Hướng Về Em

Chương 2



Một nam sinh cao ráo bước vào lớp, thản nhiên vác áo khoác trên lưng, đeo cặp một vai, nơi khớp tay lạnh lẽo trắng bạch mang theo chiếc nhẫn bạc. Hắn đứng ở bục giảng, lông mi vừa dài vừa cong, nhìn không rõ biểu cảm, ánh mắt liếc qua những người bên trong phòng học. Đặc biệt là mái tóc vàng lấp lánh dưới ánh nắng, dưới miệng là nốt ruồi nhỏ.

Ở độ tuổi thiếu niên, diện mạo lai tây của hắn vô cùng yêu nghiệt, giống một con cáo lông vàng lạnh nhạt nói mấy tiếng:

"Hắc Yến Anh."

Cũng không hiểu tại sao, khi bắt gặp ánh mắt của hắn, tất cả mọi người đều né tránh, cảm giác ớn lạnh căng thẳng. Bọn họ lại càng thêm tò mò về bạn học mới này, tích cực thảo luận vô cùng.

"Được rồi được rồi, đừng làm ồn nữa!" Trên bục giảng, chủ nhiệm lớp là thầy Bạch ho khan một tiếng, tầm mắt dừng trên người hắn, rất nhanh liền dời đi, vỗ bàn nói:

"Đây là Hắc Yến Anh, bạn học mới của lớp chúng ta trong học kỳ này. Có ai muốn ngồi cùng bàn với bạn mới không?"

Vừa dứt lời, cả lớp đều lao nhao.

Dù tính cách có chút quái gở, nhưng hắn thực sự học rất giỏi. Cực kì giỏi. Có bạn học cùng bàn như vậy, không thể không có thêm động lực, không thể không tự giác, không thể không chăm chỉ.

Hơn thế, hắn còn có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp. Đó là điều không thể chối cãi, các bạn học nữ đều đã say đắm hắn.

Người vừa đẹp trai lại học giỏi, thực sự đã xuất hiện!

"Tư Hạ, chúng ta đừng tiếp xúc với tên đó. Hắn rất nguy hiểm. Được đám khỉ kia yêu thích, chắc chắn...không phải người trần."

Thấy rõ khuôn mặt của Hắc Yến Anh, sắc mặt Hi Dương trong nháy mắt thay đổi, không nhịn được quay đầu lại đè thấp giọng nói với Tư Hạ.

"Tiểu Hạ! Tiểu Hạ! Cậu không phải cũng mê hắn ta đó chứ?"

Hi Dương liên tiếp lắc đầu:

"Không ổn... Hoàng tử của chúng ta đã rơi vào lưới tình."

Tư Hạ ngẩn ngơ nhìn hắn. Cậu không nghĩ mình sẽ rung động với người khác, đối phương lại là con trai.

Thời điểm cậu nhìn qua, tình cờ bắt gặp ánh mắt đang đảo qua của Hắc Yến Anh. Tầm mắt hai người liền đối diện với nhau. Cả người Tư Hạ không nhịn được run lên.

Hắn thực sự đã chạm đến tim cậu rồi. Cậu không phải là người sẽ ham mê sắc đẹp của người ta đến mức này, nhưng Hắc Yến Anh, hắn là ngoại lệ.

Tư Hạ thở đều mấy hơi, rốt cục cũng phục hồi lại tinh thần. Nhưng không có nói chuyện với Hi Dương đang lải nhải ở phía trước, cậu mím môi, chậm rãi xiết chặt đầu ngón tay, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đang đứng ở bảng đen. Ánh mắt của Hắc Yến Anh hung ác lẫn nham hiểm, con ngươi tối đen như sương mù, không nhìn ra chút cảm xúc nào, người khác nhìn vào đều chỉ cảm thấy không hề có sức sống và tràn đầy tuyệt vọng.

Hiện giờ hắn mới chỉ 17 tuổi...

Thầy Bạch định cho hắn ngồi đại một chỗ ở cuối lớp, nhưng nghĩ lại hoàn cảnh khi mới vừa chuyển trường, ông lại không dám làm vậy.

Chủ nhiệm lớp suy tư một lúc, nhìn Hắc Yến Anh:

"Bạn học Hắc, hay là em nhìn xem em muốn ngồi ở chỗ nào?"

Hắc Yến Anh nghe vậy, hơi nhướng mi. Tầm mắt hắn vô ý đảo qua chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ của Tư Hạ, rất nhanh lại lướt qua chỗ khác, sắc mặt hắn không rõ, đôi mắt đen u ám. Một lúc lâu sau, định mở miệng thì giây tiếp theo đã thấy Tư Hạ đứng lên:

"Thưa thầy, em muốn ngồi cùng với cậu ấy...như... như thế sẽ thuận tiện hỗ trợ hơn..."

Đối diện với tầm mắt của hắn, trong lòng Tư Hạ căng thẳng khó hiểu, tim đập nhanh, cậu mím môi, nhéo đầu ngón tay đang run lên ở dưới gầm bàn, khuôn mặt đã hơi ửng đỏ. Cậu chưa bao giờ vì căng thẳng mà nói lắp.

Vừa nghe được giọng nói này, ánh mắt Hắc Yến Anh bỗng dưng nhíu lại, hơi lóe lên, hắn chậm rãi nhìn về phía Tư Hạ đang đứng ở cuối lớp

Chủ nhiệm lớp chợt nghĩ ra, anh giao cho cậu nhiệm vụ sẽ giúp đỡ bạn học mới, để Hắc Yến Anh ngồi với Tư Hạ, có thể giải quyết cả vấn đề tranh chấp trong lớp.

