8 Giờ Rưỡi – Yêu Em Nhớ Em

Chương 8:




Mặc dù Vụ Nùng Nùng nói lắp, nhưng người này cô quen, là em trai của Lư Tiêu và Lư Vực. Xưa nay cô đều có chuẩn bị mà chiến đấu.
“Ấy——, cô biết anh Ninh Mặc ạ?” Lư Túc ngó đầu nhìn cuốn tạp chí trước mặt Vụ Nùng Nùng.
Nhân vật ngoài bìa số “Thời báo Tài Chính” này chính là Ninh Mặc. Khuôn mặt trông có vẻ vừa lưu manh vừa có nét mạnh mẽ kiểu phương Tây, không thể phủ nhận nhiếp ảnh gia bắt được hình ảnh rất chuẩn xác, đáng tiếc Vụ Nùng Nùng nhìn thế nào cũng thấy Ninh Mặc khiến người ta ghét.
“À ——” Vụ Nùng Nùng bị hỏi thì hơi chột dạ, nhưng lại nghĩ năm ấy Lư Túc còn nhỏ chắc là không có ấn tượng gì, “Ừm, cô chỉ tiện tay mở mấy cuốn tạp chí về tài chính thôi.”
Hỏi một đằng đáp một nẻo.
“Brume, cô không ngại em gọi cô như vậy chứ?” Lư Túc ngồi xuống trước mặt Vụ Nùng Nùng, cậu có ánh sáng đặc biệt của đàn ông tuổi đôi mươi.
Vụ Nùng Nùng nghiêng đầu mỉm cười, lòng nói, vì cậu là em trai của Lư Vực, đành phải không ngại.
“Em cứ cảm thấy trông cô rất quen. Hình như em gặp cô ở đâu rồi ấy, đương nhiên không phải ở trong lớp. Nhưng người đẹp như cô, nếu đã gặp thì làm sao em có thể quên được?”
Vụ Nùng Nùng cảm thấy nụ cười trên mặt Lư Túc quen quen, cô nhìn vào mắt Lư Túc ba mươi giây, mới nhận ra cái kiểu lưu manh này trông như bản lậu hồi thanh niên của Ninh Mặc, có điều không ép tới tận sân nhà như Ninh Mặc.
Vẻ lưu manh ấy không kìm nén được chính là lỗ mãng, kìm nén được thì chính là quân vương.
Hồi ấy Ninh Mặc còn rất trẻ, nhưng ánh mắt anh đã rất trầm lắng, không phải kiểu liếc mắt đã trông thấy hào quang như Lư Túc.
Vụ Nùng Nùng bỗng nhớ tới tình cảnh lần đầu gặp Ninh Mặc.
Đi xem mặt đối với Vụ Nùng Nùng mười tám tuổi mà nói, quả thực chính là chuyện khiến người ta ghét nhất trên thế giới, cô nghĩ chẳng hay món hàng gì mà phải lưu lạc đến mức dựa vào mai mối của bố mẹ để yêu đương rồi làm một cuộc hôn nhân thương mại thế này, nghe nói là con mọt sách mới trở về từ Mỹ.
Khi đó trong đầu Vụ Nùng Nùng chỉ cần người có bằng cấp cao đều là con mọt sách.
Vụ Nùng Nùng bị mẹ bức ép phải ăn mặc như một con búp bê, hồng phấn đáng yêu, chẳng có chút quyến rũ của phụ nữ nào cả, cô không thích. Nhưng mẹ nói, có lẽ Ninh Mặc sẽ thích. Khiến Vụ Nùng Nùng lại càng không thích đối tượng xem mặt thích phong cách công chúa Lolita này.
Lúc Ninh Mặc bước vào, đôi mắt khép hờ của Vụ Nùng Nùng vẫn phải mở một chút. Trông không phải dáng vẻ con mọt sách như tưởng tượng, nhưng có vẻ khá giống người dã man.
Người trong lòng Vụ Nùng Nùng phải giống như Lư Vực, tao nhã, có phong thái và khí chất bạch mã hoàng tử, phải có chút u buồn và tang thương, rồi thêm một chút nho nhã yếu ớt vừa đủ, càng khiến người ta yêu thương và say đắm.
