Nhan Hoàn giơ tay lên làm động tác đầu hàng, ôn hòa nói: "Văn Xuyên, tôi thực sự rất tán thưởng cậu."
Một tay Văn Xuyên cầm dao găm, tay kia vòng qua phía trước siết lấy cổ ông ta, thấp giọng nói: "Câm miệng."
"Thông minh lại dũng cảm." Nhan Hoàn không quan tâm, tự lẩm bẩm thì thào: "Tuy rằng cậu là một Omega, nhưng vẫn rất ưu tú. Gen của cậu rất tốt, nếu như có con cháu có lẽ sẽ càng hoàn hảo, cậu định khi nào thì mang thai?"
Con dao găm của Văn Xuyên vạch ra một đường máu mảnh trên cổ Nhan Hoàn, báo hoa gầm lên một tiếng, hơi hạ thấp thân mình làm tư thế sẽ tấn công.
"Tôi không phải đối tượng nghiên cứu của ông." Văn Xuyên ghé vào lỗ tai hắn nói: "Ông biến con trai cùng cháu gái ông thành những thứ như vậy, ông không thấy có lỗi với bọn họ sao? Ông chưa từng thấy hối hận một chút nào sao?"
"Hai người họ sẽ chỉ trở nên mạnh hơn. Hơn nữa, tôi cũng đã cứu Nhan Sênh, sau khi tiến hóa bệnh nan y của nó đã hoàn toàn khỏi hẳn."
Nhan Hoàn nhìn báo hoa một cái, nhún vai: "Con trai, cậu đã nghĩ chuyện này theo cách phức tạp rồi."
Giọng điệu của Nhan Hoàn còn mang chút tiếc nuối: "Cậu xem, đây là kết cục khi không có một người thầy phù hợp ra tay, lãng phí một hạt mầm tốt."
"Bọn họ thậm chí đã không còn là con người nữa!" Văn Xuyên gằn giọng bên tai ông ta, sắc mặt tái nhợt. Ánh mắt cậu quét qua Hạng Khôn cùng Quý Hồng Nguyên, cổ họng không khỏi thắt lại, lửa giận lập tức bùng lên trong lồng ngực.
Những người khác đều lui ra xa, Hạng Thần và những người khác nhân cơ hội áp chế người của Hội Hợp Vĩ, giành lấy thế chủ động, không ai nghe thấy bọn họ đang nói gì.
Nhan Hoàn cau mày, cảm thấy không vừa lòng với chấp niệm dai dẳng của Văn Xuyên về khái niệm "con người": "Con trai, cậu thử nghĩ xem, rốt cuộc là cậu chọn gen, hay là gen đã chọn cậu? Những gì mà cậu nghĩ, rốt cuộc là do môi trường của cậu tạo thành, hay là hạn chế mà gen sớm đã đem lại cho cậu? Con người phải trông như thế này mới được gọi là con người sao? Sự tiến hóa cuối cùng là gì? Sinh lão bệnh tử của con người cũng là do gen đem lại, nếu như tôi có thể đột phá nó thì tại sao tôi lại không thử? Nếu như trong tương lai con người có thể thoát khỏi cơ thể, tồn tại trong hình thái ý thức thì chúng ta có thể sẽ vượt được thời gian, khắc phục tất cả mọi điểm yếu, đó sẽ là một thế giới mới tươi đẹp như thế nào chứ?"
Văn Xuyên nghẹn họng trân trối nhìn ông ta, cảm thấy người này sớm đã phát điên rồi.
"Tồn tại bằng hình thái ý thức?" Cậu cứ thế ngây ngẩn cả người, thậm chí quên cả phẫn nộ lẫn run rẩy.
"Những câu chuyện luôn thích nói về linh hồn, chuyển thế, nếu chúng ta có thể tập hợp hình thái ý thức của con người - trí nhớ, cảm xúc, nhận thức về bản thân, cứ coi như một 'linh hồn" đi, vậy thì chúng ta có thể thoát khỏi thể xác, chỉ cần có một vật để chứa đựng ý thức đó. Ví dụ như robot, hay động vật, bất cứ thứ gì, cậu muốn làm một cái cây cũng được. Vậy thì chúng ta sẽ không phải chết nữa."
