A Nam

Chương 50:




Edit: Vickiee
Beta: Hàn Vũ Phi
Hôm đó, Thành Vân vốn định đi tìm Chu Đông Nam.
Tối hôm trước họ có nói chuyện điện thoại, thật ra cũng không có gì đáng nói, chỉ là Thành Vân kể cho Chu Đông Nam nghe lúc xế chiều cô phải họp nhiều đến suýt nữa thì ngủ gục, còn Chu Đông Nam nói cho cô hay rằng gần đây anh đổi công việc khác.
“Sao anh hay nhảy việc thế hả?”
“Ừm….” Giọng Chu Đông Nam trong điện thoại khá trầm: “Không thích làm nữa thì đổi thôi.”
“Bây giờ anh đang làm gì?”
“Do người khác giới thiệu, làm trong khâu hậu cần của một công ty chuyển phát nhanh.”
“Hậu cần?”
“Là khuân vác đồ đạc thôi, tiền lương tính theo ngày.”
“Có cực không?”
“Tàm tạm.”
Thành Vân đã tắm rửa, đang nằm trên giường, hai người cứ câu được câu không trò chuyện, Thành Vân dần thấm mệt, sau đó thì ngủ gà ngủ gật, trả lời cũng dần trở nên lộn xộn.
“Thành Vân, em buồn ngủ rồi phải không, cúp máy đi.”
Thành Vân đã ngủ mất rồi.
“Này? Tôi cúp máy nhé, em nhớ bỏ di động ra đấy.”
Thành Vân như mê say chìm vào mộng đẹp, trong mơ dường như luôn có người khẽ trò chuyện cùng cô, điều này khiến hôm sau khi cô tỉnh giấc lại có cảm giác hơi ngẩn ngơ.
Cô cầm điện thoại bên cạnh lên, gửi tin nhắn cho Chu Đông Nam, vốn định bảo anh tối nay đến đây, nhưng khi cô ngẩng đầu, phát hiện nắng mai soi vào cửa sổ, sàn nhà bóng loáng gần như bằng phẳng, cả ngôi nhà vừa trống trải lại vừa yên tĩnh.
Cô suy nghĩ một lúc, nhắn rằng tối nay sẽ sang nhà anh.
Chu Đông Nam hồi âm lại rất nhanh.
“Được, tôi chờ em.”
Chu Đông Nam đặt điện thoại di động xuống, chuyển nốt thùng hàng cuối cùng.
Anh quay đầu thấy vẫn còn nhiều thứ chưa làm xong, suy nghĩ một lúc, rồi dứt khoát xin nghỉ phép. Sáng hôm nay xem như làm không công, Chu Đông Nam về sớm mấy tiếng, đi chợ mua thức ăn, đến chợ mua thức ăn trước. Lúc đi ra, anh ngẩng đầu lên nhìn trời. Rõ ràng lúc sáng trời vẫn còn trong xanh, chiều liền không thấy mặt trời đâu nữa.
Chu Đông Nam cúi đầu đi về, bỗng nhiên có người gọi anh.
Lưu Giai Chi cũng tan việc sớm, đang ở chỗ tiệm trà sữa mua nước: “Tới đây đi!” Cô ta vẫy tay với Chu Đông Nam, đôi găng tay lông xù vung lên trông có vẻ nặng nề.
Chu Đông Nam cúi đầu đi tới. Anh rất biết ơn cô, mặc dù mỗi lần anh nói cám ơn đều khiến cho người khác có cảm giác thái độ rất vu vơ, nhưng anh thật sự rất cảm ơn cô.
Công việc hiện tại chính là do Lưu Giai Chi tìm giúp anh, hơn nữa, mà cô ta còn rõ ràng đã dùng mối quan hệ của mình. Lúc anh đi làm chẳng có ai hỏi gì nhiều, tiền lương cũng rất khá, trả công theo ngày, mặc dù hơi mệt nhưng lại rất ổn định.
“Uống không, tôi mời?” Lưu Giai Chi cười híp mắt nói “Đúng rồi, hôm nay sao anh về sớm vậy, có phải lại lười biếng trốn việc không?”
