Hướng Đến Ánh Mặt Trời

Chương 11: Vệ sĩ



“Vậy nhé, có gì thì cháu chỉ bảo cậu ấy.”

“Vâng, cháu biết rồi.”

Mục Song Ngư gượng gạo trả lời, cúp máy thật nhanh. Anh hít một hơi thật sâu, sau đó quay sang bên cạnh nhìn chằm chằm cái người đeo khẩu trang, đội mũ đen, chỉ để lộ đôi mắt cong lên vì cười.

Hôm trước đăng tuyển nhân viên chưa đầy một phút, Hoàng Song Tử đã gọi điện xin việc ngay, xem như anh lợi hại.

“Song Ngư, giờ tôi nên làm gì?” Hoàng Song Tử bừng bừng khí thế xắn tay áo lên hỏi.

Cũng không thể trách anh ấy, ai bảo ở nhà quá chán, mà đến đây ngồi chơi luôn bị Mục Song Ngư cằn nhằn đuổi về. Thế là anh dứt khoát gọi theo số điện thoại được ghi trên tờ giấy tuyển nhân viên dán trước cửa, thành công xin được công việc không có đến mấy đồng lương.

Mục đích chính của anh là kiếm người nói chuyện, không phải kiếm tiền, mà để đường đường chính chính nói chuyện, thì anh ấy phải có lý do đàng hoàng.

Mục Song Ngư thở dài, chỉ vào cánh cửa nhỏ khuất giữa hai giá đồ: “Vào trong đó lấy đồ quét dọn đi, lát cùng tôi vào trong kho lấy đồ.”

“Được.”

Hoàng Song Tử lập tức đi ngay, quét tước sạch sẽ lau sàn sáng bóng thì vào kho dọn đồ ra với Mục Song Ngư.

Nhìn Mục Song Ngư định bê thùng giấy to hơn nửa người, Hoàng Song Tử lập tức đi qua đỡ cho anh: “Để tôi làm cho.”

Hoặc là thấy anh bất ngờ đứng dậy suýt đụng đầu vào thành tủ, Hoàng Song Tử lại nhanh tay chắn trên đầu anh: “Cẩn thận chút, đụng đầu thì sao?”

Hoặc là thấy anh định tìm cái thang lấy thùng hàng ở cao cao, Hoàng Song Tử lại rất thản nhiên bê nó xuống khiến Mục Song Ngư thầm ngưỡng mộ cái chiều cao hơn mét chín của anh ấy.

“Không khí trên đó có trong lành không?”

Hoàng Song Tử cười cười: “Không, nhưng vui. Tôi nói cậu hay, người nào mà hói không thích những người cao ngất ngưởng như tôi đâu.”

“Ha ha ha.”

Mục Song Ngư quan sát Hoàng Song Tử tay chân nhanh nhẹn giành hết việc vào mình, trên môi bỗng nở nụ cười nhẹ. Lúc mới gặp tưởng anh lầm lì, ai ngờ tiếp xúc cũng thấy khá năng nổ.

Buổi sáng thường có học sinh rẽ vào mua đồ ăn sáng, Hoàng Song Tử đứng bên cạnh nhìn Mục Song Ngư dùng máy tính tiền, cũng nhanh chóng học thành thạo, có lẽ trước đây năng lực tiếp thu của anh ấy vô cùng tốt.

Mục Song Ngư ngồi trên ghế nhìn Hoàng Song Tử cần cù làm việc, thế này có giống ma cũ bắt nạt ma mới không?

Hoàng Song Tử vẫn không chịu bỏ mũ và khẩu trang xuống, không sợ nóng ngộp chết sao?

Mục Song Ngư rảnh rỗi, chống cằm nghiêng đầu ngắm Hoàng Song Tử. Đôi mắt của anh ấy rất đẹp, hơi nghiêng về dáng mắt phượng, lông mi dày lại cong, con ngươi đen nhánh, đủ sâu xa và sắc bén.

Nhìn lướt qua sẽ ấn tượng, nhìn lâu càng bị thu hút, tình hình của Mục Song Ngư lúc này là như vậy, khó khăn lắm mới chuyển được tầm mắt.

Hoàng Song Tử có đôi tay cực đẹp, thon mà dài, khớp xương rõ ràng.

