Hướng Dẫn Qua Cửa Chung Cư Phi Nhân Loại

Chương 23: “Ông chủ… thông thạo lịch sử từ cổ chí kim, từ Trung Quốc sang tây phương nhỉ?”



“Chờ chút đã.” Thịnh Chiêu không hiểu gì cả, phải ngắt lời hắn, “Yêu quái mà còn phân ra đồng loại với không đồng loại nữa à?”

Không rõ vì sao mà khi nói tới chuyện này, Hình Ứng Chúc có vẻ kiên nhẫn hơn mọi ngày nhiều. Bị Thịnh Chiêu cắt ngang lời như vậy nhưng hắn cũng không nổi giận, còn chậm rãi giải thích thêm.

“Yêu quái chim muông mà cậu nhìn thấy, bọn họ đều là tu luyện từ thú hóa thành hình người, sau đó tìm cơ hội phá vỡ phàm cốt để thành tiên.” Hình Ứng Chúc trả lời bình thản. “Còn yêu thú thì không, bọn chúng sinh ra đã là yêu thú, trong máu đã chảy sẵn sức mạnh, chẳng cần phải tu luyện để có linh trí, cũng chẳng cần tốn sức hóa thành người.”

“Tôi hiểu rồi.” Thịnh Chiêu nói: “Loại thứ nhất là kiểu phải tự thân cố gắng để vượt qua các cấp bậc, còn loại thứ hai sinh ra đã ở tầng lớp cao hơn —— chỉ là trong nhận thức của bọn chúng, ‘loài người’ không phải tầng lớp cao nhất mà thôi.”

“Chính xác.” Hình Ứng Chúc nói.

Hình Ứng Chúc phát hiện ra rằng, Thịnh Chiêu luôn giương cao khẩu hiệu “tôi là người theo chủ nghĩa duy vật” nhưng đến khi bảo ném khẩu hiệu đi là cậu cũng ném bay luôn. Hắn không biết nên nhận xét Thịnh Chiêu là có năng lực tiếp nhận tốt hay là nên nói cậu vô tri nữa. Những chuyện huyền học này chỉ cần nói qua là cậu liền hiểu, việc tiếp nhận cũng diễn ra logic, như thể cậu được sinh ra để làm như vậy.

Trước đây, Hình Ứng Chúc cũng đã biết Thịnh Chiêu này có khí chất khác người, khiến cậu trời sinh đã thu hút ma quỷ và những thứ tương tự. Bởi thế nên mọi người trong khu chung cư đều chấp nhận cậu ở mức độ khá tốt.

—— Có lẽ đã tới lúc nên tìm xem nguyên nhân là gì, Hình Ứng Chúc nghĩ.

Mấy ngày qua, hắn cứ nhớ tới Thịnh Chiêu là lại phải suy nghĩ, không tránh được nghĩ nhiều, rốt cuộc cậu có liên quan gì tới cơ duyên của hắn hay không.

Nếu đúng là vậy… Hình Ứng Chúc nghĩ, nếu vậy, trước khi hắn tìm lại được món đồ của mình, không ai được phép cướp Thịnh Chiêu đi.

“Tiếc thật.” Thịnh Chiêu thở dài, nói: “Lúc đó đáng ra tôi nên gửi tin đi, ít ra có thể giúp vợ con Trương Khai Thắng thu hẹp phạm vi tìm kiếm lại.”

“Nói cũng vô dụng.” Hình Ứng Chúc cứ như một mỹ nhân máu lạnh lòng rắn như sắt đã, không chút thương tiếc hắt một xô nước lạnh vào mặt cậu. “Cho dù bọn họ đi cũng không tìm được Trương Khai Thắng.”

“Chắc gì.” Thịnh Chiêu cố gắng tranh luận. “Ông chủ, có thể anh không biết nhưng bây có cái gọi là hệ thống Thiên Nhãn* —— ” (*sản phẩm giám sát video thời gian thực do công ty China Telecom Phúc Kiến sản xuất.)

“Bởi vì anh ta đã chết rồi.” Hình Ứng Chúc nói.

Giọng Hình Ứng Chúc đều đều, giống như chỉ đang thuật là một sự thật hiển nhiên.

Thịnh Chiêu: “…”

Thịnh Chiêu há hốc miệng, như thể một con robot bị ai đó nhấn nút tắt tiếng, không phát ra một âm thanh gì.

