Huyết Mạch Thiên Tôn

Chương 50: Võ kỹ cấp Hoàng, ta cũng có thể



Thoáng chốc khí thế của Lôi Vân cuối cùng cũng tăng lên đỉnh phong!

"Ầm ầm ầm!"

Dư ba có thể nhìn thấy bằng mắt thường sản sinh ra trong không khí, kình phong thổi quét xung quanh tràn ngập cả lôi đài, hàng cơn lốc xoáy nhỏ bạo ngược xuất hiện, xé rách bốn phương tám hướng.

Dương Hiên cách xa mười trượng cả người như con thuyền nan cô độc trên đại dương, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bị hủy diệt!

"Tiểu tử, có thể chết dưới một chiêu này của ta, ngươi cũng có thể nhắm mắt rồi!", Lôi Vân nhếch mép, lộ ra nụ cười tàn nhẫn, giống như triệu hồi ma thần dưới địa ngục lên vậy: "Chết đi! Thanh Giao Liệt Thiên Kình!"

"Ầm ầm ầm!"

Một đạo kình khí hình rồng to lớn khoảng ba trượng ầm ầm hiện ra, vô số kình phong được gia trì thêm, không khí vỡ tan tung bay giống như gương vỡ, mặt đất xuất hiện từng khe rãnh, cả lôi đài bụi mù cuồn cuộn phấp phới!!

"Đây... đây là Thanh Giao Liệt Thiên Kình cảnh giới đại thành sao?"

"Chết chắc rồi! Dương Hiên lần này tuyệt đối chết chắc rồi!"

"Một nhân tài mới nổi, còn chưa kịp nở rộ đã phải chôn thân ở đây, thật đáng buồn đáng tiếc!"

...

Dưới lôi đài, vô số đệ tử ngoại môn sắc mặt đột nhiên thay đổi, ánh mắt nhìn về phía Dương Hiên như nhìn một người chết, Thanh Giao Liệt Thiên Kình không phải là võ kỹ cấp Hoàng bình thường mà là một môn võ kỹ cấp Hoàng trung phẩm mạnh mẽ, uy lực cực lớn, vượt xa võ kỹ cấp Hoàng hạ phẩm. Sự khủng bố của một kích này, kình lực ẩn chứa trong đó đã vượt xa ngàn đỉnh chi lực, một vài đệ tử bách cường dưới một kích này nếu có chút khinh xuất cũng sẽ có kết cục trọng thương hấp hối, huống chi chỉ là một người mới như Dương Hiên!

"Dương Hiên... haizz!", Lam Linh Mi áo lam phiêu dật như tiên tử giáng thế đôi mắt buồn bã, thiên ngôn vạn ngữ trong khoảnh khắc này cũng hóa thành một tiếng thở dài bất lực, cách xa mười mấy trượng nàng vẫn có thể cảm nhận được mũi nhọn đáng sợ của khí kình hình rồng này, tựa như chỉ cần một chút là có thể xé rách nàng, huống chi Dương Hiên đang đứng mũi chịu sào, cho dù hắn có yêu nghiệt thế nào cũng không thể tránh khỏi con đường chết!

"Tiểu tử, có thể chết dưới Thanh Giao Liệt Thiên Kình của ta coi như ngươi chết cũng đáng!", khóe miệng Lôi Vân nhếch lên tạo thành một nụ cười dữ tợn, tựa như đã nhìn thấy cảnh tượng tuyệt vời Dương Hiên treo cổ tự vẫn vậy!

"Dương sư đệ...", cất tiếng gọi thê lương, Man Ngưu tuyệt vọng cúi đầu, không đành lòng nhìn cảnh tượng bi thảm sắp diễn ra.

Đúng lúc này...

Khóe miệng Dương Hiên cong lên, cười khẩy nói: "Võ kỹ cấp Hoàng ư, ta cũng có thể làm được!"

Đột nhiên, thân thể Dương Hiên làm trọng tâm, trong phạm vi mấy trượng xung quanh nhiệt khí xông thẳng lên trời, không khí cuồn cuộn nổ tung, nhiệt khí bừng bừng, dưới lôi đài không ít đệ tử ngoại môn đứng gần đều lũ lượt vội vàng lùi lại, mồ hôi toát ra như mua.

"Mẹ ơi! Dương Hiên vẫn còn con bài chưa lật!"