"Nếu như vật chứa của cậu là một cỗ máy hình người, những bộ phận bị hỏng có thể thay mới, cậu vĩnh viễn sẽ luôn như mới." Nhan Hoàn nói: "Đó mới là sự tiến hóa cuối cùng mà tôi muốn, bây giờ chỉ là một sự biến đổi nho nhỏ thôi."
Văn Xuyên nhắm mắt lại, cuối cùng cũng nhận ra mình hoàn toàn không thể giao tiếp được với người này, đây là một nhà khoa học điên khùng cực đoan, không có luân lý đạo đức cũng như cảm xúc như người bình thường, ông ta không phân biệt đúng sai, cũng không phân biệt đen trắng thiện ác.
Đột nhiên Văn Xuyên thấy thật nản lòng, từng trận bất đắc dĩ cùng kiệt sức dâng trào trong đầu óc, nghĩ chỉ vì người này mà vô số người vô tội đã phải hy sinh, chết vô ích, cả người một trận lạnh lẽo, cảm thấy không cam lòng và cả bất lực cực độ.
Cho dù Nhan Hoàn có chết ngay bây giờ, ông ta cũng sẽ không cảm thấy không cam lòng, không phẫn nộ, không hối hận, cũng không có gì xấu hổ cùng áy náy, ông ta đã thành công rồi, cho dù chưa đạt tới tiến hóa cuối cùng như mong muốn, nhưng thí nghiệm của ông ta cùng với biến đổi đã thành công rồi.
Nếu bây giờ giết ông ta, ông ta sẽ chết trong niềm vui sướng và cảm giác thành tựu, cái chết như vậy chẳng thể xoa dịu được những linh hồn của những người vô tội.
Không có gì khiến người khác buồn bực thất bại hơn điều này nữa.
Nhan Hoàn thấy Văn Xuyên im lặng không lên tiếng, tưởng rốt cuộc cậu cũng hiểu ra, cười nói: "Còn có, cậu quá sơ suất rồi, để cho thầy đây dạy cho cậu một bài học."
Văn Xuyên sửng sốt, thấy Hạng Thần đang ở đối diện đột nhiên xông tới, giận dữ hét lên: "Phía sau!"
Văn Xuyên lập tức quay đầu lại, theo bản năng cúi xuống tránh né, nhưng đã quá muộn, một con trăn khổng lồ không biết lúc nào đã lặng lẽ xuất hiện, mạnh mẽ bổ tới, sức mạnh của đối phương rất lớn, Văn Xuyên nghe thấy tiếng nổ súng của Hạng Thần, nhưng cậu còn chưa kịp nói lời nào thì lồng ngực đột nhiên đau nhói, hai mắt chìm vào trong bóng tối.
Văn Xuyên mơ mơ hồ hồ không biết đã ngất bao lâu, khi tỉnh lại, ánh sáng chói mắt trên đầu khiến cậu vô thức đưa tay lên muốn che lại, nhưng lại phát hiện mình không thể động đậy.
Cậu quay đầu sang ngang, khó khăn mở mắt ra, phát hiện hai tay đang bị trói ở thành giường, cách đó không xa có một người cũng đang bị trói ở trên giường.
"Hạng..." Văn Xuyên nhận ra người kia, cả người mới chợt bừng tỉnh, cậu muốn hét lên nhưng lại phát hiện toàn thân yếu ớt vô lực đến mức không thể phát ra tiếng.
Cậu đỏ hoe mắt gian nan thử dãy dụa, dày vò đến đổ một thân mồ hôi nhưng chỉ cử động được đầu ngón tay.
"Hạng Thần... Hạng Thần?" Văn Xuyên gọi một tiếng, thực sự không thể nhúc nhích được, chỉ đành tê dại nằm trên giường thở hổn hển.
Ánh đèn chói lọi trên đầu đột nhiên bị dời đi.
"Ồ? Tỉnh rồi?" Có người nói.
Văn Xuyên nhắm mắt lại rồi lại mở ra, ánh sáng đã bị loại bỏ, cậu dần dần nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh.
