1/2 Prince

Chương 1: Hội nghị các bá chủ năm lục địa




Để nghênh tiếp bốn vị bá chủ đến hội nghị, trước đó một tuần, Vô Ngân Thành liên tiếp triển khai nhiều hoạt động chuẩn bị. Khả năng thua, tinh thần không thể thua, tinh thần thua, tức là thể diện thua, đây âu cũng là niềm chung của mọi người. Dù thế nào, chúng tôi phải cho những lục địa khác thấy được khí thế hừng hực bức người của Lục Địa Trung Tâm.
Bạch Điểu chậm rãi duyên dáng đi đến phía tôi, xin ý kiến chỉ đạo của tôi, “Thưa Thành chủ, chúng tôi quyết định sơn toàn bộ Vô Ngân Thành bằng màu vàng kim, để mấy vị bá chủ kia thấy được khí thế huy hoàng của Vô Ngân Thành. Ngài thấy thế nào?”
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề.” Tôi vồn vã. Dù sao việc này cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Nếu họ muốn sơn thành phố màu vàng kim, màu bạc, hay kể cả cầu vồng 7 sắc, cũng tùy họ luôn. Mặc dù, trong lòng tôi vẫn mang một chút hi vọng nhỏ nhoi… Sơn màu hồng có được không?
Nghe vậy, một nụ cười hiền hậu hiếm thấy hiện lên trên mặt Bạch Điểu. Nụ…Nụ cười này… Sao lại khiến tôi nhớ tới Vũ Liên đại tẩu thế này? Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi và tôi có dự cảm chuyện chẳng lành sắp xảy ra. Vừa nghĩ tới đó, Bạch Điểu đã giơ tay lên vỗ hai lần. Đột nhiên hai hàng người xuất hiện từ hai bên, mỗi người mang theo một vật thể vô cùng kì quái. Chỉ có một điểm chung giữa những vật kì quái đó: tất cả đều lấp lánh vàng.
“Người đâu, đóng cửa lại!” Bạch Điểu lớn giọng lệnh cho hàng người bên cạnh chị.
Đóng cửa lại? Đừng nói câu kế sẽ là lời nổi tiếng “Thả chó ra*” chớ? Tôi khó nhọc nuốt nước bọt. Có lẽ nào Bạch Điệu chịu không nổi tính tôi nữa nên quyết định thả chó ra cắn? Chuyện này… cải cách cũng mấy lần rồi, không biết người chơi có dính bệnh dại được không.
(*Đóng cửa lại, thả chó ra: Đây là một câu nói nổi tiếng trong một bộ phim của Châu Tinh Trì. Câu này ý muốn nói phải dồn người nào vào một phạm vi nhỏ để tẩn cho dễ. – nhóm PR)
Bạch Điểu dùng giọng trầm như tiếng đàn cello chậm rãi nói, “Thành chủ, cởi quần áo ra!”
Tôi cứng cả người. Cởi quần áo?! Tôi còn đang ngẫm ngợi xem có phải hôm nay ngày Cá Tháng Tư, cô Bạch Điểu này chẳng qua là tính chơi tôi, thì hàng người cạnh tôi bắt đầu vây lấy tôi… Ấy này này này! Dì bên trái ơi, sao dì cởi áo của con? Tuổi con chỉ đáng cỡ con trai dì thôi nha! Á, á, chú bên phải à, quần con không phải chỗ chú nên rờ đâu!
“Không!” Tôi vừa hét thảm thương vừa cố gắng trong tuyệt vọng che chỗ kín. Ánh mắt ‘bị xâm hại’ của tôi liên tục chiếu về phía Bạch Điểu đang làm mặt như thể chẳng có gì xảy ra.
Rồi, sau khi nhìn tôi từ trên xuống dưới, Bạch Điểu chậm rãi cầm một đống trong mớ đồ vàng quái dị lên, nói, “Thử cái này trước đi.”
Cái gì cơ? Lại một lần nữa, trước khi tôi kịp ngộ ra đang xảy ra chuyện gì, mấy dì và mấy chú đã vọt lên vây lấy tôi, một đám loạn xạ hiện ra trước mặt tôi. Tôi không hiểu mô tê gì đã bị mấy người kia ba chân bốn cẳng vần vò, chỉ đành lôi hồng dược ra nốc hai ngụm để lành mấy cục u trên đầu.
“Không hợp; đổi!” Bạch Điểu nói cộc lốc.
“Đổi tiếp…” Bạch Điểu lại nói sau khi tôi lại vừa bị lột đồ và mặc đồ.
Hóa ra Bạch Điểu chỉ là đang chọn quần áo cho mình. Chị ta làm mình sợ muốn chết! Làm tôi cứ tưởng trinh tiết của tôi không bị hủy trong tay Tiểu Long Nữ, lại bị hủy trong tay mấy dì mấy chú này. “Cái này không đủ hoa lệ! Cái kia cũng không đủ hoa lệ!” Bạch Điểu vừa hét vừa dùng vẻ mặt phiền muộn nhìn tôi.
Đúng lúc tôi đang định mở miệng nói mấy câu an ủi Bạch Điểu, ai đó đá cửa xông vào. Cả tôi và Bạch Điểu cùng lúc quay đầu lại thì thấy Tinh và Vân ôm thêm nhiều món đồ vàng kì quái. Vân còn hô lớn, “Quần áo hoa lệ đến đây!”
“Có lẽ nào…” Tôi kinh hoàng nhìn chằm chằm mớ đồ trong tay Vân, “Chẳng phải là giáp của Hoàng Uy sao?”
“Đúng rồi!” Tinh trả lời như thể chuyện bình thường không đáng nói.
