Hướng Về Em

Chương 10



Năm giờ sáng, bầu trời đen kịt dần hiện lên sắc trắng.

Trước cửa phòng học ồn ào náo nhiệt, mới sáng sớm đã tập trung đủ người.

Kì thi cuối kì đánh giá năng lực, những người không đủ điểm sẽ bị đào thải. Chỉ cần bạn sai một câu, kẻ khác sẽ leo lên đầu bạn.

Đó là quy luật tất yếu trong cuộc sống.

Những người ngày thường chăm chỉ học tập đều không lo lắng, điểm số kì thi tháng đủ cho bọn họ biết mình đang đứng ở đâu.

Nhưng không phải cứ cố gắng là sẽ thành công.

Điều đó thầy Bạch hiểu rất rõ, cho nên buổi đầu tiên, anh đã thẳng thắn trao đổi với các bạn học. Có những thứ, phải dựa vào chút thiên phú trời ban. Anh rất ngưỡng mộ những người nỗ lực ngày đêm, bất chấp tất cả, vươn mình hết sức... Anh vô cùng tôn trọng bọn họ. Cuộc sống này vốn đã không công bằng, không phải loài chim nào cũng bay cao được như đại bàng, dù biết rằng mỗi loài đều có đặc tính riêng, nhưng chim sẻ vĩnh viễn là chim sẻ, không thể biến thành đại bàng tung cánh trên đỉnh núi, càng không thể là chú cá dũng mãnh dưới đại dương.

Anh hi vọng mỗi người có thể tìm thấy điểm mạnh của mình, không chỉ phát huy nó, mà là phát triển nó lên một tầm cao mới. Nếu chỉ giỏi một thứ, vậy hãy rèn luyện nó nhiều đến khi mình là người giỏi nhất. Hãy tiến xa về phía trước. Có thể chạy trốn. Có thể khóc. Nhưng đừng bỏ cuộc.

Tư Hạ vốn là người rất hiếm khi căng thẳng, cho nên kì thi này đối với cậu không quá khắt khe. Được học bá chỉ dạy, không thi được điểm cao thì cậu cũng quá tệ đi.

Nếu như có thể được chọn vào đội tuyển một lần nữa, lên lớp 12 sẽ chính thức tham gia vào vòng thi loại, có cơ hội được tuyển thẳng vào đại học, giảm áp lực học tập. Đương nhiên, việc đó chưa bao giờ là dễ dàng.

Phảng phất chỉ là một cái chớp mắt, kì thi cuối kì đã kết thúc. Bọn họ chỉ còn ba lần thi học kì nữa, lần thi cuối cùng của đời cấp ba, thực sự sắp đến, hơn nữa nó còn đến rất nhanh.

Nhìn vào phiếu điểm thi cuối kỳ, Tư Hạ hài lòng giương khóe môi lên, nhưng cậu cũng biết được về sau vẫn còn có nhiều thử thách cần phải đương đầu.

Không ngoài dự đoán, Hắc Yến Anh đứng đầu bảng xếp hạng, sừng sững như một ông vua sẽ không dễ dàng giao lại vương miện cho bạn.

Lúc trước hắn đã là người được chú ý, hiện tại đã trở thành tâm điểm cho cả trường bàn tán, thư tình cùng với quà tặng ngày càng nhiều. Hộc bàn, tủ đựng giày, đã sắp không còn chỗ chứa. Có quá nhiều nữ sinh mến mộ hắn, nhiều người còn cả gan hẹn hắn ra để tỏ tình...

Mà Hắc Yến Anh, chưa một lần đồng ý bất.

Hắn không gặp bất kì ai, quà tặng của bọn họ đều nằm yên vị trong sọt rác.

Có một nữ sinh Omega, nghe nói là rất xinh đẹp, học ở ban xã hội, dùng toàn bộ sự dũng cảm nhút nhát tặng cho hắn bánh quy tự làm.

Khi đó là giờ nghỉ trưa, Hắc Yến Anh không chút do dự, không nể nang bất kì ai, ở trước mặt mọi người dùng phương pháp nhẹ nhàng nhất đối với cô nói:

"Cô bị ngu à? Nghe không hiểu?"

