[08 Xạ Điêu Đồng Nghiệp / Khắc Khang] – Cẩm Thư

Chương 20:




Lúc này Dương Khang tự nhiên không chịu nói mình ở trên biển đã tìm tới một ngày một đêm, thấy hắn vẻ mặt vui vẻ vô cùng, nhưng mặt lại trắng không còn chút máu, lại hỏi: “Ngươi… Ngươi không có việc gì chứ?”
Âu Dương Khắc chỉ cảm thấy toàn thân như bay nhè nhẹ, ấm áp dào dạt, lắc đầu nói: “Không có việc gì, không có việc gì. Thương tích này đâu đáng là gì.” Vùng vẫy đứng lên, nhưng mắt cá chân hắn bị thương, đứng không vững, Dương Khang xem thấy ngứa mắt, theo bản năng giơ tay nâng hắn lên, hắn nhân thể ôm chặt lấy tay Dương Khang, mỉm cười nhẹ giọng nói: “Ta chỉ biết, ngươi nhất định sẽ tìm ta.”
Dương Khang bị bất ngờ, đang muốn rút tay lại, chỉ cảm thấy mạch môn trên cổ tay tê rần, đã bị Âu Dương Khắc chế trụ, vừa sợ vừa giận thấp giọng quát: “Làm cái gì? Mau thả ra!” Âu Dương Khắc cười nói: “Không!”
Âu Dương Phong ở phía sau thanh âm lạnh lùng vang lên: “Hừ, phía trước đừng có nhiều lời vô nghĩa! Khắc Nhi, theo ta đi xem lão khiếu hóa ( lão ăn mày ^^).” Hắn nghe nói Hoàng Dung cùng Quách Tĩnh ở một bên nói lão khiếu hóa không có việc gì, lại lắp bắp kinh hãi, thầm nghĩ hắn bị một chưởng của ta lại thêm độc xà của ta cắn bị thương mà vẫn chưa chết, liền muốn đi xem tột cùng là thế nào. Nói xong nhanh đi trước.
Âu Dương Khắc biết tâm ý của thúc thúc, nhưng hắn đối với lão khiếu hóa không có tới nửa điểm hứng thú, lập tức đứng bất động, nói: “Thúc thúc, Hồng Thất Công mặc dù còn sống, nhưng công lực mất hết, điệt nhi hôm trước đã thử công phu của hắn.” Lại nói, “Thúc thúc, đây là…”
Âu Dương Phong hừ lạnh một tiếng, xen lời hắn: “Ta đây muốn chính mắt đi xem mới được.” Hoàng Dung xa xa nghe thấy, vội hướng hắn vẫy tay cười nói: “Âu Dương bá bá, ta mang ngài đi nhìn sư phụ ta, hắn thấy ngài đến nhất định vui mừng!”
Âu Dương Phong vốn định tự mình đi xác nhận thương thế của Hồng Thất Công mới yên tâm, nhưng hắn biết Hoàng Dung quỷ kế đa đoan, hắn lại có tính đa nghi, Hoàng Dung càng nhiệt tình, càng sợ có quỷ kế, đang do dự thì Quách Tĩnh bỗng nhiên lại đầy nhiệt huyết, chính trực phi thường giống y như ngốc tự nhiên hô: “Khang đệ! Ngươi không cần lại quay về Đại Kim, chúng ta cùng nhau quay về Ngưu Gia Thôn được không?”
Dương Khang nhíu nhíu mày, không thêm để ý tới, làm như không có nghe thấy.
Âu Dương Phong sự nghi ngờ nổi lên, thầm nghĩ: “Như thế nào? Hóa ra hắn cùng tiểu tử kia biết nhau, sợ là có quỷ kế chi đây … Không bằng đi là thương sách, đây là trên biển, ta lại không biết bơi, chung quy là bị hạn chế.” Hướng Hoàng Dung cười lạnh nói: “Không cần, chuyển lời tới sư phụ ngươi, chúng ta lên đất liền gặp lại đi.” Xoay người lại nói, “Đi thôi!” Âu Dương Khắc mừng rỡ, vội lôi kéo Dương Khang đuổi kịp.
Hoàng Dung ở sau lưng nói: “Tạm biệt, không tiễn!”
Âu Dương Phong đi ở phía trước, ở phía sau Âu Dương Khắc cùng Dương Khang cứ lằng nhằng, vẻ mặt lại thật thân mật, kỳ thật Dương Khang là bị quản chế, thân không theo ý mình, thỉnh thoảng nhẹ giọng mắng, Âu Dương Khắc lại hi hi ha ha cười, nghe vào trong tai Âu Dương Phong, thành ra hai người đang liếc mắt đưa tình, trong lòng cực kỳ phiền chán.
Âu Dương Khắc sớm nghĩ mong hướng thúc phụ giới thiệu Dương Khang, vẫn chưa làm được, nay ở trên thuyền ớn, liền cười nói: “Thúc thúc, đây là tiểu vương gia mà điệt nhi đã từng nói qua với người, Dương Khang. —— tiểu vương gia, đây là thúc thúc của ta.”