Tôi nhớ lại thời gian ở Lục địa phía Đông, lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng Uy. Chính xác là mớ giáp độn phát sáng lòe lòe kia đã làm tôi chết sốc. Tôi đã từng nghĩ, ‘sao trên đời lại có người có khiếu thẩm mĩ tệ như vậy!’. Ấy vậy mà bây giờ chính tôi lại phải mặc cái thứ đó. Cái này có phải là ‘cười người hôm trước hôm sau người cười’ như mọi người thường nói không? Tôi chế nhạo khiếu thẩm mĩ của hắn, giờ tôi phải mặc cái thứ đó?! Nghĩ vậy, tôi lập tức lắc đầu gào to, “Tôi không muốn mặc cái đó!”
Bấy giờ tôi mới hiểu được cái loại “uy quyền” mà Bạch Điểu ngày xưa quyết tâm vận vào người tôi có ích nhường nào. Nếu tôi mà còn chút uy nào, thì tôi nhất định không đời nào cho phép ba người này với mấy chú dì kia làm trò đấy với tôi! Tôi khóc thầm trong lòng.
Sau khi bị bắt mặc cái “mớ vàng” đó lên người, tôi nhịn không được nhìn quanh xem bộ giáp đã tạo hiệu ứng “đáng cười” cho Hoàng Uy có tạo hiệu ứng tương tự với tôi không.
“Đừng lo, Vương Tử, hiệu ứng khi anh mặc bộ này hoàn toàn khác với Hoàng Uy, trông anh cũng bảnh ra phết đấy,” Vân an ủi tôi.
“Không tồi, không tồi. Thế này mới đủ hoa lệ chứ.” Bạch Điểu gật đầu. Ánh mắt hài lòng trên mặt chị càng khiến tôi lo tợn. Ý tôi là tôi phải mang mớ vàng này trên người và gặp mặt tất cả những bá chủ của 5 lục địa kia đó. Kinh khủng đến nhường nào chứ?
“Tuyệt đẹp luôn. Có vẻ nỗ lực mượn bộ giáp này từ Hoàng Uy của em không phung phí,” Tinh vui vẻ nói, đi vòng vòng quanh tôi.
“Hoàng Uy mà sẵn sàng cho mượn á?” Tôi không ngờ được chuyện đó. Hoàng Uy mà rộng lượng thế á? Hay là bị sắc đẹp của Tinh mê hoặc mới cho mượn?
“Dưới ánh mắt đáng sợ của Tinh, cùng đoàn quân chiến binh đằng sau nó, đương nhiên là Hoàng Uy sẵn sàng ‘cho mượn’ rồi.” Vân lẩm bẩm.
Đập cái bốp vào sau đầu Vân, Tinh quay lại nói với Bạch Điểu, “Để anh ấy mặc bộ này đi.”
Thấy Bạch Điểu gật đầu như giã tỏi, tôi cảm thấy số phận mình cũng bi thảm như mớ tỏi bị giã nát bét kia. Quá đau khổ, tôi lê người trong bộ đồ đi kèm một tấm áo hoàng đỏ cực lớn, giáp vàng chóe phát sáng từ đỉnh đầu tới gót chân, cộng thêm một cái thắt lưng khảm không biết bao là đá quý trên đó đi tới chỗ ngai vàng được phủ một lớp vải lông trắng nõn rồi ngồi vật xuống cực kì lười biếng, cảm thấy cả tinh thần và thể xác đều bị vắt kiệt.
“Sao mấy vị bá chủ kia còn chưa tới nữa?” Tôi buồn bực hỏi. Hôm nay là hội nghị năm vị bá chủ của năm lục địa… Ờ thì, theo lí thuyết là đủ năm người, nhưng tung tích của vị Hoa Bá Chủ của Lục địa Phía Bắc vẫn chưa thấy đâu, Bá chủ Tươi Cười của lục địa Phía Đông thì không đời nào chịu làm việc không có lời, Bá chủ Bất Tử Bất Tử Nam của lục địa phía Nam lại không làm chuyện gì không có gái xinh, nên chỉ còn chắc chắn là Kẻ Khùng và Đản Đản của Lục địa Phía Tây nhất định sẽ đến… nếu bọn họ không bị mấy thứ xinh đẹp làm phân tâm.
“Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo tới liền,” Tiểu Long Nữ vừa mỉm cười nói vừa bước vào từ cánh cửa.
Tôi đang nhướn lông mày định hỏi xem ý cô nàng là gì thì đã thấy Kẻ Khùng và Đản Đản điên cuồng vẫy tay với tôi. Một nụ cười lập tức lan ra trên gương mặt tôi khi tôi đứng phắt dậy khỏi ngai vàng và nhảy chồm vui vẻ tới chào đón bọn họ.
Đột nhiên, chân phải tôi có vẻ giẫm phải một vật gì mềm mềm, ở bả vai có cảm giác bị ai giật mạnh lại. Thêm nữa, ngay trước ngai vàng là bậc tam cấp… Á, tôi giẫm phải áo choàng rồi! Tôi cuối cùng cũng nhận ra sự tình. Sau khi tay tôi rướn thẳng về đằng trước, cả người tôi ngã một góc 90 độ, tiếp xúc thân mật với tấm thảm đỏ dưới sàn.
“Uầy, đến dáng ngã mà cũng đẹp nữa,” Đản Đản thán phục nói, còn Kẻ Khùng thì gật đầu lấy để đồng tình bên cạnh.
Nghe vậy, tôi không biết nên khóc hay nên cười. Khi tôi ngước lên, vẻ mặt cười chân thành của Đản Đản đã hiện ra trước mặt, cô đưa tay ra kéo tôi dậy. Phản ứng này của cô hoàn toàn trái ngược với cô ả Tiểu Long Nữ vô tình đang đứng một bên cười hô hố.
