"Anh La!" Hạng Thần hét lên từ phía sau, giọng nói của hắn bị át đi bởi sấm sét.
Đoàng...
Tia chớp tách thành những nhánh cây nhỏ, như thể một tán cây to lớn mở ra bầu trời, sấm sét nổ vang bên tai, Văn Xuyên bị Văn Hạ kéo lên, nói: "Bình tĩnh! La Tử Tùng đã quay lại cứu người rồi!"
Văn Xuyên khàn giọng nói.:" Chỉ có một cơ hội! Thủy triều tang thi lớn như vậy..."
Trước khi cậu nói xong, gần như tất cả tang thi xung quanh đều bị thu hút bởi động tác này.
Lý do tại sao cậu nói chỉ có một cơ hội là vì trong thành phố A có quá nhiều tang thi. Chỉ cần một cử động nhẹ là gần như có thể thu hút toàn bộ tang thi trong nửa thành phố. Họ chỉ có thể rời đi trước khi bị tang thi bao vây. Nhưng giờ La Tử Tùng đang quay lại, đồng nghĩa với việc thời gian rút lui kéo dài, rất có thể không kịp tránh được bọn tang thi sắp tới!
Quý Hồng Nguyên nhanh chóng đưa ra một quyết định: "Những người không tiêm thuốc rút lui! Nhanh lên!"
Hạng Thần vội vàng chạy về, bế Văn Xuyên nhét vào trong xe, Văn Xuyên cũng ngoan ngoãn ngồi vào, Chu Trì cùng những người khác ôm mấy đứa nhỏ đi ra từ thông đạo dưới đất cũng vội chạy lên, cô lau nước mưa trên mặt, đang định đóng cửa xe thì La Cẩm Nghiên nhảy ra khỏi vòng tay của mẹ cô bé và đứng trong bùn khóc: "Cha ơi!"
Người phụ nữ hai mắt đỏ hoe, ôm con gái lên: "Đừng làm cha con phân tâm! Chúng ta về trước đi, ngoan, nghe lời mẹ!"
"Cha nói sẽ không bao giờ rời đi nữa! Cha đã hứa rồi!" Tiểu Nghiên Nghiên rất đau khổ và buồn bã, nhìn về phía kho dự trữ tối tăm ở phía xa, đèn khẩn cấp được thắp sáng bên trong đã bị ngập bởi những con tang thi đang dâng trào. Cho nên cô bé không nhìn thấy bất cứ thứ gì ở bên trong.
Văn Hạ liếc mắt nhìn hai mẹ con, mặt mày Chu Trì xám tro ở bên cạnh nói: "Đây là người nhà anh La."
Văn Xuyên và Hạng Thần nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt đối phương, không ngờ vợ và con gái của La Tử Tùng lại bị giấu ở đây, tim Văn Xuyên chợt thắt lại, cậu lập tức hiểu ra vì sao An Tĩnh lại lựa chọn hy sinh, giúp Hạng Khôn và những người khác dẫn dắt đám tang thi rời đi, để cho họ có được cơ hội trốn thoát trong giây lát này.
"An Tĩnh..." Mũi Văn Xuyên chua xót, nhắm mắt lại.
"Sẽ không sao đâu." Hạng Thần tự nhủ, bật đèn rồi nhanh chóng theo đoàn xe rút lui.
Vừa ra khỏi kho dự trữ, người tới kiểm tra hoạt động của Hội Hợp Vĩ đã đến.
Đoàn xe oan gia ngõ hẹp, hai bên lập tức giao chiến, phần lớn người của đội cứu hộ và 811 ở lại kho dự trữ để giúp đỡ, số ít đi theo Hạng Thần và những người khác. Văn Hạ nghiến răng chịu đựng cơn đau âm ỉ trong xương sườn của mình, đứng dậy cầm súng.
"Bắt lấy bọn họ!" Đối phương hét lên: "Đám người phóng hỏa kia nhất định là bọn họ!"
"Mang giáo sư Giao ra đây!" Một người khác hét lên.
Văn Hạ một tay nắm lấy Nhan Hoàn, họng súng chạm vào thái dương tên giáo sư kia, đứng trên nóc xe hét lớn: "Bỏ súng xuống!"
"Giáo sư!"
Nhan Hoàn đẩy đẩy mắt kính, từ từ giơ hai tay lên, làm động tác đầu hàng,
Trong bóng tối có hai con vật từ phía sau xe vòng qua từ từ đi ra.