Trong hư không, một đạo kim quang ánh mặt trời như cầu vồng hình vòm cắt ngang không gian vô tận, lập tức chui vào trong cơ thể Dương Hiên, khiến xung quanh người hắn tỏa ra hào quang rạng rỡ, tựa như thiên thần hạ phàm!

"Phá cho ta! Liệt Dương Quyết!"

"Ầm ầm ầm!"

Một hình bàn tay lửa cháy lớn chừng vài trượng xé rách hư không, chặn đầu con giao long màu xanh đang nghiền áp tới.

"Rắc rắc rắc... rắc rắc rắc..."

Mặt đất nứt nẻ, khói lửa xông lên, sóng nhiệt đầy không trung, đốt núi hầm biển!

Ầm! Ầm! Ầm!

Sơn băng địa liệt!

Âm thanh bạo nổ không ngừng bên tai, cả lôi đài như bị băm lê, cảnh tượng tan hoang trước mắt, gồ ghề lồi lõm đến biến dạng!

"Liệt Dương Quyết đại thành? Không thể nào! Việc này không thể nào, ảo giác! Nhất định là ảo giác!", Lôi Vân kinh hãi tuyệt vọng, giống như nhìn thấy quỷ quái trong truyền thuyết. Nếu như là võ kỹ cấp Hoàng khác, mặc dù gã cũng sẽ kinh ngạc nhưng cũng không đến nỗi sợ hãi như vậy, dù sao thiên phú của Dương Hiên đã bày ra trước mắt, đó còn là Liệt Dương Quyết nữa, là Liệt Dương Quyết mà gã đã đưa cho nhị đệ của gã, mà trận chiến giữa Dương Hiên và nhị đệ của gã chẳng qua chỉ mới cách đây 10 ngày trước, cũng có nghĩa là chỉ ngắn ngủi chưa đến nửa tháng, Dương Hiên đã luyện Liệt Dương Quyết đến cảnh giới đại thành, hơn nữa còn không phải là vừa mới đạt đến đại thành, mơ hồ đã ngấp nghé một tia chân ý viên mãn rồi. Việc này là ngộ tính nghịch thiên cỡ nào chứ, phải biết rằng cho dù là chủ tử của gã - Vân Phi Dương cũng phải khổ tu nhiều tháng trời mới luyện được một môn võ kỹ cấp Hoàng hạ phẩm tới cảnh giới đại thành, về phần bản thân gã thì đã mất đúng một năm rưỡi mới khó khăn lắm luyện được Tật Phong Thần Thoái tới đại thành.

"Chiến đấu với ta mà còn dám phân tâm, muốn chết!", hai mắt Dương Hiên lóe lên vẻ lạnh lùng, linh lực trong cơ thể điên cuồng khởi động, lần nữa phát động ra Liệt Dương Quyết.

"Ầm ầm ầm!"

Bàn tay lửa cháy khủng bố lần nữa xé rách hư không với thế như đốt trời hầm biển, ập xuống hướng về phía Lôi Vân!

"A! Không hay rồi!”, sóng nhiệt cực hạn khiến Lôi Vân lập tức biến sắc.

Đúng trong lúc này...

"Ầm!!!"

Bàn tay lửa cháy đột ngột nổ tung, hóa thành vố số ngọn lửa lập tức bao vây lấy Lôi Vân không kịp phản ứng.

"Phốc!"

Lấy Lôi Vân làm trung tâm, xung quanh mấy trượng tảng đá lần nữa bị hất bay đi, hình thành một hình cái nấm nóng như thiêu như đốt hỗn loạn, xông thẳng lên trời! Nhiệt khí cuồng bạo khiến không khí của cả một vùng hoàn toàn bốc hơi, khói trắng cuồn cuộn khắp nơi, mà trong màn khói này, tựa hồ có thể nhìn thấy một hình người lửa đang giãy dụa thống khổ!

"A... a... nóng quá... nóng chết ta rồi... a... a...", cùng với tiếng kêu khiến người khác rợn tóc gáy còn có thể ngửi thấy mùi thịt người bốc lên, kích thích xông thẳng vào mũi của đệ tử ngoại môn xung quanh.

Tất cả lặng ngắt như tờ!

Đây... kịch bản này không... không phải nên diễn ra như vậy chứ!