1/2 Prince

Chương 7: Tấn công ngoài đời thật




Nhân vật của tôi quả nhiên không thấy đâu nữa, Vương Tử thực sự biến mất rồi! Tôi tháo mũ bảo vệ chơi game ra, rồi tức giận quăng nó đi…
“Á…” Một tiếng hét thảm thiết vang lên, theo sau là tiếng vật nặng ngã bịch xuống đất.
“Ối, Dương Danh, không phải lỗi của chị đâu nhé. Là do mày tự nhiên đi qua bị mũ bảo vệ đập trúng thôi nhé.” Tôi càng nói càng thấy tội lỗi. Tôi nhìn thằng nhỏ Dương Danh đang nằm vật ra thành hình chữ đại trên ngưỡng cửa, trên mặt còn hằn rõ vết mũ bảo hiểm màu đỏ.
“Phải, phải, phải. Mũ bảo hiểm của bà tự mọc cánh bay rồi tương trúng vào mặt thằng này.” Dương Danh nghiến răng nghiến lợi nói, tự mình đứng lên.
“Xin lỗi mà.” Tôi ấn hai ngón trỏ vào nhau và lộ vẻ cực kì vô tội oan khuất.
“Bà giả bộ đáng thương cho tôi xem cũng không khác gì tôi giả bộ thư sinh cho bà xem: chẳng có tác dụng gì hết,” Dương Danh bực tức nói.
Nếu đã vậy… Tôi nhảy chồm lên, chỉ ngón trỏ vào giữa mũi thằng em tôi, không khách khí nói, “Thế thì được rồi. Chị mày đang tức lắm đây, mày khôn hồn thì biến đi cho khuất mắt chị. Còn không tối nay chị cho mày ăn thịt chuột!”
“Ồ, thế cơ à?” Dương Danh lạnh lùng đáp, “Vậy được, em biến ngay cho khuất mắt bà chị đây. Chắc em cũng khỏi cần nhắc lại cho chị điều Tiểu Long Nữ muốn nói rồi.”
Nghe vậy, tôi lập tức đổi nét mặt thành dịu dàng hiền thục nói, “Em trai nhỏ đáng yêu của chị, tối nay em muốn ăn gì nào? Hay là khai vị bằng tôm hùm ướp lạnh, sau đó ăn bít tết với sốt gan ngỗng nhé? Rồi ăn tráng miệng bằng món bánh anh đào nướng rượu trắng hoàn hảo của chị, uống cùng với cà phê Lam Sơn thượng hạng được không?”
Dương Quang nghe vậy liền gật gù, “Được ăn đêm nữa thì càng tốt.”
Cái thằng được voi đòi tiên chết tiệt này. Tôi dằn nỗi lòng muốn nấu chín thằng em thành bữa khuya xuống, cố nặn ra nụ cười, “Ăn khuya cũng không thành vấn đề.”
“Tiểu Long Nữ nói Tà Linh và Du đã bắt đầu điều tra chân tướng tình hình hiện tại khi nhân vật của bọn họ biến mất. Bọn họ cũng phát hiện ra ý định của Hải Dương Chi Tâm, nhưng bọn họ không hề hé miệng để thuận tiện ngấm ngầm tra IP của hắn.” Sau khi nghe được ăn khuya, thằng nhóc Dương Danh cuối cùng cũng bắt đầu nghiêm túc truyền đạt lời trăn trối… á nhầm, ý tôi là lời muốn nói của Tiểu Long Nữ.
“Bọn họ tìm ra hắn rồi?” Tôi vội hỏi. Long Điển! Ngươi khôn hồn thì đừng để bị tìm thấy! Nếu không ta nhất định sẽ… dùng những biện pháp không bút nào tả xiết để xử ngươi!
“Bọn họ hiện tại đang đấu với hắn.” Dương Danh cau mày. “Hai người đó đang ở trụ sở chính của Đệ Nhị Sinh Mệnh, đấu trí trên mạng với Long Điển. Em nghe nói kĩ năng hack máy tính của Trác ca ca được ra phết.”
“Vậy chúng ta làm được gì đây?” Tôi có hơi lo. Nếu chúng tôi để Long Điển chạy thoát được, thì chẳng phải Chúa Tể Sinh Mệnh sẽ mãi mãi bị Long Điển kiểm soát sao?
“Chị biết sử dụng máy tính không?” Dương Danh lạnh lùng hỏi.
“Có chứ, chị biết mở máy, vào mạng, còn biết cả chơi game online nữa nhá,” Tôi tự tin đáp.
Tuy nhiên, Dương Danh lại lộ ra vẻ mặt “thua chị luôn” rồi dùng giọng đau đầu hỏi, “Bà chị tưởng chỉ cần bật máy lên rồi tắt máy đi là có thể giúp chúng ta tìm ra được tung tích Long Điển sao?
“Hiện tại, chúng ta chỉ có thể chờ bọn họ gọi tới thôi.” Dương Danh nhìn xa xăm… Ơ điện thoại ở xa thế cơ à?
Reng… Reng… Reng!
“…Em này, mày giỏi quá cơ.” Tôi xúc động tới ôm chầm lấy nó rồi điên cuồng lắc người nó. Đoạn, tôi bấm phím điện thoại để nhận cuộc gọi.
Giọng Tiểu Long Nữ lập tức rung trời vang lên khắp phòng, “Tên đầu heo Vương Tử có ở đây không?”