Một con báo đốm, một con là cáo trắng, với bộ lông óng ả, tứ chi thon dài cường tráng, vóc dáng to lớn hơn nhiều so với các loài động vật thông thường.
Đôi mắt con cáo trắng nhàn nhạt lóe lên. Trong phút chốc, bộ lông trắng nõn trên người mờ đi, biến thành một con cáo xám khó hiểu. Văn Hạ sửng sốt, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, con cáo trắng đã biến mất.
Trong lòng thình thịch, có cảm giá không ổn, lập tức quay đầu quát: "Cẩn thận đánh lén!"
Anh chưa kịp nói xong thì đã có tiếng hét thất thanh từ chiếc xe bên cạnh, rồi một bóng người từ trên nóc xe lóe lên, pheromone thuộc về Alpha tỏa ra ngoài cùng với mùi máu, dần dần trở nên nhạt nhẽo.
Hạng Thần híp mắt, hắn biết con cáo trắng này cũng khó đối phó như con báo đốm kia, có thể chúng đã bị thí nghiệm gì đó, khả năng cao là đột biết gen.
Hắn rống lên: "Văn Hạ xuống dưới!"
Văn Hạ liền cúi đầu, Nhan Hoàn bị anh kéo liền lảo đảo, bóng con cáo trắng xẹt qua trên đầu, sau đó răng nanh dài cắn lấy cổ áo Nhan Hoàn, trên người đối phương cũng không có mùi động vật. Văn Hạ ngẩng đầu nhìn đối phương, chỉ cảm thấy trong lòng rùng mình một cái.
Cảm giác như thể không phải anh đang nhìn một con quái vật, dường như có một ý nghĩa sâu xa vô cùng phức tạp ẩn trong đôi mắt đó.
Đang lúc Văn Hạ sững sờ, con cáo trắng đang định lôi Nhan Hoàn ra ngoài. Văn Xuyên nhanh chóng đứng dậy, trong tay lóe lên một con dao găm, con dao cắt đứt cổ áo, tên giáo sư kia ngã xuống, Văn Xuyên vội vàng đóng cửa xe trên nóc xe.
Con cáo bị cắt trúng mũi, kêu lên một tiếng "Kít" đầy đau đớn, những móng vuốt sắc nhọn của nó liên tục cào cấu trên nóc xe, phát ra một tiếng kim loại chói tai.
Hạng Thần đạp ga lao qua đám người Hội Hợp Vĩ.
Con cáo trên nóc xe bị hất tung, lăn lộn hai vòng trên đường, nhưng sao đó lại rung đuôi đuổi theo.
Chu Trì lái xe đi sau xe bọn họ, đánh tay lái đâm vào cáo trắng, cáo trắng mạnh mẽ né tránh, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt của Chu Trì trong kính chắn gió, chần chừ một lúc liền bị đội cứu hộ bắn trúng.
Cáo trắng hét lên và ngã trong vũng máu. Con báo đốm gầm lên giận dữ, nó nhảy lên nóc xe rồi cắn đứt cổ kẻ nổ súng, máu tươi bắn ra, người đó che cổ lại, phát ra mấy tiếng "khục khục" rồi ngã xuống. Chu Trì điều khiển hình chữ S nhưng cũng không thể ném con báo đốm khỏi nóc xe.
Con báo xé xác người đàn ông làm đôi, ném xác đi rồi nhảy lên xe thăm dò muốn chui vào trong.
Đội cứu hộ trên xe ngay lập tức nổ súng và cố gắng đóng cửa, nhưng con báo đã ngoạm lấy khẩu súng và ném nó đi với sức mạnh phi thường.
Báo đốm ngậm một người đàn ông ra khỏi xe, ném sang lề đường, người đàn ông lăn vài vòng và gãy bị xương, kêu gào không thể di chuyển.
Anh ta chưa kịp đứng dậy thì lũ tang thi lao ra từ bóng tối lập tức xé nhỏ anh ta.
Cáo trắng kêu mấy tiếng trong vũng máu, báo gấm ngẩng đầu, tai dựng lên rồi lao ra khỏi xe.
Chu Trì toát mồ hôi lạnh, thấy người của đám người Hội Hợp Vĩ không đuổi kịp liền tăng tốc đuổi theo xe của Hạng Thần.
