80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay

Chương 52:




Người đó là người thế nào, bà cũng không còn nhớ rõ nữa.
Hai mươi năm trước, chàng trai trẻ trắng trẻo vừa đến thôn lập tức nổi bật giữa đám trai làng đen đúa lấm lem khiến không ít thiếu nữ trong thôn say mê như điếu đổ, trong đó có bà.
Giữa nam nữ, chỉ cần một cái chạm nhẹ hoặc một ánh mắt đã đủ khiến tim đập loạn nhịp hồi lâu.
Sau đó, không ngoài dự đoán, hai người đến với nhau.
Đáng tiếc nơi đây nghèo quá, cuối cùng bà không thể và cũng không dám giữ ông lại.
Tiền đồ của ông không thể bị hủy hoại trong tay bà.
Đổng Thành Mai càng ôm chặt Tống Thiển hơn. Bà thở dài rồi tổng kết lại: “Ông ấy là người rất tốt, nhưng mẹ con không xứng với người ta.”
“Nói bậy, mẹ là người mẹ tốt nhất trên đời.” Tống Thiển phản bác.
Im lặng một lúc, cô lại hỏi: “Vậy cha có biết không ạ?”
“Có, ông ấy biết rõ.”
Advertisement
Tống Thiển nghĩ cũng phải, chắc hẳn ông có thể cảm nhận được đó có phải con mình hay không.
Giờ phút này, có lẽ cô đã hiểu được nguyên nhân của tất cả những lời mắng chửi và những trận đòn mà người đàn ông đó trút lên đầu cô.
Dẫu vậy, người đàn ông đó vẫn chu cấp cho cô ăn uống, đi học, nghe nói còn chuẩn bị một phần hồi môn cho cô, mặc dù ít hơn nhiều so với của chị gái.
Nhưng cũng đủ để cô xây dựng một gia đình cho mình.
Thật lâu sau Tống Thiển vẫn chưa ngủ, cô có thể cảm nhận được sự trằn trọc của mẹ.
Sáng sớm hôm sau, ngoài sân vang lên tiếng gà gáy, chó sủa, cộng với tiếng cãi vã của nam nữ đã phá vỡ sự yên bình của mọi người.
Tống Thiển vừa ra khỏi cửa đã thấy Lâm Kiến Thực và một người phụ nữ đang đứng trước cửa nhà. Người phụ nữ chống nạnh, chỉ tay vào mặt ông, hét lên: “Sao lại có loại người đê tiện như vậy chứ? Ngay cả gia đình ông cũng không cần nữa phải không!” Người phụ nữ quay lưng về phía cô, nhưng qua đoạn đối thoại, cô có thể đoán được đây là người vợ được cưới hỏi đàng hoàng của ông.
Không ngờ ông đến đây mà không nói với vợ. Cùng lúc đó, Đổng Thành Mai đứng cách bọn họ mấy mét. Lâm Kiến Thực bị mắng xối xả vẫn không lên tiếng, cúi đầu chịu tội để người phụ nữ trút giận.
Người phụ nữ thấy cãi nhau hồi lâu không có kết quả, lập tức quay sang chỉ trích Đổng Thành Mai: “Tiện nhân, nhà tao sẽ không nhận con tiện chủng của mày đâu.”
Đổng Thành Mai không hề bị ảnh hưởng chút nào: “Con tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ mang họ Lâm. Phiền cô đưa chồng cô đi ra khỏi nhà tôi.”
Lúc này Tống Thiển mới quan sát kỹ người phụ nữ này, mặt mũi Lâm Hướng Vinh có sáu phần giống với bà ta.
Nếu không phải vì những lời nói vừa rồi, công bằng mà nói thì bà ta là một mỹ nhân được thời gian lãng quên.
Chỉ tiếc, vì quá mức cay nghiệt nên trông bà ta già đi cả chục tuổi.
Tống Thiển nói: “Vị phu nhân này, nếu như có thể, phiền bà rời khỏi nhà tôi được không? Nếu không, tôi sẽ báo cảnh sát bà tự ý xông vào nhà dân.”
“Hóa ra mày chính là tiểu tiện nhân! Con trai tao còn đang ầm ĩ đòi lấy mày đấy!” Người phụ nữ vừa nghe tiếng đã nhanh chóng đoán ra cô là ai, lập tức lao đến đòi đánh cô.
Lâm Hướng Vinh?
Liên quan gì đến anh ta?
Không đợi cô nghĩ nhiều, người phụ nữ nghiến răng nghiến lợi đến khàn cả giọng.