“Này, em quên không hỏi tôi có ở đây không à?” Nghe được giọng cô nàng trong mộng, Dương Danh lập tức nhảy chồm tới trước cái điện thoại oán thán.
“Biến đi. Tôi phải bàn chuyện đe dọa tới mạng người với Vương Tử.” Tiểu Long Nữ không thương tiếc xùy nó đi.
Tiểu Long Nữ còn nói được câu muốn “bàn chuyện” với tôi á? Nhất định có sự chẳng lành rồi. Tôi nuốt nước miếng hỏi, “Sao vậy? Trừ việc bảo tôi lấy sắc dụ Long Điển, thế nào tôi cũng nghe.”
“Đi chết đi. Nếu muốn lấy sắc dụ người thì cũng phải là mĩ nữ ngực cup D tôi đây đi dụ. Cậu* á? Em gái tránh sang một bên đi.” Tiểu Long Nữ cực kì tàn nhẫn cứa vào vết thương lòng của tôi.
(*nhân xưng từ chương này trở đi sẽ có sự thay đổi do mọi người ra ngoài đời thật. Mong bạn đọc bỏ quá. Nếu bạn đọc không hài lòng hay có cách nào tốt hơn, mời liên hệ để sửa chữa. – meomeo)
Tôi cúi đầu nhìn bộ ngực cup A của mình rồi chua chát nói, “Con gái là phải xem nội tâm, có biết không?”
“Ừm, cup D!” Dương Danh không biết từ đâu lôi ra một cuốn sổ tay, dùng hết tốc lực ghi lại Tiểu Long Nữ ngực cỡ D. Đã thế nó còn bồi thêm một câu, “Bà chị, ngực bà là cup A-, không phải cup A đâu!”
“Ờ đấy, xem nội tâm, nhưng cũng phải nhìn qua cup D này nhé.” Tiểu Long Nữ một chưởng cuối đánh tan nát lòng tôi.
“Cậu gọi là để so cỡ ngực với tôi hay gọi tôi tới giúp đây?” Tôi nghiến răng hỏi.
“À đúng rồi.” Tiểu Long Nữ đột nhiên nghiêm túc trở lại, “ Chúng tôi đã truy ra được chỗ của Long Điển rồi, hơn nữa kẻ này đã hoàn toàn kiểm soát được Đệ Nhị Sinh Mệnh rồi. Hiện tại, cả Đệ Nhị Sinh Mệnh đều rơi hết vào tay Long Điển, công ty bên tôi cũng không cách nào xâm nhập vào được nữa.”
“Dương Quang và Kenshin?” Tôi đột nhiên nghĩ tới hai người họ. Chẳng phải Tiểu Long Nữ đã nói là có thể tải hai người họ xuống trữ ở nơi khác sao?
“Bị kẹt trong Đệ Nhị Sinh Mệnh rồi. Chuyện xảy ra quá đột ngột. Bên tôi trở tay không kịp, không cứu họ được…” Giọng Tiểu Long Nữ trầm xuống.
Dương Quang và Kenshin kẹt trong đó? Không thể nào, tôi muốn đi cứu họ! Tôi nhảy dựng lên, nắm chặt lấy điện thoại, “Long Điển đang ở đâu? Sao cậu nói là đã truy ra chỗ của hắn rồi?”
“Cậu và Vô Tình tới trạm truyền tống tức thời gần nhất ngay và truyền tống tới trụ sở gần nhất của chúng tôi đi. Tôi đã báo với những người khác trên mạng, bọn họ cũng lần lượt tới rồi. Mau tới đi. Chúng tôi sẽ đợi các cậu một giờ nữa. Sau một giờ, chúng tôi buộc phải xuất phát. Bằng không, Long Điển có thể sẽ đổi địa điểm mất. Cậu có nghe không, Vương Tử? Một giờ đó…”
Một giờ! Tôi lập tức túm gáy cổ áo Dương Danh rồi, một cước đạp tung cửa nhà và một tay vồ lấy chùm chìa khóa, tôi nhảy lên chiếc mô tô bay đặc chế của mẹ. Tôi đút chìa vào lỗ khóa rồi khởi động máy…
“Chị, chị đã đi mô tô bay bao giờ chưa đấy?” Dương Danh run rẩy hỏi.
Tôi dùng cả hai tay buộc tóc lại thành đuôi ngựa, rồi mặc áo gió và đeo kính bảo hộ vào. Không quay đầu lại, tôi hỏi, “Dương Danh, bên nào là chân ga, bên nào là phanh xe?”
“Chị, xuống xe ngay cho em!”
“À, tìm ra rồi.” Vậy bên phải chắc là ga rồi! Tăng tốc thôi!
“Không, không, không, em không muốn tóc còn xanh đã vội lìa đời đâu~”
Dưới tiếng gào thảm thiết của Dương Danh, tôi phóng chiếc mô tô bay về phía trạm truyền tống. Trụ sở của Đệ Nhị Sinh Mệnh ở thủ đô còn trạm truyền tống gần nhà tôi nhất cũng phải chạy xe 45 phút mới tới. Sau đó, tôi còn phải tốn 10 phút truyền tống tới thủ đô và chạy xe thêm 15 phút nữa mới tới phố chính… Mà đây còn phải với điều kiện là không bị chậm trễ, không gặp đèn đỏ, không phải xếp hàng ở trạm truyền tống.
