cười một cái. Chiêu Ngạn cảnh giác nhíu mày, cứ cảm thấy nụ cười này rất gian xảo.

Hai canh giờ sau, Chiêu Ngạn trong bộ dạng thư sinh, đeo sọt mây trên lưng, lo lắng đứng trước bìa rừng hỏi Viêm Đằng: “Ngươi chắc là hồ ly tinh kia đang ở trong khu rừng này sao?”

Viêm Đằng gật đầu.

“Moi tin từ đâu vậy?”

“Cái này ngươi không cần biết.” Viêm Đằng lãnh đạm nói.

“Vậy thì ngươi vào thẳng bên trong bắt cô ta là được, không phải sao? Còn bảo ta giả dạng thế này làm gì?”

“Bắt yêu cũng phải có bằng chứng, khư khư chạy đi bắt người ta thì người ta chịu nhận giết người sao? Đợi cô ta làm gì ngươi ta sẽ xuất hiện kịp lúc bắt quả tang.”

Chiêu Ngạn nhăn mặt hoài nghi: “Ta nói lỡ như…lỡ như ngươi xuất hiện không kịp thì tính sao?”

“Ngươi là quỷ thì sợ gì? Cô ta chỉ muốn hút dương khí thôi, ngươi không có dương khí cho người ta hút đâu.”

“Nhưng…nhưng lỡ như cô ta không cần dương khí mà cần trinh bạch của ta thì sao?”

“…”

“Này, ta đang hỏi ngươi đó…”

“Vấn đề nào quá khó thì ta không biết trả lời đâu.” Viêm Đằng cầm đầu roi đẩy Chiêu Ngạn đi về phía trước: “Yên tâm đi, ta sẽ xuất hiện kịp thời mà.”

Chiêu Ngạn mím chặt môi, liều chết đi thẳng vào trong rừng. Nếu hắn không bắt được hồ ly tinh, Liễu phu nhân khẳng định sẽ không để cho hắn yên. Tình Nhân Quán của hắn cũng sẽ mất hết danh tiếng.

Chiêu Ngạn đi được một lúc thì bắt đầu nghĩ tới một chuyện. Hồ ly tinh cần nam nhân thôi mà, thế thì nam nhân nào cũng được, đâu nhất thiết phải là hắn? Chiêu Ngạn dừng lại giậm chân tức giận. Hắn bị Viêm Đằng lừa rồi. Viêm Đằng giỏi như vậy, tự y giả làm thư sinh vào trong rừng dụ hồ ly tinh ra và tiêu diệt cô ta là được, tại sao còn bắt hắn phải mạo hiểm?

Ngay lúc này, từ trong rừng cây truyền đến những trận gió mạnh. Khi gió mạnh ngừng lại, có tiếng khóc thút thít của nữ nhân vang ra. Chiêu Ngạn đi theo tiếng khóc, trông thấy một cô gái đang ngồi bệch dưới đất ôm cổ chân. Cô gái hướng về phía hắn gọi to: “Công tử giúp ta với!”

Chiêu Ngạn tiến tới, giả vờ cúi xuống hỏi: “Cô nương, cô bị sao vậy?”

“Công tử, ta đang trên đường về nhà, không cẩn thận bị ngã trật chân. Công tử xem xem.” Cô gái đưa chân về phía hắn, điệu bộ lơi lả.

Chiêu Ngạn tự nhiên đông cứng cả thân lại. Hắn cười nhạo người khác thì được, nhưng thực ra bản thân chưa từng có kinh nghiệm về chuyện nam nữ, cũng chưa từng thân mật với nữ nhân nào. Lúc này, hắn mới nhớ lại chuyện giành tắm với Viêm Đằng. Khi đó chắc là Viêm Đằng cũng có cảm giác tương tự.

“À…à…vị cô nương này…”

Cô gái sáp gần tới hắn, vuốt ve quanh cổ áo hắn: “Công tử, chàng ngại sao? Thật dễ thương quá mà. Nếu như chàng không thích xem bên dưới, hay là chúng ta xem bên trên nha.”

“Cô nương…”

Cô gái đổ nhào vào lồng ngực hắn, kéo áo hắn mở rộng ra. Hắn bắt đầu cảm thấy không ổn, ngăn tay cô ta lại: “Cô nương…đợi…đợi chút…”

“Đợi cái gì nữa? Công tử, để ta làm cho chàng thoải mái nha.”

