Edit: Vickiee
Beta: Hàn Vũ Phi + Trịnh Bà Bà
Sau khi tỉnh mộng, cảm giác như đã trải qua cả đời người. Tiếng đồng hồ treo tường chưa bao giờ rõ ràng đến thế, kim giây đang đếm từng chút một.
Ngày thứ mười lăm rồi. Đã mười lăm ngày không tìm thấy Chu Đông Nam. Thành Vân từ trên giường ngồi dậy, hai tay bó gối, nhìn ra ngoài. Mười một giờ trưa, phía chân trời lại phủ đầy mây đen. Bên ngoài trời đang mưa, có lẽ sẽ là một cơn mưa to dai dẵng.
Thành Vân cầm điện thoại đi ra ngoài, cô đang đợi một cuộc điện thoại. Cuộc điện thoại của Hướng dẫn Trương.
Ba ngày sau khi Chu Đông Nam bỏ đi, Thành Vân cảm thấy có lẽ anh chỉ đang giận dỗi với cô, cô vẫn sống như bình thường, lại mua rất nhiều thứ, chuẩn bị cho một ngày anh nguôi giận. Nhưng anh không xuất hiện. Một tuần sau, Thành Vân bắt đầu tìm kiếm anh, cô tìm khắp khu chợ mà anh đã từng làm việc, nhà của anh và các chỗ xung quanh công ty cô, nhưng vẫn không tìm được.
Cô không thể không nghĩ rằng, có lẽ anh đã bỏ đi rồi. Anh đã mệt mỏi, chán nản, phiền lòng rồi.
Phụ nữ vẫn luôn nghĩ rằng mình biết hết tất cả. Thành Vân mở điện thoại, tìm số điện thoại của cô bé hướng dẫn viên du lịch kia. Hiện tại không phải mùa du lịch, Thành Vân gọi điện đúng lúc hướng dẫn Trương đang nhàn rỗi.
Cô ấy rất kinh ngạc khi Thành Vân tìm đến mình. Thành Vân hỏi cô, có nhớ nhà của Chu Đông Nam mà hai người đã từng đến hay không. Hướng dẫn Trương nói nhớ, tất cả bản Động bản Miêu chỉ cần cô từng đến một lần đều có thể nhớ rất kĩ. Hướng dẫn Trương cứ nghĩ rằng Thành Vân lại muốn đến Quý Châu, nên hỏi thăm vô cùng nhiệt tình.
Thành Vân lại bảo với cô ấy: “Em sang đó lần nữa đi.”
“Sao phải đi ạ?”
“Em giúp chị tìm anh ấy, xem… anh ấy có về nhà hay không?”
Hướng dẫn Trương đồng ý: “Nhưng ngày kia em mới có thể đi được, sáng ngày mai em còn có việc.”
Thành Vân rất sốt ruột, nhưng cô không thể làm ảnh hưởng đến người khác, cô không thể bắt người khác giống như mình được. Giọng của Thành Vân rất thành khẩn nhờ Hướng dẫn Trương, hứa hẹn đợi hết bận việc rồi, cô nhất định sẽ đến Dung Giang.
Điện thoại di động vang lên, Thành Vân thầm giật mình, hóa ra là Lý Vân Sùng. Thành Vân nhấc máy.
“Lại không đi làm.” Một câu trần thuật.
Thành Vân nói: “Em không ngủ được.”
“Ngày hôm qua cũng không ngủ à?”
“Ừm=.”
Lý Vân Sùng thở dài, nói: “Tiểu Vân, bây giờ công việc ở công ty đang rất bận rộn, em là lãnh đạo, phải gánh vác trách nhiệm mới được.” – Thoáng dừng lại, ông nói như có ngụ ý – “Em không giống trước đây.”
Thành Vân mơ mơ màng màng, bên ngoài trời vẫn mưa dầm dề, cô cố nheo mắt lại, nhìn lên trên cao nữa cũng không thể thấy mặt trời. Rõ ràng là phương Bắc, lại đang vào mùa xuân, thế mà cứ như mùa mưa ở phương Nam ấy.
“Thời tiết không tốt, em không đi.” Thành Vân nói.