“Chị, có đèn đỏ!” Dương Danh gào tướng lên.
“Vượt!”
“Chị, có tắc đường!”
“Phóng xuyên qua!”
“Hu hu hu, hương hỏa Phong gia sắp tàn tới nơi rồi. Bố mẹ thân yêu, con trai bất hiếu làm hai người thất vọng rồi.”
~*~
Trong trụ sở của Đệ Nhị Sinh Mệnh…
“Tôi chưa từng nghĩ có một ngày tôi lại phải hợp tác với thầy,” Trác Linh Bân lạnh nhạt nói. Anh rất bất mãn với kẻ trước mặt, nhưng hắn ta đúng là có khả năng tốt. Mẫn Cư Văn chưa từng động vào máy tính bao giờ cũng vẫn nghĩ ra được cái bẫy để dụ Long Điển lọt lưới… Anh cũng không khỏi bội phục hắn ta.
“Vì Vương Tử.” Mẫn Cư Văn cũng dài mặt ra. Trừ Vương Tử ra, không người nào có thể khiến anh bất chấp tất cả.
“Hai người, ra ngoài lựa trang bị đi.” Tiểu Long Nữ… không, phải gọi cô là Long Thủy Hàm mới đúng, con gái duy nhất của chủ tịch Đệ Nhị Sinh Mệnh, bước vào trong phòng.
“Thủy Hàm, con nhất thiết phải tự thân đi sao? Thằng nhãi Long Điển đó không dễ đối phó. Bố chỉ sợ lần này nguy hiểm rất cao.” Một ông bác cường tráng khoảng 50 tuổi lo lắng nói.
“Bố, con phải đích thân đi. Sự việc này là do Long Điển biểu ca gây ra, vậy con nhất định phải tự thân giải quyết.” Long Thủy Hàm hết siết rồi lại thả nắm tay. Nếu không phải vì ước nguyện ngu ngốc trước đây của cô, Long Điển biểu ca cũng không thiết kế ra Đệ Nhị Sinh Mệnh, anh ấy càng không tạo ra nhiều đại họa thế này… Mặc dù cô vẫn không biết tại sao anh họ Long Điển dịu dàng lúc trước lại có thể trở thành thế này.
“Nhưng cục cưng à, bố sẽ rất lo cho con đó.” Ông Long* đột nhiên quên hết thân phận chủ tịch của mình mà nhào tới níu tay áo con gái, làm mặt đáng thương.
(*Ông Long: Trong bản convert là “Long Ba”, Ba ở đây nghĩa là bố. Tôi cảm thấy từ này khá kì quái, đưa vào truyện thì hơi có vấn đề, nên tôi sử dụng từ “ông” đứng trước cho truyện mang tính thuần Việt hơn. Bạn đọc nếu không đồng tình, hoặc có cách dịch hay hơn, mời góp ý để sửa chữa – nhóm PR và meomeo.)
Long Thủy Hàm lạnh lùng liếc nhìn bố mình. Sau khi đã dùng ánh mắt chết người dọa ông bố mình chạy tới góc phòng trốn, cô ngoắc tay bảo Trác Linh Bân và Mẫn Cư Văn đi theo cô. Bọn họ đi thẳng tới đại sảnh, nơi Long Thủy Hàm lộ nụ cười lạnh lùng ác độc và chỉ vào từ món vũ khí một.
“Giáp nhẹ bảo vệ. Không chỉ tăng khả năng phòng vệ, mà một khi mặc vào thì độ linh hoạt cũng tăng rất lớn. Sau khi vận vào người, mấy anh có thể thực hiện những động tác khó mà bình thường không làm được.
“Găng tay cường lực. Tên cũng như tác dụng, giúp tăng sức mạnh của các anh lên rất nhiều. Đấm vỡ vài bức tường cũng không khó khăn gì nếu có cái này.
“Bốt nhảy. Sau khi đeo vào, khả năng bật nhảy của các anh cam đoan sẽ tăng mạnh. Người khỏe mạnh còn có thể nhảy cao hơn mười mét.
“Súng quang*. Có thể bắn mười phát một giây.”
(*Súng quang: thời đại này con người sử dụng vũ khí dùng quang năng. Nghĩa là súng bắn ra tia sáng, kiếm phát sáng. Tôi vốn muốn sử dụng từ la-ze, nhưng nghĩ lại thì thấy có vẻ không đúng lắm, nên tôi tạm thêm chữ ‘quang’ đằng sau vũ khí, mong bạn đọc bỏ quá. – meomeo)
“Ngón trỏ của anh chưa bao giờ chuyển động được mười lần trở lên trong một giây.” Mẫn Cư Văn lạnh lùng ngắt lời ‘vọng tưởng’ của Long Thủy Hàm, còn bồi thêm, “Hơn nữa anh cũng chưa bắn súng bao giờ.”
“Ờ, lí thuyết thì vậy đó.” Long Thủy Hàm xấu hổ giải thích, “Còn có vũ khí được Lực Lượng Đặc Chủng gửi tới nữa. Em tốn bao nhiêu công mới lấy được chúng đó. Còn có kiếm quang nữa. Mấy anh dùng kiếm cũng được.”
“Hầyyy, cô đưa súng cho người không biết dùng thì súng tốt cỡ nào cũng vô dụng thôi.” Mẫn Cư Văn lắc đầu.