Chu Đông Nam lắc đầu: “Hôm nay có việc.”
“Mời anh uống trà sữa này!” Lưu Giai Chi quay đầu nói với nhân viên cửa tiệm “Một ly trà sữa yến mạch, cho tôi nhiều yến mạch nhé!”
Đang là đầu tháng ba, mấy cơn gió rét đã không còn quá đáng sợ nữa.
Lưu Giai Chi cầm hai ly trà sữa, đi xuống bậc thang, cười khanh khách đưa một ly cho Chu Đông Nam. Chu Đông Nam còn chưa kịp cầm, Lưu Giai Chi bỗng a một tiếng, cô bị người đằng sau va vào, ly trà sữa trong tay cầm không chắc rơi xuống, trà sữa nóng hổi đổ đầy ra đất.
“Này!” Lưu Giai Chi quay phắt người lại “Anh làm gì vậy hả? Đường rộng như vậy mà đi cũng va vào người khác nữa à?”
Người đụng phải cô ta vóc dáng không cao, chừng hai mươi tuổi, cũng còn trẻ, ăn mặc bình thường, tướng mạo xấu xí.
“Đụng phải một chút thì đã sao?” Tên thanh niên kia ra vẻ không phục “Chẳng nhẽ đụng một cái thì mang thai à?”
Lưu Giai Chi vốn chỉ thuận miệng oán trách một câu, không ngờ đối phương lại nói khó nghe như vậy, lập tức nổi giận, kéo cánh tay hắn ta “Anh ăn nói kiểu gì vậy hả, anh đụng vào người khác mà còn ngang ngược? Anh đền ly trà sữa khác cho tôi!”
“Mua con mẹ cô ấy!” Tên thanh tiên thoạt nhìn cũng chả có ý định hòa giải, đẩy Lưu Giai Chi một cái, tay chân cô ta mảnh khảnh, bị đẩy ngã ra sau.
Chu Đông Nam đỡ lấy cô ta, Lưu Giai Chi hoàn toàn không sợ hãi, đứng vững rồi lập tức xông đến: “Sao anh không nói lý vậy hả? Hôm nay nếu anh không bồi thường ly trà sữa khác cho tôi thì đừng hòng đi!”
Tên thanh niên giơ tay lên tát một cú. Chu Đông Nam ngăn lại. Anh quan sát từng hành động của tên thanh niên này, nên có thể dễ dàng ngăn lại.
“Đừng có đánh người!” Anh nói.
Tên thanh niên không giải thích, chẳng chửi rủa mà lập tức nhấc chân đạp anh. Chu Đông Nam cắn răng, trở tay giữ tên thanh niên kia lại, đè xuống mặt đất.
Giọng nói Lâm Giai Chi càng lớn: “Anh còn dám đánh người à?! Có tin tôi báo cảnh sát không hả?”
Tên thanh niên nằm trên đất quay đầu sang, nhìn chằm chằm  Chu Đông Nam, phun mấy ngụm nước bọt lên mặt anh, vùng vẫy đứng lên, lại xông về phía Lưu Giai Chi, tát vào mặt cô ta một  cái.
Lưu Giai Chi đau đớn gào to lên. Chu Đông Nam nhanh chóng kéo áo tên thanh niên kia, dùng hết sức lực kéo hắn cách xa Lưu Giai Chi ra. Thế nhưng ngay sau đó, xung quanh họ lại có hai người đi đến, hai người này dường như cùng một bọn với tên thanh niên kia, không phân tốt xấu, chỉ thẳng vào Chu Đông Nam và Lưu Giai Chi mắng sa sả.
Lưu Giai Chi bị tát một cái giận đến mức nước mắt cũng trào ra, ôm mặt muốn cào đối phương. Tên thanh niên đứng yên để cô ta cào một  nhát, trên mặt xuất hiện dấu móng tay, sau đó thì đánh lại.
Chu Đông Nam không ngờ lại trở nên to chuyện như thế, anh kéo Lưu Giai Chi ra sau lưng mình, định nói chuyện rõ ràng với đối phương. Ngay lúc đó, khóe mắt anh nhìn về phía góc đường thấy một bóng dáng quen thuộc.
