Huyền Thoại Chưa Kể

Quyển 3 - Chương 13



Ngày nối ngày, Đường Lệ an tâm tiếp tục công việc làm tranh sơn mài, bức tranh vẽ lên mong muốn tiên nữ từ lâu khát khao. Nàng tin tưởng mãnh liệt điều trong tranh rồi nhất định sẽ thành hiện thực. Tưởng tượng tới lúc tặng tranh và giấc mơ trong tranh hóa thực ngoài đời, Đường Lệ càng hăng hái làm hơn. Tia nắng nhỏ sơn tranh, mài tranh chẳng biết mệt, tay chân có nổi mẫn đỏ vẫn mặc kệ, mà hình như chẳng hề thấy ngứa rát như khi mới bị dị ứng, do mẫn cảm mãi thành quen hay do nàng đắm chìm trong cơn mơ hạnh phúc đến quên cả khó chịu.

Vì sinh nhật linh miêu chỉ là ước lượng nên dự tính ngay khi bức sơn mài hoàn tất, tiên nữ sẽ mang luôn ra tặng nhân tình. Nàng quyết định lúc ấy chẳng những cho người tình ngắm tranh mà còn gọi thẳng tên hắn, làm hắn ngạc nhiên một phen, để xem khi ấy gương mặt người ta buồn cười đến ngần nào.

Tháng này qua tháng nọ, chẳng biết bao nhiều lần uống thuốc rồi nghỉ tay, sau đó tiếp tục làm, bức tranh mong ước đã hoàn thành. Đôi bàn tay nữ nhân ngọc ngà băng đầy cả thuốc, cổ còn mấy vết thâm mờ nhưng Đường Lệ đâu thèm quan tâm, đầu óc nàng đang lửng lơ tận đâu đâu kia kìa.

Sau ba tuần, vết tích trên người lành gần hết, tia nắng nhỏ tìm đường đến phủ thái sư với ý định đầy táo bạo. Nàng nhất quyết gặp tình nhân ngay ban ngày rồi sẽ dẫn hắn đi xem tranh. Đúng giữa trưa, Đường Lệ xăm xăm đi tới phủ thái sư, chạy thẳng vào chẳng báo ai, binh lính gác cổng cũng không thèm ngăn cản càng khiến nàng thêm mấy phần tin tưởng nhân tình thật ở trong đấy. Hỏi han một tỳ nữ thì nàng biết thái sư đang đọc sách nơi vườn hoa. Vốn cũng muốn đến ngay trước mặt, nhưng chợt nảy ra ý trêu đùa một chút, thêm để tạo bất ngờ, tia nắng nhỏ căn dặn hết mọi người đừng ai thông báo tiếng nào cùng thái sư. Và rồi, từ phía xa, thấy thấp thoáng cái bóng mờ mờ đang ngồi sau mấy khóm hoa đỏ, Đường Lệ vội phóng ngay tới đẩy mạnh lưng người ta, miệng còn la lớn.

- Em xem Ôn Thận chạy đâu được đây.

Tưởng đâu người mình vừa dọa là nhân tình và người ta sẽ xoay lại ngỡ ngàng, ai ngờ kẻ ngỡ ngàng lại là Đường Lệ. Bởi chạy đến quá nhanh, mấy bụi hoa che khuất, còn hấp tấp quên nhìn kỹ, tiên nữ giờ mới phát hiện mình vừa đẩy một... nữ nhân. Nàng lắp bắp.

- Chị... chị... là thái sư Xích Ôn Thận? - Nàng vô thức lắp bắp hỏi.

Giờ Đường Lệ đứng không vững nữa rồi, vì qua điều tra dăm ngày trước nàng đã nghe các miêu tiên kể chốn Linh Miêu tộc chức vị cao nhất là thái sư, chỉ xếp sau Miêu Vương. Thái sư quyền cao chức trọng, uy nghiêm tỏa ra từ từng ánh nhìn, tia nắng nhỏ run bắn cả người lo sợ đã trót chọc tức người ta thì thế nào cũng bị phạt nặng, biết đâu chừng còn liên lụy nhân tình ở nhà. Giá chịu tìm hiểu rõ ràng để biết thái sư là nữ hẳn Đường Lệ đã không vừa mạo phạm vừa tổ trác, nhưng suy nghĩ vẩn vơ cũng ít chi, ắt chỉ còn cách quỳ xuống van xin tha mạng. Tuy nhiên tia nắng nhỏ chưa kịp quỳ, thái sư đã quỳ trước.

