Hướng Dẫn Trở Thành Người Tình Hoàn Hảo

Chương 10: Tạp dề play (cao H)



Trần Khả Nhân bị đặt ở trên bồn rửa, người đàn ông phía sau nửa ngồi nửa quỳ mà ôm lấy mông của cô và đang… Cô cũng không biết tại sao sự việc lại trở thành như vậy.

Cô vừa mới cởi quần áo bên trong tạp dề xong, sau đó ngoan ngoãn xoay người, thế nhưng bất ngờ lại bị người đàn ông đang không ngừng kích động đặt ở trên mặt bồn rửa, cái mông nhếch lên cao khiến nơi riêng tư lộ rõ. Mặc dù cô quay lưng về phía anh nhưng cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông, sau đó… sau đó anh lại dùng miệng mà hôn vào!

Anh, anh Tống thế mà lại dùng miệng để khẩu giao cho cô!

Phải biết rằng từ lúc hai người bắt đầu có quan hệ cho đến nay, họ chưa từng ân ái bằng miệng bao giờ, bất kể là cô khẩu giao cho Tống Hạo Hiên hay Tống Hạo Hiên khẩu giao cho cô thì đều chưa từng xảy ra.

Có một lần cô cảm thấy cơ thể không khỏe, nhưng nhìn thấy dục vọng đang căng phồng của Tống Hạo Hiên thì cô đề nghị muốn khẩu giao cho anh, ai ngờ người đàn ông ấy lại từ chối. Anh nói rằng nếu khẩu giao thì chỉ có anh sung sướng, người vất vả lại là cô vì thế anh đã từ chối. Đối với việc khẩu giao cho phụ nữ thì Trần Khả Nhân đoán rằng có lẽ Tống Hạo Hiên không thích nó, anh cảm thấy không sạch sẽ.

Dựa vào đủ thứ lý do nên cô chưa từng nghĩ đến một ngày Tống Hạo Hiên sẽ giúp cô…

Người đàn ông phía sau dường như biết được cô không tập trung, anh đưa bàn tay lên cao rồi lại nhẹ nhàng hạ xuống mà vỗ vào bờ mông đang cong lên, miệng dùng sức khẽ hút, hút ra được nhiều mật dịch rồi anh lại nuốt số mật dịch đó xuống, sau đó mới có thời gian rảnh rỗi mà dạy dỗ cô gái bé nhỏ không tập trung: “Lúc này mà em còn dám phân tâm? Tập trung chảy nhiều nước một chút để cho anh ăn, biết chưa?”

Trần Khả Nhân “A” một tiếng, không dám tiếp tục phân tâm nữa. Có được sự đảm bảo của cô, người đàn ông lại vùi đầu trở lại và tiếp tục hôn liếm lần nữa. Mặc dù anh không hề có kinh nghiệm khẩu giao cho người khác nhưng kỹ thuật hôn lại thuộc hạng nhất, anh hôn đóa hoa mềm mại kia giống như đang hôn một cái miệng nhỏ, chưa đến một lúc đã khiến cho cô gái phải thở gấp liên tục, thế nhưng anh lại là người hưởng lợi.

Tống Hạo Hiên vẫn luôn cảm thấy trong loại chuyện khẩu giao như thế này, cho dù là đối phương khẩu giao cho mình hay bản thân mình khẩu giao cho đối phương thì đều không sạch sẽ, ai ngờ đâu cậu ba nhà họ Tống anh lại gục ngã trên người cô gái Trần Khả Nhân này. Nếu đã là người trong lòng của mình thì bản thân sẽ không ngại, không chê bẩn, chỉ muốn hầu hạ người đó thật tốt là được.

Chẳng qua thì điều anh không nghĩ đến chính là cảm giác khi khẩu giao thật ra không tệ chút nào, thậm chí làm cho anh nếm tủy biết vị, sau khi nếm thử thì khiến người ta không bao giờ muốn buông ra.

Tiểu huyệt của Trần Khả Nhân trời sinh đã nhỏ hẹp, anh cần phải mở rộng hai cánh hoa bên ngoài thì mới có thể nhìn thấy kẽ hở nhỏ bé mềm mại được ẩn giấu bên trong. Khi nhìn thấy kẽ hở nhỏ bé, toàn bộ tâm trí của người đàn ông như bị hấp dẫn. Anh không biết đã hưởng thụ tiểu huyệt biết bao nhiêu lần, chỉ còn thiếu mỗi kẽ hở này. Tưởng tượng đến kẽ hở này chứa đựng mùi vị của anh, nghĩ đến nếu nếm được hương vị đó thì tất nhiên không tệ.