Chiêu Ngạn đợi mãi không thấy Viêm Đằng xuất hiện. Lý trí đấu tranh với nội tâm. Nếu hắn còn diễn tiếp có khi nào bị hồ ly tinh này cướp mất trinh bạch cả đời không? Tiền mất có thể kiếm lại nhưng trinh bạch chỉ có một mà thôi.

Chiêu Ngạn đẩy bật cô gái ra, lùi xa một đoạn. Cô gái ngỡ ngàng nhưng rồi vẫn cười: “Công tử, chàng thích kiểu kích thích thế này sao? Được a! Ta sẽ chiều theo chàng.”

Từ sau lưng cô gái biến ra cái đuôi hồ ly vươn dài tới phía hắn. Hắn hét lên: “Tên khốn kiếp, ngươi đâu rồi?”

Rừng cây xào xạc. Chiêu Ngạn cứ tưởng Viêm Đằng xuất hiện, nào ngờ kẻ xuất hiện lại là bạch cốt nữ. Bạch cốt nữ chụp lấy cái đuôi của hồ ly tinh, dùng tay chặt xuống làm đứt một đoạn đuôi, máu xối xả bắn vọt lên. Hồ ly tinh đau đớn rụt đuôi lại, thét lên: “Ả xương cốt kia, sao ngươi hết lần này tới lần khác cứ quấy rối ta? Chết tiệt!”

“Là ngươi! Là ngươi giết tướng công của ta. Ta sẽ không bao giờ tha cho ngươi.” Bạch cốt nữ cũng gào to lên.

Chiêu Ngạn vội vàng tìm một thân cây núp lại quan sát tình hình.

Hồ ly tinh chỉ vào mặt bạch cốt nữ: “Đồ nữ nhân ngu xuẩn! Tên nam nhân đó căn bản không yêu ngươi. Ta ở Liễu phủ nhìn thấy tất cả rồi. Ngươi đêm nào cũng tìm tới hắn cầu xin thì có ích gì? Hắn gớm ghiếc ngươi đến mức chỉ muốn ngươi vĩnh viễn biến mất mà ngươi còn không hiểu sao? Ta tiễn hắn đi giùm ngươi, ngươi còn phải cảm ơn ta đấy. Nếu ta không giết hắn, hắn cũng có ngày vì trốn ngươi mà tự sát.”

“Ngươi nói bậy! Tướng công rất yêu thương ta, chàng chỉ là cần thời gian để chấp nhận ta thôi. Là ngươi cướp đi mạng sống của chàng, là ngươi khiến ta vĩnh viễn không thể gặp được chàng nữa.”

“Mắng ngươi ngu xuẩn là còn nhẹ đó! Hắn yêu thương ngươi mà lại mời đạo sĩ đến đuổi ngươi sao? Hắn yêu ngươi mà lại lên giường với ta sao? Lúc hắn ở trên giường điên cuồng hôn hít ta thế nào ngươi biết không? Trước nay ta chỉ thấy con người u mê vì ma quỷ, lần đầu mới thấy chuyện nực cười ma quỷ như ngươi lại u mê vì con người.”

Chiêu Ngạn ngáp ngáp. Hai nữ nhân này nói qua nói lại cũng chỉ toàn những câu mắng chửi nhau, đúng là chán ngắt. Mắng đến hết lời thì mới chịu lao vào đại chiến.

“Cũng đặc sắc nhỉ?”

Viêm Đằng đến sau lưng Chiêu Ngạn nói. Chiêu Ngạn giật mình quay lại, phản ứng đầu tiên là muốn chửi vào mặt Viêm Đằng. Lúc cần thì không thấy xuất hiện, lúc không cần thì xuất hiện, suýt làm hắn đứng tim. Nhưng mà, đằng kia hai nữ nhân một yêu một quỷ đang đánh nhau, đằng này chửi ầm lên để họ chú ý thì không nên, nghĩ vậy hắn đành nhịn xuống, mắng nhỏ:

“Đồ vô dụng! Lúc cấp bách thì không thấy đâu.”

“Cấp bách? Còn chưa thấy ngươi bị lột sạch mà.”

“Biến thái!”

Viêm Đằng chỉ cười khẽ.

Nếu so về thực lực, bạch cốt nữ không bằng hồ ly tinh. Lúc nãy thình lình lao ra thì còn chiếm được thế thượng phong, giờ đây hồ ly tinh đã có đề phòng, rất nhanh đem bạch cốt nữ đánh tới lúng túng, vô phương chống trả.

Chiêu Ngạn thúc vào khuỷu tay Viêm Đằng: “Này, ngươi còn không ra tay thì bạch cốt nữ sẽ chết đấy.”

“Ta không đánh nữ nhân.”