- Thái sư Xích Ôn Thận không biết lệnh bà ghé thăm, không đón tiếp được, xin lệnh bà lượng thứ cho.

Nhìn người ta hành lễ trước mình, chẳng hiểu đắn đo gì mà tự dưng Đường Lệ cất giọng hỏi.

- Ngoài chị ra các quan lại trong hoàng thành còn ai tên Thận không?

Hơi bất ngờ trước câu hỏi chẳng mấy liên quan nhưng thái sư vẫn thành thật trả lời.

- Bẩm! Trong số tất cả quan lại không còn ai khác tên Thận ngoài bề tôi đây.

Nghe xong, tia nắng nhỏ lớ ngớ rồi ngồi phịch xuống ghế, làm thái sư giật mình tưởng nàng bị đau đầu hay trúng gió. Mặc cho Ôn Thận hoảng sợ thế nào Đường Lệ vẫn ngồi chết cứng một chỗ, nàng nhớ lại vừa phút trước miêu nữ này quỳ trước mình, cô ấy hành lễ với nàng, nhẽ nào... Thái sư mà còn nể nàng hay nói đúng hơn là nể uy danh người thương của nàng. Rốt cuộc con mèo rừng ngày ngày bên nàng là ai, tại sao suy luận ngày càng đi xa, tưởng đã tới đích nào hay lại vòng về điểm xuất phát.

Chẳng nhẫn nhịn nổi được nữa, tiên nữ quyết phải hỏi linh miêu của mình một lần cuối cho ra nhẽ, hắn không nói, nàng cũng ép hắn nói. Tuy nhiên dọc đường về dinh thự, Đường Lệ nghe loáng thoáng dăm ba kẻ bàn bạc chuyện hôm nay là sinh nhật Miêu Vương, và tất cả quan lại đều nô nức dâng quà. Tia nắng nhỏ biết tin liền thở dài, nếu là sinh nhật tộc chủ chắc chắn mèo rừng phải tham dự, việc thăm dò hắn đành phải dời lại thôi.

Xế chiều, tia nắng nhỏ cố ý nấu ăn ít hơn thường lệ, định bụng ăn xong rồi nghỉ ngơi sớm. Nào hay, đang lui cui trong bếp thì bóng áo đỏ quen thuộc tìm đến, y hệt mọi hôm, hắn đều ôm siết và gọi Đường Lệ là mặt trời. Nhưng lần này chẳng vui mừng như vốn từng, nàng dùng cả hai tay đẩy người tình ra, miệng gào lên đầy uất ức.

- Sao anh luôn lừa dối em?

- Ta lừa em chuyện gì cơ?

- Anh không phải tên Ôn Thận. Anh lừa em.

Hắn lại tiếp tục nói lời biện hộ.

- Ta chỉ là im lặng chứ đâu thừa nhận hay phủ nhận, do ta nhất thời không giải bày chân tướng được.

Đường Lệ nổi nóng quát lên.

- Quà sinh nhật của anh xong rồi đấy, vào lấy rồi cút cho khuất mắt em. Nếu không chịu nói ra sự thật cũng đừng bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa. Thứ nhất đêm nay nói rõ ra anh là ai, thứ hai anh còn ngoan cố thì tuyệt giao đi.

Linh miêu vung tay ôm ghì lấy tia nắng nhỏ ngay lập tức.

- Ta thề sẽ nói hết sự thật, nếu ta dối gian em cứ từ mặt ta đi. Đừng giận mà, hôm nay là ngày đặc biệt, ta...

Mới nghe nhắc tới ngày đặc biệt, tia nắng nhỏ sực nhớ tới chuyện lớn hơn chút giận dỗi nhiều. Nàng vội hỏi linh miêu.

