Hướng Dẫn Làm Idol Bán Thời Gian

Chương 11: ]: Cái nhóm flop bọn họ khi nào giải tán vậy?



Dàn khách mời biểu diễn của đêm nhạc hội rất đông, nhưng không phải ai cũng cũng có thể thoải mái nằm ở phòng nghỉ hóng điều hoà, song làm thế nào để phân chia phòng nghỉ là một dấu chấm hỏi.

Nghe nói trước đây có một cuộc phỏng vấn của một công ty quản lý như sau: Bây giờ có bốn phòng nghỉ ABCD: Phòng nghỉ A diện tích nhỏ nhưng có phòng vệ sinh riêng; phòng nghỉ B diện tích lớn nhưng không có phòng vệ sinh riêng; phòng nghỉ C vừa cho hai người sử dụng vừa có phòng vệ sinh; phòng nghỉ D là phòng duy nhất— có điều hoà nhưng yêu cầu ba người cùng dùng chung. Hiện giờ có 8 vị nghệ sĩ Giáp Ất Bính Đinh Kỷ Mậu Canh Tân, trong đó địa vị của Giáp Ất trong giới là lớn nhất, Bính Đinh dạo này đang tranh giải trong giới ca lẻ, Mậu Kỷ từng là đồng đội giờ đã tách ra hoạt động riêng, Canh là kim chủ cho đống tài nguyên lớn của Tân….Xin hỏi 4 phòng nghỉ này nên phân chia kiểu gì?

Cư dân mạng tranh cãi vô cùng sôi nổi với đáp án của câu hỏi này.

Khương Lạc Thầm méo thể hiểu nổi công ty chủ quản nào tuyển dụng còn phải chơi mấy trò hack não, cậu có thể dùng não không bằng đi thi công chức ở sở thú luôn cho rồi?

Lần này nhóm idol flop Hot Boys 10 tham gia hội nhạc, phòng nghỉ đàng hoàng cũng không tới lượt bọn họ. Nhưng xem mặt mũi của sếp Cố, ban tổ chức phân cho bọn họ một cái phòng nghỉ tạm bợ.

Nhưng không nên xem thường phòng nghỉ tạm bợ đâu. Hồi trước Khương Lạc Thầm từng trang điểm trong cái lều bạt đã lọt gió còn dột mưa, lần này phòng trang điểm có bốn bức tường đã tốt hơn tưởng tượng của cậu nhiều rồi.

Idol flop bọn họ đóng quân ở phòng nghỉ tạm thời trong im lặng, staff nở nụ cười nịnh nọt, khép na khép nép mời Cố Vũ Triết đi sang nơi khác nghỉ ngơi. Ý là, hoá ra sau khi ban tổ chức biết được Cố Vũ Triết sẽ đến, đã chuẩn bị cho anh phòng nghỉ cao cấp (cái loại có điều hoà lẫn phòng vệ sinh riêng).

Khương Lạc Thầm: ….Được thui, đãi ngộ cho người đại diện còn tốt hơn idol flop.

“Cảm ơn ý tốt của bên anh.” Trước mặt người ngoài, Cố Vũ Triết cất đi bộ mặt địa chủ hung tàn, cười như thấy gió xuân, khuôn mặt sau cặp kính không gọng kia vừa nhã nhặn vừa nho nhã, “Nhưng lần này cũng là lần đầu tiên Hot Boys lên sân khấu sau khi tái thành lập nhóm, tôi không an tâm nên vẫn muốn ở đây dẫn dắt bọn họ.”

Và cứ vậy đó, Cố Vũ Triết cũng ngồi trong căn phòng rách này.

Vài idol flop muốn nắm bắt thời gian, ở trong phòng nghỉ khởi động làm nóng cổ họng, vừa làm chuẩn bị vừa liếc nhìn về phía Cố Vũ Triết, sợ sếp Cố không chú ý đến sự cố gắng của mình.

Khương Lạc Thầm và Văn Quế không tranh với bọn họ, lặng lẽ tìm góc đứng.

Trong khoảng thời gian đám người này bận tới bận lui, trước cửa phòng nghỉ đột nhiên vang lên giọng nói của một staff.