“Gì? Ngươi đùa ta hả? Không đánh thì đến đây làm gì?”

Viêm Đằng biến ra một chiếc túi gấm màu đen, ném ra trước, chỉ thốt một chữ: “Thu!”

Hồ ly tinh đang đánh chợt thất sắc, trở lại nguyên hình và bị hút vào trong túi. Nó giãy giụa kịch liệt một hồi, cuối cùng im ắng không còn lại động tĩnh gì nữa. Viêm Đằng thu chiếc túi biến mất.

Chiêu Ngạn bụm miệng kinh ngạc. Ra là đại quý nhân còn có thứ pháp khí lợi hại thế này. Bạch cốt nữ chứng kiến mọi việc, sợ hãi bản thân cũng bị hút vào nên lập tức trốn đi.

“Này, Viêm đại quý nhân, ngươi còn bao nhiêu trò nữa mà chưa nói với ta vậy?”

“Từ từ sẽ biết!”

“Ấy…không phải…ta cảm thấy có gì đó sai sai nha. Ngươi có trò lợi hại như vậy, sao ngay từ đầu không thu phục cô ta đi, còn bắt ta cải trang này nọ làm gì? Cuối cùng ngươi cũng đâu có xuất hiện đúng lúc bắt quả tang gì đâu?”

“Chiêu đạo trưởng, đến giờ mới nhận ra bị lừa thì đã bị lừa xong xuôi cả rồi.”

Viêm Đằng cười lớn, chắp hai tay ra sau lưng thong thả bước đi. Chiêu Ngạn ngậm cục tức trong phổi, thét bể cả cánh rừng: “Đồ khốn kiếp! Đồ đê tiện nhà ngươi!”

Sau bữa ăn tối, Chiêu Ngạn ngồi đếm tiền suy nghĩ xem nên sửa chỗ nào trong quán thì nô bộc của Liễu gia lại tìm tới. Lần này y không dám vào cửa, chỉ đứng ở phía trước gọi lớn tên hắn. Hắn bước ra, y liền hớt hải nói: “Chiêu đạo trưởng, không xong rồi, nữ quỷ kia lại đến. Cô ta cướp lấy xác công tử nhà ta trốn trong phòng không cho ai vào.”

Chiêu Ngạn nhíu trán hỏi: “Lá bùa ta cho công tử nhà ngươi đâu?”

“Lúc công tử chết, phu nhân cho là bùa không có tác dụng nên ném đi rồi.”

“Biết rồi, ngươi về trước, lát nữa ta sẽ đến.”

Nô bộc đi rồi, Chiêu Ngạn sốt ruột hỏi Lan Oanh đang nằm xem sách trên giường: “Khi nãy Viêm Đằng đi có nói khi nào trở lại không?”

Lan Oanh lắc đầu: “Hay là huynh đến Liễu phủ trước đi, khi nào mỹ ca ca về ta sẽ nói lại.”

“Một mình ta làm sao đối phó với bạch cốt nữ đó? Bây giờ tướng công cô ta đã chết, chẳng biết cô ta điên loạn tới mức nào nữa?”

Lan Oanh gập sách lại, im lặng một lúc rồi thở dài: “Đều là lỗi của muội. Là do muội liên luỵ huynh. Nếu là huynh của trước kia thì chẳng cần phải nhờ vả vào ai khác, chỉ nhắc hai chữ Tô Thương thôi là chúng quỷ đã sợ đến rét run.”

Tô Thương…Chiêu Ngạn đã rất lâu, rất lâu rồi không nghe đến cái tên này. Đó là tên thật của hắn, một cái tên chỉ mang đầy đau thương.

Chiêu Ngạn đến gần giường Lan Oanh hất cái chăn mềm lên mặt nàng: “Lại nói nhăng cuội gì đấy? Năm xưa chúng ta đã thề với nhau sẽ không nhắc lại chuyện quá khứ, muội quên rồi sao?”

Lan Oanh gật mấy cái: “Không nhắc!”

Chiêu Ngạn đợi nửa nén hương thì Viêm Đằng mới trở về, vừa về chưa biết chuyện gì đã bị Chiêu Ngạn kéo ra khỏi quán và bảo vừa đi vừa giải thích.

Lúc cả hai đến Liễu phủ, từ ngoài cổng đã nhìn thấy một cột khói dâng cao ngút trời, đáng tiếc chạy vào thì quá muộn. Bạch cốt nữ tự đốt cả căn phòng muốn huỷ diệt chung với xác của Liễu Dương Thành. Liễu phu nhân đứng giữa đám nô bộc không ngừng kêu khóc nức nở. Đám nô bộc đã thử dùng nước dập lửa, nhưng ngọn lửa càng dập càng cháy mãnh liệt, không có cách nào làm tắt đi.

