Hùng Thiên Đại Lục

Chương 1: Lạc tinh



Kim qua ảnh lý đan tâm khổ,

Đồng cổ thanh trung bạch phát sinh…

Thơ xưa nhưng vẫn có tình

Ngàn năm còn đó bóng hình tổ tiên...

...

Trần Lạc Tinh là một sinh viên đại học Cần Thơ năm thứ tư. Tư chất bình thường, bình thường gia cảnh.

Nếu không nói là nghèo. Mà nghèo nên không thể nào thuộc dạng tiền đầy túi, tình đầy tim được.

Sở thích lớn nhất, là đọc truyện tiên hiệp các kiểu, mấy món này thì không tốn kém bao nhiêu.

Nói chung, sở thích và cách giải trí thì theo hoàn cảnh mà. "Giàu thì đi bar, nghèo uống trà đá". Mỗi tầng lớp thì sẽ có cách giải trí khác nhau, nên vẫn cứ vui vẻ sống.

Nhưng đó chỉ là lời nói tự an ủi. Ai không có giấc mộng có thể: ”Tỉnh chưởng quyền thiên hạ, túy ngọa mỹ nhân đùi”. Lạc Tinh cũng thế.

Một ngày đẹp trời, Lạc Tinh đi bộ vào tiệm đồ cổ gần bến Ninh Kiều.

Định tìm xem thử có mua được món đồ nào đặc biệt. Vì tối hôm qua Lạc Tinh đọc báo, thấy có người vô tình mua món đồ cổ vài trăm ngàn.

Nhưng sau này lại phát hiện là đổ cổ thời Minh, trở thành tỷ phú trong một đêm. Nên bản thân mình cũng muốn thử thời vận.

Khu bán đồ cổ dọc theo hai bên đường.

Bình cổ, chén cổ, radio, tivi, điện thoại, tranh ảnh, nói chung ko biết phải cổ hay không. Nhưng có một thứ chắc chắn: toàn là đồ cũ. Hình như, ông chủ chúng chẳng thèm lao chùi.

Đi dạo một vòng, rồi lại một vòng.

Cái muốn mua thì không đủ tiền. Cái đủ tiền thì toàn là hàng xấu xí hoặc ko thấy có tác dụng gì.

Lạc Tinh lục trong túi mình, xem hai tờ tiền cuối cùng trị giá 550 ngàn và khấn trong lòng:

"Thiên linh linh địa linh linh, cầu cho con mua một món gì giúp con đổi đời..."

Sau đó, Lạc Tinh vào một phòng nhỏ, trưng bày bán đồ lưu niệm nhỏ tên là Đại Hà, ở đây có ít vật phẩm. Nhưng đồ đạc được xếp ngay ngắn và có sẵn bảng giá.

Dò theo từng hàng từ cao tới thấp, giá hai triệu, một triệu rưỡi, một triệu, tám trăm ngàn, bảy trăm ngàn...

Tới hàng năm trăm ngàn có tất cả ba sản phẩm.

Cái đầu tiên là một tấm giương bát quái bằng gỗ, loại hình hay treo trước nhà để trừ tà.

Cái thứ hai là một quả cầu tròn bằng pha lê, nhưng trên đó khắc hình sông núi, biển cả, chim cá.

Cái thứ ba là tấm khiên tròn, không biết bằng đồng hay sắt, hình hoa văn đứt khúc đã khá cũ, không nhìn ra hình dạng gì.

Lạc Tinh cầm từng loại lên xem xét. Khi cầm đến mặt khiên đồng, cảm giác mát lạnh lan tỏa và có cảm giác quen thuộc như thấy ở đâu rồi.

Có thể là trong giấc mơ... giống như cảm giác Déjà vu hay đề cập. Khi thấy một hình ảnh hay một sự việc nào đó, mà cảm giác như quen lắm mình đã từng trải qua rồi.

Dù gì chỉ là cầu vận may thôi và có lẽ cái mát lạnh là do chất liệu kim loại mang lại nhưng thôi kệ.

“Ta chọn ngươi...”

Lạc Tinh nhận gói đồ từ chủ tiệm và trả nốt số tiền trong túi. Tâm trạng hồi hộp, hi vọng đây là món đồ cổ có giá trị, có thể bán lại một cái giá cao hơn. Không thì coi như toi cơm, xem như mười bữa nữa tháng ăn mì gói vô ích.



"Thôi nếu không bán được, thì biết đâu nó mang lại may mắn cho mình cũng nên..." - Trần Lạc Tinh tự nhủ.

Vừa lâng lâng ra khỏi quán, huýt gió một bản tình ca mùa đông.

