Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 50: Bổn toạ thích huynh



(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)

Thân là một người yêu quý vũ khí, tình cảnh như thế, Sở Vãn Ninh thật sự giận không nói nên lời.

Y có lẽ thấy một tên ngốc rồi.

Chỉ thấy dưới tàng cây cách đó không xa, Mặc Nhiên triệu Gặp Quỷ đến. Thần võ có thể tự do co duỗi, thay đổi kích cỡ, nhưng người bình thường đều muốn biến lớn vũ khí của mình, trở nên rất uy phong, hoặc cùng lắm cũng chỉ như Sở Vãn Ninh giữ dáng vẻ bình thường của nó. Nhưng Mặc Nhiên lại hóa Gặp Quỷ thành rất nhỏ, độ dài không khác một sợi dây cột tóc là bao, lá liễu lả lướt, đường đường là thần võ, nhìn lên lại bé tới đáng thương.

Mỗi người đều có linh lực khác nhau, Thiên Vấn của Sở Vãn Ninh đưa linh lực vào là màu vàng, nhưng của Mặc Nhiên lại là màu đỏ.

Nên lá liễu lướt qua không nói, Gặp Quỷ nhìn qua như tơ hồng của Nguyệt Lão…

“Sư Muội, huynh đeo nó lên tay đi, ta muốn biết Gặp Quỷ có giống Thiên Vấn không, không biết có bản lĩnh thẩm vấn bắt người khác nói thật không nhỉ.”

“Ặc… Đệ muốn ta thử?”

Mặc Nhiên cười nói: “Đúng rồi, vì ta với huynh thân nhất, cũng tin huynh sẽ không lừa ta.”

Sư Muội vẫn do dự: “Lời này không sai, nhưng mà…”

“Ôi dời, ta tuyệt không hỏi chuyện gì xảo quyệt đâu. Nếu huynh không tin ta, chúng ta ngoéo tay đi?”

Nói, vươn ngón út của mình ra.

Sư Muội dở khóc dở cười: “Đệ lớn bao nhiêu rồi, sao còn ấu trĩ thế.”

“Ngoéo tay ấy à, tám tuổi ngoéo được, mười tám tuổi cũng ngoéo được, cho dù tới tám mươi tám tuổi, cũng vẫn ngoéo được, có gì ấu trĩ đâu.” Mặc Nhiên nói, cười nham nhở kéo tay Sư Muội, bẻ ngón út ra. Sư Muội bị hắn đùa vừa giận vừa buồn cười, nhưng cũng hết cách, cuối cùng vẫn làm theo hắn.

Ai ngờ Mặc Nhiên tóm được ngón út Sư Muội, lại không ngoéo tay với y, mà híp mắt, cười nói: “Gặp Quỷ, làm việc thôi.”

Gặp Quỷ vèo vèo hai vòng, lấy thế tới như sét đánh không kịp che tai, trói chặt ngón út Sư Muội, một đầu khác buộc vào ngón út Mặc Nhiên vẫn dựng lên.

Thiếu niên anh tuấn cười như hồ ly đắc đạo phi thăng, má lúm đồng tiền thật sâu, vui rạo rực nói: “Chúc mừng nha, bị lừa rồi.”

Sư Muội quả thực không biết nên khóc hay nên cười: “Đệ!… Đệ thả ta ra.”

Kỳ thật từ lúc có được Trường Tương Tư ở Kim Thành Trì, Sư Muội không thể mở hộp ra, Mặc Nhiên đã hơi bất an.

Tuy rằng lúc ấy Sư Muội đi găng tay, không thể trực tiếp chạm vào Trường Tương Tư, nhưng Mặc Nhiên vẫn không đủ để tiêu tan hoàn toàn, huống chi cái hộp kia cuối cùng thế mà lại bị Sở Vãn Ninh mở ra.

Sở Vãn Ninh… Sao có thể…

Vì thế Mặc Nhiên cảm thấy nhất định là Trường Tương Tư hỏng rồi.

Có điều để chứng minh chuyện này, hắn cảm thấy tốt nhất là dùng Gặp Quỷ xác nhận lại một lần.

Hắn thật ra không chút nghi ngờ chân tình của mình dành cho Sư Muội, nhưng hắn lo trong lòng Sư Muội, kỳ thật mình căn bản chẳng quan trọng gì. Đến mức câu thích kia ở Kim Thành Trì, có lẽ còn là ảo giác của mình.

Đừng thấy Đạp Tiên Quan là người khô khan, lúc nhung nhớ người trong lòng, gia hỏa này cũng có thể rối tới mức làm nghẹn chết mình.