Đâu phải người như Ninh Mặc, vóc dáng cao to, góc cạnh như dao khắc, nước da màu đồng, có thể tưởng tượng được cơ bụng cường tráng, vẻ mặt thì lạnh lùng, cười nhạt trông thật lưu manh trào phúng, mang khí thế kiểu ngoài ta ra thì còn ai, cứ như chiến thần bất tử, khiến người ta sợ hãi.
Lần đầu tiên Vụ Nùng Nùng nhìn thấy Ninh Mặc đã cảm thấy sợ hãi.
“Ninh Mặc!” Bà mẹ ngại bần ham giàu của Vụ Nùng Nùng tràn trề nhiệt tình nghênh đón. “Nùng Nùng, mau chào anh Ninh Mặc đi.”
Thời thanh xuân phản nghịch của Vụ Nùng Nùng còn chưa chấm dứt, nghe thấy chữ anh đã muốn nôn, đáng tiếc vì tiền tiêu vặt cô không thể không nén giận. Cô đứng lên chậm rì rì, dây dưa như rùa.
“Anh Ninh Mặc.” Vụ Nùng Nùng thấy mẹ mình đứng sau lưng Ninh Mặc chỉ chỉ cái túi Chanel bà đang cầm trên tay, thấp giọng gọi một câu.
Sau đó, Vụ Nùng Nùng vẫn còn nhớ rõ mình đã miêu tả như thế nào với cô bạn thân Bạch Tuyết Chi, “Anh ta thật sự xấu điên!”
“Brume.”
Tiếng gọi của Lư Túc kéo Vụ Nùng Nùng trở về. Giống như lần đầu tiên nhớ lại tình cảnh lần đầu gặp Ninh Mặc, cô tưởng rằng mình đã quên, nào ngờ vẫn còn nhớ rõ.
“Ở trong nước anh Ninh Mặc được xem như nhân vật số một của giới tài chính.” Lư Túc đang dựa vào nguyên tắc tán gái mà viết nhạc, lôi kéo làm quen, đứng vững đôi chân chính là bước đầu tiên.
Vụ Nùng Nùng chỉ cười khẽ, cô không thích phi công trẻ.
“Sao cô xem nhiều tạp chí vậy?” Xem như Lư Túc là người thông minh, nhìn ra Vụ Nùng Nùng không có hứng thú với chủ đề của mình.
“Sắp phải liên hệ đơn vị thực tập cho các em rồi, nhìn xem có công ty nào mạnh trong ngành kiến trúc không.” Vụ Nùng Nùng là người có thể bịa chuyện không chớp mắt.
“Ồ, dưới Hằng Nguyên của nhà anh Ninh Mặc có một công ty kiến trúc rất lớn, một trong mười nhà thiết kế hàng đầu của giới kiến trúc cũng đầu quân cho họ đấy, có điều họ vẫn luôn từ chối nhận thực tập.” Lư Vực tỏ vẻ tiếc nuối.
“À ——” Vụ Nùng Nùng cảm thấy hơi hứng thú, có liên quan tới Ninh Mặc là tốt rồi.
“Trước khi về hưu bác Ninh cũng là một nhà thiết kế kiến trúc nổi tiếng, còn từng đạt giải thưởng quốc tế lớn, tòa nhà Hằng Nguyên là bác ấy thiết kế, công viên Pauli, thư viện thành phố cũng đều là bác ấy thiết kế.” Mấy kiến trúc ấy cực kỳ nổi tiếng ở thành phố A, là một trong những địa điểm tham quan du lịch có tiếng.
Vụ Nùng Nùng luôn không quan tâm tới gia đình Ninh Mặc, lúc này mới mơ hồ nhớ bố của Ninh Mặc đúng là kiến trúc sư, nhưng thời đại của Vụ Nùng Nùng cách ông ấy hơi xa nên không để ý nhiều, vả lại còn ở Mỹ tám năm, những chuyện liên quan tới Ninh Mặc có thể không nhớ thì Vụ Nùng Nùng cũng chẳng nhớ làm gì.
Đôi mắt Vụ Nùng Nùng xoay tròn, xem ra hai anh thợ giày thối là có thể thành một Gia Cát Lượng. Người ta nói đạo của văn võ, lúc phải cứng lúc phải mềm, Ninh Mặc hiện giờ đang đứng ở thế thượng phong, mình mà có hành động gì khiến anh nhận ra mình có hứng thú rất lớn với anh thì xem chừng mọi chuyện sẽ không dễ dàng.