“Thời tiết bây giờ đúng là không được tốt, nhưng cũng không thể tránh khỏi. Em …”
“Em không đi.” Thành Vân châm một điếu thuốc.
Cô nói cô không đến công ty, nghe cứ đơn giản như không muốn ăn một bữa sáng vậy. Dường như tình hình công ty có thế nào cũng chẳng hề liên quan gì đến cô. Cô bước xuống giường, đá văng mấy lon bia, lon bia rỗng lập tức lăn đến đầu bên kia của căn phòng, không đụng phải chướng ngại vật nào.
Thành Vân cũng không buồn đoái hoài, chỉ nói: “Em đi rửa mặt.” Cô ném điện thoại lên giường, đi vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh rửa mặt, cũng không lau khô mà đi ra ngoài.
Cô cầm điện thoại di động lên, đầu bên kia chỉ còn vang tiếng máy bận. Mười phút sau, chuông cửa vang lên, Lý Vân Sùng đến, đầu vai còn ướt đẫm nước mưa. Có thể chạy đến nhanh như thế, Thành Vân cũng không hỏi ban nãy ông đang ở đâu. Vừa nhìn thấy Thành Vân, Lý Vân Sùng lập tức nhíu mày.
“Sao trông em lại thế này?”
“Sao vậy?”
Lý Vân Sùng nói: “Em tự soi gương đi!”
Thành Vân cúi đầu nhìn đồ ông đang xách trên tay “Đây là gì?”
Lý Vân Sùng trách mắng: “Chắc là em còn chưa ăn cơm đúng không?” Ông đóng kín cửa, đặt ô qua một bên “Anh làm chút đồ ăn ở nhà mang đến.” Ông xách hộp cơm giữ ấm đi vào nhà, nhìn quanh quất. Căn phòng trống rỗng, không có đồ đạc gì, có thể nhìn thấy đống đồ hỗn độn.
Lý Vân Sùng không nói gì, nét mặt hơi cứng đờ, đôi mày càng nhíu chặt lại.
“Đến ăn cơm đi.”
Thành Vân đi đến “Anh không đi làm à?”
Lý Vân Sùng cười lạnh: “Sao hả, muốn hỏi ngược lại anh sao dám trốn việc à?”
Thành Vân ngồi vào bàn, mở hộp cơm ra. Là canh gà hầm đương quy long nhãn. Thành Vân gắp một đũa cho vào miệng, nhai từ tốn.
Lý Vân Sùng nói: “Mùi vị thế nào?”
“Rất ngon.”
“Ăn nhiều một chút.”
Thành Vân giương mắt, Lý Vân Sùng nói: “Đương quy bổ huyết điều hòa, long nhãn bổ tỳ vị an thần, món này anh đã làm suốt mười mấy năm, độ điêu luyện cũng không kém đầu bếp đâu.”
Thành Vân gật đầu, lại ăn thêm một miếng. Lý Vân Sùng ngồi đối diện nhìn cô. Thành Vân lại gầy hơn rồi, người cô vốn đã không có nhiều thịt, nay lại càng giống như một chiếc thẻ tre. Không, không phải là một chiếc thẻ tre, mắt Lý Vân Sùng hơi nheo lại, giống một tấm thép thì đúng hơn.
Đây đã là ngày thứ mười lăm Chu Đông Nam biến mất, ông cũng nhớ rõ như Thành Vân vậy, đây cũng là ngày cuối cùng, việc bị tạm giam của Chu Đông Nam sẽ kết thúc vào hôm nay. Ông cho cô nửa tháng để suy nghĩ, cô nên hiểu rõ. Sau đó ông sẽ tống cổ tên đàn ông kia đi, để mọi việc quay lại quỹ đạo ban đầu. Bây giờ cô đã hiểu chưa? Cô càng lúc càng trở nên cứng cỏi. Chuyện cũ lại được lặp lại, cũng giống như lúc Vương Tề Nam biến mất, cô kiên cường gắng gượng, thừa nhận tất cả. Nhưng Lý Vân Sùng lại trở nên nôn nóng.
