*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau buổi tối hôm đó Tống Thiển chưa gặp lại Hạng Loan Thành bao giờ.
Mà bây giờ, Tống Thiên Tứ đang đứng khập khiễng bên cạnh cô hỏi: “Chị lấy bánh làm gì a? Em không tin là chị nó để tự mình ăn đâu! Bình thường chị ăn cơm đã ít, hai khối bánh đủ để chị ăn trong ba bốn ngày, làm sao lại giải quyết hết trong một đêm được nha?!”
Trọng lượng cơ thể của cậu dồn vào người cô thực sự không nhẹ, Tống Thiển cố hết sức gắng gượng, một lúc sau mới đáp: “Chị ăn thật mà.”
Từ khi xuyên sách, bản lĩnh nói dối của cô tốt hơn nhiều, tuy rằng có chút sơ hở nhưng so với lời nói lắp bắp lúc trước thì hiện tại hoàn hảo hơn!
Tống Thiên Tứ đương nhiên là không tin nhưng cũng không hỏi nhiều, cậu tin rằng mình chắc chắn sẽ tìm được đáp án!
“Aizz, chị đi nhanh lên a! Đi với tốc độ này chúng ta chẳng khác thì đang bò.”
Tống Thiển cũng không tức giận, vẫn như cũ đi chầm chậm thong thả.
Không khí trong nhà quá khẩn trương, cha cô giống như bị lão già phát điên! Nhìn thấy cô cùng Đổng Thành Mai liền khó chịu, thấy người là mắng liên tục nhưng hên là ông không có động thủ!
Cho nên Tống Thiển ở nhà vẫn luôn không rên một tiếng, người khác nói đông không dám cãi tây!
Cô cũng hiểu được tính cách nhát gan tự ti của nguyên chủ bắt nguồn từ đâu rồi! Cho dù là ai trong mười mấy năm sinh hoạt dưới hoàn cảnh như này cũng sẽ không thích nói chuyện, huống chi nguyên chủ còn hay bị đánh đập vô cớ?!
Tống Thiên Tứ cũng biết được cha cậu tính tình rất xấu, cũng không phản ứng với ông, thấy ông như thấy người xa lạ, khiến Tống Chí Tiến liên tục lẩm bẩm: “Nghịch tử.”
Trước nay ông chưa từng đánh con trai bao giờ, bây giờ lỡ tay lỡ chân động thủ một chút liền bị ghẻ lạnh?! Ông cũng từ Đổng Thành Mai biết được tình hình vết thương của con... Hình như ông dùng lực hơi mạnh?
Đối lập với Tống Thiển nằm ở trên giường, sốt cao liên miên ông liền không quan tâm, luôn làm bộ dạng sống chết không thèm quan tâm... Cùng bộ dạng quan tâm vết thương nhỏ của con trai hoàn toàn khác nhau, làm bộ dáng im lặng nhận lỗi..?!
Đổng Thành Mai ở trong lòng bôi đen người chồng này, bà không dám công khai phản bác sự bất công của Tống Chí Tiến.
Truyện được đăng tải chính thức tại wattpad @DiepThienThanh085
Đều do người mẹ là bà gây ra a!
Chỉ vì sự sai lầm trong thời kỳ phản nghịch, mà phải dùng nửa đời còn lại để sửa sai.
Cả đời này của bà đều không thể quên được vết nhơ này, chỉ có thể cam chịu!
Lão tổ tông trên trời lúc trước chắc tức chết bà luôn rồi!
Tình hình vẫn luôn duy trì như vậy cho đến thứ sáu, Tống Thanh từ trường học trở về mới đánh vỡ cục diện bế tắc.
Tống Thanh vừa vào cửa liền thấy Tống Chí Tiến ngồi hút thuốc, mở miệng nói: “Ba mẹ, con về rồi đây.”
Cha cô nhả ra một làn sương khói "ừ" một tiếng, không rõ biểu tình, nhưng chắc chắn ông rất không cao hứng!
Tống Thanh cũng không ngoài ý muốn, người cha trọng nam khinh nữ này của cô chỉ khi nhìn thấy Thiên Tứ, mới có thể thiệt tình thực lòng cảm thấy vui vẻ.
Cô tuy rằng là con gái, nhưng so với em gái thật sự đã may mắn hơn rất nhiều.