Đôi tay của cô gái tầm túi bánh run rẩy, đôi mắt ngập trong nước mắt, nếu không có bạn của cô đứng cạnh đỡ lấy, cô đã ngã quỵ trước chân hắn.

Mối tình đầu của cô cứ như vậy kết thúc.

Dù cô còn chưa có thực sự theo đuổi hắn, chưa kịp nói thích hắn.... Nhưng ánh mắt lạnh nhạt của hắn đã nói cho cô biết, cô chẳng là cái thá gì. Đến bây giờ, cô mới chân chính hiểu cảm giác bị chán ghét là thế nào.

Hắn không thích cô, hắn nói tin tức tố của cô có mùi như rác, vừa bẩn lại khó ngửi.

Những lời khen trước trong đầu cô hoàn toàn biến mất.

Tại sao lại đối xử với cô như vậy? Không phải mẹ cô đã nói rằng tin tức tố của Omega có thể quyến rũ Alpha yêu thích mình? Vì cái gì lại không có tác dụng? Một người con gái lễ nghĩa như cô lần đầu hạ mình theo đuổi người ta liền bị tạt một gáo nước lạnh.

Vừa lạnh vừa thấm.

Tư Hạ không có ở đó, cậu đang ngủ trong phòng học, không hề hay biết về mọi chuyện. Đến khi được nghe kể lại thì cũng đã muộn. Câu chuyện còn chưa có kể hết thì nhân vật chính đã về lớp.

Tư Hạ đang uống sữa cũng bị làm cho sặc, cậu ho khan mấy tiếng.

Ngay sau đó, thấy được động tác ném chuẩn xác của Hắc Yến Anh. Chiếc hộp sữa vị táo bị hắn cho nằm trong thùng rác.

Tiếng kéo ghế phát ra âm thanh lớn, khiến cho các bạn học ở xung quanh đều quay đầu nhìn, thầm nghĩ ai lại đi trêu chọc vị vua tính khí thất thường này.

Hi Dương còn đang khoác lác cũng nghiêm túc chạy đến bên Cố Quân đang lau bảng ở phía trên, nắm lấy vạt áo.

Cố Quân: "..."

"Sao vậy?"

Hi Dương cúi đầu dụi vào lưng hắn:

"Tớ sắp bị ăn thịt."

Tư Hạ bị hắn vô cớ nổi giận không hề so đo, còn rất tự giác lùi ra phía ngoài bàn học, không dám động chạm đến hắn, cử động cũng vô cùng nhẹ. Cậu không muốn mối quan hệ tốt của hai người bị phá vỡ, nên chỉ đành lựa chọn cách im lặng.

Sau đó, Tư Hạ mới đau lòng phát hiện ra, thì ra trước đó cậu có thể tiếp cận Hắc Yến Anh, thực ra phần lớn là do hắn ngầm đồng ý. Hiện tại, hắn từ chối cậu, thì ngay cả một biện pháp tiếp cận cậu cũng không có.

Cả buổi hôm nay, hắn không nói một lời với cậu, giống như coi sự tồn tại của cậu là không khí.

Hai người cứ như vậy không mặn không nhạt ngồi với nhau. Hắn vẫn sẽ chỉ bàn cho cậu, nhưng chỉ dừng lại ở đó. Ngoại trừ việc đó ra, cậu không có cách nào trò chuyện với hắn giống như trước. Cậu hoàn toàn không thể thân thiết với hắn như trước. Bữa sáng cất công mang cho hắn, cũng bị hắn lạnh lùng từ chối.

Quan hệ của cậu và Hắc Yến Anh lại trở về vạch xuất phát.

Những cố gắng thời gian qua đều đổ sông đổ bể, chớp mắt đã đến kì thi khảo sát cuối cùng của năm 11 dành cho lớp chuyên.

Ở trong phòng học bắt đầu ồn ào, đến khi đi tới phòng thi, các bạn học vẫn líu ríu.

"Cố lên!"

"Thi tốt."

Mồ hôi trên trán từ từ chảy ra, ngón tay run lên, bước chân vô lực tiến bước trên hành lang, tìm phòng vệ sinh chui vào, dòng nước lạnh buốt được tát lên mặt.