“Ở đây là phòng nghỉ của Hot Boys 10 hả? Đang có một món đồ phiền ra lấy chút.”

Chị Phùng đóng laptop làm việc lại, đứng ra nhận đồ.

Vài phút sau chị Phùng trở về, trong vòng tay của cô bất ngờ ôm một bó hoa! Màu sắc chủ đạo là màu cam hoàng hôn, dùng số lượng lớn hoa hồng cam, hoa tulip, hoa hướng dương, trong đó còn có hoa cát tường nhạt màu và hoa nhài được đưa vào, bó hoa giống hệt như màu tóc của Khương Lạc Thầm, vừa tươi cháy vừa sáng rực.

Lúc thấy được bó hoa ấy, toàn bộ 10 người trong phòng nghỉ đều nhìn Khương Lạc Thầm.

Chị Phùng đem bó hoa đến, bảo: “Staff nói khi nãy có người mang hoa đến, chỉ rõ gửi Khương Lạc Thầm, nói là chúc thầy Tiểu Khương biểu diễn thuận lợi.”

Nghe xem cách dùng từ—- Không phải “Bạn học Tiểu Khương”, mà là “Thầy Tiểu Khương” á!

Văn Quế nhướng mày nhìn Khương Lạc Thầm, ánh mắt của Cố Vũ Triết cũng mang chút thâm ý.

Khương Lạc Thầm vừa bất ngờ vừa kích động, idol flop debut 5 năm, đây là lần đầu tiên cậu nhận được hoa đó! Cậu chà chà tay lên quần, rồi mới vươn tay đón bó hoa kia.

Màu tóc của thiếu niên là màu cam ấm, đoá hoa trong tay cũng là màu cam ấm áp, hai màu cam như đang ăn ý hài hoà với nhau. Khoảnh khắc này trông cậu đã mọng nước rồi, tựa như quả trên cây vừa mới chín tới, tươi non, ngọt xớt, đến nụ cười cũng toàn vị ngọt của vitamin C.

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||

Nhưng hoa này là ai tặng cơ?

Văn Quế hỏi: “Không lẽ là fan anh tặng?”

Khương Lạc Thầm nghĩ ngợi: “Tôi có fan hả?”

Văn Quế: “.........”

Bởi vì công ty bọn họ đã một thời gian dài không hoạt động, weibo của Khương Lạc Thầm đã mốc meo. Bình thường cậu chỉ đăng hình chó nè hình mèo nè lẫn thêm mấy món ăn canteen trong trường học, trên weibo cậu chỉ còn mấy đứa fans nhan sắc* tưởng cậu đã rời nhóm làm người thường.

[*Fans nhan sắc: fan chỉ nhìn mặt, đẹp trai nên làm fan.]

Cố Vũ Triết ngồi chỗ khác trong phòng nghỉ hắng giọng hỏi: “Không phải người theo đuổi cậu chứ?”

Ánh mắt của Khương Lạc Thầm lập tức trở nên cảnh giác, lớn tiếng nói: “Sếp có thể trừ tiền mồ hôi xương máu của tôi, nhưng không thể úp mũ xanh cho tôi! Tôi Khương Lạc Thầm, làm idol hoàn toàn trong sạch, Đường Tăng tránh xa nữ sắc còn không bằng tôi!”

Cố Vũ Triết: “.......”

Đã không phải fans, cũng không phải người theo đuổi, vậy là ai mới được!

Cũng còn may, ngoài bó hoa được gửi đến còn có một tấm thiệp tinh xảo đi kèm, Khương Lạc Thầm nóng lòng mở ra, tấm thiệp chúc mừng chỉ có mấy dòng chữ.

【to Khương Lạc Thầm:

Buổi biểu diễn thuận lợi!

from bạn học】

“------------ Hầy!”

Phá án rồi, hoá ra là bạn học của Khương Lạc Thầm tặng.

Vì để không phụ ý tốt của bạn học, Khương Lạc Thầm tranh thủ selfie vài tấm ôm hoa, chụp xong thì gửi hình vào nhóm wechat của ký túc xá.