Dương Khang quay đầu trừng mắt nhìn Âu Dương Khắc, liếc mắt một cái, khom mình hành lễ nói: “Tiền bối…”
Không ngờ đang nói, Âu Dương Phong lại đột nhiên một chưởng bổ tới, Dương Khang võ công thấp kém, làm sao tránh được, Âu Dương Khắc quá sợ hãi, vội la lên: “Thúc thúc!” Hiển nhiên không kịp cứu giúp, hắn thân thể vướng víu vẫn hướng Dương Khang mà nhào tới che đi, chỉ mong mình ở trên che chở thúc thúc sẽ thủ hạ lưu tình. Âu Dương Khắc chân bị thương, hành động liền chậm đi nhiều,cảm thấy sau căng thẳng, bị Âu Dương Phong tay trái giữ lại, Âu Dương Phong chỉ hơi chậm lại, tay phải vẫn như trước hướng Dương Khang chụp tới, Dương Khang liều mạng nhảy lùi về phía sau, chưởng phong ập tới, đưa hắn thật mạnh đẩy vào mạn thuyền, đục thành một cái lỗ hổng lớn, theo đó Dương Khang ngã lộn nhào xuống biển.
Âu Dương Khắc kêu to: “Tiểu vương gia! Mau cứu, mau cứu!”
Hạ nhân trên thuyền bị dọa tới không dám nhúc nhích, nghe hắn vừa gọi, luống cuống tay chân dùng dây thừng thả xuống cứu người, đem tiểu vương gia vớt lên.
Dương Khang bị nước biển ngấm vào, cả người ướt sũng, gió biển thổi đến, lanh tới mức răng nanh va vào nhau khanh khách run lên, Âu Dương Khắc vội khập khiễng đến gần an ủi. Âu Dương Phong thấy nhi tử đối với Dương Khang lại che chở lần nữa, trong lòng rất bất mãn, nhưng thấy hắn hiện giờ vô cùng chật vật, tức giận suy giảm, hướng Âu Dương Khắc nói: “Khắc Nhi, tiểu tử này có cái gì tốt? Hừ, võ công sao thật kém đến thế, nát bét!”
Dương Khang xưa nay tính tình kiêu căng, đã sớm không cam lòng định cãi lại, nhưng hắn đã thấy qua võ công của Âu Dương Phong, đành phải giận mà không dám nói gì, miễn cưỡng mở khớp hàm ra, nói: “Vãn bối, võ… võ công thấp kém, tiền bối thấy … liền chê cười.”
Âu Dương Khắc cười trừ nói: “Thúc thúc, võ công của hắn không tốt, điệt nhi … điệt nhi có thể dạy hắn …” Lại cảm thấy mình nói vậy có vẻ không ổn, không dám nói thêm gì nữa, chỉ sợ Âu Dương Phong lại tức giận.
Âu Dương Phong mặt không chút thay đổi nói: “Không sai, căn cốt của hắn không tồi, ngươi chỉ điểm hắn một chút cũng tốt, đỡ mất mặt người của Bạch Đà Sơn.”
Âu Dương Khắc vừa nghe lời này, không khỏi mừng rỡ, Âu Dương Phong thò tay vào ngực áo, sờ tìm nửa ngày, lấy ra một cái hộp gấm, đi đến trước mặt bọn họ, nghiêm mặt hướng Dương Khang nói: “Lại đây, cái này cho ngươi!” Âu Dương Khắc vừa thấy đã nhận ra vật này bị biên kịch đạo diễn đều quên, Âu Dương Phong ở Đào Hoa Đảo vẫn cũng không lấy ra, chính là lễ vật đính ước Thông Tê Địa Long Hoàn, trong lòng như có hoa nở, tươi cười rạng rỡ, nói: “Thúc thúc, người ——” vội kéo Dương Khang nói, “Mau nhận.”
Dương Khang không hiểu gì,mơ mơ hồ hồ nhận lấy, Âu Dương Khắc vừa cười vừa nói: “Còn không quỳ xuống dập đầu!” Hắn sửng sốt, đang muốn hỏi vì sao, đã thấy chân đau xót, quỳ ở mặt đất.
Âu Dương Phong vốn không quá quan tâm đến chuyện của nhi tử, huống chi hắn đã lấy được Cửu Âm Chân Kinh —— thật giả thì lúc khác nói, đám ăn hỏi ở Đào Hoa Đảo thì cũng đi tong rồi, hắn phải vội vàng đi tu luyện để tranh đệ nhất thiên hạ, lười để tâm xem con trai mình rốt cuộc thích người nào, là nam hay là nữ. Không kiên nhẫn mà vung tay lên, cau mày nói: “Mau cút ra xa cho ta, đừng để cho ta nhìn thấy, lão phu muốn đi luyện công, cấm đến quấy nhiễu.” Sải bước hướng khoang đáy thuyền mà đi đến.
Dương Khang không hiểu ra sao, mê mang nhìn nhìn Âu Dương Khắc đang mặt mày hớn hở, nghi hoặc nói: “Ngươi cao hứng như vậy vì cái gì?”
Lúc này đám thủy thủ kéo mỏ neo lên, thuyền lớn chuyển động, vững vàng hướng về đất liền lướt tới. Mặt biển trơn nhẵn, xanh thẳm mềm mại như gấm vóc, đúng là cuối thu khí trời sảng khoái, ánh mặt trời trong vắt, trên mặt biển lay động lấp lánh vô vàn điểm sáng, trong boong thuyền lại càng ấm áp, một mảnh yên lặng tưởng như tận cùng đột nhiên tuôn ra tiếng gầm lên giận dữ:
“… Cái gì? Đó là lễ đính hôn?! —— ÂU, DƯƠNG, KHẮC, ta sẽ không để yên cho ngươi!”
~—~—~ Toàn văn hoàn ~—~—~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.