Nguyên một ngày An Tĩnh ở trong phòng thí nghiệm mà chưa ăn gì, hiện tại lại bị lăn qua lăn lại lâu như vậy, nhìn con kiến bò trên sợi dây trên đỉnh đầu, cuối cùng cậu ta không chịu nổi nữa, nói: "Em đói bụng rồi."
Gấu xám nhìn cậu ta rồi phát ra tiếng gầm gừ trong cổ họng, nhe hàm răng sắc nhọn và nặng nề bò dậy.
Anh Tĩnh nắm lấy lông trên ngực anh, gấu xám nhìn giống như gấu xám nhưng trên ngực có hình cổ áo chữ V màu trắng mờ, hơi giống gấu chó nhưng thật ra rất kỳ quái: gấu chó là loài gấu nhỏ nhất, trong khi đó gấu xám là loài gấu lớn nhất, gần như là hai loại gấu với hai thái cực.
Nhưng cũng có thể bản thân sự hóa thú không thể suy đoán theo lẽ thường được, vì vậy không có mối liên hệ trực tiếp nào với bản thân loài động vật- xét cho cùng, đây cũng là sự biến đổi từ con người thành một con thú, không phải một sự biến chất thành một con thú.
An Tĩnh đã nghiên cứu y học nhiều năm như vậy, cảm giác từ khi virus bùng phát, mọi thứ đều lật đổ tam quan của cậu ta, theo logic mà nói thì con người không thể biến thành dã thú. Cho dù là từ cấu trúc cơ thể hay là từ thuyết tiến hóa đi chăng nữa thì đều không có chút quan hệ nào.
(Tam quan là một từ gốc Hán (三观) thường dùng để nói về cách mà một người nhìn, đánh giá về các sự vật, sự việc trong thế giới.)
An Tĩnh sờ vào nhúm lông hình chữ V màu trắng nhạt, xét về tổng thể thì vẻ bề ngoài khi hóa gấu của La Tử Tùng cũng rất kém, vai và lưng nhô cao, bộ lông gần như có màu trắng bạc. Nhìn từ xa trông rất đẹp, như thể khoác một lớp ánh trăng.
Đôi mắt đen láy nhìn An Tĩnh đang sờ tay anh rồi dùng móng vuốt rắn chắc vỗ vỗ, sau đó cúi đầu ngậm An Tĩnh lên.
An Tĩnh: "..." Anh biết rồi!
An Tĩnh khó chịu vùng vẫy một lúc rồi mới nói: "Có thể đổi tư thế được không? Thế này thì khó chịu lắm."
Gấu xám bối rối nghiêng đầu, đặt An Tĩnh xuống rồi xoay người một vòng tại chỗ, ngoan ngoãn đặt bốn móng vuốt nằm xuống đất, cúi thấp người. Nghiêng đầu dùng mũi đẩy mông An Tĩnh ý bảo An Tĩnh leo lên lưng mình.
Đôi mắt An Tĩnh sáng lên- Này! Điều này có thể xảy ra á! Quá tuyệt!
Chỉ là khi hóa thú thành gấu xám nên cơ thể quá lớn, cậu ta nắm lông cũng không leo lên được vì vậy cậu ta dứt khoát đạp lên đầu con gấu rồi đi qua.
An Tĩnh cảm thấy có chút áy náy, sau khi ngồi vững liền túm lông gáy gấu xám, nói: "Xin lỗi anh La, em không cố ý giẫm lên đầu anh đâu. Em tuyệt đối không có ý không tôn trọng anh."
Gấu xám lắc lắc cái đầu to, gầm nhẹ một tiếng ý bảo không để ý.
An Tĩnh vỗ nhẹ lên đầu gấu xám, tâm trạng phức tạp nói: "Em sẽ không chán ghét anh đâu, cũng sẽ không bỏ rơi anh nên anh đừng căng thẳng như vậy. Ngay cả cái chết cũng không thể chia lìa đôi ta mà còn sợ cái này à?"
Cậu ta ngẩng đầu nhìn bên ngoài hang động và lẩm bẩm: "Tổng hội sẽ tìm ra biện pháp mới thôi."