Nhân tiện nói luôn, ký túc xá bọn họ có 2 nhóm wechat, một nhóm tên [Nhóm thông báo tiền ký túc xá điện nước (4)], nhóm kia tên [Idol bán thời gian và hai vị fan của anh ta (3)]. Rốt cuộc ai không nằm trong nhóm thứ 2, chắc không cần giải thích nhỉ?

Hiển nhiên, Khương Lạc Thầm đã gửi hình vào nhóm ba người.

Tiểu Khương Tiểu Khương không thích ăn gừng: @Đinh lớn @Đinh bé

Tiểu Khương Tiểu Khương không thích ăn gừng: Hai đứa khách sáo quá rồi, tặng hoa làm gì chớ, trực tiếp dắt anh đi ăn là được rồi ha. (ngượng ngùng)

Tiểu Khương Tiểu Khương không thích ăn gừng: [Selfie xinh đẹp của bạn học Tiểu Khương và bó hoa] x9 tấm.jpg

Đinh lớn:?

Đinh bé:?

Đinh lớn: Mắc gì tụi em phải tặng anh hoa?

Đinh bé: Tụi em đang ở núi Trường Bạch nè.

Tiểu Khương Tiểu Khương không thích ăn gừng: …..?

Tiểu Khương Tiểu Khương không thích ăn gừng: Không phải các cậu tặng hả?

Tiểu Khương Tiểu Khương không thích ăn gừng: Nhưng trên phần đề chữ lại ghi là bạn học cơ.

Đinh lớn: Không phải tụi em thật.

Đinh bé: Ghi là bạn học, không phải bạn cùng phòng, nếu là bạn cùng phòng không chừng là Mông Hách đó.

Tiểu Khương Tiểu Khương không thích ăn gừng: …..Cậu nhìn thử cậu có đang kể chuyện quỷ không.

Đinh lớn: Lạc Lạc, em đánh nó thay anh rồi. Núi Trường Bạch lạnh quá, thằng em em chưa đón được Trương Khởi Linh về*, khóc thảm thiết đến độ đầu ấm luôn.

[*Trong Đạo mộ bút ký, chương cuối Trương Khởi Linh ở núi Trường Bạch được đón về nhà.]

Ba người trong nhóm wechat xàm xí một trận, phân tích tới lui, cũng không phân tích nổi rốt cuộc là ai lén lút tặng hoa cho Tiểu Khương.

Trí nhớ Khương Lạc Thầm không tệ, cậu dò lại một lần trong đầu xem bình thường ai có quan hệ tốt với mình. Từ cô bạn học sát vách trong trại huấn luyện quân sự năm nhất, đến đàn chị môn tự chọn làm lòng bò chung với cậu, càng nghĩ càng cảm thấy ai cũng có hiềm nghi.

Hết cách rồi, ai bảo bạn học Tiểu Khương của bọn mình đẹp người đẹp nết, với người nào cũng có thể hoà tan được, bạn học yêu thầm cậu đúng là quá nhiều, có thể xếp hàng từ học viện đến đường vành đai số 5 phía Đông. Nói không chừng là người nào đó âm thầm quan tâm cậu, biết được cậu hôm nay lên sân khấu biểu diễn, lặng lẽ mua hoa bày tỏ sự ủng hộ.

“Tôi quyết định rồi!” Khương Lạc Thầm ôm bó hoa không muốn rời tay, “Nếu sau này công ty có cho tôi chọn màu đại diện, tôi sẽ chọn màu cam hoàng hôn này!”

Cách hoạt động của công ty trước là một mớ lộn xộn, staff làm gì có năng lực cho 101 idol chọn màu đại diện, bảng màu photoshop không đủ cho bọn họ dùng, nên Khương Lạc Thầm debut 5 năm còn chưa có tên fan, cũng không có màu đại diện của riêng mình.

Cơ mà không thành vấn đề, cậu tự kiếm miếng cơm manh áo, từ hôm nay cậu không phải là Khương Lạc Thầm trước kia nữa, mà sẽ là Khương Lạc Thầm có màu đại diện của riêng mình!