Đây hẳn là một phòng thí nghiệm, nơi này rất rộng rãi, xung quanh có những tấm kính khổng lồ và vô số tang thi gớm ghiếc treo lơ lửng trong đó, còn có cả động vật cùng trẻ sơ sinh không hình dạng, trông cực kỳ đáng sợ.
Có vô số người mặc áo khoác trắng, trông giống như bác sĩ, bọn họ đều rất vội vàng, không có thời gian để ý tới Văn Xuyên, cách đó không xa có một cái bàn mổ cực lớn, bên trên có màn hình ánh sáng đang trôi nổi, màn hình hiển thị... một bản đồ?
Hầu hết bản đồ đều được đánh dấu màu đỏ, nhưng cũng có một số có màu xanh lá cây, còn có một bộ phận có màu vàng.
Một bóng người quen thuộc đang đút tay trong túi áo, nhìn bản đồ rồi nói gì đó với người bên cạnh, đó là Nhan Hoàn.
Văn Xuyên nhìn lên trần nhà, thở dài thườn thượt, xem ra bọn họ đã bị bắt rồi.
Một con trăn khổng lồ chậm rãi bò tới, thè lưỡi của nó ra rồi đứng thẳng người lên, trịch thượng nhìn cậu. Văn Xuyên cùng nó nhìn nhau, đây là một con trăn vàng trắng, tương tự như một con trăn vàng, nhưng lại có chút khác biệt.
Thân hình của nó rất thô to, đuôi dài mảnh mai, trên thân có những hoa văn màu sắc sặc sỡ, cái đầu hình tam giác của nó cho thấy hơn phân nửa là có độc, đôi mắt như hạt đậu đen hơi đỏ, nó như một con người mà đanh giá Văn Xuyên.
Văn Xuyên chỉ cảm thấy dựng hết cả tóc gáy, đây là con trăn làm cậu ngất đi, cậu biết nó có sức mạnh mạnh tới cỡ nào, không cần nọc độc cũng có thể cắn chết một người trưởng thành.
Vừa nhìn thấy con rắn này Văn Xuyên liền cảm thấy ngực đau nhói.
"Cậu tỉnh rồi?" Nhan Hoàn đi tới, con trăn đó cũng trượt xuống rồi bò đi chỗ khác, ông ta cười nói: "Cảm giác có ổn không? Đừng lo lắng, cậu không bị gãy xương, tôi không nỡ để cậu bị thương đâu."
Văn Xuyên liếm đôi môi khô khốc, yếu ớt nói: "Ông muốn làm gì? Những người khác đâu rồi?"
"Các người đều là khách của tôi." Nhan Hoàn nói: "Trong tương lai cũng sẽ là chủ nhân của thế giới mới này. Tôi sẽ không làm gì các người đâu, yên tâm đi."
Nhan Hoàn cầm lấy máy tính bảng mà trợ lý đưa cho, tùy tiền gõ hai cái, nói: "Các cậu đều có gen rất tốt, vài đứa nhỏ trong số đó cũng có gen cực kỳ ưu tú, thật sự quá tuyệt vời."
Ông ta đặt máy tính bảng xuống, nghiêng người nhìn Văn Xuyên: "Người có gen xấu cho dù có uống thuốc thì cũng vô dụng, bọn họ cũng không thể đi đến bước cuối cùng. Tôi đã mất quá nhiều vật thí nhiệm rồi, các người đừng để tôi phải thất vọng."
"Cái gì..." Văn Xuyên cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng đến sức để hỏi cũng không còn, liền thở hổn hển nói: "Ông, ông có ý gì? Rốt cuộc ông, ông định làm cái gì?"
"Suỵt." Nhan Hoàn nhẹ giọng dỗ dành: "Một lát nữa cậu sẽ biết, có thể sẽ hơi đau, nhưng rất nhanh sẽ ổn thôi."
"Cái..." Văn Xuyên còn chưa kịp phản ứng thì thái dương, bàn chân, cánh tay và ngực của cậu đã bị bao phủ bởi một thiết bị kích điện, một sợi dây liên kết với mạch của cậu để ghi lại dữ liệu.
