Tống Thiển không chút do dự từ chối: “Không cần.”
Hạng Loan Thành đã dự đoán trước được kết quả, lập tức tỏ vẻ đáng thương: “Thật sự không suy xét một chút sao?”
Nếu không phải ở đài truyền hình có nhiều người thì với dáng vẻ vô lại này, Tống Thiển cảm thấy anh còn có thể lăn ra đất ăn vạ.
Cô dứt khoát đáp: “Không suy xét.”
“Thật à?”
“Thật.”
Cô phát hiện có đôi khi Hạng Loan Thành thật sự ấu trĩ như một đứa trẻ, chỉ một chuyện rất nhỏ cũng hỏi đi hỏi lại cô rất nhiều lần.
Trùng hợp lúc này có người đi ngang qua, Tống Thiển lui về sau nửa bước để kéo dài khoảng cách giữa hai người. Sau khi tỉnh táo lại cô mới nhìn kỹ, là người đàn ông trung niên hôm qua đã lôi Huệ Dĩnh đi, lúc này khom người nịnh nọt Hạng Loan Thành.
Nếu không phải con đàn bà thối kia tối qua làm bậy thì hôm nay khi vào văn phòng ông ta đã không bị người khác cười nhạo.
Bây giờ tốt rồi, chuyện thăng chức tháng sau cũng hoàn toàn vô vọng.
Ông ta suy đi nghĩ lại, đành phải muối mặt cầu xin anh giơ cao đánh khẽ, nếu không ông ta sẽ không sống nổi ở đài truyền hình này nữa.
Trong mắt ông ta, Hạng Loan Thành trẻ tuổi, mới tiếp nhận Tưởng thị không bao lâu, trong giới kinh doanh rất nhiều người hô mưa gọi gió, những lời đồn đãi đó hầu như đều vì để lấy lòng mà thôi, thật ra ông ta không hề tin.
Năm đó lúc thằng nhóc này chưa về nhà họ Tưởng, ai nấy đều tâng bốc Tưởng Hoài Nam là nhân tài khó gặp, có anh ta, Tưởng thị nhất định sẽ càng ngày càng đi lên.
Chỉ mới mấy năm đã tan đàn xẻ nghé hết cả, không có ai trước đây đi theo Tưởng Hoài Nam có kết quả tốt.
Đấu tranh nội bộ, một người là cháu ngoại, một người là người thừa kế được bồi dưỡng hai mươi mấy năm, ông lão không nói hai lời trao quyền điều hành cho cháu ngoại.
Ông ta đương nhiên không biết sau khi anh được nhà họ Tưởng nhận về thì ông cụ Tưởng rất hối hận. Đứa cháu ngoại này có tính cách quái gở, không thích nói chuyện, đối với ai cũng lạnh lùng. Nhưng chuyện này không quan trọng, vấn đề là anh không biết chữ.
Đường đường là thái tử gia của Tưởng thị lại không biết chữ, chỉ nguệch ngoạc được ba chữ Hạng Thập Thất và một chữ Thiển, hơn nữa chữ viết thật sự rất xấu.
Ông lão đã thuê không dưới tám gia sư dày dặn kinh nghiệm, nhưng chưa tới ba ngày, tất cả đều tức giận bỏ đi.
Quên đi, suy nghĩ muốn đổi người thừa kế bị ném đi xa vạn dặm.
Nhưng đây là bí mật trong gia đình, người ngoài không ai biết.
Bọn họ chỉ biết người mới nhậm chức ở nhà họ Tưởng là một thằng nhóc choai choai. Hạng Loan Thành hơi híp mắt, khinh miệt đánh giá người đàn ông trước mặt. Nguồn tin của anh cho biết người đàn ông này có ý xấu với Tống Thiển, nhưng lúc ấy chức vụ của ông ta không cao, lá gan lại nhỏ nên chỉ quấy rối bằng mấy câu nói.
Huệ Dĩnh là lời cảnh cáo dành cho ông ta, nhưng hình như người này không hiểu ý anh.
Hạng Loan Thành vốn đã cao hơn người khác một cái đầu, hơn nữa là ở chức vụ cao hơn, đương nhiên không hề nể nang gì, toàn nói đến những việc vô đạo đức ông ta đã làm mấy năm nay, tham ô công quỹ, bao nuôi tình nhân, con riêng đã học tới tiểu học.
