8 Giờ Rưỡi – Yêu Em Nhớ Em

Chương 32:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Tiểu Dương
Vụ Nùng Nùng âm thầm cảm thán, xem ra con cá Ninh Mặc không dễ dàng mắc câu, hay là con mồi Helen kia hấp dẫn cá hơn?
Tình hình như thế giằng co một thời gian dài, giống như khoảng thời gian Vụ Nùng Nùng vừa về nước, làm thế nào cũng không có cơ hội gặp Ninh Mặc.
Ninh Mặc không xuất hiện, tần suất xuất hiện của Ngũ Hựu lại nhiều đến mức Vụ Nùng Nùng phải tặc lưỡi, ngay cả đi dạo siêu thị cũng có thể “Tình cơ gặp”.
Hôm ấy Ngũ Hựu đeo kính râm, xuất hiện cool ngầu ở khu vực khăn giấy của siêu thị.
“Ngũ Hựu?” Vụ Nùng Nùng không thể không bất đắc dĩ làm ra biểu cảm ngạc nhiên.
“Chào em, Nùng Nùng, em lại tới đây mua gì à?” Nghe thấy không, anh ta dùng từ “Lại”, Vụ Nùng Nùng thầm lắc đầu.
Vụ Nùng Nùng gật gật đầu, không để ý tới Ngũ Hựu, tìm kiếm loại khăn giấy mà mình thường dùng.
Có lẽ là hết hàng, hoặc là nó đã đổi chỗ trưng bày, Vụ Nùng Nùng cứ tìm mãi.
Hồi lâu sau, Ngũ Hựu đột ngột lên tiếng, “Em muốn mua loại giấy đó đúng không? Đừng ngại, cứ coi như anh không tồn tại ấy.” Ngũ Hựu cười cực xấu xa.
Đáng tiếc Vụ Nùng Nùng không cảm thấy Ngũ Hựu xấu xa, ngược lại nghĩ rằng anh thật là bà tám, cô có nói mình muốn mua loại giấy có cánh ấy à? Hơn nữa nói tới thứ ấy mà anh cũng không đỏ mặt sao?.  (Ý Ngũ Hựu là Nùng Nùng muốn mua băng vệ sinh, có cánh chỉ băng vệ sinh có cánh.)
Vụ Nùng Nùng không tự chủ được đã nghĩ đến Ninh Mặc.
Về vấn đề này, không thể không nói Ninh Mặc rất phong độ.
Vẫn còn nhớ hai lần xảy ra sự kiện quạ đen đó, lúc Vụ Nùng Nùng hết băng vệ sinh, Ninh Mặc luôn tìm cớ muốn đi siêu thị mua này mua kia, sau đó lại cứ đi tới khu vực khăn giấy, cố ý nói vừa nãy quên cái gì đó rồi để Vụ Nùng Nùng ở lại tự chọn lựa.
Đến lúc hai người gặp lại, Vụ Nùng Nùng đã giấu bọc băng vệ sinh ở tận đáy của xe mua hàng, Ninh Mặc thì cười tủm tỉm giúp đẩy xe.
Cái vẻ mặt ấy trông cực vô lại.
Thế nên Vụ Nùng Nùng không rõ, Ninh Mặc cố ý tránh đi hay là thật sự quên đồ.
Lúc tính tiền, Ninh Mặc chỉ lặng lẽ đưa tiền mặt, sau đó anh đi trước giữ xe.
Sau chuyện đó, Vụ Nùng Nùng thật bi ai phát hiện, gần như ở bất cứ nơi nào cô có thể xuất hiện, bất cứ lúc nào cô cần nhất, thì cô đều có thể trông thấy loại băng vệ sinh đó, hơn nữa còn là kiểu mà cô thích dùng.
Ở trên xe của Ninh Mặc có, ở văn phòng của Ninh Mặc có, thậm chí ở trong túi của Ninh Mặc cũng có, Vụ Nùng Nùng đỏ mặt.
“Nùng Nùng?” Ngũ Hựu đang triệu hồi linh hồn của Vụ Nùng Nùng.
Lúc này Vụ Nùng Nùng mới lấy lại tâm trí, cô lại đắm mình vào ký ức rồi, như thế không tốt chút nào.
Trở lại hiện thực, Vụ Nùng Nùng mới đột nhiên phát hiện hình như lâu rồi mình không mua thứ này. Có điều chu kỳ của cô luôn không theo quy luật, vậy nên cô cũng không để trong lòng.
“Dạ, có việc gì thế?” Vụ Nùng Nùng qua quýt đáp lại Ngũ Hựu.