Nhịp tim của Văn Xuyên lập tức tăng nhanh, Nhan Hoàn nhìn số nhịp tim đang tăng lên trên màn hình, an ủi nói: "Sẽ không sao đâu, có lẽ sẽ không sao đâu... đúng không?"
Nhan Hoàn dường như có hơi do dự, chắp tay sau lưng suy nghĩ một lúc: "Tôi có hơi tiếc cậu, lỡ như cậu không thành công..."
Trợ lý bên cạnh vẫn im lặng, chỉ chờ Nhan Hoàn ra lệnh.
Văn Xuyên nhìn thấy Hạng Thần còn đang mê man ở giường bên kia cũng bị liên kết với những sợi dây đó, cậu liền trở nên sốt ruột vô cùng, hơi ngẩng đầu lên, cánh tay cũng có thể nhấc lên một chút.
"Cậu vẫn còn sức?" Nhan Hoàn khá kinh ngạc, trong mắt hiện lên sự tán thưởng, nghĩ nghĩ rồi nói: "Nếu như cậu hứa trở thành học trò của ta, chúng ta cùng nhau phát triển tiến hóa gen thì ta tạm thời thu lại những thứ này, thế nào?"
"Tiến hóa... Tiến hóa... hình thái ý thức của ông sao?" Lần giãy dụa vừa rồi đã dùng hết sức lực của Văn Xuyên rồi, lúc này mồ hôi cậu đã chảy đầm đìa, nằm liệt ở trên giường không nhúc nhích được chút nào, thở hổn hển nói: "Ông, ông, cũng quá, quá lố bịch rồi đó."
"Cậu vẫn không hiểu." Nhan Hoàn hiếm khi kiên nhẫn được như vậy, thuyết phục: "Khi chúng ta không còn sợ chết, không bị bệnh, cũng sẽ không còn những thứ giày vò nữa, con người mới có thể lớn mạnh trường tồn được."
Lồng ngực Văn Xuyên phập phồng lên xuống, hô hấp dồn dập, trong cổ họng phát ra một tiếng "khụ khụ" không rõ, thật lâu sau mới kéo ra một nụ cười giễu cợt, nhìn Nhan Hoàn nói: "Cha nói... nói không sai, ông ở trong phòng thí nghiệm quá... quá lâu rồi, căn bản không biết... thế giới thật... trông như thế nào."
Nhan Hoàn cau mày.
Văn Xuyên nuốt nước bọt, nói tiếp: "Không có cái chết... không có chia tay... không mất đi... không có hạn chế..." Văn Xuyên ho khan vài tiếng, lại hít thở lấy hơi, nói: "Không có hạn chế về, thời gian, con người sẽ không, sẽ không biết quý trọng."
"Ý thức, hình thái của ông, căn bản chỉ là hủy diệt nhân loại."
"Không thể nào!" Nhan Hoàn đánh giá Văn Xuyên từ trên xuống dưới, tựa như không thể đoán ra một đứa trẻ thông minh như vậy lại có thể nói ra những lời ngu xuẩn đến thế: "Bởi vì sợ hãi, nên con người mới yếu đuối không dám tiến về phía trước, cũng không dám thử. Không thể chịu đựng được giày vò sẽ lập tức sụp đổ, lòng người quá mong manh!"
"Bởi vì, sợ hãi..." Văn Xuyên nói: "Nhân tài sẽ trở nên mạnh mẽ, sợ... chia tay và... mất đi, mới biết đã từng có được... những điều tốt đẹp. Không còn những thứ này, những người đó sẽ chỉ là một cỗ máy chết... vô tâm, mất... nhân tính, vì sẽ không chết đi... nên có thể... tùy tiện bị phá hỏng... "
"Sự tiến hóa... cuối cùng của ông sẽ phóng đại... bộ mặt... đen tối của bản chất con người." Văn Xuyên lắc đầu chế nhạo: "Ông... mới là kẻ... không hiểu gì..."