Đoàng. Đoàng. Trác Linh Bân dễ dàng nạp đầy năng lượng cho súng. Sau khi xem xét xem súng có ngon lành không, anh nâng súng lên thẳng tay bóp cò. Từng chậu cây cảnh cách đó cỡ 10 mét lập tức vỡ nát.
Sau khi Du khép được cái miệng đang há hốc ra, anh chỉ biết lắp bắp hỏi, “Cậu là khủng bố à? Bắn súng chính xác như vậy, giết vài người chắc cũng không khó gì nhỉ?”
“Thầy nói thử xem?” Trác Linh Bân vỗ vỗ khẩu súng, trừng mắt nguy hiểm nhìn thẳng vào tình địch của mình.
“He he, Vương Tử ca ca chưa tới mà Du ca ca và Tà Linh ca ca đã náo loạn rồi.” Một cô gái xinh đẹp đột nhiên bước qua cánh cửa, khí chất rất nho nhã và trầm tĩnh. Theo sau cô là một nam một nữ. Nam đeo kính gọng vàng, dáng vẻ rất thư sinh văn nhã. Nữ tóc tơ xõa dài, dáng vẻ rất có khí chất.
Long Thủy Hàm, Mẫn Cư Văn và Trác Linh Bân cùng dò hỏi nhìn ba người kia. Cuối cùng Long Thủy Hàm mới cau mày hỏi, “Cô là ai?”
Cô gái mím miệng khẽ cười, “Em là Doll. Chị là Tiểu Long Nữ tỉ tỉ phải không?”
“Dol!? Trời đất ơi, em đúng là…” Long Thủy Hàm lượn vòng vòng xung quanh Doll rồi lại cảm thán nói, “Em đúng là công chúa rồi.”
“Đương nhiên ngài là công chúa, chẳng lẽ lại có công chúa giả sao?” Người phụ nữ đằng sau cong môi bật cười.
Long Thủy Hàm dò xét người phụ nữ đó, rồi như thể không tin được hỏi, “Vũ Liên đại tẩu?”
“Vậy anh chắc hẳn là Đông Khải rồi.” Mẫn Cư Văn mỉm cười gọi tên người nam kia.
Vũ Liên và Đông Khải cùng gật đầu, thừa nhận danh tính.
“Quả là công chúa, em đến nhanh thật đấy!” Long Thủy Hàm lứu lưỡi kinh ngạc. Bọn họ chắc là dùng trạm truyền tống riêng để tới đây rồi. “Mọi người tới đây lựa vũ khí luôn đi.”
“Tôi không nghĩ đó là ý hay đâu. Doll mà cũng muốn đi? Nguy hiểm lắm. Là công chúa, chắc Doll không biết sử dụng vũ khí hay đánh đấm gì đâu…” Đang nói dở chừng, Mẫn Cư Văn bỗng thấy Doll nâng khẩu súng lớn nhất, dùng vài động tác nhỏ tháo chốt an toàn. Con bé còn lộ vẻ mặt tán thưởng khẩu súng.
“Súng tốt đấy Tiểu Long Nữ tỉ tỉ.” Hào quang tỏa ra từ mắt Doll. “Tiếc là không có nhiều thời gian. Nếu không em đã có thể cải tiến một chút để khẩu súng này bắn ra ánh sáng mạnh hơn rồi.”
“…” Tiểu Long Nữ và Mẫn Cư Văn đều há hốc mồm.
Đông Khải húng hắng ho rồi giải thích, “Công chúa cũng phải học rất nhiều kĩ năng từ lúc nhỏ, trong đó có cả kĩ năng sử dụng vũ khí để tự vệ.”
Long Thủy Hàm cười ngu ngơ rồi tiếp tục giới thiệu vũ khí, “Đây là khiên cầm một tay. Đường kính của nó chỉ khoảng ba mươi tới ba mươi lăm phân thôi. Đây là một cái khiên nhỏ đeo vào tay trái mọi người để chặn các loại tia sáng.
“Được rồi mọi người, mau đeo chúng vào hết đi!”
“Có cái nào cỡ lớn không?” Một giọng thô và hào sảng vang lên.
“Anh Lang!” Mẫn Cư Văn vui vẻ gọi lên người đó.
“Tất cả Phi Thường Đội tới cả rồi à?” Li Thiên Lang cười ngoác tới tận mang tai.
“Anh Lang!” Vũ Liên vừa hét lên vừa nhào vào lòng Lí Thiên Lang như mọi khi, không một chút do dự.
“Vũ Liên.” Lí Thiên lang dịu dàng ôm lấy người trong lòng. Hai người chỉ nhìn nhau trong im lặng, như thể muốn khắc hết dung mạo của người kia vào trong lòng. Mặc dù đây là đời thật nhưng đối với hai người họ thì cũng không khác gì trong Đệ Nhị Sinh Mệnh.
“Vương Tử vẫn chưa tới!” Mẫn Cư Văn cau mày, ánh mắt hi vọng của anh rất rõ ràng.
Em ấy sẽ không tới kịp. Trác Linh Bân từ dưới đáy lòng đã hiểu rõ điều này. Một giờ đơn giản là không đủ để Tiểu Lam chạy từ nhà em tới. Tuy nhiên, anh không nói gì. Anh cũng mong Tiểu Lam không tới… Đây là đời thật, một thế giới mà bị thương cũng là thật mà bị chết cũng là thật. Anh chỉ mong Tiểu Lam sẽ không mạo hiểm, anh cũng hi vọng cô không bị thương tích gì!
