A Nam

Chương 29:




Đêm đó Thành Vân không biết mình đã về nhà thế nào. Cô trở về nhà, ngả mình xuống giường, nằm thật lâu thật lâu. Cô ngồi dậy là do bị lạnh, cô không nhớ mình mở điều hòa ra sao, mà đến khi cô mở điều hòa xong lại phát hiện không thấy áo khoác đâu cả.
Nếu như nói nhà Thành Vân có ưu điểm gì, thì đó chính là dễ tìm đồ đạc. Thành Vân vứt đồ đạc lung tung, bởi vì chỉ cần liếc mắt là đã thấy hết trong nhà có những gì, để chỗ nào cũng tìm ra được.
Cho nên lúc Thành Vân tìm mười phút vẫn không ra áo khoác, cô gần như tức điên lên.
Cô hét lên một tiếng trong căn nhà trống rỗng. Tuy nhà trống nhưng vẫn không đến mức có vang vọng hồi âm. Hét một tiếng xong, Thành Vân chợt nhớ ra áo khoác để trong xe, cô quên cầm lên nhà. Đến khi cô nhớ được điều này thì cả người đã mất hết sức lực, ngồi  ỳ trên ghế salon.
Châm một điếu thuốc, Thành Vân nhìn trần nhà chằm chằm rồi từ từ bình tĩnh lại. Trải qua bao lâu rồi nhỉ? Ngoài cửa sổ đèn hoa rực rỡ, Thành Vân nhìn khói thuốc lượn lờ, thầm nghĩ rốt cuộc là đã bao lâu rồi? Một tháng hay hai tháng? Cô không nhớ rõ nữa.
Trên thực tế cô rất kinh ngạc vì mình vẫn nhận ra anh. Hơn nữa còn gọi tên anh trôi chảy trên đường đuổi theo. Cô cho rằng cô đã quên anh rồi. Lúc trước cô chẳng bao giờ nhớ đến một lần gặp gỡ ngẫu nhiên..
Trí nhớ giống như một quyển sách, nhưng Thành Vân bẩm sinh không phải là người thích đọc sách. Hiện tại cô cảm giác giống như trở về thời học sinh trung học bị ép đọc sách giáo khoa, bị buộc xem rất nhiều chương, vô cùng phiền não.
Thành Vân hút xong một điếu thuốc lại châm thêm một điếu khác. Đã nhớ lại bao giờ cũng có phần mở đầu. Thành Vân ngậm điếu thuốc, nhớ lại giây phút cô xuống tàu ở Quý Dương. Sau, rồi sau đó hàng loạt ký ức đều ùa về.
Thành Vân chợt nhớ ra cô còn chưa hỏi xem sức khỏe hướng dẫn Trương thế nào, cũng không hỏi đến Lưu Kiệt có thanh toán hết cho bên công ty du lịch hay chưa? Thậm chí tiệm bạc Miêu Vương kia, sau khi cô gửi địa chỉ cho họ cũng bặt vô âm tín. Có lẽ là chủ tiệm đổi ý, có lẽ là bọn họ không muốn giao hàng trước lấy tiền sau.
Có điều những chuyện này không quan trọng. Thành Vân vuốt vuốt tóc, cuối cùng nghĩ đến Chu Đông Nam. Cô không biết anh đã đến đây bao lâu, cô cũng không biết rốt cuộc gặp anh ở gần công ty là trùng hợp hay là gì khác.
Anh còn chạy xe máy đến nữa chứ? Cơn cáu kỉnh của Thành Vân lắng xuống, bỗng phì cười chẳng hiểu vì sao. Anh chàng này giống như cỏ dại đi đâu cũng  gặp giữa thế giới phồn hoa, không có gì nổi trội, chỉ có năng lực cắm rễ là không ai địch nổi.
Cuối cùng cô nghĩ… Không phải là anh đến tìm cô chứ?
Thành Vân đứng lên, đi đến trước cửa sổ. Dưới chân là con đường sáng rực, đã nửa đêm, trên đường thưa thớt người qua lại, có điều xe cộ thì vẫn có.
Cửa kiếng phản chiếu bóng dáng có vẻ hơi lạnh lùng của Thành Vân. Bất kể là có phải anh đến tìm cô hay không, kết quả đều giống nhau thôi.
Khúc nhạc đệm này khiến hôm đó Thành Vân ngủ trễ hai tiếng. Ngày hôm sau thức dậy Thành Vân hơi cáu kỉnh, lúc đi làm tỏa ra khí thế “không có việc gì cấm làm phiền” như có như không, khiến rất nhiều người chú ý.
Buổi trưa Quách Giai đến tìm Thành Vân ăn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện trong nhà, nói một hồi cảm thấy Thành Vân không chú tâm vào câu chuyện liền hỏi: “Sao vậy?”
