[08 Xạ Điêu Đồng Nghiệp / Khắc Khang] – Cẩm Thư

Chương 14:




Một cành duy nhất lại nở ra hai đóa hoa. Hôm nay hoàng đế Đại Kim Quốc gọi Hoàn Nhan Hồng Hi cùng Hoàn Nhan Hồng Liệt cũng tới ngự thư phòng, trên mặt là thần sắc trước đây chưa thấy qua, vừa trang trọng nghiêm túc vừa vô cùng lo lắng, vốn dĩ Hoàn Nhan Hồng Liệt luôn khôn khéo cẩn thận, cũng không thể không phỏng đoán không biết có phải phụ hoàng lập di chiếu, chỉ định người nối nghiệp tiếp theo, trăm năm cũng không thể nào lay chuyển được. Hoàn Nhan Hồng Hi rất vui mừng.
Chư vị không khỏi muốn biết: Vì sao là vậy phải không?
Đầu tiên không phải là Hoàn Nhan Hồng Liệt ở Lâm An đã nhận được mật báo đó thôi!
“Trong kinh đô có biến cố, nhanh trở về “, còn có thể biến đổi thế nào, đơn giản là vấn đề người thừa kế ngôi vị hoàng đế. Đáng tiếc hoàng đế vua cha cũng không thông hiểu tâm tình của hoàng nhi, Hoàn Nhan Hồng Liệt mang theo con trai cùng thủ hạ vội vàng chạy về, tới gần Trung Đô thì mật thám Triệu vương phủ báo lại, nguyên nhân là hoàng thượng phóng túng quá độ, thân thể xương cốt suy yếu, cũng không đến nông nỗi sẽ quy thiên, nhưng chính là các thế lực bên người hoàng thượng nhân cơ hội này mà rục rịch. Mật thám Triệu vương phủ liền nhanh nhẹn gửi thư truyền tin, để Hoàn Nhan Hồng Liệt mau chóng trở về, cũng là để phòng tai nạn dù chưa xảy ra.
Lúc này Hoàn Nhan Hồng Liệt cùng Hoàn Nhan Hồng Hi hai người tim đập thình thịch tai phát nhiệt, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, không đợi phụ vương mở miệng, đã muốn chính mình suy nghĩ xem ngôi vị hoàng đế thiên thu muôn đời sẽ truyền cho ai. Hoàn Nhan Hồng Liệt so sánh thì nhàn hạ hơn, mặc kệ sau này ra sao, dù sao cũng chỉ có một mình Dương Khang. Hoàn Nhan Hồng Hi nhiều con nhiều cháu, nên suy nghĩ đến lượt mình truyền cho ai cũng phải hao tổn trí não. Hoàn Nhan Hồng Liệt lập tức thanh tỉnh ý nghĩ, nếu phải lập người thừa kế, cũng không tới mức bắt cả hai bọn họ đến, nên cho là có quốc gia đại sự cần thương lượng.Quả nhiên không ngoài dự liệu, hoàng đế vua cha ban cho hai người ngồi xong, liền thở dài một tiếng, lúc này mới nói ra việc mà mình lo lắng.
Nguyên nhân là gần đây mật thám phái đi Đại Tống, Mông Cổ, Tây Hạ tất cả đều gửi thư không hiểu được cái gì cả. Bồ câu đưa tin ngàn dặm xa xôi mang về tất cả đều là thơ văn phóng túng thê diễm. Khởi đầu tuyệt mật tình báo, mật thám đương nhiên phải sợ hãi bị chặn được sẽ để lộ bí mật, cố ý viết thành các hình thức khác, trong đó kì thực đều dấu diếm huyền cơ, thời cổ cũng có nhiều loại lợi dụng cái gì giấu đầu lộ đuôi thơ, thơ đọc thuận nghịch, phán đoán các điển cố. Phong thư đầu tiên thu được là:”Tương tư không được cùng gặp mặt, đêm dài mong nhớ, dẫn tới ngàn lo vạn nhớ”, liền sai người đến phá giải. Đọc xuôi đọc ngược, đọc thường thường, trước đọc ngược sau đọc thuận, đọc từng câu từng chữ, nhảy cách đọc, đọc vòng tròn, lặp lại đọc nối liền đọc, đọc đến ba ngày ba đêm cũng không đọc ra cái gì rõ ràng.