“Đầu tiên nha.” Mặc Nhiên tuy lo trong lòng, nhưng trên mặt vẫn cười ngâm ngâm, ta vẻ nhẹ nhàng tùy ý, còn quyết định cố ý tung hỏa mù với mấy vấn đề chả liên quan làm bia đỡ.

“Huynh cảm thấy Tiết Mông thế nào?”

Ngón tay tê rần, Sư Muội nhịn không được thành thật nói: “Thiếu chủ rất tốt, nhưng mà lời lẽ quá thẳng thắn, có khi làm người ta không chịu nổi.”

Mặc Nhiên vỗ tay cười to: “Ồ? Huynh cũng có lúc không nhịn nổi hắn? Ha ha ha, cũng khó trách, dù sao hắn cũng đáng ghét như thế.”

Sư Muội đỏ mặt: “… Đệ nhỏ giọng chút, đừng để bị thiếu chủ nghe thấy.”

“Được được được.” Mặc Nhiên cười nói, “Có điều huynh bảo hắn nói bậy, ta thấy rất vui.”

Sư Muội: “…”

Mặc Nhiên lại hỏi: “Vậy huynh cảm thấy sư tôn thế nào nè?”

“Sư tôn rất tốt, nhưng tính tình có hơi…” Nhìn dáng vẻ Sư Muội phi thường không muốn bình luận về Sở Vãn Ninh, nhưng bất đắc dĩ bị Gặp Quỷ trói, cắn môi một lát, vẫn ấm ức nói, “Tính tình có hơi nóng nảy.”

“Ha ha, nóng nảy chỗ nào, rõ ràng là phi thường nóng nảy. Lâu lâu nổi giận, nổi giận còn không chịu nhận, ta thấy Quý Phi nương nương còn dễ hầu hạ hơn y nữa.”

Sở Vãn Ninh đứng ở góc: “… … …”

Mặc Nhiên bỗng có hơi tò mò, hỏi: “Vậy nếu huynh biết tính tình sư tôn xấu, sao còn muốn bái dưới môn hạ y?”

Sư Muội nói: “Sư tôn mặt lạnh lòng hiền, thiên chất ta không bằng người khác, người cũng không chê ta ngu dốt, người nói dạy dỗ không chia giống nòi, nếu ta không hợp với công phạt, sẽ dạy ta thuật trị liệu khôi phục. Người, người đối với ta rất tốt.”

Mặc Nhiên vốn đang mừng rỡ vui vẻ, nghe tới đây, đột nhiên thu nụ cười lại, dần dần trầm mặc.

Qua một lát, Mặc Nhiên nói: “Y đối xử tốt với huynh chỗ nào. Còn không phải dạy huynh mấy thuật pháp, thỉnh thoảng chiếu cố huynh thôi ư, cho dù là sư phụ nào, cũng làm vậy thôi.”

“Nhưng không giống nhau——“

Mặc Nhiên bỗng nhiên không vui, phồng má: “Dù sao y cũng đối xử với huynh không tốt! Y làm gì cho huynh được, ta cũng có thể làm!”

Sư Muội không nói nữa.

Trong vắng vẻ khó chịu, Mặc Nhiên dần áp lửa giận trong lòng xuống, thấy Sư Muội rũ mắt không nói, chợt áy nát, nhỏ giọng bảo: “Xin lỗi.”

“Không sao.” Sư Muội nói. Nhưng qua một lát, Sư Muội lại đột ngột nói: “Năm ấy đệ còn chưa tới Tử Sinh Đỉnh, có một lần ta đi trên đường, bỗng nhiên gặp mưa to.”

“Khi đó ta còn chưa bái vào môn hạ sư tôn, trong lúc chạy mưa, gặp người. Người cầm một chiếc dù giấy đỏ, thấy ta chật vật, để ta đi dưới dù cùng người. Ta đã nghe danh người lãnh khốc từ lâu, sóng vai đi với người, trong lòng thấp thỏm tới lợi hại.”

“Sau đó thì sao?”

Vẻ mặt Sư Muội ôn nhu, nói: “Sau đó? Sau đó bọn ta đi một đường không nói gì.”

Mặc Nhiên gật đầu tán thành: “Người buồn tẻ như y, đi với y đúng là chẳng có gì để nói.”

“Đúng vậy.” Sư Muội mỉm cười, “Sư tôn rất ít nói. Có điều, lúc người đưa ta tới cửa phòng, ta nói lời cảm tạ với người. Bỗng nhiên thấy nửa bên vai phải của người ướt đẫm, mà ta một đường đều đứng bên trái người, một chút mưa cũng không dính.”

Mặc Nhiên: “…”

“Dù giấy kia rất nhỏ, kỳ thật chỉ đủ che cho một người. Người che hơn phân nửa cho ta, ta nhìn người đi xa trong mưa, sau khi về phòng, ta liền viết thiếp bái sư, xin người thu nhận ta vào môn hạ.”

