A Nam

Chương 37:




Đường cao tốc sân bay không phụ sự mong đợi của quần chúng đã bị kẹt xe. Thành Vân cau có nhìn đồng hồ, may mà vẫn còn sớm.
“Mùng một đầu năm đều rảnh đến phát sợ à, yên lành ở nhà không được sao?”
Cô cầm lấy hộp kẹo cao su trên xe, đổ ra hai viên cho vào miệng nhai giết thời gian. Đến khi cô tới được sân bay đã là gần một giờ sau. Thành Vân chạy một mạch đi đổi vé máy bay, sau đó gọi điện thoại cho Lý Vân Sùng.
“Em đến rồi, anh ở đâu?”
Cô vừa nói vừa nhìn vé máy bay, đi về phía kiểm an.
“Đừng đi nữa, anh thấy em rồi.”
Thoáng chốc Thành Vân dừng lại, cô nhìn dáo dác, đứng tại chỗ vòng hai vòng, bả vai bị người khác vỗ một cái.
“Hấp tấp!” – Lý Vân Sùng phê bình.
Thành Vân nhìn ông, thở phào một hơi, phe phẩy chiếc vé máy bay quạt gió cho mình. Lần này đi chỉ có cô và Lý Vân Sùng. Lý Vân Sùng cầm một chiếc vali vải dù màu xám nhạt,  dù là màu sắc hay chất liệu vải đều rất dễ bám bẩn, nhưng Lý Vân Sùng sử dụng lại vô cùng sạch sẽ, vẫn giống như mới.
Ánh mắt Lý Vân Sùng dừng trên người Thành Vân, đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, nói: “Em về nhà thu dọn đây hả? Thu dọn thành tay không luôn à?”
Thành Vân giơ chiếc túi trong tay lên: “Sao mà tay không, đây không phải có một chiếc túi sao?”
“Quần áo cũng không thay.”
Thành Vân chớp chớp mắt, quả thật là không thay. Không chỉ có áo ngoài, ngay cả đồ lót cũng không thay. Không có cách nào, tình hình đặc thù căn bản không thay được.
Lý Vân Sùng nhìn cô từ trên xuống dưới một cái, giọng nói có chút bất mãn: “Ăn mặc như vậy chả ra sao.”
Cô liếc nhìn Lý Vân Sùng. Lý Vân Sùng mặc một chiếc áo sơ mi sọc xanh trắng xen kẽ, áo bỏ trong quần tây trắng, bên ngoài mặc một chiếc áo len dài màu đen.
Ông giữ dáng rất tốt, tuy không  phải kiểu da thịt căng đầy trẻ tuổi, nhưng vóc dáng cũng thuộc dạng cao ráo, cộng thêm khí chất của ông cực tốt, ăn mặc thỏa đáng, vừa nhìn đã thấy giản dị và tao nhã.
Lý Vân Sùng nhíu mày, nói tiếp: “Khí sắc cũng tệ, rốt cuộc em nghỉ ngơi thế nào vậy?”
Thành Vân không muốn nói nhiều, cô quay người, khẽ gạt tay Lý Vân Sùng ra: “Đi, qua kiểm an trước đã.”
Đến tận lúc đến chỗ kiểm an, Thành Vân mới nghiêm túc nhìn vé máy bay của mình, từ Bắc Kinh bay đến Nagoya. Cô tính thử thời gian, có lẽ là bảy tám giờ tối đến nơi. Hai người ngồi trong phòng chờ máy bay, Thành Vân nói với Lý Vân Sùng: “Anh nghỉ ngơi một lát trước đi, em đi ra ngoài một chút.”
Lý Vân Sùng đặt vali bên cạnh chân, chỉ vào ghế salon: “Ngồi xuống đi.”
“Em đi mua đồ ăn.”
Lý Vân Sùng nhìn cô: “Ngay cả cơm em cũng chưa ăn à?”
“Ừ, dậy trễ.” – Thành Vân móc ví tiền định đi ra ngoài bị Lý Vân Sùng kéo tay lại.
“Ngồi xuống đi.”
“Đói sắp chết rồi!”
Lý Vân Sùng kéo chiếc ghế salon đến cho cô. Phòng chờ được trải thảm= và bày trí ghế salon là màu đỏ rực rỡ, Thành Vân đặt mông ngồi xuống, Lý Vân Sùng chống tay đứng lên.
“Em trông đồ đạc, anh đi mua.”
Thành Vân nhìn ông: “Em đi là được rồi.”
Lý Vân Sùng liếc nhìn cô nói: “Em soi gương nhìn cặp mắt thâm quầng của em xem! Ngồi nghỉ ngơi đi.”
