Huyết Thường

Chương 8: Cậu nhóc kì lạ



Hồ Hải Điệp ngâm mình hơn một canh giờ dưới dòng sông, sau đó mới lên trên bờ thay y phục mới.

Gặp phải rất nhiều chuyện rắc rối, bây giờ Hải Điệp cũng chẳng còn tâm trạng để đi tiếp, vả lại trời cũng chạng vạng rồi. Nên nghỉ ngơi thì tốt hơn.

Cô ngã người vào thân cây cổ thụ, nhí nhảnh nói: "Bạn cổ thụ à, tối nay ta bầu bạn với ngươi nhé".

Nhưỡng tưởng bản thân sẽ có được một giấc ngủ ngon nhưng những lời nói khó hiểu của ông lão thầy bói khi chiều lại khiến Hồ Hải Điệp phải suy nghĩ.

"Ông lão khuyên ta đừng nên nhúng tay vào những việc của người khác, là có ý gì? Trách nhiệm của ta là cứu người, làm sao nói bỏ là bỏ được?".

"Nhưng nghĩ kĩ lại, dạo gần đây quả là số ta rất đen, nhất là từ khi gặp cái tên thối Tạ Niên Không đó". Vừa nhắc đến tên Tạ Niên Không là máu trong người Hải Điệp cứ sôi sùng sục cả lên.

"Thôi không nhắc nữa, kẻo không ngủ được ngon".

Nói rồi Hồ Hải Điệp nhắm mắt mà ngủ cho êm chuyện.

[Sáng hôm sau]

Bây giờ mặt trời đã lên tận đỉnh, ánh nắng chiếu thẳng vào hướng Hồ Hải Điệp đang nằm ngủ, khiến cô chá mắt mà tỉnh dậy.

Đây là lần đầu tiên Hải Điệp được ngủ ngon như vậy, kể từ ngày đến trung nguyên này.

Cô từ từ tiến đến con sông, ngồi xuống sát mép để rửa mặt cho tỉnh táo.

Đang mải mê rửa mặt, Hải Điệp chợt phát hiện phía bên kia sông, ngay chỗ bụi rậm hình như có ai đó đang nằm, là đang ngủ say hay bất tỉnh?.

"Này, mau tỉnh dậy đi. Mặt trời đã lên trên cao rồi". Hồ Hải Điệp đứng bên bờ này hét lớn vọng đến bên bờ sông bên kia.

Gọi mãi mà người đó vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy, trong lòng Hồ Hải Điệp lúc này vô cùng sốt ruột, suy nghĩ mọi cách để qua được bên kia bờ sông.

Ngó từ tây sang đông, cuối cùng Hải Điệp cũng phát hiện ở gần đó có một chiếc thuyền nhỏ được buộc chặt vào một cái cây khá to, tuy từ bé đến tận bây giờ cô chưa từng tự tay chèo nó, nhưng bây giờ cứ thử xem sao.

Hải Điệp cũng đã đến trung nguyên này nhiều lần, vùng sông nước như thế này cô cũng đã từng đi qua. Lâu lâu cũng bắt gặp hình ảnh của những người chèo thuyền, trong đầu lúc này cũng gợi lên dáng vẻ lúc chèo của họ, từ động tác đến tư thế khi chèo.

Ngay lập tức, Hồ Hải Điệp đến và tháo dây đang buộc chiếc thuyền với cái cây ra, đẩy mạnh nó ra dòng sông rồi vội vã chèo sang bên kia bờ.

Vừa tới nơi, Hải Điệp nhảy xổm xuống, tức tốc chạy đến bên người đó.

Hoá ra là một cậu bé độ năm, sáu tuổi mà thôi.

Trên người cậu bé có rất nhiều vết thương rỉ máu, còn có vết hằn của dây thừng, của roi. Chắc hẳn cậu đã chịu nhiều khổ sở.

Chỉ cần thấy dáng vẻ tàn tạ của cậu bé là Hồ Hải Điệp đã cảm thấy đau thay, huống hồ cậu còn rất nhỏ, ai lại ra tay tàn ác đến như vậy chứ?.