Trác Linh Bân nhắm mắt rồi thì thào một câu, “Anh sẽ giúp em đòi lại công lí với Long Điển.”
Khi Trác Linh Bân mở mắt ra, anh phát hoảng khi thấy khuôn mặt bự chảng của Mẫn Cư Văn ở khoảng cách rất gần. Trái tim anh nảy mạnh lên một cái. Tuy nhiên, anh sẽ không lộ ra điểm yếu với Du. Mặc dù kinh ngạc, anh chỉ hơi nheo mắt lại.
“Cậu đang nghĩ cái gì thế?” Mẫn Cư Văn cực kì nghi ngờ. Có thể khiến Trác Linh Bân biểu lộ vẻ mặt “Anh sẽ hi sinh vì em” thì chỉ có Vương Tử mới làm được thôi. Tuy nhiên, thấy cậu ta lộ vẻ mặt như vậy lúc này, Mẫn Cư Văn lại cảm thấy có gì rất không ổn. Có lẽ nào Vương Tử… sẽ không tới?
“Không phải việc của thầy.” Trác Linh Bân tránh đầu đi. Anh cũng không muốn Tiểu Lam gặp thằng cha này… dù ngày nào bọn họ cũng thấy mặt nhau trên giảng đường.
Mặc dù lo lắng như vậy, Mẫn Cư Văn cũng không làm gì được Trác Linh Bân. Anh có nên dùng danh phận “giáo sư” để bắt “học sinh” nghe lời không nhỉ? Thôi bỏ đi, Trác Linh Bân mà chịu gọi anh một tiếng giáo sư thì trời sụp được luôn.
Mẫn Cư Văn lập tức quay sang Long Thủy Hàm, “Vương Tử sẽ đến phải không?”
“Cha đó còn có thể không đến được sao?” Long Thủy Hàm bực bội đáp. Vương Tử chạy khỏi nhà mà không thèm gác máy. Làm sao Vương Tử lại không đến chứ?
“Vương Tử vẫn chưa tới sao?” Một giọng sắc bén và rõ ràng truyền tới.
Đám người quay đầu ra nhìn kẻ vừa lên tiếng, chỉ thấy một cậu trai không cao lắm, hơn nữa còn có vẻ rất đáng yêu bước tới. Ai vậy?
“Cậu chẳng lẽ là Minh Hoàng à?” Mẫn Cư Văn vật lộn trong đầu tìm một người có khả năng. Cuối cùng, anh chỉ có thể kết luận như vậy.
Trác Linh Bân lạnh lùng trừng mắt nhìn Mẫn Cư Văn, châm chọc nói, “Lạ nhỉ. Là ‘anh trai’ của Minh Hoàng mà tôi lại không nhận ra kẻ trước mặt là ‘em trai’ tôi cơ đấy.” Dù vậy anh cũng phải công nhận, cậu trai trước mặt trông cũng có vẻ gì tương tự như Minh Hoàng.
“Không, tôi không phải Minh Hoàng.” Cậu trai cười nhẹ rồi lập tức nói đáp án. “Tôi là Nam Cung Túy.”

Long Thủy Hàm khó lắm mới mở miệng ra đáp được, “Cậu là Nam Cung Túy? Có bằng chứng gì không?”
Cậu trai sững người một thoáng. Còn cần bằng chứng nữa sao?
“Vậy được rồi, để tôi hỏi cậu. Kẻ thù lớn nhất của cậu là ai? Người quan trọng nhất với cậu là ai? Tính cách đặc trưng nhất của Vương Tử là gì?” Long Thủy Hàm nghiêm túc hỏi.
“Kẻ thù lớn nhất của tôi là Phạm, người quan trọng nhất của tôi là em gái nhận Dục Băng Phượng Hoàng, tính cách đặc trưng nhất của Vương Tử là…” Cậu trai cau mày rồi mới nói, “Không biết cô muốn nhắc tới tính háu ăn, tính cố chấp hay bệnh mù hướng của cậu ta?”
Chắc là tất cả mấy tính đó… Mọi người đều nghĩ thầm.
Long Thủy Hàm kinh ngạc thét lên, “Cậu đúng là Nam Cung Túy thật rồi! Trời đất ơi, thế giới này toàn sự dị thường! Làm sao có thể biến một anh đẹp trai lạnh lùng ngời ngời như thế một cậu bé dễ thương thế này?”
Một vẻ bất đắc dĩ hiện lên trên nét mặt Nam Cung Túy, và anh có chút ngượng ngập nói, “Tôi chỉ làm mình cao hơn và làm mặt góc cạnh hơn trong game thôi mà… Còn mấy người nữa, đừng đánh giá tôi qua ngoại hình. Tôi đã 25 tuổi rồi, lớn hơn Vương Tử nhiều đấy.”
“25 tuổi? He he…” Long Thủy Hàm cười lớn, bởi người trước mặt cô chỉ như 15 tuổi. “Thôi kệ, cậu vẫn phải tự chọn vũ khí đi, không còn nhiều thời gian đâu.”
Nam Cung Túy gật đầu, và rồi tự trang bị cho mình vũ khí và áo giáp. Vẻ mặt anh trông tỉnh bơ như thể đã đối diện với chúng mỗi ngày.
Mẫn Cư Văn không khỏi mở miệng hỏi, “Cậu đã mặc thứ này bao giờ chưa?” Tại sao ai cũng giống như khủng bố quen dùng áo giáp vũ khí hết vậy?