Thành Vân lắc đầu: “Không có gì.”
“Tối nay đi chơi đi, tôi gọi thêm vài người, bọn mình đi  hát.” – Quách Giai nói – “Đi không?”
“Tôi không đi đâu.” – Thành Vân cúi đầu ăn một miếng cơm, nói – “Hôm nay tôi phải tăng ca.”
“Cô là chủ mà tăng ca gì chứ!”
Quách Giai cau mày oán trách, Thành Vân nghe rồi cũng cho qua không đáp lời. Thật ra thì hôm nay cô cũng chẳng cần phải tăng ca. Nhưng cô vẫn ngồi lỳ trong văn phòng đến chín giờ.
Bởi vì tối qua cô ra về  là vào lúc chín giờ.
Thành Vân không biết mình mang tâm trạng gì, dường như là muốn tìm ra chứng cớ vậy. Có điều cô hoàn toàn không suy nghĩ sâu hơn: Nếu như quả thật tìm được chứng cớ thì tiếp theo phải làm gì?
Chín giờ đúng, Thành Vân xách túi ra khỏi công ty. Lái chiếc Lexus màu đen kia, Thành Vân lại quẹo vào ngõ hẻm nhỏ này lần nữa.
Buổi tối rất lạnh, người trên đường qua lại hối hả. Thành Vân đỗ xe tại vị trí ngày hôm qua, cửa xe hé ra một khe nhỏ, sau đó cô ngồi trong xe hút thuốc.
Quán trà sữa ven đường bị hư hộp đèn, thỉnh thoảng chợt lóe lên lại vụt tắt. Lồng ngực Thành Vân như bị đè ép, hít thở sâu thế nào cũng vô dụng.
Nhưng tối nay chẳng hề thấy bóng dáng Chu Đông Nam đâu cả. Cô lái xe về nhà, thầm nghĩ có lẽ anh nói thật. Anh chỉ đến giao hàng thôi.  Hoặc là ngoài giao hàng ra anh còn những chuyện khác phải làm. Chỉ có điều trong những chuyện này chẳng hề có cô. Có lẽ là bản thân cô đã suy nghĩ nhiều rồi.
Nghĩ đến đây, Thành Vân thở ra một hơi. Nhưng sau khi thở phào thì một cơn giận khác lại dâng lên. Một xuống một lên, hai bên thăng bằng, lồng ngực vẫn bức bối.
“Chó chết!” – Thành Vân không nhịn được ngồi trong xe chửi một câu.
Cuối cùng Lý Vân Sùng chọn mảnh đất ở Vân Nam. Mảnh đất này không phải ở tỉnh Côn Minh, cũng không ở Đại Lý, Lệ Giang – những khu thắng cảnh nổi tiếng ở Vân Nam – mà là ở Ngọc Khê.
Khái niệm của Thành Vân về hai chữ Ngọc Khê này chỉ là thuốc lá.
“Ngọc Khê là một nơi tốt.” – Lý Vân Sùng nói – “Sắp đến tết rồi, nếu có rảnh anh dẫn em đi xem mảnh đất này.”
Nếu đã quyết định, hiệu suất làm việc của Lý Vân Sùng cũng tăng lên, ông nói với Thành Vân: “Trước tết anh sẽ tìm một công ty kiến trúc, thiết kế mấy  kiểu,  sau đó chúng ta sẽ lựa chọn.”
Thành Vân vốn cho rằng Lý Vân Sùng chỉ là nổi hứng nhất thời, nhưng giờ xem ra hình như hoàn toàn chẳng phải như thế.
“Anh không cần vội vàng vậy đâu.” – Thành Vân đặt xấp tài liệu lên bàn trà, nói – “Cho dù muốn ở cũng phải năm sáu năm nữa. Lỡ như sau này anh lại gặp được nơi tốt hơn thì sao? Mua chỗ này rồi sau lại để không à?”
“Nhà vừa xây lên không vào ở ngay được.” – Lý Vân Sùng rót nước vào chung trà, nói – “Nhà xây xong phải để trống một thời gian, để mùi lắng xuống đến lúc đó mới vào ở được.”
Quả thật Thành Vân không có lời nào để phản bác: “Được, tùy anh đi.”
Tối đó Lý Vân Sùng hẹn mấy người bạn đến nhà dùng cơm, ông đưa mảnh đất mình mua cho bọn họ xem. Mấy người đàn ông vây quanh mảnh đất trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Có hai người dẫn theo vợ, cơm nước xong Thành Vân và hai người phụ nữ ngồi một bên tán gẫu. Tuy là người lạ nhưng không trở ngại trong việc trò chuyện. Nhiệt độ trong nhà chỉnh cao, cộng thêm vừa rồi mới cơm nước xong, mặt mấy người phụ nữ đều ửng hồng.