Đèn của mấy chiếc xe được nối với nhau, chúng chạy về phía căn cứ của thành phố A của Hội Cộng Sinh.
Bên trong nhà kho.
Động tác của La Tử Tùng vô cùng mạnh mẽ, mang theo một chiếc rìu chữa cháy trên lưng, hai khẩu súng và một vài quả bom nhỏ trong túi công năng, lách qua đám tang thi và rẽ vào cầu thang của phòng phát thanh.
"Vaccine giả" phát huy tác dụng rất nhanh, sau khi tiêm vào, nó dường như tạo thành một lớp bảo vệ nào đó, lũ tang thi xung quanh làm như không thấy anh. Mùi thối thối tràn ngập nhà kho. Ở góc dưới sân khấu, quần áo đã bị xé nát, có hai chiếc ghế sắt trước mặt anh ta, tạo thành một hình tam giác, vừa chặn được những cái vẫy tay ngẫu nhiên của lũ tang thi.
Chỉ là ngăn cản như vậy là vô ích, bị lũ tang thi ăn thịt chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
La Tử Tùng nhảy qua vai con tang thi phía trước, hai chân vòng qua cổ con tang thi, rắc một tiếng đầu con tang thi quay về phía sau, nó lảo đảo ngã xuống, đám tang thi ở phía sau lập tức tiến lên, vươn tay muốn túm lấy An Tĩnh.
Tiếng súng vang lên dưới chân cầu thang, Hạng Khôn lao lên cùng đội cứu hộ đã được tiêm vaccine, La Tử Tùng chui xuống bàn điều khiển, dùng lưng chặn khe hở, đối mặt với An Tĩnh, anh thở hổn hển, mắt đỏ hoe, anh nghiến răng nói: "Bây giờ mới biết sợ? Lúc nãy không phải thấy chết không sờn à?"
An Tĩnh ngây người nhìn anh, một lúc lâu cũng không có phản ứng, vươn tay sờ mặt La Tử Tùng, run rẩy nói: "Sao anh lại..."
Trên trán La Tử Tùng nổi gân xanh, ngón tay nắm thành nắm đấm, hít sâu mấy hơi nhưng cũng không nhịn được nữa, mạnh mẽ ôm An Tĩnh vào lòng, dùng sức đến mức dường như đang muốn khảm đối phương vào xương cốt, Khí thế độc đoán của Alpha bùng nổ trong phòng phát thanh nhỏ, ngay cả Beta vốn không dễ bị ảnh hưởng cũng bị kích thích đến mức da đầu ngứa ngáy, không nhịn được muốn chạy trốn.
An Tĩnh nghiến răng chịu đựng, cậu ta luyến tiếc cái ôm nóng bỏng này, nắm chặt cổ áo người đàn ông, thì thào nói: "Đừng tức giận..."
La Tử Tùng vùi vào vai cậu ta, phẫn nộ tột đỉnh nói: "Tại sao tôi không tức giận cho được? Cậu muốn tôi phải làm thế nào..."
Anh gần như nói năng lộn xộn và không biết phải nói gì, đã vô số lần anh tưởng tượng hình ảnh Beta nhỏ bị tang thi mổ bụng. Tim anh đập loạn xạ, thở gấp. Anh không thể kiềm chế được nữa mà cắn một cái lên gáy của An Tĩnh.
An Tĩnh không khỏi run lên, đôi mắt đen láy mở to.
Sau gáy cậu ta không có tuyến thể quyến rũ, cũng không có mùi ngọt ngào của Omega, nhưng giờ phút này La Tử Tùng như ngửi được thứ mùi đã thấm vào tận xương tủy mà anh sẽ không bao giờ quên được.
Đó là mùi sắt và máu, là dũng cảm và không sợ hãi, là đau đớn và tuyệt vọng, là bị mất đi và tìm lại được và vị đắng của nước mắt.
La Tử Tùng thở dài, bàn điều khiển nhỏ đầy tiếng gào của tang thi, nhưng trong lòng anh lại cảm thấy bình yên đến không ngờ.
Độ ấm của người trong tay có ý nghĩa vô cùng lớn đối với anh, khiến anh phải miễn cưỡng buông tay.
Anh hơi quay đầu lại, giơ tay chặt đứt cánh tay của một tang thi đang nhào tới, khóe miệng An Tĩnh giật giật, rõ ràng là đang trong tình thế tuyệt vọng, nhưng không hiểu sao lại muốn cười.