Người đàn ông vốn không hề tự nguyện mà bị ép tới đây, bây giờ bị vạch trần chuyện xấu nên vô cùng tức giận, mặt mày tái mét, lúc bỏ đi còn không quên lắp bắp một câu: “Cậu chờ đó cho tôi.”
Tống Thiển đứng đằng sau dùng mũi giày đá vào gót chân anh, muốn nhắc nhở anh không nên độc miệng như vậy. Trong tiểu thuyết, chính vì anh từng gây thù chuốc oán với vô số người nên cuối cùng chết cực kỳ thảm.
Đôi giày da bóng loáng bị dính bẩn.
Cô hơi xấu hổ, cô không ngờ sẽ để lại vết, vừa định khom người xuống lau cho anh thì anh đã ngồi xổm xuống trước, lấy khăn tay trong túi ra, lau sạch rồi buộc lại dây giày lỏng lẻo cho cô.
Những ngón tay thon dài trắng trẻo luồn qua dây giày đen, nhanh chóng thắt một chiếc nơ xinh xắn.
Anh vỗ nhẹ vào chiếc giày còn lại của cô, ra hiệu cô đưa chân ra.
Tống Thiển cứng nhắc duỗi chân ra, nhìn chằm chằm vào mái tóc rũ xuống của anh. Rất nhanh, một chiếc nơ khác tương tự đã xuất hiện.
Tống Thiển càng ngày càng hay ngẩn người trước mặt anh, lúc nào cũng chỉ vì một hành động vô ý của anh mà suy nghĩ miên man, rất khó tập trung, tuy không để ý nhưng vẫn cảm thấy kỳ lạ.
Ý thức được điều này, cô không chờ anh đứng lên đã bỏ lại một câu “Em đi làm việc tiếp” rồi vội vàng xoay người đi vào văn phòng.
Những người đang dựa vào cửa nghe lén lập tức đứng thẳng lại, chỉnh quần áo, tán gẫu với đồng nghiệp về những chuyện vụn vặt mà chính họ cũng chẳng biết là chuyện gì.
Thích buôn chuyện là bản tính của con người, nhất là đối với những người quen. Người ta luôn muốn biết những chuyện mà mình chưa biết, không quan trọng tốt xấu, chỉ cần đủ hấp dẫn là được.
Ví dụ như bây giờ, thực tập sinh và tổng giám đốc, không phải vô cớ mà câu chuyện cô bé Lọ Lem vẫn được lưu truyền đến ngày nay.
Tống Thiển chỉ có thể giả vờ như không biết, chào hỏi mọi người rồi ngồi xuống bàn làm việc.
Hứng thú buôn chuyện của mọi người lập tức bị dập tắt khi họ nhìn thấy người đàn ông đứng ngoài hành lang.
Tò mò không thể no bụng, công việc vẫn quan trọng hơn.
Từ đó về sau, Tống Thiển có thể cảm nhận rõ sự xa lánh từ các đồng nghiệp trong văn phòng. Không phải họ đối xử với cô không tốt mà là quá tốt. Họ hoàn toàn không xem cô là một thực tập sinh bình thường, ngược lại còn xem cô như lãnh đạo, rất cung kính.
Phần việc nặng nề trước đây không còn nữa, thay vào đó là những nụ cười thân thiện và lời thăm hỏi ân cần.
*
Vòng phản biện đầu tiên diễn ra vào thứ năm, ngày 18/12, Tống Thiến xin nghỉ để về trường tham gia.
Trùng hợp hôm đó trường có một buổi tọa đàm, rất nhiều nhân vật nổi tiếng ở Bình Kinh được mời đến tham dự, trong số đó có giáo sư Lâm vừa mới trở lại trường. Hội trường đông nghịt, ngay cả lối đi nhỏ cũng chật kín người.
Tống Thiển không hề muốn đi dự, nếu không phải Lý Du Nhiên không có ai đi cùng thì có lẽ cô đã về phòng rồi lên giường ngủ ngay sau khi phản biện xong.