Lý Vân Sùng đi ra ngoài, Thành Vân gọi với theo sau ông: “Mua cho em Hamburger và khoai tây chiên.”
Mười lăm phút sau, Lý Vân Sùng cầm lấy một túi bánh bao chay trở lại.
“…”
Lý Vân Sùng không nhìn Thành Vân nhíu chặt mày, ngồi đối diện cô nói: “Ít ăn mấy thực phẩm rác rưởi kia đi. Em ăn đỡ món này trước, tối đến nơi rồi ăn đàng hoàng sau.”
Bốn giờ đúng, máy bay cất cánh. Thành Vân vừa lên máy bay đã ngủ mất. Hai ngày nay cô quá mệt mỏi, lòng mệt, cơ thể mệt, đầu óc cũng mỏi mệt. Với lại cô  cũng không rõ rốt cuộc là chỗ nào mệt hơn.
Giữa chừng Thành Vân có tỉnh dậy một lần, Lý Vân Sùng đang xem báo bên cạnh. Cô chẳng kịp nói một câu đã mơ mơ màng màng ngủ tiếp.
Bảy giờ mười phút, máy bay đã đến Nagoya. Vừa ra khỏi sân bay Thành Vân liền không nhịn được co rụt người lại.
Lý Vân Sùng nhìn cô: “Sao vậy?”
Thành Vân nói một chữ: “Ẩm.”
Lý Vân Sùng cười. Đây không phải là lần đầu tiên Thành Vân đến Nhật,  lần nào cô cũng có cảm nhận như vậy.  Cô vốn là người sinh trưởng tại vùng đất liền phương Bắc Trung Quốc, quả thật không thể thích ứng được với loại không khí ẩm thấp này của Nhật Bản. Ngoài sân bay Nagoya vô cùng trống trải, gió rất lớn, độ ẩm trong gió cũng khá  cao. Thành Vân đi không bao xa liền sờ tay, mu bàn tay đều dinh dính.
“Một lát nữa là ổn thôi.” – Lý Vân Sùng nói – “Vùng này độ ẩm hơi nặng, đi vào khu vực thành phố là thích ứng ngay mà.”
Trên đường đến khách sạn, Lý Vân Sùng nhận vài cuộc điện thoại, ông đều nói chuyện bằng tiếng Nhật. Đặt điện thoại xuống, Lý Vân Sùng nói với Thành Vân: “Hôm nay trễ quá rồi, anh bảo bạn đừng đến, ngày mai tụ họp sau.”
“Sao cũng được.” – Thành Vân nói – “Dù sao mấy người Nhật Bản kia em chẳng nhận ra ai cả.”
Lý Vân Sùng cười: “Tổng cộng đã gặp hai ba người, em lại chẳng nhớ được người nào à?”
Lúc còn trẻ Lý Vân Sùng du học tại Nhật, có vài người bạn thân, lúc rảnh rỗi thường thăm viếng lẫn nhau. Lý Vân Sùng đưa cô đến đây đã ba lần, Thành Vân chỉ có thể miễn cưỡng nhớ kỹ tên một người là Matsubara (Tùng Nguyên). Bởi vì tên của ông ta giống với tên một thành phố gần quê cô.
Đến khách sạn đã đặt từ trước, Lý Vân Sùng lấy thẻ phòng ở quầy lễ tân. Phòng là loại phòng cao cấp, tổng cộng có hai gian phòng ngủ, trong đó có một gian lớn hơn.
Lý Vân Sùng đặt vali ngoài phòng, hỏi Thành Vân: “Có mệt không? Có muốn ra ngoài ăn gì không?”
Thành Vân ngồi xuống ghế: “Em không đi đâu, gọi điện thoại mang lên đi.”
“Cũng được.”
Trong lúc Lý Vân Sùng gọi điện thoại, Thành Vân đến nhà vệ sinh rửa mặt rửa tay. Tuy là phòng cao cấp nhưng diện tích cũng không lớn, phòng vệ sinh này còn không rộng bằng phòng vệ sinh nhà Lý Vân Sùng. Có điều tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi, kiểu phòng vệ sinh gần như là nối liền một khối, không nhiễm một hạt bụi. Lý Vân Sùng từng nói với Thành Vân, Nhật Bản tấc đất tấc vàng, thứ gì cũng nhỏ, khó được rộng rãi nhưng rất có chiều sâu.
Lý Vân Sùng gọi hai phần ăn ở nhà hàng của khách sạn, Thành Vân không đói lắm, Lý Vân Sùng cũng quen ăn tối ít, kết quả hai phần thức ăn vốn đã ít ỏi lại còn dư hơn phân nửa.