Muốn thì sẽ làm ngay, Tống Hạo Hiên dịu dàng tách hai mép thịt ra, miệng lớn bao phủ kẽ hở nho nhỏ kia, đầu lưỡi không hề nể tình mà nhanh chóng đưa ra, thoáng thử thăm dò rồi nhẹ nhàng cắm vào. Tiểu huyệt nhanh chóng cuốn lấy đầu lưỡi của anh, khiến cho anh không thể di chuyển một cách dễ dàng.

“Ôi a… anh, anh Tống… Không cần, không cần đưa đầu lưỡi vào trong…” Đối với Trần Khả Nhân mà nói, khẩu giao thật sự quá mức kích thích. Tưởng tượng đến cảnh một người cao quý kiêu ngạo như Tống Hạo Hiên làm cô… mà còn muốn đưa đầu lưỡi vào… Cô lập tức cảm thấy kích thích, khoái cảm trở nên gấp bội khiến cho cô cao trào trong chốc lát, phun ra mật dịch lên trên mặt của người đàn ông.

Trong cổ họng Tống Hạo Hiên phát ra một tiếng cười khẽ, sâu xa không rõ, sau đó anh nhanh chóng nuốt sạch mật dịch không chừa lại chút gì, đến cả mật dịch trên mặt cũng bị anh vét xuống mà nuốt vào. Anh đỡ lấy cơ thể mềm nhũn đang nằm sấp của Trần Khả Nhân, nhịn không được mà nở nụ cười nhẹ nhàng: “Thoải mái đến thế sao? Chẳng lẽ là do kỹ thuật của anh quá tốt?”

Trần Khả Nhân mềm nhũn mà dựa vào bàn thở dốc, khẽ gật đầu đồng ý khi nghe thấy lời này.

Tống Hạo Hiên giữ lấy cái đầu nhỏ của cô và hôn một nụ hôn dài, sau khi hôn xong thì hỏi cô: “Em đã nếm được mùi vị của chính mình chưa? Có ngon không?”

Trần Khả Nhân không thể nhịn được nữa mà đấm nhẹ anh một cái, thế nhưng cả cơ thể đều mềm nhũn, sức lực trên tay cũng chẳng được bao nhiêu, dù dùng để gãi ngứa cũng không đủ. Ngay cả giọng nói của cô cũng mềm mại và yêu kiều: “Anh Tống, sao anh lại như thế?”

Tống Hạo Hiên nhíu mày: “Anh sao nào? Anh chỉ chia sẻ thứ tốt với em thôi mà! Em không biết cái miệng nhỏ nhắn bên dưới của em khiến người ta ăn ngon biết bao nhiêu đâu, đến cả mật dịch chảy ra cũng rất…”

Lời nói tiếp theo của anh không thể nói ra, vì Trần Khả Nhân đã sốt ruột đến mức che miệng của anh lại. Chỉ có điều một tên lưu manh lão làng như anh sao có thể bỏ qua, thừa dịp bàn tay bé nhỏ của con gái nhà người ta còn đang che trên môi, anh lại thè lưỡi ra liếm vào lòng bàn tay của người ta. Anh liếm không chỉ ngứa mà còn gợi tình vô cùng, dọa cho Trần Khả Nhân sợ đến mức vội vàng thu tay trở lại.

Tống Hạo Hiên bị phản ứng của cô chọc cho cười ha hả, sau khi cười xong thì anh lại dịu dàng nói với cô: “Anh sẽ cắm vào nhé, nếu có gì không dễ chịu thì hãy nói với anh, được chứ?”

Trần Khả Nhân vô cùng ngoan ngoãn gật đầu. Cô cũng không có ý định nói rằng bản thân chờ đã lâu, cô chỉ kinh ngạc với sự dịu dàng cực kỳ của người đàn ông thôi. Nhưng mà được người khác che chở cẩn thận thỏa đáng như thế thì không có gì không tốt, thậm chí ngay chính bản thân cô cũng không biết thật ra nội tâm cô rất vui khi Tống Hạo Hiên đối xử với cô như thế.

Sau khi Tống Hạo Hiên được sự cho phép của cô thì không chịu đựng nữa, anh đưa côn th*t to lớn của mình tiến vào, phá vỡ tầng tầng lớp lớp thịt mềm mà tiến thẳng vào sâu bên trong, như muốn lấp đầy lấy cô, lại cứ như muốn đâm xuyên người cô, khiến cô vừa mong chờ vừa sợ hãi.