Cậu chỉ cảm thấy sau lưng mình có một cơn ớn lạnh, toàn thân run rẩy dữ dội, trong một thoáng có cảm giác như khắp mọi nơi xung quanh đều là ánh mắt đang nhìn mình, đầy những người đang ẩn mình trong bóng tối.

Khi cậu lên tiếng lần nữa, giọng đã hơi run run.

“Ông chủ ——” Thịnh Chiêu lê bước đi sát lại bên hắn, lẩy bẩy. “Anh đừng dọa tôi, gan tôi nhỏ lắm.”

Hình Ứng Chúc liếc cậu một cái, chắc là sợ bây giờ dọa nữa thì Thịnh Chiêu sẽ lăn ra bất tỉnh, làm chậm trễ hành trình, vậy là hắn mở lòng từ bi, sửa lại.

“Chết lâm sàng thôi.” Hình Ứng Chúc nói: “Tất nhiên là cũng chỉ còn cách cái chết sinh học một hơi thở.”

Thịnh Chiêu chợt thở hắt ra một cái nhẹ nhõm.

Đối với cậu mà nói, “người vẫn còn dư lại một hơi để sống” và “người này đã chết” là hai việc khác nhau một trời một vực. Nếu là vế đầu thì cậu còn có thể lừa gạt mình rằng đấy chỉ là ma thuật huyền học thôi, còn vế sau thì hẳn là một chuyện kinh khủng. Đây là khác biệt về bản chất.

Thật ra trong lòng Thịnh Chiêu vẫn còn rất nhiều điều muốn hỏi. Ví dụ như về lai lịch của con rồng kia, hay là Trương Khai Thắng còn cứu được không, vân vân. Nhưng sau trải nghiệm vừa rồi, cậu không dám nói chuyện với Hình Ứng Chúc nữa. Không phải vì cậu sợ Hình Ứng Chúc sẽ chế nhạo mình mà cậu sợ hắn sẽ kể chuyện gì đó dọa ma làm cậu sợ mất vía.

Trong rừng núi hoang vắng tối tăm, xòe bàn tay chẳng nhìn được thấy ngón, nhỡ đâu cậu lăn ra bất tỉnh ở đây thật thì có đến 800% là Hình Ứng Chúc sẽ không hạ mình để xách cậu đi.

Trong trường hợp Hình Ứng Chúc hết kiên nhẫn, bỏ cậu lại rồi đi mất —— Thịnh Chiêu chỉ vừa mới nghĩ thôi đã thấy hoảng. Cậu vô thức xoa tay, ngậm miệng lại đi theo sau Hình Ứng Chúc, như được bật chế độ đi theo tự động.

Cậu đã âm thầm hạ quyết tâm, rằng cho dù có muốn hỏi gì đi nữa cũng phải nhịn. Tới khi nào về đến chung cư rồi, chờ tới sáng hôm sau hẵng ôm chăn qua nhà Hình Ứng Chúc hỏi gì thì hỏi.

Tuy Hình Ứng Chúc cũng thấy lạ vì Thịnh Chiêu đột nhiên lại biến thành cái miệng hũ nút, nhưng dù gì bên tai hắn cũng đã có được sự thanh tịnh, hắn chỉ liếc cậu một cái, khích lệ sự thức thời của cậu.

Thịnh Chiêu bị cái nhìn của hắn làm cho bối rối. Trong lòng thầm nghĩ, Hình Ứng Chúc có ý gì vậy, đang đắc ý rằng hắn là người uyên bác đấy à?

Nghĩ một lúc, Thịnh Chiêu lại thấy cũng có thể lắm. Dựa vào hai từ ngữ chuyên ngành mà hắn vừa mới dùng, không có vẻ gì là thứ có thể phát ra từ miệng yêu quái ngàn năm tuổi được.

Cậu càng nghĩ càng thấy có lý, không hề phát hiện ra rằng điểm nhìn của bản thân về Hình Ứng Chúc đã đi lạc sang một sự hiểu lầm —— hình như cậu đã coi Hình Ứng Chúc như một món cổ vật không được nhìn thấy thế giới suốt mấy ngàn năm, quên béng luôn rằng mới ba ngày trước thôi, người này vẫn còn đang nằm ườn ở nhà hút trà sữa thạch dừa đậu đỏ và xem bản tin lúc sáu giờ.

