Hương Sơn

Chương 7: Gối chung



"A, Dật Dương cậu trở về rồi. Quê hương đã lâu không về thế nào rồi, có phải cảm giác hoàn toàn bất đồng với trước kia không? "

"Anh Dương anh mang theo đặc sản địa phương hay không? Tôi không biết những gì ngon nhất ở quê hương của anh. "

Lý Dật Dương vừa trở lại ký túc xá liền được bạn cùng phòng nhiệt liệt hoan nghênh, chẳng qua bởi vì bên cạnh có một "U Linh" chỉ có mình có thể nhìn thấy, cho nên đáp lại so với bình thường thu liễm một chút.

Dạ Phòng không ngừng phiêu phiêu trong phòng ngủ, từ trần nhà đến đáy giường, tựa hồ là vô cùng tò mò về căn phòng này.

Dựa vào đặc điểm không ai nhìn thấy, cùng với năng lực thực chất thu phóng tự nhiên, anh còn thường xuyên dùng thân thể xuyên qua bạn cùng phòng không có cảm giác gì, làm cho Lý Dật Dương không khỏi khóe mắt co giật.

Anh buộc mình làm bộ như không nhìn thấy gì, đem đặc sản mang về lấy ra phân ra, sau đó để lại một phần đặt ở trên bàn cuối cùng, thuận miệng hỏi.

"Đồ đạc tôi đặt lên bàn cậu, lão Tứ đâu? Vẫn chưa từ nhà về sao?"

"À cậu ấy đã sớm trở về, lúc này hẳn là đã đến thư viện, tựa hồ là khai giảng không bao lâu sẽ có một kỳ thi, hai ngày nay đang liều mạng ôn tập."

"...... Bài kiểm tra nào tổ chức vào thời điểm này, ok, tôi nói chuyện với cậu ta trong nhóm."

Lấy điện thoại di động chụp ảnh bàn, Lý Dật Dương gửi đến nhóm @lão Tứ không có ở đây một chút, sau đó bắt đầu thu dọn hành lý.

Lúc này Phong Dạ tựa hồ cũng nhìn đủ rồi, không bay loạn khắp nơi nữa, mà là cả người treo ngược trên tủ quần áo của Lý Dật Dương, từ trên xuống dưới nhìn anh sửa sang lại quần áo.

Lý Dật Dương tạm thời không cố ý quản cậu, nghiêm túc gấp quần áo, đem từng kiện của bọn họ cất vào trong tủ.

Mang về không ít đồ đạc, anh sửa sang lại một hồi lâu, thẳng đến khi đồ đạc thu xong mới có thời gian đi xem Phong Dạ đang làm gì.

Thiếu niên không biết từ khi nào ngồi vào trong tủ quần áo của anh, cả người lơ lửng đè lên quần áo anh.

Cậu đang cúi đầu, vẻ mặt sững sờ nhìn anh, tư thế kia nhìn qua giống như đang ngẩn người, lại giống như đang hoài niệm cái gì đó.

Lý Dật Dương từ trong ánh mắt kia không hiểu sao cảm thấy một loại cảm giác khoảng cách, đó là cảm giác vượt qua không gian cùng thời gian, cùng thế giới này không hợp cảm giác.

Nhìn anh lớn lên, thiếu niên không biết nhớ tới cái gì, ngay cả khí tức quanh người cũng trở nên mờ ảo, cái loại cảm giác này giống như là ngưỡng mộ núi non lại mơ hồ lộ ra, làm cho cái loại cảm giác linh dị tráng lệ này lần nữa tràn ngập không khí.

Lý Dật Dương trong lòng kìm lòng không được sinh ra một chút đau lòng.

Nguyên bản cậu cũng nên thuộc về thế giới này.

Vốn cậu không cần phải dùng ánh mắt này để nhìn mọi thứ.

Anh không kiềm chế được xúc động trong lòng muốn an ủi đối phương, dùng dư quang xác nhận hai người bạn cùng phòng đều đắm chìm trong chuyện của mình, liền tiến lên mở rộng cánh tay với thiếu niên, tựa hồ là muốn ôm cậu xuống.

Thân ảnh quen thuộc trước mặt tới gần, Phong Dạ nhất thời phục hồi tinh thần lại, cậu nhìn anh Dật Dương trước mắt nhìn thẳng mình lộ ra một nụ cười yếu ớt, không cự tuyệt lời mời của đối phương.

Rõ ràng mình biết bay, nhưng vẫn khôi phục trọng lực của thân thể, nhảy về phía trước nhào vào trong lồng ngực ấm áp.