Cậu vừa dứt lời, không biết có khứa nào trong phòng nghỉ đáp một câu chua lè chua lét: “Cũng được. Màu trời trong xanh, màu cam hoàng hôn. Thịnh Chi Tầm nhà người ta vạn dặm không mây, anh là cam* lặn xuống núi, thiệt là may mắn.”

[*cam: ý chỉ mặt trời, còn đây dùng cái đầu cam để khịa bạn Khương =]]]]]

Khương Lạc Thầm: “.......”

Rốt cuộc cái nhóm flop của bọn họ khi nào giải tán vậy, cậu sắp không làm nổi cái chức nhóm trưởng này rồi!

—---------------------

Phòng phòng nghỉ tạm thời được làm ra có khuyết điểm rõ, là không có phòng vệ sinh. Nếu có cấp bách chỉ có thể đi phòng vệ sinh di động bên ngoài giải quyết.

Vì sáng nay Khương Lạc Thầm muốn giảm sưng, đã uống hết hai ly americano còn cay đắng đậm đặc hơn cuộc đời cậu, chưa qua bao lâu đã thấy bụng sôi ùng ục.

Cậu để bó hoa qua một bên, hỏi Văn Quế có muốn đi vệ sinh chung không.

Văn Quế không buồn nhấc mí mắt lên: “Không đi, tôi phải khởi động người.”

Khương Lạc Thầm: “Buổi sáng cậu uống hai ly cà phê, bây giờ không đi, cẩn thận chút lên sân khấu lại buồn vệ sinh.”

“Không đâu.” Khuôn mặt xinh đẹp của Văn Quế biểu hiện chút khinh thường, “Tôi không giống anh, thận tôi tốt.”

Khương Lạc Thầm: “.....................”

Bạn học Tiểu Khương thận yếu thẹn quá hoá giận, mắng chửi rời đi.

Vệ sinh di động là những phòng độc lập cách nhau, ai cũng đi được, bởi vì không được dọn dẹp kịp thời nên bên trong bẩn muốn chết. Nhưng cho dù như vậy bên ngoài phòng vệ sinh vẫn xếp hàng rất dài, hàng ngũ này còn dài hơn test covid năm xưa.

Bạn học Tiểu Khương tất nhiên nhịn không nổi, đảo mắt xung quanh, nhìn chằm chằm vào phòng nghỉ cao cấp cách đó không xa. Phòng nghỉ cao cấp được trét xi măng đàng hoàng, bên trong vừa có nước có điện lại có điều hoà, chắc chắn cũng có phòng vệ sinh riêng!

Trước cửa phòng nghỉ cao cấp có bảo vệ đứng gác, muốn đi vào phải kiểm giấy tờ tuỳ thân.

Nhưng Khương Lạc Thầm ỷ vào khuôn mặt đẹp, tóc nhuộm sặc sỡ, ngẩng đầu ưỡn ngực nghênh ngang bước vào trong. Bởi vì cậu quá là không coi ai ra gì, vô cùng bất lịch sự, trông rất có phong thái “ngôi sao”, bởi vậy bảo vệ không kiểm giấy tờ của cậu.

Phòng nghỉ cao cấp được là toà nhà hoàn chỉnh, hành lang dài ngoằn ngoèo, hai bên hành lang đều có các phòng nhỏ, trên cửa phòng được dán tên nghệ sĩ, nhìn quanh toàn là tên của minh tinh có tên tuổi. Hành lang người đi qua đi lại, nhưng người nào cũng bận tối mặt tối mày, Khương Lạc Thầm không dám bắt chuyện hỏi đường, sợ ảnh hưởng hạng mục cao cấp S+ và giao dịch kinh doanh triệu đô của bọn họ.

Khương Lạc Thầm đi ba vòng, cuối cùng cũng tìm được nhà vệ sinh nam trong ngóc ngách. Phòng vệ sinh được dọn dẹp không có một hạt bụi, dưới sàn lau đến mức soi được người, bên cạnh còn đang đốt đàn hương. Điều kiện này không những tốt hơn phòng vệ sinh di động, thậm chí còn tốt hơn căn nhà gỗ của bọn Khương Lạc Thầm nhiều.

