An Tĩnh dẫn La Tử Tùng đi theo Hạng Khôn, dự tính đi hỗ trợ phân tích xét nghiệm máu của Chung Hạo Sinh. Văn Hạ suy nghĩ một chút, anh và mấy người Chu Trì chưa từng gặp nhau. Mấy người đó cũng không nắm được thông tin về anh, nên anh là người thích hợp đi thăm dò họ nhất. Văn Hạ nghĩ vậy, cũng đứng lên rời đi.
Trong phòng bệnh lúc này chỉ còn lại Văn Xuyên và Hạng Thần.
Văn Xuyên nói liên tục khá lâu, giờ cảm thấy hơi mệt mỏi. Trong phòng vừa im ắng trở lại, cậu lập tức cảm thấy trong người uể oải.
Hạng Thần cũng không nhiều lời, đỡ cậu nằm xuống, giúp cậu kéo lại góc chăn. Hắn đưa tay lần tìm trong tủ đầu giường, lấy ra một con dao cạo râu. Sau đó, hắn lại ra ngoài tìm người xin nước và kem cạo râu, cầm gương ngồi trên ghế cạo râu.
Ánh mắt củaVăn Xuyên cứ tự nhiên dõi theo Hạng Thần. Cậu nhìn hắn một lượt; ngón tay, mu bàn tay, trán...đâu đâu cũng có vết trầy xước. Trên trán còn có vết rách, được đắp qua loa bằng thảo mộc, hầu như không coi trọng.
Hạng Thần khẽ ngẩng đầu lên, tay cầm dao cạo râu dứt khoát, từ từ cạo sạch sẽ râu ria trên mặt. Sau khi hắn cạo xong râu phía bên phải, nhìn lại bên thái dương một chút. Khi Hạng Thần ngước mắt lên thì phát hiện Văn Xuyên đang nhìn hắn, liền hạ dao cạo xuống nước rửa qua, khẽ cười: "Làm sao?"
Văn Xuyên nhìn biểu cảm này của hắn, không khỏi nhớ tới lần đầu tiên hai người gặp nhau - dưới tán cây ngô đồng bên ngoài cổng trường, khắp nơi là những chiếc lá ngô đồng khô, hơi xoăn. Mỗi bước chân giẫm xuống phát ra tiếng "rắc rắc" nho nhỏ. Lúc đó, Hạng Thần đang kéo hành lý, đứng dưới tàn cây ngô đồng. Hắn hơi hếch cằm lên, thái độ không coi ai ra gì, kiêu ngạo nói: "Làm sao? Nhìn cái rắm à?"
Văn Xuyên nhớ lại hình ảnh đó, không nhịn được mỉm cười, khẽ lắc đầu.
Rất hiếm khi Văn Xuyên có biểu hiện dễ thương như vậy, đặc biệt là trước mặt Hạng Thần. Trong phút chốc Hạng Thần ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn cậu một lát, không được tự nhiên nói: "Nhìn cái gì?"
Đổi "Nhìn cái rắm à?" thành "Nhìn cái gì?", Văn Xuyên không nhịn được bật cười thành tiếng.
Hạng Thần chột dạ, đứng ngồi không yên, nhíu mày: "Cười cái gì? Tôi cạo râu có vấn đề gì hả? Không thể à?"
Hắn lại cúi đầu nhìn vào gương, vành tai hơi đỏ, cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh che giấu sự mất tự nhiên của mình. Văn Xuyên nhẹ giọng nói: "Cảm ơn anh!"
Hạng Thần ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt mang theo vẻ khó hiểu.
Văn Xuyên nhẹ nhàng nói: "Trong phòng nghiên cứu, lúc ở khu trường học, và cả lần này... Cảm ơn anh rất nhiều. Kỳ thật anh không có nghĩa vụ phải vì tôi. Anh có thể tự bảo vệ mình trước. Anh cũng không cần phải chống lại Chung Hạo Sinh. Tôi..."
Hạng Thần phẩy tay, nghiêng đầu tiếp tục cạo râu, nói: "Không có cậu, tôi cũng phải đối đầu với gã, miễn là gã chọn con đường này." Hạng Thần dừng một chút, nói: "Tất cả chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi."
Văn Xuyên "Ừ" một tiếng, nhìn Hạng Thần cạo xong râu phía bên trái. Trên tóc hắn dính một ít kem cạo râu. Cậu rút một tờ giấy, vươn tay ra: "Lại đây."
