Huyền Thoại Chưa Kể

Quyển 3 - Chương 6



Đường Lệ đi ngược ra phía kinh thành một đoạn thì thấy có quầy bán bánh. Khi du ngoạn, nếu vào rừng rậm nàng thường ăn trái cây, rau dại ven đường, còn nếu đến bản làng sẽ chữa bệnh hoặc vẽ tranh kiếm tiền mua thức ăn. Riêng thời gian ở phương nam này, nàng vẫn ăn trái cây rừng nhưng chiều chiều bằng hữu thỉnh thoảng sẽ mang bánh ngọt hoặc thức ăn đến mời. Nàng nhớ người ta hay mời mình loại bánh đậu xanh hình vuông, phía trên khắc hình chữ Thọ (壽), chữ Phúc (福), bánh tuy nhỏ mà gói khá cầu kỳ, hương vị thơm ngon lạ lùng, ăn thử một lần sẽ khó lòng quên được. Thầm nghĩ mèo rừng mua bánh cho mình nhiều rồi, hôm nay hẳn nàng nên mời lại người ta cho phải phép, bởi vậy tia nắng nhỏ thử tìm mua loại bánh đậu xanh kia. Ngỡ bánh làm từ đậu xanh sẽ rất phổ biến, đâu đâu cũng có, thế mà quầy bánh bên đường lại lắc đầu bảo chẳng bán loại bánh ấy.

Tưởng đâu vì quầy bánh nhỏ nên không có thứ mình cần, tiên nữ liền đi hỏi những miêu lão quanh đấy. Lạ thay, ai nghe đến việc Đường Lệ hỏi đều thoáng chột dạ ra mặt, tuy nhiên do đã thừa biết nàng là ai, họ cứ vậy chỉ thẳng về chốn làm loại bánh tiên nữ muốn tìm.

Rong ruổi hồi lâu, tia nắng nhỏ cũng đến đúng nơi cần đến. Đó chẳng phải cửa hàng bán bánh như tiên nữ liên tưởng mà là hẳn một xưởng làm bánh rộng lớn vô cùng. Nhìn những người thợ tấp nập, luôn tay lẫn quá trình làm bánh nhiêu khê, tỉ mẩn, Đường Lệ thật không ngờ nổi mấy cái bánh dẫu nhỏ, nguyên liệu chỉ có đường, bột, đậu xanh mà cần tận đến mười công đoạn. Trông sơ qua thôi, nàng cũng đoán được đậu, bột đều thuộc hàng thượng hạng, thợ làm bánh tay nghề rất cao, xay đậu, giã bột, đong đếm lượng đường,... cẩn thận hơn cả mình mỗi khi nấu thuốc. Lúc tiên nữ tò mò hỏi thì được người thợ bảo đậu dùng cho bánh phải ninh lửa tận sáu canh giờ, sau đấy còn khuấy đều tay để không dính nồi.

Nhìn ra phía sau, hàng loạt thợ trẻ hơn ngồi gói bánh mới ra lò vào những lớp giấy vàng óng ánh, thêm mùi đậu xanh thơm nồng nàn đã thôi thúc Đường Lệ cất tiếng hỏi.

- Bác cho cháu hỏi bánh này bán thế nào ạ?

Câu hỏi đơn giản mà làm cả xưởng chết lặng, chừng vài giây, người thợ hình như là già nhất xưởng tới lựa lời nói.

- Lệnh bà thích thì cứ lấy hai ba cái, bọn tôi không tính tiền đâu.

Dù hơi bất ngờ trước câu trả lời, nhưng đoán ở đây giao bánh sỉ lại thêm phóng khoáng mới không thu tiền người đến ăn thử, Đường Lệ cũng chả hiếu kỳ mấy. Tuy vậy nàng vẫn khá ngại nếu lấy bánh của người lạ, bởi vậy sau hồi đắn đo nghĩ suy, tia nắng nhỏ đã ngỏ ý xin phụ làm bánh, xem như lấy công bù tiền. Trước lời đề nghị ấy, mấy người thợ nhìn nhau một lúc thật lâu rồi cũng miễn cưỡng đồng ý.