Con gấu xám lớn không biết cậu ta đang lẩm bẩm điều gì nên đứng dậy từ từ bò ra khỏi hang. Đỉnh đầu An Tĩnh đụng phải đất, sau khi ra khỏi hang, vẻ mặt cậu ta chết lặng kêu hừ hừ mấy tiếng rồi phủi trên tóc và mấy con kiến và bùn đất rơi trên mặt, cuối cùng bất lực thở dài.
Sắc trời bên ngoài đã tối sầm rồi, mây mù che mất ánh trăng, xung quanh tối thui không thấy gì. Con gấu có thị lực không tốt nhưng khứu giác rất nhạy bén, lúc này một người một gấu như hai người mù chậm rãi đi lang thang trong công viên.
An Tĩnh nói luyên thuyên: "Văn Xuyên không biến nạp, em cũng không chuyển hóa nhưng thính giác và thị giác của cậu ấy trở nên rất lợi hại, thế mà tại sao em không hề có phản ứng gì thế? Chẳng lẽ do gen của em quá kém? Không đúng, nếu gen kém thì không phải là đã chết rồi à?"
Gấu xám phát tiếng gầm gừ từ cổ họng, cũng không biết có phải hùa theo những lời An Tĩnh nói không.
An Tĩnh xoa cằm, cơ thể lắc lư theo động tác bước đi của con gấu, còn cảm thấy chuyện này khá vui, vừa dao động vừa nói: "Nhưng năng lực tự chữa lành của em hình như rất mạnh, hơn nữa tốc độ rất nhanh, anh xem anh vừa liếm khiến em bị thương là ngay lập tức lành lại ngay. Đây có tính là một tiến hóa không?"
Gấu xám lắc đầu, ý bảo không biết.
An Tĩnh xoa xoa bụng, nói: "Thôi cứ đi lấp đầy bụng trước đã rồi nói sau, em đói sắp chết rồi."
Nghe thấy từ "chết", gấu xám bỗng cáu kỉnh, do lo âu nên móng vuốt không ngừng cào cào trên mặt đất, mũi không ngừng rung động. Cuối cùng cũng tìm được phương hướng rồi nhanh chóng chạy về hướng đó.
An Tĩnh suýt chút nữa bị anh làm cho lay động, vội vàng cúi người túm lông không dám động đậy. g
Gió đêm thổi qua, mây mù dần dần tản đi, lại lộ ra ánh trăng sáng.
Một con gấu xám khổng lồ chạy xuống sườn núi, đi vào khu hỗn hợp. Pháo hoa của thành phố lan tỏa theo hình ảnh phản chiếu, đèn đường bật sáng, trên đường lác đác có vài đám người đi tới đi lui, các cửa hàng đều mở cửa chỉ là có vẻ hơi đìu hiu.
An Tĩnh nắm tai gấu xám, kinh ngạc nói: "Nơi này mà lại... Có người sống?"
"Từ từ, anh cứ thế này mà đi qua sẽ khiến bọn họ sợ đó!"
An Tĩnh không định cho con gấu xám rời đi, nhưng đồng thời cũng sợ con gấu xám mất trí làm người ta bị thương nhưng con gấu xám rướn cổ lên ngửi xung quanh. Tìm thấy một quán ăn, da thịt cả người rung lên, sức mạnh dưới chân gần như muốn dẫm nát mặt đất, rầm rập xông tới.
An tĩnh có ảo giác bản thân như đang lái xe tăng.
Trong lòng An Tĩnh đưa ra ý kiến, cậu ta không có thời gian kinh ngạc vì ở đây không có tang thi, điện lực dường như khá đầy đủ. Cửa hàng mở cửa vậy mà lại có người bán thật, trên đường còn có người chậm rãi đi dạo; tất cả sự chú ý của cậu ta đều đổ dồn lên La Tử Tùng, cậu ta đã chuẩn bị để kéo tai con gấu xám và bỏ chạy khi có sự cố xảy ra và để ngăn anh đột nhiên nóng nảy rồi làm người khác bị thương.
Bản thân cậu ta đói, nói không chừng chính La Tử Tửng cũng đã đói.
Bây giờ An Tĩnh mới muộn màng nhận ra một vấn đề, La Tử Tùng ăn gì đây? Không phải ăn thịt người đấy chứ?