Như này không được, cậu nhất định phải bình tĩnh lại.

Cậu chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như hiện tại. Kì thi đầu vào có khó khăn thế nào, cậu cũng không hề căng thẳng, sợ hãi đến mức run rẩy.

Cậu là đang sợ hãi, nếu thi trượt, cậu rời khỏi lớp chuyên, hai người vĩnh viễn sẽ không liên lạc nữa, cậu và hắn hoàn toàn là người xa lạ, không thân quen.

Cảm giác sắp sụp đổ này thật đáng sợ.

Thích một người, có phải cũng sẽ đau khổ như thế không?

Cậu muốn nghe lời chúc của Hắc Yến Anh. Cậu không muốn ánh mắt vô tâm vô phế của hắn nhìn mình. Cậu không thích dáng vẻ này của hắn chút nào. Nó giống như đang nói cậu mới là người làm sai...

Thật tình cờ, Hắc Yến Anh bước ra từ căn phòng gần đó, hắn có chút bất ngờ nhìn cậu, sau đó lẳng lặng quay người đi.

Lướt qua cậu không chút phân vân.

Bỗng Tư Hạ xông lên, níu lấy góc áo của hắn.

Tất cả căng thẳng, sợ hãi, phiền muộn và lo lắng trong lòng giờ phút này như được tích tụ lại cùng một chỗ, hóa thành dũng khí cuối cùng.

"Hắc Yến Anh." Đọc cái tên này lên, cuống họng của cậu nghẹn lại, đáy lòng không khỏi run rẩy, nhưng vẫn khó khăn nói hết những lời còn lại, "Tôi biết cậu không muốn nói chuyện với tôi, có thể chán ghét tôi, nhưng tôi... Làm ơn... chỉ một lần thôi, an ủi tôi một chút được không... Sau này sẽ không làm phiền cậu nữa."

Bộ dáng hèn yếu của cậu vô cùng đáng thương, hệt như cún con bị bỏ rơi trong trời mưa tầm tã, mái tóc đen đều bị nước xả ướt nhẹp, còn ướt cả một mảng áo.

Cơ thể Hắc Yến Anh run lên, trái tim của hắn hệt như chìm dần xuống đáy.

Tất cả cảm xúc tiêu cực đều ồ ạt ập tới. Thành lũy giữ vững được sáu tháng cứ như vậy mà bị sụp đổ.

Sự kiên nhẫn của Tư Hạ không đủ để đợi hắn phản ứng, cậu đưa tay lau mạnh nước ở trên mặt, khuôn mặt đỏ ửng lên, tức giận định rời đi, giây tiếp theo, một bàn tay ấm áp bao lấy eo cậu, kéo ngược lại.

Tấm lưng của cậu dựa vào trong lồng ngực của hắn.

Đôi mắt ướt át vô cùng, không biết là vì dụi mắt, hay vì cậu đang khóc.

Trong lúc cậu hạ quyết tâm sẽ mặc kệ hắn, không thích hắn, từ bỏ mối tình đầu... Tuyệt vọng suy nghĩ cậu đã phạm phải sai lầm to lớn khiến hắn ghét bỏ, không muốn nói bất kì thứ gì.

Vì sao lại líu kéo cậu đúng lúc này chứ? Trái tim cậu cũng biết đau, nó cũng không phải làm bằng sắt, có thể tùy ý cho hắn đùa nghịch, sau đó lại vứt bỏ...

"Tôi ghét cậu."

Tôi không thích cậu nữa. Là tôi không đủ năng lực tiếp tục thích cậu...

Phòng tuyến cuối cùng của Hắc Yến Anh vỡ nát. Hắn không xong rồi. Tiểu yêu tử ghét hắn... Điều hắn không muốn lại đang xảy ra. Câu nói của Tư Hạ giống như tên lửa loại mạnh nhất đâm vào tim hắn. Tin tức tố cũng không giữ được, ào ạt truyền ra ngoài, bao quanh Tư Hạ.

Hắn vác cậu lên người, dứt khoát đem người vào phòng vệ sinh, khóa cửa lại. Đặt cậu ngồi trên đùi mình, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt đỏ hoe của cậu, lau đi những giọt nước mắt.