Nghĩ như vậy, anh nhẹ nhàng thở ra, gật đầu nhìn về phía hắn:

"Bạn học Hắc, em thấy thế nào?"

Hắc Yến Anh hơi cúi đầu, mái tóc vàng của hắn che đi đôi mắt đang rũ xuống khiến mọi người không nhìn thấy rõ vẻ mặt hắn. Hắn không phản ứng với lời nói của thầy Bạch, sau khi trầm mặc hai giây liền đi đến chỗ của Tư Hạ.

"Tiểu tử, cậu có phải điên rồi không!"

Nhìn Hắc Yến Anh đang bước từng đến đây, Hi Dương nhịn không được quay đầu nhìn về phía Tư Hạ:

"Hắn là con trai của người đàn ông được chị em phụ nữ yêu thích nhất cái thành phố này đó? Không những thế còn khùng khùng hâm hâm, hồi nhỏ tôi từng bị hắn hất một cái liền bay sang miền đất hứa... tôi vừa mới kể cho cậu cậu không nghe thấy hả, Hắc Yến Anh rất đáng sợ đó, sao cậu lại muốn ngồi cùng bàn với cậu ấy...."

Lúc nhỏ Hi Dương và Cố Quân từng được cùng ba mẹ đưa tới bữa tiệc dành cho quý tộc, đương nhiên, trong đó có cả Hắc Yến Anh.

Hi Dương khi đó vô cùng nghịch ngợm khó bảo, cậu ta thấy con gấu bông đặt ở trên bàn tiệc liền không chút nghĩ ngợi cầm lấy nó chơi. Ai mà ngờ, ngay sau đó, cậu bị Hắc Yến Anh cho đến miền đất hứa, mông ngã đâu lại còn bị mẹ đánh. Từ đó, Hi Dương không bao giờ chơi gấu bông cũng không bao giờ tiếp xúc với Hắc Yến Anh nữa.

Hiềm khích của hai người bắt đầu xảy ra từ một chuyện vô cùng nhỏ, nhưng Hi Dương không muốn chủ động giải hòa, Hắc Yến Anh càng không bao giờ để ý đến chuyện đó.

Lời nói còn chưa nói xong thì lập tức im bặt, nhìn thấy hắn tùy ý ném áo khoác lên trên bàn, sắc mặt Hi Dương từ xanh chuyển sang trắng, ho khan một tiếng rồi làm bộ như không có chuyện gì xảy ra rồi nhanh chóng xoay người sang chỗ khác, sợ những lời mình mới vừa nói bị ông thần hung dữ này nghe thấy được.

Có thể ném một đứa trẻ khác nhẹ nhàng như thế, chắc chắn không phải người.

Tư Hạ mỉm cười, nhìn Hắc Yến Anh từ bục giảng đi xuống ngồi ở bên cạnh cậu, khóe miệng cậu hơi nhếch lên, nhỏ đến mức không thể nhìn thấy được.

Bên người hắn luôn có một mùi hương rất dễ chịu, giống như mùi bạc hà, mang theo một chút lạnh lẽo u ám nhưng lại khiến người khác cảm thấy thoải mái đến khó hiểu.

Tự cổ vũ bản thân mình, Tư Hạ quay đầu, lấy hết dũng khí nhìn qua Hắc Yến Anh cách mình không đến hai mươi cm.

"Chào cậu. Tôi là Tư Hạ, từ giờ...."

"Tôi biết."

Tư Hạ còn chưa nói xong đã bị Hắc Yến Anh đánh gãy. Hắn trước khi chuyển đến đã được thông báo về người bạn học tên Tư Hạ sẽ hỗ trợ hắn, mọi thông tin về cậu hắn đều đã nắm rõ trong lòng bàn tay. Thành tích tạm, ngoại hình tạm, tính cách được nhận xét là hòa đồng, nhà ở trong một xóm nhỏ gần trường, gia đình có ba người, mẹ là chủ cửa hàng hoa, ba là trưởng phòng làm việc ở chi nhánh của công ty ba hắn.

Cậu sửng sốt, có chút không biết làm sao thì lại thấy Hắc Yến Anh bật cười.

Bây giờ trong mắt của hắn đều là tơ máu, dựa vào lưng ghế, áo sơ mi cởi ba cúc áo đầu làm lộ ra làn da có chút nhợt nhạt. Chính là một bộ dáng phong lưu đa tình bất cần đời.

Góc nghiêng của khuôn mặt hắn rất ưa nhìn, đường nét sắc bén lại đẹp trai. Vẻ đẹp lai tây của hắn hoàn toàn khiến Tư Hạ ngẩn ngơ.

Vành tai cậu hơi đỏ lên, ho khan một tiếng, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, thăm dò mở miệng hỏi:

"Sao cậu lại biết tôi?"

Nghe được câu hỏi này, ngón tay của Hắc Yến Anh hơi khựng lại. Vài giây sau, hắn hơi mỉm cười, nhẹ giọng nói:

"Lúc vào trường làm thủ tục, tôi tình cờ thấy cậu trong sổ liên lạc."

Tư Hạ nghe hắn nói vậy, không tiếp tục hỏi, hắn cũng không nói, cả hai nhất thời im lặng.