A Sơ

Chương 7:




17
A Sơ khóc mệt lả, nằm trên giường gấm thở hổn hển.
Cậu sờ cái bụng mềm của mình, thật sự không dám tin bên trong lại có trứng.
“Cục… cục cục tác!”
Cũng đã cục cục tác rồi, đây là bằng chứng ván đã đóng thuyền!
Bụng cậu bị Đại ma đầu làm cho lớn rồi.
Không biết Đại ma đầu là yêu quái gì, nếu như không sinh trứng giống cậu thì cậu có thể sẽ chết hay không đây!
Cậu không muốn chết đâu, cục cục tác!
“Phu nhân?” Đại ma đầu nghe tiếng rầm rì nói nhỏ bên trong, lặng lẽ nhẹ nhàng đi vào, đến gần thì nhìn thấy khuôn mặt tròn đẫm lệ của A Sơ.
Khóc làm tim gan hắn phát đau.
“Sao lại thương tâm như vậy?” Đại ma đầu ôm gà tinh nhỏ vào lòng dỗ, “Không thoải mái hay là tức giận gì thế?”
Là vừa không thoải mái vừa tức á! Cục cục tác!
A Sơ siết chặt vạt áo trước của Đại ma đầu, lệ rơi lộp bộp tí tách.
Cậu vừa khóc vừa mở miệng nói chuyện, cổ họng toàn là khí âm: “Huynh có một túi trứng* đúng không?”
Hửm hửm hửm?
*gốc “你是个卵蛋不?” tui không hiểu ý câu này lắm nên ed theo câu chữ thôi nhen.
18
Đại ma đầu dùng thực lực để chứng minh hắn rốt cục có phải có một túi trứng hay không.
Sau đó đứt gánh giữa đường, bị A Sơ giơ chân đạp một phát xuống giường.
Đại ma đầu không phải yêu quái tốt bụng gì, từ khi thành tinh tới nay, chưa ai khiến hắn chịu uất ức như thế này đâu.
Nhưng hiện giờ, Đại ma đầu xoa xoa chỗ ngực vừa bị đạp, trong lòng chỉ có một suy nghĩ —
Không biết chân của gà thịt có bị đau hay không nữa.
“Huynh đừng… đừng như vậy.” A Sơ ở trên giường lau nước mắt, “Hai cái không được đâu, không được… cất nó đi, không được…”
“Sao thế?” Đại ma đầu không hiểu phu nhân nhỏ đang bình thường lại đột nhiên mâu thuẫn khơi ra chuyện này, lo lắng A Sơ sẽ khó chịu, hắn không đoái hoài đến mặt mũi gì nữa, vội vàng ôm người vào lòng dỗ, quần áo xốc xếch cũng mặc kệ, cứ giương hai quả pháo to ra, nôn nóng hỏi: “Trước đó đang rất tốt mà, phu nhân của ta không thoải mái chỗ nào?”
“Hu…”
Đại ma đầu không nghe rõ: “Cái gì?”
A Sơ ấp úng: “… Trứng rơi mất.”
Đại ma đầu vuốt mặt, không tin nổi nhìn chằm chằm vào phu nhân nhỏ của hắn.
A Sơ vừa bi phẫn vừa xấu hổ, dúi đầu vào lòng Đại ma đầu không chịu ra.
“Trứng, nó… sẽ rơi mất!”
Huynh muốn một xác hai mạng đấy à, cục cục tác!
19
Trên đỉnh núi sắp có tiểu ma đầu!
Đây quả thực là sự kiện lớn khiến lòng người phấn chấn.
Mà kích động nhất đương nhiên không ai khác chính là Đại ma đầu!
Hắn sắp được làm cha rồi.
Há há há há!
Đại ma đầu cười to về phía khe núi, dọa bay một đám chim.
Nếu một năm trước có người nói, hắn sẽ thua trong tay một con gà thịt nhỏ, sợ rằng hắn sẽ nuốt sống kẻ kia luôn.
Giờ ấy hả — Thua hay lắm! Thua đẹp lắm!
“Đại nhân?”
Đại ma đầu nghe thấy tiếng chíp chíp mềm mại thì nhanh chóng lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn thì thấy phu nhân của hắn thở hổn hển leo lên đỉnh núi mà mặt biến sắc.
“Còn nửa tuần nữa là sinh rồi, sao lại chạy loạn một mình thế này?”
A Sơ được Đại ma đầu ôm trong lòng, đập đập cái chân nhỏ rồi lại sờ cái bụng tròn vo.
A Sơ đáng thương: “Ta chỉ đi lung tung chút thôi.”
Đại ma đầu thỏa hiệp: “Đi đâu? Ta đi cùng em.”
Muốn đi xem có cách nào chạy thoát được không, cục cục tác!
A Sơ rũ mắt, không nói gì.
Chờ sau khi cậu sinh con cho Đại ma đầu xong, không còn tác dụng gì nữa, sợ rằng đó chính là ngày giỗ của cậu luôn rồi, giờ không lên kế hoạch trước thì sao tìm được đường sống.
Nhưng mà hiện giờ —
A Sơ ngẩng mặt lên, ôm lấy đầu vai Đại ma đầu, muốn để bản thân thoải mái một chút.
“Không đi đâu cả, chỉ muốn đại nhân đi loanh quanh cùng ta…”
Đại ma đầu hôn lên khuôn mặt trắng trẻo mềm nhũn của A Sơ một cái, cố ý làm khó: “Đại — nhân?”
A Sơ cũng cười, vừa ngoan lại ngọt ngào.
“Phu quân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.