Liễu phu nhân vừa thấy Chiêu Ngạn đã lật đật chạy tới: “Chiêu đạo trưởng, xin ngài hãy cứu lấy thi thể cháu trai của ta. Ta xin ngài.”

Chiêu Ngạn lắc đầu. Chuyện này hắn chỉ đành hữu tâm vô lực: “Liễu phu nhân, hồ ly tinh đã bị bắt, nhưng chuyện giữa Liễu công tử và Mai tiểu thư thì ta không quản được, đều là nhân quả báo ứng định sẵn cả rồi.”

Liễu phu nhân gục đổ xuống đất: “Trời ơi! Liễu gia của ta đã phạm phải tội lỗi gì mà phải chịu cái kết cục tàn khốc thế này? Trời ơi là trời!”

Từ trong ngọn lửa cháy bùng, có giọng hát nữ nhân vang lên xen lẫn với tiếng cười ghê rợn:

Tân nương mặc áo đỏ

Khăn trùm đầu cũng đỏ

Cúi đầu cười xinh tươi

Khoé mắt có lệ đỏ

Tân lang mặc áo đỏ

Gậy như ý cũng đỏ

Sờ vào tóc tân nương

Toàn thân chảy máu đỏ

Bài hát cứ nhỏ dần, nhỏ dần cho đến khi im ắng, chỉ còn lại âm thanh của lửa vẫn bập bùng tí tách suốt một ngày một đêm.

Thôn Tập Dao từ sau trận ầm ĩ về chuyện thảm sát ở phủ của Ngô tướng quân lại có thêm trận ầm ĩ mới. Lòng người lo sợ, đương nhiên sẽ đi cúng bái nhiều hơn. Nhưng mà, họ quay sang cúng bái bình an chứ không phải cầu cạnh tình duyên. Do đó, Tình Nhân Quán lại rơi vào thời kỳ đóng băng.

Chiêu Ngạn dĩ nhiên cũng có mắng chửi trong lòng về ý tưởng tồi của Viêm Đằng, nhưng sau tất cả, hắn quyết định nhân lúc làm ăn ế ẩm mà tu sửa lại quán. Hắn không muốn tốn tiền mướn thợ, cho nên tự mình ra chợ thuê chiếc xe đẩy lớn, mua đầy vật liệu cần thiết chất lên. Làm như vậy có thể mỗi ngày sửa một chút, không cần phải dọn ra quán trọ ở, còn tiết kiệm thêm tiền thuê phòng. Vốn nghĩ trong quán có hai nam nhân, sửa sang cũng chẳng cực nhọc gì mấy, không ngờ Viêm Đằng chỉ đứng nhìn chứ không thèm làm.

Khi hắn chất vấn y, y nói: “Tiền bắt yêu là do ta kiếm.” Thế là hắn chỉ còn nước cứng họng, không bắt bẻ được gì nữa. Ý của Viêm Đằng rất minh bạch. Y đã bỏ tiền thì chuyện bỏ sức là phần của hắn.

Lan Oanh bưng thau nước rửa mặt đứng nhìn Chiêu Ngạn bắt thang lợp ngói mới trên nóc nhà, lắc đầu nói: “Ngạn ca ca, muội cảm thấy huynh vẫn nên bỏ tiền ra kiếm thợ về sửa thì hơn. Một là, muội không tin tưởng vào tay nghề của huynh, sửa rồi cũng như chưa sửa. Hai là, huynh vụng về như thế, lỡ té ngã đè lên đống vật liệu thì còn tốn thêm tiền mua lại vật liệu mới.”

Viêm Đằng đang gieo hạt giống trên mảnh vườn gần đó nghe vậy cũng phải bật cười. Chiêu Ngạn liếc Lan Oanh rồi cái tên đang đứng cười kia: “Cút hết đi!”

Chiêu Ngạn quát xong thì tự an ủi chính mình. Hắn đâu có tệ đến thế, nhất định phải thể hiện cho bọn họ thấy tài năng tiềm ẩn của hắn. Nghĩ đến đây, hắn cao hứng vừa hát vừa lợp ngói, lợp tới nửa mái nhà, trong lúc với tay lấy viên ngói lại trượt chân khỏi thang té cái đùng xuống đất.

Viêm Đằng ngừng gieo hạt nhìn sang chỗ hắn nằm bẹp, lắc đầu.

