A Mạch Tòng Quân

Chương 71: Công tử




Đợi Tề Mẫn cùng Thương Dịch Chi hàn huyên một lát rồi mọi người cùng lên ngựa vào thành, A Mạch lúc này mới chính thức đặt chân lần đầu tiên vào Thịnh Đô.
Trong thành, dân chúng nghe nói vị tướng quân Giang Bắc trẻ tuổi đánh bại thát tử hồi kinh, đều tụ tập ở hai bên ngã tư đường xem náo nhiệt, thấy chẳng những vị tướng quân dẫn đầu có tướng mạo anh tuấn uy vũ phi phàm, mà ngay cả thị vệ phía sau cũng đều là tiên y nộ mã, thanh xuân tươi trẻ, đều không khỏi chậc lưỡi lấy làm kỳ lạ. Lại không thiếu những cô nương hoài xuân dùng khăn gấm xấu hổ che mặt, e ngại đưa mắt liếc nhìn, cho đến khi cả đại đội đều đã đi qua, vẫn đưa mắt nhìn theo đến xuất thần.
Bên đường, một cô gái đi theo mẫu thân chọn mua tạp hoá nhìn theo chăm chú, đến mức mẫu thân phải gọi nàng mấy tiếng nàng mới giật mình quay đầu lại. Dáng vẻ mất hồn vạt vía của nàng khiến mẫu thân tức giận đến nỗi lớn tiếng quát lớn, khiến người ngoài cũng phải bật cười, một nam trung niên dáng người mập mạp mỉm cười, rất có thiện ý nói: “Chớ mắng nàng ấy, chẳng nói đến một tiểu nha đầu như nàng, mà ngay cả đại nương ngươi, nếu có thể trẻ hơn vài tuổi, sợ là cũng sẽ nhìn theo đến ngây người.”
Tất cả mọi người đều bật cười, ngay cả thiếu phụ vừa rồi còn nổi giận đùng đùng cũng cười. Nam trung niên kia còn nói thêm: “Các ngươi có biết tiểu tướng quân này là ai không?” Thấy mọi người bốn phía đều lắc đầu, trên mặt anh ta có chút đắc ý, nói: “Anh ta chính là cháu trai ngoại của đương kim thiên tử, con trai độc nhất của trưởng công chúa Thịnh Hoa, tiểu Hầu gia Định Nam Hầu phủ, họ Thương tên Dịch Chi, đứng đầu trong danh sách công tử phong lưu đa tình ở Thịnh Đô của chúng ta!”
Mọi người nghe thấy các danh hiệu của vị tướng quân trẻ tuổi này liền không khỏi kinh hô thành tiếng, sắc mặt nam trung niên kia càng tỏ vẻ khẳng định hơn: “Không tin các ngươi đi hỏi thăm xem trong khắp thành Thịnh Đô này có tiểu thư nhà nào mà không muốn được gả cho tiểu Hầu gia,” Anh ta mỉm cười đưa mắt nhìn cô gái vừa rồi, lại trêu chọc nàng: “Tiểu cô nương nhìn cũng thuận mắt. Nói không chừng sau này còn có thể gả vào Định Nam Hầu phủ cũng nên.”
Cô gái kia vốn đang nghe đến xuất thần, thấy anh ta nói đến mình, lập tức xấu hổ mặt đỏ bừng, dậm chân bước đi.
Một hán tử bên cạnh lại hừ lạnh một tiếng, nói: “Đừng vội si mộng mộng tưởng!”
Tất cả mọi người hỏi vì sao, hán tử liếc nam nhân to béo vừa nói chuyện, lạnh lùng nói: “Công tử hào môn này nhìn thì đa tình như vậy, nhưng kỳ thật cũng lại là người vô tình nhất, ngươi khiến cho một tiểu cô nương đem hết tình ý kí thác trên người anh ta, cuối cùng lại là hại nàng mà thôi.”
Kỳ thật, nam nhân to béo kia vốn chỉ nói cho vui, không ngờ hán tử này lại lạnh mặt phản bác như thế, trên mặt có chút không phục, liền bật lại: “Ngươi làm sao mà biết được tiểu Hầu gia này là người vô tình?”