Sau đó, Tống Thiên Tứ đi mua bữa sáng về đã ngăn bà ta lại.
Cuối cùng ầm ĩ một hồi lâu, mãi đến khi Lâm Kiến Thực hoàn toàn bị người phụ nữ này chọc giận mới lôi bà ta ra ngoài.
Cả nhà bác cả hôm qua đi thăm họ hàng vẫn chưa về, trong sân đột nhiên yên tĩnh lại.
Một lúc lâu sau, Đổng Thành Mai đứng ở cửa phòng bếp lẩm bẩm: “Con dâu nhà ông Lý bỏ trốn năm đó về rồi, dẫn theo một cô bé năm, sáu tuổi.”
“Mẹ nghe nói chồng cô ấy không cần cô ấy nữa, hiện tại đang cầu xin Lý Tứ gia cho ăn nhờ ở đậu.” Tống Thiển nghe ra được ý tứ của mẹ, có lẽ năm đó khi biết mình mang thai, mẹ cũng từng muốn chạy trốn.
Nhưng cuối cùng mẹ không chạy trốn, sau đó sinh ra Tống Thiên Tứ, bảo vệ tính mạng của mấy người họ.
Kể từ đó, Lâm Kiến Thực không bao giờ xuất hiện nữa, bọn họ cũng không hề đề cập đến thân thế của Tống Thiển.
Mãi đến sau Tết Nguyên tiêu, ba người mới lên xe đi về hướng Bắc.
Trong khoảng thời gian này, đèn của ngôi nhà bên cạnh không hề bật sáng.
Dường như vụ bắt cóc kia chỉ là một giấc mơ.
Nhưng vết thương trên cổ vừa khép miệng lại không phải là giả.
Cuộc sống vẫn trôi qua bình thường, chỉ là ở đài truyền hình có thêm không ít kẻ rảnh rỗi buôn chuyện của người khác.
Tống Thiển vừa mới cài chốt buồng vệ sinh đã nghe thấy tiếng ai đó đóng cửa nhà vệ sinh.
Tiếng nước rửa tay chảy ào ào.
“Cô nói xem có phải Tống Thiển bị thất sủng rồi không? Lâu rồi không thấy “đại gia” của cô ta đến.”
“Đương nhiên là vậy rồi. Chắc chắn là người ta chán ăn thịt ăn cá rồi nên mới muốn nếm thử mấy món thanh đạm, cũng không thật sự muốn lấy làm vợ.”
Nói xong, hai giọng nữ cùng cười rộ lên.
Tống Thiển không đi ra ngoài phản bác hai người đó, đợi đến khi họ đi hết rồi mới mở cửa ra.
Cô từng đến tìm anh, nhưng trợ lý Giả liên tục nói rằng ông chủ đang đi công tác nên không thể liên lạc được.
Lại qua hơn một tháng, đã tới tháng tư, xuân về hoa nở.
Dường như người này chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của cô. Nhóm Giáo dục Tây Bắc mà cô nộp đơn đăng ký làm tình nguyện viên năm ngoái cũng đã phản hồi, thời gian khởi hành là ngày 1 tháng 5, chuyến đi kéo dài hai năm.
Tống Thiển bí mật nộp đơn mà không hề báo cho mọi người biết. Mãi đến một tuần trước khi khởi hành, cô mới nói với Tống Thanh và Tống Thiên Tứ, hy vọng họ có thể giúp cô giấu Đổng Thành Mai, nếu không mẹ cô lại phải lo lắng.
Sự lo lắng và hồi hộp chưa từng có đột nhiên bùng phát vào hai ngày trước khi đi. Cô cảm thấy khó chịu mà không thể giải thích được. Chiếc vali đã chuẩn bị xong bị cô đẩy tới đẩy lui. Cô không thể tìm được nguyên nhân của sự buồn bực này. Cô đã sớm từ chức, gần đây đã hẹn gặp vài người thân thiết để chào tạm biệt.
Tề Lộ Lộ ở phía nam cũng chạy đến. Trên bàn ăn, cô cau mày khi lắng nghe Tề Lộ Lộ kể những câu chuyện thú vị gần đây mà cô ấy gặp.
“Cậu không vui à?”
Tống Thiển lắc đầu.
“Vì anh ta?”
Cô nhanh chóng phủ nhận: “Không phải.”
Tề Lộ Lộ cười nhẹ: “Tớ còn chưa nói là ai mà.”
“Cậu…”
“Tâm tư của cậu đều viết hết lên mặt rồi. Hai người cãi nhau vì chuyện cậu đi dạy tình nguyện à?”