Mặc trên người bộ giáp nặng như vậy, tôi cũng phải vật lộn mất một lúc. Đầu tiên, tôi chống hai tay xuống đất vận sức nâng thân người lên. Sau đó, tôi nâng chân phải lên, quỳ đầu gối xuống đất, làm thành tư thế bò. Cuối cùng cũng vất vả đứng dậy được, tôi lập tức thấy mọi người đều đang cười nghiêng ngả, bèn đỏ mặt giải thích, “Bộ giáp này nặng quá mà nhỉ? Đứng lên sau khi ngã khó lắm.”
“Thành chủ… Ối giời ơi, tôi ngất mất, tôi ngất mất.” Bạch Điểu choáng váng nói, thân hình lung lay như sắp ngã.
“Ấy chà, Bạch Điểu chị đừng ngất, đừng tức vì cái hạng gỗ mục với bùn loãng* này.” Tiểu Long Nữ vừa nói vừa làm bộ rất khoa trương chạy tới đỡ Bạch Điểu.
(*gỗ mục và bùn loãng: dựa trên hai câu thành ngữ Trung Quốc: “gỗ mục không thể chạm trổ” và “bùn loãng không thể trát tường”. Ý nói tới hạng người ngu dốt, không thể khá lên được – nhóm PR)
Hai người dám hùa nhau ăn hiếp tôi. Tôi, tôi… Tôi chỉ đành gãi gãi sống mũi và cho qua. Quay người lại, tôi lập tức hỏi Kẻ Khùng và Đản Đản, “Hai người có ổn không? Mà này, chúng mình là bạn nên hai người đừng đem chuyện xấu hổ vừa nãy đi rêu rao nhé?”
Kẻ Khùng lập tức vỗ ngực hứa, “Yên tâm, vợ chồng anh nhất định không hé một lời về chuyện này…”
“Nhưng cậu ngã lần nữa cho chị xem được không?” Đản Đản nhịn không được liền hỏi.
“Hãy bàn về vụ ám sát gần đây đi.” Tôi cố kìm niềm khao khát đảo mắt khinh bỉ nhìn Đản Đản, quay lại bàn chuyện chính.
Tiểu Long Nữ nghiêm túc nhíu mày nói, “Tây Bá chủ, phiền anh miêu tả lại tình hình việc ám sát ở bên anh.”
“Không thành vấn đề!” Kẻ Khùng khoanh tay nhớ lại, “Chúng tôi gặp ám sát khoảng hai lần. Lần đầu tiên là khi vợ tôi và tôi vừa trở về Tiêu Diêu Thành một thời gian. Còn lúc đó chúng tôi đang làm gì, ờm… Tôi quên mất rồi.”
Đản Đản bỗng nhiên xen vào, “Lúc đó, chúng tôi đang đứng trước cổng thành bàn bạc xem nên tân trang nó thế nào.”
Giật mình nhớ ra, Kẻ Khùng cảm kích nhìn vợ rồi nói tiếp, “Đúng vậy. Lúc đó vợ tôi và tôi đang nghĩ cách tân trang cổng thành. Thực ra tôi nghĩ cứ khảm một ít bảo thạch là được, nhưng vợ tôi cho rằng chúng tôi nên tạo ra vẻ đẹp tự nhiên một chút bằng cách quấn giàn nho, nhưng mà…”
“Nói vào việc chính đi!” Tôi và Tiểu Long Nữ đồng thanh hét.
Kẻ Khùng lập tức chuyển chủ đề, “Đột nhiên, có người hỏi tôi xem tôi có phải là Tiêu Diêu Thành chủ không, và đương nhiên tôi trả lời là phải. Thế là một thanh chủy thủ sáng quắc chĩa vào mặt tôi. Còn có thêm một sát thủ nữa tấn công vợ tôi. Cũng may, nhờ phản ứng nhanh nhạy của vợ tôi, vừa tránh, cô ấy vừa triệu hoán Huyết Nhận ra đánh trả. Lại nói, vợ tôi lúc nào cũng luôn rất thông minh…”
Tôi và Tiểu Long nữa cùng ngửa mặt lên trời thở dài. Không biết mất bao lâu mới kể xong cái chuyện này đây?
Cũng may là Đản Đản hiểu tính chồng nên quyết định kể thay từ đoạn đó, “Chồng ơi, để em kể cho. Hôm đó, khi tôi phát hiện ra có người tính ám sát chồng tôi, tôi lập tức đề cao cảnh giác. Mấy người ám sát chồng tôi chắc chắn đã biết chúng tôi không bao giờ tách nhau ra, nên không thể chỉ có một kẻ làm nhiệm vụ. Quả vậy, tôi vừa đề cao cảnh giác thì nhận ra có người ở ngay đằng sau.
“Lúc đó, chúng tôi nhận ra cả hai tên đó đều lợi hại đến đáng nguy. Theo chúng tôi biết, những người lợi hại như vậy ở Lục địa Phía Tây đều là người quen của chúng tôi. Vậy nên chúng tôi cảm thấy tình huống đó rất kì quái,” Đản Đản cẩn trọng nhớ lại.
Kẻ Khùng gãi gãi đầu ra vẻ ngượng ngùng lắm, “Đối với anh thì cũng không lạ lùng gì; tôi rất phấn khích được chiến đấu với bọn họ. Cuối cùng, mặc dù cả hai tên kia đều chạy thoát nhưng đồng đội chúng tôi đã nghe tiếng đánh lộn nên chạy tới. Tốc độ của bọn chúng cực kì nhanh, như là đạo tặc vậy, tuy nhiên lại có sức mạnh như chiến sĩ. Thật không hiểu là chức nghiệp gì.”
“Không thể nào như vậy. Theo lý thuyết thì để có tốc độ cao, phải hi sinh những kĩ năng còn lại.” Tiểu Long Nữ nghi ngờ nói.
“Lẽ nào có lỗi chương trình? Hay… còn tệ hơn?” Tiểu Long Nữ u ám nói, làm tôi cũng lo lắng theo.