Hán tử kia cười lạnh một tiếng xoay người bỏ đi, ai ngờ nam nhân to béo lại kéo anh ta lại không chịu buông ra, anh ta thấy không thể thoát khỏi, nhịn không được quay đầu lại cười lạnh, hỏi nam nhân to béo: “Ngươi cũng biết Lâm tể tướng đương triều có một vị tiểu thư chứ?”
Nam nhân to béo hiển nhiên cũng đã nghe qua, đáp: “Tất nhiên là biết, đó là tài nữ đứng đầu của Thịnh Đô ta, nghe nói không phải chỉ có tính tình hiền lương mà còn xinh đẹp như hoa.”
Hán tử kia lại hỏi: “So với vị tiểu cô nương vừa rồi thì như thế nào?”
Nam nhân to béo đáp: “Tất nhiên tiểu cô nương ấy không thể sánh bằng rồi.”
Hán tử kia cười lạnh, nói: “Một tiểu thư con nhà tướng gia tài mạo song toàn như vậy, mà tiểu Hầu gia còn thấy chướng mắt, vậy thì tiểu cô nương kia nếu si tâm mộng tưởng thì có hơn gì?”
Nam nhân to béo nghe anh ta nói thế liền nở nụ cười, nói: “Việc nam nữ vốn là duyên trời định, không thành với một tiểu thư tướng gia tài mạo song toàn, chẳng lẽ người khác lại không thể ái mộ tiểu Hầu gia nữa hay sao? Vị lão ca này nói chuyện chẳng có đạo lý gì cả, thiên hạ này có bao nhiêu nữ tử tài sắc hơn người thì tiểu Hầu gia đều phải coi trọng bấy nhiêu sao, chỉ có chuyện này thì sao có thể nói tiểu Hầu gia là người vô tình được?”
Bên cạnh cũng có người nói đệm theo, hán tử kia nghe xong cười lạnh không nói gì. Đột nhiên lại nghe có người nói: “Hán tử này đừng vội nói bậy, tiểu thư Lâm tướng gia vốn một lòng hướng Phật, vẫn tu hành tại gia ở trong miếu của Lâm phủ!”
Hán tử kia nghe xong lại giận dữ nói: “Còn chẳng phải vì vị tiểu Hầu gia ‘Đa tình’ đó sao! Nếu không phải vì anh ta, Lâm tiểu thư sao lại phải xuất gia!”
Mọi người nghe anh ta nói thế đều trở nên phấn khích, hán tử kia cũng chẳng muốn nhiều lời. Nam nhân to béo cười cười, cố ý kích anh ta: “Thương tiểu Hầu gia tuổi trẻ anh tuấn, tiểu thư Lâm gia mỹ mạo hiền thục, lại nói Định Nam hầu vốn là võ tướng tôn sư, Lâm tể tướng lại đứng đầu bách quan, nếu hai nhà này kết làm thông gia, đó chính là chuyện tốt đến cỡ nào trong thiên hạ, nên nhất định là người này nói vớ vẫn rồi”
Mọi người đứng nghe xung quanh nói phải, hán tử kia lại cả giận: “Sao lại bảo ta nói vớ vẩn?”
Nam nhân to béo cười nói: “Vậy ngươi lấy gì làm bằng mà nói tiểu thư Lâm gia vì tiểu Hầu gia nên mới xuất gia? Ngươi làm sao mà biết được? Ta thấy nhất định là ngươi bịa chuyện lừa gạt mọi người.”
Hán tử kia quả nhiên mắc mưu, phát hỏa nói: “Cô mẫu ta làm trong Lâm phủ, nên tất nhiên là ta biết.”
Nam nhân to béo vội vàng hỏi: “Tiểu thư Lâm gia sao lại vì tiểu Hầu gia mà xuất gia?”
Hán tử thở dài một tiếng, nói: “Nói đến chuyện này cũng là một mối nghiệt duyên, hai năm trước, Tiểu thư Lâm gia đi Thúy Sơn cầu phúc cho cha mẹ, vừa mới du ngoạn ra sau núi thì gặp tiểu Hầu gia, Tiểu thư Lâm gia xinh đẹp như thế nào, tiểu Hầu gia nhìn thấy tất nhiên tìm mọi cách để tiếp cận, dùng hoa ngôn xảo ngữ khiến Lâm tiểu thư sinh lòng ái mộ. Hại tiểu thư Lâm gia sau khi hồi phủ liền nảy sinh mối tương tư, tướng gia phu nhân về sau biết được, lại không đành lòng nhìn thấy nhi nữ của mình chịu nỗi khổ tương tư, tuy rằng đã nghe nói về danh tiếng đào hoa của tiểu Hầu gia, lại vẫn nhờ người đến Hầu phủ cầu hôn, các ngươi đoán xem như thế nào?”