"Nằm xuống!" Hạng Khôn hét lên bên ngoài phòng phát thanh.
La Tử Tùng ấn đầu An Tĩnh vào lồng ngực mình, một quả bom nhỏ lăn ra bên ngoài. Sau đó xác chết thối rữa phát nổ, máu thịt gần như "trang trí" lại phòng phát thanh. Sàn nhà, vách tường không còn nhìn thấy màu gốc của chúng.
Quý Hồng Nguyên nói: "Đi!"
La Tử Tùng đè An Tĩnh vào lồng ngực mình, trùm hết quần áo bảo hộ lên người An Tĩnh ôm cậu ta vào lòng rồi nhanh chóng lao ra ngoài.
Anh dùng dây trói An Tĩnh vào người, hai tay trèo lên mép tường cao, dùng sức chống đỡ, tránh xa xác chết dưới chân.
Hạng Khôn và những người khác đi đầu mở đường, nhưng hơi thở của An Tĩnh vẫn tiếp tục thu hút lũ tang thi lại gần.
Có quá nhiều, quá nhiều.
Cả người Quý Hồng Nguyên ướt đẫm mồ hôi, hết viên đạn này đến viên đạn khác, không thể sử dụng bom trên diện rộng ở nơi này, bọn họ nhanh chóng bị lũ tang thi làm cho khó chịu, chúng bắt đầu bao vây La Tử Tùng đang chiến đấu hết mình.
S11TM203 sẽ khiến cho mấy con tang thi bỏ qua sự tồn tại của người sống, nhưng không có nghĩa là bọn chúng sẽ không cạnh tranh với "đồng loại" để kiếm thức ăn.
Thật tốt khi không có mục tiêu cố định, nhưng có mục tiêu, giữa đám tang thi cũng sẽ có chiến đấu và cạnh tranh.
Một khi bị chúng cào xước da, S11TM203 có thể sẽ không chống lại được loại virus này.
An Tĩnh thấy rõ, lập tức hoảng sợ: "Thả tôi xuống đi!"
"Đừng mơ!" Bắp tay La Tử Tùng trở nên căng thẳng, đường cong sắc bén dưới quai hàm gần như bị gãy, nhưng ai cũng biết đây không phải là biện pháp tốt.
Đội cứu hộ tiếp tục loại bỏ những tang thi ở phía sau, nhưng số lượng quá lớn.
Đúng lúc này, cánh cửa của tầng hầm đang đóng ở phía xa đột nhiên được mở ra.
Kẻ trốn trong đó ló đầu ra, chẳng mấy chốc đã bị lũ tang thi xung quanh tìm thấy, bị lôi ra phân thành từng mảnh một cách dã man.
"Nào!" Nhóm người đột nhiên lao ra.
Họ chỉ có một khẩu súng, số đạn có hạn nhưng lại bắn bừa bãi, ai không có súng thì lôi ghế, dao gọt hoa quả, sắc mặt dữ tợn lao vào chém loạn xạ.
Hạng Khôn quay lại, đồng tử đột nhiên co rút lại: "Quay lại!"
Đội cứu hộ cũng sửng sốt: "Quay lại làm cái gì! Mấy người bị gì vậy!"
"Trông nom mấy đứa nhỏ!" Đám người xông ra hô to: "Chỗ này không thể trốn được nữa! Các người đi rồi thì chúng tôi cũng không sống được!"
"Có thể sống được một người thì cứ tính một người!"
"Cửa sổ bị vỡ, sau này các người không thể gửi vật tư được nữa! Chúng tôi còn phải co đầu rút cổ lại trong bao lâu nữa?"
"Tôi chịu đủ rồi! Muốn chết thì chết đi!"
"Nổ! Nổ tung nơi này đi! Chiến đấu với chúng nó tới cùng!"
Quý Hồng Nguyên thấy mẹ của cậu bé Omega nhỏ con kia cũng có mặt trong đám đông, đầu tóc rối bù, quần áo và khuôn mặt đã lấm lem. Hai tay bà ấy ôm cái ghế bị gãy chân, cả người run rẩy.
Quý Hồng Nguyên chạy đến và cố gắng kéo người đó qua. Khi bàn tay của ông ấy nắm lấy cổ tay mảnh mai của người kia, người phụ nữ quay đầu lại và mỉm cười, sau đó một khuôn mặt tang thi thối rữa xuất hiện sau lưng bà ấy, cắn đứt cổ bà ấy.