Hạng Thần chần chừ một lát, chậm rãi đến gần. Hai người đều có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, Hạng Thần nhìn vào mắt Văn Xuyên. Với tầm nhìn gần như này, hắn có thể thấy rõ ràng làn da xanh xao, đôi lông mày thanh tú, sống mũi cao thẳng. Sau cùng, tầm mắt hắn rơi xuống đôi môi hơi nhợt nhạt của cậu.
Văn Xuyên giúp Hạng Thần lau sạch kem cạo râu còn dính trên mặt, trên tóc. Đầu ngón tay lướt qua làn da ấm áp, bất chợt trong lòng khẽ run rẩy.
Cậu biết rằng mình đã ngưng sử dụng thuốc ức chế, và bây giờ trên cơ thể chỉ có chất cách trở.
Người khác không thể ngửi thấy mùi pheromone của cậu, nhưng cậu có thể ngửi thấy mùi của Hạng Thần. Bởi vì cậu đã ngưng thuốc ức chế, hai người lại ở khoảng cách gần như vậy, khoang mũi cậu tràn ngập mùi Alpha nam tính, quyến rũ và dễ chịu, khiến cho trái tim cậu trong phút chốc đã loạn nhịp.
Trái tim nhỏ bé trong lồng ngực đập xốn xang, sâu trong nội tâm là cảm giác chộn rộn, không yên. Thực sự động lòng rồi! Cậu thấy toàn thân rơi vào trạng thái lâng lâng, vừa như bất lực, lại vừa rộn ràng như cánh rừng mùa xuân.
Do cậu bị thương và mất máu, cộng với thể chất không tốt, thiếu dinh dưỡng gây ra tình trạng cơ thể rất yếu ớt. Trước đây, chỉ cần có cơ hội là cậu lại tiêm thuốc ức chế. Vì cậu sợ rằng nếu không may quá thời gian, lượng thuốc ức chế không đủ, cơ thể sẽ xuất hiện tình trạng không thể kiểm soát được.
Kết quả của việc lạm dụng thuốc, là sự rối loạn hoàn toàn của pheromone trong cơ thể. Bây giờ cậu bị thương, cơ thể yếu. Bác sĩ đình chỉ việc sử dụng thuốc ức chế, chỉ cho cậu sử dụng chất cách trở để che giấu mùi Omega.
Cảm giác "nóng bức" dâng lên trong cơ thể, mặc dù chưa đến điểm giới hạn, nhưng vì Alpha trẻ tuổi trước mắt quá có sức hút, khiến cậu khó có thể khống chế hơi thở của mình được ổn định.
Văn Xuyên tự cảm thấy khuôn mặt của mình đang móng bừng. Cậu vội vàng rút người về sau, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Ánh mắt của Hạng Thần tối sầm lại, nhìn chằm chằm vào cậu một lúc, cũng giật mình ngồi trở về.
Cả hai đều không nói gì.
Văn Xuyên muốn Hạng Thần tạm rời đi, nhưng cũng không nói nên lời. Lý trí mách bảo như vậy nhưng trong lòng lại rất không nỡ, vẫn hy vọng đối phương có thể ở bên mình.
Cậu cảm thấy xấu hổ vì bản thân có suy nghĩ như vậy, cộng với sự rối loạn pheromone mà mất đi phán đoán đối với lời nói và hành động của Hạng Thần. Hiện tại, cậu chỉ theo bản năng muốn gần gũi hắn, điều này làm cho trong lòng cậu lo lắng không yên.
Cậu túm lấy chăn, ngón tay giấu dưới chăn nắm chặt lại, khống chế tầm mắt để không nhìn vào Hạng Thần.
Nhưng mùi pheromone của Alpha vẫn luôn phảng phất trong phòng, luẩn quẩn trong khoang mũi Văn Xuyên. Mùi hương như có như không câu dẫn sắc tâm của cậu, giống như chiếc lông vũ mềm mại, quét qua phẩy lại trong lòng. Khiến nội tâm cậu luôn bị khiêu khích, không thể tập trung chú ý.
Sau khi cạo râu, Hạng Thần sờ cằm bóng loáng, thần thái lập tức trở nên sáng láng. Hắn lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Không ngờ chúng ta có thể đi được đến bây giờ. Khi mọi chuyện bắt đầu xảy ra, tôi hoàn toàn không biết điều gì sẽ xảy ra vào giây tiếp theo, cũng không biết phải làm gì, cuộc sống giống như vô định vậy."