Tên lùn với mái tóc húi cua đang đứng ở góc tối thong thả hút thuốc lá. Ánh mắt Chu Đông Nam chạm phải ánh mắt gã, gã cũng không hề có ý né tránh, vẻ mặt gã tỏ vẻ giễu cợt như đang xem một tuồng kịch.
Lưu Giai Chi đứng đằng sau vẫn đang la hét, anh quay đầu, nhìn thấy gương mặt hơi sưng đỏ của cô. Mắt anh long lên sòng sọc, Chu Đông Nam nhìn về phía góc đường, tên lùn kia đã không thấy đâu nữa. Bọn người kia vẫn quấy rầy không thôi, miệng toàn lời thô tục, Lâm Giai Chi giận đến suýt ngất.
Tên thanh niên kia đang mắng vô cùng hăng say, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, lúc ngước mắt lên, Chu Đông Nam hầm hè đã đứng trước mặt hắn, bàn tay to túm lấy cổ hắn, dường như đã giận đến cực điểm.
“Có thôi đi không?” Giọng nói của anh vẫn còn rất kiềm chế.
Bên cạnh lập tức có người đến kéo anh: “Đánh người đúng không, mẹ nó chứ mày là cái thá gì!? Mày là—–“
Chu Đông Nam quay người đá một cú! Anh đá rất mạnh, tên kia còn chưa mắng chửi xong thì đã bị đá bay ra ngoài.
Chu Đông Nam quay đầu lại, đôi mắt cứ như đang rướm máu.
“Các người có thôi đi không….!”
Không ai ngờ anh sẽ thét to như thế, đám người đang vây xem cũng  phải lùi về sau nửa bước. Mọi chuyện tiếp theo diễn ra sau tiếng thét to đầy thịnh nộ của người đàn ông.
Mọi người đều sợ ngây người, kể cả Lưu Giai Chi. Không ai có thể tưởng tượng được, chỉ vì một ly trà sữa bị đổ mà người ta lại tức giận đến mức độ này. Bởi vì không ai biết đến câu chuyện đằng sau ly trà sữa ấy.
Sau đó cảnh sát tới, lúc giải người đi còn nghe người vây xem nói, mấy người trẻ tuổi thời nay không biết sao lại nóng nảy như vậy, chuyện bé tẹo mà lại đánh nhau hung hăng đến thế.
Cảnh sát hỏi, đánh hăng lắm à? Hăng lắm! Quả thật là đánh nhau đến chết đấy. May là đồng chí cảnh sát đến nhanh nên mới không quá nghiêm trọng.
Trong chiếc túi nhựa nằm trên mặt đất, dưa leo và khoai tây lăn ra ngoài,  bên trong còn một con cá đã được làm sạch, rõ ràng nội tạng đều đã lấy ra hết nhưng miệng cá vẫn còn thoi thóp.
Trong cục cảnh sát, ba người đối phương có thái độ vô cùng tốt, đồng ý  là vì cãi vã rồi mới dẫn đến đánh nhau. Lưu Giai Chi hơi luống cuống, cô gọi điện cho người nhà, bảo cảnh sát muốn gọi luật sư tới, cảnh sát liếc nhìn cô hỏi: “Cô đánh nhau à?”
Rốt cuộc Chu Đông Nam nói câu đầu tiên.
“Không liên quan đến cô ấy.”
Lưu Giai Chi được thả ra, Chu Đông Nam và ba người kia đều bị tạm giam mười lăm ngày.
Lưu Giai Chi ở bên ngoài cục cảnh sát gọi vô số cuộc điện thoại, có người nói sẽ giúp đỡ xem sao, nhưng một lúc sau gọi lại, đều bảo không giúp được.
“Chuyện này khó giải quyết lắm!”
Lưu Giai Chi gọi điện thoại đến mức hết pin, trời đã tối đen. Cô cầm điện thoại trong tay, đứng khóc trên đường cái, cô rất hối hận, nếu không phải vì cô tính toán chi li để xảy ra đụng độ với tên điên kia, Chu Đông Nam sẽ không gặp chuyện như thế.
Không ai biết câu chuyện đằng sau ly trà sữa đó.
