Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 14: Bổn tọa thành thân



Edit: Chu

(Vui lòng không chửi rủa nhân vật quá nặng lời.)

Lụa đỏ rủ xuống, buông trước mặt, tuy vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ, nhưng ít nhiều vẫn nhìn không rõ lắm.

Mặt Sở Vãn Ninh mờ mịt, vẻ trầm tư, theo quỷ xướng đi vào lễ sảnh.

Nhấc mí mắt, cách lụa đỏ, nhìn thấy người đứng ở sảnh, nhiệt độ quanh người Sở Vãn Ninh giảm mấy độ.

Mặc Nhiên cũng ngơ ngẩn.

Không phải... Người ra nên là Sư Muội sao?

"Tân nương" trước mặt hồng trang lộng lẫy, lụa mỏng che mặt, tuy ngũ quan bị lụa che nhìn không rõ, nhưng nhìn kiểu gì cũng là khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng muốn giết người của Sở Vãn Ninh, giận dữ trừng mắt nhìn mình, ánh mắt kia quả thật là muốn giết người.

Mặc Nhiên: "......"

Hắn đầu tiên mờ mịt, thần sắc sau đó trở nên rất phức tạp, các cảm xúc tựa như đèn kéo quân thay phiên nhau chạy qua, cuối cùng tụ lại thành một loại trầm mặc quỷ dị, cùng Sở Vãn Ninh nhìn nhau, không khí xấu hổ cực kỳ.

Hai Kim Đồng Ngọc Nữ lại cố tình đúng lúc này mới cười khanh khách, vỗ tay, giòn tan hát lên.

"Nước Bạch Đế, bọt sóng xanh; uyên ương quỷ, ngậm hoa đến.

Chung quan tài, nằm cùng huyệt; ý nguyện trước, sau chết thành.

Từ đây làm bạn chốn hoàng tuyền, hai cô hồn bên nhau không rời."

Ca khúc từ ngữ đầy quỷ khí, lại lộ ra chút triền miên lâm li.

Nếu có thể nói, Mặc Nhiên chỉ nói một chữ.

— "Phi."

Nhưng là không thể nói.

Trước đài có một đôi người giấy nam nữ, tuy không có mặt, nhưng quần áo sang trọng hoa lệ, dáng mập mạp, hẳn là người thay mặt trung niên cao đường.

Lễ quan lại kéo dài lời xướng: "Tân nương uỷ mị thấy xấu hổ, rũ mi cúi đầu ánh mắt nhu tình, hồng sa che mặt khẽ cười duyên, mời tân lang đến vén khăn voan."

"......" Mặc Nhiên vốn mười phần không tình nguyện, nhưng nghe đến đây, lại nhịnn cười muốn điên.

Ha ha ha ha, tân nương uỷ mị thấy xấu hổ, a ha ha ha ha!

Mặt Sở Vãn Ninh xanh mét, nén giận nhắm mắt lại, giống như những lời tai nghe thấy cũng có thể biến mất.

Quỷ xướng cười đưa quạt xếp cho Mặc Nhiên, "phiến" và "thiện" cùng âm, chỉ việc hôn nhân chính là duyên lành.

"Mời tân lang vén khăn voan."

Mặc Nhiên nén cười, nhưng phải nghe lời, cầm chiết phiến vén lụa mỏng trước mặt Sở Vãn Ninh lên, nén cười làm lông mi run run, nhìn vẻ mặt Sở Vãn Ninh động lòng người kia.

Giống như cảm thấy ánh mắt chê cười của đối phương, Sở Vãn Ninh nhịn một lát, nhịn không được, bừng mở mắt, con ngươi loé lên tia sáng, ngập tràn sát khí giương cung bạt kiếm.

Nhưng đi với lụa đỏ, cát phục đỏ rực trên thân y, sắc bén tuy không giảm, nhưng vì phẫn nộ và uất ức làm đuôi mắt nhiễm hồng, thế mà tạo thành chút phong lưu kỳ lạ.