“A ưm…” Trần Khả Nhân rên rỉ một tiếng thật dài, trong âm thanh bao hàm cả sự vui thích lại có thống khổ, không thể phân biệt rõ là vui sướng nhiều hơn hay thống khổ nhiều hơn. Thế nhưng nhiêu đó đủ khiến người đàn ông ấy hoảng sợ, đầu đầy mồ hôi mà ngừng lại.

“Bé ngoan, em khó chịu chỗ nào ư?” Khi Tống Hạo Hiên hỏi câu này, anh còn thở hổn hển hai tiếng rõ to. Anh có phần bội phục bản thân vì vẫn có thể chịu đựng mà dừng lại vào thời điểm mất hồn như vậy.

“A… không phải…” Giọng nói của Trần Khả Nhân vô cùng nhỏ, dường như cô đang cảm thấy ngượng ngùng vô cùng: “Anh, anh Tống có thể tiếp tục… Em muốn, muốn anh mạnh lên thêm một chút…”

Lời này vừa được thốt ra thì đến bản thân Trần Khả Nhân cũng không thể tin đây là lời mà cô nói. Cô lập tức vùi đầu, sống chết cũng không dám nhìn đến vẻ mặt của Tống Hạo Hiên.

Tống Hạo Hiên cúi đầu nở nụ cười, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ mê hoặc: “Giỏi lắm, nếu bé ngoan đã tự mình yêu cầu, như vậy đợi lát nữa bản thân bé ngoan đừng thét lên không cần nhé.”

Người đàn ông nói xong cũng không chờ cô phản ứng mà nhanh chóng đâm côn th*t thô lớn vào bên trong tiểu huyệt. Rốt cuộc anh vẫn thương tiếc cô, không tiến vào hoàn toàn mà chỉ vào có hai phần ba, cứ dựa theo chiều sâu như vậy mà từ từ đưa đẩy, tiến vào từng chút một.

Trên người Trần Khả Nhân chỉ mặc duy nhất một chiếc tạp dề, nếu nhìn từ phía trước thì còn có thể che đi một phần, nhưng ở phía sau lại trần như nhộng, chỉ có sợi dây nhỏ bé ở cổ và bên hông. Cô bị người đàn ông đè xuống mà làm, trên tấm lưng ngọc ngà đều hiện lên một màu hồng nhạt còn đẹp hơn so với sợi dây màu hồng kia. Cảm giác dưới tay vừa mềm vừa mịn khiến cho người đàn ông yêu thích không muốn buông ra, đưa môi hôn lên từng chút từng chút.

Nếu so sánh với nhau, màu sắc ở cặp mông của cô đậm hơn một tý. Nó được người đàn ông va chạm khiến cho màu sắc càng đỏ hơn, nhìn thoáng qua cứ như hai quả đào lớn mượt mà. Bàn tay của người đàn ông chưa bao giờ rời khỏi bờ mông mềm mại của cô, điều đó chứng minh anh thích nó biết bao nhiêu.

“Bé ngoan, em thật xinh đẹp… Nước ở tiểu huyệt cũng nhiều, thật sự khiến người ta đang làm lại muốn làm nhiều hơn, hận không thể chết trên người em biết bao…” Tống Hạo Hiên nói một câu thì hôn lên lưng cô một cái, khiến cho lưng cô lưu lại một loạt vết nước.

Trần Khả Nhân bị anh làm đến mức nghe không rõ anh đang nói cái gì. Cô chỉ cảm thấy cảm giác phía dưới bị lấp đầy đến mức phình lên vừa sung sướng lại vừa thống khổ. Cô đưa hai tay ra sau và nắm lấy cánh tay của người đàn ông mà không biết phải làm gì, dựa theo sức lực ra vào của người đàn ông mà vừa bắt vừa thả, để lộ ra một chút cảm xúc của mình.

Hai bầu ngực được để trên mặt bàn của cô đã biến dạng. Hai đầu nhũ hoa cứng rắn như đá tự động ma sát với mặt bàn, đáng tiếc mặt bàn này trơn bóng quá mức, không những không thể giải cứu giúp cô phần nào mà ngược lại càng khiến cô khó mà chịu đựng được, khiến cô nảy sinh khát vọng được đàn ông vuốt ve.