Nhìn khuôn mặt lo lắng của Tiểu Long Nữ, tôi bèn nói an ủi cô, “Có lẽ không đến nỗi tệ quá. Cứ đợi chút bàn bạc thêm khi mấy bá chủ kia tới xem sao. Nhưng… không biết mấy vị bá chủ đó có tới không.” Tôi không chắc lắm nói, nghiêng đầu.
Tiểu Long Nữ đột nhiên biểu lộ vẻ ghê tởm, “Ít nhất thì Bất Tử Nam nhất định sẽ tới.”
“Nam Bá chủ? Chiến sĩ mạnh nhất trong Đệ Nhị Sinh Mệnh?! Anh rất muốn gặp anh ta.” Tôi phấn khích nói. Không biết Bất Tử Nam mạnh đến mức nào; tôi rất muốn thỉnh giáo anh ta.
Tuy nhiên, tôi vừa dứt lời, vẻ mặt kì quái lộ ra trên gương mặt ba người trước mắt. Tôi lập tức quay sang Tiểu Long Nữ dùng ánh mắt dò hỏi nhìn cô.
“Bất Tử Nam quả thực là một con gián giẫm mãi không chết.” Kẻ Khùng lộ ra vẻ mặt sợ hãi nói, “Nghe nói hắn đã thề sẽ không bao giờ chết. Có lời đồn là một lần hắn ta đánh nhau dữ quá ruột cũng lòi ra. Tuy nhiên, hắn vẫn gắng gượng bò về thành phố, chỉ cầm cự bằng thảo dược và một ít cỏ bổ huyết mọc bên vệ đường. Hắn vừa lê theo khúc ruột của mình trên đất vừa bò về thành phố, đi qua cả quảng trường lớn, vào tới lâu đài tìm tế ti hồi máu.”
Ể? Vậy thì… anh này có sức chịu đau rất cao và có quyết tâm rất lớn đấy chứ? Tôi nhíu mày, vẫn gắng bao biện cho Bất Tử Nam.
“Chị nghe nói hắn rất thích tỏ tình với con gái. Người ta đồn hắn ta đã bị từ chối hơn 3000 lần. Hắn ta chẳng lẽ không biết cái đẹp chỉ có thể được chiêm ngưỡng từ xa thôi sao?” Đản Đản lắc lắc đầu, thở dài.
Bị từ chối hơn 3000 lần… Rốt cuộc anh này một năm tỏ tình bao nhiêu lần? Nếu anh ta mỗi ngày tỏ tình một lần cũng mất 10 năm mới tỏ tình xong nhỉ? Nhưng ai mà lại ngày nào cũng đi tỏ tình cơ chứ?
“Lần trước em tới tìm hắn, em đã thêm 10 lần vào kỉ lục của hắn. Nếu em ở thêm mấy ngày, có khi đã giúp hắn phá vỡ kỉ lục thành 4000 lần rồi ấy chứ.” Tiểu Long Nữ rít qua kẽ răng. Có vẻ cô nàng đã chán ốm gã Bất Tử Nam này. Không biết thằng em tôi có ghen không nhỉ.
Nghe xong lời giải thích của bọn họ, tôi có chút suy nghĩ. Chẳng phải cao thủ đúng ra đều ngầu và lạnh lùng như Kenshin và Lãnh Hồ mới phải chứ? Thế quái nào mà đệ nhất cao thủ của Đệ Nhị Sinh mệnh lại nghe như một thằng dê xồm thế kỉ được nhỉ? Lại còn là một thằng dê xồm thảm bại của thế kỉ luôn.
“Hừm, tôi rất muốn nhìn thấy dáng vẻ anh ta bị gái từ chối,” Tôi bật thốt.
“Anh sẽ sớm nhìn thấy thôi, nhìn xong rồi thì nhất định sẽ thấy thà đừng nhìn còn hơn,” Giọng Phong Vô Tình từ phía cửa lạnh lùng đáp lại. Quay người lại, tôi thấy nó lười biếng dựa vào cánh cửa, đeo một bộ mặt vô cùng khinh thường. Đoạn, nó bồi thêm, “À, em tới đây thông báo là Bá chủ Bất Tử của Lục địa Phía Nam đã tới rồi, hiện tại hắn đang ở bên ngoài tỏ tình với Vũ Liên, Phượng Hoàng và Mai Khôi.”
“Lang đại ca mặc kệ hắn à?” Tôi bàng hoàng hỏi. Bất Tử Nam đến Vũ Liên đại tẩu cũng không buông tha sao? Thế mà Lang đại ca lại không thay bà xã trừng trị anh ta sao?
“Anh Lang còn chưa kịp phản ứng, Vũ Liên đại tẩu đã cự tuyệt hắn rồi. Rồi sau đó…”
Vô Tình còn chưa nói xong, một tiếng thét động trời đã vang khắp sảnh, “Trời ơi! Lại thất bại rồi! Trời ơi! Mình bị từ chối tới 4000 lần rồi! Ông trời ơi, sao ông lại đối xử với con như vậy? Cho con một cô người yêu khó khăn thế sao? Nói cho ông biết, tôi nhất định sẽ kiếm được người yêu cho ông xem! Tôi nhất định sẽ chứng tỏ người tính còn hơn trời tính!”
“Hắn đó.” Vô Tình khinh bỉ hất ngón cái về đằng sau.
Cùng lúc đó, Vũ Liên đại tẩu dùng giọng cực kì dở khóc dở cười dịu dàng khuyến khích hắn, “Bá chủ Bất Tử, chuyện thổ lộ này, mời để nói sau. Ngài có thể tới đại sảnh đường bàn bạc cùng Thành chủ Vô Ngân Thành chúng tôi chứ?”
“Em nói sao anh cũng nghe, người đẹp ơi.” Một giọng nói siểm nịnh cực kì tởm lợm đáp.
“Cuối cùng tôi cũng nhận ra hạng người này kiểu gì cũng gây phiền toái lớn.” Tôi nghiêm túc nói.