Thành Vân đứng lên đi đến bên cạnh đẩy một cánh cửa sổ ra. Phòng kế bên là nơi Lý Vân Sùng nuôi chim, trong lúc vô tình Thành Vân liếc mắt nhìn, bất ngờ phát hiện trong lồng chỉ còn hai con chim.
Cô thoáng khựng lại. Cô nhớ lúc từ Quý Châu về rõ ràng còn ba con mà.
“Ơ, chị Thành ngắm chim chóc à?”
Thành Vân quay đầu, Tào Khải đứng sau lưng cô. Mấy người đàn ông ở bàn kia còn chưa trò chuyện xong, có lẽ Tào Khải đi vệ sinh, lúc trở về đi ngang qua đây thôi.
“Tôi hóng gió thôi.” – Tào Khải cầm tăm xỉa răng, lại nói – “Nóng quá, độ ấm nhà Lý tổng thật tốt, ngay cả mùa đông mà trong nhà giống như lò sưởi, có thể mặc áo thun quần đùi được.”
Thành Vân im lặng, lại quay đầu nhìn lồng chim.
Tào Khải uống rượu, mùi trên người hơi nồng, ánh mắt cũng hơi mơ màng. Anh ta thấy Thành Vân nhìn chim, ánh mắt cũng nhìn theo cô. Không biết là anh ta nói chuyện với Thành Vân hay là tự mình độc thoại, Tào Khải khẽ cất tiếng: “Lý tổng nuôi chim thật chú  tâm!”
Thành Vân liếc mắt, Tào Khải chỉ vào lồng chim nói: “Lại rất tinh khôn.”
Thành Vân nghe không hiểu, quay đầu hỏi Tào Khải: “Trước kia tôi thấy còn ba con, sao lại càng nuôi càng ít đi vậy?”
Cô biết Lý Vân Sùng không có  chuyện nuôi chim mà để chết, chỉ có thể là ông thả đi hoặc là tặng người khác.
Tào Khải liếc nhìn cô: “Cô không biết nguyên nhân à?”
“Sao tôi biết được.”
“Cần chất lượng chứ không cần số lượng.” – Tào Khải giải thích đơn giản – “Nuôi hơn nửa đời người rồi, bao giờ cũng sẽ ngộ ra một chút đạo lý. Cô xem mấy truyện kiếm hiệp đó, cao thủ luyện công đến tầng cuối cùng, tất cả đều quay trở về lúc ban đầu. Đây là một đạo lý cho mọi sự mọi vật trên đời.”
Không hiểu vì sao Thành Vân cười nhạo một tiếng, vừa định châm chọc vài câu thì chuông cửa vang lên.
Tiếng cười nói trong nhà không ngớt, Tào Khải thấy kỳ lạ nói: “Còn ai đến nữa à?”
“Chắc là không có ai đâu.” – Thành Vân cũng hơi nghi ngờ, cô nói với Tào Khải – “Tôi đi xem thử, anh trở lại ngồi đi.”
Tào Khải gật đầu, Thành Vân đi ra cửa. Phòng ăn cách cửa một đoạn, được ngăn bởi một bức vách, dường như ngay cả tiếng nói chuyện của mọi người bên trong cũng nhỏ đi rất nhiều.
Chuông cửa vang lên hai cái đã ngưng, Thành Vân đi đến cửa, vừa hỏi ai vậy vừa đưa tay chuẩn bị mở cửa ra. Ngay khoảnh khắc tay cô nắm lấy tay cầm, bỗng một cảm giác kỳ lạ hiện lên trong đầu. Giống như là một loại trực giác nào đó, không đợi người bên ngoài trả lời cô đã mở cửa ra.
Gió lạnh luồn vào, anh vẫn mặc bộ đồ ngày đó. Chiếc áo phao màu đen tuyền chẳng có chút hoa văn và quần jean, chân mang một đôi giày đế cao màu nâu. Cổ quấn chiếc khăn quàng thật dày, buộc lại thành một nút kết to trước cổ áo. Lần này anh còn đội mũ, cả khuôn mặt chỉ lộ ra đôi mắt.
Dự cảm của Thành Vân trở thành sự thật, cô nhanh chóng nhìn ra sau một cái. Từ chỗ cô không nhìn thấy tình hình bên trong, chỉ nghe thấy tiếng nói, mỗi người đều đang bận chuyện của mình.
Thành Vân bước ra khỏi nhà, khép hờ cửa lại, hạ giọng hung dữ nói: “Anh làm gì vậy?”
Chu Đông Nam tháo bao tay, lấy tay kéo khăn quàng cổ để lộ ra miệng, nói: “Em đừng đi ra ngoài, bên ngoài rất lạnh.”
