1/2 Prince

Chương 5: Trời đã sinh bánh mì Pháp, sao còn sinh bánh bao nhân thịt?




“Hừm… Mình còn nhớ lúc Du cố đưa mình đi gặp mọi người, anh ấy hình như đi…đường này?” Tôi nhìn chằm chằm vào khu rừng sâu hun hút im lặng, tuyệt vọng nghĩ ngợi, Du đưa tôi đi đường nào nhỉ…? Lại nói, phải chi Du vẫn còn đây, thì mọi chuyện đã ổn thỏa rồi. Kể ra nếu có Trác ca ca cũng tốt… Bỗng nhiên trong lòng tôi có chút buồn. Từ nay về sau không thể gặp bọn họ trong game nữa rồi.
“Vậy… chẳng phải mình sẽ phải đi gặp giáo sư Mẫn Cư Văn sao?” Tôi lập tức đứng bật dậy. Ôi không! Tôi nghĩ điểm Lịch sử Hán Văn kì này của tôi không được… khá khẩm cho lắm. Nghĩ tới giọng điệu giáo sư phê bài kiểm tra của tôi “Còn phải cố gắng dài dài” làm tôi cứ cảm thấy… không nên nói với anh tôi là Vương Tử…
Nhưng nếu không đi gặp Du, chẳng phải tôi nhẫn tâm quá sao? Tôi không khỏi đau đầu thở dài, “Phải làm sao đây?”
“Phải làm sao à? Mở cổng cho bọn ta vào! Hoặc chuẩn bị tâm lí bị phá hủy đi!” Một giọng lạnh lùng vang lên.
Tôi đông cứng người một lát. Giọng này nghe quen quá, nhưng người này bình thường không có dùng giọng lạnh lùng như vậy nói chuyện với tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn lên. Tôi đứng bật dậy, hào hứng lét lên, “Túy! Mọi người nữa!”
Cả nhóm Sát Sinh đang đứng ngay trước mặt tôi! Mọi người có vẻ kiệt sức, trán rịn mồ hôi, vẻ mặt đầy mỏi mệt. Vừa nhìn đã biết bọn họ đã liều mạng chạy gấp tới đây… Có phải họ điên cuồng chạy tới chỉ vì một tên ngốc như tôi? Tôi suýt thì cười hạnh phúc từ tận đáy lòng.
Tuy nhiên, có vẻ Nam Cung Túy chưa từng nghĩ tới tôi lại hét tên anh. Anh đứng sững đó một lúc lâu mới nói, “Ngươi là ai? Tại sao lại biết tên ta?”
“Đừng nói anh là Vương Tử nha?” Tiểu Long Nữ vội chạy tới, xem xét vẻ ngoài tôi từ đỉnh đầu tới gót chân. “Sao anh lại biến thành quỷ thế này? Lại còn là lệ quỷ màu đỏ nữa!”
“Tiểu Long Nữ! Cẩn thận! Có thể là bẫy đó!” Bất Tử Nam bước lên vài bước, chắn giữa Tiểu Long Nữ và tôi. Hắn đang đóng vai anh hùng cứu mĩ nhân đây mà. Vẻ mặt ngờ thần nghi quỷ của gã ta chiếu vào tôi, gã ta hoài nghi nói, “Nhìn cỡ nào cũng không thấy vật này giống Vương Tử gì hết!”
Chết cha… Bọn họ không thể nhận ra tôi. Đừng nói bọn họ sẽ coi tôi là NPC rồi chém chết chứ? Tôi vội giải thích hiểu nhầm, “Tôi là Vương Tử! Thật mà! Tôi chỉ dùng trang bị mà Tiểu Long Nữ đưa cho Du thôi! Tiểu Long Nữ, em biết mà… cái giấy bọc ni lông giúp biến đổi…”
“Giấy bọc ni lông?” Một vẻ khó hiểu hiện ra trên mặt Tiểu Long Nữ. Nét mặt kì quái của cô khiến nhóm Sát Sinh lo lắng rút vũ khí ra và chĩa từng cái một vào người tôi.
“Phì!” Tiểu Long Nữ không khỏi phì cười lớn. Chẳng lâu sau cô nàng ôm lấy bụng lăn lộn cười, “Ha ha ha ha ha! Giấy bọc ni lông! Anh dám bảo tấm da giả biến thân tụi này sáng chế ra là giấy bọc ni lông! Ha ha, chỉ có mình Vương Tử anh là có trí tưởng tượng quái dị như vậy thôi!”
“Vậy hóa ra thật sự là Vương Tử à?” Vũ Liên đại tẩu kinh ngạc thốt lên.
“Là em!” Tôi điên cuồng gật đầu.
“Uầy, Vương Tử… Cậu trở nên… rất đỏ nha!” Dương Quang tò mò quan sát tôi.
…Đây không phải vấn đề chính mà, mọi người đều nghĩ.
Sau khi nghe được những lời ’nhận xét’ này, Tiểu Long Nữ ngã xuống đất, lăn lộn cười trông khoa trương hết chỗ nói. Tiếng cười của cô nàng làm tôi tức khí tới độ nghiêm túc đạp đạp cô nàng hai cái. “Anh… anh chỉ cần nói “Biến lại“ để trở về hình dạng bình thường là được,” Cô nàng mãi mới lập bập nói.
Tôi nhảy dựng lên, “Sao không nói sớm?! Biến lại!! Mau biến lại!!”
Sao không có gì xảy ra vậy? Tôi cúi đầu nhìn chằm chằm vào bộ ngực nửa trong suốt của mình… Đúng là nhìn thấy cả những thứ đằng sau xuyên qua ngực thì cũng kì quái thật. Tôi còn đang nhìn xuyên qua cơ thể mình, suy nghĩ kì quái thì một vầng sáng màu đỏ bỗng tỏa ra từ người tôi. Tôi lại cảm thấy một cơn nóng chết người thiêu đốt chính mình. Tuy nhiên lần này tôi đã chuẩn bị tâm lí trước. Không như lần trước hôn mê tại chỗ luôn, lần này tôi chịu được cơn nóng và thấy cơ thể mình bắt đầu biến đổi. Tấm bọc ni lông (được rồi, Tiểu Long Nữ cứ nhất quyết bảo nó là tấm da giả biến thân) xuất hiện dưới chân tôi và chậm rãi quấn lấy cẳng chân tôi, đùi tôi, rồi tới eo tôi, tới khi cuối cùng lại biến tôi thành một xác ướp bọc trong lớp màng trong suốt.
