A Nam

Chương 17:




Cô đi đến bên cạnh A Nam, rốt cuộc anh cũng chú ý đến cô.
“Dậy rồi à?”
“Ừ, nhà anh có thuốc cảm không?”
A Nam thẳng người lên nhìn cô: “Cô bị cảm à?”
Thành Vân lắc đầu: “Không phải tôi, là hướng dẫn Trương. Có thể do ngủ bị lạnh cộng thêm còn bị anh trai anh dọa sợ.” – Cô vừa nói vừa liếc nhìn A Nam – “Anh của anh luôn như vậy à?”
Ánh mắt A Nam lại nhìn vào siêu nước, lắc đầu khẽ nói: “Không  đâu.”
“Tìm thuốc trước đi, cô ấy vẫn còn nằm trên lầu.” – Thành Vân hỏi anh – “Có thuốc không?”
“Ừ, để tôi xem thử.”
Trước khi A Nam đi, nước đã sôi lên. Anh chỉ chỉ vào trong nhà nói: “Đã nấu mấy ấm rồi, chắc đã đủ để cô tắm, bên trong có bồn và khăn, còn cả đồ mua cho cô… Tôi đi lấy thuốc cho hướng dẫn Trương.”
Thành Vân bĩu môi: “Đồ gì mua cho tôi?”
A Nam liếc cô một cái rồi quay người lên lầu. Thành Vân cười chế nhạo rồi tự nhấc ấm vào phòng.
Bản dân tộc Động này xa khu vực thành thị, dường như thói quen sinh hoạt cũng hơi khác với người hiện đại. Nhà A Nam không có phòng tắm, chỉ có một khoảng trống được che chắn xung quanh chừng bốn mét vuông, bên trong đặt một chậu gỗ, bên cạnh chậu gỗ có một thùng lớn, bên trong là nước nóng. Tấm ván gỗ bên cạnh có đóng đinh để tiện treo đồ. Thành Vân nhìn sang, tổng cộng có bốn cây đinh, cây đầu tiên treo khăn tắm, cây thứ hai treo quần lót và áo ngực.
Xem ra hai món đồ lót là đồng bộ, chất lượng bình thường, không bàn đến kiểu dáng,  chỉ thấy là màu đỏ đến chói mắt.
Thành Vân đi qua, giơ tay lên, ngón tay thon dài của cô móc lấy chiếc áo ngực giơ lên nhìn. Bỗng nhiên cô thấy được gì đó. Thành Vân nghiêng đầu nhìn thấy nửa cái đầu lộ ra phía sau tấm ván gỗ.
Chu Đông Thành.
Hình như đã lâu anh ta chưa gội đầu, tóc hơi bóng dầu, trên mặt cũng lấm lem. Lúc này anh ta đang kéo cửa ra nhìn vào trong.
Thành Vân nhìn anh ta, anh ta cũng nhìn Thành Vân chằm chằm không chớp mắt.
Cuối cùng Thành Vân giơ chiếc áo ngực kia nhìn về phía Chu Đông Thành, nói: “Em trai anh thích kiểu này à?”
Ánh mắt Chu Đông Thành dại ra, cũng không biết là có hiểu câu hỏi của Thành Vân hay không. Anh ta không phủ nhận cũng chẳng lắc đầu.
Thành Vân đong đưa chiếc áo ngực trước mặt anh ta, cười nói: “Người khô khan như vậy không ngờ trong lòng lại hư hỏng đến thế. Cũng không phải là năm tuổi, mặc rực rỡ như vậy làm gì.”
Chu Đông Thành vẫn im lặng. Thành Vân đặt chiếc áo ngực xuống, đi vài bước đến gần anh ta. Dường như Chu Đông Thành sợ hãi muốn bỏ đi, Thành Vân gọi anh ta lại: “Đừng đi, tôi hỏi anh một vài chuyện.”
Chu Đông Thành nhìn Thành Vân chằm chằm. Thành Vân đứng cách anh ta hai bước chân, ngẩng đầu nhìn anh ta nói: “Em trai anh từng có người phụ nữ nào không?”
Lúc này Chu Đông Thành không do dự, anh ta nhanh chóng gật đầu: “Có.”
Sắc mặt Thành Vân không thay đổi, nói: “Bây giờ thì sao?”
Chu Đông Thành suy nghĩ một lát rồi lắc đầu.