Không thể kéo dài thêm, Hồ Hải Điệp đưa tay chạm vào mũi của cậu, xem cậu còn thở hay không.

"May quá, vẫn còn có thể cứu được". Hồ Hải Điệp mừng rỡ nói.

Nói rồi Hải Điệp nhanh chóng bồng cậu bé lên, chạy tức tốc đến một ngôi nhà gần đó.

"Cốc...cốc". (Tiếng Hồ Hải Điệp gõ cửa).

Một người đàn ông bước ra mở cửa, thấy Hồ Hải Điệp bồng cậu nhóc trên người toàn máu me, ông ta kinh hãi vô cùng, giật mình nói lấp bấp: "... Eo ôi, mới sáng sớm mà cô đã muốn dọa chết ta rồi sao?".

"Ông hiểu sai rồi, cậu bé này gặp nạn cần được cứu giúp. Xin ông hãy cho ta vào nhà, cho cậu bé nằm nghỉ ngơi để ta chữa trị". Hồ Hải Điệp nói.

".... Chuyện này...". Người đàn ông đó tỏ ra khó xử.

"Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa, mong ông giúp đỡ". Hồ Hải Điệp tha thiết nài nỉ.

"Cô mau vào đi". Người đàn ông đó nhanh chóng mở toạc cửa ra để Hải Điệp bồng cậu bé vào.

Sau khi Hải Điệp vào, người đàn ông đó vội đóng cửa lại.

Vào trong, Hồ Hải Điệp nhanh chóng đặt cậu bé xuống giường, đi vào căn bếp trong nhà bắt một cái ấm nước, không quên xin phép: "Thất lễ quá, mong ông giúp ta và cậu bé lần này".

Người đàn ông đó cũng hiểu chuyện nên không để bụng những chuyện cỏn con này.

"Khi nào nước sôi, ông rót vào một cái bát giúp ta nhé". Hồ Hải Điệp dặn dò.

Nói rồi cô chạy ra ngoài trước, bên hông nhà có một khu vườn nhỏ, trong vườn có vô số loại cây, cỏ dại, không biết chúng tự mọc hay được người đàn ông đó trồng.

Hồ Hải Điệp nhìn quanh quất một hồi lâu thì mới tìm được loại thảo dược mà cô cần tìm. Cô nhanh chóng hái và đem vào trong.

Hải Điệp dùm chày giã nhuyễn nhánh thảo dược đó, chắt lấy nước đổ vào bát nước sôi khi nãy vừa đun.

Cô dùng muỗng khuấy nhẹ, cho nước sôi và nước từ cây thảo dược hoà quyện vào nhau.

Người đàn ông nhanh chóng đến đỡ đầu cậu bé dậy, rồi Hải Điệp chăm bón cho cậu từng muỗng thuốc.

Phải cố gắng lắm thì cậu bé mới uống được một nửa bát thuốc. Nửa còn lại không uống nổi nên Hải Điệp đành mang xuống bếp.

Người đàn ông đặt cậu bé nằm xuống giường để nghỉ ngơi thêm. Sắc mặt của cậu lúc này cũng trở nên hồng hào, tươi tắn hơn rất nhiều.

Hồ Hải Điệp có chuyện muốn nói với người đàn ông đó, nên hai người đã ra ngoài để trò chuyện.

Người đàn ông đó ngồi trên một chiếc ghế gỗ, cũ kĩ ngoài sân. Còn Hồ Hải Điệp lom khom hái một số loại cây cỏ trong vườn. Vừa hái vừa trả lời những câu hỏi mà người đàn ông đó đặt ra.

"Sau cô biết nhà ta có một khu vườn?". Người đàn ông đó thắc mắc hỏi.

Hồ Hải Điệp thản nhiên trả lời: "Trước lúc vào nhà, ta đã quan sát và thấy được. Vả lại có rất nhiều mùi hương hoa cỏ khắp nhà của ông, ông không nhận ra sao?".

Người đàn ông đó nhanh chóng hít vài hơi thật sâu, quả thật có rất nhiều mùi hương của cây cỏ.

"Quả thật là vậy".