Sau lưng cậu ta đột nhiên đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt, trơ mắt nhìn gấu xám đi trên đường. Đám người đi trên đường nhìn một người một gấu đi ngang, tự nhiên lại... Không có phản ứng?
An Tĩnh: "???"
Đám người này dường như đã quen với việc đó, chỉ liếc bọn họ một cái rồi lại tiếp tục đi trên con đường của mình. Bước chân của bọn họ vội vàng, một số người mang vẻ mặt lạnh lùng, một số người có vẻ xơ xác tiêu điều. Cũng có người vừa thấy gấu xám liền quay đầu đi về hướng ngược lại.
Nhưng bọn họ không hề hoảng loạn, cứ như nhìn thấy gấu ngoài đường chẳng khác gì nhìn thấy một chú cún con chui ra khỏi cửa.
Con gấu xám chở An Tĩnh tới trước cửa quán ăn, móng vuốt rắn chắc đặt trên cửa kính có màu sắc sặc sỡ. Cửa bị đẩy ra, tiếng chuông gió treo trên cửa vang lên- sau đó con gấu xám liền mắc kẹt ở khung cửa.
Anh quá to lớn, đến mức nhân viên phục vụ đến chào cũng phải sững sờ một lúc.
nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu trắng với một cái áo gilê nhỏ màu xám. Một tay cầm menu, nhìn con gấu xám và nói: "Thưa ông, ông có thể biến nạp đã rồi mới vào cửa được không? Xin lỗi vì cửa của chúng tôi hơi nhỏ."
(Biến nạp là hiện tượng chuyển trực tiếp DNA từ tế bào này sang tế bào khác.
Đây là thuật ngữ trong sinh học phân tử và di truyền học vi khuẩn, trong tiếng Anh là "transformation" dùng để chỉ một đoạn DNA hoặc nguyên vẹn cả phân tử DNA trần của tế bào này (gọi là tế bào cho) sang tế bào khác (gọi là tế bào nhận).)
An Tĩnh: "..."
An Tĩnh: "?"
Vẻ mặt An Tĩnh sửng sốt, trượt xuống khỏi gấu xám, được nhân viên phục vụ đỡ và nói: "Thưa ông, ngài có thể giúp bạn ngài biến nạp được không? Anh ấy nghe có hiểu không?"
Đầu óc An Tĩnh trở nên trống rỗng, có cảm giác này rất kỳ lạ, cứ như là tất cả lẽ thường trước đây đều không thể dùng được, như thể cậu ta đột nhiên xuyên sang một thế giới khác, cậu ta đột ngột lạc nhịp với môi trường xung quanh.
Đôi mắt đen láy của gấu xám nhìn thấy tay nhân viên phục vụ đang đỡ tay An Tĩnh thì đột nhiên gầm lên, vung móng vuốt xuống. Quần áo của nhân viên phục vụ bị xé toạc trong tích tắc, từ vai đến lưng xuất hiện những một vệt cào lớn, da thịt bị xé toạc, máu thịt bê bết.
nhân viên phục vụ hét lên một tiếng đầy thảm thiết. Cúi người lùi lại, An Tĩnh sợ đến mức tim ngừng đập, vội vàng giơ tay đứng trước ngăn gấu xám lại.
Cậu ta ôm đầu gấu xám không ngừng trấn an: "Không sao, không sao, bình tĩnh đi anh La? Anh La, nhìn em, anh nhìn em đi."
Gấu xám thô bạo thở hổn hển, cúi đầu nhìn An Tĩnh đối diện, khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt. Dường như đã phản ứng lại chuyện gì, từ từ bình tĩnh trở lại, ngồi ở ngoài cửa không ngừng thở hổn hển.
An Tĩnh nhíu mày, quay đầu lại nói:, "Tôi xin lỗi, tôi..."
Khi cậu ta ngước mắt lên lần nữa, vết thương của nhân viên phục vụ đã bắt đầu tự động lành lại nhưng với tốc độ chậm hơn, máu cũng đã ngừng chảy.
Khách hàng trong quán ăn đều nhìn sang, có người bị dọa sợ đến mức ngồi lại bàn. Lúc sau liền biến thành một con chồn sương nhỏ, kéo theo cái đuôi dài bò ra ngoài cửa sổ.