Hắn dán vào thân thể của cậu, trong nháy mắt thân hình bọn họ dán vào nhau, sự thỏa mãn như dung nham bọc hắn từ đầu tới đuôi, nóng đến thiêu đốt lí trí.

Hắn đem lưỡi mình tiến vào chiếc tai tinh xảo của cậu, một bên liếm một bên nỉ non:

"Tiểu yêu tử, tiểu yêu tử...".

Tim hắn đập nhanh từ sớm, đập nhanh như muốn nổ tung, đôi mắt khép hờ tầm nhìn trở nên mê ly, suy nghĩ dần xa xôi ——

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình sẽ có một ngày thức tỉnh.

Hắn tưởng mình đã được huấn luyện đến mức cường đại đáng sợ, nhưng ở khi nhìn thấy gương mặt kia khóc lóc nói ghét hắn, hắn lại không khống chế được chính mình thả con thú trong lồng ra ngoài.

Nếu không phải ba hắn ép hắn phải ra nước ngoài điều trị, không phải bởi vì lo sợ sẽ làm tổn thương cậu... hắn nhất quyết không đồng ý rời xa Tư Hạ một lần nữa.

Hắn cố gắng tránh xa cậu nhất có thể, cố gắng không tiếp xúc với cậu, cố gắng không để dòng lũ sâu trong tim trào ra... Đều là vì để hắn có thể rời đi mà không khiến cậu đau lòng. Đó là cách tốt nhất hắn nghĩ được cho cả hai.

Nhưng hắn đã sai rồi. Hắn làm người ta khóc mất rồi. Cậu đã nói ghét hắn mất rồi... Hắn phải làm sao đây?

Cơ thể Tư Hạ run rẩy ngồi trong lòng hắn. Cậu vô lực bị Hắc Yến Anh liếm cắn ở hai bên cổ. Cậu cảm thấy mình sắp bị ăn. Tư Hạ tức giận lấy tay đẩy hắn ra, miệng quát:

"Thả tôi ra! Hức... Là ai ghét tôi trước chứ? Oa oa... Đồ đáng ghét..."

Hắc Yến Anh liếm hết nước mắt của cậu, giọng nói của hắn bị đè xuống thấp nhất:

"Tớ không ghét cậu... Xin lỗi tiểu yêu tử, đừng ghét tớ được không? Tớ không dám nữa... Xin lỗi."

Nghe được giọng nói đáng thương nghẹn ngào của của Hắc Yến Anh, lửa giận trong lòng Tư Hạ dường như bị dòng nước dập tắt toàn bộ, cậu ngẩng đầu lên nhìn hắn, ngẩn ngơ hồi lâu mới nói được mấy câu:

"Vậy vì sao lại đối... đối xử với tôi..."

Cậu lắp bắp, mặt cũng dần đỏ ửng.

"Là vì tớ có bệnh. Tớ phải ra nước ngoài chữa bệnh... Ba tớ cho tớ thời gian nửa năm ở bên cậu... Hơn nữa tớ còn thích cậu, rất thích... Tớ sợ mình sẽ luyến tiếc mà không thể rời cậu."

Hắc Yến Anh siết chặt nắm tay, rồi lại buông lỏng ra.

"Tiểu yêu tử, tớ sợ mình không thể lần nữa may mắn gặp lại cậu, lại sợ cậu sẽ thích người khác. Cho nên mới không kiềm nén được tức giận... Nhưng tớ sai rồi, tiểu yêu tử, tớ đau, cậu cứu tớ được không?"

Tư Hạ nhìn dáng vẻ chật vật của hắn, rơm rớm nước mắt, ôm lấy hắn vào lòng.

"Đừng giữ trong lòng, yến nhỏ, cậu nói cho tớ biết, tớ phải làm gì đi..."

Tư Hạ do dự hồi lâu, đè xuống mớ cảm xúc hỗn loạn trong lòng, nói ra tình cảm của bản thân.

"Tớ thích cậu. Những lời vừa nãy là vì tức giận nóng đầu nên mới... Tớ... Tớ cũng thích cậu nhiều lắm. Từ lần đầu gặp nhau, tớ đã thích cậu."