“Yên tâm đi, hắn ta chắc chắn không gây phiền toái nhiều được như Thành chủ của chúng ta đâu,” Tiểu Long Nữ cười khẩy nói. Loại thái độ gì vậy? Anh mà gây nhiều phiền toái á? Anh á?
“Thưa thành chủ, Nam Bá chủ đã tới.” Ngay sau thông báo này, Bạch Điểu dẫn một đám người vào. Vị đang dẫn đầu kia, tôi đoán không chừng chính là Nam Bá chủ.
Nam Bá chủ? Không biết có phải anh ta là một kẻ cực kì xấu xí không nhỉ. Bạn biết đấy, thổ lộ hơn 3000 lần thất bại không có dễ đâu nha. Kể như nếu một người bịt mắt bắn 3000 phát đạn, gì thì gì cũng ăn may trúng được vài con chim phải không? Vậy nên, tôi đi đến kết luận là trừ phi gã này xấu trai đến độ ma chê quỷ hờn thì kỉ lục 4000 lần này quá bất khả thi.
Tôi cẩn thận quan sát vẻ bề ngoài của anh ta. Thân hình cường tráng, tốt lắm – mặc dù tôi không thích những gã vai u thịt bắp, nhưng rất nhiều cô thích nha; quai hàm góc cạnh, cũng tốt mà; một khóe miệng cương nghị, tôi thấy cũng khá đẹp; cuối cùng là đôi mày kiếm rất có khí thế. Dưới cặp mày kiếm là… một đôi mắt to long lanh kiểu truyện tranh thiếu nữ, có khi còn kinh người hơn cả đôi mắt to dễ thương của Doll!
Thế này thì… Tôi cũng không nói là có cặp mắt bự long lanh là không tốt, nhưng mà bạn cứ thử tưởng tượng xem, một gã đàn ông lực lưỡng nam tính mà lại sở hữu đôi mắt bự chảng với lông mi cong vút như trong truyện tranh thiếu nữ thế này sao? Ai mà không tưởng tượng nổi thì tôi cũng tiện nói luôn là trông tởm hết chỗ nói!
Tôi quay lại nhìn những kẻ khác. Kẻ Khùng trông như thể mới giẫm phải bãi phân còn Đản Đản thì trợn mắt ra nhìn, miệng cứ há ra khép lại như thể đang phải thở thật khó khăn. Ngon rồi; có vẻ tôi không phải kẻ duy nhất bị sốc.
Nhưng người tới đều là khách. Thu hết can đảm, tôi đối mặt với Bất Tử Nam đang đứng trước mặt tôi. Bá chủ Bất Tử bấy giờ sững sờ nhìn tôi. Khi mắt chúng tôi gặp nhau, tôi lịch sự rặn ra một nụ cười với anh ta.
“Đại mĩ nữ! Không, phải là một nữ thần, thiên sứ hoàn mĩ nhất trần đời!” Trong mắt anh ta lập tức xuất hiện vẻ cuồng nhiệt (Đừng – đừng, làm ơn tỏ vẻ cuồng nhiệt bằng đôi mắt truyện tranh thiếu nữ tổ chảng đó mà, gớm chết đi được!), vẻ mặt anh này trông có vẻ vô cùng thống khổ. Sau đó hình như đã hạ quyết tâm, anh ta dùng tốc độ xe ngựa phi tới quỳ trước mặt tôi. Đoạn, một đóa hồng xinh đẹp xuất hiện trong tay anh chàng, một tràng lời nịnh hót vọt ra khỏi miệng hắn. Tán tụng thao thao bất tuyệt thành thục như vậy, thật giống như đã nói tới cả ngàn lần… Phải nói là 3000 lần… mà không, 4000 lần mới chuẩn chứ.
Tôi nhíu mày nghe một mớ lời tán tụng dài lê thê vô cùng ghê tởm kia, thật không hiểu cái nào kinh dị hơn: lời tỏ tình của anh chàng hay cặp mắt siêu bự đang nhìn tôi đây.
Tôi dùng mắt nhìn xung quanh dò hỏi, tuy nhiên trông ai cũng kinh ngạc, có vẻ như không ai trả lời tôi nổi. Rồi, cuối cùng một người luôn đi sau Bá chủ Bất Tử chậm rãi tiến về phía trước, đứng cạnh vị bá chủ, chậm rãi đặt tay lên vai anh này, nói, “Bá chủ, người trước mặt là nam.”
Cái mỏ vẫn đang thao thao bất tuyệt của Bá chủ Bất Tử lập tức ngậm lại. Mặt anh ta từ từ ngẩng lên nhìn tôi, cùng lúc đó tôi chậm rãi cúi đầu nhìn nhau với gã. Nhưng ngay khi nhìn vẻ không tin nổi trong mắt gã, tôi đành đánh tan tia hi vọng cuối cùng của gã, “Tôi là nam.”
Hai dòng lệ bắt đầu đổ xuống từ mắt gã. Y như thể Nobi Nobita vừa bù lu bù loa vừa kể khổ với Doraemon, dòng nước mắt của anh ta biến thành hình hai cái hồ nhỏ. Khi tôi còn bàng hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn ta lại bắt đầu vừa đấm ngực vừa điên cuồng hét, “Không có thiên lý gì hết! Ông trời ơi, ông muốn trừng phạt con cũng không cần ác như vậy! Cho con gặp mĩ nữ tuyệt trần nhất trên đời, sau đó lại nói với con cô ấy là đàn ông!”
Tôi… Nhưng trước giờ tôi chưa từng bị nhận nhầm là con gái mà. Diện mạo của tôi cũng không đến nối nữ tính đâu nhỉ? Tôi có chút bối rối nhìn Bá chủ Bất Tử có vẻ mặt sẵn sàng tự tử bất cứ lúc nào trước mặt, không biết phải an ủi làm sao.