Vừa bước vào hội trường, hai người đã nhìn thấy giáo sư Lâm và Lâm Hướng Vinh đứng ở cửa số một, được rất nhiều người vây quanh.
Lý Du Nhiên kéo cô qua một bên, thì thầm: “Nghe nói đàn anh Lâm là con trai của giáo sư Lâm đấy, hình như còn có một em gái tên Lâm Hân Hân nữa.”
Tống Thiển gật đầu, dù sao cũng không liên quan gì đến mình, cô cũng không để trong lòng.
Không biết người đó làm thế nào mà nhìn thấy hai cô trong đám đông, gọi lớn tên của Tống Thiến, mời hai cô đi qua đó.
Tống Thiển vốn không muốn phản ứng, nhưng cô không chịu nổi ánh mắt Lâm Kiến Chi nhìn mình, ông mỉm cười vẫy tay với cô.
Bất chấp ánh mắt của mọi người xung quanh, Tống Thiển kéo tay Lý Du Nhiên đi đến trước mặt giáo sư Lâm chào hỏi.
Lâm Kiến Chi cũng rất ngạc nhiên khi hai người quen nhau, hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của Lý Du Nhiên.
Tống Thiển còn chưa kịp mở miệng, Lâm Hướng Vinh đã bịa ra chuyện hai người tình cờ gặp nhau ở thư viện và giúp đỡ nhau trong học tập.
Lâm Kiến Chi cười nói: “Đọc sách cũng tốt, nên thường xuyên đến thư viện.”
Tọa đàm sắp bắt đầu, Lâm Kiến Chi còn đặc biệt hỏi hai cô đã có chỗ ngồi chưa, nếu chưa thì ông có thể giữ hai chỗ trống ở mấy hàng đằng sau cho hai cô.
Lý Du Nhiên gật đầu, cảm ơn ông.
Lúc ngồi xuống, Tống Thiển khóc không ra nước mắt.
Đằng trước có mấy hàng đâu chứ?
Đây rõ ràng là hàng thứ hai!
Khuỷu tay Tống Thiển chống vào tay vịn, tay phải chống cằm, che khuất mặt.
Hàng đầu đều là khách quý của trường, ngay cả sinh viên cũng là người có tiếng tăm như Hội trưởng Hội học sinh.
Tọa đàm rất nhanh đã bắt đầu, nội dung là việc xây dựng nền tảng cho tương lai và các phương pháp giảng dạy mới, thực chất là một cách khác để kêu gọi các nhà đầu tư quyên góp.
Tống Thiển không hiểu gì, vừa chóng mặt vừa buồn ngủ.
Đến khi nghe thấy tên Tưởng Loan Thành, cô mới tỉnh táo hơn đôi chút, sau đó là tiếng vỗ tay như sấm.
Tống Thiển vừa mở mắt đã nhìn thấy người đàn ông mặc vest bước từng bước vững vàng lên sân khấu.
Sau khi chỉnh lại quần áo, anh đứng trước bục phát biểu, hắng giọng rồi lên tiếng: “Chào mọi người, tôi là Tưởng Loan Thành, là một thương nhân.”
Tiếng vỗ tay vang lên lần nữa, không ai nhớ đến nội dung dài dòng sáo rỗng trước đó nữa. Anh chỉ đứng đó đã khiến ánh mắt của tất cả mọi người sáng rực.
Sắc đẹp chính là chân lý, thời đại nào cũng vậy.
Lý Du Nhiên kích động nắm lấy tay Tống Thiến, không biết phải nói gì.
Aaaaa, mẹ ơi, người đàn ông đẹp trai tài giỏi trước mắt chính là người đàn ông của Tống Thiển.
Phi phi phi, quen biết Thiển Thiển.
Cô ấy chân thành quay sang nhìn Tống Thiển: “Phú quý chớ quên nhau.”
Tống Thiển xoa đầu mũi, đáp lời: “Chẳng lẽ vương hầu và tướng lĩnh vừa sinh ra đã cao quý à?”
Ánh đèn trên sân khấu đột nhiên mờ đi, chỉ còn vài chùm sáng màu trắng ở giữa chiếu vào người anh.
Trong bóng tối, anh đứng nơi ánh sáng, nói năng lưu loát, thậm chí còn dí dỏm hài hước.