Ánh mắt của Mục Song Ngư lại di chuyển, nói ra có hơi lưu manh, nhưng hôm đầu tiên đưa Hoàng Song Tử về nhà, vì xử lý vết thương nên anh đã nhìn hết nửa người trên của Hoàng Song Tử.

Anh ấy hơi gầy, cơ bắp múi miếc không quá rõ ràng. Ở cái chiều cao hơn mét chín này, Hoàng Song Tử cần lên cân chút nữa là tuyệt.

“Anh đẹp trai, có thể chia sẻ cách liên lạc không?”

Một giọng nữ cắt ngang suy nghĩ của Mục Song Ngư, anh nhìn lên, thấy một học sinh nữ cấp ba có vẻ ngoài xinh xắn tươi cười đưa điện thoại cho Hoàng Song Tử.

Cô gái, anh ta chùm kín mít như vậy làm sao biết anh ta đẹp trai thật, mà không phải kiểu khẩu trang duy trì nhan sắc?

Hoàng Song Tử nghiêng đầu: “Xin lỗi, tôi không dùng điện thoại.”

Mục Song Ngư nhướng mày, nhìn một góc điện thoại nhô ra khỏi túi quần của anh ấy, bĩu môi không nói gì.

“Có thể chụp ảnh với anh không?”

“Xin lỗi, không được.”

Người đầu tiên đi rồi, tiếp đến người thứ hai người thứ ba cũng thất vọng rời đi, có cô gái còn đứng ngoài cửa hàng lén chụp hình lại. Mục Song Ngư lắc đầu, thầm nghĩ Hoàng Song Tử cũng thật sát gái.

“Song Ngư.” Hoàng Song Tử đang tính tiền bỗng gọi anh.

“Hửm?”

“Máy quẹt thẻ không hoạt động.” Hoàng Song Tử lóng ngóng đẩy máy quẹt thẻ cho anh.

Mục Song Ngư “chậc” một tiếng, cầm máy quẹt thẻ lên vỗ mấy cái thật mạnh trước cái nhìn trân trối của Hoàng Song Tử. Vỗ xong thì đưa cho anh ấy, thản nhiên bảo: “Được rồi đấy.”

“À, ừ.”

Hoàng Song Tử ấn thử máy, thế mà lại được thật.

Thấy anh ngỡ ngàng, Mục Song Ngư chỉ thản nhiên nhún vai. Cái máy này cũng cũ quá rồi, cách này dùng hoài cũng sẽ vô hiệu, thật sự phải bảo ông chủ thay cái mới thôi.

Lúc cửa hàng vắng khách là lúc rảnh rỗi nhất, Mục Song Ngư thuận miệng nói chuyện với Hoàng Song Tử: “Anh chưa nhớ ra gì cả sao?”

Hoàng Song Tử sững người mấy giây, sau đó lắc đầu: “Cũng không hẳn, nhưng đều là những mảnh vỡ vụn vặt, không thể ghép thành một câu chuyện.”

Mục Song Ngư khẽ khàng thở dài: “Vậy bạn anh liên lạc lại chưa?”

Cũng lâu rồi, không biết cái anh Dương Bảo Bình đó sắp xếp đến đâu mà vẫn chưa đến đây đón Hoàng Song Tử.

Không phải quên luôn anh ấy rồi chứ?

Mà anh tập trung suy nghĩ không để ý Hoàng Song Tử đang híp mắt nhìn mình, Mục Song Ngư cứ rảnh là hỏi tới chuyện này, trông chờ anh ấy mau mau rời đi như vậy sao?

Hoàng Song Tử nhíu mày, trong lòng cảm thấy cực kỳ không vui.

Muốn tôi đi như vậy thì tôi càng không đi, chọc tức chết cậu!

“Là Song Ngư đúng không?”

Lại thêm một khách hàng nữa đi vào, là một anh chàng cao ráo, tuổi tác cũng hơn hai mươi. Anh ấy vừa đẩy cửa kính thì ánh mắt đầu tiên đã đặt lên người Mục Song Ngư.