- Anh thân trọng thần sao lại to gan không dự sinh nhật Miêu Vương, nhẽ nào chẳng sợ bay đầu?

Mèo rừng khúc khích cười đầy khó hiểu rồi đặt tay lên má Đường Lệ thầm thì.

- Sinh nhật tộc chủ đã làm sao, Miêu Vương có là gì, Miêu Vương kia vạn vạn năm cũng chẳng sánh được với mặt trời Đường Lệ.

Nghe thấy hắn vì mình mặc luôn sinh nhật tộc chủ, tia nắng nhỏ thoáng nguôi bớt ấm ức. Thế là tiên nữ cố dằn lòng mang bức tranh sơn mài lộng lẫy ra... Hiện lên trong đáy mắt mèo rừng, một bức sơn mài tuyệt tác họa khung cảnh chính hắn đang cùng Đường Lệ đứng giữa khu vườn tràn trề nắng sớm, hoa nắng chan hòa, chim chuyền cành hái quả dưới ánh ban mai rạng ngời, phía trên lại là hình ảnh hàng cổ thụ nở đầy hoa màu lam, sắc lam dịu dàng tinh tế và vô cùng độc đáo. Xưa giờ tranh sơn mài chỉ bó hẹp trong sắc đỏ son, nâu hoặc đen, nên dùng màu lam trong loại tranh này quả thực rất phá cách đồng thời cũng mang tính thách thức rất cao. Vừa dùng được màu sắc mới lạ vừa không làm mất cái hồn vốn có của tranh sơn mài, nhiêu đấy thôi cũng thấy tâm sức Đường Lệ bỏ vào bức sơn mài này lớn đến nhường nào.

Nhìn bức tranh tuyệt mỹ thật lâu linh miêu mới ngậm ngùi nói.

- Đúng là tuyệt tác, chỉ tiếc em đã vẽ sai một chi tiết.

- Em đoán mò màu hoa mà, làm sao đúng được, nhưng anh thích màu xanh lam nên em biến tấu cho anh vui thôi. - Tia nắng nhỏ gật gù giải thích.

Mèo rừng lắc đầu.

- Ta không nói màu hoa. Em vẽ sai ở chỗ ta đứng dưới ánh sáng ban ngày, ta vĩnh viễn không thể đứng dưới mặt trời cùng em như trong tranh. Loài hoa này cũng như ta, mặt trời chẳng thể ưu ái cho hoa bung mình dưới những tia nắng ban ngày. Còn phần màu hoa em vẽ đúng rồi đấy.

Lời đối phương nói trong tích tắc đã làm Đường Lệ tròn mắt ngỡ ngàng, thực chẳng biết hắn đang nói thật hay đùa... Không thèm giải thích nhiều, mèo rừng nắm tay Đường Lệ kéo ra vườn sau và bảo.

- Em kiên nhẫn chờ đi, đến đúng thời khắc, khu vườn này sẽ gửi tới em khung cảnh tuyệt mỹ, trọn đời không quên nổi.

Hắn bảo chờ thì nàng đành chờ thôi, mà nàng cũng muốn biết hàng cổ thụ kia trổ hoa màu lam thật chăng nên chả than phiền gì. Cứ vậy cả hai chẳng nói lời nào, linh miêu cùng Đường Lệ hướng mắt về những cành cây thật lâu, lâu đến khi trăng thức giấc rồi nhô lên cao. Ánh sáng trăng vàng nhẹ nhàng lan tỏa, dịu dàng trải bóng sáng lên từng rặng cây, từng chiếc lá, lướt qua cả hàng cổ thụ lạ kỳ. Lúc ánh sáng đêm khuya đậu xuống lá cành, Đường Lệ mới biết mấy chiếc lá co mình trông như nụ hoa kia hóa ra là nụ hoa thật. Nơi nào bóng trăng lướt qua, vòm lá liền lập tức vươn mình, những "chòm lá" mang hình dáng đặc biệt bung ra muôn vàn cánh hoa màu lam yêu kiều mà lạ lẫm. Dáng hoa hơi giống hoa loa kèn nhưng nhụy hoa lại không giống. Chỉ chốc lát khu vườn phủ đầy hoa lam, nhụy hoa lạ lùng phản chiếu ánh sao trời lung linh, lấp lánh. Những đốm sáng từ loài hoa độc nhất vô nhị rơi đầy xuống thảm cỏ xanh khiến cỏ cũng tựa đang phát sáng, sáng từng hạt sương đêm, từng bước chân người.