Thịnh Chiêu quan sát vẻ mặt Hình Ứng Chúc một chút, thử đoán tâm tư của hắn, dò xét khen một câu.

“Ông chủ… thông thạo lịch sử từ cổ chí kim, từ Trung Quốc sang tây phương nhỉ?” Thịnh Chiêu nói.

Hình Ứng Chúc: “???”

Dù hắn không biết sao tự nhiên Thịnh Chiêu lại khen mình, nhưng ở một mặt nào đó thì yêu quái và loài người cũng không khác nhau nhiều lắm. Tất nhiên hắn cũng vui vì được nghe lời có cánh, nên nghĩ một lát, hắn cũng không keo kiệt, tặng lại cho Thịnh Chiêu ánh mắt khen ngợi.

Hồn vía Thịnh Chiêu cũng muốn run bắn lên. Từ thời cha sinh mẹ đẻ tới giờ, đây là lần đầu tiên cậu đoán đúng ý Hình Ứng Chúc, không khỏi cảm thấy được khích lệ, càng cố gắng hơn.

“Quả thật là học thức uyên bác, kiến thức vô biên!” Thịnh Chiêu lại khen.

Hình Ứng Chúc: “…”

Cậu khen một cách nhiệt tình và chân thành, vô tư dõng dạc, cứ như là đang ở hội thi ngâm thơ của học sinh tiểu học vậy. Cho dù Hình Ứng Chúc cũng không phải một lão yêu quái để ý đến lễ nghĩa và liêm sỉ thì cũng cảm thấy hơi quá.

“Đủ rồi đấy.” Hình Ứng Chúc nói: “Khen nữa là nghe giả trân bây giờ.”

Thịnh Chiêu cố tình muốn khiến hắn vui vẻ, trong lòng thả lỏng. Xem ra hắn sẽ không bởi vì tâm trạng không tốt mà vứt mình lại núi rừng hoang dã đâu ha.

Hai người họ một người nói gà, một người nói vịt, thế mà vẫn có thể nói chuyện cùng nhau, khung cảnh hài hòa đến đáng kinh ngạc, đoạn đường còn lại đi vô cùng yên bình.

Có điều theo quan sát của Thịnh Chiêu, có vẻ như Hình Ứng Chúc không thể vận dụng khả năng thần bí của hắn nếu không phải là trong tình trạng khẩn cấp —— bởi vì suốt cả đêm đó, hắn vẫn chấp nhất dắt Thịnh Chiêu đi bộ, đến cả ý định dùng thuật pháp để gian lận một chút cũng không hề có.

Nơi Hình Ứng Chúc lên bờ là khu vực phía bắc của hồ Bà Dương. Nơi này khá rộng, Thịnh Chiêu cả người ướt nhẹp đi theo sát phía sau hắn suốt cả đêm, tới khi quần áo đã khô được một nửa và ánh bình minh bắt đầu ló dạng mới gặp được một ngư dân dậy sớm đi đánh cá.

Thịnh Chiêu nói một thôi một hồi để thuyết phục được ngư dân nọ tin rằng hai người bọn họ đang đi chơi, kết quả là thuyền ra giữa hồ thì xui xẻo bị thủng nên chìm, nhờ vậy người đó mới đồng ý cho họ lên xe bán tải đưa về trấn trên.

“Mấy người trẻ các cậu linh tinh thật, sao mà tự chèo thuyền được, hồ Bà Dương lớn cỡ nào chứ?” Ngư dân là một ông chú khoảng bốn năm chục tuổi, mặt hơi dữ, tuy giúp họ thật nhưng trông có vẻ chỉ là bất đắc dĩ, vừa lái xe vừa cằn nhằn, “May mà biết bơi đấy, chứ không thì vứt cái mạng đi à?”

Cái chuyện đối ngoại này, Thịnh Chiêu không dám trông chờ gì vào Hình Ứng Chúc. Cậu cười hì hì, vừa cười vừa đáp vâng dạ. Tới lúc xuống xe, cậu dùng tài khoản của Hình Ứng Chúc chuyển cho ngư dân nọ 200 tệ coi như là phí giúp đỡ vất vả —— Thật may là điện thoại của Hình Ứng Chúc không cùng hy sinh với cái của cậu dưới nước, bằng không thì hai người họ sẽ phải tấm bảng “bị mất hành lý, xin nhà hảo tâm cho xin 200 tệ bắt xe về nhà” rồi ra trạm xe lửa đứng ăn xin.