Nhan Hoàn nheo mắt lại, một lúc sau mới vung vung tay, trong mắt hiện lên một chút thất vọng, ông ta không muốn lãng phí thêm thời gian nữa, trực tiếp để trợ lý bắt đầu.
"Sốc điện là bước cuối cùng để kích hoạt cơ thể mẹ. Những người có gen kém sẽ không thể sống sót sau quá trình kích hoạt ngay cả khi đã được tiêm vào cơ thể mẹ. Nếu không thể biến đổi hoàn toàn thì chỉ có chết."
Văn Xuyên mắt nhìn trần nhà, không khỏi cười lạnh, dù là Chung Hạo Sinh hay Lão Cẩu, những kẻ đi theo Nhan Hoàn hóa ra đều là kẻ bị lợi dụng. Bọn họ tưởng rằng mua được cơ thể mẹ, có tiền có quyền là có thể ngồi lên chiếc thuyền Nô-ê của Chúa, cho rằng mình là người đang trừ khử người khác, đâu biết còn có cánh cửa soát phiếu cuối cùng, không vượt qua được thì cuối cùng vẫn phải chết.
Nhan Hoàn thực sự rất trung thành mà tuân theo mọi quy trình của "quy luật tự nhiên", quyết định cuối cùng của sự sống và cái chết vẫn là mạnh sống yếu chết.
Văn Xuyên nghiêng đầu nhìn Hạng Thần đang ngủ say ở giường bên kia, khuôn mặt Alpha của hắn dưới ánh đèn trông bình tĩnh đẹp đẽ như vậy, giống như một đứa trẻ đang ngủ say. Không có vẻ kiêu ngạo lưu manh như ban ngày, nhưng lông mày vẫn luôn nhăn lại, như thể gặp phải ác mộng, trông có vẻ bất an.
Văn Xuyên sợ đây là lần cuối cùng được gặp mặt, nước mắt không ngăn được mà chảy ra từ khóe mắt, cậu không kêu lên được, cũng không thể động đậy, cậu luyến tiếc Hạng Thần, cũng luyến tiếc người nhà vừa mới có được.
Cậu đã tưởng tượng ra biết bao viễn cảnh về cuộc sống trong tương lai, hẹn hò như người bình thường, đi mua sắm, cãi vã như bao người yêu nhau khác rồi hòa giải. Bọn họ sẽ tay trong tay đi trên phố, người đến người đi, ai cũng mang theo câu chuyện của riêng mình, phố xá đã lên đèn, tỏa ra những vầng sáng hạnh phúc mờ ảo; hàng quán tấp nập xe cộ qua lại, không có thây ma, không có virus, người dân vô tội không phải chết một cách vô ích, thành phố vẫn vội vã và tràn đầy sức sống như những ngày bình thường trước kia.
Nếu như mở mắt ra, tất cả mọi chuyện chỉ là một cơn ác mộng thì tốt biết bao.
Cậu thậm chí còn không có thời gian để nói một câu với Hạng Thần.
"Hạng Thần... tỉnh lại đi, Hạng Thần..." Văn Xuyên nhẹ giọng gọi hắn, cho dù chỉ có một chút khí lực nhỏ nhoi.
Người trên giường đột nhiên động đậy, tựa hồ cảm nhận được Omega của mình đang gọi, lông mi run lên, Văn Xuyên nhìn thấy hắn đã mở mắt ra.
"Hạng Thần --"
Cậu còn chưa kịp gọi thì một luồng điện đột nhiên chạy qua cơ thể, người bên kia cũng như vậy, Văn Xuyên quay đầu sang ngang, hai mắt nhìn thẳng, bên tai vang lên một tiếng ù ù chói tai, cơ thể bất giác nảy lên.
Hạng Thần nghiến răng, xương hàm căng chặt thành một vòng cung sắc bén, bởi vì bị điện giật mạnh, toàn thân co rút, hắn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, hắn theo phản xạ muốn dùng tay rút những sợi dây đó ra, cả người bùng phát pheromone đáng sợ, pheromone công kịch mạnh mẽ khiến những người xung quanh không khỏi lùi lại, không ngờ hắn lại có thể ngồi dậy trong luồng điện mạnh tới như vậy.