“Tôi là cảnh sát!” Nam Cung Túy nhẹ nhàng nhả một lời… làm quai hàm tất cả mọi người rụng hết xuống. Trên đời còn có cảnh sát nào nhìn ít giống cảnh sát như cậu chàng này sao?
Bấy giờ, chỉ còn 20 phút nữa là tới giờ xuất phát!
“Tiểu Long Nữ? Cô là Tiểu Long Nữ?” Lại thêm một người nữa xuất hiện. Mọi người đều quay đầu lại nhìn. Đó là một cô gái có vẻ rất linh lợi hoạt bát. Nhưng bấy giờ vẻ mặt cô gái đang tái nhợt cả đi, người cô run lẩy bẩy. Mắt cô vằn tia máu, chứng tỏ cô đã khóc rất nhiều.
“Cô là?” Lúc này, Long Thủy Hàm không dám đoán danh tính của người trước mặt nữa mà thận trọng cẩn thận hỏi.
“Tôi là Tình Thiên. Tiểu Long Nữ, tình hình thế nào rồi? Có chuyện gì xảy ra với Dương Quang rồi?” Tình Thiên điên cuồng hỏi một tràng. Long Thủy Hàm chưa kịp trả lời thì cô đã sụp xuống sàn tự hỏi, “Có lẽ nào, có lẽ nào Dương Quang thực sự đã… chết rồi?”
Thấy Tình Thiên đang sợ muốn chết, Long Thủy Hàm tái mặt và vội phân bua, “Tình Thiên, đừng nghĩ quá nhiều. Dương Quang và Kenshin vẫn đang ở trong Đệ Nhị Sinh Mệnh. Chỉ là Đệ Nhị Sinh Mệnh tạm thời đang bị phong tỏa nên chúng ta mới không vào được thôi.”
Tình Thiên nghe vậy liền sốt sắng ngẩng đầu lên hỏi, “Thật sao? Liệu Chúa Tể Sinh Mệnh và Long Điển có hại anh ấy không?”
“Không, tuyệt đối không đâu!” Long Thủy Hàm tự tin đáp, “Chúa Tể Sinh Mệnh tuyệt đối không làm hại kẻ cùng giống như hắn đâu.”
“Vậy, vậy thì tốt rồi.” Tình Thiên gạt lệ đi. Cô đứng dậy từ dưới sàn và lấy lại được sức lực. Cô hét lên, “Tôi muốn đi cùng mọi người. Tôi cũng muốn cứu Dương Quang.”
“Được!” Long Thủy Hàm kiên định nói rồi chỉ đống trang bị, “Vậy đi chọn trang bị đi!”
Tình Thiên yên lặng không nói gì mặc trang bị vào người.
“…Tôi cũng đi,” Một giọng lạnh lùng vang tới, “Không cần hỏi. Tôi là Lãnh Hồ.”
Mọi người đều quay đầu nhìn Lãnh Hồ và, dù hiện tại cậu ta mặc đồng phục của học sinh cấp 3, mọi nười cũng đã miễn dịch với đủ loại bề ngoài quái lạ rồi. Tiểu Long Nữ cũng chỉ đống trang bị, “Mặc vào đi!”
Lãnh Hồ không nói thêm gì. Sau khi mặc trang bị lên người, cậu ta chậm rãi chọn vũ khí thuận tay nhất.
Bấy giờ, chỉ còn 10 phút nữa là xuất phát!
Từng người một mặc bộ trang bị mà Long Thủy Hàm đã cẩn thận chuẩn bị lên người. Mẫn Cư Văn vừa mặc đồ vừa liên tục nhìn về phía cánh cửa, chỉ hi vọng cậu ấy sẽ xuất hiện, hi vọng một cậu trai tóc trắng trong mơ anh còn thấy sẽ chạy vào… Đương nhiên, ngoài đời thật chắc Vương Tử không thể tóc trắng được rồi.
“Hết giờ rồi, đi thôi.” Long Thủy Hàm đếm ngược thời gian trên chiếc đồng hồ treo tường, đếm từng giây theo chiếc kim đánh tin cậy kia dịch chuyển sang chấm bên cạnh. Một giờ đã trôi qua rồi, vậy mà đến cô cũng chẳng thấy chuyện gì. Cô chỉ có thể bảo mọi người xuất phát thôi. Sao cậu ta còn chưa tới?
“Đợi đã, đợi đã, Vương Tử còn chưa tới mà!” Mẫn Cư Văn sốt sắng hét lên.
“Chúng ta phải xuất phát trong vòng một giờ. Chính anh bảo vậy mà?” Long Thủy Hàm bình tĩnh nói. Cô tuyệt đối không thể để Long Điển biểu ca trốn mất rồi gây ra rắc rối lớn hơn được… Có siêu máy tính Chúa Tể Sinh Mệnh trong tay, thật quá nguy hiểm.
“Phải.” Mẫn Cư Văn không còn cách nào, đành thừa nhận. Lí trí bảo anh không thể trì hoãn được nữa, nhưng, nhưng Vương Tử…
“Đi thôi!” Long Thủy Hàm thốt lên.
“Con gái, cẩn thận nhé!” Ông Long nói lời vĩnh biệt, dùng khăn tay gạt nước mắt. Đoạn, ông nghiêm túc nói, “Thằng nhỏ Long Điển đó, bố giao hết cho con.”