Máu bắn tung tóe trên mặt Quý Hồng Nguyên, mắt ông ấy đỏ hoe, người phụ nữ há miệng nhưng không nói được lời nào, lũ tang thi xung quanh nhảy lên người bà ấy, đè bà ấy xuống đất. Quý Hồng Nguyên rút súng ra bắn nhưng nó không có đạn.
Đôi chân lộ ra của người phụ nữ co giật vài cái, máu loang ra, nhuộm đỏ mặt đất lạnh lẽo.
Hạng Khôn kéo vợ mình đi, đám người kia đánh lạc hướng sự chú ý của lũ tang thi. Hơn nữa ở đây có rất nhiều Omega, mùi máu ngọt ngào đã dụ lũ tang thi bỏ đi.
La Tử Tùng ôm An Tĩnh lao ra ngoài, An Tĩnh nằm trên vai anh, nhìn đám người đang bị lũ tang thi bao vây phía sau. Họ sợ hãi hét lên trước khi chết, rồi lại gầm lên một cách kiên quyết và tức giận, khiến người ta không dám nhìn trực diện mà cũng không thể nhịn được mà trong tim cảm thấy kính nể họ.
"Đặt bom ở đây!" Có người bị cắn ở bả vai, kéo một con tang thi dưới chân, hét lên với Hạng Khôn: "Hãy cho chúng tôi một chút danh dự cuối cùng trước khi chết!"
Hai mắt Hạng Khôn đỏ bừng, cùng với người của đội cứu hộ lấy bom ném vào kho lưu trữ điện.
Bọn họ nhanh chóng chạy ra và nấp sau chiếc xe bọc thép, sau đó một loạt tiếng nổ bắt đầu vang lên.
Mưa to dần dần lắng xuống, mây đen tan đi, tiếng sấm cuồn cuộn dường như bị khí thế này làm cho sợ hãi, lặng lẽ lui ra sau mây,
La Tử Tùng nằm liệt trên mặt đất, An Tĩnh quỳ bên cạnh anh, điên cuồng nhìn anh.
Hai người nhìn nhau, không ai lên tiếng trước.
Một lúc sau Hạng Khôn đi tới, lau khuôn mặt đen thui của cậu ta, tóc của cậu ta có chút cháy, ông cởi áo khoác ngoài, cởi trần nói: "Đi thôi, đêm nay cuối cùng cũng kết thúc."
An Tĩnh cúi đầu, dụi mắt rồi cười rộ lên.
Hạng Khôn xoa đầu cậu ta, vỗ vai La Tử Tùng rồi lên xe. Sau khi La Tử Tùng dùng sức, lúc này hai chân anh mềm nhũn, được An Tĩnh đỡ anh dậy ngồi lên xe.
An Tĩnh nghiêng đầu, hôn nhẹ lên sườn mặt La Tử Tùng.
Tai La Tử Tùng đỏ lên, giơ tay đan xen với mười ngón tay của An Tĩnh, cơ thể có chút cứng ngắc.
Mọi người trong xe nhìn ngọn lửa cuồng bạo, trong lòng ai cũng cảm thấy thương tiếc, sau đó lái xe rời đi.
Tại căn cứ Hội Cộng Sinh.
Các thành viên của Hội Cộng Sinh đang chuyển vật tư và nhân viên, chuẩn bị rời khỏi đây.
Trên mặt Tần Chính quấn băng gạc, lão ta hừ lạnh khi đoàn xe quay lại, liền bảo cho cấp dưới thu dọn đồ đạc nhanh chóng rời đi, không muốn ở lại đây thêm một giây nào.
Hạng Thần xuống xe, đóng sầm cửa lại, tiến lên vài bước nắm cổ áo lão ta: "Liên hệ với Ân Kỳ."
Khí tràng* của Alpha quá mạnh mẽ, sự uy hiếp tràn ngập, khiến Alpha có gen yếu hơn không thể không tuân theo.
Tần Chính nhúc nhích cổ họng, cố kìm chế hoảng sợ nói: "Các người nói dối số liệu, hiện tại lại tiết lộ vị trí căn cứ của chúng tôi! Các người đang kéo chân chúng tôi! Chúng tôi không việc gì phải phối hợp với các người cả!"