Mặc Nhiên nhìn đôi mắt này, bất giác ngẩn ra, tươi cười chợt ngừng. Sư tôn trước mặt, bỗng nhiên chồng chéo lên cùng giây phút tương tự ở kiếp trước, trong lúc nhất thời hắn không biết hôm nay là hôm nào.

Tuy rằng chỉ vỏn vẹn trong chớp mắt, nhưng cũng đủ khiến Mặc Nhiên chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

Hắn từng tàn nhẫn ép Sở Vãn Ninh làm ba việc:

Đầu tiên, giết chết, tức là dùng sát chiêu với Sở Vãn Ninh.

Thứ hai, làm nhục, cưỡng ép Sở Vãn Ninh hoan ái với hắn.

Thứ ba......

Thứ ba, là việc khiến hắn kiếp trước thống khoái nhất, cũng là việc khiến hắn về sau hối hận nhất.

Đương nhiên đế quân Nhân giới sẽ không thừa nhận mình từng làm chuyện phải hối hận, chẳng qua sâu trong nội tâm chịu dày vò, trốn cũng không thoát.

Đáng chết. Hắn thế mà lại nghĩ tới quá khứ điên cuồng kia, lại nhớ tới Sở Vãn Ninh khi ấy.

Mặc Nhiên lắc lắc đầu, cắn môi, cố gắng ném gương mặt Sở Vãn Ninh khỏi trí nhớ, ngắm nghía người trước mặt lần nữa.

Sở Vãn Ninh vẫn luôn nhìn hắn chằm chằm bằng ánh mắt "Ta giết ngươi". Mặc Nhiên không muốn chọc con nhím này, chỉ tỏ vẻ đáng thương cười hiền lành, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Lễ quan nói: "Tân lang tân nương, làm lễ ốc quán."

Cái gọi là ốc quán, chính là chỉ phu thê tân hôn tự rửa tay, sau đó lau sạch tay cho nhau.

Quỷ xướng bưng một thau đầy nước lên, nhắc hai người đến rửa tay, rửa sạch bằng nước trong thau trước mặt.

Vẻ mặt Sở Vãn Ninh đầy chán ghét, rửa xong tay mình còn cố tình muốn rửa thay đối phương. Mặc Nhiên có chút thất thần, hơi thu liễm, thế mà để Sở Vãn Ninh rửa sạch tay cho, Sở Vãn Ninh tính tình không tốt, giội một bát nước lên tay Mặc Nhiên, nửa ống tay áo đều bị ướt.

".................."

Mặc Nhiên nhìn ống tay áo ướt sũng của mình, không biết đi vào cõi thần tiên nào, thế mà không có biểu hiện gì, chỉ có nơi ẩn sâu trong đôi mắt đen như mực, có một tia sáng vi diệu ẩn ẩn chảy qua.

Hắn chính là nghĩ.

Sở Vãn Ninh không thay đổi, từ trước đến này đều vậy.

Hành động cách làm, đăm chiêu suy nghĩ, kiếp trước kiếp này, đều giống nhau như đúc, mảy may cũng không đổi......

Hắn chậm rãi ngẩng đầu, thậm chí chỉ một chớp mắt, hắn cảm thấy mình đứng ở Tử Sinh Đỉnh, đứng trước Vu Sơn Điện, Sở Vãn Ninh từ hành lang chạy tới phía hắn, sau đó quỳ xuống trước mặt mình, đầu thanh cao cũng dập xuống, lưng thẳng tắp nhục nhã khom lại, Sở Vãn Ninh, quỳ trước mặt hắn, liên tục dập đầu không dậy nổi.

"Lễ ốc quán đã xong."

Quỷ xướng đột nhiên hô một tiếng, kéo Mặc Nhiên từ trong ký ức về.

Hắn đột nhiên bừng tỉnh, đối diện với ánh mắt Sở Vãn Ninh, con ngươi đen nháy loé hàn quang, giống như loan đao trắng tuyết, làm người sợ hãi.

Mặc Nhiên: "......"