"Rầm."

Trời đất quay cuồng. Lúc định thần lại thấy một cô gái xinh đẹp, mặt bộ đồ thun thể thao đang ngồi quan tâm và ríu rít:

"Em xin lỗi anh có sao không! Để em đền tiền thuốc cho anh."

Lúc lắc đầu vài cái cho tỉnh, thì mới biết do mình lo suy nghĩ miên man, không để ý đường.

Bị cô nàng chạy chiếc SH mất lái chạy lên phần đường dành cho người đi bộ, rồi hun cho Lạc Tinh một phát bay vào lề.

"Khỏi đi, tôi cũng không sao." - Thôi dù sao cũng do mình một phần lỗi. Không để ý đường đi, Lạc Tinh vội vã đi về.

"Mới nói hy vọng mua món đồ sẽ có may mắn, ai ngờ đã bị xe hun. Gặp người đẹp đụng nên cũng không sao, chứ gặp tên nào đụng chắc cũng phải đòi bồi thường rồi...

"Ài, xưa nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà. Không biết sao lại có người xinh thế nhỉ..."

"Tính ra ta cũng may mắn, vì lúc nãy không mua viên cầu thủy tinh, hay gương bát quái nếu không chắc nó tan nát...

Mà cũng nhờ cái khiên, nên xe đụng trúng khiên trước, bản thân mình mới bị bay hai mét mà không có gì."

Đi về tới phòng trọ, cố quên bàn tay đau nhói vì bị trầy sướt. Lạc Tinh lật đật mở cái khiên mình mua ra, xem có hư không. Nếu hư chắc tiếc đứt ruột.

Tấm khiên vẫn còn nguyên, nhưng có cái khác lạ, Lạc Tinh không biết là do cái gì.

Ngồi nhìn một lúc, mới chợt nhớ hình như hoa văn khác lúc mình mua. Xem xét kĩ lại hình như vòng ngoài của khiên đã lệch.

Lạc Tinh lật phía trong của khiên nhìn, thì ra do khiên cấu trúc như mấy vòng tròn đồng tâm có thể xê dịch được

Chắc đo đụng xe, nên phần khớp nó hở ra, thấy rõ hơn... Thử đùng tay xoay tròn lại.

Lạc Tinh phát hiện, nó giống như một Bộ xếp hình theo hình tròn răng cưa, mày mò ba mươi phút, xoay năm vòng tròn tới lui cho hoa văn khít nhau, xong nhìn kỹ lại hình ảnh cũng khá đẹp.

Ở giữa là ngôi sao, ở ngoài chia từng vòng tròn vẽ người có, chim có, nai có mỗi vòng là một hoa văn

"Khoan đã!" - Lạc Tinh bỗng chợt nhớ tới một hình mình đã từng xem, là hoa văn khắc trên trống đồng Đông Sơn. Biết đâu đây là cổ vật bốn ngàn năm tuổi.

"Ohm Yeah." - Mừng như bắt được bảo vật, Lạc Tinh cầm khiên đưa lên cao.

Bỗng nhiên.

"Bụp..." - Có tiếng nổ.

Thì ra tấm khiên lúc đưa lên trúng bóng đèn treo trên tường, rồi đường đây điện trên tường chập điện, đèn điện tắt ngấm. Đồng thời cảm giác tê dại truyền đến. Lạc Tinh chỉ còn chợt nghĩ đến điện giựt.

"Toi thật rồi, cha mẹ ơi..."

Sau đó thì không biết gì nữa.

Nếu Lạc Tinh còn tỉnh, sẽ thấy Khiên đồng phát sáng lên, bao quây Lạc Tinh rồi cả hai biến mất, như chưa từng xuất hiện.

......

"Hùng Thiên đại lục."

Một đại lục hoang sơ không có máy bay không có xe ô tô, không có ti vi...

Chỉ có loài người thời kì ăn lông ở lổ, à không đến nỗi vậy. Mà loài người đã biết nướng thức ăn bằng lửa không còn ăn thịt sống, biết ngủ bằng lều làm bằng da thú, thay vì chỉ ngủ trong hang đá.

Bên cạnh nhân loại, còn các con vật to lớn chỉ có trong phim ảnh như khủng Long mà ở đây gọi là Giao Long sống dưới nước và Địa Long sống trên cạn... Và nhiều loại thú to lớn khác.

Thực vật cũng nhiều loại cây to lớn, nhiều loại ăn thịt người và chưa ai thống kê hết được có bao nhiêu loài động vật bao nhiêu thực vật.