Lý Dật Dương ôm lấy chân cậu cong cong, vững vàng lại nhanh chóng từ phía sau bạn cùng phòng đi ngang qua, trở lại giường của mình.

Anh đem thiếu niên đặt ở trên giường của mình, cởi mặt dây chuyền ngực đặt ở bên gối, nhẹ giọng nói.

"Đi một ngày trên người anh có chút không thoải mái, lát nữa muốn đi tắm rửa một chút, A Dạ nếu em mệt mỏi thì ngủ trước đi, mặt dây chuyền anh để ở đây, em muốn trở về liền trở về."

Thiếu niên nằm trên giường chứa đầy hơi thở của một người khác lắc đầu, kéo mũ của mình trả lời.

"Em không trở về, thật vất vả mới đến được trong thành, em cũng muốn cảm thụ ký túc xá của trường một chút, anh trai, em chờ anh trở về."

"Được rồi, anh sẽ trở lại rất nhanh..."

Mặc dù Lý Dật Dương không ý thức được tư thế giờ phút này có chút không đúng, nhưng nghe lời này, anh cũng không khỏi cảm thấy chỗ nào đó có chút quái dị.

Anh không tự nhiên gãi gãi đầu, vì thoát khỏi loại quái dị khó tả này, anh rất nhanh xoay người lấy ra đồ vệ sinh cá nhân, xách chậu rời khỏi phòng ngủ, đi về phía nhà tắm.

Lão tam tới gần cửa không khỏi quay đầu lại nhìn một chút, cậu ta cảm giác bộ dáng của Anh Dương vừa rồi có chút kỳ quái.

Lỗ tai nhoáng lên tựa hồ có chút phiếm hồng, tốc độ ra cửa quá nhanh còn mang theo một trận gió phía sau.

Phong Dạ nhìn anh có chút dao động "chạy trốn", trên mặt không khỏi lộ ra một chút ý cười.

Cậu vùi đầu vào gối đầu Lý Dật Dương, hít sâu một hơi, phảng phất hấp thu hương vị đối phương lưu lại.

Tay chân không tự giác ôm chặt chăn, giống như muốn cảm thụ hết thảy thuộc về đối phương, thiếu niên ẩn đi thân hình chỉ là mở to mắt nằm trên giường, yên lặng chờ đợi chủ nhân trở về.

......

Lý Dật Dương cơ hồ là tắm rửa chiến đấu, rất nhanh liền từ bên ngoài trở về.

Lúc anh xách đồ trở lại ký túc xá lão Tứ cũng đã trở về, hai người đơn giản chào hỏi, anh liền chuẩn bị lên giường kéo rèm rời giường.

"Này Dật Dương, hôm nay cậu ngủ sớm như vậy sao?"

"Ừm, hôm nay từ quê trở về mệt chết đi được, sáng mai tiết đầu tiên sẽ có tiết học, tôi sợ đến lúc đó không dậy nổi."

"À được rồi, mệt mỏi thì nghỉ ngơi sớm một chút đi, chúng ta qua hai ngày nữa."


Hôm nay sau khi đối phương từ trong mặt dây chuyền đi ra, cỗ sức mạnh trong lòng anh liền buông lỏng, điều này dẫn đến mệt mỏi tích lũy lúc trước lập tức tất cả đều cuốn tới, làm cho anh bức thiết muốn nghỉ ngơi.

Vừa mới tắm rửa xong, loại cảm giác thoát lực này liền dần dần từ sâu trong linh hồn dâng lên.

Cho nên anh cũng không có tinh lực đi làm việc khác, hiện tại chỉ muốn nhanh chóng nằm lên giường nhắm mắt lại, để cho thân thể được khôi phục thích hợp.

Anh thay áo ngủ lên giường, đang chuẩn bị đẩy A Dạ dường như đang ngủ đẩy vào trong, lại phát hiện đối phương chủ động nhường vị trí, còn xoay người mở mắt nhìn mình.

"Có phải không? A Dạ còn chưa ngủ sao? "

Thanh âm của Lý Dật Dương đặt cực nhẹ, thậm chí so ra kém tiếng bạn cùng phòng gõ bàn phím bên ngoài rèm giường.

Nhưng Phong Dạ nghe rõ, cậu yên lặng gật đầu, im lặng vỗ vỗ ván giường bên cạnh, giống như để cho người lên giường nhanh chóng nằm xuống ngủ.

Bất quá lúc này Lý Dật Dương lại đột nhiên phát hiện ra một vấn đề.