“Đại Nha đã về rồi! Mau, mẹ có làm món miến hàm thịt heo con thích nhất này, vào rửa tay đi con.” Vừa vặn lúc này Đổng Thành Mai từ nhà chính đi ta, vẻ mặt vui sướng kêu cô nàng.
Đổng Thành Mai chớp chớp mắt, thần sắc hơi cứng đờ: “À thuận tiện kêu hai em của con ra giùm mẹ, vừa tan học hai đứa liền nhốt mình ở trong phòng, cũng không biết là làm cái gì.”
Lập tức hiểu được tình huống có chút không thích hợp, Tống Thanh gật gật đầu đi thẳng về phòng.
“Nhị Nha, Thiên Tứ, hai đứa đang làm gì?” Cô gõ gõ cửa phòng đóng chặt của Tống Thiển.
“Chị, chị về rồi!” Tống Thiển mở cửa liền nhào vào lòng cô, nhìn người chị mình gặp đầu tiên khi xuyên sách, Tống Thiển có chút an lòng.
Tống Thiên Tứ chân đã không còn đau, nhưng vẫn nhìn thấy vết máu bầm xanh tím biến thành màu đen trên da vô cùng bắt mắt kia!
Cậu kéo ống quần che đi vết thương, đứng thẳng kêu một tiếng: “Chị hai.”
“Có chuyện gì sao? Chị vừa về thì thấy cha ngồi xổm trước nhà, nhìn còn thấy rất ủy khuất a?” Tống Thanh thỉnh thoảng sẽ nói đùa với hai đứa em của mình.
Tống lão nhị gia thật sự rất kỳ quái! Dù cho có bị người khác đổ oan xỉa xói cũng sẽ rất tức giận, nhưng bị Tống Thiên Tứ chiến tranh lạnh thì nhìn thế nào cũng giống chú chó bị bỏ rơi...
Vô cùng ủy khuất cho thân cha già này của ông!?
Chuyện này trong thôn đều rất rõ ràng!
Tống Thiên Tứ đem sự tình kỹ càng tỉ mỉ nói cho chị hai của cậu, lược việc nhỏ không đáng kể. Tống Thanh nghe xong liền nhíu mày.
“Nhị Nha, nếu có cơ hội thì em nên xin lỗi cha, việc này em cũng có chút không đúng!”
“Còn Thiên Tứ, em không tồi a, nhưng em không thể thẳng thắng mà đối nghịch với cha được.”
Tống Thanh giống như quân sư Gia Cát bày mưu tính kế của tổ hợp ba chị em vậy, nói rõ sự việc một cách rành mạch!
“Dạ.” Hai người gật gật đầu, không dám nói không.
Ba người rời phòng lúc Đổng Thành Mai kêu ăn cơm. Đi đến cửa chính thấy Tống Chí Tiến vẫn còn ngồi xổm ở chỗ cũ, chỉ là ông có khoác thêm cái áo khoác.
Ông nhìn ba đứa con đùa giỡn với nhau, khôi phục thần sắc lạnh nhạt, phủi phủi ống quần đi vào nhà ăn.
“Tới tới tới, đều là đồ ăn mọi người thích a, Đại Nha giúp mẹ xới cơm đi, Nhị Nha vào bếp lấy nước ấm!” Đổng Thành Mai thân ảnh bận rộn phân phó.
Tống Chí Tiến luôn ngồi ở vị trí đối diện cửa, ngồi xuống liền cảm thấy tâm ngứa: “Đại Nha, lấy cho cha bình rượu cha hay uống đi!”
Tống Thiển có chút run rẩy, từ sâu trong thân thể vẫn còn cảm xúc của nguyên chủ, sự sợ hãi từ trong xương cốt tỏa ra ảnh hưởng đến cô.
Cô tận lực ổn định bản thân không chịu ảnh hưởng, nhưng lại phản tác dụng run rẩy lợi hại hơn.
Tống Thanh nghe lời nói của Tống Chí Tiến, tâm lộp bộp một chút, âm thầm sốt ruột.
“Cha, uống rượu đối với thân thể cha không tốt, đừng nên uống!” Tống Thiên Tứ thấy chị ba có chút khác thường, nhớ lại chút chuyện cũ mà lên tiếng.