Vì chưa ai biết Hùng Thiên Đại lục lớn bao nhiêu... Một vùng đất chưa khai phá...

Loài người ở đây sinh trưởng nhanh, mười sáu tuổi đã thành niên và có thể cưới vợ. Thọ nguyên trung bình một trăm hai mươi tuổi.

Tuy cuộc sống nhân loại không tốt đẹp lắm, nhưng để sinh tồn trong môi trường khắc nghiệt này, nhân loại cũng rất mạnh mẽ.

Sức mạnh của người ở đây mạnh hơn nhân loại hiện tại gấp vài lần.

Đặc biệt có loại ấn ký hình xăm giúp tăng sức mạnh bản thân lên nhiều lần gọi là Thần Ấn.

Khi thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi sẽ được tổ chức một buổi cầu nguyện cúng tế thần linh để Khai mở ấn ký với tỷ lệ rất thấp, trăm người được một.

Và người được thần linh ban khắc ấn hình xăm bao gồm Thần ấn Thiên Cấp (Thiên ấn) và Thần ấn Địa Cấp (Địa ấn).

Ngoài hai loại trên thì Thần ấn còn một loại nữa đó là Nhân ấn. Loại này thì được một người có Thần ấn dùng thủ pháp đặt biệt để cấp cho.

Và loại Nhân ấn này thì không có không gian phát triển nhiều, phụ thuộc vào người thi pháp cho.

Ba ngày trước Lạc Tinh tỉnh dậy, và phát hiện một sự thật là bản thân Xuyên việt và nhập hồn vào cháu tộc trưởng Việt tộc tên Lạc Tinh. Nhưng là họ Lạc không phải Trần, trong lúc cậu này trèo lên cây để canh gác, thì bị một luồng lửa từ trên trên bắn xuống trúng.

Khi mọi người tìm được thì đã hôn mê bất tỉnh, quần áo cháy sạch, đầu tóc cuốn như mì gói, và được đem về Việt tộc.

Trong thời gian đó Lạc Tinh như chìm giấc mộng. Nhìn thấy tình cảnh từ nhỏ tới lớn của Lạc Tinh chính hiệu.

Lại qua tiếp ba ngày sau, quá trình dung hợp ký ức giữa hai người hoàn thành. Lạc Tinh tỉnh dậy, dần chấp nhận số phận Xuyên Việt của mình.

Tuy thân phận hiện tại là cháu trưởng tộc nhưng tình hình cũng không khả quan vì thế giới này là thế giới mạnh được yếu thua.

Cái chức tộc trưởng không phải cha truyền con nối, mà ai là người có năng lực nhất sẽ được làm. Tất cả mọi người trong làng đều mang họ Lạc, là một chi nhánh của Đại Lạc tộc hùng mạnh... Nhưng đã qua thời gian dài không liên hệ được với dòng chính.

Các bộ lạc không ở cố định, do lối sống săn bắn hái lượm qua nhiều thế hệ. Lại không có bản đồ, nên không còn ai biết dòng chính của mình ở nơi nào. Muốn về lại cũng khó.

Hiện tại Việt Tộc họ Lạc cũng đang ở thời kì nguy hiểm, lúc nào cũng bị Mãnh Thú tộc tiến đánh. Phải trốn đông trốn tây.

Từ ban đầu dân trong tộc hơn một vạn người, sau mười năm chạy trốn, di chuyển qua nhiều điểm trú ẩn, thì dân trong tộc chỉ còn hơn ngàn người.

Và đã không còn sức di chuyển một lần nữa vì người già nhiều, thời tiết không thuận lợi thức ăn cạn kiệt...

Nhóm Việt tộc này sinh sống kiểu rày đây mai đó. Đi săn bắn hái lượm hầu như chưa có khái niệm ở một chỗ và trồng lương thực, chăn nuôi.

Lạc Tinh cũng dần chấp nhận cuộc sống mới, cũng như khát vọng có sức mạnh trong truyền thuyết. Nhớ lại các truyện tiên hiệp mình đọc thời sinh viên.

Có khi nào thời đại của mình tới rồi. Nếu các nhân vật đó sống cuộc sống oanh liệt, thì biết đâu Lạc Tinh ta cũng có thế, vì tiền đề đầu tiên mình đã làm được. Đó là xuyên việt...

Hùng Thiên đại lục ơi ta tới đây.

"Mà khoan đã..." - Lạc Tinh xóa bụng - "Đói quá..."

"Tìm gì ăn vậy."

Ba ngày ba đêm, chỉ ngủ rồi giờ cả người rả rời vì đói...