Thành Vân suýt nữa nhấc chân đạp anh, cô chỉ vào anh: “Anh xem lời tôi nói không ra gì phải không?”
“Không  phải.”
Thành Vân bị thái độ giả ngu của anh làm tức đến độ nheo mắt lại, chỉ nói một chữ: “Cút!”
Chu Đông Nam cúi thấp đầu, rồi lại ngẩng lên nhìn cô, vẻ mặt anh không thay đổi: “Tôi đến giao hàng.”
“Giao cái…”
Thành Vân vừa cất lời, Chu Đông Nam chỉ chỉ phía bên dưới. Ánh mắt Thành Vân nhìn xuống mới phát hiện ra trên mặt đất có một chiếc thùng lớn.
“Cái gì đây?”
Thành Vân đá một cú. Chu Đông Nam vội vàng giữ chiếc thùng lại.
“Đừng đá!” – Anh nói – “Đồ trang trí của em.”
Đồ trang trí?
Dường như Chu Đông Nam sợ cô không nhớ ra, lại nhắc cô: “Em mua ở bản Miêu.”
Thành Vân trố mắt á khẩu.
Chu Đông Nam lại nói: “Em có muốn kiểm tra xem không? Nếu như không có vấn đề gì thì tôi đưa em tài khoản, em chuyển tiền qua.”
Khoan, khoan đã…
Thành Vân có nhiều nghi vấn, cô cố gắng sắp xếp lại ý nghĩ, chọn một vấn đề có thể biểu đạt tâm trạng của mình nhất. Không đợi cô chọn xong, trong nhà liền truyền đến tiếng nói.
“Sao vậy, là ai thế?”
Là Lý Vân Sùng, ông đang đi về phía này.
Thành Vân kéo chiếc thùng vào trong nhà, đẩy Chu Đông Nam một cái, chẳng hề nhìn anh, chỉ khẽ nói “Tối nay nói sau, anh đi đi.” rồi đóng cửa lại.
Khi cô lôi chiếc thùng đi qua tiền sảnh, đúng lúc Lý Vân Sùng xuất hiện.
“Ai vậy?”
“Chuyển phát nhanh.”
Lý Vân Sùng cũng nhìn thấy chiếc thùng trên mặt đất, nói: “Lớn quá, em mua gì vậy hả?”
Thành Vân cúi đầu đẩy chiếc thùng, nói: “Lúc trước đặt ở Quý Châu, một món đồ trang trí thôi.”
Lý Vân Sùng rời khỏi bàn đương nhiên sẽ có người đi theo. Tào Khải và một người đàn ông khác đi đến, vừa thấy cảnh tượng này đều vội vàng đến giúp khuân vác.
Lý Vân Sùng đứng bên cạnh nhìn, Tào Khải chổng mông khiêng chiếc thùng lên, hỏi Thành Vân: “Chị Thành, để ở đâu đây? Tôi mang lên lầu cho chị nhé?”
Thành Vân còn chưa cất lời, Lý Vân Sùng nói: “Mang vào trong đi, chúng ta cùng ngắm xem.”
Chiếc thùng lớn được mang vào phòng khách, nữ ngưng trò chuyện, nam ngưng huyên thuyên, tất cả đều đến vây xem. Thành Vân muốn cười lấy lệ nhưng phát hiện ra cười không nổi. Thấy anh cũng giống như uống rượu người Miêu, cô đều bị phản ứng chậm.
Lý Vân Sùng hất hất cằm: “Mở ra đi.”
Tào Khải mở giúp, lại hỏi Thành Vân: “Chị Thành, chị mua món đồ trang trí gì vậy, nặng quá!”
“Ừ.” – Thành Vân gật gật đầu, nhìn chiếc thùng được từ từ mở ra – “Đồ trang trí bằng bạc, mua lúc đến bản Miêu chơi.”
Bên cạnh một người hỏi: “Lâu vậy mới đưa đến hả?”
Thành Vân thuận miệng nói: “Tìm nghệ nhân làm.”
Chiếc thùng được mở ra, món trang trí Phượng Hoàng nghiêm chỉnh xuất hiện trước mặt mọi người. Món đồ này giống hệt với lúc Thành Vân thấy trong tiệm.  Từng tấm bạc chi tiết ghép thành đuôi Phượng Hoàng thật dài, trên thân tỏa sáng lóng lánh. Hai bên được bao kỹ, phòng ngừa va chạm.
Cả đám người vừa nhìn thấy, anh một câu tôi một câu khen không ngớt lời. Cuối cùng Thành Vân hơi hồi phục tinh thần lại, mỉm cười trả lời từng người. Nhưng từ đầu đến cuối Lý Vân Sùng lại chẳng hề nói một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.