“Đừng nói nữa.” Mặc Nhiên nói, “Huynh quá tốt, huynh nói thêm gì nữa, ta sẽ cảm thấy huynh thực đáng thương.”

Sư Muội ôn thanh nói: “A Nhiên, đệ không cảm thấy sư tôn mới đáng thương ư? Người chỉ có một chiếc dù nhỏ như vậy, vì người luôn chỉ đi một mình, không ai nguyện ý đi cùng người. Cho nên ấy à, có đôi khi sư tôn nghiêm khắc với ta chút, hoặc răn đe nhiều chút, ta cũng không để ý. Bởi vì ta nhớ tới bả vai ướt đẫm của người.”

Mặc Nhiên không nói, chỉ là chóp mũi đỏ ửng, trong lòng lừa dối mang một tia chua xót.

Cảm giác chua xót kia có hơi mơ hồ, bỗng nhiên không biết loại cảm giác này, đến tột cùng vì ai mà sinh ra.

“A Nhiên, ta lại hỏi đệ một câu.”

“Ừ, huynh nói đi.”

“Có phải đệ rất ghét sư tôn không?”

Mặc Nhiên sửng sốt: “Ta…”

“Hoặc là nói, đệ không thích người?”

Lúc Sư Muội hỏi câu này, ánh mắt xưa nay nhu hòa, không biết vì sao có vẻ hơi sắc bén. Mặc Nhiên không phòng bị với y, trong ánh mắt sắc bén như vậy nhìn chăm chú, bỗng nhiên á khẩu không trả lời nổi.

Mặc Nhiên ủ rũ, không gật đầu, cũng không lắc đầu, qua thật lâu, mới miễn cưỡng cười nói: “Ôi dào, không phải ta hỏi huynh ư? Vừa không cẩn thận thế mà bị huynh hỏi ngược. Sao như vậy được?”

Thấy hắn tránh né không nói, tâm tư Sư Muội lả lướt, cũng không ép buộc, chỉ cười nói: “Ta chỉ thuận miệng hỏi, đệ không cần để trong lòng.”

“Ừ.” Mặc Nhiên thu tâm tình lại, sau đó giương mắt, xuyên qua hàng mi đen dài, nhìn khuôn mặt như trăng sáng của Sư Muội.

Vốn, hắn hỏi câu thứ ba, là định hỏi Sư Muội có thích mình không. Nhưng mà sau đối thoại này, tâm tình đột nhiên nặng nề, mím môi hơi trầm mặc, Mặc Nhiên bỗng nhiên nói: “Y là sư tôn của ta, cũng chỉ là sư tôn mà thôi, không thể nói thích hay không được.”

Nghe lời này của hắn, lông mi Sở Vãn Ninh đứng trong góc khuất khẽ động, như cánh bướm bị thương cánh chim chao đảo.

Có chuyện tuy rằng đã sáng tỏ như gương trong lòng, nhưng lúc thật sự xác nhận lại, vẫn cảm thấy thân như trôi dạt, lòng chìm vào biển rộng. Có lẽ chút hơi thu đến sớm, Sở Vãn Ninh bỗng nhiên cảm thấy trong lòng hơi lạnh.

Nơi xa Mặc Nhiên đang nói chuyện cùng Sư Muội, y nhắm mắt lại, chút nhức nhối rất nhỏ gần đây lại xuất hiện trong đầu.

Y bỗng cảm cực kỳ mệt mỏi, xoay người muốn đi.

Nhưng mà chưa đi mấy bước, giọng Mặc Nhiên được gió thu nâng đỡ, như có như không đưa vào tai y. Làm y không tự chủ được mà dừng bước chân.

Mặc Nhiên đang hỏi Sư Muội câu thứ ba: “Được rồi, huynh nói về Tiết Mông, cũng nói tới sư tôn rồi, vậy nói về ta đi.”

Hắn cố gắng ép chú ý trong giọng xuống thấp nhất, thật cẩn thận, thậm chí hơi hèn mọn hỏi:

“Sư Muội, huynh cảm thấy ta thế nào?”

Sư Muội bỗng nhiên không nói gì.

Như Thiên Vấn, Gặp Quỷ hiển nhiên cũng có khả năng ép người khác nói thật, Sư Muội kháng cự trả lời, Gặp Quỷ vì vậy càng đỏ chói, gắt gao siết ngón tay Sư Muội.

Sư Muội nhíu mày nói: “Đau…”

“Ta chỉ mong một lời của huynh.” Mặc Nhiên không đành lòng, nhưng câu hỏi này chôn sâu trong lòng, kiếp trước kiếp này, gần như thành tâm ma của hắn, nên vẫn khăng khăng nói, “Huynh thấy ta thế nào?”