Anh nghe thấy câu hỏi, bèn nhìn qua, nhanh chóng nhận ra là anh hàng xóm cũ, trước kia hai người cũng chơi chung khá thân thiết. Thấy anh ấy, Mục Song Ngư cười nhẹ: “Là anh à, sao lại qua tận đây?”

Anh hàng xóm xoa gáy, cười ngượng: “Anh mới tìm được công việc ở gần đây, không ngờ lại gặp được em.” Anh hàng xóm đánh giá Mục Song Ngư từ trên xuống dưới, ánh mắt hơi buồn bã: “Hơn nửa năm không gặp, em gầy đi nhiều rồi.”

Mục Song Ngư cười trừ.

Anh hàng xóm đưa điện thoại qua, cười bảo: “Cho anh cách liên lạc đi.”

Mục Song Ngư lắc đầu: “Em không dùng điện thoại.”

Nhưng sớm muộn cũng phải mua thôi.

Anh hàng xóm bỏ điện thoại xuống, ngẫm nghĩ rồi bảo: “Vậy tối nay em rảnh không? Chúng ta lâu rồi không gặp, đến quán cà phê nói chuyện.”

“Em làm việc muộn, mười giờ mới đóng cửa, hẹn anh hôm khác vậy.”

“Xin lỗi quý khách.”

Hoàng Song Tử làm người vô hình ngoài cuộc trò chuyện của hai người cuối cùng đã chịu lên tiếng, anh liên tục giật khóe miệng, giọng điệu nghe vào cũng không được tốt: “Không biết anh muốn mua gì?”

Không mua thì đi dùm!

Anh hàng xóm cười ngượng, nhớ ra mục đích mình đến đây, thế là quay đi chọn đồ.

Mục Song Ngư ngẩng đầu nhìn Hoàng Song Tử, khó hiểu hỏi: “Thái độ gì vậy? Anh ấy cũng đâu nợ tiền anh?”

Hoàng Song Tử không trả lời, chỉ hừ lạnh một tiếng.



Sáng sớm hôm nay vừa lướt qua thời khóa biểu, hai tiết văn và hai tiết hóa. Đới Bạch Dương thở dài, đang muốn thay đồ về phòng đắp chăn đi ngủ, thì một tin nhắn gửi đến khiến y phải cài lại cúc áo ngay lập tức.

Đới Bạch Dương hoàn toàn không ngờ, Vương Xử Nữ đã ở dưới nhà đón y đi học rồi.

Y thật sự khóc không ra nước mắt, nhét sách vào cặp, chạy thật nhanh xuống nhà.

Vương Xử Nữ tựa người trước mũi xe, thấy Đới Bạch Dương chạy đến gần mình thì cười nhẹ, chủ động mở cửa xe cho y.

Đới Bạch Dương liếc mấy vết bầm tím đã mờ trên gương mặt của anh, mấy hôm trước vẫn phải dùng băng gạc dán lên. Trước đó Vương Xử Nữ nói là bị ngã, nhưng với một người nhiều kinh nghiệm như y, Đới Bạch Dương chắc chắn đó là do đánh nhau gây ra.

Ngồi vào xe, y ngại ngùng hỏi Vương Xử Nữ: “Tôi ăn trong xe được không? Ngủ dậy hơi muộn, vẫn chưa kịp ăn.”

Vương Xử Nữ thoải mái gật đầu: “Tự nhiên đi.”

Xe bắt đầu khởi động, anh thỉnh thoảng liếc sang nhìn y.

Cũng gần hai năm kể từ ngày hôm đó.

Trong trường có một cái ao lớn, cũng khá sâu, hôm đó là cuối buổi học, vì phải tham gia một cuộc họp ban cán sự các lớp nên anh về muộn. Học sinh và giáo viên đều về gần hết, trường hơi vắng vẻ, trên đường ra ngoài cổng trường thì anh bất ngờ bị một ai đó đập thật mạnh vào phía sau đầu, ý thức mơ hồ bị người đó lôi đến gần ao, thẳng thừng ném xuống.

Phải nói là cái mạng của anh quá lớn, vì tiếng rơi xuống nước bất ngờ khiến một cậu học sinh trốn học nào đó vừa bước ra khỏi giấc ngủ ngon lành, tỉnh táo lại rất nhanh.