Còn những người khác không có phản ứng gì, chỉ liếc mắt nhìn rồi phát ra một tiếng "xùy", lại tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Ông chủ đeo tạp dề đi ra từ trong bếp, quát lớn: "Ai làm loạn đấy! Mẹ kiếp, người vừa đi ra ngoài có đưa tiền không?"
Một nhân viên phục vụ khác chạy xuống lầu, trong nháy mắt biến thành một con chồn siberi, quần áo vương vãi khắp nơi, chóp mũi chuyển động một cái rồi đuổi theo con chồn vừa nhảy ra ngoài cửa sổ.
Chân An Tĩnh nhũn ra, đầu óc cũng có chút mê man, chỉ cảm thấy... Có gì đó khác với những gì bản thân nghĩ, lại còn... Rất khác, hoàn toàn khác.
Cậu ta ngây người nhìn ông chủ đang cầm con dao phay đang tiến lại gần, bất giác nuốt nước bọt.
"Tôi xin lỗi, chuyện đó, ông bình tĩnh một chút..."
Cậu ta chưa kịp nói hết câu thì con gấu xám đã ý thức được nguy hiểm, lại đứng dậy. Gầm rú từ ngoài cửa, giơ móng vuốt lên lay lay An Tĩnh ra ngoài.
An Tĩnh cảm thấy tâm mệt không thôi, cậu ta chỉ muốn ăn một bữa cơm thôi! Cậu ta sắp chết đói rồi!
Tiếng gầm thét của gấu xám vang vọng cả con phố, anh dùng một chân đập vỡ cửa kính, ông chủ bùng nổ ngay lập tức, cười gằn nói: "Cũng không đi hỏi xem tôi là ai? Con phố này ai che chở? Tự nhiên lại dám đến đây đập cửa?"
Vừa nói, liền thấy cơ thể ông ta đột nhiên giương cao, lông đen xuất hiện trên người, tay chân trở nên thô to rất có lực. Trong nháy mắt quần áo rơi xuống đầy đất- ông ta biến thành một con chi tinh tinh khổng lồ ngay tại chỗ.
An Tĩnh: "..."
Mẹ ơi con muốn về nhà. Khoan, không đúng, anh La ơi em muốn về hang.
Con chi tinh tinh ngồi xổm trên mặt đất, một tay còn cầm con dao phay, một tay mạnh mẽ vỗ lên ngực vài cái, trong miệng phát ra âm thanh đe dọa "grào grào", mà con gấu xám không sợ hãi chút nào. Đứng lên, tinh tinh đâm trực diện vào gấu xám, ngay lập tức đẩy gấu xám ra đường.
Hai con đều cực kỳ nhanh nhẹn, hoàn toàn khác biệt với dã thú bình thường, sức mạnh, tốc độ và thể chất hoàn toàn không thể so sánh với dã thú bình thường, hơn nữa chỉ số thông minh lại càng chênh lệch.
Gấu xám không hề sợ mất lý trí, thỉnh thoảng hơi cáu kỉnh, bị điều khiển bởi bản năng nhưng chỉ số thông minh vẫn còn đó. chi tinh tinh càng không cần nói thêm, sử dụng vũ khí nhanh hơn con người rất nhiều.
Đầu tiên cả hai thử thách nhau, sau đó lao vào đánh nhau dữ dội, đứng đối mặt với nhau, vung móng vuốt thì vung móng vuốt, vung dao thì vung dao. Trong lúc này những người đi đường đều trốn đi, trên tầng còn có người mở cửa sổ ra xem cảnh tượng náo nhiệt.
Trong phút chốc, trên người gấu xám có vô số vết rạch, máu chảy ròng ròng đầy đất. Con chi tinh tinh cũng không khá hơn là bao, từ mắt đến cổ có vết móng vuốt sâu đến tận xương, khắp cơ thể có rất nhiều miệng vết thương.
Máu nóng bắn tung tóe, An Tĩnh ngây người một lúc liền lao lên hét lớn: "Dừng lại! Dừng lại! Đây chỉ là hiểu lầm thôi!"
Hai con đã mất lý trí thì làm gì nghe được lời nói của cậu ta, con chi tinh tinh tung chân sau đá An Tĩnh văng xa ba mét, lăn trên mặt đất mấy vòng rồi mới dừng lại, sức lực này quá mạnh. Trong nháy mắt xương sườn và xương bả vai An Tĩnh lập tức bị gãy.