Tuy nhiên, anh đồng đội đã thông tin cho Bá chủ Bất Tử liền giảng giải bằng một giọng đầy kinh nghiệm, như thể anh này đã nói cả ngàn lần, “Đừng lo lắng cho hắn ta. Ba phút tới là hắn ta sẽ bình thường trở lại thôi.”
Mọi người cùng á khẩu chờ đợi và xem Bá chủ Bất Tử phẫn uất gào rống trong vòng ba phút. Sau đó, gã đột nhiên đứng dậy, lau nước mắt đi, và, dùng một giọng vô cùng lịch sự và bình thản nói, “Rất vui được gặp cậu, Bá chủ Đẫm Máu của Lục địa Trung Tâm. Tôi là Bất Tử Nam từ Lục địa phía Nam.”
Không thể tưởng tượng được anh ta cũng khá lịch sự đấy chứ. Tôi đáp, “Tôi rất vinh hạnh được gặp anh, tôi là…”
Tuy nhiên, mới giới thiệu bản thân được một nửa, tôi bỗng thấy cặp mắt to lấp lánh kiểu truyện tranh thiếu nữ kia chú mục thẳng vào tôi. Ọc ọc! Cuối cùng cũng dằn dịch dạ dày đang trào lên xuống, tôi lập tức nói nốt, “Tôi là Vương Tử, ở Lục địa Trung Tâm là…”
Còn chưa nói xong, Bất Tử Nam đã đột nhiên lại phát cuồng và cực kì phấn khích dùng tốc độ xe lửa cao tốc chạy về phía Tiểu Long Nữ. Mắt trào lệ hân hoan, anh ta nói, “Anh nhớ em đến chết đi được, Tiểu Long Nữ ơi!”
“Nhưng tôi thì một chút cũng không nhớ anh,” Tiểu Long Nữ đảo mắt khinh bỉ nói. Cô nàng nhìn anh ta bằng ánh mắt như thể đang nhìn thấy một bãi nôn vậy.
“Này!” Giọng Phong Vô Tình vang lên phía sau Bất Tử Nam. Hắn ta vừa quay đầu lại thì một bóng người lập tức đáp một phi cước vào hắn. Hét một tiếng, Bất Tử Nam vội né sang một bên.
Tôi trợn mắt lên nhìn Phong Vô Tình rút cái chân vừa đạp nguyên quả vào mặt Bất Tử Nam lại. Đoạn, nó ngượng ngập nói, “Chuyện này… Tôi không định vậy. Tôi vốn chỉ muốn đá vào sát tai hắn dọa hắn một chút; hắn ta mới là người tự dưng né ra và dí mặt vào chân tôi”
Chuyện này… theo như những gì nhìn thấy, có vẻ cũng đúng…
“Sao cậu lại đá tôi?” Bất Tử Nam bất ngờ tiến lại gần Phong Vô Tình với đôi mắt đẫm lệ. Phong Vô Tình chết điếng người nhìn cặp mắt thiếu nữ chỉ cách nó có 5 xăng ti kia. Đoạn, cả người nó cứng ngắc, mép sùi bọt, cuối cùng rùng mình ớn lạnh đổ vật xuống đất. Ngã ra đất rồi thằng bé còn cố bò ra góc sảnh nôn thốc nôn tháo. Biết điều đấy; còn biết là không tự ý nôn ra giữa sảnh được.
“Này, cậu ổn chứ? Sao bỗng nhiên lại nôn vậy?” Bất Tử Nam mặt mày lo lắng đi tới góc sảnh, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Vô Tình. Vô Tình quay đầu đối diện với cặp mắt kinh dị chỉ cách nó có 3 xăng ti kia. Vô Tình lập tức dùng tay phải che miệng, bò tới góc sảnh bên trái nó, vừa bắt đầu một trận nôn kinh thiên động địa nữa.
“Cậu ta ốm à? Có nên tới phòng thuốc mua ít thảo dược không?” Bất Tử Nam vừa hỏi vừa đưa đôi mắt long lanh đầy lo lắng khắp mọi người.
Ọc ọc! Tôi chịu không nổi nữa. Quay người lại, tôi cực kì lãng phí tống hết bữa sáng cho vách tường.
“Tôi không ốm…” Phong Vô Tình ốm yếu nói. Không dám nhìn Bất Tử Nam lần nữa, nó nói, “Tôi chỉ muốn cảnh cáo anh, đừng lại gần bà xã Tiểu Long Nữ của tôi nữa thôi.”
“Ai là bà xã anh?!” Cả Tiểu Long Nữ và Bất Tử Nam cùng gào lên.
“Đương nhiên là Tiểu Long Nữ em rồi.” Lợi hại quá đi, vừa nôn kịch liệt thảm hại như thế mà Phong Vô Tình vẫn giả bộ đẹp trai được nữa.
“Em thật sự là vợ cậu ta hả? Tiểu Long Nữ?” Nước mắt Bất Tử Nam bắt đầu rớt xuống như vòi rồng.
“Đương nhiên không phải…” Vừa nhìn thấy đôi mắt của Bất Tử Nam, Tiểu Long Nữ liền quay phắt người đi, hổn hển sợ hãi. Liền sau đó cô nàng chỉ vào mặt Vô Tình, nghiến răng nghiến lợi nói, “Tôi thà làm vợ Bất Tử Nam còn hơn lấy người như anh.”
“Tôi không tin em,” Vô Tình lạnh như băng nói, “Tôi thách em nhìn vào mắt hắn 10 giây đấy.”
…Quá khắc nghiệt đi. Mọi người đều có vẻ mặt đây là nhiệm vụ bất khả thi.
Ba người đó bắt đầu cãi lộn. Có tiếng châm chọc lạnh lùng, có tiếng rít tức giận, có cả tiếng khóc nỉ non…
“Bọn họ có còn biết bây giờ phải làm gì không?!” Bạch Điểu xoa xoa thái dương khó chịu hỏi.