Một phong mật thư này còn chưa luận ra có tin tức gì, thì phong thứ hai đã tới, lại ngoài dự đoán của mọi người thật đơn giản “Tháng Sáu Bính Thìn, đã tới Phượng Tường Phủ ( câu trên ý là: Tháng Sáu, Khắc Khắc báo cho Khang Nhi là mình đã đi tới thành Phượng Tường), những người liên can giải mã tới nhìn xem liền trợn mắt há hốc mồm.
Phong thứ ba lại biến trở về khanh khanh ta ta nữ nhân nhu tình bộ dạng, “Uyên ương cách trở, đêm dài mưa lạnh, thư gấm đứt đoạn, mây chiều xanh xanh. Mong không ly biệt, phong cảnh dù đẹp, chỉ muốn cùng nhau ” ( Hán Việt chính xác là “Uyên hội trở, tịch vũ thê phi, cẩm thư đoạn, mộ vân ngưng bích. Tưởng biệt lai, hảo cảnh lương thì, dã ứng tương ức”), bên phụ trách giải mật thư lại náo loạn người ngã, ngựa đổ, nhìn thấy từ ngữ như cụng đầu vào tường, vắt hết trí óc suy nghĩ sâu xa chừng mười ngày, tóc bạc trắng hơn một nửa.Trong lúc đó tờ giấy này càng trải qua các việc như: nhúng nước, hơ lửa, gió thổi, phơi nắng, tẩm độc dược, đủ mọi khổ hình, nhưng vẫn như thi cốt vô hồn, im miệng không nói, không chịu thổ lộ ra ý tứ ẩn dấu dù là một chữ.
Hoàng đế vừa nói vừa đem mấy phong mật thư trên bàn đưa cho hai người, sự tình đến phần này mà nghĩ, không khỏi làm người không sinh nghi, hay là mật thám phái đi đã bị phát hiện, địch quân cố ý cho bồ câu đưa tin mang về để thị uy, cảnh cáo, trào phúng Đại Kim? Nếu quả thực như thế, thì tổ chức mật thám ngầm của Đại Kim ở Mông Cổ,Tây Hạ đã bị phát hiện.
Hoàn Nhan Hồng Liệt còn chưa nghe xong, trong lòng liền hiểu rõ vấn đề, sớm biết sao lại như thế.Nếu sớm cho hắn xem thì việc gì phải điều động binh lực phá giải mật thư làm gì, con trai của hắn nhận được không ít mật thư cùng loại thế này. So với mấy bức thư trước mắt không có sai biệt, tuy rằng ít ỏi mấy lời, chữ viết cũng là thể chữ Liễu chính là kiểu chữ do Âu Dương Tuần sáng tạo, nếu không phải thì chính là kiểu chữ nhỏ như trâm hoa do Vệ phu nhân sáng tạo, hết sức phong lưu, ý ngầm khoe khoang, nội dung thì hoặc là trích dẫn hoặc là nguyên chế, không có chỗ nào mà không phải là tình ý dào dạt, ám muội đưa tình.
Mới đầu thì bảo bối nhi tử của hắn còn nhìn một cái rồi vò nát sau đó hung hăng dẫm lên, đỏ mặt tía tai thề ác độc: “Âu Dương Khắc, một ngày nào đó ta phải báo thù rửa hận!” Sau lại cảm thấy chính mình như thế là không đủ bình tĩnh, dần dần thì một câu cũng không thèm nói, xem ra mãi thì cũng thành thói quen.
Nghĩ đến đây Hoàn Nhan Hồng Liệt không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, lại có điểm bội phục bản lĩnh của Âu Dương Khắc, người đã đi rồi, lại xa ở bên ngoài ngàn dặm, còn có thể khiến cho cao thấp Đại Kim Quốc cả gà chó cũng không yên.
Hoàn Nhan Hồng Hi không phán đoán ra điều gì cao minh cho lắm, liền liếc mắt thấy trên mặt Hoàn Nhan Hồng Liệt lộ vẻ mỉm cười, còn cho là cười nhạo mình, tự nhiên vì thế, tâm niệm chuyển đổi, liền có ý hãm hại nói: “Phụ hoàng, Lục đệ luôn luôn túc trí đa mưu, mật thư này sao không giao cho Lục đệ phá giải?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.