“Trước kia có.” – Anh ta suy nghĩ, lại lộ ra vẻ mặt vô cùng chán ghét, nói đứt quãng: “Cô gái đó… xấu xa.”
Lúc Chu Đông Thành nói đến chữ xấu xa thì nghiến răng rất mạnh, giống như vô cùng hận cô ta.
“À.” – Thành Vân thản nhiên gật đầu, dẫn dắt anh ta từng chút từng chút – “Cô gái kia xấu xa thế nào?”
Chu Đông Thành chun mũi: “Kẻ lừa gạt.”
“Lừa gạt cái gì?”
“Kẻ lừa gạt.”
“…” – Thành Vân cảm thấy hỏi như vậy không có kết quả, bèn đổi đề tài – “Em trai anh biết cô ta khi nào?”
Chu Đông Thành lại ngơ ngác, giống như đang nhớ lại.
“… Rất nhiều năm về trước.”
“Rất nhiều năm là năm nào? Anh ta hai mươi bảy tuổi còn chưa kết hôn, thuộc dạng hiếm hoi trong dân tộc thiểu số đó.”
Chu Đông Thành rũ mắt: “Cỡ sáu bảy năm.”
“Sáu bảy năm?” – Thành Vân thật sự không ngờ đến con số này, cau mày lại – “Chỉ có một người thôi à, sau này không có ai nữa sao?”
Chu Đông Thành lại lộ ra vẻ mặt chán ghét, oán hận nói: “Cô ta hại A Nam.”
Thành Vân không nói tiếp, cô nhìn ra Chu Đông Thành vẫn còn chưa nói hết.
“Cô ta lừa hết tiền của A Nam.”
“…”
Thành Vân à một tiếng không biết có ý gì, cảm giác bản thân hơi buồn cười.
“Lừa tiền à? Đây đối với anh ta mà nói quả thật là sét đánh giữa trời quang mà.” – Cô ta nhìn Chu Đông Thành lại hỏi – “Vậy còn anh, tôi nghe A Nam nói anh kết hôn rồi, vợ anh đâu?”
Cô hỏi xong những lời này, thấy ánh mắt Chu Đông Thành càng dại ra hơn. Vẻ mặt lại vô cùng khó khăn, giống như đang suy tư một vấn đề mà cả đời này cũng nghĩ không thấu vậy.
Anh ta lầm bầm gì đó trong miệng, tất cả đều là tiếng dân tộc Động, Thành Vân chẳng hiểu lấy một câu.
Anh ta tự nói thầm quái dị như vậy một hồi, lại bỗng quát to lên, từng tiếng lại từng tiếng.
Thành Vân lui về phía sau một bước, tay đặt lên cửa, chuẩn bị bỏ đi bất cứ lúc nào.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Thành Vân mở cửa ra, nhìn thấy bóng dáng A Nam thoáng chốc đã đi đến đây. Anh ôm lấy Chu Đông Thành từ phía sau, kéo anh ta ra ngoài.
Hai người nói chuyện ở phía sau tấm ván gỗ, tuy Thành Vân không hiểu tiếng nói của họ, nhưng cô vẫn nhận ra được tiếng của A Nam. Tiếng A Nam không cao không thấp, cũng không quá khẩn trương, giống như rất quen với tình huống trước mắt. Một lát sau tiếng nói nhỏ dần. Chu Đông Thành đi ra từ phía sau, cũng không nhìn đến Thành Vân, cứ thế đi thẳng ra khỏi phòng.
A Nam đứng phía sau anh ta, sau khi nhìn anh ta rời đi mới nói với Thành Vân: “Không dọa cô chứ?”
Thành Vân nói: “Sao lại thế?”
A Nam mấp máy môi, Thành Vân lại nói: “Ít nhất phải nói cho tôi biết mấy chuyện kiêng kỵ, chúng tôi vốn đang nói chuyện rất bình thường.”
A Nam nhìn ra ngoài, hít sâu một hơi, quay đầu lại nói: “Vợ anh ấy.”
“Vợ anh ta thế nào?”
“Bỏ theo người khác.”
“…” – Thành Vân há hốc mồm, chậm chạp nói – “Nhà bọn anh…”
Cô nói được một nửa, A Nam nhìn cô: “Hả?”
“Không có gì.” – Không nên châm dầu vào lửa.