Thiếu niên bên cạnh, hiện tại còn mặc vải trắng bao bọc toàn thân, cả người đắp vào trong chăn.

Tuy rằng anh cũng mặc đồ ngủ, nhưng vải trắng kia cùng quần áo không giống nhau, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra thật sự không tiện để đi ngủ.

Chỉ cần chen chúc trong chăn, đã khiến Lý Dật Dương nhìn thấy cả người không thoải mái.

Nhưng mà Phong Dạ lại giống như không có gì, vẻ mặt bình tĩnh nằm ở bên trong, chờ anh ngủ.

Lý Dật Dương thật sự không nhịn được, nhẹ giọng hỏi.

"A Dạ, em… mặc tấm vải trắng này nằm bên trong, không khó chịu sao? "

Phong Dạ ngẩn người, sau đó liền ngơ ngác giơ hai tay rụt vào trong tay áo, có chút đáng yêu nói.

"Không khó chịu."


Sau đó anh tựa hồ là muốn giúp thiếu niên cởi vải trắng ra, nhưng lại gặp phải mâu thuẫn rất nhỏ.

"Anh trai, anh trai…. Em cũng chỉ có cái này..."

Lý Dật Dương lúc này mới nhớ tới, vải trắng này là trang phục duy nhất của Sơn Thần.

Anh không chút do dự trên giường dưới đất lấy một bộ đồ ngủ mình thay giặt, không thể cự tuyệt giúp thiếu niên thay.

Toàn bộ quá trình nhanh chóng và yên tĩnh, thậm chí không thu hút sự chú ý của bạn cùng phòng.

Bởi vì Lý Dật Dương rất muốn ngủ, nhưng không chiếu cố tốt thiếu niên anh lại không ngủ được, cho nên lúc này hành động của anh có vẻ trầm mặc lại chuyên chú, phảng phất mang theo một cỗ áp lực thấp.

Mặc dù trong lòng anh không có bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào, nhưng khí thế kia chính là đem Phong Dạ áp chế, khiến cho cậu không thể không mặc cho đùa bỡn, mặc áo ngủ.

Vải trắng không biết biến mất đi đâu, thiếu niên dưới bộ đồ ngủ rõ ràng rộng thùng thình có vẻ đặc biệt yếu ớt.

Trong lúc yếu ớt, Lý Dật Dương không hiểu sao cảm nhận được một tia đáng yêu.

Bất quá anh không có tinh lực suy nghĩ nhiều hơn, đầu rốt cuộc cũng không chịu nổi buồn ngủ xâm nhập, tùy ý ôm lấy thiếu niên cứ như vậy ngủ.

Phong Dạ toàn bộ hành trình đều không có dị nghị, thẳng đến lúc này cậu mới khôi phục tự do.

Dựa vào năng lực của cậu, muốn thoát khỏi hai tay Lý Dật Dương rất đơn giản.

Nhưng tại sao cậu lại phải thoát khỏi anh?

Cậu căn bản cũng không muốn thoát khỏi, hận không thể ôm chặt một chút, lại gần một chút.

Chủ động chôn mình vào trong ngực đối phương, hương vị càng thêm rõ ràng từ trên người mình truyền đến, trong ngực sơn thần trẻ tuổi dâng lên cảm xúc gần như cảm động, ý thức mặc kệ đi theo nhiệt độ cơ thể, chìm vào bóng tối tràn ngập ôn nhu...

......

Sáng hôm sau thức dậy, Lý Dật Dương có chút xấu hổ.

Trong phòng ngủ quanh quẩn động tĩnh rất nhỏ, lão Tứ đã tỉnh, đang rộn ràng chuẩn bị quần áo để ra ngoài, xem ra thật sự rất cố gắng ôn tập.

Nhưng Lý Dật Dương toàn thân căng thẳng, căn bản không dám phát ra thanh âm.

Thẳng đến khi tiếng đóng cửa vang lên, trong phòng chỉ còn lại có hai tiếng ngáy, anh mới toàn thân thả lỏng, thật cẩn thận điều chỉnh tư thế của mình.

Mọi thứ bắt đầu chỉ mới thức dậy vài phút trước.

Khi đó ý thức của anh còn chưa đủ thanh tỉnh, cả người cùng một thân thể khác ôm nhau, cảm giác ôm dị thường thoải mái, ngay cả tứ chi cũng thừa dịp chủ nhân không chú ý quấn lấy nhau.

Nguyên bản anh không ý thức được không đúng.

Anh biết lúc này mình đang ôm là ai, trí nhớ ngày hôm qua dần dần trở lại, làm cho anh nhớ tới thân phận người cùng mình gối đầu.