Hiên tại ở bên Lều tộc trưởng của Việt Tộc. Không khí đang gấp ráp và bi thương, vì lương thực cạn kiệt kẻ thù dòm ngó.

Dân làng đã thương lượng xong, quyết định dành hi vọng sống cho đám trẻ. Nên tiến hành nhờ Tổ Linh ban Thần Ấn lần cuối, cho lứa tuổi mươi lăm tới mười bảy rồi sẽ chia nhỏ ra để chạy trốn tránh khỏi bị diệt vong toàn bộ.

Do khan hiếm lễ tế, nên toàn Việt Tộc đã dùng máu tươi mình thay thế. Hi vọng có thể mang may mắn lại cho lứa con cháu cuối cùng.

Mỗi thành viên điều góp một chén máu bỏ vào khay đá lớn đựng đồ tế lễ.

Tầm chín giờ sáng, lúc mặt trời nhô lên ngay cổng làng, chiếu vào Tổ Linh của Việt Tộc.

Tộc trưởng Lạc Việt tiến lên cầm gậy tộc trưởng. Hai tay đưa lên trước Tổ Linh.

Là tượng một con chim giống phượng hoàng lửa đỏ rực toàn thân. Nhìn trông rất sống động.

Nhưng Lạc Tinh biết, không phải là chim phượng hoàng mà chim Lạc Hoàng, Tổ Linh của Việt Tộc.

Giọng tộc trưởng vang xa:

"Con lạy chín phương Trời, thập phương Địa. Con lại đức Lạc Hoàng, Con lạy chư thần."

"Người đã mang ánh sáng và hơi ấm. Giúp cho dân Việt tộc chúng con xóa tan đêm tối lãnh lẽo, tìm được sự ấm áp...Giúp cho chúng con có thịt ăn, có nới trú ẩn, giúp chúng con có sức mạnh chống lại thú dữ, kẻ thù."

"Hôm nay chúng con dùng máu của mình tế Thiên, tế Địa, tế đấng Lạc Hoàng..."

"Xin Ngài ban cho lũ trẻ trong Việt tộc đạt được Thần Ấn, để có thể bảo vệ dân làng, phát triển nòi giống..."

"Con hứa Việt Tộc sẽ thờ phụng Lạc Hoàng mãi mãi. Nếu bất tuân cả Việt tộc sẽ làm mồi cho thú dữ..."

Sau khi cúng bái xong, hơn một trăm hai mươi thiếu niên Việt Tộc được tắm rửa sạch sẽ và bôi lên người một lớp dầu bóng loáng, lần lượt đi lên.

Ai cũng mặt Khố và ở trần, cả nam lẫn Nữ.

Riêng Nữ thì ai cũng tóc chẻ hai bên vai để che đi hai cái ai cũng biết là hai cái gì đó. Đương nhiên bình thường nữ giới không phải trang phục này. Nhưng khi tế bái nghi thức thì không thể mặc áo.

Lần lượt mỗi người dùng dao tế lễ chích lấy máu mình nhỏ vào một chén ngọc phía trước tượng Lạc Hoàng.

Mười người đầu tiên không có chuyện gì sảy ra. Người thứ hai mươi, ba mươi.

Người thứ ba mươi ba là một cô gái tiến đến, nhỏ máu người này là trong ấn tượng Lạc Tinh sâu nhất, có thể nói thanh mai trúc mã của Lạc Tinh tên là Lạc Dương, bỗng Tượng Lạc Hoàng tỏa sáng màu vàng đất.

Máu từ trong chén thánh như sợi chỉ dâng lên bay vào ngực của Lạc Dương cả người cô tỏa sáng hoa văn như ẩn như hiện.

Khi ánh sáng dần tan đi, thì nhìn rõ ràng là hình chim Lạc đang uống lượn, có con mắt chính ngay huyệt Đản Trung của cô gái.

Mọi người trong làng ai cũng ôm nhau mừng rỡ, sau đó quỳ xuống cảm tạ Lạc Hoàng.

Tộc trưởng chảy nước mắt, mừng vì Lạc Hoàng còn thương xót Việt Tộc ban cho Thần ấn.

Trong liên tục tế bái năm mươi năm gần đây, chỉ có mười hai người được ban Thần Ấn và người cuối cùng được Thần ấn là Cha của Lạc Tinh nhưng đã bị mất vì chiến đấu với thú dữ bảo vệ dân làng cách đây mười năm.

Sau khi mừng rỡ qua đi thì lễ tế tiếp tục cho những người còn lại. Ai cũng hi vọng mình được chư thần nhìn ngó.

Người thứ năm mươi, sáu mươi, một trăm không có ai có được Thần Ấn.