Thành Vân cởi áo khoác ra, nói: “Tôi muốn tắm, anh tìm được thuốc chưa?”
“Cô ta đã uống thuốc rồi, bây giờ đang ngủ, chắc là không  sao đâu.”
Thành Vân đóng cửa lại lần nữa: “Không  sao là tốt rồi. À, đúng rồi…”
Trước khi Thành Vân đóng cửa lại, lộ ra đôi mắt qua khe cửa, nói với A Nam: “Kiểu dáng tạm được.”
“…”
Thành Vân cởi quần áo ra, nhưng trong nháy mắt phát hiện trong phòng đã không có chỗ nào để treo đồ nữa. Hai cây đinh cuối cùng bị cô treo áo khoác và quần rồi, áo len và áo lót không có chỗ treo.
Thành Vân gõ gõ cửa: “Đi chưa?”
Bên ngoài rất an tĩnh, Thành Vân không muốn rời xa thùng nước nóng đang bốc hơi nghi ngút, cô nghĩ có nên vứt thẳng xuống đất hay không.
Đúng lúc cô đang tính toán độ cao của tấm ván, tiếng nói A Nam khẽ khàng vang lên: “Hả?”
Thành Vân quay đầu: “Anh còn ở bên ngoài à?”
“Còn.”
“Cầm đồ giúp tôi, hết chỗ treo rồi.”
Thành Vân nghe thấy tiếng bước chân dừng ở cửa. Cô vắt áo len lên, ở bên kia A Nam kéo xuống. Thành Vân cởi áo giữ ấm vắt lên, A Nam lại kéo xuống.
Cuối cùng chỉ còn lại một chiếc áo ngực trên tay Thành Vân. Đây là một chiếc áo ngực được làm thủ công. Nền xanh ngọc, thêu hoa văn màu đen, bên dưới hình trái tim.
“Còn nữa không?” – A Nam hỏi bên kia cánh cửa.
Thành Vân đứng sau tấm ván bên này, cả người trần truồng. A Nam và cô chỉ cách một cánh cửa, cô suy nghĩ rồi vắt chiếc áo ngực lên… Nhưng cô không hề thả tay ra, ngón trỏ cô móc vào dây áo ngực. A Nam không biết, kéo một cái lại kéo không qua. Anh cho rằng bị vướng ở đâu đó rồi nên lại kéo thêm một cái nữa. Dĩ nhiên vẫn kéo không qua. Thành Vân cười thầm. Cô giống như đáp lại anh, ngón tay nhẹ kéo lại hai cái.
Cô cũng không kéo qua. Cô cảm giác được áp lực dưới ngón tay. Cô không biết ở bên kia anh đang nắm chiếc áo ngực này như thế nào. Có lẽ là anh cũng dùng một ngón tay móc vào dây áo ngực.
Sau khi Thành Vân kéo lại hai cái rồi thả lỏng tay ra. Chiếc áo ngực mang theo lực đàn hồi bị A Nam kéo qua.
Yên tĩnh trong chốc lát, sau cánh cửa vang lên giọng nói rầu rĩ của anh: “… Còn nữa không?”
“Hết rồi.”
“Vậy tôi đi đây, quần áo tôi để trên ghế, tôi sẽ đóng kỹ cửa phòng, cô tắm xong cứ đi thẳng ra ngoài là được.”
“Được.”
Trang bị đơn  sơ, Thành Vân đánh nhanh thắng nhanh. Bất kể hoàn cảnh thế nào, trong thời tiết rét mướt nơi đây chỉ cần được tắm nước nóng, tẩy sạch mồ hôi và bụi bặm trên người luôn khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Thùng nước trông nhỏ nhưng quả thật đủ tắm rửa. Thành Vân tắm xong, lau khô người, lấy xuống bộ đồ lót A Nam mua trong màn  hơi nước đang bốc lên mù mịt. Quả thật chất lượng bình thường, chất vải rất cứng, hơi cà vào da.
Sau khi mặc xong, Thành Vân đẩy cửa ra. Trong phòng yên lặng không có một bóng người.
Thành Vân mặc xong quần áo, lau khô nước trên chân,rồi mang giày du lịch vào. Cô lại quay người đi vào trong chỗ tắm, bưng nước nóng còn dư ra ngoài, đổ vào chậu rửa mặt.