...... Ặc, kiếp trước vẫn là kiếp trước, Sở Vãn Ninh quỳ trước mặt hắn, kiếp này nhớ lại là đủ rồi, nếu muốn thành sự thật, cái giá phải trả quá lớn......

Sau lễ ốc quán là lễ đồng lao, tiếp đó là lễ giao bôi.

Quỷ xướng nói: "Vợ chồng uống chung một chén rượu, từ đây trời đất mãi không rời."

Hoàn thành lễ giao bôi, tiếp theo là lễ bái thiên địa.

Sở Vãn Ninh nhìn qua như nhịn muốn điên rồi, y hơi nguy hiểm khép đôi mắt phượng lại, Mặc Nhiên đoán sau khi ra ngoài y nhất định băm Quỷ Ti Nghi thành bùn nhão là còn nhẹ.

Sở Vãn Ninh, thật sự không thể coi thường.

Chỉ sợ liếc thêm một cái, sẽ rơi vào đống ký ức dơ bẩn hỗn loạn thêm lần nữa, không thể tự kiềm chế.

"Nhất bái—— quỳ thiên địa——"

Vốn tưởng rằng gặp thì chơi, tính tình Sở Vãn Ninh kiêu ngạo, nhất định không quỳ, không nghĩ tới đến nước này, ấn đường y nhíu lại, nhắm mắt, thế mà quỳ xuống, hai người đồng thời dập đầu.

"Nhị bái—— quỳ cao đường——"

Đáng chết, quỳ hai người giấy không mặt không mũi, cũng có thể gọi là cao đường.

"Tam bái—— quỳ—— phu thê giao bái——"

Sở Vãn Ninh rũ lông mi đen dày, không liếc mắt nhìn Mặc Nhiên một cái, xoay người lại, nén giận dứt khoát lưu loát vô cùng nhanh chóng cúi người, nhịn đến nghiến răng.

Ai ngờ hai người không ăn ý, quá sát nhau, "cốp" một tiếng đụng phải đầu đối phương.

Sở Vãn Ninh bị đau hít ngược một ngụm khí lạnh, che trán mình, nâng đôi mắt ướt át, hung ác trừng Mặc Vi Vũ cũng đang xoa xoa trán.

"......" Mặc Nhiên phải dùng khẩu hình nói, "Thực xin lỗi."

Sở Vãn Ninh không nói gì, đen mặt, trợn trắng mắt.

Tiếp theo là lễ kết tóc, lễ quan xướng "Kết tóc làm phu thê, ân ái chẳng nghi ngờ", quỷ xướng đưa kéo vàng qua, Mặc Nhiên không nhịn được mà rụt rè, sợ Sở Vãn Ninh không vui sẽ đâm chết mình luôn. Sở Vãn Ninh hình như không có ý này, chỉ cắt một lọn tóc của nhau, để Kim Đồng Ngọc Nữ đặt vào túi gấm, đưa "tân nương" Sở Vãn Ninh giữ lấy.

Mặc Nhiên rất muốn hỏi y, ngươi sẽ không giận tới mức lấy tóc của ta về nguyền rủa, làm thành con rối chứ?

Lễ quan xướng nói: "Thành—— lễ——"

Cả hai đều nhẹ nhàng thở hắt ra, đứng dậy. Ai ngờ ngay sau đó lễ quan xướng lại từ từ hô một tiếng:

"Ngày lành đã đến, đưa vào động phòng——"

Cái, quỷ, gì!!!

Mặc Nhiên nháy mắt cứng đờ.

Một ngụm máu, suýt nữa phun ra!

Đùa kiểu gì vậy, muốn hắn và Sở Vãn Ninh động phòng, hôn lễ này con mẹ nó có thật là minh hôn không! Tuy nói chết dưới mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu, nhưng kiếp này hắn không muốn...... Không đúng, cả hai đời người hắn muốn, đều là Sư Muội gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, chứ không phải ma đầu máu lạnh Sở Vãn Ninh người luôn muốn trói hắn lại, ném vào trong bùn này!!!

Bây giờ đào hôn, còn kịp không?