Mọi người vội vàng hỏi: “Như thế nào?”
“Tiểu Hầu gia không đồng ý à?” Nam nhân to béo hỏi.
Hán tử kia cả giận: “Anh ta nếu chỉ không đồng ý thôi thì đã tốt, đằng này tiểu Hầu gia lúc ấy lại mê luyến một nữ tử thanh lâu, đã sớm đem tiểu thư Lâm gia ném lên tít chín tầng mây rồi, nghe nói có người đến thay Tiểu thư Lâm gia cầu hôn, lập tức liền hỏi: ‘Tiểu thư Lâm gia? Tiểu thư Lâm gia nào nhỉ?’ Bà mối kia liền nhắc cho anh ta nhớ chính là tiểu thư mà anh ta đã kết giao khi ngao du ở Thúy Sơn, tiểu Hầu gia suy nghĩ nửa ngày mới khinh thường nói: ‘À, thì ra là nàng ta, nữ nhân xấu xí đó mà cũng muốn gả vào Định Nam Hầu phủ của ta sao?’ bà mối trở về gặp tướng gia phu nhân thưa lại câu chuyện, không ngờ tiểu thư ở ngoài cửa nghe được. Lâm tiểu thư chính là thiên chi kiêu nữ, tính tình lại cương liệt, sao có thể chịu được nỗi nhục này, liền quyết chí xuất gia.”
Mọi người nghe xong đều thở dài, nam nhân to béo kia nói: “Những lời này thực ra không phải là giả, ta có thân thích làm quan ở trong triều, nói là Lâm tướng gia cùng Thương lão Hầu gia vốn không hợp, nói vậy có lẽ chính là bởi vì việc này.” Anh ta thở dài hai tiếng lại hỏi: “Bất quá tiểu Hầu gia cũng thật không nên, không đồng ý chuyện hôn nhân với người ta thì cũng không nên khiến người ta phải oán trách như vậy, cũng không nên hạ thấp tiểu thư nhà người ta, chẳng lẽ Định Nam Hầu gia cũng dung túng cho anh ta làm loạn vậy sao?”
Hán tử nói tiếp: “Không dung túng thì biết làm thế nào? Lão Hầu gia nghe nói vốn cũng rất tức giận, thấy anh ta lại mê luyến thanh lâu nữ tử như vậy, lần đó giận dữ đến nỗi muốn đánh chết tiểu Hầu gia, nhưng vị tiểu Hầu gia này lại chính là căn mệnh của trưởng công chúa, vì vậy trưởng công chúa bằng mọi cách ngăn trở lão Hầu gia nhưng cũng không thể, cuối cùng cũng đành đem con tới Thanh Châu cho xong việc.”
Trong đám đông có người thở dài: “Thế mới nói đúng là con hư tại mẹ, tính tình của tiểu Hầu gia như thế chỉ sợ cũng là do trưởng công chúa dung túng mà thành.”
“Nghe nói trưởng công chúa cơ thể yếu đuối nhiều bệnh, chỉ sinh được duy nhất đứa con này, tất nhiên là ra sức nuông chiều rồi.” Có người nói tiếp.
Lúc này, có kẻ khẽ nói: “Chưa chắc trưởng công chúa đã là mẫu thân của tiểu Hầu gia đâu.”
Mọi người nghe xong đều cả kinh, không khỏi nhìn về phía người nọ, người nọ cẩn thận đảo mắt nhìn bốn phía, rồi lại thần bí nói: “Cái này chắc các ngươi cũng không biết? Có tin đồn rằng trưởng công chúa thân thể yếu đuối không thể sinh con, nhưng lại không chịu để cho Định Nam hầu nạp tiểu thiếp, liền nghĩ ra biện pháp là để cho một thị nữ thay mình sinh con, chờ khi thị nữ kia đã hoài thai liền đưa tới một thôn trang ở ngoại thành vụng trộm nuôi dưỡng, trưởng công chúa ở nơi này thì cũng giả mang thai, đợi cho đến khi gần ngày sinh tháng đẻ thì cũng trở về thôn trang kia, sau khi sinh tiểu Hầu gia, không ai còn thấy bóng dáng thị nữ kia đâu nữa.”