A Nam đang thu dọn đồ đạc, thấy cô đi ra ngoài bèn hỏi cô: “Tắm xong rồi hả?”
Thành Vân nói: “Vẫn chưa, chờ tôi gội đầu đã.”
Cô thấy A Nam cầm đồ trong tay, vừa khom lưng vừa hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”
“Thu dọn một chút, lâu lắm rồi tôi không về nhà.”
“Anh của anh đâu?”
“Đi ra ngoài rồi.”
“Anh ta như vậy sao anh có thể để anh ta đi ra ngoài?”
A Nam nhìn sang, mái tóc đen của Thành Vân đã nhúng vào nước, cô nhắm mắt lại nói chuyện với anh: “Không sao, người trong bản cũng biết nên nói gì với anh tôi.”
“Anh của anh rất yêu chị dâu anh à?”
Một lát sau A Nam mới trả lời: “Rất yêu.”
Thành Vân cười khẽ một tiếng, tiếp tục gội đầu.
Cô thay nước hai lần, nơi này giội nước rất tiện, vừa giội ra cửa nước đã chảy xuống theo sườn núi. Thành Vân gội đầu xong, vắt khăn lên đầu, đứng dậy.
Cô nghiêng đầu thấy A Nam đã thu dọn xong, hình như muốn đi ra ngoài.
“Anh đi đâu?” – Cô hỏi.
“Đi thăm cây trồng.”
“Cây gì?”
“Dương Mai.”
“Nhà các người có cây Dương Mai à? Ăn ngon không?”
A Nam nhìn cô một cái: “Hiện tại  chắc chắn không có trái, tôi chỉ đi thăm thôi.”
“Tôi đi với anh.” – Thành Vân thản nhiên nói – “Anh đợi tôi một chút.”
Thành Vân trở về phòng, xem tình trạng của hướng dẫn Trương. Cô ta đã bớt nóng, đang ngáy khò. Thành Vân viết tờ giấy đặt bên gối cô ta, sau đó mặc áo khoác xuống lầu.
“Đi thôi.”
A Nam liếc nhìn cô, nói: “Chờ một chút.”
“Chờ cái gì?”
“Tóc cô còn chưa khô.”
Hôm nay thời tiết rất tốt, mặt trời treo cao, Thành Vân mới vừa tắm rửa xong không hề cảm thấy lạnh.
“Vừa đi vừa hong khô.”
Thành Vân theo A Nam ra khỏi bản đi chệch về hướng Bắc. Đứng trên sườn núi nhìn xuống bên dưới có vài mảnh ruộng bậc thang nho nhỏ, có điều hình như đã qua mùa vụ, hiện tại không có thu hoạch.
A Nam dẫn cô đi sâu vào trong núi, Thành Vân cúi đầu nhìn con đường nhỏ hẹp dưới chân, cũng là do người đi mãi mà thành. Anh đi từ từ, im lặng suốt quãng đường. Đường núi không dễ đi, Thành Vân nói phía sau anh: “Sao không làm đường?”
“Chỉ có vài hộ gia đình đi qua phía bên này, không cần làm.”
“Nhà anh có bao nhiêu cây Dương Mai?”
“Không nhiều lắm.”
Họ đi qua một mảnh đất, hai bên đều là nhánh cây mọc lỉa chỉa, A Nam vén ra ý bảo Thành Vân đi qua trước. Thành Vân đi đến bên cạnh anh, nhẹ chọc chọc anh: “Còn rất ga lăng đấy nhỉ.”
Đi không bao xa đã đến khu đất, Thành Vân nhìn chằm chằm cái gọi là ” rừng cây Dương Mai” kia, không khỏi cau mày. Một mảnh đất trống rộng lớn chỉ trồng có mười mấy cây. Mà cây còn mọc không tươi tốt, lá điêu tàn, rũ cụp xuống nhánh cây, giống như đã mấy vạn năm không ai chăm sóc vậy. Gió thổi qua những cành cây gầy trơ nhẹ nhàng đong đưa, trông thế nào cũng đều là vẻ xơ xác.
“Nhà anh chắc chắn đây là cây Dương Mai sao?” – Thành Vân hỏi người bên cạnh.
A Nam đi xuống, vừa đi vừa gật đầu: “Ừ.”
“Trồng giống cây xương rồng à?”
A Nam đã quen với việc bị cô trêu chọc, chỉ khẽ nói: “Không.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.