Văn Xuyên có chút ngạc nhiên, cậu vẫn cho rằng, Hạng Thần luôn bình thản như thế. Giống như chỉ cần hắn còn sống, thì mọi khó khăn đều không còn là khó khăn nữa. Nhưng cậu không ngờ, hóa ra trong lòng hắn cũng có sự hoang mang, lo lắng, thấp thỏm, chỉ có điều hắn che giấu rất tốt.
Văn Xuyên lấy lại tinh thần, trong lòng dâng lên cảm giác áy náy. Trên đường đi, cậu quá ỷ lại vào Hạng Thần, quên mất đối phương cũng chỉ là một người bình thường. Hắn cũng không phải là siêu nhân ba đầu sáu tay, không gì không làm được.
Nhưng cảm giác dựa dẫm lẫn nhau như vậy không phải là xấu, họ gần gũi hơn bao giờ hết. Họ coi đối phương như là chỗ dựa tinh thần không thể thay thế trong trái tim mình. Trên đường chạy trốn, chỉ cần nhìn thấy bóng dáng của nhau, ngay cả khi chỉ là một bên sườn mặt, một bóng lưng thoáng qua, cũng có thể đem lại cảm giác yên tâm, không đến nỗi suốt ngày sợ hãi nữa.
Nếu ngày đó Hạng Thần không đến viện nghiên cứu, Văn Xuyên không biết mình sẽ như thế nào. Cậu có thể chết hoặc cũng có thể trốn thoát. Nhưng sau đó, cậu không có người thân, anh trai sống hay chết không rõ, có lẽ sẽ không thể gắng gượng được mà sụp đổ.
Nhưng bởi vì có Hạng Thần ở đây, hai người dọc đường đi suốt ngày cãi nhau, đối chọi gay gắt. Vô tình khiến cho mọi cảm xúc tiêu cực có thể phát tiết hết ra, nhìn thì có vẻ như vô cùng ghét bỏ lẫn nhau. Nhưng thực tế, họ lại càng hiểu nhau hơn, nắm chặt tay đối phương, hình thành một loại ăn ý không thể diễn tả.
Văn Xuyên thất thần: "Thật không ngờ rằng có một ngày hai chúng ta có thể... hỗ trợ lẫn nhau, giúp đỡ nhau sống sót."
Hạng Thần bật cười, tựa vào ghế, hai tay nhét vào túi quần công nhân rộng thùng thình, nói: "Còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?"
Văn Xuyên nhìn hắn một cái: "Sao lại không nhớ? Anh muốn có số điện thoại của một Omega là sinh viên mới. Tôi mắng anh không biết xấu hổ."
Nhớ lại cảnh đó, Hạng Thần rất buồn cười, đỡ đỡ trán và nói: "Thật ra cậu đã hiểu lầm. Tôi hỏi giúp người khác, không phải hỏi cho mình".
"Vậy cũng không biết xấu hổ." Văn Xuyên nói: "Dù sao mọi thứ đều là anh làm, có khác gì nhau?"
Cậu nói chuyện với thái độ lạnh nhạt, giọng nói không nhanh không chậm, hoàn toàn khác với giọng điệu gần gũi của Văn Hạ. Lời nói của cậu mang theo sự thanh cao và kiêu ngạo trong lòng. Đôi mắt trong veo, ánh nhìn chính trực không thể chấp nhận vấy bẩn, dù chỉ một hạt cát.
Hạng Thần giơ tay lên và thực hiện một tư thế đầu hàng: "Sau đó tôi đã xin lỗi rồi mà."
Đó là chuyện xảy ra khi bắt đầu học kỳ mới, cả hai đều là sinh viên năm nhất, đến trường sớm để chuẩn bị tham gia đào tạo quân sự.
Thời tiết ngày hôm đó rất đẹp. Trời cao, trong xanh, thấp thoáng vài đám mây trắng, là một cảnh tượng hiếm hoi trong thành phố. Sắc trời xanh ngắt như được gột rửa kĩ càng, không khí đượm hương thơm nhàn nhạt của hoa. Hai người đều kéo hành lý của mình, tình cờ gặp nhau ở cổng trường.
Hạng Thần giúp một bạn cùng khoa mới quen, đi xin một số điện thoại của một Omega. Nghe nói hai người đó học chung trường trung học, không ngờ lên đại học lại gặp lại. Người bạn học của Hạng Thần cảm thấy đây là duyên phận, thế nhưng lại không đủ can đảm, vì thế nhờ Hạng Thần giúp đỡ.