“Ngày mai em cũng sẽ không đi làm.” Thành Vân nói.
Lý Vân Sùng không trả lời ngay, chỉ rút một điếu thuốc ra.
Thành Vân gạt thịt gà sang một bên: “Anh tìm người thay thế đi.”
Lý Vân Sùng nhả khói, khẽ nói: “Thành Vân, đừng làm loạn nữa.”
“Nếu anh sợ mấy món nợ cũ kia lại bị lật ra, thì có thể giao cho Tào Khải, chắc anh ta cũng biết. Có anh ta rồi thì sẽ không sao, anh ta làm tốt hơn một kẻ gà mờ như em nhiều.”
“Em nói thêm câu nữa xem.” Lý Vân Sùng ngắt lời, trầm giọng nói.
Thành Vân nhìn về phía ông: “Em vốn cũng chẳng biết chuyện của mấy người các anh, mấy năm nay nếu không nhờ anh hao tốn sức lực giúp em, công ty chắc đã thua lỗ rồi.”
Lý Vân Sùng cố nén tức giận, hơi thở dần trở nên nặng nề.
“Mấy người là ý gì hả? Mấy người là anh với ai, còn chúng tôi là em với ai?
Thành Vân lơ đễnh nói; “À, chuyện này thì là mấy người thôi.”
Người nói không cố tình, chỉ muốn đơn giản bớt việc, người nghe lại sợ bóng sợ gió, nghe này đoán nọ.
“Thành Vân!!!”
Lý Vân Sùng đột nhiên tức giận. Ông giận đến mức ném điếu thuốc sang một bên, đứng bật dậy. Trong lòng ông như có lửa đốt. Ông chỉ thừa nhận mình đang tức giận chứ không thừa nhận mình đang ghen.
“Em có lương tâm không? Em cũng biết mình làm công ty thua lỗ, sao em không suy nghĩ lí do vì sao? Đã bao lâu rồi, anh dạy em bao lâu rồi? Em có học được chút gì không? Em đặt tay lên ngực tự hỏi xem có bao giờ nghiêm túc không, em để những điều anh dạy em ở đâu?”
Thành Vân vẫn ngồi yên lặng. Cô càng yên lặng, lửa giận trong lòng ông lại càng lớn hơn.
“Thành Vân, mười hai năm, mười hai năm rồi! Em đã quên hết những thiệt thòi mà em đã trải qua sao?”
Thành Vân giật mình, giọng nói mờ mịt, lạnh nhạt hỏi ông: “Em trải qua thiệt thòi gì cơ?”
Lý Vân Sùng thấy cô như thế, cuối cùng không nhịn được nữa, nghiến răng ken két, nói ra tên người đàn ông kia.
“Vương Tề Nam.”
“À…” Thành Vân chợt hiểu ra, cô gật đầu “Anh Nam…” Cô nhớ lại, một lúc lâu lại bật cười, khẽ nói “Hình như em đã không còn nhớ rõ dáng vẻ của anh ấy rồi …Em chỉ nhớ anh ấy rất hung dữ …” Thật sự rất hung dữ, yêu người khác cũng yêu đến vô cùng tàn nhẫn. Tính cách mạnh mẽ như rượu nặng, hứng chí lên có khi còn muốn rút dao chém người khác nữa kìa.
Lý Vân Sùng nghe cô bảo mình đã không còn nhớ dáng vẻ của Vương Tề Nam, lòng hơi nhẹ nhõm. Ông không nhắc cho cô nhớ thêm rằng người đàn ông kia có mái tóc húi cua, lông mày bên phải bị gãy. Lý Vân Sùng ở bên này chén canh gà hầm đương quy long nhãn, nói sang phía cô: “Lúc đầu em giống như một kẻ điên, vì tên tội phạm giết người kia trải qua bao đau khổ. Kết quả thì sao, anh ta cũng bỏ đi. Anh ta đã cho em điều gì? Nếu em còn nhớ, thì em cứ thử nhớ lại trước kia xem, có phải cảm thấy mình rất ngu ngốc không?”
Thành Vân không nói gì, Lý Vân Sùng đẩy chén canh gà sang một bên, kéo cánh tay gầy như que củi của cô.