Tôi… thực sự muốn xé nát mớ giấy bọc ni lông này. Tuy nhiên, vấn đề không chỉ ở chỗ tôi biến thành xác ướp, mà lại biến thành giống như xác ướp Ai Cập bị trói nghiến tay chân rồi đặt vào trong quan tài ấy. Làm sao mà xác ướp xé được vải quấn quanh người chứ?
“À… vẫn còn đang trong quá trình thử nghiệm nên có chút tác dụng phụ,” Tiểu Long Nữ cố giải thích nhưng chỉ đổ thêm dầu vào lửa, “Vậy nên nếu đang ở một mình thì đừng hô “biến lại” nhé… Kẻo không là gặp rắc rối to đó.”
“Không phải giải thích thêm nữa. Mau tháo cái thứ đó khỏi người Vương Tử đi,” Lang đại ca nhẹ nhàng cắt lời Tiểu Long Nữ, tiến lên trước giúp tôi gỡ miếng bọc ni lông khỏi người. Anh vật lộn một lúc mới gỡ được miếng bọc ni lông quấn lấy mặt tôi.
“Đúng là chỉ có Lang đại ca tốt với em nhất!” Tôi lập tức cảm động cám ơn anh.
Lang đại ca dịu dàng gõ vào đầu tôi rồi mới nhẹ nhàng trách, “Sao lúc trước tự mình chạy loạn, lại còn không báo cáo với cả nhóm? Mọi người rất lo cho em đấy.”
Nghe được những lời này của Lang đại ca, tôi không khỏi lại nghĩ tới Trác ca ca và Du. Tất cả cũng vì tôi bọn họ mới biến mất. Tôi không khỏi nghẹn ngào nói, “Em xin lỗi, bởi vì em, cả Tà Linh và Du… Bọn họ sẽ không xuất hiện trở lại trong Đệ Nhị Sinh Mệnh được nữa. Bọn họ… cả hai đều biến mất mãi mãi rồi.”
Lang đại ca thở dài. Anh dang tay ra, ôm lấy tôi trong bộ ngực rộng lớn của mình, an ủi nói, “Cứ khóc đi. Khi nào em khóc xong chúng ta cùng báo thù cho họ.”
“Lang đại ca…” Nghe vậy, tôi liền bật khóc ngon lành và đau đớn thút thít, giấu mặt trong vòng tay anh. Nước mắt nước mũi tôi cứ thế chảy hết lên người Lang đại ca.
Sau khi khóc một lúc lâu thật lâu, tôi có vô số hồi tưởng về cả hai bọn họ. Lạ nhỉ… Tại sao kỉ niệm liên quan tới Du lại đều bạo lực đẫm máu thế nhỉ? Tôi cuối cùng cũng buộc bản thân dừng khóc lại.
Vẫn giấu đầu trong lòng Lang đại ca, tôi im lặng hỏi, “Em khóc nghe kinh lắm à?”
“So với quỷ khóc thần sầu cộng lại thì đỡ hơn một chút,” Tiểu Long Nữ khinh bỉ nói, lời của cô nàng đâm thẳng vào lòng tôi. Ai đó phải dạy cô ả này một bài về việc dùng lời thừa đả thương người khác đi.
“Đàn ông con trai lớn đầu rồi còn khóc? Đúng là không ra gì.” Minh Hoàng lạnh lùng dùng lời nói đánh tôi một chưởng cuối.
Không để ý tới thằng tiểu quỷ đó, tôi quay ra trừng mắt nhìn Tiểu Long Nữ, “Em an ủi anh một tý không được à?”
“An ủi cũng vô ích,” Tiểu Long Nữ nói, đột nhiên thu lại vẻ mặt toe toét, thế bằng vẻ nghiêm túc, “Em thà tình nguyện đứng cạnh anh chiến đấu cùng anh còn hơn.”
“Tiểu Long Nữ…” Tôi bàng hoàng, “Em uống nhầm thuốc à?”
Tiểu Long Nữ tàn nhẫn cốc đầu tôi. Cô nàng giận dữ hét lên, “Thằng ngu này! Bổn cô nương hiếm lắm mới nói được một câu tử tế. Anh cứ diễn hùa theo không được à!?”
“Hóa ra cũng biết là mình hiếm khi nói được câu tử tế cơ đấy…” Phong Vô Tình một bên âm thầm lẩm bẩm.
“Vương Tử, trong thành có gì đó không ổn,” Nam Cung Túy nhíu mày bước lên.
“Anh bảo ’không ổn’ là sao?” Tôi hơi kinh ngạc hỏi.
“Nghe thử xem. Hình như có tiếng đánh nhau,” Túy trầm sắc mặt nói.
Tôi vội căng tai ra nghe, và đúng là có tiếng đánh nhau rất xa truyền tới từ Hoa Đô. “Lạ quá. Mọi người đều ở ngoài thành, vậy thì ai đang đánh nhau trong Hoa Đô vậy? Chẳng lẽ NPC còn lục đục được sao?” Tôi thắc mắc, không hiểu được tình huống hiện tại.
“Không lí nào. NPC không đánh nhau với các NPC khác,” Tiểu Long Nữ bác bỏ lời tôi. Tuy nhiên lại tiếp tục cau mày nói, “Nhưng nếu là NPC có ý thức bản thân… thì lại là chuyện khác.”
“Vương Tử ca ca, tại sao Thiên Tiên chưa ra?” Doll lo lắng hỏi.
Thiên Tiên! Giờ Doll nhắc tôi mới nhớ ra là Thiên Tiên và Hải Dương Chi Tâm vẫn đang ở trong thành! Tôi thốt lên, “Có lẽ nào Thiên Tiên và Hải Dương Chi Tâm lại đánh nhau nữa không?”