“Không phải. Tớ không liên lạc được với anh ấy, anh ấy vẫn không biết chuyện tớ sắp đi.”
“Thảo nào. Đây là tương tư đó.”
“Tớ… Tớ cũng không biết cảm xúc bây giờ của mình là gì nữa. Ngày mai tớ phải đi rồi mà vẫn không có tin tức gì về anh ấy. Tớ hơi sợ.”
Đêm đó trăng tròn, ba chị em nhà họ Tống cùng nâng ly, mãi đến khuya mới đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Tống Thanh và Tống Thiên Tứ xin nghỉ phép, đưa cô đến nhà ga.
Bên trong đông nghịt người qua lại, vì đã mua vé từ trước nên cô đứng chờ tàu, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cổng chính.
Quả nhiên anh vẫn chưa quay lại. Rõ ràng khi nghe tin cô sắp rời đi, trợ lý Giả đã cam đoan sẽ liên lạc với ông chủ.
Có lẽ anh thật sự bận rộn.
Truyền thông đưa tin ông cụ Tưởng lâm bệnh nặng, con rể tương lai và người thừa kế cũ đã cấu kết với nhiều cổ đông trong hội đồng quản trị ép ông phải từ chức.
Cô cũng nghe trợ lý Giả nói mẹ anh đã giúp bọn họ không ít, vì vậy bây giờ anh bận đến mức không thể phân thân.
Cô cũng biết mình không thể giúp được gì, kể cả việc ở bên anh, bởi vì làm vậy có thể sẽ khiến anh bị uy hiếp và gặp nguy hiểm.
Nhưng chuyến đi này cũng là chuyện mà cô đã suy nghĩ rất lâu. Cô sợ nếu bây giờ mình do dự, không biết phải chờ thêm bao nhiêu năm nữa.
Loa phát thanh thông báo tàu sắp đến trạm, nhân viên đã bắt đầu soát vé.
Cô chậm rãi bước đi, mãi đến khi hành khách phía trước đã soát vé xong và bước lên tàu, bên cạnh cô đột nhiên xuất hiện một người đàn ông.
Anh thở hổn hển. Khoảnh khắc được anh ôm vào lòng, cô thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng tim đập nhanh vì chạy vội của anh.
Rất nhanh anh đã buông cô ra, mỉm cười nói: “Chúc em thuận buồm xuôi gió. Anh ở đây đợi em.”
Không đợi cô nắm tay anh, cô đã bị đám đông đẩy đến chỗ sâu nhất.
Cuối cùng cô chỉ có thể giơ cao hai tay vẫy chào anh.
*
Hai năm sau, Tống Thiển trở lại Bình Kinh, vừa xuống tàu đã thấy chị gái và Tống Thiên Tứ đang đợi cô ở lối ra.
Cô lao đến ôm chầm lấy họ.
“Chị ~”
Tống Thiên Tứ vừa gặp cô đã trêu ghẹo: “Lúc nãy em còn nói nếu chị xuống tàu mà không nhìn thấy ai đó thì không biết có thương tâm hay không.”
Tống Thiển làm mặt quỷ với cậu: “Không đâu nhé. Anh ấy đang đi công tác, trước khi đi đã nói với chị rồi.”
Hai năm dạy học không hề vất vả, dân bản địa rất nhiệt tình với nhóm tình nguyện bọn cô, lũ trẻ cũng học rất tốt.
Hơn nữa ai đó trong miệng Thiên Tứ cũng thường đến thăm cô, không hề phải chịu chút nỗi khổ tương tư nào.
Thật ra người vất vả chính là trợ lý Giả. Là người đi đầu trong việc tăng ca, ngày nào cũng đến tối muộn anh ta mới tan làm. Nghe nói người nhà giục kết hôn giục đến tận công ty. Bất cứ lúc nào bà nội anh ta gặp được một cô gái xinh đẹp chưa chồng cũng đứng lại nói với người ta vài ba câu.
Mọi thứ không có gì thay đổi. Sau khi trở về, Tống Thiển tìm được công việc ở một tòa soạn, cô phụ trách mảng tin tức xã hội.
Ông cụ Tưởng bị bệnh nặng, hôn mê một thời gian dài, việc đầu tiên sau khi tỉnh lại là chuyển hết cổ phần cho cháu trai, ngay cả con gái cũng không có.
Cuối cùng ông ấy cũng không vượt qua được mùa đông năm đó.
Thanh mai trúc mã mà Tưởng Tuyết luôn tâm niệm cuối cùng cũng không cưới bà ta, quay đầu kết hôn với một cô gái hai mươi tuổi.