Câu tục ngữ đúng gốc phải là ba anh thợ giày hợp lại thành Gia Cát Lượng – Ba anh thợ da họp lại thành Gia Cát Lượng – Bác Hồ từng nói. Thợ giày tiếng Trung đồng âm với tì tướng – phó tướng: trí tuệ của ba phó tướng hợp lại bằng Gia Cát Lượng, dân gian lưu truyền thành thợ giày với ý sức lực của nhiều người hợp lại sẽ dễ làm việc hơn. (Theo baidu)
Vụ Nùng Nùng quyết định gạt bỏ Ninh Mặc sang một bên, đi theo con đường lấy nông thôn bao vây thành thị.
Huống chi, kế đầu tiên trong ba mươi sáu kế tình yêu mà cô tổng kết được chính là, tóm lấy tất cả cơ hội xuất hiện trong tầm mắt của đối phương, tạo ra giả tưởng chúng ta thật có duyên.
Nhà họ Ninh.
Vụ Nùng Nùng hơi căng thẳng vuốt làn váy của mình, gọn gàng thanh lịch, tóc cũng không rối sợi nào, chắc là không có chuyện gì chứ? Vụ Nùng Nùng hít sâu một hơi, trước đây lúc đính hôn, đi theo Ninh Mặc gặp bố mẹ anh cũng không căng thẳng như thế này.
Thời điểm đó ba mươi sáu kế tình yêu mà Vụ Nùng Nùng áp dụng là “Vây Nguỵ cứu Triệu”, giả vờ đính hôn với Ninh Mặc, thực ra là để kích thích Lư Vực ghen tuông nổi bão, đáng tiếc Lư Vực không nổi bão, kết quả chỉ là bản thân cô sa vũng bùn ngập vũng nước mà thôi.
Năm 353 TCN, Bàng Quyên được Ngụy Huệ vương giao chức đại tướng cầm quân đi đánh nước Triệu. Tài năng của Bàng Quyên khiến quân Triệu thua liên tục, vua Triệu phải cầu cứu nước Tề.
Nghe theo kế “vây Ngụy cứu Triệu” (圍魏救趙) của Tôn Tẫn, Điền Kỵ thay vì cứu Triệu lại dẫn quân tức tốc tiến thẳng đến kinh đô Đại Lương của nước Ngụy, buộc Bàng Quyên phải bỏ việc tấn công Triệu để quay về cứu nước rồi bị quân Điền Kỵ đánh cho đại bại trong trận Quế Lăng. Sau khi bắt được Bàng Quyên, Tôn Tẫn vì nể tình bạn học xưa nên đã tha chết cho Bàng Quyên mà còn thả ông quay về nước Ngụy. Chương 1 cuốn Tôn Tẫn binh pháp, tác phẩm binh pháp của Tôn Tẫn được dành để nói về các sự kiện xoay quanh cuộc đối đầu giữa Tôn Tẫn và Bàng Quyên ở trận Quế Lăng.
Sử ký chỉ nhắc tới việc Điền Kỵ đánh bại Bàng Quyên ở Quế Lăng, không đề cập việc Bàng Quyên bị bắt trong trận này. Tiểu thuyết Đông Chu Liệt Quốc đã mô tả câu chuyện giữa Bàng Quyên và Tôn Tẫn trong hồi 88: “Tôn Tẫn giả điên thoát nạn, Bàng Quyên bại trận Quế Lăng”.[1]
Sau trận Quế Lăng, kế Vây Ngụy cứu Triệu của Tôn Tẫn trở nên nổi tiếng, được áp dụng lại trong trận Mã Lăng và nhiều trận đánh lớn trong lịch sử Trung Quốc. (Theo wikipedia)
“Vụ tiểu thư!” Người đến là một thím giúp việc tầm năm mươi tuổi.
Vụ Nùng Nùng không nhận ra là ai, đành phải mỉm cười rập khuôn. Nhà Ninh Mặc cô từng đến một hai lần, đáng tiếc đều là tâm không cam lòng không nguyện, lại không quá quan tâm đến người nhà của anh.
“Tôi là vú Trương đây.” Bà thím rất nhiệt tình, hơn nữa hiển nhiên bà đã nhìn ra sự lúng túng của Vụ Nùng Nùng vì không nhớ bà là ai, quả là chủ nào tớ nấy, ánh mắt đều lợi hại như nhau.
“Vú Trương, đã lâu không gặp, bác Ninh có nhà không ạ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.