Lâu rồi không cùng con trai nói chuyện, giờ lại nghe con quan tâm thân thể ông, liền cười toét quai hàm: “Được được, cha không uống.”
Vẫn là con trai tri kỷ tốt nhất! Ông cảm thấy bây giờ mình nhìn ba người phụ nữ kia có chút thuận mắt.
Truyện được đăng tải chính thức tại wattpad @DiepThienThanh085
Tâm tình Tống Chí Tiến rất tốt, buổi tối liền ăn ba chén cháo thêm hai cái bánh ngô hấp.
“Đúng rồi, đêm nay con trai tưởng của lão Lý cưới vợ a, các con muốn đi chung với mẹ không?” Đổng Thành Mai thuận miệng hỏi.
Tống Thanh đầu tiên muốn cự tuyệt, cô không thích nơi náo nhiệt, trừ bỏ việc có thể nhìn mặt cô dâu thì không có gì đáng phải đi.
Lại nói cô dâu ở trong thôn sớm muộn gì cũng biết mặt, nhìn muộn một chút cũnh chả sao.
Cô nghĩ một chút liền thấy không thích hợp: “Không phải a mẹ, con trưởng của lão Lý không phải chân bị khuyết tật sao? Cô dâu là mua về đi?”
“Suy nghĩ vớ vẩn cái gì đấy? Là có người làm mai cho.”
Tống Thiên Tứ cũng không muốn, xua tay muốn về phòng.
Chỉ còn lại Tống Thiển thất thần ngồi trên bàn ăn.
“Vậy ngày mai mẹ với Nhị Nha cùng đi, trước tiên mua quần áo mới rồi làm tóc cho con đã.” Đổng Thành Mai thuận tay sờ sờ tóc cô.
Mới chỉ nửa năm mà tóc đã dài.
Nói đến cũng kỳ quái, mẹ cùng chị cô đều buộc tóc đuôi ngựa, chỉ có cô là cắt tóc ngắn ngang vai, hiện tại lại dài thêm một chút.
Khóe miệng cô cười nhạt, động tác vuốt ve mềm mại nhẹ nhàng.
Tống Thiển chỉ khi hồi tưởng lại khoảng thời gian ở cùnh mẹ ở thế giới thực mới có thể lộ ra nụ cười ôn nhu mang theo ấm áp.
Cô dùng sức gật gật đầu.
—
“Cái này cái này, màu hồng nhạt sẽ rất đẹp.” Đổng Thành Mai kêu Tống Thanh chọn cho Tống Thiển một bộ quần áo.
Nhìn mình ở trong gương, Tống Thiển nhịn không được nhớ tới một câu: Người đẹp vì lụa! (1)
(1)Câu gốc là Hồng xứng lục, tắc chó má =))
Thật là một chút cũng không giả!
Còn có mẹ cô nói đổi kiểu tóc, chính là búi tóc hai chùm giống na tra, còn cắt tóc mái thưa mỏng che trán, Tống Thiển cảm thấy chính mình đại khái là muốn ra khỏi cửa!!
Đổng Thành Mai cùng Tống Thanh không hề ý thức được kiểu tóc vi diệu này, vui vẻ nhìn cô.
Tống Thiển cảm thấy nếu không phải thẩm mỹ của niên đại này là như thế, cô nhất định sẽ thắt cổ tự tử.
Đặt tình hướng ở hiện đại, nếu ra ngoài chắc chắn sau ba giây cô sẽ bị rêu rao trong vòng bạn bè, nghĩ cũng không dám nghĩ.
Cuối cùng trước khi đi, Tống Thanh đính trên tóc cô một cái kẹp tóc màu hồng phấm, tuy không quá nổi bật nhưng... Aizz, cô không thể nhìn nổi!
Vừa ra khỏi cửa, Tống Thiển liền đem cái kẹp tháo xuống, nhét vào trong túi quần.
Đổng Thành Mai hỏi cô: “Làm sao lại xuống? Rất đẹp mà?.”
Tống Thiển hữu khí vô lực nói: “Con sợ làm hỏng nên tháo xuống.”
“Ồ! Tháo xuống cũng tốt.”
Tống Thiển thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Truyện được đăng tải chính thức tại wattpad @DiepThienThanh085
______
. Miến hầm thịt heo
. Bánh ngô hấp