“Tại sao Thiên Tiên và Hải Dương Chi Tâm lại đánh nhau?”
“Đừng lo chuyện đó vội. Cả hai đều là các NPC tốt, tôi không thể chống mắt nhìn bọn họ giết hại lẫn nhau được,” Tôi vội vàng nói, chạy về phía cổng thành. Tôi rút thanh trường kiếm của Tà Linh ra, hi vọng có thể dùng Thuần Bạch Cuồng Diễm Khúc chém đổ được cổng thành để tới ngăn hai người kia… à, hai NPC kia khỏi đánh nhau tiếp.
“Vương Tử,” Phong Vô Tình đột nhiên gọi lớn, ngăn tôi lại. Tôi nghi ngờ nhìn thằng em trai. Nó cười cười thảy vũ khí cho tôi, “Hắc Đao của anh này.”
Hắc Đao của tôi! Tôi bắt lấy vũ khí nhìn một lượt. Đúng là Hắc Đao của tôi thật! Đúng là Hắc Đao đen từ đầu đến đuôi của tôi, người bạn chiến đấu tốt nhất của tôi! Tôi vô cùng vui mừng. Sau khi đổi vũ khí, tôi không nhịn được vung vẩy Hắc Đao vài lần để lấy tinh thần, “Hắc Đao yêu quý của ta, chỉ có mi mới hợp với cách chiến đấu của ta!”
“Thuần Bạch Cuồng Diễm Khúc!” Tôi cực kì khí thế hô tên chiêu thức cực mạnh của mình đánh vào cánh cổng. Không thèm quay lại, tôi cũng cực kì tự tin là cánh cổng đã bị đánh nát thành từng mảnh. Ài, cổng thân mến, ta với mày chả có thù oán gì, nhưng mày cản đường ta… Tôi vuốt tóc một cái rồi quay lại bước vào thành…
Ầm!
“…” Mọi người nín lặng luôn.
Cả người tôi đập trúng vào cổng thành, mười đầu ngón tay tạo thành mười vết cào trên mặt cổng. Đau quá! Ối, ối, ối… Au!
Đột nhiên, Nam Cung Túy bước tới cạnh tôi, cũng tình cờ là gần cái cổng. Anh đặt một tay lên cánh cổng, cúi người xuống, cõi lòng đầy quan tâm lo lắng hỏi, “Không sao chứ?”
Rầm!
Cả người tôi tiếp xúc thân mật với mặt sàn, để lại Nam Cung Túy sững sờ đứng đằng sau và nhìn bàn tay của mình, bàn tay đã ’tình cờ’ đẩy mở cánh cổng!
Nam Cung Túy làm như không có gì xảy ra, lại bước tới gần cúi người xuống hỏi, “Không sao chứ?”
Bốp!
“Ờm… cái khối băng từ trên trời rơi xuống vừa hay rớt trúng em không liên quan gì tới anh đâu nhé!” Nam Cung Túy nghiêm túc thanh minh.
“…” Đây chính là tiếng lòng á khẩu của tôi. Ông trời cho băng đâm trúng phải tôi? Đừng bảo lí do tôi bị đập trúng cũng bởi tôi đã ác ý với cánh cổng kia… Tôi chọc giận ông trời rồi sao?
“A! Thiên Tiên!” Doll đột nhiên thét lên.
Tôi lập tức nhảy phắt từ dưới đất lên, hai mắt nhìn theo hướng mắt Doll đang nhìn chăm chú. Trên một tòa nhà cỡ năm, sáu tầng, cả Thiên Tiên và Hải Dương Chi Tâm đều đang đánh nhau ác liệt vì một lí do không rõ! Vô số vết thương lớn nhỏ trên người bọn họ cho thấy trận chiến đã diễn ra một lúc lâu rồi.
Hơn nữa, rõ ràng là hai người họ vừa mới đánh nhau dưới đất ban nãy. Nhìn đám thi thể NPC còn chưa kịp biến mất nằm la liệt này là biết. Hơn nữa, tất cả những tòa nhà xung quanh đều đã sụp cả. Rõ ràng là hai người đánh nhau một hồi thì phát hiện ra còn đánh dưới đất nữa thì nhất định NPC xung quanh sẽ chết sạch sẽ nên mới chuyển sang đánh trên không.
Khi vài trụ băng hiện ra trong tay Hải Dương Chi Tâm và bay thẳng về phía Thiên Tiên, tôi nhẹ nhàng lẩm bẩm, “Hải Dương Chi Tâm…”
“Vương Tử, em biết anh đang lo cho Hải Dương Chi Tâm,” Tiểu Long Nữ vừa vỗ vỗ vai tôi như thể an ủi vừa nói, “Nhưng yên tâm, mọi người sẽ giúp anh ngăn…”
“Đúng rồi! Hóa ra là trụ băng của Hải Dương Chi Tâm rớt trúng đầu mình! Làm mình cứ tưởng chọc giận ông trời rồi cơ!” Tôi giật mình hiểu ra.
“…” Tiểu Long Nữ lại bạo lực đấm tôi.
“Sao lại đánh anh nữa?” Tôi bực tức ôm đầu phàn nàn.
“Mau tới ngăn họ lại đi!” Tiểu Long Nữ tức tối gào lên.
“Ngăn? Em đùa đấy à?” Tôi nhìn về phía tòa nhà cao. Tôi có thể dùng chong chóng tre của Bé Bao để bay lên đó, nhưng mọi người không thấy sao? Hàng tá dải lụa Thiên Đoạn của Thiên Tiên đang múa lượn trên trời, liên tục đánh vào tường thành, tạo ra vô số lỗ thủng trên đó, đừng nói là còn có trụ băng của Hải Dương Chi Tâm đánh tới thì sẽ thế nào… Nếu tôi bay lên đó thật, tôi nhất định sẽ bị Thiên Đoạn của Thiên Tiên đánh ngất rồi bị trụ băng của Hải Dương Chi Tâm ghim hết tứ chi vào tường thành cho coi.