Hạng Thần khi đó, là dáng vẻ của một cậu thanh niên không sợ trời, không sợ đất. Vóc dáng của hắn vốn cao lớn, tay dài chân dài, cổ tay quấn hai vòng dây da, kiểu tóc đầu đinh. Hắn vừa đi vừa đưa tay sờ sờ cổ, chặn trước bạn học Omega kia, nói: "Bạn học! Làm quen đi! Tôi tên là Hạng Thần."
Omega kia sợ hãi, cố tìm cách tránh né, nhìn hắn đầy cảnh giác.
Hạng Thần mỉm cười, để lộ chiếc răng khểnh. Khi khuôn mặt mang ý cười thì trở nên nhu hòa hơn nhiều, lại hỏi: "Tên cậu là gì? Cậu có thể cho tôi số điện thoại không?"
Mặc dù là giọng điệu hỏi thăm, nhưng trên người Hạng Thần lại tản mát ra khí thế không dễ chọc, không cho phép từ chối. Khuôn mặt Omega kia đỏ bừng, thấy hắn đẹp trai cao ráo, trong lòng cũng rung động, đang muốn trả lời, Hạng Thần lại đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía sau đối phương.
Dưới gốc cây ngô đồng, ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua kẽ lá, loang lổ trên đầu Văn Xuyên, chiếu vào mấy sợi tóc hơi rối, trông như lông xù.
Hạng Thần híp mắt, đánh giá đối phương từ trên xuống dưới, nói: "Làm sao? Nhìn cái rắm à?"
Văn Xuyên mặt không chút thay đổi, thản nhiên nói: "Đúng! Là đang nhìn cái rắm."
Giọng nói của cậu cũng không phải là mỉa mai. Nhưng giọng điệu và cách nói chuyện đó luôn dễ dàng khiến người ta nổi giận. Trong những năm sau đó, Hạng Thần đã không chỉ một lần tự mình trải nghiệm cảm giác đó. Thật sự có thể khiến người ta tức muốn hộc máu.
Phía sau Omega kia, Văn Xuyên vừa bước xuống xe của anh trai Văn Hạ. Một tay cậu kéo vali, một tay cầm túi xách, nói: "Anh đang làm cản trở lối đi. Anh không thấy xấu hổ à?"
Văn Xuyên đưa mắt nhìn vali trong tay Hạng Thần, lại nhìn cổng trường, ra vẻ khó hiểu nói: "Anh như này cũng có thể thi đậu đại học? Đi cửa sau à?"
Khi cậu nói lời này, giọng điệu không hề mang theo ý tứ châm chọc, nghe hoàn toàn chỉ như một câu hỏi đơn thuần vì tò mò mà thôi. Nhưng nó lại khiến Hạng Thần bị bất ngờ, đứng ngây ngốc tại chỗ không nói lên lời.
Văn Hạ tháo kính râm, thò đầu ra khỏi cửa xe, nhìn thoáng qua, nói: "Tiểu Xuyên! Đừng chuốc phiền phức! Đi vào đi!"
Văn Xuyên gật đầu, kéo vali đến trước mặt hai người. Cậu nghiêng đầu nhìn Omega đang đỏ mặt: "Đi cùng nhau không? Hay là tôi phá hỏng chuyện tốt của cậu?"
Omega kia nhất thời cũng vô cùng lúng túng, thật ra cậu ta cũng muốn trao đổi liên lạc với Hạng Thần. Nhưng bị Văn Xuyên chen ngang như vậy, thành ra bị rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, đành phải cúi đầu vội vã rời đi.
Văn Xuyên nhướng mày, lại nhìn Hạng Thần, trong mắt không che giấu nghi ngờ. Giống như cậu thật sự thắc mắc, không hiểu người này làm thế nào mà thi đậu được đại học.
Hạng Thần bị biểu cảm của nam sinh trước mặt chọc cho bốc hỏa, nhưng hắn không thể đánh một Omega ngay giữa đường. Hạng Thần đành phải nén giận, nghiến răng, trầm mặt quay người bỏ đi. Văn Xuyên lại đuổi theo vài bước, đi theo hắn nói: "Anh nên đi xin lỗi."
Hạng Thần: "..."