Được chấp thuận, tiên nữ liền góp một tay giúp mọi người. Chưa hiểu rõ cách làm bánh, nàng chỉ đành quan sát các miêu tiên qua từng công đoạn từ giã đậu, xay bột tới đổ bánh vào khuôn rồi canh lửa,... Công đoạn nào ước chừng bản thân đủ sức phụ, Đường Lệ mới đến giúp đỡ đôi phần. Nhờ khéo léo, tính tình cũng cẩn trọng, tỉ mỉ, chẳng mấy chốc nàng đã phần nào biết rõ quy trình làm bánh dù chưa mấy tường tận.

Lúc học gói bánh, tiên nữ mới nhận ra vẫn còn một loại bánh khác cùng nguyên liệu nhưng hình tròn như hạt sen, được gói nhiều màu sắc bắt mắt hơn, thế là nàng học gói cả hai thứ. Vừa gói tia nắng nhỏ vừa trò chuyện cùng mọi người.

- Lần sau mọi người hướng dẫn cháu làm loại bánh này từ đầu nhé, anh linh miêu thích bánh này lắm, hôm nay cháu định mua bánh cho anh ấy đấy.

Câu nói vừa dứt, linh miêu trẻ tuổi ngồi cạnh mừng hơn cả bắt được vàng, hỏi Đường Lệ tới tấp.

- Lệnh bà nói thật sao? Ngài ấy thích bánh bọn tôi làm? Đúng là phước phần tận mấy đời.

Lời nói vui mừng đấy khiến Đường Lệ bắt đầu khó hiểu, thế gian trăm người bán vạn người mua, bánh ngon đương nhiên sẽ được ưa chuộng, chuyện thường tình như thế cần gì phải nói phước phần tận mấy đời, hay vì linh miêu của nàng rất có thế lực nên...

Nghĩ mãi chẳng ra, tia nắng nhỏ đành hỏi ngược thợ làm bánh.

- Anh ấy thích ăn món này hẳn phải đến mua thường xuyên chứ? Mọi người không để ý sao?

- Toàn là thuộc hạ mang về cho ngài ấy thôi, chúng tôi chưa ngày nào được thấy ngài đến tận xưởng này.

Tới đây, tia nắng nhỏ lại thêm bảy tám phần hiếu kỳ, chẳng đoán nổi linh miêu đó bận gì tới nổi ăn cũng phải nhờ thuộc hạ mua cho, quyền cao chức trọng ra sao mà ra chợ còn không có thời gian hay vì việc gia đình. Bỗng Đường Lệ chợt nhớ ra một chuyện, bởi linh miêu chẳng thích bị hỏi han chuyện riêng nên nàng toàn giữ kín trong lòng, nay mới có cơ hội hỏi qua miệng người khác.

- Anh linh miêu đã có vợ con gì chưa? Sao anh ta bận bịu đến mua thứ mình thích còn chẳng có thời gian?

- Lệnh bà cứ an tâm, cả Linh Miêu tộc có thể làm chứng lệnh bà là nữ nhân đầu tiên xuất hiện trong đời ngài ấy, ngài là của riêng lệnh bà thôi. - Người kia vội vàng đáp.

Dẫu đã ít nhiều đoán ra nếu người ta bận bịu thê thất thì đâu rảnh rỗi chiều chiều tới tìm mình, nhưng thật tình được nghe mọi người xác nhận việc ấy, lòng nàng chợt vui vui.

Ngồi gói xong mớ bánh, nàng định xin một ít về thì đâu có đứa nhỏ từ cửa trước hớt ha hớt hãi chạy vào ghé tai nói gì đó cùng lão mèo lớn tuổi trong xưởng. Sắc mặt miêu lão chuyển biến từ trắng bệch sang xanh rồi sang đỏ theo từng lời đứa bé nói, sau đó lão thì thào dăm câu rồi đuổi con mèo nhỏ đấy ra sau nhà.

Đường Lệ quan tâm hỏi.