“Tiểu Vân, yêu không phải như thế. Loại yêu này ngoài mang đến tổn thương thì không còn điều gì khác nữa cả.” Ông nói xong, thấy mặt Thành Vân tái nhợt đi, khó có thể trở nên kích động được. “Anh hận, Tiểu Vân, anh rất hận những kẻ chó má không phải con người kia, chúng cứ quấn lấy em, ăn mòn em. Em đã trải qua thiệt thòi lớn như thế, sao lại không chịu nhớ kĩ, tại sao?” Lý Vân Sùng như đang tiếc rèn sắt không thành thép, nói “Em xem em bây giờ đi… đã thành cái gì rồi?”
Thời gian cứ dần trôi, mưa bên ngoài càng lúc càng lớn. Mấy tiếng lộp bộp rơi trên cửa sổ thủy tinh, từ xa còn truyền đến từng hồi sấm. Thành Vân ngẩng đầu. Cô nhìn thấy cái cổ áo hơi nới lỏng của Lý Vân Sùng trước tiên, sau đó là gương mặt mỏi mệt già nua của ông. Mấy hôm nay, ông cũng đã chịu đựng với cô.
Thành Vân trở tay cầm lấy tay ông, nói: “Anh Sùng …”
“Đừng có gọi anh như vậy.”
Thành Vân mấp máy môi, lại nói: “Lý Vân Sùng, em và Vương Tề Nam …Bọn em …” Mi mắt Lý Vân Sùng hơi nhướn lên, trải qua mười hai năm, cô lại nhắc đến tên người đàn ông kia, trong giọng nói vẫn đầy tình cảm.
Thành Vân hơi nghẹn ngào, dừng một lúc, mới cố lấy hơi, nói thật nhanh: “Đời này, em và anh Nam không có duyên. Nhưng …”
Chính vì quá nhanh, nên mới không nhịn được mà run rẩy.
“Nhưng đây không phải là thua thiệt gì cả.” Thành Vân nhìn Lý Vân Sùng, khóe môi kiên nghị, trong mắt có nước mắt, nhưng vẫn không chịu để chảy xuống “Anh hiểu lầm rồi, đây không phải là thua thiệt.”
“Em từng hận ông trời.” Nhịn thật lâu rồi, qua mười hai năm, đến lúc này, Thành Vân cuối cùng không kìm được run lên, nước mắt chảy xuống. Chỉ là ở bên mắt phải cuối cùng cũng có một giọt nước mắt rơi xuống. Như một lễ truy điệu gọn gàng dứt khoát.
“Nhưng em không hận anh ấy.” – Thành Vân rơi nước mắt nói – “Anh Nam có tình có nghĩa, sao em hận anh ấy được.”
Ngoài trời vang lên một tiếng sấm. Giống như lời đáp từ người đàn ông chính trực kia.
Anh không nhìn một ai khác, chỉ nói với cô. Nói rằng anh nhớ cô, nói anh tạm biệt cô, nói rằng đối với con đường họ đã đi qua anh đều cảm ơn cô.
Tiếng sấm cuối cùng vang vọng nơi chân trời, dần dần im bặt. Một tiếng sấm này khiến Lý Vân Sùng hơi choáng váng, huyệt thái dương giần giật, rõ ràng không hề liên quan gì đến ông.
Chờ đến khi ông bừng tỉnh, Thành Vân đã ở ngay trước mắt, đang đỡ lấy ông. Khóe mắt cô còn vương lệ, nhưng đã không còn bi thương. Tiếng sấm ngừng, cô cứ như đã đưa tiễn xong một người bạn cũ, bản thân mình lại không hề thay đổi, con đường tiếp theo cô vẫn phải đi. Đôi mắt của cô đen láy, sáng ngời đến mức khiến người khác hâm mộ.
Sao cũng được, Lý Vân Sùng nghĩ, cô không muốn làm việc, không muốn đi làm, không nhận ra trái tim ông, cũng không sao cả … Nhưng cô phải ở lại đây.
“Tiểu….”