Giọng nói khàn đến tưởng chừng như bị giấy nhám cọ qua, đôi mắt rũ nhẹ chứa đầy nhẫn nhịn đau khổ và hạnh phúc.

"Tớ đối xử tốt với cậu, quan tâm cậu, nỗ lực làm mọi thứ đều là vì để cậu có thể thích tớ thêm một chút..."

Trái tim của Hắc Yến Anh lập tức mềm nhũn, thậm chí không còn để tâm tới những cảm xúc trước đó nữa.

Cái gì mà tự chống đỡ, cái gì mà cố gắng rời xa cậu, những chuyện tốt đẹp nhất của đời hắn cộng lại, cũng không thể sánh bằng với ánh mắt của Tư Hạ.

Chỉ cần Tư Hạ hơi nhượng bộ một chút, hắn sẽ không còn lại bất kỳ nguyên tắc nào.

"Hôn tớ một cái. Chứng minh rằng cậu cũng thích tớ..."

Lòng tham của hắn là vô đáy. Hắn không chỉ muốn nghe Tư Hạ nói thích hắn nữa, hắn muốn nhiều hơn thế.

Tư Hạ nhắm mắt, hôn "Chụt" trên môi hắn. Đỏ mặt gục vào lồng ngực hắn, cậu có thể nghe thấy nhịp đập của trái tim Hắc Yến Anh.

Hơi thở nóng rực đánh lên trên da thịt, hắn bắt đầu vừa liếm vừa cắn cậu, dùng thanh âm trầm thấp dán ở bên tai cậu liên tục nói thích cậu, lặp lại nhiều lần không dứt, làm cho cả người Tư Hạ vốn đỏ lại càng đỏ thêm, như trái cà chua chín mọng nước.

Lưỡi dài cạy ra khớp hàm, lấp kín đôi môi đang không ngừng nói lời cự tuyệt, đoạt lấy hô hấp của cậu.

Hắn cướp đoạt sạch hết tất cả nước bọt mà cậu có, đầu lưỡi đỏ hồng ấm nóng của cậu bị lưỡi hắn xâm chiếm, bị mút đến vang ra tiếng "chụt chụt" rung động.

Tư Hạ sắp không thở được nữa, hắn mới buông tha cậu. Sau đó lại đâu vào đấy, tiếp tục hôn môi. Hắc Yến Anh giống như con thú không ngừng đòi hỏi cậu yêu thương cưng chiều nó.

"Hắc, Hắc Yến Anh, tiểu yến tử, yến nhỏ, chúng ta về nhà lại tiếp tục được không? Kì thi! Muộn mất..."

Bị hôn đến mức nhũn chân, nước mắt sinh lý chảy ướt cả hai má, Tư Hạ thở hổn hển dựa vào hắn.

Hắc Yến Anh không dễ dàng buông tha như vậy, hắn dụ dỗ cậu hôn thêm mấy cái nữa mới thả đi.

Bước vào phòng thi ở tầng ba, Tư Hạ thở phào nhẹ nhõm một hơi.

May mà vẫn còn kịp.

Trong lúc chờ bài thi phát ra, trên mặt cậu vẫn còn mang theo nụ cười ngốc nghếch, cảm xúc lo lắng ban đầu đều đã dịu đi một cách thần kỳ.

Cậu có bạn trai rồi. Đối phương là người rất tốt, đặc biệt tốt, rất giống cún con dính người.

Lời cổ vũ của Hắc Yến Anh thực sự rất có hiệu nghiệm, cậu làm bài thi từ đầu đến cuối đều thuận lời. Ngoại trừ câu cuối cùng nghĩ không ra, còn lại đều làm được hết. Cậu rất cẩn thận dành thời gian cuối soát lại bài.

Giờ thi kết thúc, học sinh trong lầu dạy học đều ùa ra khỏi phòng thi.

Tư Hạ tươi cười thu dọn đồ đạc, chạy ra khỏi phòng thi.

Những cảm xúc nằm sâu trong lòng lại lặng lẽ sinh sôi. Nó thúc giục cậu tiến đến bên Hắc Yến Anh.

Tư Hạ thực sự đã yêu hắn không thể dứt.