“Vương Tử ca ca, anh phải giúp Thiên Tiên mau! Hắn chảy nhiều máu quá!” Doll lo lắng nhìn những vết thương trên người Thiên Tiên do trụ băng của Hải Dương Chi Tâm để lại. Con bé hoảng hốt quá, như thể nó có thể bật khóc bất cứ lúc nào.
“Anh…” Nhìn lên trời, tôi đầy nghi ngờ không chắc.
“Lôi Điện Hàng Lâm!” Minh Hoàng hét lên trời xanh khi niệm câu chú này.
Bầu trời quang mây bỗng đầy sấm sét. Những tia sét lao về phía Hải Dương Chi Tâm, nhưng chúng chưa bay tới gần hắn trong khoảng 10 mét, chúng đã bị trụ băng của hắn phá tan.
“Mẹ, đánh không được!” Minh Hoàng văng bậy.
“Hắn dù gì cũng là NPC cỡ BOSS. Chỉ dựa vào mấy ma pháp sư quèn thì không thành công nổi đâu,” Vũ Liên đại tẩu cau mày nói.
“Vậy để tôi thử!” Dương Quang đột nhiên nói.
À phải rồi… Tôi suýt thì quên mất Dương Quang có thảm bay.
“Anh không được xông lên! Nhìn lên trời xem! Có quá nhiều Thiên Đoạn và trụ băng đó… Anh sẽ chết mất!” Tình Thiên lập tức phản đối mạnh mẽ ý kiến của cậu.
“Tình Thiên, em muốn anh chống mắt nhìn Thiên Tiên chết sao?” Dương Quang sốt sắng thuyết phục Tình Thiên.
“Vương Tử, mau nghĩ ra cách nào đi!” Tiểu Long Nữ túm chặt lấy vai tôi, lắc tôi lấy để.
“Dừng lại đi! Em có lắc anh cách mấy, anh cũng không có…” Tôi còn đang nói thì một vẻ lạ lùng thoáng qua mặt tôi và một ý tưởng điên rồ nảy ra trong óc tôi.
Tôi lôi Bé Bao vắng mặt đã lâu ra và cố lắc cho nó tỉnh dậy, bắt nó bỏ gương mặt say ngủ đáng yêu kia đi.
“Mama?” Bé Bao mở đôi mắt ngái ngủ, mơ mơ màng màng lẩm bẩm.
“Bé Bao ngoan, con giúp Mama một chuyện được không? Giúp Mama xong rồi, Mama nhất định cho con thật nhiều, thật nhiều bánh bao nhân thịt ngon lành mà ăn!” Tôi cố hết sức dụ dỗ Bé Bao.
Nghe tới có bánh bao ngon để ăn, Bé Bao lập tức lên tinh thần nhảy dựng lên, mắt tràn ngập tình yêu sốt sắng đồng ý, “Được ạ! Bé Bao Bao sẽ giúp Mama!”
“Ngoan lắm. Bé Bao, con có thấy hai anh trai đang ở trên trời kia không?” Tôi chỉ hai người đang lơ lửng trên trời đánh nhau.
“Con thấy rồi!” Bé Bao Bao tò mò nhìn Thiên Tiên và Hải Dương Chi Tâm.
“Vậy Bé Bao, con có thể bay lên trên đầu hai anh trai đó được không?” Tôi hỏi. Nhưng để đề phòng lại lo lắng nói thêm, “Nhớ cẩn thận nhé? Đừng để bị thương!”
Bé Bao gật đầu như giã tỏi. Ngoan ngoãn mọc cái chong chóng tre ra, nó bay lên trời.
“Vương Tử, anh tính làm gì? Mặc dù Bé Bao được mệnh danh là thú cưng mạnh nhất, nhưng anh không nghĩ nó đánh nổi hai NPC đại boss chứ hả?” Tiểu Long Nữ cực kì nghi ngờ hỏi.
Tôi mỉm cười, cũng không định trả lời câu hỏi của cô khi tôi quan sát Bé Bao bay ngày càng gần tới đáng nguy khi Thiên Tiên và Hải Dương Chi Tâm còn đang đấu nhau. “Bé Bao! Dùng tuyệt chiêu Lên Men của con đi!” Tôi hét với Bé Bao khi nó bay lên ngay trên đầu bọn họ.
“Vâng! Tuyệt chiêu Lên Men của Bé Bao Bao bắt đầu,” Bé Bao nói và khuôn mặt đáng yêu của nó bắt đầu lớn dần lên, càng lúc càng bự hơn…
“Ối trời ơi… Bánh bao nhân thịt khổng lồ!” Mọi người đều gào lên câu mà lần nào Bé Bao dùng tuyệt chiêu Lên Men tôi cũng nghe được.
Tới cỡ này chắc đủ rồi đó… Tôi xem xét kích cỡ của Bé Bao một cách kĩ lưỡng. Theo như quan sát của tôi về kĩ năng Lên Men, Bé Bao chắc sắp đạt tới kích thước cực đại của nó – kích thước to vừa đủ đè bẹp hết cả một đoàn quân.
“Á! Nó đang rơi kìa!” Doll hét lên.
“Phải. Đúng chỗ lắm!” Tôi ngước lên nói.
Quả vậy, Bé Bao chính xác ngã đè lên cả Thiên Tiên và Hải Dương Chi Tâm. Rồi với một tiếng ‘ầm’ lớn, cái bánh bao nhân thịt khổng lồ rớt xuống đất. Tôi gật đầu hài lòng nói, “Có lẽ hơi khó cho con, Bé Bao. Cứ giữ tư thế như vậy một lúc nữa được chứ? Cứ đè hai anh trai đó như vậy đi. Đợi Mama xong chuyện thì con biến về bình thường nhé.”
“Bé Bao Bao sẽ nghe lời Mama, làm Bé Bao Bao thật to to, đè hai anh trai thật mỏng mỏng!” Để tỏ rõ sự nghe lời của nó, Bé Bao còn nhảy lên nhảy xuống hai lần. Tôi hình như còn nghe thấy tiếng người rên dưới thân Bé Bao.
“Đúng là một kế hoạch tuyệt vời!” Cả Tiểu Long Nữ cũng lộ ra vẻ mặt “Phục anh luôn”.