“Con biết rồi. Yên tâm đi bố; con sẽ bắt được Long Điển biểu ca và đưa anh ấy về.” Long Thủy Hàm quay sang nhìn bố nói lời đảm bảo. Rồi cô dẫn tất cả mọi người lên chiếc ô tô bay của cô. Sau đó, xe bắt đầu lăn bánh.
Quẹo một đường cua đẹp mắt, bọn họ ra khỏi bãi đỗ xe. Long Thủy Hàm nhấn ga và họ lao đi như sét giật!
“Tiểu Long Nữ, phóng chậm thôi!” Những người ngồi đằng sau lắc qua lắc lại, sợ đến tim muốn vọt ra ngoài. Đương nhiên bọn họ cũng chẳng cần biết tên thật của cô là gì mà chỉ điên cuồng gào cô chạy chậm lại đến đau cổ!
“Đã chậm lắm rồi đấy!”
“Hầyyy, kĩ thuật chạy xe của con gái yêu vẫn tốt ghê!” Ông Long ngưỡng mộ nói, “Cái xe đua và trường đua trước đây mua cho nó chơi quả không uổng phí!
“Long Điển… Hầyyy, đành giao thằng nhóc đó cho con gái yêu vậy.” Ông Long quay lại và chuẩn bị xử lí công việc thường ngày chất cao như núi thì…
Tiếng kính vỡ đột nhiên vang lên từ phía sau. Không, phải nói là tiếng kính nổ mới đúng! Cổng trước công ty của ông vốn là kính chống đạn rộng hơn 20 mét trải từ trần xuống nền đấy. Ông Long rõ ràng nghe thấy tấm kính đó đã anh dũng hi sinh rồi.
“Mô, mô tô bay?” Một nhân viên hét lên, miệng há hốc ra vì kinh ngạc.
Ông Long bình tĩnh quay lại, không để ý đám nhiên viên đang hỗn loạn kia. Ông chậm rãi ngẩng đầu nhìn chiếc mô tô bay đã đâm vỡ cửa kính chống đạn. Trên chiếc xe đó có hai người ngồi. Một cậu chàng rất điển trai ngồi đằng sau mặt tái đi vì sợ, môi tím lại, ông Long quyết định lơ luôn thằng nhãi này.
Tuy nhiên, người đang ngồi trên vị trí lái xe lại là một nhân vật thú vị. Đó là một kẻ đầy khí chất khoác áo gió, mặc quần bò, tóc dài cột lại thành đuôi ngựa đằng sau, đeo kính chắn gió trên mặt… Một cô gái!
Ông Long “À há!” một tiếng bởi ông biết danh tính của kẻ mới đến. Chẳng phải chính là người đại diện trong Đệ Nhị Sinh Mệnh của ông đây sao? Trong Đệ Nhị Sinh Mệnh chỉ có mình cô ta là… Bọn thanh niên gọi là gì? À đúng rồi, nhân yêu!
“Tiểu Long Nữ đâu?” Cô nàng đẹp trai kia hỏi.
“Bắt lấy này.” Ông Long lôi ra một vật giống như hình đĩa. “Có thấy chấm tròn màu lục trên máy lần vết không?”
Cô gái gật đầu, có vẻ đã hiểu nhưng thực sự chẳng hiểu gì sất.
“Cô biết đấy, đó chính là những người cô muốn tìm. Bọn họ vừa mới đi thôi, cô nên tận dụng thời cơ mà mau đuổi theo họ. Ai mà biết được, có lẽ cô sẽ đuổi kịp họ không lâu sau khi họ tới nơi,” Ông Long có lòng tốt chỉ dẫn.
Cô gái nhận thiết bị dò tìm và thảy cho chàng trai ngồi sau. Đoạn, cô ta vừa nổ máy, vừa hướng dẫn chàng trai, “Dương Danh, mày quan sát cái đĩa đó rồi chỉ đường cho chị.”
Lại một đường cua đẹp mắt, cô gái bay qua đống thủy tinh nát vụn vốn là tàn tích của tấm kính vỡ. Trước khi biến mất dạng, cô ta còn lễ phép nói với ông Long, “Cảm ơn bác nhé.”
“Có vẻ mình nói nhầm rồi. Với tốc độ như vậy, cô ta có lẽ sẽ đuổi kịp con gái mình ngay thôi, con bé đó nhấn ga suốt đường đi mà.” Ông Long cảm thán nhìn theo chiếc mô tô bay.
Đúng là một cô gái phóng khoáng quá. Bảo sao cô ta có thể quyến rũ bao nhiêu trai gái khi làm nhân yêu. Ông Long lắc lắc đầu, “Thật tiếc mình chỉ có một đứa con gái. Nếu không mình nhất định đưa con bé đó về làm con dâu. Thật đáng tiếc quá…”
~*~
“Dương Danh, chúng ta đi đường nào?” Tôi sốt sắng hỏi. Tiểu Long Nữ chết tiệt. Đợi tôi một chút thì chết cô à? Tôi chỉ tới muộn có ba phút thôi mà!
“Đi thẳng tới ngã ba đằng trước rồi rẽ phải,” Dương Danh hét vào tai tôi khi thằng bé cố sống cố chết bám chặt lấy tôi.
“Được!” Tôi bẻ tay lái một lần nữa. Xông lên!
