Huyết Thường

Chương 1: Truyền thuyết



Tương truyền vào hơn một vạn năm trước, trận chiến giữa Thiên giới và Ma Tộc nổ ra, tam giới hỗn loạn hơn bao giờ hết.

Bấy giờ trên Thiên giới có chiến thần ngàn năm - Tạ Niên Không được cử đi để tiêu diệt Ma Tộc.

Với tu vi, đạo hạnh cao cường của mình thì Tạ Niên Không gần như đã tiêu diệt sạch Ma Tộc, duy nhất chỉ còn Liễu Lai Vương Châu (kẻ đứng đầu Ma Tộc) là không hề hấn gì với pháp lực của chiến thần ngàn năm.

Lúc này ở Thanh Khâu, công chúa Thanh Khâu là Hàn Sơ Thi ngỏ ý với chiến thần Tạ Niên Không rằng cô mong muốn góp sức tiêu diệt Đại ma đầu đấy, vì hắn đã làm tổn hại đến an nguy của tộc Thanh Khâu.

Tam giới đồn đại rằng máu của công chúa tộc Thanh Khâu chính là thứ "khắc tinh" với Đại ma đầu.

Nhưng Hàn Sơ Thi cũng hiểu rõ với đạo hạnh và pháp lực của mình chẳng hề nhầm nhò gì với tên Liễu Lai Vương Châu ấy, dù nhỏ hết toàn bộ máu huyết trong cơ thể của mình thì cũng không thể tiêu diệt hay phong ấn được hắn.Thế là cô bèn ngỏ ý xin mượn nội đan của chiến thần ngàn năm Tạ Niên Không, chỉ khi sử dụng nội đan của y, kết hợp với máu trong người cô thì mới đủ sức phong ấn được hắn.

Tạ Niên Không suy nghĩ đắn đo nhưng rồi cũng đưa nội đan của mình cho Hàn Sơ Thi mượn, cô hứa sau khi mọi chuyện ổn thoả, phong ấn được Liễu Lai Vương Châu sẽ lập tức trả nội đan lại cho Tạ Niên Không.

Cuối cùng, mọi thứ đã được kết thúc một cách ổn thoả: Đại ma đầu Liễu Lai Vương Châu bị Hàn Sơ Thi phong ấn bên trong tháp Tường Định.

Nhưng có một chuyện đã nằm ngoài dự tính của Tạ Niên Không chính là Hàn Sơ Thi đã mất tích kể từ ngày hôm đó, một chút dấu vết, sự sống hay linh lực của cô đều không còn hiện hữu trong Tam giới này. Tạ Niên Không không hề cảm nhận được gì, y tức giận vô cùng, nghĩ rằng Hàn Sơ Thi đã lừa mình, đã dùng túi che giấu khí tức để che giấu khí tức trong người của mình, cao chạy xa bay nhằm muốn chiếm nội đan làm của riêng.

"Hàn Sơ Thi, hơn một vạn năm, ta đã tìm cô hơn một vạn năm rồi. Ả đàn bà xấu xa, chắc chắn sẽ có một ngày ta tìm thấy cô, đến lúc đó ta sẽ cho cô biết cái giá phải trả cho việc lừa chiến thần ngàn năm như ta". Tạ Niên Không bóp chặt tay lại thành nắm đấm, gân xanh nổi lên khắp người, khuôn mặt giận dữ vô cùng.

"Chiến thần - Tạ Niên Không, đến giờ rồi".

Lại nữa, không biết Tạ Niên Không đã nghe câu nói này bao nhiêu lần trong suốt hơn một vạn năm qua, vì để mất nội đan trong tay của một tiểu hồ ly nên y bị phạt nặng. Cứ một trăm năm lại bị đánh hai mươi trượng, đương nhiên một trượng quật xuống không phải bình thường, nó có thể làm giảm pháp lực, đạo hạnh tu luyện của thần tiên, làm hao tổn nguyên khí.

Sau khi chịu phạt xong thì Tạ Niên Không phải nhanh chóng đi tìm lại nội đan khắp Tam giới này, Thiên giới, Ma giới và Hạ giới, phải tìm kĩ mọi nơi, mọi ngóc ngách.