"Đừng để tôi nói lần thứ hai." Hạng Thần lấy ra con dao găm đặt lên cổ Tần Chính: "Không phải mấy người tin vào số mệnh à? Tin vào ý trời? Giờ chết ở đây cũng là ý trời rồi đấy, chôn cùng những người anh em đã ngã xuống của tôi cũng là ý trời luôn."
Sắc mặt Tần Chính tái nhợt, cái mũi bị cắt đau dữ dội, nước mắt không kìm được chảy ra, máu lại chảy xuống, vẻ thảm hại nói: "Chúng tôi đưa các người vào! Các người đã không biết ơn báo đáp mà lại còn..."
Hạng Thần lười nói nhảm, hắn dùng dao cứa lên một bên cổ Tần Chính, máu chảy ròng ròng, Hạng Thần lại đưa dao găm đặt lên yết hầu lão ta.
Lúc này tâm trạng của Hạng Thần rất không tốt, sắc mặt khó coi, âm trầm nói: "Nếu như các người không tùy ý rút lui, không nghe chỉ huy, cha ta không cần tiêm thứ đó, An Tĩnh cũng không cần phải mạo hiểm, sống chết chưa biết."
Tần Chính trợn to hai mắt, vẻ mặt "vừa ăn cướp vừa la làng", tức giận nói: "Là bọn họ phải cứu người! Nếu bọn họ không nhất quyết thì sẽ không có chuyện đó! Là tự bọn họ chuốc lấy! Tôi đã nhắc nhở rồi!"
Văn Xuyên xuống xe, một tay đỡ anh mình, lạnh lùng nhìn lão ta: "Ông tin vào số mệnh và ý trời, còn nói người khác phải chấp nhận số phận của mình, vậy tại sao các người lại không chấp nhận? Các người còn thành lập Hội Cộng Sinh làm gì? Lấy vật tư làm gì? Ngày virus bùng phát, các người nên để mình bị nhiễm virus, đó mới là thuận theo ý trời!"
Văn Hạ nhếch khóe miệng lên cười giễu cợt, bộ dáng nghếch nhác lại khiến cho anh có chút lãng tử: "Đúng là tiêu chuẩn kép nhỉ người anh em, tiêu chuẩn kép của anh thật là ghê tởm. Nếu đổi lại anh là người ở dưới tầng hầm, không biết liệu anh còn có thể nói như vậy không nhỉ?"
Tần Chính không nói gì, những người còn lại trong Hội Cộng Sinh cũng vậy.
Một lúc sau, một người nào đó cầm bộ đàm trên tay, nói: "Tôi đã liên lạc với ngài Ân."
Hạng Thần ném Tần Chính xuống đất, Tần Chính ho khan một tiếng, lau vết máu trên cổ, trong mắt tràn đầy oán hận.
Hạng Thần cầm bộ đàm, đeo tai nghe lên nói: "Ông có ý gì?"
Ân Kỳ nói: "Tôi đã nói rồi, tôi chỉ có thể giúp cậu tới đó thôi. Phần còn lại tôi không thể chịu trách nhiệm được, tôi không có quyền ra lệnh cho họ vì tôi mà giúp cậu, bán mạng cho cậu, họ có quyền tự lựa chọn."
"Để đưa các cậu vào đã không dễ dàng gì rồi." Ở bên kia Ân Kỳ thở dài, sau đó dừng lại nói: "Đã cứu được Tiểu Quý chưa?"
"Hợp tác của chúng ta kết thúc tại đây." Hạng Thần lạnh lùng nói: "Mẹ tôi không liên quan gì đến ông, ông tự lo cho mình đi."
Tương Trần tắt bộ đàm, ném lại cho mấy người trong Hội Cộng Sinh, quay đầu dặn dò Chu Trì: "Thu dọn đồ đạc của chúng ta rồi đi."
Tần Chính thấy Nhan Hoàn sau khi xuống xe đang nhìn đông nhìn tây, liếc mắt liền nhận ra người đó, lập tức nhảy dựng lên nói: "Nhan Hoàn! Các người đưa anh ta ra ngoài à? Có tin tức gì về vaccine không?"
Văn Xuyên tiến lên, đứng trước mặt Nhan Hoàn: "Không liên quan gì đến ông."
"Các người phải chia sẻ tin tức với chúng tôi! Đây là chuyện chúng ta đã đồng ý!" Tần Chính vung tay lên, mấy người của Hội Cộng Sinh lập tức cầm súng, vây quanh đám người Hạng Thần.