"Nhưng tại sao cô lại hái nhánh cây cỏ dại đó cho cậu bé kia uống? Nhỡ không đúng loại, e là khiến tình hình cậu bé trở nên nghiêm trọng hơn, cô quá liều lĩnh rồi". Người đàn ông đó căng thẳng nói.

Hồ Hải Điệp đã hái được vài nhánh cây mình cần, cô xoè bàn tay ra cho người đàn ông đó xem, nhanh nhảu nói: "Đây là Quả Tình, loại thuốc này khi giã nhuyễn để uống có thể trị được rất nhiều bệnh, còn khi dùng để đắp lên da có thể cầm máu, giúp vết thương mau lành hơn".

Người đàn ông đó khẽ ngắt một chiếc lá từ nhánh Quả Tình trên tay Hải Điệp, ông đao đáo mắt nhìn: "Nó thần kì đến như vậy sao?".

Hồ Hải Điệp gật đầu.

Nói rồi cô vào trong bếp, tiếp tục giã nhuyễn lá của cây Quả Tình ra, nhưng lần này Hải Điệp không bỏ phần "xác" nữa, lấy phần xác để đắp lên những vết thương rỉ máu trên người cậu bé kia.

Người đàn ông đó chăm chú quan sát những hành động mà Hồ Hải Điệp làm, ánh mắt ham học hỏi thấy rõ.

Mỗi lần Hồ Hải Điệp đắp đến đâu, cậu bé kia lại run rẩy đến đó, nhưng đôi mắt vẫn chưa chịu mở ra.

"Hơi đau có phải không? Nhóc ráng chịu đau thêm một chút nhé, sẽ hết nhanh thôi". Hồ Hải Điệp trấn an.

Cậu bé ấy dường như nghe được những lời Hải Điệp nói, cũng cố chịu đau mà nằm im cho cô đắp dễ dàng hơn.

Nửa canh giờ sau, cậu bé ấy cũng đã mở mắt.

Hồ Hải Điệp vẫn luôn túc trực bên giường, vừa thấy cậu bé mở mắt định ngồi dậy, cô vội dìu từ từ để cậu bé không va chạm vết thương.

"Nhóc thấy sao? Đã đỡ hơn nhiều chưa?".

Cậu bé ngước mắt nhìn Hồ Hải Điệp, nói: "Cô là ai? Ca ca của ta đâu? Huynh ấy sao rồi? Các người đã làm gì huynh ấy?".

"Ca ca? Ta không biết ca ca của đệ đang ở đâu....".

Cậu bé vội leo xuống giường, đi một mạch ra ngoài.

Hồ Hải Điệp vội đuổi theo, không quên dặn dò người chủ nhà: "Ta thấy ở trung nguyên này có rất ít hiệu thuốc, nếu được ông có thể dùng cây Quả Tình để chữa bệnh, giúp người. Nó có thể chữa được rất nhiều bệnh và lành tính đối với cơ thể người".

Nói rồi Hồ Hải Điệp chạy đi ngay.

Hồ Hải Điệp chạy theo cậu nhóc, hướng đến bờ sông lúc sáng.

Cậu nhóc ấy dùng ta múa may loạn xạ, nhìn như những người bị điên tái phát.

Hồ Hải Điệp sợ lắm, không dám đến gần nữa, bây giờ cô cách cậu ta khoảng hơn hai mét, nói lớn: "Này, nhóc ổn đấy chứ?".

Cậu nhóc ấy đang tập trung "múa may" thì bị Hải Điệp gọi, bỗng nổi cáu lên, nhanh chóng tiến đến bên Hồ Hải Điệp.

"Này, ta là ân nhân của nhóc đấy. Không nên đối xử tệ bạc với ân nhân của mình, có biết không?". Hồ Hải Điệp nói với giọng run rẩy, từ từ lùi về sau.

Cậu nhóc chỉ tay về hướng Hải Điệp, một luồng sáng bỗng xuất hiện, những chuyện xảy ra sau đó cô không còn nhớ nữa.

Ánh chiều tà vụt qua kẽ mắt của Hải Điệp, lúc này cô mới mơ màng ngồi dậy.

Hải Điệp không rõ vì sao mình ngất đi, cũng không rõ bây giờ cậu nhóc đó đã đi đâu.