Còn chưa nói xong, điện thoại của Thành Vân lại vang lên. Là Hướng dẫn Trương, là Hướng dẫn Trương mà Thành Vân đã đợi hai ngày nay.
“Chị Thành à, em đang ở đây, Chu Đông Nam không về nhà, nhưng mà …” Hướng dẫn Trương muốn nói lại thôi.
Thành Vân nói: “Có chuyện gì cứ nói cho chị biết.”
“Chuyện này…” Hướng dẫn Trương muốn nói gì đó, bên cạnh bỗng truyền đến tiếng la hốt hoảng của một người đàn ông khác. Anh ta nói rất nhanh, khẩu âm kì quái, Thành Vân nghe không hiểu, nhưng cô vẫn nhớ giọng nói của anh ta. Đó là anh trai của Chu Đông Nam, Chu Đông Thành.
Anh ta hoảng hốt, tức giận, nhưng lại không hại ai, ngay cả Hướng dẫn Trương cũng không sợ anh ta. Cô quát to với anh ta: “Anh im lặng xem nào! Tôi đang nói chuyện đây này!”
Hướng dẫn Trương cầm điện thoại cách xa khỏi người đang không rõ chuyện gì kia, nói với Thành Vân: “Chị Thành đừng trách, nhà họ có chút chuyện, bệnh của người này đã nặng hơn trước.”
“Có chuyện gì?”
“Chu Đông Nam đã đi khỏi nhà từ mấy tháng trước rồi, nhưng trước khi anh ta đi, anh ta cứ như bị điên ấy, châm lửa đốt cháy cây cầu Phong Vũ gần nhà họ rồi.”
Ngón tay Thành Vân hơi run lên: “Gì cơ?”
“Anh ta đốt cầu Phong Vũ, hơn nữa đầu óc của người này không biết đang nghĩ gì, anh ta đốt cầu cũng thôi đi, đang đốt còn xông vào đập phá, nghe nói sau lưng anh ta đều bị bỏng, chị nói anh ta có ngốc không? Ở bệnh viện hơn một tháng, tiền mấy năm nay làm được đều tiêu hết cả, vừa ra viện đã bỏ chạy không thấy đâu nữa.”
Cô gái trẻ trong điện thoại cứ nói không ngừng, giống như một con chim sẻ líu ríu mãi không dứt, Lý Vân Sùng phải cố nhịn mới không xông qua đập nát cái điện thoại.
“Chị biết rồi.” Cuối cùng Thành Vân nói.
Trước lúc cúp điện thoại cô lại nói: “Em giúp chị nói với Chu Đông Thành …”
“Nói gì ạ?”
Nói gì đây, Hướng dẫn Trương đang đợi, Lý Vân Sùng cũng đang đợi.
“Thôi.” Thành Vân cuối cùng cũng không nói ra, cám ơn Hướng dẫn Trương rồi cúp máy.
Ở một góc khác của thành phố, một người vừa ra khỏi cục cảnh sát, cả người ướt đẫm nước mưa. Lưu Giai Chi đã đợi ở bên ngoài từ sớm liền lập tức chạy đến, nghiêng hơn nửa cái ô sang phía anh.
Lý Vân Sùng nhìn chằm chằm từng động tác của Thành Vân, cô vừa nhúc nhích, ông lập tức nói:.
||||| Truyện đề cử: Vượng Gia Tiểu Nông Nữ |||||
“Em muốn làm gì?”
Ông lo sợ.
Thành Vân cầm chén canh gà đã lạnh tanh, nói: “Tìm người.”
“Em muốn đi Quý Châu?”
“Không.” Cô vuốt viền chén, giương mắt nói: “Anh ấy còn chưa đi.”
Cô chắc chắn vô cùng là anh vẫn chưa đi.
Ông có tin giữa những người yêu nhau có sự cảm ứng không?
Lý Vân Sùng lại cảm thấy mắt mình hơi mờ đi. Cuộc sống quả là kì diệu. Ba năm một thay đổi nhỏ, sáu năm một thay đổi lớn, mười hai năm, lại là một vòng tuần hoàn. Tất cả mọi thứ đều trở về điểm xuất phát rồi.