Đôi mắt của con gấu xám bỗng chuyển sang màu đỏ như máu, gầm lên đầy giận dữ. Dùng một chân lật ngược con chi tinh tinh đi, đối mặt với nguy cơ bị con dao phay chém vào lưng. Dùng hết sức đè con chi tinh tinh xuống đất, một chân dẫm lên xương sườn của con chi tinh tinh. Cúi đầu muốn cắn đứt cổ đối phương.
Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, mấy cái ống tiêm bay từ xa tới và đâm trúng con gấu xám và con chi tinh tinh. Cả hai người đều đơ ra, đồng tử của con chi tinh tinh dần nhòe đi, con dao phay trên tay rơi xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Ý chí của con gấu xám rất mạnh, chân nó loạng choạng nhưng vẫn không quên giẫm lên chân con chi tinh tinh, vẫn còn muốn cắn đầu con chi tinh tinh. Phía sau lại bắn thêm vài ống kim tiêm. Trên người anh bị cắm tám ống tiêm mà vẫn cố xé nát mặt con tinh tinh. Cuối cùng anh sụp đổ ầm ầm như một ngọn đồi.
Trong chốc lát mặt đất bị đập thành một cái hố lớn.
An Tĩnh cố gắng ngồi dậy, mọi chỗ gãy xương đều hồi phục trong vòng vài giây nhưng cơn đau dữ dội khi nối xương khiến người cậu ta ướt đẫm mồ hôi lạnh, tay chân bủn rủn yếu ớt, rất lâu sau cậu ta mới có thể ngồi dậy.
Cậu ta loạng choạng đi về phía con gấu xám, sợ đến mức sắp khóc liền thấy con gấu xám từ từ biến thành hình người trần trụi, lộ ra khuôn mặt mệt mỏi của La Tử Tùng.
Anh ngất rồi mà vẫn cau mày rất lo lắng, ngón tay cuộn tròn kéo trên mặt đất, nhìn cảnh này khi trái tim An Tĩnh nhói đau.
"Anh La!" Cậu ta ôm người vào lòng, khóc nức nở kêu: "Anh La? Anh La?"
Cậu ta vội vàng rút ống tiêm vẫn còn cắm trên người La Tử Tùng xuống, giơ lên chóp mũi ngửi ngửi, đoán chắc đây là thuốc an thần hay gì đó. Hòn đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Nhưng ngay sau đó cậu ta lại trở nên lo lắng, người nào mà có thể sử dụng một lượng lớn thuốc an thần như vậy!
Cách đó không xa có mấy người đi ra khiêng theo khẩu súng tiêm rất lớn, bọn họ mặc đồng phục và đội mũ bảo hiểm, khí thế nổi bật của bọn họ rõ ràng là khác với người thường.
Một con trăn lớn bò đến cạnh, với màu vàng kim đan xen và cái đầu hình tam giác khiến An Tĩnh ngay lập tức nhận ra đây chính là con trăn khiến Văn Xuyên ngất đi.
"Là anh!" An Tĩnh lui về phía sau mấy bước, con trăn kia liền đứng im, đứng lên lè lưỡi nhìn cậu ta.
An Tĩnh nhìn anh ta, một lúc sau đột nhiên nhíu mày, nghĩ thầm: Con báo hoa là Nhan Sênh, con cáo là Nhan Thư Ngọc, lão già điên từng nói với cậu ta rất nhanh thôi sẽ gặp lại thầy Dương Trạm, nên lẽ nào đây là...
An Tĩnh tức thì phát ra nỗi đau buồn, khóc ròng nói với con trăn: "Thầy ơi? Thầy Dương?"
"Sao thầy lại trở nên như thế này!"
"Sao thầy có thể cùng một giuộc với bọn họ, sao thầy có thể nối giáo cho giặc vậy?"
Trong lòng An Tĩnh bi thương không thôi liền nghe được một người vô cùng ngượng ngùng nói: "An Tĩnh?"
An Tĩnh: "..."