- Nhà bác có việc gì hệ trọng à? Nếu thế cháu không làm phiền nữa.

Nhưng lão vội giữ tiên nữ lại bằng lời nói nhỏ nhẹ mà vẫn cố cao giọng cho cả xưởng cùng nghe.

- Ngài ấy đến tận xưởng tìm lệnh bà đấy.

Ngài ấy? Tức là linh miêu của nàng tìm tới. Nhìn ra khung cửa mới hay đã quá xế chiều, hẳn nàng mải mê gói bánh tới quên luôn thời gian rồi.

Quả thật mèo rừng do nghe binh lính gác cổng thành báo lại mới biết đường tới đây tìm tia nắng nhỏ. Bao nhiêu người trông thấy hắn ta đều bối rối chẳng dám nhìn thẳng, duy Đường Lệ vẫn vô tư như thường, cầm bánh tới đưa mèo rừng.

- Anh xem bánh ta phụ mọi người làm đi, ta giã đậu và xay bột đấy, chỉ khắc chữ là chưa biết khắc, nhìn có đẹp không?

Linh miêu nở nụ cười thật đẹp cầm lấy mấy cái bánh từ tay tiên nữ.

- Gói đẹp lắm, ngày xưa mẹ ta cũng hay gói bánh...

Lần đầu tiên hắn nhắc một chút về quá khứ. Năm đó mẹ hắn từng làm bánh đậu xanh y hệt thế này, làm và gói vào giấy kiếng đủ màu sắc, những cái bánh mang ký ức ngọt ngào.

Tia nắng nhỏ ấm áp bóc một cái bánh mời bằng hữu ăn. Hắn cầm bánh, cầm cả tay nàng, bàn tay ấm nồng dịu dàng thơm mùi đậu xanh thoang thoảng pha lẫn chút hương của nắng khiến hắn vô thức nói.

- Tay cô ấm quá.

Đường Lệ nhìn sâu vào đôi mắt đối diện, ánh nhìn rạng rỡ hạnh phúc, ánh sáng lấp lánh chẳng chút ưu phiền, nàng buộc miệng khen.

- Anh có cặp mắt đẹp quá.

Linh miêu không phản ứng gì với lời khen, chỉ nói Đường Lệ ra ngoài cùng mình vì hắn vừa tìm được cảnh rất hợp để vẽ tranh. Hai người đi khuất rồi, thợ trong xưởng bánh thở dài nhẹ nhõm quay lại với công việc gói bánh. Lão thợ già nói thầm: "Đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, mỹ nhân cũng gan dạ lắm cứ vô tư đến gần người ta, cả tộc có ai dám làm thế đâu, được sủng cũng không lạ."

Dọc đường đi lên đồi vẽ tranh Đường Lệ hỏi linh miêu.

- Mẹ anh từng làm bánh này cho anh à?

- Đúng thế, vì vậy ta rất thích bánh này, đến giờ vẫn ăn. Từ ngày mẹ ta mất, ta chỉ còn được ăn bánh này bên ngoài. Cô là người thứ hai sau mẹ làm bánh cho ta ăn.

- Nếu thế ta sẽ học làm bánh thật đàng hoàng cho anh ăn.

Hắn lại mỉm cười, cái cảm giác vui sướng lâu rồi mới trở về, hóa ra thế gian vẫn có người muốn làm hắn vui không vì nể sợ, không vì vụ lợi, tình cảm này là tình cảm chân thành đúng không.

..........................................

Giữ đúng lời đã nói, Đường Lệ đến xưởng bánh học làm bánh từ bước cơ bản đầu tiên, học lựa đậu, lựa bột đúng tiêu chuẩn, học cả ninh đậu cho vừa lửa. Khéo tay thêm chịu khó, tiên nữ chẳng cần tốn quá nhiều ngày để làm được món bánh bằng hữu ưa thích. Đúng đêm ba mươi giao thừa, nàng theo linh miêu đi ngắm người dân Linh Miêu tộc đốt pháo khai xuân, nhìn mọi người cầu nguyện an lành.