Hạng Thần hít sâu một hơi, cả đời này hắn chưa từng thấy Omega nào phiền nhiễu như vậy. Hắn luôn cảm thấy thần kinh của đối phương có vấn đề, mặt cười nhưng trong lòng không cười: "Ồ, tôi phải xin lỗi vì điều gì? Cậu còn gì để nói nữa không? Nào, nói luôn một thể đi. Cậu còn muốn dạy cho tôi nữa à?"
Văn Xuyên bình tĩnh nói: "Dạy cho anh? Chuyện đó liên quan gì đến tôi?"
Hạng Thần phút chốc bật cười: "Không liên quan đến cậu à? Vậy sao cậu bảo tôi xin lỗi?"
"Làm khó một Omega ngay trên đường là bất lịch sự. Anh nên xin lỗi." Văn Xuyên lười nói thêm với người này, sải bước về phía trước, vali còn va chạm với vali của Hạng Thần.
Hạng Thần: "..."
Trong lòng Hạng Thần không ngừng mắng chửi "Con mẹ nó! Có bệnh à?", lặp đi lặp lại khoảng một trăm lần. Sau đó, hắn hít sâu, đi vào cổng trường.
Sau đó bắt đầu đào tạo quân sự, mặc dù họ khác nhóm với nhau nhưng luôn luôn có thể nhìn thấy nhau.
Trong lúc tập luyện, hai nhóm bên cạnh nhau, Hạng Thần ngẩng đầu cúi đầu đều có thể nhìn thấy lưng Văn Xuyên đứng thẳng, nhìn dáng vẻ rất quật cường.
Sau một thời gian, Hạng Thần phát hiện ra rằng cậu nam sinh kia dường như không có bạn bè.
Hắn hả hê nghĩ: "Chỉ cần cái miệng đó, có thể có bạn bè mới là lạ."
Nhớ lại chuyện cũ, Hạng Thần nói: "Sau khi kết thúc khóa huấn luyện quân sự, tôi vẫn xin lỗi người đó mà".
Văn Xuyên nhớ lại, lập tức thấy buồn cười, nói: "Anh bị ép."
Sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, trên diễn đàn trường học xuất hiện bảng xếp hạng nhan sắc của sinh viên mới, Hạng Thần cũng có tên trong bảng xếp hạng đó.
Ngày đó, Omega bị hắn hỏi số điện thoại chủ động tìm tới, muốn kết bạn với hắn. Hạng Thần làm sao không nhìn ra ý tứ của đối phương, đành phải xin lỗi. Hắn giải thích để đối phương không hiểu lầm, chuyện lúc trước là hắn hỏi số điện thoại giúp người khác.
Vì vậy, nó được coi là một lời xin lỗi.
"Sau này tôi luôn nghĩ, cậu là một người thật kỳ lạ. Cậu muốn nói gì thì nói, không muốn quan tâm đến ai thì cũng chẳng buồn phản ứng. Tôi chưa bao giờ gặp một người sống như cậu. Con người là động vật sống có tập thể, cũng không thể tránh khỏi va chạm, cũng cần có những mối quan hệ giao tiếp. Nhưng cậu cứ thản nhiên một mình một đường, từ khi bắt đầu đến khi tốt nghiệp. Chậc chậc..."
Văn Xuyên rụt người vào trong chăn, lười biếng nói: "Người không nói chuyện được cần gì phải miễn cưỡng? Tôi chỉ không muốn lừa dối người khác, tôi cũng không muốn lừa dối bản thân mình."
Hạng Thần liếc nhìn cậu một cái, hai người đồng thời bật cười.
Hạng Thần đăm chiêu, nói: "Còn tôi thì sao? Nói chuyện được không?"
"Cãi nhau có tính không?" Văn Xuyên suy nghĩ một chút, nhún vai: "Cứ coi như vậy đi. Cũng chỉ có anh mới có thể cãi nhau với tôi. Cũng là duyên phận!"
Hạng Thần cũng đành bó tay, dở khóc dở cười.
Nói là nói như vậy, nhưng thái độ của Văn Xuyên rõ ràng tốt hơn rất nhiều. Sau khi trải qua sinh tử, chia ly rồi gặp lại, cậu hiểu được cái gì nên trân trọng, giọng điệu khi nói chuyện cũng hòa nhã hơn nhiều, cũng không còn cứng ngắc như trước nữa.
Hai người trò chuyện thêm một lúc, thấy Văn Xuyên buồn ngủ. Hạng Thần đứng dậy rời đi, giúp cậu đóng cửa lại.