Khi còn bé, anh cũng không phải chưa từng ngủ cùng A Dạ, khi đó bọn họ đều là hài tử, cùng nhau chơi mệt mỏi ngủ quả thực chính là chuyện thường ngày.

Chẳng qua tình huống hiện tại có chút không giống.

Anh không biết A Dạ sau khi biến thành sơn thần có phải còn giống như nhân loại hay không, bất quá chính anh quả thật là một thanh niên tốt đang tuổi thanh xuân tràn đầy.

Tư tưởng đoan chính thành tích xuất sắc, ngay cả thân thể cũng là tuyệt đối bình thường khỏe mạnh.

...... Vì vậy, một số hiện tượng buổi sáng không thể tránh khỏi đã xảy ra với anh.

Hơn nữa bởi vì anh và A Dạ ôm nhau, thậm chí còn bị một ít ngoài ý muốn, đến từ bên ngoài áp bức.

Một giây trước anh còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cho nên theo bản năng siết chặt cánh tay cọ cọ.

Một giây sau anh đột nhiên mở mắt ra, hiểu được tất cả tình huống quanh người lúc này, cứng ngắc nằm ở trên giường.

Nhưng anh cứng đờ, A Dạ vẫn chưa tỉnh lại.

Thiếu niên tựa hồ trong giấc ngủ cảm giác được động tác vừa rồi, bất giác tiến về phía Lý Dật Dương.

Động thái này đã hoàn toàn khiến Dật Dương bùng nổ, suýt nữa gây ra tai nạn giao thông nghiêm trọng.

Lý Dật Dương hoàn toàn chính là bằng vào nghị lực còn sót lại, liều mạng mới thoát khỏi quẫn cảnh.

Thời gian mấy giây kia quả thực sống qua ngày như năm, trái tim anh hiện tại còn đang đập thình thịch, vượt qua sự xấu hổ bị anh xem nhẹ rung động.

Anh cũng không dám trở lại giường khiêu chiến nhịp tim, dứt khoát trực tiếp xuống giường chuẩn bị rửa mặt, đi ăn điểm tâm trước rồi mới đi học.

Mất đi sự trống rỗng và lạnh lẽo rất nhanh đã đánh thức Phong Dạ, cậu dụi dụi mắt trực tiếp bay lên giữa không trung, rất nhanh liền ở trong nhà vệ sinh tìm được Lý Dật Dương đang đánh răng.

Lý Dật Dương nhìn thiếu niên một tấc cũng không rời không khỏi buồn rầu, tối nay còn có thể ngủ bình thường hay không.

Loại lúng túng tự nhiên này không bị chủ quan khống chế, xem ra anh chỉ có thể chú ý nhiều hơn một chút, để tránh xảy ra chuyện này...

......

Tuần đầu tiên của trường cũng không nhiều, huống chi bọn họ hiện tại đã là năm ba, một tuần gần như chỉ có hai ngày rưỡi đi học.

Lý Dật Dương mang theo Phong Dạ kiến thức cuộc sống trong trường học của mình, không chỉ là những người đã sớm quen với thói quen hàng ngày, ngay cả những nơi xung quanh mà anh không quen thuộc, anh cũng dẫn thiếu niên đi kiến thức một phen.

Nhưng dù đi dạo thế nào đi nữa, khuôn viên trường cũng chỉ có chút chỗ như vậy, A Dạ sáu bảy tuổi đã qua đời, cho nên chữ quen biết cũng có hạn.

Cậu không thể hiểu những gì giảng viên nói trong lớp học, thường thường dựa vào bên cạnh anh để ngủ gật.

Nhưng cho dù là ngủ thiếp đi, cậu cũng không buông tay, vẫn kéo ống tay áo Lý Dật Dương.

Lý Dật Dương không hiểu sao có chút áy náy, cách thời gian nghỉ còn có hai mươi ngày, anh cũng không muốn để cho thiếu niên cứ khô khan như vậy mà vượt qua vô ích.

Vì thế hôm nay anh tìm lão tam trong phòng ngủ, hỏi một ít chuyện đặc biệt.

"...... Cho nên anh Dương muốn hỏi, trong thành phố chúng ta có nơi nào thư giãn giải trí không? Mau nói thật với huynh đệ đi anh Dương, gần đây anh có phải đang yêu đương hay không, tôi liền nói hai ngày nay anh luôn nhìn một phương hướng không giải thích được cười cười, lão đại còn không tin, nhất định là Blabla..."