“Hu hu hu, mẹ ơi là mẹ, sao không dưng mẹ lại cải tiến mô tô bay làm gì? Tốc độ thế này còn nhanh hơn cả xe đua ấy chứ!” Dương Danh đằng sau tôi thảm thiết gào lên.
Một lúc sau, tôi liên tục hỏi trong hoảng loạn, “Dương Danh, chúng ta đã đuổi kịp chưa?”
“Đuổi kịp hay không để sau đi. Chị, cảnh sát đang đuổi theo đó!” Dương Danh rống lên, và tiếng còi cảnh sát inh tai cũng lọt tới tai tôi.
“Hừ!” Dù có là cảnh sát cũng không thể ngăn tôi dạy cho Long Điển một bài học đâu! Tôi cười lạnh. Làm sao cảnh sát đuổi kịp được chiếc mô tô bay mà mẹ tôi đã chuyên tâm cải tiến cơ chứ? Mẹ tôi còn tự hào đặt tên cái xe này là Tia Chớp cơ mà! Tôi nhìn đồng hồ đo tốc độ. 220 km/h, mà tốc độ tối đa của chiếc xe này là 350 km/h cơ. Vẫn còn tăng tốc tốt!
“Chị, phải làm sao đây?” Dương Danh lo lắng hét lên.
“Khỏi lo, mẹ ‘quên’ thay biển số xe rồi!” Có nghĩa là chỉ cần bọn họ đuổi không kịp là không sao hết! Tôi lại tăng tốc xe và hài lòng thấy tốc kế chỉ 250!
~*~
“Tiểu Long Nữ, hình như có xe cảnh sát?” Lí Thiên Lang nhíu mày, hình như anh nghe thấy tiếng còi cảnh sát.
“Yên tâm, chỉ cần bọn họ thấy rõ biển số xe là sẽ đi ngay thôi.” Long Thủy Hàm không mảy may sợ hãi bởi, có uy lực bức người của cha cô, biển số xe này đã lan truyền khắp các trạm cảnh sát. Bọn họ sẽ không tới bắt cô đâu!
Nghe vậy, Nam Cung Túy không khỏi lại nhướn nhướn mày.
“Hử? Hình như không phải bọn họ đuổi theo chúng ta.” Doll quay đầu lại tò mò nhìn, “Họ đang đuổi theo một cái mô tô chạy rất nhanh. Cái mô tô đó sắp đuổi kịp chúng ta rồi!”
“Cái gì?” Long Thủy Hàm nhìn vào gương chiếu hậu, cực kì bực mình. Quả nhiên là có một chiếc mô tô dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đuổi theo.
“Hừ, muốn ‘đua’ với bà? Chọn nhầm người rồi nha.” Long Thủy Hàm cười lạnh, rồi vươn người nhấn vào nút đỏ. Cả thân chiếc xe hơi bắt đầu biến đổi, và đằng sau đuôi xe xuất hện một vật giống như tên lửa.
“Chúng, chúng ta đang xem đua xe sao?” Mẫn Cư Văn vẻ mặt không khác gì tro tàn.
“Khoảng cách giữa chúng ta và cái mô tô đó mỗi lúc một xa rồi…” Doll nhìn một lúc đột nhiên kinh ngạc thét lên, “Á, lại đuổi kịp rồi. Ể? Hình dáng chiếc mô tô đó cũng biến đổi rồi!”
“Cái gì? Hóa ra cũng là cao thủ à!” Mặc dù biết thân còn mang nhiệm vụ, nhưng Long Thủy Hàm cũng không khỏi muốn đua xe cho thỏa một trận. Cô càng nhấn mạnh chân ga hơn.
“Này, cô cẩn thận chút đi! Công chúa đang ở trong xe cô đó!” Đông Khải tức giận gầm lên, “Nếu có gì xảy ra với công chúa, cẩn thận tôi bắt cả nước các người bồi thường đó!”
“Nếu có gì xảy ra với Doll, thì anh nghĩ anh ngồi ngay cùng một xe còn có thể bình yên vô sự mà đòi bồi thường sao?” Trác Linh Bân lạnh lùng hỏi.
“Ể? Người ngồi đằng sau đang vẫy tay với chúng ta… trông giống Phong Vô Tình ca ca quá.” Doll nhìn người ngồi đằng sau, đang gào khóc thảm thiết, điên cuồng vẫy tay với họ như thể mạng dựa hết vào đó. Mặt anh ta trông giống y hệt Phong Vô Tình ca ca.
“Cái gì?” Long Thủy Hàm sững sờ. Phong Vô Tình ngồi trên chiếc mô tô đó? Vậy chẳng phải người còn lại chính là… Vương Tử sao? Cô giảm tốc một chút để chiếc xe kia chạy ngang với xe cô.
“A, đúng là em Phong Dương Danh, cũng là Phong Vô Tình rồi,” Mẫn Cư Văn không nghi ngờ gì nhận ra học sinh mình ngay.
Nếu Phong Vô Tình đang ngồi đằng sau thì kẻ đang phóng xe bạt mạng kia là ai? Mọi người đều thắc mắc.
“Tiểu Long Nữ, đừng dừng xe lại, cứ phi thẳng tới chỗ Long Điển đi!” Người lái xe điên cuồng gào lên.
“Không thành vấn đề, Vương Tử!” Long Thủy Hàm vui vẻ gào trả. Người này vẫn chạy tới kịp!
Là Vương Tử!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.