Khi Vương Xử Nữ dần dần chìm xuống, cậu học sinh đó đã nhanh chóng nhảy xuống cứu anh. Trước khi hoàn toàn hôn mê, anh nghe thấy người đó nói chuyện với mình:

“Này, cậu tỉnh lại đi, này!”

“Máu? Cố gắng lên, tôi đưa cậu đến trạm y tế.”

Tỉnh dậy trong trạm y tế gần trường, bên cạnh có Giang Thiên Yết và bố mẹ, mọi người đều đang lo lắng nhìn anh, người cứu anh lại không xuất hiện.

Anh không nói thật với bố mẹ, chỉ kể lại tình hình cho một mình Giang Thiên Yết. Anh còn hỏi cậu có biết người cứu mình là ai không, Giang Thiên Yết đã lắc đầu: “Lúc tao nhận được điện thoại chạy đến đây, chỉ thấy mình mày thôi.”

Anh cũng hỏi bác sĩ ở trạm y tế, bác sĩ cũng trả lời rất đại khái là một học sinh nam cao tầm mét bảy, mặt mày sáng sủa, thử hỏi ở trường anh có bao nhiêu người như vậy?

Sau đó hơn một tháng, anh cũng chẳng thể nào tìm được người đã cứu sống mình.

Có một lần vào tiết thể dục, hai lớp trùng tiết với nhau, giáo viên dạy lớp anh không thể đến nên nhờ giáo viên thể dục khác dạy thay, thế là hôm đó cả hai lớp cùng học chung một thầy.

Giáo viên cho hoạt động tự do, lớp bên kia toàn những học sinh năng nổ, chia nhau chơi bóng rổ không thì bóng đá, đá cầu.

“Này, qua chơi bóng với tụi này đi, đang thiếu người.”

Vương Xử Nữ giật mình.

Chính là giọng nói này.

Anh nhìn về nơi phát ra tiếng nói, tầm mắt nhanh chóng đặt lên bạn nam ôm bóng chạy đi khắp nơi tìm đồng đội.

Vương Xử Nữ nhìn theo rất lâu, đến khi bạn nam đó tìm đủ đồng đội, chạy ra sân chơi thì vẫn nhìn. Anh đứng dưới bóng râm im lặng nhìn bạn nam đó thỏa thích chơi đùa, luôn nở nụ cười tươi sáng dưới ánh nắng chan hòa của mặt trời, một con người tràn đầy năng lượng.

Vương Xử Nữ đi đến hỏi một người bạn cùng lớp của y: “Cậu bạn đó là ai?”

Bạn học đó hơi ngạc nhiên, nhìn theo hướng chỉ của anh mà trả lời: “À, cậu ta là Đới Bạch Dương. Sao thế? Không lẽ cậu ta gây chuyện với cậu?”

Hình như tìm được chủ đề nói chuyện, mấy bạn khác cũng thi nhau phụ họa, đa phần đều nói y hay đi gây họa, hay nghỉ học đánh nhau, suốt ngày chỉ biết đến bóng rổ.

Có bạn nam cũng tỏ ra bất lực bảo: “Cậu ta còn cực kỳ ngốc, trước đó cậu ta cứu được một người suýt chết đuối, cũng không biết ở lại xin chút quà cảm ơn!”

“Thật á? Chuyện xảy ra lúc nào?”

“Chắc cũng hơn tháng rồi, tao thấy cậu ta ướt như chuột lột mà đi về nhà nên tò mò, hỏi ra mới biết chuyện này.”

Vương Xử Nữ không để ý đến những bạn học kia nói chuyện rôm rả, lại nhìn bạn học nam vui vẻ chơi bóng ở sân, trên môi khẽ nở nụ cười.

Đới Bạch Dương, cuối cùng cũng tìm được cậu rồi.

Xe dừng lại trong chỗ đậu xe gần trường, Vương Xử Nữ vừa tháo dây an toàn, nhìn sang Đới Bạch Dương, anh bỗng lắc đầu cười.

“Cậu cười cái gì?”

Vương Xử Nữ đưa tay lau vụn bánh mì trên khóe môi y một cách cực kỳ tự nhiên, tự nhiên đến mức khiến Đới Bạch Dương đứng máy.