“Cuối tuần này anh hẹn nhóm bạn đi leo núi, em có đi không?” Ngũ Hựu có chút mong chờ.
Vụ Nùng Nùng vốn định từ chối, nhưng lại chợt nghĩ, nhóm bạn kia không biết có những ai, “Thế ạ, có ai đi vậy?”
“Quý Hải, Ninh Mặc và cả mấy anh em họ Lư nữa. Yên tâm anh không gọi cô nàng Hà Lệ Na miệng rộng kia đâu.” Ngũ Hựu còn tưởng rằng Vụ Nùng Nùng không muốn gặp Hà Lệ Na.
Thật ra anh đã hiểu lầm Vụ Nùng Nùng, cái miệng Hà Lệ Na kia luôn là gia vị trong cuộc sống của Vụ Nùng Nùng, cũng chẳng sợ gặp phải, “Nghe có vẻ thú vị đấy.” Thực ra có quỷ mới biết Vụ đại tiểu thư không thích vận động như thế nào, nếu không phải vì giữ gìn vóc dáng thì chắc chắn rằng đời này ngay cả cửa phòng tập thể dục cô cũng không bước tới, mặc dù bây giờ cô cũng chẳng bước vào được mấy lần.
Cái chuyện leo núi này cứ như chuyện lạ lần đầu nghe thấy.
“Vậy, sáng thứ Bảy anh tới đón em nhé.”
Sau khi hai người hẹn lịch, chuyện đầu tiên Vụ Nùng Nùng phải gấp rút chuẩn bị đó là đi mua quần áo và đồ dùng ở cửa hàng thể thao ngoài trời, từ quần áo leo núi cho đến ba lô rồi bình giữ nhiệt, cô đều cần mua.
Bao nhiêu năm đã trôi qua mà Vụ Nùng Nùng chưa bao giờ thay đổi thương hiệu yêu thích, vẫn là cửa hàng đó.
“Ôi, ba lô của em mới bị em làm hỏng rồi, nên mới muốn đến mua một cái, xe cũng đang hỏng nữa, hôm nay thật là phiền anh đưa em tới đây.”
Giọng nữ này Vụ Nùng Nùng cảm thấy rất quen, nhưng trong chốc lát không nhớ nổi.
Vụ Nùng Nùng cũng lười quan tâm, vừa lật mở sổ tay sản phẩm trong cửa hàng vừa tìm thứ mình cần.
“Đồ của cửa hàng này đúng là tốt quá, Ninh Mặc cảm ơn anh đã giới thiệu em đến.”
Ninh Mặc! Vụ Nùng Nùng ngẩng mạnh đầu lên, người đang đứng ở chỗ quẹo kia không phải Helen thì là ai chứ.
Lúc Vụ Nùng Nùng trông thấy Helen, đồng thời cũng thấy Ninh Mặc.
Cô chỉ có thể lịch sự tiến lên chào hỏi.
“Hi, khéo vậy sao?” Nụ cười giả tạo của Vụ Nùng Nùng cũng rất ổn.
Mà cô nàng Helen kia còn yêu kiều quay đầu nhìn Ninh Mặc, Ninh Mặc cười với Helen, “Là Vụ Nùng Nùng, con gái của bác anh.” Giới thiệu xa lạ gớm nhỉ.
“Chào cô Vụ, tôi tên là Helen.” Helen có vẻ rất thích cười.
“Chào cô.” Vụ Nùng Nùng đáp lại không thiếu phép lịch sự, ngẩng đầu nhìn Ninh Mặc, người này sâu hiểm khó dò, không nhìn ra động tĩnh gì, đúng là người mắc bệnh chóng quên mà.
“Cô Vụ, đúng là trùng hợp quá, cô cũng đến mua gì à? Có phải cuối tuần này cũng đi leo núi với chúng tôi không, nghe nói Ngũ Hựu hẹn được một người đẹp, tôi nghĩ chắc chắn là cô rồi.” Helen không hổ là người làm quan hệ xã hội, nói chuyện rất dễ nghe.
Đáng tiếc Vụ Nùng Nùng không thể nào ưa nổi nhân vật ưu tú này, chỉ có thể gật đầu. Có điều cô cũng không ngờ cô ta còn rất thân quen với Ngũ Hựu, xem ra đã tiến vào tầng lớp chủ chốt xung quanh Ninh Mặc rồi, thật sự là không thể không đề phòng.
“Không làm phiền hai người chọn đồ nữa.” Vụ Nùng Nùng nghĩ mình nên nhắm mắt làm ngơ.
Sau khi Vụ Nùng Nùng tránh đi, vẫn còn nghe thấy tiếng của Helen, “Cô Vụ này thật xinh đẹp.”