- Anh ăn thử đi! Bánh ta tự làm từ đầu tới cuối đấy! Chữ cũng tự khắc. - Đường Lệ lấy bánh ra mời bạn hữu.

- Cảm ơn! - Hắn trả lời.

Nàng còn trao hắn một cuộn giấy bảo là quà mừng năm mới.

- Ta muốn là người đầu tiên mừng tuổi anh, hẳn chưa có ai tặng quà năm mới cho anh đâu nhỉ.

Cuộn giấy có chi khác hơn một bức tranh, tranh vẽ cảnh trong xưởng làm bánh, vẽ giống tới từng chi tiết, từng công đoạn, từng vị trí xay đậu, giã bột, gói bánh đều được thể hiện không sai nét nào. Linh miêu nhìn tranh rồi hỏi Đường Lệ.

- Ta trong tranh cô đáng yêu vậy sao, một đứa nhỏ nấp nơi cửa sổ nhìn thợ làm bánh.

Chả biết do mèo rừng tinh ý hay vì quá hiểu nàng mà tích tắc đã nhìn ra ngay điểm cần nhìn, nhưng đường nào hắn cũng đã hiểu lòng nàng.

Tia nắng nhỏ mỉm cười bảo.

- Anh đáng yêu mà, không hề lạnh lùng như vẻ bên ngoài, bởi anh có niềm vui, sở thích riêng, đôi lúc còn nghịch ngợm như đứa bé. Dù chưa biết quá khứ anh gặp chuyện gì nhưng ta chẳng tin anh là sỏi đá đâu, chỉ vì dĩ vãng đau buồn gây tổn thương thôi.

Linh miêu nghe chỉ gật gù rồi lái sang việc khác. Tương tự Đường Lệ, hắn tặng ngược nàng một bức tranh khác, tranh vẽ ngọn đồi theo hướng nhìn từ kinh thành ra. Tia nắng nhỏ ngỡ ngàng hỏi.

- Anh thấy được ta sao? Xa thế mà.

Hắn ta cười đáp.

- Ta nhìn thấy thì thấy thôi. Tranh vẽ theo phong cách cô thích đấy, nằm một góc mờ nhạt mà lại là nhân vật chính, nếu không có cô, bức tranh này sẽ thành vô nghĩa.

Tia nắng nhỏ ngại ngùng cúi mặt, hai tay e thẹn vân vê cạnh bức tranh. Linh miêu nhìn thái độ tiên nữ rồi thì thầm cảm thán: "Đáng yêu quá!"

Những ngày Tết, ban ngày tia nắng nhỏ dạo chơi một mình, nhìn người lớn đưa trẻ nhỏ đi chơi, đi thăm thú mừng tuổi họ hàng. Tiên nữ còn loáng thoáng biết mọi người định dâng quà đầu năm lên Miêu Vương, nhưng không hề có vàng bạc châu báu, chủ yếu chỉ toàn dâng tranh vẽ. Trông vào mấy cuộn tranh, Đường Lệ hơi thoáng ngạc nhiên khi biết tộc chủ mang danh bạo chúa mà chẳng đòi bạc vàng, chỉ thích hội họa - thứ tưởng chừng dành riêng cho người nho nhã. Bề ngoài tranh rất bình thường, không phải loại giấy quý hiếm gì, cũng nẹp vào gỗ chứ chẳng hề nẹp vàng, nẹp bạc.

Không nhịn nổi tò mò, Đường Lệ bèn xin những họa sự cho ngắm kỹ hơn vài bức tranh. Khi được mấy kẻ rộng lượng mở tranh cho xem, tia nắng nhỏ nhận ra đa phần đều là tranh vẽ phong cảnh, vẽ bằng màu thường chẳng chút dát vàng dát bạc, hoàn toàn không hề giống báu vật dâng bậc đế vương tí nào.

Khi Đường Lệ nói thắc mắc trong lòng cùng các miêu tiên, họ đều đáp rằng bởi tộc chủ Linh Miêu tộc tính tình trầm lặng, sống ẩn mình, chỉ ưa thích đều bình dị như hội họa hoặc tranh vẽ nên hằng năm con dân trong tộc đều dâng tranh làm quà mừng xuân là đủ.