"Sao mình lại xui xẻo đến vậy? Toàn va phải chuyện gì đâu".

Bỗng, Hải Điệp giác ngộ ra được điều gì đó, vội chạy đi một mạch.

Cô hớt ha hớt hải chạy đến sạp bói toán của ông lão hôm qua vừa gặp. Lúc này lão đang loay hoay dọn dẹp, chắc là chuẩn bị đi về nhà.

"Ông lão!". Hồ Hải Điệp gọi một tiếng khiến ông lão giật cả mình.

Ông lão quay đầu nhìn Hải Điệp, từ từ hỏi: "Có chuyện gì? Sao muộn rồi còn tìm đến chỗ ta?".

"Ông vẫn còn nhớ con chứ?".

"Vừa gặp hôm qua, sao ta có thể quên được".

Hồ Hải Điệp thoả mãn mỉm cười, hơi thở hổn hển vì khá mệt.

"Cô đến tìm ta là để....?".

Để tỏ lòng thành, Hồ Hải Điệp nhanh chóng quỳ gối trước mặt ông lão thầy bói, kính cẩn nói: "Mong ông hãy giúp Hải Điệp, hãy giúp con giải hạn, xua đuổi vận xui đeo bám mấy hôm nay".

Ông lão khẽ dìu cô đứng dậy, ôn tồn nói: "Số mệnh của cô sinh ra đã là vậy, e là không có cách nào có thể giúp".

Hồ Hải Điệp kích động nói: "Không lẽ suốt quãng đời còn lại của con phải đối mặt với những chuyện như thế này mãi sao? Thật sự là không còn cách nào ạ?".

"Thay vì cứ mãi trốn tránh, tại sao cô lại không dám đối mặt với chúng? Sau cơn mưa trời lại sáng, mọi việc trong thế gian này đều đã được định sẵn, dù cố gắng cũng khó lòng mà thay đổi được".

Nói rồi ông lão lặng lẽ mang đồ của mình về nhà, bỏ lại Hồ Hải Điệp ở đó với biết bao vòng suy nghĩ lẩn quẩn trong đầu.

"Có rất nhiều chuyện, từ lúc bắt đầu đã sai. Đừng cố chấp nữa! Hãy sống một cuộc đời mà mình mơ ước, không cần bận tâm những chuyện rối rắm trong nhân thế này".

"Thay vì cứ mãi trốn tránh, tại sao cô lại không dám đối mặt với chúng? Sau cơn mưa trời lại sáng, mọi việc trong thế gian này đều đã được định sẵn, dù cố gắng cũng khó lòng mà thay đổi được".

"Rốt cuộc ông ấy nói những lời này là có ý gì? Rốt cuộc phải làm sao mình mới có thể thay đổi số mệnh? Phải làm sao để tránh những chuyện xui xẻo này?...".

Hồ Hải Điệp mơ hồ đi tiếp, đầu óc cứ mơ mơ màng màng về những chuyện xảy ra gần đây, đôi chân thì cứ tiếp tục bước, dù không biết bản chất mình sẽ đi về đâu.

"Hay là mình trở về thôn Xuân Nghiên, ở đó có sư phụ, có những người trong thôn, nơi đó chính là nhà, là nơi có thể "lánh" xa những phức tạp của trung nguyên phồn hoa này. Phải! Về nhà thôi".

Hồ Hải Điệp cố trấn tĩnh bản thân, dốc hết sức quay về thôn Xuân Nghiên, trở về với cuộc sống bình thường của cô như trước.

Lần này Hải Điệp sẽ nói với sư phụ, rằng cô không muốn đến trung nguyên lần nào nữa. Cô không muốn rời xa sư phụ, không muốn xa thôn, cô sẽ chăm chỉ bóc thuốc cho người dân trong thôn, ngày nào không có việc sẽ vào rừng tìm kiếm thảo dược. Rồi đến một lúc nào đó, Hải Điệp sẽ tìm thấy một nam nhân "tâm đầu ý hợp" với mình, họ cùng kết nghĩa phu thê, sống an nhàn cho hết kiếp người ở thôn trang nhỏ xinh này.