“Hóa ra tôi còn có khí chất bá chủ lắm,” Tôi chậm rãi nói. Nhìn vị Bá chủ Bất Tử vẫn đang cãi lộn kia, tôi trân trọng tin rằng mình có thể là người chuyên nghiệp nhất rồi.
“Làm ơn ngừng cãi lộn dùm, xử lí chuyện quan trọng trước đi.” Bạch Điểu khóc không ra nước mắt tiến lên khuyên can Tiểu Long Nữ và Vô Tình.
Lại lười biếng ngồi trên ngai vàng, tôi bắt đầu suy nghĩ không biết Đông bá chủ có thú vị như vậy không, “Không biết Đông Khải là người như thế nào…”
“Chị nghe nói hắn là một kẻ mê tiền. Thật muốn cùng hắn bàn luận chút biện pháp kiếm tiền.” Vũ Liên đại tẩu hào hứng nói, Lang đại ca đứng cạnh chỉ biết dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn chị.
“Vậy đợi Đông Bá chủ tới hẵng bàn luận nhé. Anh thấy thế nào?” Tôi mỉm cười hỏi Kẻ Khùng.
Kẻ Khùng nhún vai, cười nhẹ, chỉ về hướng nhóm người vẫn đang cãi vã, “Không sao, còn cãi lộn thế kia thì muốn bàn cũng không được.”
“Vậy thì mấy người phải dừng cãi lộn thôi,” Giọng Nam Cung Túy vang lên từ phía cửa, “Đông Bá chủ đã đến.”
“Quá tuyệt!” Tôi còn chưa mở lời, người trông có vẻ là Đông Bá chủ đã lên tiếng.
“Nói gì vậy, tôi làm gì tuyệt đến thế…” Tôi nói, cố gắng làm ra vẻ khiêm tốn.
“Bức tường vững chắc quá!” Một anh chàng có vẻ tri thức vừa sờ sờ bức tường vừa bước ngang tới, “Chậc chậc chậc, chất liệu này, lớp sơn phủ này, đều là loại thượng hạng cả.”
Bức tường? Tôi còn đang nghi hoặc không biết anh này nói gì thì gã tri thức kia lại thét lên, “Quá đẹp!”
Lần này chắc anh ta nói tôi nhỉ? “Tướng mạo anh cũng không tầm thường…”
Anh chàng tri thức ôm lấy một cái cột ở bên sảnh, vừa kĩ lưỡng quan sát vừa nhẹ nhàng vuốt ve đường chạm khắc trên đó, “Đường nét chạm trổ đẹp quá, không biết tất cả số này tốn bao nhiêu tiền.”
Cuối cùng cũng quay ra chỗ tôi, anh chàng tri thức bước về phía tôi. Hai mắt anh ta sáng lên nói, “Quá ngầu, quá quyền lực!”
Tôi húng hắng ho, vừa vung tay phải cho cái áo choàng đỏ phất ra thật phong nhã vừa nói, “Nào có, Đông Bá chủ, anh thật là…”
Đông Khải nhanh chóng lướt qua mặt tôi. Quay lại nhìn, tôi thấy anh ta ôm cái ngai vàng của tôi thật chặt và lẩm bẩm, “Nếu cái ngai này giá chưa tới 100 vàng, mà không, không, không, chưa tới 50 vàng thì mình cũng phải tự làm một cái.”
“Giá 3000 vàng đấy.” Tôi lạnh lùng nói.
“Cái gì?” Đông Khải khó tin gào lên, nhảy bổ khỏi ngai vàng, “Quá đắt! Thế là quá đắt! Sao lại có thể đắt như vậy chứ?”
Sau khi lẩm bẩm một lúc, Mắt Đông Khải bất ngờ đập thẳng vào tôi. Mà không, lần này tôi hiểu anh ta nhất định là đang nhìn bộ giáp vàng sáng chói của tôi, chứ không phải tôi.
Quả thật là vậy, anh ta liền nói, “Bộ giáp này không rẻ đâu nhỉ? Đáng tiếc, phòng ngự thì cao nhưng lại hạn chế động tác. Thà mua một bộ giáp phòng ngự thấp nhưng hành động tiện còn tốt hơn nhiều. Như vậy vừa đỡ tiền, đánh quái cũng tiện.”
“Chẳng bằng thế này,” Anh ta dùng ánh mắt thẳng thắn nói, “Đổi nhau đi. Phòng ngự của bộ giáp này cũng không thấp, vả lại cũng dễ cử động, giúp cậu di chuyển nhanh xuyên qua chiến trường!” Đông Khải nước miếng tung bay giới thiệu bộ giáp anh ta đang mặc trên người.
Cô gái trẻ dễ thương đứng cạnh Đông Khải đảo mắt nhìn anh ta, rõ ràng không để mặt mũi nào cho anh chàng nói, “Anh trai đần, sao anh lại muốn đổi với anh ta? Anh cũng thuộc phái trọng tốc độ, lấy bộ giáp nặng trịch này có ích gì chứ? Ngoài để khoe mẽ thì hoàn toàn vô dụng.”
“Con ngốc này, mày không thấy nó làm bằng vàng à?” Đông Khải hạ thấp giọng thì thầm, “Mày có biết nung chảy cái thứ đó đúc được bao nhiêu đồng vàng không hả? Chỗ đó còn đắt hơn nhiều bộ giáp này.”
“À!” Cô gái hiểu ra ồ lên.
“Cậu có hứng thú muốn đổi với tôi không?” Đông Khải lịch sự mỉm cười.
“Anh trai đần, anh ta đã nghe hết lời anh vừa nói rồi!” Cô gái làm mặt quỷ, “Anh ta sẽ không muốn đổi với anh nữa đâu.”