Lan Oanh đang rửa mặt trong nhà cũng phải chạy ra, sau đó lắc đầu theo. Ánh mắt của Viêm Đằng và Lan Oanh chạm nhau, như cùng nghĩ một câu: biết ngay là thế mà.

Chiêu Ngạn la oai oái lên: “Sao không ai đến đỡ ta thế? Các người máu lạnh hả?”

Lan Oanh đùn đẩy trách nhiệm chạy đi: “Muội là nữ nhân, không đỡ nổi đâu nha.”

Viêm Đằng lạnh nhạt gieo hạt tiếp. Chiêu Ngạn khốn khổ bò dậy: “Ta nguyền rủa các người!”

—*—

Tu Viên mệt mỏi đẩy cửa phòng ra, chỉ muốn lao đến giường nghỉ ngơi, nhưng vừa nằm xuống, liền cảm thấy bên cạnh có thứ gì đó cợm cợm. Y mò mẫm tay vào chăn, chạm phải vải vóc liền căng thẳng đứng dậy.

“Ai?”

Điếu Huyền bị làm ồn thức giấc, nhoài người ra khỏi chăn, một tay chống đầu nhìn Tu Viên: “Ta vừa về tới, ngươi không thể để ta ngủ thêm chút nào sao?”

Tu Viên hạ thấp tầm mắt, lấy gối ngủ ném vào mặt Điếu Huyền: “Chủ thượng, nói với ngươi bao nhiêu lần rồi hả? Đừng có tuỳ tiện mò lên giường của ta chứ?”

Điếu Huyền khổ sở thanh minh: “Ta không phải cố ý. Ta chờ ngươi cả buổi không thấy tăm hơi đâu, mệt mỏi nên mới trèo lên đây ngủ một chút. Ta có tội lỗi gì chứ?”

“Chủ thượng, ngươi luôn có cách nói những điều vô lý thành có lý nhỉ?”

Điếu Huyền cười tươi: “Bởi vì ta là chủ thượng của ngươi mà. Nào, lại đây bình tĩnh ngồi xuống, ta đâu có gặm miếng thịt nào trên người ngươi.” Điếu Huyền vỗ tay lên mặt giường. Tu Viên cảnh giác đứng yên.

“Không phải ngươi đang ở Tây hoang tìm kiếm phu nhân sao? Sao lại đột ngột về đây?”

Điếu Huyền tỏ ra thất vọng: “Đi một chuyến cũng không có kết quả gì. Ngược lại khi về tới ta nghe nói có người cầm Mạt lệnh đến tìm ngươi.”

Quỷ Đế không hổ danh là Quỷ Đế. Đi vắng bao lâu thì tin tức ở Quỷ giới vẫn nhanh nhạy như vậy. Về mặt này Tu Viên rất khâm phục.

“Ừ!”

“Hắn đâu rồi?”

“Hắn rất ít khi đến Quỷ giới, hình như phần lớn thời gian là ở Nhân giới.”

Điếu Huyền ngồi dậy: “Biết nơi ở của hắn không?”

“Tình Nhân Quán ở thôn Tập Dao. Người này là ai vậy? Có được Mạt lệnh của ngươi thì chắc không phải là vô danh tiểu tốt đâu nhỉ?”

Điếu Huyền cười cười: “Hắn mà là vô danh tiểu tốt thì tam giới này chắc cũng chẳng có ai xứng gọi là nhân vật tầm cỡ đâu. Tên mặt dày Triều Phượng đó xuất hiện ở đâu là kéo theo rắc rối ở đó.”

“Triều Phượng? Đại điện hạ của Thần giới sao?”

“Chính là hắn.”

Tu Viên kinh tâm. Vẫn biết người này lai lịch không nhỏ nhưng quỷ lang thang như Chiêu Ngạn lại có thể nhặt về một vị đại điện hạ lừng danh như thế, quả là chuyện khó tin.

“Sắp tới có lẽ khá phiền. Cho thêm người canh chừng khắp nơi, bất luận là động tĩnh nhỏ nhặt thế nào cũng phải ghi chép lại, khi cần ta sẽ hỏi đến.”

“Xảy ra chuyện gì sao?” Tu Viên lo lắng hỏi.

“Hiện tại thì chưa, nhưng chắc là cũng sắp rồi. Yên tâm, ta sẽ không rời khỏi Quỷ giới quá lâu trong thời gian này. Giờ ta đi tìm con phượng hoàng chết tiệt kia ôn chút chuyện cũ.”

Điếu Huyền phóng khỏi giường đi ngay. Tu Viên không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn theo, trong lồng ngực có chút dự cảm bất an.