Thịnh Chiêu không giống như Hình Ứng Chúc, quay mòng mòng dưới nước xong lên bờ vẫn chẳng bị ảnh hưởng gì. Việc đầu tiên khi cậu lên trấn là mua đại một bộ quần áo khô ráo để thay, sau đó mới dùng điện thoại của Hình Ứng Chúc đặt vé máy bay, rồi mới cùng nhau bắt một chiếc xe khách liên tỉnh tới thành phố và từ đó bắt taxi đến sân bay.

Thịnh Chiêu lang thang đi theo Hình Ứng Chúc một đường xa xôi, cuối cùng mới hạ cánh xuống sân bay Thương Đô vào hai giờ chiều.

Lúc xuống máy bay, cậu chỉ cảm thấy toàn thân không một chỗ nào còn ổn. Mỗi bắp cơ thớ thịt đều đang kêu gào phản đối, mỗi bước đi đều run chân ba lần, cuối cùng mới nhét được thân mình vào xe taxi.

“Tài xế, cho đi khu chung cư ở khu phát triển mới Phúc Hưng trên đường Bích Viên ạ.” Thịnh Chiêu nói.

Từ lúc lên xe, Hình Ứng Chúc đã khoanh tay ngồi dựa vào cửa sổ ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi. Thịnh Chiêu ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, thi thoảng lại liếc nhìn hắn một cái, thấy hắn cứ giữ mãi tư thế đó, giống như đang ngủ.

Ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ xe hắt lên người hắn. Đến cả chiếc áo len đen trên người Hình Ứng Chúc cũng ánh lên sắc nâu sáng. Gương mặt nhợt nhạt của hắn dưới nắng tựa như một khối ngọc lạnh lẽo được chạm trổ tinh xảo, thoạt trông có cảm giác mong manh khó tả.

Tuy nhiên Thịnh Chiêu biết đây chỉ là ảo giác do vẻ đẹp trai của hắn mang lại thôi. Một khi ông chủ Hình mở mắt và mở miệng nói chuyện là đại khai sát giới, có thể nói là lấy một chọi mười cũng không ngoa.

Xe chạy xuống từ đường cao tốc vành đai nối Thương Đô với sân bay, dần dần hòa vào con đường chính đi vào trung tâm thành phố.

Sau khi vào tới khu trung tâm, tốc độ xe chậm lại nhiều, thi thoảng còn phải dừng lại chờ đèn đỏ hoặc nhường đường cho người đi bộ. Một số đoạn ngắn còn bị tắc đường, trước mắt chỉ toàn là đèn xe đỏ rực.

Nếu là bình thường, lúc này chắc hẳn Thịnh Chiêu đã bảo tài xế đổi sang đường khác. Vậy mà hôm nay cậu lại chẳng nói gì, trái lại còn hưởng thụ cảm giác có loài người vây quanh.

Số lượng người và xe xung quanh tăng dần lên, Thịnh Chiêu lấy lại được cảm giác an toàn trong xã hội loài người quen thuộc, trái tim dần ổn định hơn.

Ánh mặt trời cũng được, ánh lửa cũng được. Ánh sáng luôn là thứ khiến cho người ta cảm thấy an toàn. Thịnh Chiêu thả lỏng người dựa lưng vào ghế, thở ra nhẹ nhõm.

Nếu không phải hiện tại Hình Ứng Chúc vẫn còn đang ngồi ở băng ghế sau như một sự nhắc nhở, Thịnh Chiêu e rằng mình sẽ thật sự cảm thấy đêm kinh hoàng kia chỉ là một cơn ác mộng.

Nghĩ tới đó, cậu lại không khỏi quay qua nhìn Hình Ứng Chúc.

Nói cũng lạ. Khi nhìn hắn giữa thanh thiên bạch nhật thế này, Thịnh Chiếu khó mà liên tưởng được hắn và con rắn lớn đã cắn chết con rồng đêm hôm trước là một.

—— Trông không hung dữ tẹo nào cả, Thịnh Chiêu nghĩ.