- Em thấy hoa đẹp không? Đây là loài hoa chỉ Linh Miêu tộc mới có, năm năm một lần đúng trăng tròn đêm nay hoa mới mãn khai, nhụy hoa mới phát sáng, cũng như lòng ta cũng vì một người mà cả vạn năm mới nở được đóa hoa lòng. - Linh miêu nhìn Đường Lệ hé nụ cười đầy hàm ý.

- Sáng thật nhưng em thấy có nơi còn sáng hơn? - Đường Lệ vờ trêu linh miêu.

- Nơi nào? - Linh miêu tò mò hỏi.

- Đây! Nơi sâu thẳm nhất, nơi đêm về cướp hết những vì sao trên trời, nơi lúc hoàng hôn bắt hết cả tà dương, nơi em nhìn một lần đã vĩnh viễn không quên, anh biết anh có cái nhìn xa xăm lắm không? Em yêu anh từng ánh mắt đến nụ cười thế mà anh nỡ keo kiệt với em, đến cái tên cũng giấu. - Đường Lệ vừa nói vừa đưa tay khẽ chạm đôi mắt sâu thẳm trước mặt.

- Vậy em có muốn sống ở đây suốt đời cùng ta không? Linh Miêu tộc có phải vùng đất cuối cùng cho em dừng bước phiêu du? Chỉ cần em chịu ở lại, ta thề sẽ kể hết về con người mình, cả quá khứ lẫn hiện tại.

Nghe câu hỏi này, Đường Lệ tự dưng thấy lòng bối rối. Linh miêu muốn nàng ở lại suốt đời chứng tỏ đang muốn tính chuyện hôn nhân đại sự, ý nghĩ đấy làm tia nắng nhỏ đỏ bừng mặt.

Thấy Đường Lệ im lặng không đáp, linh miêu nói tiếp.

- Ta ngày nhỏ ngắm hoa lam nở cùng cha mẹ, khi cha mẹ không còn, ta cô độc ngắm hoa một mình cho đến lúc em đến trong đời. Em là nữ nhân duy nhất thế gian cùng ta ngắm hoa và cũng là người duy nhất ta muốn sống cùng đến ngày bạc đầu.

Tia nắng nhỏ mỉm cười bẽn lẽn đáp.

- Dĩ nhiên em luôn muốn trọn đời bên anh, nhưng anh nói cho em biết anh là ai được không. Anh đã lừa em hai lần rồi, trên đời quá tam ba bận, nếu để em thất vọng lần thứ ba thì đừng oán trách người anh thương hành xử tuyệt tình.

Mèo riêng hơi thoáng chột dạ rồi nói.

- Ta nhất định sẽ nói, sẽ chẳng giấu em bất kỳ điều gì nữa.

Những nhụy hoa thả vạn tia sáng lấp lánh, phủ lên thân người đôi nhân tình đang say sưa hạnh phúc. Những nụ hôn nối tiếp nụ hôn, bàn tay Đường Lệ lần vào tóc linh miêu vuốt nhẹ nhàng, linh miêu đẩy Đường Lệ nằm hẳn xuống thảm cỏ. Nàng hiểu người thương đang muốn làm gì, chuyện này đâu còn xa lạ, tuy vậy nàng cũng hơi lo cho mèo rừng.

- Nhưng... đêm nay anh không đến sinh nhật Miêu Vương sao. Em cứ tưởng anh đến thăm em rồi đi ngay chứ, lỡ có gì anh bay đầu mất.

- Em đừng lo, ta đến đêm nay vì ta... À! Vì... Miêu Vương vốn không hề có trong Miêu Thành, hoàng cung cũng không tổ chức tiệc.