“Thật à?” Đông Khải bị phá mối hàng cười khổ.
“Ờ.” Tôi cười chua chát. Bộ giáp này thực ra cũng chả phải của tôi.
“Tôi là Bá chủ của Lục địa Phía Đông, Đông Khải. Đây là lần đầu chúng ta gặp nhau, còn đây là em gái tôi, Địch Ti*.” Đông Khải mỉm cười giới thiệu bản thân và em gái.
(*Địch Ti: Disi, một nữ thần trong Thần Thoại Bắc Âu. – nhóm PR)
“Tôi là Vương Tử từ Lục địa Trung Tâm. Hân hạnh được gặp anh.” Sau khi giới thiệu bản thân, tôi bắt đầu giới thiệu Kẻ Khùng và Đản Đản với họ, “Đây là Bá chủ Tiêu Diêu của Lục địa Phía Tây và phu nhân Đản Đản.”
“À, là cặp vợ chồng tiêu diêu. Tôi đã nghe rất nhiều về quý vị.” Lại mỉm cười, Đông Khải bắt đầu tán gẫu với Kẻ Khùng.
Tôi liền chỉ về phía ba người vẫn đang đánh đấm cãi lộn vì tình kia nói, “Người đằng đó, đang đổ lệ như vòi nước ấy, là Bá chủ của Lục địa phía Nam, nhưng tôi không nghĩ là anh ta có thì giờ chào anh đâu.”
Đông Khải đang định trả lời thì Địch Ti đột nhiên gào tướng lên và chỉ ngón tay thẳng tới giữa phòng. Cả Đông Khải và tôi đều dừng lại nhìn về hướng Địch Ti chỉ. Xuất hiện trước mắt tôi là Vũ Liên đại tẩu, mặt mày cực kì ngạc nhiên. Rồi, Đông Khải “à” nhỏ một tiếng. Nhìn vẻ mặt họ, rõ ràng là Vũ Liên đại tẩu có quen Đông Khải và Địch Ti.
“Vũ Liên, em biết họ à?” Lang đại ca ngạc nhiên hỏi.
Vũ Liên còn chưa kịp trả lời Lang đại cao, Địch Ti đã lao về phía trước, nắm lấy tay Vũ Liên đại tẩu, và bắt đầu liến thoắng như bắn súng liên thanh, “Ai ya, Vũ, sao chị không nói lời nào đã từ chức? Mọi người nhớ chị lắm! Mau trở về với bọn em, trở về sở chúng ta. Không có chị quả như mất đi một cánh tay trái.”
“Đúng vậy. Bận đến nỗi tiền kiếm được cũng thâm hụt.” Đông Khải cũng cảm khái nói.
“Vậy… vậy sao?” Vũ Liên đại tẩu yếu ớt đáp.
Địch Ti đột nhiên bật ra một câu không đầu không cuối, “Em nghe nói công chúa cũng ở Lục địa Trung Tâm luôn. Vũ, chị có gặp công chúa không?” Tôi sững người vì câu hỏi. Công chúa? Không biết có liên quan gì tới Doll không? Con bé đã nói gì đó về việc nó là công chúa…
Vũ Liên đại tẩu không nói gì, chỉ ngơ ngác đứng đó. Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt cau có của Đông Khải và vẻ mặt thấu hiểu của Địch Ti, tôi nghĩ không biết có phải Vũ Liên đại tẩu đang dùng kênh mật ngữ bàn luận không.
“Vũ Liên?” Lang đại ca nghi hoặc hỏi.
Vũ Liên đại tẩu lắp bắp kinh hãi, lập tức quay lại nhìn Lang đại ca cười nói, “Đây là đồng nghiệp cũ của em.”
“Còn chuyện công chúa gì đó thì sao?” Lang đại ca cau mày hỏi.
“Chuyện đó thì…” Vũ Liên đại tẩu bắt đầu lảng đi, không dám nhìn thẳng vào mắt Lang đại ca.
Tôi cũng đang tự hỏi chuyện đó. Có chuyện gì giữa Vũ Liên đại tẩu và Doll sao? Hay đây chỉ là sự trùng hợp thôi?
Quay sang trái, tôi thấy em trai tôi và Bất Tử Nam vẫn đang cãi vã ỏm tỏi; Tiểu Long Nữ mỗi lúc càng nổi khùng và Bạch Điểu đang khóc không ra nước mắt đứng giữa đôi bên khuyên can. Quay sang trái thì thấy ánh mắt ám muội không rời Vũ Liên đại tẩu của hai anh em Đông Khải Địch Ti, còn có Lang đại ca cau mày đứng bên…
Ngoài gãi gãi mặt và quan sát đám lộn xộn này, tôi thật không biết phải làm sao. Rốt cuộc lúc đầu mở cái hội nghị này ra để làm gì nhỉ…? Tôi nghiêng đầu, nhiều trò quỷ xảy ra thế này, có chút nghĩ không ra.
“Vương Tử, cậu có vẻ đã tăng kha khá level rồi. Chúng ta ra ngoài làm một trận đi?” Kẻ Khùng hươ thanh Thiên Hạ Đệ Nhất kiếm, vẻ mặt nóng lòng muốn xông trận.
Mắt tôi sáng lên đầy phấn khích, tôi đáp, “Dạ không thành vấn đề! Mà đợi chút, để em thay bộ giáp này đã.” Tôi vội chạy đi thay quần áo, không quên báo cho Kẻ Khùng nơi đợi tôi.
Đứng giữa đống hỗn loạn, Nam Cung Túy lẩm bẩm, “Đầu tiên, mình sẽ đi giải quyết chút việc ở Sở Quân Sự. Sau đó mình sẽ tập hợp nhóm tân binh và bàn bạc việc chế tạo vũ khí mới với Tà Linh và Đoạn Kiếm. Làm xong chắc cũng kịp lúc quay lại bắt đầu hội nghị.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.