“Được rồi, cuối cùng cũng giải quyết xong,” Tôi nhẹ nhõm thở ra.
“Vương Tử, đây chỉ là khởi đầu thôi!” Đông Khải thản nhiên nói.
Tôi chỉ vừa rời mắt khỏi Bé Bao đã nhận ra Đông Khải có ý gì. Bởi trận chiến giữa Thiên Tiên và Hải Dương Chi Tâm đã dừng lại, đám NPC vốn chảy quanh quất kia đã bắt đầu tập trung lại tiến về phía chúng tôi.
“Chúng ta bị bao vây rồi?” Tôi không thể tin được hỏi.
Tiểu Long Nữ đảo mắt khinh bỉ, “Anh có mắt, anh tự nhìn đi!” Cô nàng giận dữ đốp lại.
“Dù sao trận này sớm muộn cũng phải đánh,” Đông Khải thong thả nói.
“Không phải đã nói đi tới Lục địa phía Bắc cũng chỉ để đánh trận này sao?” Bất Tử Nam bật cười lớn.
“Đúng vậy!” Tôi cũng ngoác miệng cười, “Mục tiêu, Chúa Tể Sinh Mệnh!” Tôi hào hứng hét lên, nắm chặt người bạn thân nhất: Hắc Đao của tôi.
“Được!” Đám người khí thế ngút ngàn hét lên.
Tôi hít sâu vài hơi rồi ra lệnh, “Dương Quang, đưa những người tấn công tầm xa giống cậu bay lên trời hỗ trợ tụi tôi… mang theo cả cô vợ đạo tặc của cậu nữa, mặc kệ Tiểu Long Nữ đi.” Khả năng di chuyển thần không biết quỷ không hay của Tiểu Long Nữ khiến cô nàng cũng mạnh không kém chiến sĩ, vì vậy để cô nàng ở lại chắc chắn cực kì có ích trong trận chiến lần này.
Tiểu Long Nữ nhướn mày nói, “Này! Anh phân biệt đối xử quá đấy!”
Tôi biết Tiểu Long Nữ chỉ phản đối theo quán tính thôi, chứ cho dù tôi có bảo cô lên thảm bay ngồi, cô cũng quyết không lên. Bởi vậy, tôi cũng chả để ý đến mấy lời cay độc của cô nàng mà tiếp tục ra lệnh, “Chiến sĩ tiêu diệt NPC trên mặt đất, ma pháp sư xử lí NPC trên không. Nếu còn thời gian thì mọi người nhớ giúp chiến sĩ dưới đất… Mà có lẽ mọi người cũng không rảnh được đâu…” Tôi vô vọng nhìn đám thiên thần lượn lờ quanh chúng tôi. Tôi chỉ mong đội ma pháp sư đủ khả năng chống cự với bọn chúng…
Vũ Liên đại tẩu, Minh Hoàng và Dương Quang nhìn tôi rồi gật đầu.
“Đản Đản và Tình Thiên, hai người có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho những người trên thảm bay,” Tôi nhìn hai người họ nói. Chỉ có hai người họ là có khả năng đánh cận chiến trên thảm. Chức nghiệp của Đản Đản vừa hay giúp chị có thể vừa tấn công xa vừa tấn công gần được, vì dù gì chị cũng là Triệu Hoán Sư.
“Được!” Hai người họ đồng thanh đáp.
“Lang đại ca, sự an toàn của bọn em giao hết cho anh,” Tôi nói, nhìn Lang đại ca, trong lòng đã có cảm giác được bảo vệ rồi.
“Không thành vấn đề, cứ xông lên đi, khỏi lo!” Lang đại ca ga lăng nói.
Mọi chuyện đều đã sẵn sàng. Tôi nắm chắc Hắc Đao khi nhìn Tháp Trung Tâm chạm bông hồng lớn trên đỉnh. Chúng tôi đối đầu im lặng với đám NPC một lát, không ai di chuyển gì hết, rồi tôi nâng Hắc Đao trong tay chỉ thẳng về phía Tháp Trung Tâm hét lên, “Tiến lên!”
Vừa nói xông lên, chân tôi liền di chuyển về phía trước.Tiến lên! Tiến lên! Tiến lên! Tôi điên cuồng nhấc chân chạy. Còn những kẻ đồng hành, bọn họ cũng theo sát đằng sau tôi. Kenshin còn chạy trước cả tôi, bởi anh có tốc độ nhanh nhất. Đôi mắt anh chú mục vào Tháp Trung Tâm, và trong mắt anh không chỉ có sự lạnh lẽo mà còn có chút xúc động hiếm thấy!
Sự xúc động của Kenshin khiến cho cả Lãnh Hồ cũng ngạc nhiên ra mặt nhìn anh. Kenshin không quay người lại; tuy nhiên, anh cũng hơi ngập ngừng hỏi, “Vương Tử, tôi… vẫn không muốn giết những NPC khác để bảo vệ bản thân. Nhưng… Dương Quang khác với tôi… Cậu ấy có thứ quan trọng với mình…”
Tôi có chút lay động. Kenshin đang cố nói gì vậy?
“Vương Tử, hãy vì Dương Quang, bảo vệ lấy Đệ Nhị Sinh Mệnh… Tiểu Long Nữ từng nói với chúng tôi, cô ấy có thể tải chúng tôi xuống rồi lưu trữ chúng tôi ở nơi khác trước khi Đệ Nhị Sinh Mệnh bị phá hủy, nhưng… đây là lần đầu cô ấy xử lí chuyện NPC có ý thức bản thân. Cô ấy không thể đảm bảo 100% là chúng tôi vẫn có thể giữ được ý thức bản thân khi chúng tôi được tải xuống.” Kenshin nói, hơi ngượng ngùng, “Tôi thì không sao, tôi cũng không bận tâm, nhưng Dương Quang đang rất hạnh phúc…”
Tôi im lặng một lúc rồi tăng nhanh tốc độ chạy đuổi kịp Kenshin. Tôi đặt tay lên vai anh và cười thật tươi, “Đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi!”