“Em ngủ phòng trong đi.” – Sau khi cơm nước xong, Lý Vân Sùng nói với Thành Vân.
Thành Vân thấy ông không thay quần áo bèn hỏi: “Anh định đi ra ngoài à?”
“Ừ, anh đi ra ngoài một chuyến, một lát sẽ về, em mệt mỏi thì nghỉ ngơi trước đi.”
Thành Vân gật đầu: “Em ngủ trước đây. Ồ đúng rồi, ngày mai có thể ngủ nướng không?”
“Dĩ nhiên không được.” – Lý Vân Sùng dẩu môi – “Sáng sớm mai sẽ có người đến đón.”
Thành Vân nhún vai đi vào phòng. Cô nghĩ đến tình trạng sức khỏe của mình, cảm thấy dậy sớm dĩ nhiên là điều không  tưởng, đèn đã tắt hết mới cầm lấy điện thoại di động trên đầu giường định đặt đồng hồ báo thức.
Đồng hồ báo thức…
Tay Thành Vân đặt trên màn hình điện thoại, trong mông lung không biết đang suy nghĩ điều gì. Một hồi lâu cô đặt điện thoại di động sang một bên, trở mình nằm sang bên kia giường.

Trong bóng tối có một đôi tay đang ve vuốt cô. Cổ, xương quai xanh, ngực… Hắn khẽ lên xuống mơn trớn làn da cô, khiến cả người cô nóng ran.
Hắn liếm ngực cô, nụ hoa bị hắn chạm phải trong nháy mắt đứng thẳng lên. Hắn như một đứa bé vùi mặt vào giữa ngực cô, cất tiếng rên rỉ.
Hơi thở cô càng lúc càng dồn dập. Đầu hắn từ từ di chuyển xuống phía dưới, thở hổn hển giữa cánh hoa cô. Hắn mở hai chân cô ra, đầu lưỡi linh hoạt liếm tổ hoa, mật ngọt chảy ra…
Lên trên, lên trên một chút nữa…
Dường như hắn nghe được lời của cô, đầu lưỡi từ từ rê lên trên, mút vào đỉnh nhụy hoa…
Thành Vân hít sâu vào, choàng mở mắt. Tối đen như mực, yên lặng như tờ, tim Thành Vân vẫn đang đập dồn dập, cho dù trước mắt không có gì cả, ánh mắt cô vẫn mở lớn như cũ.
Cô trở mình, lấy di động đến. Trong nháy mắt màn hình sáng lên, Thành Vân không kìm được nheo mắt lại. Cô nhìn thời gian đang hiện trên đó… Ba giờ, lại là ba giờ.
Trong phòng rất yên tĩnh, Lý Vân Sùng đang ngủ say bên phòng ngoài. Thành Vân cảm thấy miệng hơi khô. Cô nhỏm dậy, đưa tay đến đèn đầu  giường, suy nghĩ một chút lại không mở, lần mò trong bóng tối lấy bình nước ở đầu giường đến.
Uống nước xong, cô châm một điếu thuốc, lẳng lặng ngồi tựa vào đầu giường. Là ai? Cô hờ hững nhớ lại gương mặt trong mộng kia.
Là ai… Đen như vậy còn có thể là ai nữa.
“Khốn kiếp!”
Trong đêm khuya Thành Vân mắng một câu.
Kết quả là không ngủ lại được. Lúc hơn sáu giờ, Thành Vân mới thiếp đi được một hồi, bảy giờ rưỡi đồng hồ báo thức lại vang lên. Cô tắt đồng hồ, cảm giác rõ ràng gần đây mình có khuynh hướng suy nhược tinh thần.
Lý Vân Sùng đã sửa soạn thỏa đáng  trước cô. Thành Vân rửa mặt xong đi ra khỏi phòng đã nhìn thấy mấy bộ quần áo được bày trên giường ông.
Cô không nghỉ ngơi tốt, đầu óc cũng chậm lụt hơn ngày thường, nhìn hồi lâu mới hỏi Lý Vân Sùng: “Đây là gì?”
Lý Vân Sùng nói: “Anh mua tối qua, thay thử một bộ xem.”
Ông đặt vali sang bên cạnh: “Chọn một bộ đi, số còn lại bỏ vào vali anh.” – Thấy Thành Vân vẫn bất động lại nói – “Em đừng chê ánh mắt anh kém, cứ thử trước đi, nếu không thích thật thì đến Kyoto lại mua bộ khác.”