An Tĩnh ngẩng đầu, một người đàn ông đi ra từ phía sau con trăn. Mặc một cái áo blouse trắng với khuôn mặt điển trai và dáng người cứng cáp, bên trong áo blouse trắng là áo sơ mi màu hồng, trên cà vạt có một chiếc kẹp đầu thỏ dễ thương.
Có một chiếc kẹp cổ thỏ xinh xắn trên caravat.
Đây không phải là giáo viên Alpha nhưng một lòng muốn làm Omega của cậu ta thì còn là ai nữa!
An Tĩnh: "..."
Vẻ mặt An Tĩnh mù mịt nhìn con rắn rồi lại nhìn thầy giáo, sau đó cảnh giác bảo vệ La Tử Tùng phía sau, chặn đằng trước nói: "Thầy Dương? Sao thầy lại ở đây? Thầy..."
Cậu ta nhìn xung quanh và phát hiện ra mấy người mặc đồng phục đi đôi giày quân đội đế dày đi tới. Những người xem cảnh tượng náo nhiệt trên tầng cũng tản ra, đường phố trở lại yên tĩnh. Cậu ta nói với vẻ mặt ủ rũ: "Các anh định làm gì?"
Dương Trạm cúi đầu nhìn La Tử Tùng đang ở phía sau cậu ta, con chi tinh tinh nằm ở phía bên kia cũng đã biến thành hình người, miệng vết thương đang dần hồi phục, trong đêm tối nhìn vết thương gớm ghiếc đó cũng khá đáng sợ.
"Không làm gì cả, sao em lại căng thẳng như vậy? Vị này là ai? Vừa mới biến nạp à? Còn chưa khống chế được bản thân?"
Dương Trạm lại nhìn đánh giá trên dưới người An Tĩnh: "Còn em? Sao có thể khống chế được bản thân?"
An Tĩnh đói bụng đến mức không biết nên bắt đầu nói từ đâu, cậu ta há miệng thở dốc, đầu óc rối bời, cuối cùng chỉ có thể nói: "Có gì ăn không? Em sắp chết đói rồi."
Dương Trạm: "..."
Dương Trạm không nhịn được nở nụ cười, lắc đầu nói: "Em đấy, vẫn như ngày xưa."
Khuôn mặt tuấn tú của anh ấy dưới ánh trăng càng thêm phần đẹp trai tuấn lãng, đôi mắt không bao giờ mở to kia giờ phút này hiện lên nụ cười hiếm thấy, anh ấy luôn lười biếng, dường như không có tinh thần, toàn thân tỏa ra phong cách buồn ngủ.
Anh ấy khác với nhà họ Hạng có khí thế lưu manh độc đoán mà thay vào đó là đẹp trai và sống khép kín, cũng khác với nhà họ Văn có khí thế sang và tao nhã, sự tự phụ từ kiêu ngạo từ trong xương cũng không giống; anh ấy trông rất nhã nhặn, lười biếng và không có một chút tính công kính nào. Nhưng khi anh ấy bắt đầu thí nghiệm hoặc khi gặp phải thứ gì đó thích thú thì khi đó trong mắt và biểu cảm của anh ấy sẽ xuất hiện một chút tà khí khó tả.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Alpha mà mình thích, ánh mắt lộ ra vẻ mị ý khiến người ta khó nghĩ rằng anh ấy cũng là một Alpha, trông chẳng ra cái gì cả nên khiến mọi người theo bản năng muốn tránh xa anh ấy.
(mị ý: thường dùng đề cập đến sự quyến rũ của phụ nữ.)
Hẳn là những người xuất sắc luôn có một sở thích và lối suy nghĩ nho nhỏ mà người bình thường không thể hiểu được. Dương Trạm có rất ít bạn tri kỷ, ngay cả học sinh cũng luôn giữ một khoảng cách nhất định với anh ấy, anh ấy thường độc lai độc vãng. Dường như luôn mang theo một loại khí chất nửa vầng trăng cô đơn và buồn ngủ như không bao giờ muốn thức dậy.
(Thiên mã hành không, độc lai độc vãng(天馬行空獨來獨往): thiên mã trên không, đi một mình về một mình.)
Nhưng đây chỉ là những gì người khác nhìn thấy nhưng anh ấy không quan tâm.