Cô ở bên dưới nhìn anh, ánh mắt không hề rời đi, ngay cả khi Lý Du Nhiên gọi mình, cô cũng không đáp lại.
Sau khi anh nói xong, tiếng vỗ tay lại vang lên.
Người đàn ông đi xuống sân khấu, trên đường đi còn nhìn về phía cô nháy mắt mấy cái.
Lý Du Nhiên suýt nữa đã hét lên.
Mẹ ơi, có người quyến rũ cô ấy.
Không, có người quyến rũ Thiển Thiển.
Tống Thiển thậm chí còn nghe rõ tiếng hít sâu của cô gái đằng sau bên phải.
Nếu nói hôm nay anh đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ của cô về anh trước đây thì điều khiến cô ấn tượng nhất trong buổi tọa đàm này là diễn giả kế tiếp Hạng Loan Thành.
Tưởng Hoài Nam.
Anh ta ngồi bên trái Hạng Loan Thành, lúc đứng dậy còn cố ý cúi xuống thì thầm vào tai anh mấy câu, sau đó đứng thẳng người, tươi cười chào hỏi các sinh viên đằng sau.
Không biết có phải là ảo giác hay không mà Tống Thiển cứ cảm thấy anh ta đã nhìn về phía cô hai lần.
Dựa theo nội dung của tiểu thuyết, chẳng bao lâu nữa anh ta sẽ theo đuổi chị cô, kích hoạt hào quang của nam chính, bắt đầu tranh đấu kịch liệt với Hạng Loan Thành.
Cô mải mê suy nghĩ đến nỗi không biết Hạng Loan Thành ngồi cạnh mình từ khi nào, đến khi Lý Du Nhiên liều chết véo cánh tay cô, cô mới nhận ra bên cạnh mình đã là người khác.
“Đẹp trai không?”
“Hả?”
Hạng Loan Thành nghiến răng, thốt ra từng chữ: “Anh hỏi em, anh ta đẹp trai lắm sao?”
Tưởng Hoài Nam?
Nam chính trong tiểu thuyết sao có thể không đẹp trai chứ?
Nhưng áp suất xung quanh đột nhiên giảm mạnh và khát vọng sống mách bảo cô phải lập tức phủ nhận chuyện này.
“Làm gì có. Anh ta không đẹp lắm đâu.” Nói xong còn liếc mắt nhìn Tưởng Hoài Nam.
Lý Du Nhiên chứng kiến toàn bộ hoàn toàn bó tay với cô nhưng lại không dám lên tiếng.
Hạng Loan Thành thấy Tống Thiển thật sự suy nghĩ về chuyện này thì càng tức giận hơn.
Anh đột nhiên ghé sát mặt lại gần cô, hai người chỉ cách nhau vài xăng-ti-mét, đồng tử của Tống Thiến vô thức mở to.
“Anh cũng rất đẹp.”
“Em nhìn anh nhiều vào.”
“Được được được.” Tống Thiển nói ba chữ “được” liên tục, tỏ ý cô đã biết.
Hạng Loan Thành lúc này mới kéo dài khoảng cách, tâm trạng vô cùng tốt nhìn lên sân khấu.
Tưởng Hoài Nam không nói ngắn gọn súc tích như Hạng Loan Thành mà giữa chừng bất ngờ đề nghị lên sân khấu giao lưu.
Tống Thiển nghi ngờ mình đã làm gì đó.
“Hàng thứ hai, cô gái ngồi ở vị trí thứ năm từ ngoài cùng bên phải vào.”
Lại là cô.
Lãnh đạo ngồi đằng trước quay đầu lại, Tống Thiển nhận ra đó là thầy trưởng khoa. Ông nghiêm mặt dặn dò cô: “Tuyệt đối không được làm mất mặt nhà trường, nếu không hôm nay em sẽ gặp rắc rối đấy. Nhanh đi lên đi.”
Sau khi nhận được mệnh lệnh, Tống Thiển lập tức tiến lên sân khấu.
Lâm Hướng Vinh đang chuẩn bị ở sau cánh gà, nhìn thấy cô gái quen thuộc đi lên thì không khỏi bật cười.