Nhưng hắn cũng không bỏ đi, chỉ ngồi trên băng ghế ngoài cửa, bất động nhìn sàn nhà, ngẩn người.
Trải qua kiếp nạn vừa rồi, thái độ của Văn Xuyên đối với hắn đã thay đổi rất nhiều. Nhưng tại sao trong lòng hắn lại không thấy thoải mái?
Lúc còn đi học, cả hai luôn tránh đụng độ đối phương. Mỗi lần gặp nhau đều không tránh khỏi có một trận tranh cãi. Nhưng sau quãng thời gian cùng nhau chạy trốn, đặc biệt là từ khi rời khỏi khu trường học, hắn lại không muốn rời khỏi Văn Xuyên. Cho dù chỉ đi xa một bước, hắn cũng cảm thấy khó chịu, trong lòng luôn lo lắng không yên.
Cả hai đều ăn ý, không nhắc lại chuyện "nụ hôn" lúc lên trực thăng. Nhưng trong lòng Hạng Thần lại băn khoăn, không biết Văn Xuyên nghĩ gì. Cậu ngại nên cố ý không đề cập đến, hay là căn bản không để trong lòng?
Hạng Thận nghịch nghịch con dao cạo râu trong tay, lắc qua lắc lại, linh hoạt xoay quanh đầu ngón tay. Sâu trong đáy lòng cảm thấy hơi nôn nóng.
Hắn cảm thấy mình thích Văn Xuyên, nếu không, không thể giải thích sự lo lắng của hắn dành cho Văn Xuyên trên suốt đường đi. Ngoại trừ người thân trong gia đình, hắn chưa bao giờ lo lắng cho người khác như vậy. Nếu chỉ đơn giản dùng từ "bạn học" để giải thích, thật sự có vẻ không được hợp lý.
Nhưng hắn không chắc chắn rằng điều này là do sự hấp dẫn tự nhiên giữa Alpha và Omega. Hay bởi vì hai người cùng nhau phải đối mặt với sự sống và cái chết, dẫn đến cái gọi là "hiệu ứng cầu treo".(*)
(*)Hiệu ứng cầu treo là một phép ẩn dụ hình ảnh khi hai con người cùng nhau đi qua một chiếc cầu treo lơ lửng, họ sẽ cùng trải nghiệm cảm giác chòng chành chơi vơi cùng với nhau. Tim đập nhanh cùng nỗi sợ hãi bị rơi xuống vực khi đi qua cầu treo sẽ được đánh đồng với tình yêu.
Hắn chưa bao giờ yêu, hoàn toàn là một "trang giấy trắng" trong lĩnh vực này.
Lúc còn đi học, ở trường có rất nhiều người theo đuổi hắn, nhưng hắn không có cảm giác đặc biệt với ai. Sau đó, hắn bắt đầu việc kinh doanh riêng của mình, một mình lao vào công việc. Hắn không có thời gian, cũng không để tâm đến chuyện yêu đương.
Bây giờ, hắn cũng biết Văn Xuyên đang ngừng sử dụng thuốc ức chế, nói không chừng sẽ có lúc cậu rơi vào trạng thái phát tình. Bên cạnh có một Omega có thể phát tình bất cứ lúc nào, đối với hắn mà nói bản năng có một loại hấp dẫn. Hắn giống như dã thú canh giữ con mồi, một bước cũng không cho phép người khác tới gần. Hạng Thần cứ ngồi như vậy ở trước cửa phòng bệnh, trong lòng mơ hồ sinh ra một loại cảm giác uy hiếp.
Hạng Thần đang thấp thỏm không yên, thì từ xa xa Dương Khánh chạy tới, thở hồng hộc nói: "Kết quả phân tích máu của Chung Hạo Sinh đã có rồi. Quả nhiên có vấn đề! Mau tới đây!"
Hạng Thần lập tức đứng dậy, lại nhìn phòng bệnh, khẽ nhíu mày, luyến tiếc không muốn rời đi.
Dương Khánh nói: "Làm gì vậy? Nhanh lên!"
Hạng Thần đành phải gọi bác sĩ đến, nhờ anh ta trông coi giúp. Lúc này, hắn mới theo Dương Khánh rời đi.
Hai người vừa rời đi được một lát. Đào Phi chen ra từ trong đám người, vẻ mặt tiều tụy. Hắn ta nhìn cửa phòng bệnh, lại nhìn bóng lưng hai người Hạng Thần đến khi đi xa, do dự một chút, đưa tay gõ cửa.