Lúc anh bỏ tay xuống, y mới chậm rãi lấy lại tinh thần, vành tai hơi đỏ, theo bản năng giơ tay lên lau lại.

Khi hai người cùng bước đến cổng trường, lại thấy Giang Thiên Yết đang đứng nói chuyện với một người con trai lạ mặt.

Người đó mặc một bộ vest đen, thân hình cao lớn, gương mặt rất điển trai, tuổi tác chắc tầm hai mươi tám hai mươi chín tuổi. Anh ấy đứng thẳng người, nghiêm túc nghe Giang Thiên Yết dặn dò rồi quay người rời đi.

Vương Xử Nữ nhíu mày nhìn người đàn ông đi ngang qua mình, có cảm giác giống như đã thấy anh chàng này ở đâu.

“Thiên Yết, ai vậy?”

Vương Xử Nữ và Đới Bạch Dương cùng đi đến, anh hỏi.

Giang Thiên Yết cười gượng: “Là vệ sĩ mà bố mẹ tìm cho tao, hôm nay mới bắt đầu làm.”

Vương Xử Nữ gật đầu, sau đó lại hỏi: “Anh ta tên gì?”

“Leo, anh ấy bảo tao cứ gọi như vậy.”

“Leo?”

Đới Bạch Dương bước vào lớp cùng Vương Xử Nữ dưới cái nhìn bàng hoàng của mọi người, y cũng chẳng quan tâm lắm. Y chỉ để ý Vương Xử Nữ từ lúc gặp anh vệ sĩ kia đã bắt đầu rơi vào im lặng, anh ta có vấn đề gì sao?

Đới Bạch Dương rất tò mò, nhưng y lại không hỏi vì sợ cắt ngang suy nghĩ của anh.

Vương Xử Nữ cứ mất tinh thần đến tiết thứ ba, dường như không nghĩ ra chuyện gì đó làm anh cực kỳ bức bối.

Đến giờ ra chơi, Vương Xử Nữ đột nhiên đập bàn một cái dọa cả lớp đang ồn ào lập tức yên ắng.

Hết cách, nó giống như một phản xạ tự nhiên thôi.

Vương Xử Nữ lấy điện thoại ra, mở Google ấn tìm kiếm, cuối cùng hài lòng lẩm bẩm: “Quả nhiên là anh ta.”

Đới Bạch Dương sát lại gần, che miệng hỏi nhỏ: “Vụ gì thế?”

Vương Xử Nữ cũng theo bản năng nói nhỏ với y.

“Leo đó, trước đây là cảnh sát.”

Đới Bạch Dương trợn to mắt, nhìn vào bài báo mà Vương Xử Nữ đang đọc.

Hơn hai năm trước xảy ra một sự việc chấn động cả nước, đó chính là lực lượng cảnh sát đã hoàn toàn tiêu diệt tổ chức buôn bán ma túy khét tiếng.

Trước đó một cảnh sát trẻ đã thành công trà trộn vào tổ chức, hoàn hảo làm gián điệp trong suốt năm năm mà không hề bị phát hiện, thậm chí còn được ông trùm có biệt hiệu là Cap cho nắm giữ vị trí quan trọng.

Cuối cùng hơn hai năm trước cảnh sát trong ngoài phối hợp, tóm gọn tất cả thành viên của tổ chức, ông trùm của tổ chức tháo chạy, kết quả vẫn bị cảnh sát bao vây, thấy không còn đường thoát đã nổ súng tự sát.

Điều khiến người ta không ngờ, ông trùm của một tổ chức lớn kéo dài từ trong ra ngoài nước lại là một người khá trẻ, nếu còn sống chắc bây giờ đã ba mươi hai tuổi.

Mà điều khiến người ta kinh ngạc hơn là, cảnh sát trẻ làm gián điệp năm năm, lập công lớn trong việc tiêu diệt tổ chức, không bao lâu sau vụ án đã rời khỏi ngành cảnh sát, không còn tin tức.

Đới Bạch Dương nghiêm túc đọc hết bài báo, nhìn hình ảnh của vị cảnh sát trẻ giống hệt Leo mà mình đã gặp ở cổng trường hôm nay, bên dưới ảnh còn có một hàng ghi chú viết nghiêng.

“Trung sĩ Doãn Sư Tử.”