Đêm hôm ấy, Thành Vân không đến nhà Chu Đông Nam được. Chuyện rất bất  ngờ, Lý Vân Sùng gọi mấy cấp cao trong công ty mời cơm, vừa chạng vạng đã trực tiếp lái xe đến công ty của Thành Vân đón cô,  bữa tiệc này quan trọng, Thành Vân không thể từ chối được.
Trên đường đến nhà hàng, Thành Vân nhắn tin cho Chu Đông Nam, Chu Đông Nam không có trả lời. Lần này không phải là một bữa tiệc đơn giản, vừa ăn vừa thảo luận rất nhiều chuyện, trong khoảng thời gian đó, Lý Vân Sùng phải thường xuyên đi ra nghe điện thoại, chỉ còn lại mình Thành Vân, phải đại diện Lý Vân Sùng xã giao với mấy người khác, không có thời gian nghĩ gì nữa.
Bình thường, mấy bữa tiệc này đều do Tào Khải đi cùng Lý Vân Sùng, hôm nay Tào Khải có việc bận, không thể đi được. Thành Vân uống nhiều  rượu, trong lòng lại có tâm sự, càng say nhanh hơn bình thường. Hai mắt cô lờ mờ nhìn ra ngoài cửa kính bóng loáng kia, bầu trời tối đen như một con mãnh thú khổng lồ, muốn nuốt chửng tất cả.
Bữa tiệc diễn ra đến tận khuya, Thành Vân say, ánh mắt lờ đờ ngồi lên xe, Lý Vân Sùng bảo tài xế lái xe thẳng về nhà. Về đến biệt thự nhà mình, Lý Vân Sùng và dì Hồng cùng nhau đỡ Thành Vân lên lầu, đưa vào phòng.
“Tôi đi nấu chút canh nấm tuyết nhé!” Dì Hồng nói.
Ánh mắt Lý Vân Sùng vẫn nhìn người phụ nữ trên giường. Dì Hồng cảm thấy hơi kì lạ, trong phòng không bật đèn, hôm nay trời lại tối đen, rốt cuộc Lý Vân Sùng đang nhìn gì vậy?
“Không cần.” Dưới màn đêm, giọng nói của ông ta có vẻ rất lạnh lùng.
Dì Hồng gật gật đầu, lặng lẽ đi ra ngoài.
Thành Vân trở mình, hình như hơi tỉnh táo một chút. Chuyện đầu tiên cô làm là cầm lấy điện thoại di động, trong nháy mắt màn hình sáng lên, cô nheo mắt, đồng thời cũng nhìn thấy người ngồi bên cạnh.
“Nghỉ ngơi đi!” Lý Vân Sùng nói.
“Em muốn gọi điện thoại.” Thành Vân mở miệng, mùi rượu lập tức tỏa ra.
Cô quả thật đã gọi cú điện thoại ấy ngay trước mặt Lý Vân Sùng. Bên kia tắt máy. Thành Vân cúp máy, lúc đang định gọi lần nữa thì Lý Vân Sùng đã lấy điện thoại của cô đi.
“Nghỉ ngơi đi, mai rồi hãy nói.”
Thành Vân nhíu mày, đưa tay lấy lại điện thoại di động: “Em có hẹn với người ta rồi.”
“Hẹn cái gì?”
“Đưa điện thoại di động cho em!”
Màn hình chờ của điện thoại không được bao lâu đã tắt, Lý Vân Sùng cười khẩy trong đêm tối: “Được, đưa em này, em gọi đi!”
Thành Vân cầm di động, lại gọi lần nữa. Bên kia vẫn tắt máy.
Lại gọi. Vẫn là tắt máy.
Lý Vân Sùng ngồi yên ở bên giường lẳng lặng nhìn. Thành Vân gọi mãi, gọi đến khi hoa mắt chóng mặt, ngả người trên gối ngủ mất.
Cô mê say chìm vào mộng đẹp, trong mộng như có ai đó khẽ trò chuyện cùng cô giống như đêm qua vậy.
Đường nét gương mặt người đó sâu sắc, giọng nói trầm ấm giống như trước đây vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.