Suốt hơn một vạn năm qua, Tạ Niên Không đã đi hết Thiên giới và cả Ma giới nhưng không tìm thấy Hàn Sơ Thi, Hạ giới chính là địa điểm cuối cùng trong chặn đường dài đằng đẵng này.

"Ta đến tìm cô đây - Hàn Sơ Thi".

Vừa nói dứt câu, Tạ Niên Không đã vụt bay xuống Hạ giới, nhưng do mất nội đan cộng thêm việc chịu phạt trong suốt thời gian qua nên pháp lực của y chỉ còn một phần mười so với lúc trước, thân thể bây giờ rất yếu, chút gió thổi qua cũng có thể làm y cảm thấy lạnh buốt người.

Vết thương để lại do hai mươi trượng gây ra khiến Tạ Niên Không mỏi mệt vô cùng, không còn hơi sức bay tiếp, ngã nhào xuống một khu rừng ở trần gian.

********************

"Huynh tỉnh rồi à?".

Tạ Niên Không dần mở mắt, có một tia sáng chiếu thẳng vào đôi mắt của y, khiến y cảm thấy chói nên không nhìn rõ mọi thứ xung quanh.

Người vừa nói lúc nãy khẽ đi đến chỗ Tạ Niên Không đang nằm, che khuất ánh sáng Mặt Trời chiếu vào đôi mắt của y.

Lúc này Tạ Niên Không mới nhìn rõ khuôn mặt của người đó và mọi thứ xung quanh.

"Huynh tỉnh rồi". Cô nương ấy vừa nói vừa cầm trên tay một tấm gỗ nhẵn, trên tấm gỗ còn có một ít lá cây đã được giã nhuyễn.

"Hàn Sơ Thi?". Tạ Niên Không trừng mắt nhìn cô, ánh mắt có phần ngạc nhiên nhưng lại có phần giận dữ.

Tạ Niên Không không thể nào quên khuôn mặt ấy, khuôn mặt kẻ đã lừa mình, hại mình thành ra nông nỗi này.

Vừa hô tên xong cũng là lúc Tạ Niên Không bật ngồi dậy, nhanh tay kéo cô ấy về phía mình, bóp chặt cổ.

Cô nương ấy điếng hồn vì hành động của Tạ Niên Không, vội dùng lực đánh mạnh lên tay của y đang siết cổ cô, nói: "Huynh làm gì vậy? Ta chính là ân nhân cứu mạng của huynh đấy! Mau thả ta ra". Cô nương ấy tiếp tục giãy giụa.

"Khá khen cho chỗ ẩn nấp này của cô, nếu sớm biết cô ở trần gian thì ta đã đến đây và xử lý cô sớm hơn rồi, Hàn Sơ Thi".

"Huynh nói gì vậy? Ta không hiểu gì hết.... Huynh nhận nhầm người rồi, ta không phải Hàn Sơ Thi gì đó, ta là Hồ Hải Điệp, là Hồ Hải Điệp ở thôn Xuân Nghiên".

Tạ Niên Không không những không buông tay mà còn siết cổ Hải Điệp mạnh hơn, quát lớn: "Đừng giả vờ nữa, ta biết cô chính là Hàn Sơ Thi ".

Biết rằng dù mình có giải thích cả trăm lần đi chăng nữa thì Tạ Niên Không cũng không tin, lợi dụng sức khỏe của y vẫn còn yếu nên Hồ Hải Điệp vội cắn tay y, quật y một cú thật mạnh xuống đất rồi nhanh chóng chạy ra xa.

Lúc này Hồ Hải Điệp đã chạy đến phía cửa hang động, nói vọng đến chỗ của Tạ Niên Không: "Huynh nhìn cho rõ này, ta là Hồ Hải Điệp, không phải người gì đó mà huynh cần tìm. Huynh nhận nhầm người rồi".

Niên Không ngước mắt nhìn Hải Điệp, ánh mắt đao đáo từ trên xuống dưới, từ trái qua phải.

Rõ ràng cô ta chính là Hàn Sơ Thi, Tạ Niên Không làm sao có thể nhầm lẫn được, y đã tìm cô ta suốt hơn một vạn năm qua cơ mà?.