Anh ấy đã sống nhiều năm như vậy nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ mồ côi từ khi còn nhỏ. An Tĩnh rất có năng khiếu sẵn sàng bám lấy anh ấy, cùng anh ấy làm các thí nghiệm khác nhau, giúp anh ấy đến nhà ăn lấy cơm, giúp anh ấy dọn dẹp phòng thí nghiệm. Cũng không ngạc nhiên bởi nỗi ám ảnh của anh ấy về việc trở thành một Omega, như thể mọi việc anh ấy làm đều đúng đắn, có một sự phụ thuộc mù quáng giống như một đứa con.
Họ vừa là thầy vừa là bạn.
Tuy rằng lúc đầu Dương Trạm không thích Beta nhỏ có chút ồn ào này chút nào nhưng khi virus bùng phát, anh ấy không khỏi lo lắng cho cậu ta.
Dù sao đối với An Tĩnh, cậu ta có thể là "người thân" duy nhất của anh ấy.
Dương Trạm không nghĩ sai, người mà An Tĩnh lo lắng nhất trong chuyến hành trình này chính là thầy giáo của mình, cho nên sau khi biết anh ấy và Nhan Hoàn cùng một giuộc, cậu ta vô cùng thất vọng và không thể chấp nhận được.
Một người đàn ông đội mũ bảo hiểm đi ngang qua, hỏi: "Giáo sư?"
Dương Trạm nói: "Tôi sẽ đưa hai người này về, còn người kia nên bị trừng phạt như thế nào thì trừng phạt như thế đó. Hóa thú đánh nhau trong khu vực trung tâm thành phố là bị cấm, phạt anh ta hai mươi chai thuốc biến nạp. Giam giữ trong ba ngày."
"Rõ!"
An Tĩnh mở to mắt, liền thấy những người đó túm lấy ông chủ quán ăn đang bất tỉnh áp vào phía sau oto, lại có thêm hai người đưa cậu ta và La Tử Tùng lên một chiếc xe khác.
"Làm gì... Chờ đã? Muốn đưa tôi đi đâu?"
Dương Trạm đi theo cậu ta rồi vào trong xe, vừa chống một tay lên cửa sổ vừa nói: "Đến nhà thầy, không phải đang đói bụng à? Mời hai người ăn."
An Tĩnh ngơ ngác nhìn anh ấy, Dương Trạm nói: "Nếu có vấn đề gì thì chờ về đã rồi hẵng nói."
Mấy chiếc xe oto bật đèn cảnh sát và vội vàng rời khỏi phố.
Xung quanh lại yên tĩnh trở lại, nhân viên phục vụ đau đầu nhìn mảnh kính vỡ trên mặt đất, vừa đi dọn dẹp vừa thở dài. Ngoài cửa sổ, con chồn siberi quay lại với con chồn sương trong miệng, cái đuôi thon dài đung đưa sau người, nhanh chóng biến về hình người rồi mặc quần áo, cầm một cái máy quét mã đưa cho con chồn sương, nói: "Thằng nhóc này, muốn ăn quỵt à? Cẩn thận lần sau tôi ăn cậu giờ!"
Con chồn sương co rúm lại, cúi đầu chớp chớp đôi mắt ngấn nước, giơ móng vuốt lên ấn vào máy.
[Tích--]
[Kiểm tra đo lường phát hiện công dân số X1102 ở khu hỗn hợp ba đã dùng nửa lọ thuốc biến nạp, còn lại mười ba lọ nửa, chúc ngài ngon miệng.]
Ánh trăng lại bị mây che khuất, màn đêm hỗn loạn cuối cùng cũng chậm rãi trôi qua. Khi bầu trời tờ mờ sáng, máy kiểm tra đo lường đã phát hiện một công dân mới ở khu vực hoạt động có nguy cơ cao số năm.
Một camera ở góc theo dõi bóng đen kia xoay nửa vòng tròn. Ống kính độ nét cao phát ra âm thanh rất nhỏ khi lấy nét nhiều lần để chụp và ghi lại, có một hàng chữ im hơi lặng tiếng hiển thị trên background process- không thể phân tích, kẻ xâm nhập vẫn chưa đăng ký thân phận của mình. Người liên quan vui lòng vào khu vực này để tiến hành xác minh và đăng ký.