Không biết là ở đâu chọc trúng điểm nói của lão tam, đối với Lý Dật Dương lải nhải không ngớt chính là một bộ công kích.

Lý Dật Dương tuy nói có chút không nói nên lời, bất quá cũng không khỏi từ trong lời nói của lão Tam ý thức được một ít vấn đề.

Anh đương nhiên biết mình vì sao cười, đó là anh đang cùng A Dạ nói chuyện phiếm, nói về chuyện của anh.

Thiếu niên luôn tràn ngập tò mò về cuộc sống của anh, vô luận nói cái gì, anh đều sẽ biểu hiện dị thường vui vẻ, ngay cả chuyện nhỏ nhặt cũng làm cho anh không tự chủ được lộ ra mỉm cười.

Nhưng... Thì ra ở trong mắt người khác, nhìn thấy cư nhiên là như vậy sao?

Mình biểu hiện như đang yêu?

Lý Dật Dương lắc lắc đầu, không biết nên đáp lại suy đoán này như thế nào.

Anh tự giác những thứ đó đều là hành vi rất bình thường, trong lòng lại đích xác có một phần cảm giác nói không rõ ràng, làm cho anh khó có thể đem lời này nói ra miệng.

Bất quá anh cũng không có gì để nói, dù sao bộ dáng A Dạ ai cũng không nhìn thấy, nói chỉ sợ còn bị người ta coi là bệnh thần kinh.

Cuối cùng, anh chỉ thẹn quá hóa giận khẽ đạp mắt cá chân lão tam một cái, nhất thời bảo cậu thu lại thanh âm, cắt đứt lời nói nhảm không ngừng.

"Được rồi, chuyện của soái ca đây cậu bớt quản, nhanh chóng nói cho tôi biết trong thành phố có chỗ nào có thể đi là được, những thứ khác cậu đừng đoán lung tung."

"Ha ha… Anh Dương anh thay đổi rồi, trước kia anh không phải như vậy, từ khi nào anh biến thành một người trọng sắc khinh bạn như thế, vong ân phụ nghĩa, lang tâm... Nói nữa, anh Dương lắc lắc tôi đi, anh đừng chọc tôi cười một chút! "

Thiếu niên bên cạnh phiêu trên không trung bị chọc đến cười không ngừng, Lý Dật Dương mặt mũi không nhịn được, rốt cục đối với sườn hông lão tam vươn ra ma chưởng tội ác.

"Ha ha... Anh Dương uy vũ, vị trí huyệt này càng ngày càng trùng hợp, đau đớn và ngứa cùng lớn như vậy tôi chịu không nổi..."

"Muốn nói nơi giải trí thư giãn, trong thành phố chúng ta cũng không có gì đặc biệt, anh Dương nếu anh muốn hẹn hò, tuyến số 4 là công viên giải trí, tuyến số 7 thông thủy cung."

"Rạp chiếu phim ngược lại ở đâu cũng có, huynh đệ tôi đây liền không lấy ví dụ, lúc nào liền dẫn chị dâu mời chúng ta ăn một bữa cơm là được..."

Nhìn cậu ta ngoài miệng không đứng đắn, Lý Dật Dương làm bộ lại muốn điểm huyệt của cậu, sợ tới mức lão tam chạy trối chết, chỉ dám sau đó phát ra an ủi trong nhóm.

"Khụ khụ. Cái gì, A Dạ em chọn đi, xem là muốn đi công viên giải trí hay thủy cung, luôn luôn cùng anh đi học cũng không có ý nghĩa gì, lúc không có lớp liền bảo anh đưa em đi dạo bên ngoài, cảm thụ một chút phong cảnh nhân văn của thành phố hiện đại."

Lý Dật Dương không hiểu sao kiêu ngạo ưỡn ngực, làm ra động tác phảng phất khi còn bé làm vua, trò chơi mà chỉ có hài tử mới có thể làm.

Phong Dạ nhìn anh Dật Dương cố ý giả bộ trẻ con, lại vui vẻ nở nụ cười, trong khoảng thời gian này cậu cảm thấy vui vẻ nhiều lần, so với mười năm qua cộng lại còn nhiều hơn.

Cuối cùng anh nghe theo ý tưởng đầu tiên của cậu, lựa chọn công viên giải trí làm điểm dừng chân đầu tiên.

Ngày mai chính là thứ sáu, Lý Dật Dương hôm nay không có lớp học, vì thế anh đeo tai nghe làm ngụy trang lẩm bẩm, cho dù anh lôi kéo A Dạ thì người bên ngoài cũng không nhìn thấy, bước lên tàu điện ngầm đi tới công viên giải trí...