Mọi người nghe vậy đều líu lưỡi, ngay cả nam nhân mập mạp vừa rồi vốn rất nỏ chuyện giờ cũng kinh hãi, vội vàng nói: “Đừng luận chuyện hoàng gia, đừng luận chuyện hoàng gia.” Mọi người vội vàng gật đầu nói phải, cũng không dám tán chuyện góp vui mà đều tản đi.
Lại nói về A Mạch, sau khi theo Thương Dịch Chi đi vào hoàng thành, Thương Dịch Chi tiến cung diện thánh, A Mạch cùng thị vệ chờ ở bên ngoài, đợi đến hai, ba canh giờ sau mới thấy Thương Dịch Chi một mình từ trong cung đi ra. Trên mặt Thương Dịch Chi không rõ vui buồn, chỉ ra lệnh: “Hồi phủ.”
Đoàn người lúc này mới hướng về phía Định Nam Hầu phủ mà đi, khi về đến nơi đã quá giờ ngọ, cửa chính của Định Nam Hầu phủ mở rộng, quản gia trong phủ dẫn phần lớn gia nhân chờ ở cửa, thấy đám người Thương Dịch Chi trở về, vội vàng đi lên đón tiếp. Thương Dịch Chi nhảy xuống ngựa, ném dây cương cho một gã sai vặt, quay đầu hỏi quản gia: “Quý Thuận, mẫu thân đại nhân đâu?”
Lão quản gia vội vàng đáp: “Trưởng công chúa đang ở Lạc Hà Hiên chờ tiểu Hầu gia.”
Thương Dịch Chi nghe xong liền đi nhanh vào trong phủ, để A Mạch cùng bọn thị vệ ở bên ngoài. A Mạch lúc này đã cảm thấy rất đói rồi, thấy Thương Dịch Chi như thế, thầm nghĩ người này đúng là đồ tồi. Đang oán thầm trong bụng, đã thấy viên quản gia cười nói: “Chư vị tiểu ca cũng đều vất vả, theo ta vào trong nghỉ ngơi.”
A Mạch thầm nghĩ nghỉ hay không nghỉ không quan trọng, mấu chốt là nhanh nhanh đem đồ ăn đến lấp đầy cái bụng rỗng mới là chuyện quan trọng. Trong lòng A Mạch mặc dù nghĩ như vậy, nhưng trên mặt lại vẫn cười nói: “Làm phiền lão bá.”
Quản gia dẫn mọi người vào phủ, sắp xếp mọi người đến tiền trạch ăn cơm, đợi mọi người ăn uống xong, sắc trời cũng đã tối. A Mạch ngồi tán gẫu cùng mấy thị vệ, trong lòng lại lo lắng không biết buổi tối sẽ an bài như thế nào. Thương Dịch Chi từ lúc vào phủ không thấy lộ diện, xem ra sẽ không chiếu cố đến nàng, trong viện tuy không ít phòng, nhưng lại không nhiều đến mức có thể sắp sếp mỗi người một phòng, buổi tối ngủ như thế nào đúng là một vấn đề lớn. Khi mới vào binh doanh, nàng cũng từng một mình ngủ chung giường với binh lính khác, nhưng đó là trong lúc chiến sự, mọi người đều mặc nguyên quần áo mà ngủ, còn hiện tại nếu không cởi bớt áo ra mà ngủ thì quả thật khó có thể giải thích.
Đúng lúc A Mạch đang phiền lòng, thì thấy vị quản gia từ ngoài phòng đi đến, hỏi: “Vị nào là Mạch tiểu ca?”
A Mạch đứng dậy đáp: “Tại hạ là A Mạch.”
Quản gia liền cười nói: “Tiểu Hầu gia cho ta đến đây mời Mạch tiểu ca.”
A Mạch nghe vậy liền đứng dậy đi theo quản gia ra ngoài, vị quản gia kia hết rẽ trái rồi lại rẽ phải, đưa A Mạch đến một tiểu viện vắng vẻ yên tĩnh, vừa vén rèm dẫn nàng vào nhà, vừa giải thích: “Nơi này là thư phòng của tiểu Hầu gia, tiểu Hầu gia phân phó là để Mạch tiểu ca ở lại nơi này nghỉ ngơi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.