Nghĩ chắc Miêu Vương bận bịu công sự nơi xa, Đường Lệ an tâm cho tình nhân vài phần nhưng nàng vẫn muốn có đáp án cho câu hỏi dằn vặt suốt mấy năm trường.

- Nhưng anh linh miêu rốt cuộc là ai? Nói cho em biết đi? Chỉ cần nói tên anh thôi cũng được.

- Ta sẽ nói hết tất cả, ta hứa qua đêm nay sẽ cho em biết sự thật.

Thử tin tưởng hắn ta lần cuối, Đường Lệ nhắm mắt quên luôn không gian xung quanh, lòng thầm mong chờ sau đêm nay mọi bí ẩn sẽ được phơi bày trọn vẹn.

Đêm hoan ái trôi nhanh, những bông hoa màu lam đã khép cánh ẩn mình lại sau tán lá rậm rạp, sao đêm cũng lặn mất, mặt trời dần nhô lên đằng đông. Đường Lệ thức dậy trên bãi cỏ đọng đầy sương sớm. Nhìn sang cạnh bên thấy linh miêu vẫn chưa rời đi, nàng vui mừng khôn xiết nghĩ rằng người ta sắp nói hết bao điều mình từ lâu mong chờ. Tiên nữ chồm người lên chạm nhẹ vào cánh tay mèo rừng.

- Anh dậy rồi sao? Chuyện tối hôm qua anh hứa là phải thực hiện đấy, nói cho em biết tên anh đi.

- Ta... Ta... - Trước câu hỏi đó hắn bối rối thấy rõ.

Những tưởng nhân tình sẽ đỡ mình ngồi dậy nhưng không, hắn hoảng hốt nhìn mặt trời rồi gỡ tay nàng ra.

- Ta... xin lỗi, ta chưa sẵn sàng.

- Anh nói gì cơ? - Đường Lệ sửng sốt.

Mặt trời dần vượt hẳn khỏi đường chân trời, giờ nàng mới để ý người tình đã mặc xong quần áo, đôi mắt hắn hết nhìn về Đường Lệ, lại nhìn về phương đông, hình như linh miêu đang rất phân vân giữa hai chọn lựa gì đấy. Rồi tích tắc sau, hắn vội... lùi lại sau rặng cây. Linh cảm chuyện xảy đến tiếp theo sẽ chẳng khác mấy ngày qua, Đường Lệ liền van xin.

- Làm ơn, anh linh miêu, nói với em sự thật đi, một lần thôi, nói tên anh thôi cũng được.

Nắng mặt trời tiến mỗi giây một gần Đường Lệ hơn, linh miêu ngược lại từng khắc càng lùi xa. Núp dưới bóng cây đen mịt, hắn nhìn tia nắng nhỏ đầy bất lực, rồi lắc đầu và biến mất khỏi khu vườn nhanh hơn cả gió trời, bỏ mặc một mình tiên nữ đau đớn nằm quấn mớ quần áo nhàu nát. Lệ ứa ra từ khóe mắt, nàng đau lắm, không chỉ đau ở thể xác. Ngỡ đâu người ta sẽ đỡ mình lên, sẽ thực hiện lời hứa, ai ngờ vẫn như bao đêm trước, hắn bỏ chạy như trốn nợ nần. Nàng ra sao hắn vẫn mặc kệ, ngay cả nàng lên tiếng gọi hắn cứ nhất mực chạy đi chẳng ngoái đầu. Vậy nàng là gì trong đời hắn, là bằng hữu, là người tình hay đơn giản chỉ là những đêm chơi bời phong lưu cho thỏa mãn bản thân.

Lũ tỳ nữ dậy sớm quét dọn thấy Đường Lệ gục đầu trên cỏ liền chạy đến giúp nàng mặc y phục vào. Tiên nữ tức tưởi nói với các miêu nữ.

- Tại sao phải giấu ta? Anh ấy thực sự là ai, sao ta chỉ có được anh ấy vào buổi đêm, còn ban ngày thì biệt dạng?