Ông hiểu lầm sự im lặng của cô là không hài lòng, thật ra thì chỉ là cô thiếu ngủ nên phản ứng chậm chạp mà thôi.
“Mặc bộ của em có được không?”
“Nếu em mặc một bộ đồ đàng hoàng thì anh cũng đâu cần buổi tối phải đi ra ngoài mua.”
Thành Vân nhún  vai, tiện tay cầm một bộ vào phòng. Vừa bước vào đã thấy chiếc áo khoác khi nãy cô chuẩn bị mặc đang nằm trên giường. Cô dời mắt đi, bắt đầu thay quần áo.
Lý Vân Sùng nói chuyện khiêm tốn, gì mà chê ánh mắt kém, thật ra thì ông đã rất  để tâm. Chắc hẳn lúc ông mua mấy bộ quần áo này thậm chí đã nghĩ đến phối với màu giày nữa kìa.
Một bộ đồ nữ đen trắng, cổ áo lông  thú, đơn giản nhưng lại không mất đi vẻ tinh tế, mộc mạc lại khó che được vẻ tao nhã. Nếu cô im lặng không nói ngược lại sẽ có vài phần rụt rè của phụ nữ Nhật Bản.
Thành Vân đứng trước gương một hồi, thở dài, xõa mái tóc được cột tạm xuống, vò nhẹ vài cái, rồi chải lại lần nữa. Cô bắt đầu sửa sang lại mái tóc bị chỉa, tỉ mỉ chải cho nó nằm xuống.
Mở túi ra, bên trong chỉ có mỹ phẩm đơn giản. Thành Vân thoa phấn, vẽ lông mày và tô thêm một lớp son. Soi gương lại, cô khẽ nhướng mày nhìn mình trong gương. Người phụ nữ trong gương có một khuôn mặt trắng muốt, áo đen tóc đen, mày đen mắt đen, còn có một đôi môi đỏ nhếch lên mang cảm giác cấm dục vô hình.
Như vậy rất thỏa đáng, còn ai dám nói ánh mắt Lý Vân Sùng kém chứ.
Cô mở cửa ra khỏi phòng,  trong khoảnh khắc Lý Vân Sùng thấy cô, ánh mắt ông thay đổi, giống như tức thời tỏa ra ánh hào quang. Có điều ông là người rất thận trọng, cho dù là trầm trồ trước vẻ đẹp cũng chỉ là một cái chớp mắt.
Thành Vân đi đến: “Sao hả?”
Ông cười nói với Thành Vân: “Đẹp đến mức này anh cũng không biết phải nói gì.”
Thành Vân à một tiếng: “Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân.”
Cô vỗ vỗ cổ áo lông thú: “Đều là nhờ hàng cao cấp của anh tôn lên.”
Lý Vân Sùng cười nhạt, ánh mắt rõ ràng không đồng ý với lời nói của cô, nhưng lại không nói gì nữa. Ông giơ tay lên, Thành Vân liếc nhìn. Ngay cả bao tay cũng là cùng một bộ, cô nhận lấy đôi bao tay màu đen viền lông thú kia mang vào.
“Đi thôi!” – Lý Vân Sùng nói.
Ngoài cửa đậu một chiếc xe, người đàn ông tên Matsubara mà cô miễn cưỡng có thể nhớ được đang ngồi ở vị trí ghế lái phụ. Nhìn thấy Lý Vân Sùng, ông ta liền xuống xe chào hỏi.
Hai người bắt tay trò chuyện. Dáng vẻ Matsubara cũng gần năm mươi tuổi, ông ta không cao bằng Thành Vân, lại trông gầy nhom, mặc một bộ đồ vest mùa đông, mái tóc lưa thưa chải rất chỉnh tề.
Ông ta mang theo vẻ tự chủ đặc trưng của đàn ông Nhật Bản, trong sự quy củ lại lộ ra một tia thâm trầm. Tuy tướng mạo xấu xí nhưng lời nói, hành động của ông ta cũng không khó coi, ông ta không giống với tầng lớp lao động.
Sau khi Matsubara trò chuyện với Lý Vân Sùng xong, lại quay đầu chào Thành Vân. Ông ta không biết nói tiếng Trung, chỉ gọi một tiếng cô Thành trúc trắc, sau đó từ từ giơ một ngón cái lên với cô.
Thành Vân gật đầu với ông ta: “Cảm ơn!”
Matsubara khen cô xong, lại quay đầu đưa một ánh mắt đầy thâm ý của một người đàn ông từng trải với Lý Vân Sùng. Lý Vân Sùng xua xua tay, cười vỗ vai ông ta, hai người cùng nhau đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.