Câu trả lời chả chút lấp liếm giả tạo càng khiến Đường Lệ cảm nhận Miêu Vương rất khác lời thế nhân đồn đoán. Kẻ chuộng điều giản dị, không đòi hỏi dân chúng cống nạp vàng bạc, vậy tên bạo chúa ấy xâm chiếm Linh Miêu tộc vì điều chi, hay xưa giờ thế giới bên ngoài đã nhận định sai hướng vấn đề, thần tộc này vốn chưa từng bị xâm chiếm? Quá nhiều thắc mắc chất chồng mà chẳng tiện hỏi thẳng, tia nắng nhỏ chỉ đành trả lại tranh và lẳng lặng bỏ đi. Nàng rời đi mà không nghe lời các linh miêu bàn tán sau lưng: "Giờ dâng tranh gì cũng thế thôi, Miêu Vương đã bị tranh của giai nhân ấy hớp hồn rồi, bao nhiêu bức họa lộng lẫy đều phải xếp sau tranh tiên nữ kỳ lạ vẽ nên."

Đến chiều linh miêu tới thăm tia nắng nhỏ cùng nhiều món ăn ngon cùng vài bức tranh và nói rằng muốn cùng nàng thưởng họa. Nhắc tới thưởng họa Đường Lệ sao từ chối cho được, nàng hào hứng mở ngay bức tranh gần tay nhất để rồi ngay sau đó hào hứng đã hóa ngỡ ngàng. Vì cuộn giấy trong tay chính là một trong số mấy bức tranh nàng thấy lúc sáng. Rõ ràng người trong kinh thành kể tranh này dâng lên Miêu Vương, thế nay sao lại lọt vào tay bằng hữu nàng.

- Tranh này hình như không phải anh vẽ? - Nàng vờ dò hỏi.

- Của người khác tặng ta, nhưng nhìn đẹp mà, ta lựa những bức đẹp nhất cho cô xem đấy, nếu cô thích thì cứ mang về.

Tiên nữ rối bời tâm can, lòng trộm nghĩ nhẽ nào mèo rừng của mình được Miêu Vương tặng lại cống phẩm. Nhận quà từ tộc chủ, còn được phép mang cho lại kẻ khác, vậy mối quan hệ giữa linh miêu và Miêu Vương thân thiết mức nào. Miệng rất muốn hỏi cho tỏ tường nhưng biết tính bằng hữu một khi chưa tự thân nói gì thì chớ ai hiếu kỳ, Đường Lệ chỉ đành im lặng suy đoán hẳn bằng hữu mình nhờ tài vẽ tranh nên tộc chủ mới ưu ái tặng quà...

Nàng giả vờ như lần đầu thấy bức tranh này, cứ bình thản ngắm tranh, cố nói lên dăm câu bàn luận. Chợt linh miêu lấy tấm tranh khác ra đưa nàng xem.

- Có tranh đúng sở thích cô này, vẽ cảnh hoa nở thật có hồn, điểm nhấn là đứa trẻ con ngây thơ đang ngồi chơi đùa.

Cảnh... cảnh này... Chẳng là mới tuần trước Đường Lệ đi ngắm hoa, thấy muôn hoa khoe sắc, thêm trẻ con đáng yêu, nàng liền cao hứng dùng ngay màu vẽ ghi lại khoảnh khắc đẹp đẽ. Lúc mới phác thảo lên thì có vài tiên nhân ra dáng họa sư tới hỏi han, tiên nữ nghĩ bàn luận cùng người lạ về hội họa một chút cũng chẳng hại ai nên cứ vô tư nói ra hết với bọn họ. Nghe rồi ai cũng tấm tắc khen ý tranh nàng thật sáng tạo, mới mẻ. Có người còn hỏi liệu linh miêu của nàng thích kiểu tranh này chăng, được hỏi thế nàng cũng thật thà nói bằng hết sở thích hội họa nơi bạn hữu. Tưởng đâu chỉ nói qua nói lại hai ba câu xã giao, nào ngờ người ấy vẽ luôn tranh theo phong cách của nàng.