Các miêu nữ cũng chỉ lặng im không dám hé răng câu nào khiến tia nắng nhỏ càng thêm hụt hẫng. Cả thần tộc này nàng còn tin ai được nữa đây, ai cũng giấu giếm nàng, cớ chi không cho nàng được biết bản thân đang yêu đương ai. Đường Lệ đành gắng gượng đứng dậy, về phòng gom hết đồ đạc rồi tìm đường quay lại căn chòi của mình bên bờ sông Lam dù các gia nhân trong phủ hết lời ngăn cản.

Cả ngày trời nàng ngồi đó tâm trí khắc họa rõ nét từng cử chỉ hành động của tình nhân đến nét mặt. Mới đêm trước hắn ngọt ngào lời cầu hôn, sáng hôm sau đã lạnh lùng bỏ rơi tia nắng nhỏ nằm lại khu vườn ấy, không lời nhắn gửi...

Đương chìm sâu vào nỗi thất vọng tràn trề, chợt có tiếng nói quen thuộc khẽ gọi Đường Lệ từ phía sau.

- Sao lại về đây? Em cho ta xin lỗi.

Hóa ra nàng đã ngồi đến tận chiều tà, người ấy lại tìm đến, rồi giải thích, lúc thì họp chầu, hôm thì công sự, rồi vẫn câu xin lỗi cũ rích càng làm lòng tiên nữ thêm muôn phần hụt hẫng. Những lời đó giờ ích lợi gì, luôn là cái cớ thôi, cớ để bỏ mặc người thương.

- Đừng xin lỗi! Anh trả lời em đi! Anh là ai? Sao chỉ tìm em khi hoàng hôn? Sao lại sợ bình minh đến kệ thân em? Anh sẽ chết khi thấy bình minh sao?

- Không! Chỉ là ta không muốn em thấy ta vào ban ngày?

- Vì sao?

- Ta không thể nói.

- Lại không thể nói? Anh giữ bí mật đến cả khi thành hôn sao?

- Thành hôn... - Linh miêu bắt đầu ấp úng.

- Mới hôm qua anh vừa cầu hôn em mà, đừng bảo đó chỉ là lời nói đầu môi. Hay anh đã có vợ con rồi đúng không?

- Ta chưa từng có vợ con. Còn việc thành hôn, dĩ nhiên ta sẽ lấy em nhưng có những bí mật không thể nói.

- Thế anh nói với em một điều thôi? Anh tên gì?

- Ta... ta... ta.

- Đến tên anh còn không muốn nói với em. Em chờ để biết tên anh bao năm rồi, tất cả những gì về em anh đều biết, anh biết em từ đâu đến, từng gặp ai, nhưng đến cái tên anh em còn không được biết. Anh là nam nhân đầu tiên trong cuộc đời em, chấp nhận cho anh điều quý giá nhất đời thiếu nữ vì em yêu anh, em tin tưởng anh. Anh hiểu mà, nữ nhân trao thân cho ai chứng tỏ đó là kẻ nàng ta muốn gắn kết trọn đời. Từng đêm dài em mong đợi một buổi sáng có anh bên cạnh, em hy vọng một ngày được gọi người mình yêu bằng tên, em đợi chờ anh chịu mở miệng nói cho em sự thật. Cuối cùng qua những đêm dài hy vọng, mỗi khi mở mắt đều chỉ mình em chăn gối lạnh, người đêm trước cùng em ân ái đã biến đi chẳng tăm hơi. Mới ngày hôm qua anh biết em vui mừng ra sao khi nghe lời cầu hôn chăng, chính anh đưa em đến tận cùng hạnh phúc rồi cũng chính anh đạp đổ. Ngay cả lúc cầu hôn rồi anh vẫn bỏ mặc em để bảo vệ bí mật bản thân mình. Anh lựa chọn đi, nói cho em biết tên anh, chỉ cái tên thôi, hoặc em đi mãi mãi. Em không thể trọn đời bên một kẻ đến tên còn không biết, không thể yêu một người chỉ đến bên em lúc trời ngả chiều và bỏ mặc em lúc bình mình.

- Thực ra... Cho ta thêm thời gian được không?

- KHÔNG! - Đường Lệ gào lên, sau đó không gian im ắng đến đáng sợ.