Sư Muội lắc đầu, nhắm mắt lại, tựa như rất đau, lông mi dài mảnh không ngừng run rẩy, trán cũng dần rịn mồ hôi.

“…” Mặc Nhiên thấy y như thế, rốt cuộc vẫn mềm lòng, thở dài nói, “Thôi…”

Hắn đang định thu lại Gặp Quỷ, Sư Muội cũng nhịn tới cực hạn, mặt trắng nõn thành vàng như giấy, khàn khàn nói: “Ta cảm thấy đệ, rất tốt.”

Mặc Nhiên bỗng mở to hai mắt.

Sư Muội nói xong câu đó, sắc mặt vốn tái nhợt nhanh chóng đỏ lên, như thể không ngừng ảo não, rũ mi không dám nhìn đối phương.

Gặp Quỷ hóa thành ánh đỏ nho nhỏ, như cánh hoa tàn, bay lả tả vào tay Mặc Nhiên, Mặc Nhiên không kiềm chế được, cúi đầu, nhẹ cười thành tiếng, lúc giương mắt nhìn lại Sư Muội, đuôi mày đuôi mắt đều mang ý nhộn nhạo xuân về hoa nở.

Trong giọng hắn mang ý cười biếng nhác, hốc mắt lại hơi ươn ướt, nói: “Được rồi, cảm ơn huynh. Ta cũng cảm thấy huynh rất tốt. Tuy đã nói với huynh một lần trong Kim Thành Trì, nhưng huynh không nhớ. Nên ta muốn nói lại lần nữa, huynh thật sự… Rất khiến người khác thích.”

Tuy hắn không nói rõ là loại thích nào, nhưng cổ Sư Muội vẫn đỏ lên, một câu cũng không nói nên lời.

Đôi mắt đen sâu thẳm của Mặc Nhiên nhìn y. Trong mắt ánh sáng trong trẻo như vậy, như sao trời ngâm trong biển, dâng lên dải ngân hà.

“Ta muốn đối xử tốt với huynh, khiến huynh vui vẻ.”

Sư Muội không ngốc, nhìn vẻ mặt của hắn, trong lòng đã rõ tâm ý hắn, không khỏi cúi đầu.

Mặc Nhiên nhìn mà động tâm, nhịn không được muốn giơ tay xoa đầu Sư Muội. Nhưng mà còn chưa kịp tới gần, đột nhiên một ánh kim hiện lên, roi liễu vững vàng “Chát” một tiếng đánh lên mặt Mặc Nhiên.

“Á!” Mặc Nhiên ăn đau, kinh ngạc quay đầu lại.

Chỉ thấy Sở Vãn Ninh bạch y như tuyết, khoanh tay đứng, đang đứng bên tường trắng ngói xanh, lạnh lùng nhìn xuống bọn họ. Thiên Vấn như linh xà phun nọc, rủ trên đất, lá liễu lạnh lẽo, thỉnh thoảng bắn ra một ánh lửa bạo liệt, một tia kim quang.

Sư Muội cả kinh nói: “Sư tôn…”

Mặc Nhiên ôm mặt nói: “Sư tôn.”

Nên bị ghét thì sao, không được thích thì sao, thì đã làm sao chứ?

Nếu là người khác có lẽ đã khóc lóc thảm thiết, nhưng đây là Sở Vãn Ninh… Khóc? Vớ vẩn. Đương nhiên là dùng hết sức đánh cho tên mắt mù kia một trận.

Thần sắc Sở Vãn Ninh cực lạnh, chầm chậm đi tới, lạnh băng nói: “Không tu luyện cẩn thận, ở đây đùa giỡn nói nhảm cái gì? Mặc Vi Vũ, ngươi cảm thấy ngươi có được một món thần võ là rất ghê gớm? Ngươi liền có thể nắm chắc thắng lợi, không ai địch nổi? Ngươi đúng là nhàn hạ thoải mái nhỉ.”

“Sư tôn, ta chỉ muốn…”

Ánh mắt Sở Vãn Ninh hung ác, Mặc Nhiên ngậm miệng.

“Sư Minh Tịnh đi so chiêu với ta, Mặc Vi Vũ.” Y dừng một chút, ghét bỏ nói, “Tu luyện đi, nếu khi ta luận bàn với ngươi, ngươi không đỡ nổi mười chiêu dưới tay ta, thì tự về chép phạt Thanh Tâm Quyết ba trăm lần. Cút.”

Mười chiêu?

Mặc Nhiên cảm thấy giờ mình đi chép Thanh Tâm Quyết thẳng luôn cũng khá ổn đấy.