"Aaa...". Cú quật của Hồ Hải Điệp khi nãy tuy không quá mạnh nhưng với thể trạng của Tạ Niên Không bây giờ mà nói thì rất đau.

Thấy Tạ Niên Không đau đớn như thế, Hồ Hải Điệp vội chạy đến cạnh.

Cô nhanh chóng cắn mạnh vào đầu ngón tay của mình, một giọt máu đỏ chảy ra, Hải Điệp vội đưa vào miệng của Niên Không.

Ngón tay của cô vừa chạm vào môi của Tạ Niên Không thì y chợt giật mình và lùi về sau, nhăn mặt hỏi: "Cô làm gì vậy?".

"Trị thương cho huynh. Máu của ta có thể khiến cây cỏ héo úa trở nên tươi tốt trở lại, có lẽ cũng sẽ trị thương được cho huynh".

Tạ Niên Không nhìn Hồ Hải Điệp với ánh mắt nghi ngờ, không sao tin được.

Hải Điệp tiếp tục tiến đến chỗ của Tạ Niên Không, giơ ngón tay chạm vào môi của y một lần nữa, không quên dặn dò: "Máu của ta là hàng hiếm đấy! Huynh đừng lãng phí".

Tạ Niên Không nghe vậy cũng không còn phản ứng mạnh nữa, y khẽ nhấp nhấp môi để máu của Hồ Hải Điệp chảy vào miệng của mình.

"Sao rồi? Huynh cảm thấy thế nào? Còn đau nữa không?". Hồ Hải Điệp tò mò hỏi.

Tạ Niên Không đưa mắt nhìn khắp cơ thể của mình, bắp tay, chân dường như đã hồi phục sức lực, nguyên khí bị hao tổn cũng đã hồi phục được bảy phần.

"Huynh khỏe rồi à? Vậy ta đi trước nhé". Hồ Hải Điệp nói lời tạm biệt với Tạ Niên Không.

Hải Điệp vừa bước được vài ba bước đã bị Tạ Niên Không nắm tay kéo lại, ép sát vào vách của hang động.

"Huynh làm gì vậy?". Hồ Hải Điệp hoang mang hỏi.

"Cởi y phục ra ta xem". Tạ Niên Không không ngượng mà còn nói rất thẳng thắn.

Hồ Hải Điệp nghe vậy thì hoảng lắm, vội lấy hai tay che người lại: "Huynh điên à?".

"Cô không chịu cởi thì ta cởi giúp cô". Nói rồi Tạ Niên Không liền kéo hai tay của Hải Điệp ra, dùng hai tay của mình vạch y phục của cô.

"Dừng lại, ta là ân nhân của huynh đấy".

Hai từ "ân nhân" khiến Tạ Niên Không nghe xong bỗng dừng lại, y chợt nhớ ra Hàn Sơ Thi năm đó đã dùng chính máu của cô để phong ấn Đại ma đầu Liễu Lai Vương Châu kia, dù gì cô ấy cũng góp một phần rất lớn trong việc dẹp loạn cho Tam giới. Bây giờ chỉ vì muốn đòi lại nội đan mà y lại hành động thiếu suy nghĩ như thế này, lại làm tổn hại thanh danh của một cô nương dưới phàm trần, liệu có còn xứng đáng với danh xưng "Chiến Thần Ngàn Năm" hay không?.

Tạ Niên Không dừng lại, vội lùi ra xa, khẽ nói: "Xin lỗi, ta hành động thiếu suy nghĩ, mong Hồ cô nương thứ lỗi".

Hồ Hải Điệp vội chỉnh lại y phục, nói: "Đúng là làm ơn mắc oán..... Nếu huynh đã khỏi rồi thì mau chóng quay về nhà đi. Đêm đến ở lại trong hang động này không được an toàn".

"Khoan đã, ta không có nhà. Cô có thể cho ta đi cùng được không?".

"Chắc là không được, tạm biệt".

Tạ Niên Không biết dù có van xin, nịnh nọt cỡ nào thì Hồ Hải Điệp kia cũng không chịu cho y đi cùng, thế nên y đã vờ ho sặc sụa, than đau thảm thiết để Hải Điệp "thương tình" cho đi cùng.