Một người phụ nữ đẹp, khi khen người phụ nữ khác đẹp trước mặt đàn ông, thông thường đều là vì tỏ vẻ mình rộng lượng và sâu sắc. Càng đối mặt với người con gái đẹp thì càng thích tỏ vẻ hiền hậu thục đức, để mọi người thấy rằng dù cô ấy đẹp hơn mình thì cũng không rộng lượng bằng mình. Đồng thời cũng đang ám chỉ người đàn ông kia nên xum xoe nịnh bợ.
“Em cũng rất đẹp.” Chỉ số thông minh của Ninh Mặc quả nhiên không thấp, lập tức tiếp thu ám hiệu, rất biết dỗ “Đứa trẻ” ấy.
Vụ Nùng Nùng là ngoại lệ.
Năm ấy Vụ Nùng Nùng cũng không ít lần từng trải những chuyện như Helen. Khi tham gia party cùng Ninh Mặc, gặp ngôi sao đang nổi tiếng cũng sẽ “Rộng lượng” đánh giá một câu, “Không ngờ cô ấy còn đẹp hơn trên TV.”
Lúc ấy Ninh Mặc sẽ luôn nhìn ngắm đánh giá một hồi, sau đó nói: “Ừm, lưng khá mịn màng.”
Trong lòng Vụ Nùng Nùng sẽ ác độc nghĩ, cô nàng kia tuy đằng trước bọc kín mít, nhưng sau lưng thì khoét sâu tới mức sắp lộ mông đến nơi rồi, không sợ bị cảm hả.
Nghĩ vậy, Vụ Nùng Nùng càng thấy Ninh Mặc đáng ghét.
Vụ Nùng Nùng nghiến răng nghiến lợi sau lưng họ, nhất thời lại cảm thấy cái cô Helen này cực kỳ khó đối phó, ở sau lưng người khác vẫn còn nói lời hay, ra vẻ có đạo đức có lương tâm, sao dễ xuống tay đây.
Trong cuộc đời Vụ Nùng Nùng, ghét nhất là đối thủ của mình là kiểu người lương thiện, khiến lúc xuống tay phải lo sợ bất an, nếu không cô sẽ không thể chịu bó tay với Bạch Lị.
Biết cô ấy đoạt người mình thích, nhưng cô ấy lại dùng biểu hiện lương thiện để đối đãi với mình, không hề mang lòng gian trá lừa gạt, Vụ Nùng Nùng muốn châm ngòi chia rẽ cũng không có chỗ. Thật giống với lúc đối mặt với Phong Tử La hồi đó.
Bạch Lị và Phong Tử La, Vụ Nùng Nùng đều hết cách, thế nên cô chọn bắt nạt Bạch Lị đồng thời không thèm để ý đến Phong Tử La.
Vụ Nùng Nùng thật sự chờ mong người trên cả thế giới đều là kiểu như Helen, vậy thì khi phản kích mới có thể dốc hết sức lực.
Đôi khi phụ nữ thua phần nhiều là ở hành động.
Trước đây Bạch Tuyết Chi không tranh được với Bạch Lị, không phải đều là do cô ấy hãm hại Bạch Lị, tận tay đẩy Lư Tiêu về phía Bạch Lị sao.
gau“Tôi muốn mua bình nước gấu trúc loại này.” Vụ Nùng Nùng nhìn nhân viên cửa hàng, chỉ vào một chiếc bình nước rất đáng yêu trong sổ.
“Rất tiếc, thưa cô, kiểu bình này là số lượng có hạn, trong nước không có bán, hay cô chọn mẫu này đi, đây là mẫu mới nhất năm nay đấy ạ, rất nhiều cô gái thích, mẫu này cũng sản xuất giới hạn.” Cô nhân viên chỉ vào một chiếc bình màu hồng Hello Kitty cho Vụ Nùng Nùng.
“Vậy thôi, cảm ơn.”
Thà thiếu chứ không ẩu. Đối với những thứ mình không thích, Vụ Nùng Nùng đều không muốn liếc nhìn.
Từ trước đến nay, cho tới cái tuổi này của cô, chỉ có một việc ngoại lệ, đó chính là Ninh Mặc.
Năm đó rõ ràng cô thích Lư Vực, nhưng vẫn “Muốn” Ninh Mặc, đáng tiếc vẫn là kết cục như vậy.
Sau khi Vụ Nùng Nùng đi, Helen cầm chiếc bình Hello Kitty kia lên, “Ồ, đáng yêu quá.”
“Thích thì mua một cái đi.” Ninh Mặc rất hào phóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.