Trần Khả Nhân thật sự không thể chịu đựng nỗi khát vọng ngày càng mãnh liệt kia. Cô quay đầu, hai mắt long lanh nhìn Tống Hạo Hiên: “Anh Tống, anh Tống… Em rất khó chịu… Anh giúp em đi… Ư a…”

Cô không biết rằng bản thân không mở miệng thì không sao, nhưng một khi mở miệng thì giọng nói mềm mại ngọt ngào quyến rũ kia sao có thể làm cho người đàn ông đang trong tình trạng hăng hái như thế chịu đựng được. Tống Hạo Hiên nhanh chóng đè mạnh cô xuống mà đâm vào mấy chục cái, làm đến mức khiến cả người cô run lên, cao trào bất chợt đến nhưng tiểu huyệt đã bị chặn lại nên chỉ có thể phun ra từng đợt khiến cho cô càng khó chịu hơn.

Tống Hạo Hiên thả chậm tốc độ, đưa mặt dịu dàng cọ vào cổ và sau tai cô. Nụ hôn rơi xuống một bên má của cô, giọng điệu cũng cực kỳ dịu êm: “Khó chịu thế nào?”

Trần Khả Nhân nói không nên lời, muốn cầm lấy tay anh và khiến cho anh hiểu cô khó chịu như thế nào, ai ngờ Tống Hạo Hiên lại sừng sững bất động, vẻ mặt đó rõ ràng muốn chính miệng của cô nói ra làm sao mới được.

“Bé ngoan, muốn cái gì thì tự mình nói ra, chỉ cần em nói ra thì anh sẽ cho em.”

Trần Khả Nhân bị sự dịu dàng của anh mê hoặc, cái miệng nhỏ nhân hơi hơi hé mở và toả ra mùi thơm: “Em…”

Lời nói phía sau bị cô nuốt vào trong. Cô… nếu chính miệng cô nói ra thì thật sự quá mức dâm đãng và xấu hổ! Cô thật sự không muốn bản thân phải nói, thế là cô nước mắt lưng tròng nhìn Tống Hạo Hiên, bàn tay nhỏ bé níu lấy quần áo của anh, dáng vẻ cứ như “nếu anh không giúp em thì em sẽ khóc đấy” vô cùng đáng thương.

“Được rồi được rồi, em chỉ cần chỉ chỗ nào khó chịu là được!” Tống Hạo Hiên khẽ thở dài một hơi. Dưới sự tấn công của cô như vậy, ngoài nhận thua thì anh còn có thể làm gì?

Trần Khả Nhân vừa nghe thấy câu này thì lập tức vui vẻ, nắm lấy bàn tay to lớn của anh và để vào bầu ngực mình. Thế nhưng bàn tay to lớn vừa đến gần bộ ngực thì cô đã lập tức thả tay ra, dáng vẻ vội vàng trông cực kỳ đáng yêu.

Tống Hạo Hiên là người biết lắng nghe và biết thấu hiểu, anh nắm hai bầu ngực của cô, cọ xát lòng bàn tay vào đầu nhũ hoa đang cứng rắn, phía bên dưới lại dùng sức va chạm, trong miệng còn không quên càn rỡ: “Đầu nhũ hoa của bé ngoan cứng quá, có phải vì phía dưới bị đâm đến mức sung sướng hay không… A, thật sự càng ngày càng dâm đãng…”

Trần Khả Nhân trừng mắt nhìn anh, dùng bàn tay nhỏ bé cuống quít che miệng anh lại nhưng không đề phòng nên lại bị anh bắt được, duỗi thẳng nửa người trên khiến cho người đàn ông dễ dàng ra vào hơn: “Bé ngoan thật sự không ngoan, anh còn chưa trừng phạt em đâu đấy.”

Trong phòng bếp không ngừng truyền ra tiếng thở dốc của đàn ông và tiếng rên rỉ đè nén của phụ nữ. Không lâu sao, một tiếng thét chói tai nho nhỏ truyền ra, mọi hoạt động tạm thời dừng lại. Chỉ thấy người đàn ông có thân hình cao lớn ôm một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn đi ra, khuôn mặt đỏ bừng rất lâu không tan biến của cô gái đã cho thấy cuộc ân ái vừa rồi kịch liệt đến mức nào.

Vẻ mặt Tống Hạo Hiên thỏa mãn và ôm người đi vào phòng tắm. Khi Trần Khả Nhân nghĩ mọi chuyện đến đây đã kết thúc thì người đàn ông lại đè người lên: “Bé ngoan nghe lời nào, ngoan ngoãn để anh làm một lần nữa, nếu không vài ngày tiếp theo em không gặp được anh thì chẳng phải sẽ cô đơn trống rỗng lắm hay sao?”