Đúng như dự đoán, Tạ Niên Không chỉ vờ ho vài cái thì Hải Điệp đã vội chạy đến, nói: "Thôi được rồi, sức khỏe của huynh vẫn còn khá yếu, nên đi cùng để ta trị giúp".

Nói rồi Tạ Niên Không và Hồ Hải Điệp nhanh chóng đi xuống núi.

Dọc đường đi, bọn họ cũng trao đổi, trò chuyện với nhau.

"Cô là đại phu.....?". Tạ Niên Không hỏi.

Hồ Hải Điệp ngước mắt nhìn Tạ Niên Không, đáp: "Không phải, sao huynh lại nghĩ như vậy?".

"Vì ta thấy những lúc ta đau đớn hay ho han, cô đều tỏ ra rất quan tâm, đó chẳng phải là tâm của người đại phu sao? Người ta có câu: "Lương y như từ mẫu", vả lại lúc đầu ta có thấy cô cầm một tấm gỗ nhỏ, trên đó còn có một ít lá cây được giã nhuyễn, ta đoán đó là thuốc cô định sắc cho ta. Còn nữa, chẳng phải bây giờ trên lưng cô đang đeo một cái túi chứa đầy cây cỏ sao? Ta đoán cô lên núi là để hái thuốc ".

"Wow, ngoài việc có những hành động khác thường thì huynh cũng giỏi đấy nhỉ, suy luận rất chuẩn, chặt chẽ. Nhưng huynh đã đoán sai rồi, ta không phải đại phu, ta lên núi chỉ để hái thuốc cho sư phụ. Sư phụ của ta là Lãn Chung Tử, là vị đại phu số một ở thôn Xuân Nghiên". Hồ Hải Điệp đưa ánh mắt đầy ngưỡng mộ dành cho Tạ Niên Không.

Đang say mê nhìn Niên Không, Hải Điệp chợt nhớ ra điều gì đó, liền hỏi: "À phải rồi, nói chuyện cũng lâu rồi mà ta vẫn chưa biết tên của huynh. Huynh tên là gì vậy? Xưng hô như thế nào?".

"Tạ Niên Không".

"Tên của huynh nghe độc lạ quá, rất hợp với những hành động và tính cách nắng mưa của huynh".

"......".

Bọn họ trò chuyện quên cả thời gian, lúc đến nơi cũng xém tí quên mất.

"Sư phụ, con về rồi".

Căn nhà đơn sơ, cũ kĩ nằm dọc trong một cái thôn hoang vắng, Tạ Niên Không để ý trước nhà có một tấm biển khá lớn, đề bốn chữ "Lãn Chung Tử Điệp".

Cụ già lom khom bước ra mở cửa, Hồ Hải Điệp vội chạy đến dìu cụ vào trong, Tạ Niên Không cũng từ từ theo vào.

Hồ Hải Điệp đỡ cụ ngồi xuống ghế, nhanh nhảu giới thiệu: "Sư phụ, đây là Tạ Niên Không, được con cứu về khi đang bị thương ở trên núi. Huynh ấy không có nhà, hay là ta cứ cho huynh ấy ở đây nghỉ ngơi vài ngày, khi nào khỏi hẳn rồi sẽ đi".

Ông ấy khẽ ngước mắt nhìn Tạ Niên Không, rồi sau đó lại đảo mắt sang hướng của Hải Điệp, nói khẽ: "Con vào bếp nấu cho cậu ấy một ít trà uống cho ấm bụng".

Hồ Hải Điệp vâng lời đi xuống bếp.

Sau khi chắc chắn Hải Điệp đã đi, ông lão Lãn Chung Tử mới nói chuyện với Tạ Niên Không: "Lâu ngày không gặp, chiến thần ngàn năm".

Tạ Niên Không trừng mắt nhìn lão, nhanh chóng hỏi: "Ông là ai? Tại sao lại biết ta?".

"Ta....". Chưa kịp nói gì, ông lão đã phát hiện ra Hồ Hải Điệp đang đến, vội im lặng.