"Quá tuyệt vời, quá tuyệt vời!" Nhan Hoàn không khỏi hô lên.
Hạng Thần không nói nên lời, toàn thân co giật liên hồi, các ngón tay không hợp lại được tạo thành những khúc cong kỳ dị, gân xanh trên cánh tay cùng cổ nổi lên, mạch máu trên trán nổi phồng lên, các cơ trên mặt không ngừng nhảy lên.
Lúc hắn ngẩng đầu, ánh mắt mang theo tia dữ tợn đáng sợ vô cùng, cũng đã nhìn thấy Văn Xuyên ở trên giường đối diện.
"A!" Hạng Thần điên cuồng gào lên, cho dù vừa rồi để ngồi dậy đã dùng hết sức lực của hắn nhưng sau đó hắn vẫn tiếp tục đột phá giới hạn, một tay xé đứt dây điện, lao về phía Văn Xuyên.
Hai mắt Văn Xuyên thẳng tắp nhìn về phía hắn, toàn thân co giật, Hạng Thần muốn kéo những sợi dây trên người mình ra, nhưng chân lại bị ai đó đá mạnh một cước, hắn ngã về giường, đôi mắt đỏ rự như sắp xuất huyết, hắn bị vài trợ lý áp chế, nối dây lại lên người hắn.
"Các người đều đã được tiêm cơ thể mẹ rồi." Nhan Hoàn ở một bên an ủi: "Chỉ cần chống đỡ qua lúc này là được rồi, kiên trì một chút. Đây là bước tiến hóa cuối cùng."
Hạng Thần hoàn toàn không nghe thấy Nhan Hoàn đang nói gì, hắn nằm trên mặt đất không dậy nổi, răng cắn chặt lưỡi, khóe miệng rỉ ra một tia máu.
Ngón tay hắn cào trên mặt đất một cách dữ tợn, móng tay từ từ trở nên sắc bén vẽ thành một đường trên mặt đất, những sợi lông đen vừa dày lại vừa cứng bắt đầu mọc lên từ khắp người, con ngươi dần chuyển sang màu xanh vàng, khóe miệng rách ra, răng nanh cũng theo đó lộ ra ngoài.
"Grào..." Cổ họng hắn phát ra một tiếng gầm trậm thấp như dã thú, tứ chi bắt đầu thay đổi, bàn chân co rút đạp loạn trên mặt đất rồi dần dần biến thành chi sau của động vật, thon dài mạnh mẽ, thịt đệm dưới chân dày dặn chắc nịch, móng vuốt sắc bén lập tức bị tạo thành hố sâu trên mặt đất.
"Thành công rồi, thành công rồi!" Trợ lý kêu lên: "Giáo sư! Đây là một con..."
Chưa kịp nói hết câu, Hạng Thần đã nhảy lên từ trên mặt đất, giật đứt dây điện, cắn vào cổ của trợ lý kia, người trợ lý nọ duy trì vẻ mặt kích động, cổ lập tức đã nghiêng sang một bên, máu chảy ra đầy miệng của Hạng Trần.
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt u ám dữ tợn mang theo cả sát khí khát máu, chậm rãi nhìn về phía đám người.
"Là một con sói đen." Nhan Hoàn vươn tay ngoắc ngoắc hai lái, một cái lồng khổng lồ từ trên trần nhà rơi xuống, chặn lại con sói đen lại: "Dự liệu thế nào?"
Trợ lý bên cạnh nhìn vào màn hình không giấu được vẻ phấn khích: "Mọi số liệu đều ở mức cao nhất!"
Nhan Hoàn hài lòng cười: "Ăn mừng thôi, sói vương của chúng ta đã ra đời rồi."
Con sói đen vểnh tai lên, ngóc đầu hú lên một hơi dài, pheromone dày đặc quanh cơ thể nó tạo thành những gợn sóng sau đó lan rộng ra, khiến cho lũ thây ma vây ở bên ngoài không rét cũng phải rùng mình, có lẽ theo bản năng đã cảm thấy nguy hiểm nên chúng lập tức chạy trốn về phía ngược lại.