Tống Thiển còn từng đặc biệt vì chuyện này mà trở về một chuyến, tiện thể mang theo rất nhiều đặc sản địa phương cho mẹ Đổng.
Hạng Loan Thành cuối cùng cũng sửa lại họ, nhưng trên bia mộ của ông cụ vẫn khắc “cháu ngoại Tưởng Loan Thành”.
Xem như là tưởng nhớ đi.
Anh không bỏ qua cho bất kỳ người nào đã cản đường mình trước đây, chẳng qua là không bao giờ nhắc đến trước mặt cô.
Cô cũng rất ăn ý không hỏi đến.
Dù sao thì kết quả vẫn như nhau.
*
“Nhắm mắt lại, nhớ phải nhắm chặt đấy nhé. Đừng mở mắt, lát nữa là tới rồi.” Tề Lộ Lộ che mắt cô.
Cùng lúc đó, Tạ Tiểu Tuyết nắm tay cô, đỡ cô bước từng bước một tiến lên trước: “Chậm một chút. Đi lên ba bậc thang nhé. Đúng rồi. Tiếp tục đi về phía trước.”
Tống Thiển không nhìn thấy gì, các giác quan trở nên nhạy bén hơn hẳn, nhưng suy nghĩ cả nửa ngày vẫn không biết đây là chỗ nào.
Tuy vậy trong lòng cô vẫn đoán được chút ít.
Nhiều năm xem phim truyền hình và đọc tiểu thuyết không phải phí công vô ích đâu.
Hồi hộp không? Tất nhiên là có.
Trong trường hợp này mà nói không hồi hộp thì chắc chắn là giả.
Tống Thiển có thể cảm nhận rõ mồ hôi đang túa ra ở lòng bàn tay.
“Có thể mở mắt rồi.” Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô mới mở mắt ra.
Đập vào mắt là một bức ảnh cực lớn. Người trong ảnh chính là cô, hình như là lúc đạt giải quán quân của cuộc thi hùng biện hồi năm hai đại học.
Tống Thiển cảm thấy nụ cười khi đó trông thật ngốc nghếch, ngay cả mắt cũng híp lại thành sợi chỉ.
Có thể do gu thẩm mỹ khác biệt giữa nam nữ, gần như ngay trong khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh này, Hạng Loan Thành đã nghĩ đến cảnh tượng bây giờ.
Bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên anh quỳ một gối xuống.
Trên tay cầm một chiếc nhẫn và một viên kẹo sữa.
Không đợi anh hỏi thành lời, Tống Thiển đã trả lời trước: “Em đồng ý.”
Tất cả mọi người xung quanh đều bật cười, chỉ riêng Tống Thiên Tứ đưa tay đỡ trán, thầm nghĩ: Chị, chị gấp cái gì chứ?
Sau đó, Tống Thiển tò mò hỏi Hạng Loan Thành: “Người ta cầu hôn chỉ cần mang nhẫn đến là được, anh mang theo kẹo để làm gì?”
Hạng Loan Thành: “Vốn dĩ chỉ có nhẫn thôi, nhưng anh sợ em không đồng ý nên muốn dùng kẹo để hối lộ em.”

“Kẹo rất ngọt, cậu muốn ăn không?”
“Thập Thất, tôi muốn làm bạn với cậu.”
“Tôi thật sự mong cậu có thể sống thật tốt.”
“Vượt qua trở ngại này, mọi thứ sẽ tươi sáng hơn.”
Từng cảnh tượng hiện lên trong đầu.
Người ta nói cả đời anh gập ghềnh, thật ra không phải. Chỉ là khổ sở hơn người khác một chút, gặp nhiều trắc trở hơn một chút, mặc dù suýt chút nữa đã mất mạng.
Nhưng cũng không sao cả, anh có một mặt trăng nhỏ mà người khác không có.
Người ta nói vầng trăng quê hương vừa tròn vừa sáng khiến người xa quê nhớ nhà da diết.
Thật ra không phải. Điều khiến anh luôn canh cánh trong lòng chính cô gái nói “Tôi sẽ đau lòng” trên ngọn cây đêm hè năm đó.
Từ đó đến nay, đều là cô, cũng đều là anh.
Anh muốn kéo cô xuống vực sâu, rồi lại cảm thấy cô tốt đẹp và thuần khiết như vậy, không thích hợp bị vấy bẩn. Vì vậy anh đã lên thiên đàng, thay da đổi thịt, chỉ để gặp lại cô.
… Hạng Thập Thất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.