Lúc nói chuyện còn có tiếng vọng lại, hiệu ứng âm thanh tuyệt cmn vời.

Dù sao cũng không gấp, Khương Lạc Thầm giải quyết xong vấn đề đời người chưa muốn đi, vừa chậm chạp rửa tay vừa cất tiếng hát.

Hát không phải bài nào lạ, là bài [Thuyết tiến hoá của Darwin] của Thịnh Chi Tầm.

“..........Xuyên vào rừng cây sắt thép, đợi chờ bình minh trong màn đêm, là bí mật của anh và em, là chìm đắm hay sáng suốt…”

Cậu đang hát hò hưng phấn, cánh cửa phòng vệ sinh đột nhiên bị đẩy ra.

Một bóng người cao gầy xuất hiện ngoài cửa, ngũ quan của người này rất sâu, mang theo cảm giác con lai rõ ràng, nhìn kỹ sẽ thấy con ngươi ánh lên chút màu xanh. Bộ đồng phục nhóm đang được mặc trên người được kết hợp rất đẹp, áo sơ mi trắng đơn giản được phối với quần đen ôm sát, phác hoạ được đường cong có thể nói là hoàn hảo của anh ta, tràn ngập hormone nam tính.

Là khuôn mặt nói lạ thì cũng lạ, nói quen thì cũng quen.

Nói lạ là vì Khương Lạc Thầm chỉ thấy anh ta trên tivi. Nói quen là, đại ngôn của gương mặt này từng được treo khắp phố lớn ngõ nhỏ, ba năm trước homie của Khương Lạc Thầm - Văn Quế từng ké fame qua.

Tiếng hát của Khương Lạc Thầm tắt ngúm.

Vào lúc này, đầu của Khương Lạc Thầm chỉ quanh quẩn có một câu—- Staff đang làm cái quỷ gì vậy, không lẽ dựa vào địa vị của Thịnh Chi Tầm mà không phân cho anh ta một phòng vệ sinh riêng hả?????

Khương Lạc Thầm nào ngờ trong phòng vệ sinh công cộng cũng có thể gặp được đỉnh lưu đang hot, cậu mau chóng đứng nghiêm, nịnh hót không cần tiền: “Thầy Thịnh, lịch trình bận rộn như thầy mà cũng đích thân đi vệ sinh ạ?”

Cặp mắt sâu thẳm của Thịnh Chi Tầm nhìn cậu, khẽ lắc đầu: “Tôi không đến để đi vệ sinh.”

Khương Lạc Thầm: “Ẩy?”

Thịnh Chi Tầm: “Tôi đến đây vì cậu.”

Khương Lạc Thầm: “Ẩy ẩy???”

Thịnh Chi Tầm chân dài nên vài bước đã đến trước mặt cậu, cánh cửa phòng vệ sinh đằng sau lưng bọn họ khép lại: “Tôi vừa nghe thấy cậu hát bài hát của tôi.”

Khương Lạc Thầm không ngờ được, cậu ở trong nhà vệ sinh ngâm nga bài hát của đỉnh lưu, mà thu hút được đỉnh lưu hàng thật giá thật tới luôn rồi.

Trong phút chốc cậu hơi ngại, nhưng để giữ gìn phẩm chất tốt đẹp truyền thống của người Trung Quốc, khiêm tốn nói: “Ôi zời, không có đâu, tôi vừa hát không được hay.”

“Đúng là không hay.” Thịnh Chi Tầm đáp.

Khương Lạc Thầm: “.......”

Khương Lạc Thầm mới nhớ ra, Thịnh Chi Tầm là con lai, lớn lên ở nước ngoài, có thể thật sự không biết hai chữ khiêm nhường là gì.

Chỉ nghe được Thịnh Chi Tầm nghiêm túc nói: “Phần cao độ của cậu mất hai cái key, tôi không nghe nổi nữa.”

Phiên dịch ra là—---- Idol bán thời gian bạn học Tiểu Khương, cậu lệch tông rồi.

—-------------

Tác giả có lời muốn nói:

Được rồi được rồi, cuối cùng người cũng đến đầy đủ rồi!