“Vương Tử, kẻ thù đang tấn công!” Bất Tử Nam phẫn nộ gào lên nhắc tôi. Đoạn, bọn quái NPC bắt đầu xông tới tấn công chúng tôi, khởi đầu trận chiến khó khăn. Về phần Nam Cung Túy, anh cũng đang đánh dở với mấy con NPC dạng người.
Tuy nhiên, đám NPC này lại tránh Kenshin đang chạy ngay đầu mà tấn công thẳng vào Lãnh Hồ chạy ngay cạnh anh, suýt nữa giết chết Lãnh Hồ đang phản ứng không kịp. Cũng may Kenshin lập tức phản ứng và dùng mấy đường kiếm chém chết lũ NPC kia, cứu được Lãnh Hồ khỏi cơn nguy cấp.
Cùng lúc đó, một bọn NPC trông cực kì dị hợm cũng bắt đầu tiếp cận tôi… Hu hu hu, sao tất cả những NPC tấn công Nam Cung Túy đều đẹp trai như vậy mà đám tấn công tôi lại dị hợm thế này cơ chứ? Sao lại là một con rùa có cây mọc trên mai và một quả đào có gai nhọn tua tủa, làm nó trông như con cầu gai màu hồng tấn công tôi vậy? Lại còn một con quái thú chỉ có một chân nữa chứ… Làm ơn chú ý giùm là tôi nói nó chỉ có một chân nha. Không phải nó mất một chân đâu; mà nó chính là ‘một cái chân’ đó!
“Bọn chết tiệt này! Đừng chắn đường tao nữa!” Tôi đạp cái cẳng chân duy nhất kia khỏi đường tôi, một đao bổ đôi quả đào, và không thèm chú ý gì tới con rùa cây luôn… Nó di chuyển quá chậm mà! Tôi có bò bằng một tay cũng đánh được nó, sao cần quan tâm đến nó làm gì nữa…
Đột nhiên, một vài bóng đen vọt ra khỏi con rùa cây. Bấy giờ, tôi đang bận đánh nhau với một con chim cánh cụt bị cột vào cây thánh giá nên nhất thời không nhận ra bị đánh lén. Tôi đành bất đắc dĩ nhìn những vật thể không xác định kia lao về phía tôi.
“Cẩn thận!” Giọng trầm thấp của Đông Khải vang lên. Hơn nữa còn dùng vuốt đánh bật bóng đen đi, “Cái cây này có ám khí!”
Tôi nhìn về hướng đám ám khí kia rồi bàng hoàng bởi phát hiện đáng kinh ngạc của mình… Hình dáng thật sự của con rùa cây này lại là… cây hạt dẻ! Đám ám khí đó thực ra là hạt dẻ có gai nhọn.
“Không biết… hạt dẻ này có ăn được không nhỉ?” Tôi vừa nghĩ vừa đấm thẳng vào bụng con chim cánh cụt.
“Đừng đùa nữa Vương Tử. NPC càng lúc càng đông rồi,” Đông Khải nghiêm khắc nhắc lại, “Mau phá vòng vây!”
Nghe Đông Khải nói vậy, lại thấy khoảng không xung quanh tôi mỗi lúc một nhiều NPC, tôi thu lại suy nghĩ vớ vẩn rồi điên cuồng chạy, nghiêm túc chú tâm chạy thẳng tới Tháp Trung Tâm!
“Hu hu hu, Mama…” Tiếng khóc động trời của Bé Bao đột nhiên vang lên.
Tôi sững người, vội hoảng loạn quay đầu thì thấy… có ‘người’ bắt nạt Bé Bao đáng yêu nhà tôi!
Tôi từ xa nhìn lại phía chúng và thấy một vật dài dài trông rất quen mắt đang bay lượn trên trời. Nó đang điên cuồng tấn công cái đầu bé nhỏ đáng yêu của Bé Bao!
“Oa oa oa oa, đừng đánh Bé Bao Bao! Đau quá!” Nước mắt của Bé Bao tiếp tục rơi xuống… Ôi thôi xong. Tôi đột nhiên nhận ra nó đã tạo ra hai dòng thác lớn. Trước khi Bé Bao phình to thế này, nó đã khóc đủ ngập đấu trường của Đại Hội Mạo Hiểm… Giờ nó to cỡ này…
Tôi sợ hãi hét lên, “Mọi người, mau leo lên mái của ngôi nhà gần nhất đi! Càng cao càng tốt!”
Khi mọi người vẫn còn đang sững sờ vì mệnh lệnh của tôi, nước chảy ra từ hai thác lệ kia đã bắt đầu tạo ra một dòng sông xả thẳng về phía chúng tôi. Lúc đó, mọi người đều kinh hoàng há hốc mồm nhìn dòng nước đã dâng tới đầu gối họ, rồi lại nhìn thủ phạm là Bé Bao.
Vừa lúc đó, cái vật dài dài kia đột nhiên bay tuốt lên trời rồi đáp mạnh xuống đầu Bé Bao. Đòn tấn công bạo lực này làm mắt Bé Bao trở nên ngập nước tới độ trước đây chưa thấy bao giờ. Tôi còn chưa kịp nói gì thì một cơn đại hồng thủy đã ập tới!
“Ááá….” Tôi thật sự muốn tìm một cây cột điện mà ôm, nhưng Đệ Nhị Sinh Mệnh lấy đâu ra cột điện… Trong tình cảnh kinh hoàng thế này, tôi bất ngờ quơ được thân cây của con rùa cây. Nhưng cũng bởi bám được vào thân cây đó mà tôi không bị trận lũ này cuốn cho đập vào tường.
“Đừng bắt nạt Bé Bao Bao! Súng Bắn Thịt Máy của Bé Bao Bao!” Bé Bao cuối cùng cũng nổi giận. Nó vừa khóc vừa dùng Súng Bắt Thịt Máy để tấn công kẻ thù dài dài kia…
Những miếng thịt to gấp ba lần tôi rớt ngay cạnh tôi nghe cái “rầm”. Nó tình cờ tông trúng con chim cánh cụt bị cột vào cây thánh giá, đè con cánh cụt ra cám.