Tò mò lật thêm hai ba bức tranh khác, cũng vẫn thấy kiểu tranh nàng thường vẽ. Chẳng nhẽ bọn họ biết trước Miêu Vương sẽ tặng cống phẩm lại cho linh miêu nên cố tình hỏi han để bắt chước, nhằm vừa dâng quà cho tộc chủ cũng âm thầm lấy lòng kẻ kề cận. Trên thế gian ai cũng biết kẻ thân thiết bậc quân vương tới mức phải lấy lòng chỉ có anh em trong số họ hàng vua chúa hoặc là quan lại giữ chức vụ ảnh hưởng nhiều tới triều chính. Bằng hữu nàng chắc chắn chẳng thể nằm trong số họ hàng nhà xích hổ tàn bạo, tức là... Càng đoán càng nhức đầu, nàng bỏ cuộc nhưng vẫn hơi hoảng sợ khi nghĩ tới việc linh miêu cạnh bên mình thuộc loại uy quyền ghê gớm.

Tia nắng nhỏ xua đi nỗi lo bằng cách kể chuyện vu vơ.

- Anh biết không, ta ngày xuân thích nhất ăn món xôi vị, một chút xanh của lá dứa, chút tím của lá cẩm, chen vào đậu xanh vàng. Cái mùi nước cốt dừa quyện vào mùi lá dứa mới dễ chịu làm sao. Anh đã bao giờ ăn thử chưa?

Mèo rừng lắc đầu nói.

- Vùng này ta chưa từng thấy món đó nhưng nếu cô thích ta sẽ thử hỏi người khác hay cô viết cách làm ra đi, chắc không quá khó đâu.

Đường Lệ ghi thử nguyên liệu lẫn cách làm ra giấy, đinh ninh hai ba hôm nữa mèo rừng sẽ mang đầy đủ mọi thứ tới để cùng nàng nấu ăn.

Ai hay chừng sau Tết, tiên nữ vào chợ kinh thành chơi thì bàng hoàng thấy hàng xôi vị mọc lên như nấm sau mưa, nhà nào cũng thêm nồi xôi ngay trước cửa. Hiếu kỳ, nàng đứng lại nghe ngóng ngay ngoài quán xôi gần nhất.

Có đứa nhóc nhỏ tuổi chồm người vào sát nồi, ngửi lấy ngửi để rồi nhao nhao hỏi.

- Xôi nhà ta nấu ngon nhường này chẳng biết hợp ý Miêu Vương không?

Một nữ nhân hơi lớn tuổi đáp lại.

- Đồ ngốc, xôi này nấu để vui lòng giai nhân của tộc chủ, nàng ta thích mới quan trọng. Ngươi không thấy tộc chủ cũng hỏi han khắp nơi cách nấu xôi cho người tình sao, cả kinh thành đều đoán ra kẻ thích xôi vị là mỹ nhân kia chứ chẳng phải ngài ấy, chỉ riêng thứ ngốc như ngươi nghĩ mãi không tới, đợi tộc chủ nói thẳng mặt chắc.

Đường Lệ nghe mà giật mình trước việc đời kỳ quái khôn lường. Người tình của Miêu Vương cũng thích xôi vị, để rồi quân vương phải đôn đáo chạy hỏi cách nấu. Một bạo chúa giết người như rạ lại mê đắm bóng giai nhân kể ra thật khó tin trừ phi giai nhân ấy thuộc dạng tài hoa độc nhất vô nhị hoặc nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành. Nhưng qua những ngày quan sát, gọi Miêu Vương là bạo chúa hình như không còn chính xác, giờ chỉ nên nói là bí ẩn, cái bí ẩn gợi bao nhiêu câu hỏi đan xen.

Bằng hữu ghét Đường Lệ hỏi về bản thân hắn, riêng hỏi về Miêu Vương hắn đâu cảnh báo gì, nàng định bụng đề cập vấn đề này vào lần gặp mặt tới xem thế nào.