“Bé Bao Bao giỏi quá! Mau giết chết cái bánh mì Pháp chết tiệt đó đi!” Tiểu Long Nữ cổ vũ ác liệt từ ban công lầu năm của một tòa nhà nào đó.
“Bánh mì Pháp đánh nhau với Bánh Bao Nhân Thịt, đúng là một cảnh tượng ngàn năm có một!” Phong Vô Tình đứng cạnh Tiểu Long Nữ nói, thằng bé lắc lắc đầu cảm thán.
Bánh mì Pháp! Tôi bàng hoàng hình vật dài dài đã ngã vật xuống sàn, không gượng dậy nổi vì đạn thịt sống tấn công kia. Hai người kia nói đúng. Nó chính là một cái bánh mì Pháp dài cứng như đá.
“Sao ở đây lại có bánh mì Pháp…” Tôi thần hồn tán loạn thắc mắc.
Tuy nhiên, cái bánh mì Pháp đó lại rất nghiêm túc tức giận hét vào mặt tôi, “Sao lại không thể có bánh mì Pháp? Đây là Lục địa phía Bắc, là địa bàn của bánh mì Pháp! Địa bàn của ta! Cớ gì một cái bánh bao nhân thịt ở Lục địa Trung Tâm lại dám đến đây cướp địa bàn của ta?”
Mắt Bé Bao biến thành hai dấu hỏi chấm và nó mở miệng hỏi tôi, “Mama, bánh mì Pháp là gì?”
“Là… người xấu. Bé Bao, nhau xử lí cái bánh mì Pháp kia đi, rồi Mama sẽ cho con ăn thật nhiều bánh bao ngon!” Sau khi nghĩ một lúc, tôi quyết định lừa Bé Bao luôn. Bởi trận đại hồng thủy và đạn thịt của Bé Bao đã dẹp tan một lượng lớn NPC xung quanh, tôi dại gì bỏ cơ hội tới thẳng Tháp Trung Tâm chứ! Còn cái bánh mì Pháp kia, cứ để Bé Bao Bao xử nó nốt đi!
“Bánh Mì Pháp Pháp xấu xa. Ai bắt nạt Bé Bao Bao đều là kẻ xấu.” Bé Bao bĩu môi bực bội nói, “Bé Bao Bao phải trừng trị kẻ xấu.”
Tôi nhìn cảnh bánh bao nhân thịt đấu với bánh mì Pháp, trong lòng cực kì thống khổ hạ quyết tâm. Tôi lập tức hét lên với mọi người, “Mau lợi dụng thời cơ chạy thôi!”
“Cái gì?” Tiểu Long Nữ bàng hoàng hỏi, “Còn Bé Bao Bao thì sao?”
“Đang trong tình huống nào mà em vẫn còn lo tới Bé Bao Bao hả?” Phong Vô Tình đốp lại.
Tôi lườm thằng em mình. Đoạn, mắt đẫm lệ, tôi nói, “Anh tin tưởng Bé Bao Bao nhất định sẽ đánh bại được cái bánh mì Pháp kia. Chúng ta nên mau nhân cơ hội này mà….”
“Bé Bao Bao, cái thứ dài dài đó là gì?” Một giọng ‘chảnh chim’ rất quen thuộc vang lên.
Cả người tôi cứng lại. Chuyện này… Tôi mở to mắt ra nhìn. Đúng là Hỏa Hoàng! Có lẽ nào Du ổn cả rồi? Tôi điên cuồng quay đầu nhìn trái nhìn phải tìm kiếm dấu vết của Du. Tôi rất mong lại thấy nụ cười khoa trương trên mặt Du lần nữa.
“Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Chủ nhân đột nhiên biến mất, tớ lại làm phượng hoàng hoang rồi,” Hỏa Hoàng bực bội nói.
Nghe được những lời này, tim tôi lại sắt lại. Du đã biến mất rồi. Anh sẽ không quay về nữa.
Bé Bao vui vẻ reo lên, “Chim lửa! Mau tới giúp Bé Bao Bao trừng trị kẻ xấu.”
“Kẻ xấu? Cái que đó bắt nạt cậu à?” Hỏa Hoàng cực kì không vui nhìn cái bánh mì Pháp hỏi. Ngọn lửa trên người nó có vẻ còn cháy với nhiệt lượng lớn hơn bình thường.
Bé Bao bĩu môi, “Bánh mì Pháp Pháp đánh vào đầu Bé Bao Bao.”
“Cái gì? Nó dám đánh cậu à!” Lửa giận của Hỏa Hoàng biến thành Lốc Lửa, và quạt cánh một cái, nó phun Lốc Lửa về phía bánh mì Pháp.
Bánh mì Pháp vội kinh hãi né sang một bên… Nhưng nó lại quên mất bên cạnh nó là Bé Bao vốn đang háo hức nhìn nó.
Ực! Một tiếng động kì quái bỗng vang lên. Tôi quay cái cổ cứng ngắc lại nhìn Bé Bao… Bánh mì Pháp chỉ còn một nửa thân thò ra ngoài miệng Bé Bao… Và vẻ mặt Bé Bao trông cũng vui sướng như khi được ăn món bánh bao nhân thịt khoái khẩu của nó…
“Có ngon không, Bé Bao Bao?” Hỏa Hoàng hí hửng hỏi Bé Bao.
“Ngon lắm! Ngon y như bánh bao nhân thịt vậy!” Bé Bao được ăn no bèn reo lên.
“Chúng ta mau đi thôi!” Tiểu Long Nữ mặt mày lạnh te nói.
Vậy nên đoàn người chúng tôi kẻ ôm kèo bám cây, kẻ đang dính trên tường lập tức nhảy vọt xuống. Một hàng người rồng rắn kéo tới Tháp Trung Tâm. Rất nhanh sau đó, Tháp Trung Tâm hiện ra trước mặt chúng tôi. Chỉ cần đi qua quảng trường cuối cùng này là có thể đẩy cửa vào Tháp Trung Tâm rồi.
Tuy nhiên, quảng trường không hề trống không. Tôi hơi sững người. Kể cả tôi cũng hết hồn bởi ngàn quân vạn mã NPC đứng chật ních tới miệng quảng trường. Còn nhiều NPC cấp cao hơn tôi từng gặp trước đây.
“Phải làm sao đây?” Tôi buộc mình bình tĩnh lại và hỏi mọi người trong kênh nhóm.
“Cấp bậc của bọn NPC này quá cao. Dù phép của Vũ Liên và Minh Hoàng hợp lại cũng không gây hại nhiều cho bọn chúng” Lang đại ca lo lắng nói.
Vả lại, có vẻ bọn NPC đã phát hiện ra chúng tôi và bắt đầu từng bước chậm rãi tiến về phía chúng tôi rồi. Chúng tôi đều xám hồn.
“Để tôi giúp mọi người,” Dương Quang đột nhiên nói, “Tôi có thể dùng Tỏa Định Quang Thúc. Mỗi lần có thể giết được 100 NPC.”
Nếu một lần có thể giết được 100 NPC thì chúng tôi chỉ cần bắn vài lần là quét sạch bọn chúng nhỉ? Mọi người đều bắt đầu bình tĩnh lại, nhưng tôi vẫn vô cùng lo lắng. Tỏa Định Quang Thúc của Dương Quang niệm rất tốn thời gian. Nhưng chuyện đã vậy, dù sao chăng nữa chúng tôi cũng phải vào được Tháp Trung Tâm gặp Chúa Tể Sinh Mệnh!
“Cứ làm vậy đi. Dương Quang, cậu niệm Tỏa Định Quang Thúc đi. Chuyện còn lại cứ để bọn tôi lo!” Tôi bình tĩnh ra lệnh.
Điều quan trọng nhất trong khi chiến đấu chính là khí thế. Tôi nâng Hắc Đao bằng một tay và chỉ về phía bọn NPC trong chiến trường, hét lên, “Giết!”
Tôi vừa thét xong câu này, mọi người bắt đầu di chuyển. Kenshin là người xông lên đầu tiên. Bọn NPC này hoàn toàn khác đám NPC trước đó. Bọn chúng đều là NPC level cao cực kì thông minh. Bởi vậy, bọn NPC này đương nhiên không ngu để Kenshin tùy ý chém giết chúng; bọn chúng còn chủ động tấn công Kenshin. Cũng may, Kenshin dù gì cũng là BOSS từ nhiệm vụ ẩn, đương nhiên dù đối mặt với nhiều kẻ thù như vậy, anh vẫn vừa công vừa thủ tốt. Hơn nữa, còn có Lãnh Hồ siêu mạnh bên cạnh hợp sức, hai người đã nhanh chóng diệt được vài NPC.
So với chúng tôi, bọn họ thật quá lợi hại. Người chơi chúng tôi không có sức khỏe phi thường của Kenshin. Chúng tôi chậm rãi chuyển từ đấu một chọi một sang hai người kết hợp đánh chung với nhau. Cuối cùng, Nam Cung Túy, Bất Tử Nam, Kẻ Khùng, Phong Vô Tình , Đông Khải và tôi đứng dựa lưng sát vào nhau, tạo thành một vòng tròn hướng ra ngoài nhằm xử lí vô số công kích từ phía đám NPC.
Khoảng cách giữa chúng tôi và Tháp Trung Tâm vẫn không hề suy chuyển. Lòng mọi người đều nóng như lửa đốt, và vũ khí trong tay từ lâu đã nhuộm đủ loại máu với đủ loại màu. Hơn hết, cơ thể mọi người đều nhuốm máu khô. Nếu không phải Lang đại ca đang vừa nốc ma dược như nước vừa niệm chú trị thương, phóng hào quang ấm áp lên người chúng tôi thì tôi đều e bọn tôi đã biến thành cột sáng trắng bay đi cả rồi.
Nhưng chúng tôi làm cách nào vào được Tháp Trung Tâm đây? Chúng tôi làm thế nào… gặp được Chúa Tể Sinh Mệnh? Khi tôi tiếp tục chiến đấu, lòng tôi không khỏi bắt đầu hoảng loạn. Tôi thà tự sát một nghìn lần với chương trình ND tự hủy còn hơn thất bại ở đây!
“Tỏa định quang thúc!” Giọng của Dương Quang vang lên giải cứu. Bầu trời như thể ngập tràn pháo hoa. Một cột sáng khổng lồ từ trên trời bắn xuống và chia làm vô số những tia sáng bay đi khắp nhau. Mỗi tia sáng biến mất lại tương đương với một NPC ngã xuống. Kết quả của 100 tia sáng là quảng trường đã quang đãng hơn so với vẻ chật ních NPC lúc trước.
“Vương Tử, đi theo tôi!” Kenshin tóm lấy tay tôi và kéo tôi về phía trước. Sau khi tôi tỉnh khỏi cơn sốc, tôi quay lại và thấy những người đồng hành vẫn đang tiếp tục chiến đấu.
“Nhưng mọi người…” Tôi lập tức gắng dừng bước chân lại. Tôi không muốn bỏ lại bạn bè còn đang chiến đấu, mọi người vẫn đang giúp tôi chặn sự truy sát của đám NPC kia mà… Tuy nhiên Kenshin lại vẫn không dừng bước ; anh dùng lực kéo tôi chạy lên xa hơn. Sức mạnh của tôi chẳng thể nào bì được với anh… Thành ra tôi cứ thế bị lôi đi.
Kenshin đột nhiên dừng chân, làm tôi đâm sầm vào lưng anh. Tôi nghi ngờ nhìn về phía trước. Ở đó có 4 NPC chiến binh có vẻ thuộc cấp BOSS đứng chắn trước cửa. Kenshin lộ vẻ mặt cực kì bình tĩnh. Anh buông tay tôi ra và rút thanh katana ra, tiến lên phía bốn chiến binh kia.
“Chúa Tể Sinh Mệnh giao cho cậu đó,” Kenshin nói trước khi đi, “Hạnh phúc của Dương Quang… cũng giao hết cho cậu.”
Tôi rùng mình mạnh và quay đầu lại nhìn những người đồng hành với tôi vẫn đang giữa trận chiến máu tanh… Tôi phải bỏ lại bạn bè, một mình ra đi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.