(Background process: Một quy trình nền là một quy trình máy tính chạy phía sau hậu trường và không có sự can thiệp của người dùng. Các tác vụ điển hình cho các quy trình này bao gồm ghi nhật ký, giám sát hệ thống, lập lịch và thông báo người dùng.)
Đây ban đầu là quận Tam Hợp của thành phố F, ban đầu cũng là quận của người giàu có nhưng hiện tại nó đã đổi tên, chỉ có những biển báo đường phố chưa được thay thế vẫn đứng ở vị trí cũ, đánh dấu sự khác biệt từng có ở đây.
Một con sói đen to lớn chở một người có dáng vẻ gầy gò chậm rãi đi vào khu vực này.
Thỉnh thoảng con sói đen ngẩng đầu nhìn xung quanh, chóp mũi giật giật, bỏ qua nơi mà hắn cảm thấy có khả năng nguy hiểm, tìm được một chỗ ở được. Đó là một chung cư cao cấp, kính ở cửa lớn bị vỡ từ lâu, cổng an ninh cửa cũng bị hỏng từ lâu.
Thang máy vẫn còn sáng đèn, con sói đen liếc nhìn thang máy bê bết máu, bước qua đống hỗn độn rồi từ cầu thang bộ đi lên lầu, đánh hơi nghe ngóng suốt đoạn đường sau đó dừng lại ở tầng năm.
Hắn rẽ vào hành lang, móng vuốt chạm lên tấm thảm mềm mại nên không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Cuối hành lang có những cửa sổ kính sát đất, xung quanh có những bức tường men sứ loang lổ vết máu và những dấu tay đẫm máu. Một số bức tranh sơn dầu bị rơi xuống đất nên vỡ khung kính và một số bức bị nghiêng trên tường: các nhân vật trong bức tranh sơn dầu đều lặng người nhìn thế giới bên ngoài. Khi đi ngang qua một bức tranh về thánh mẫu của tôn giáo cổ xưa, sói đen ngẩng đầu lên, đôi mắt sói màu vàng lục mang theo ý thương hại nhìn chằm chằm bóng dáng tươi cười trong bức tranh đó. Sau đó hắn chở người trên lưng rồi dùng đỉnh đầu mở cánh cửa khép hờ bên cạnh.
Trong phòng vẫn còn nguyên như khi chủ nhân rời đi. Thức ăn trên bàn ăn đã hỏng và mốc, chiếc bánh trên bàn nhỏ uống trà đầy mạng nhện và kem có mùi chua. Hoa trên tủ giày, trên cửa sổ đã khô héo điêu tàn nhưng một ít hoa được gieo trồng trên ban công vẫn kiên cường sống, chỉ là lá cây héo úa một nửa, nhìn vô cùng thê lương.
Có sách vở, quần áo và một số chai lọ nằm rải rác dưới đất, chắc là chủ nhân vội vã đi ra ngoài. Vali trong nhà đã không còn nữa, cửa tủ quần áo mở toang, ngăn tủ cũng bị kéo ra đầy lộn xộn, các loại thuốc và tất cả các loại túi liên quan bị ném đầy đất.
Đồng hồ, đồ trang sức, quần áo, v.v. những thứ đã từng có giá trị đại diện cho thân phận đã trở nên vô giá trị trong thế giới mới, bị ném xuống đất như một cái tát thầm lặng lớn.
Cạnh tủ tivi có một bể cá rất lớn, cá trong đó đã ngửa bụng nổi trên mặt nước.
Con sói đen đi dạo xung quanh một vòng rồi đặt người đang chở lên ghế sofa, ngậm chăn đắp qua loa lên mặt.
Làm xong việc này, hắn đi tìm phòng tắm. Dùng chân mở vòi nước trên bồn tắm rồi uống một ít nước, dùng đầu lưỡi liếm mũi lại quay đầu đi ra ban công xem xét. Phía xa có nhiều cửa sổ sáng đèn, từng cái đèn đường vụt tắt trong ánh sáng sớm mai, nơi đây có sức sống hơn bất kỳ thành phố nào lúc trước.
Hắn nghiêng đầu nhìn một lúc, lỗ tai chợt động liền chạy vào phòng khách nhìn người đã hôn mê cả đêm từ từ tỉnh lại.
"Đau..." Trước khi hoàn toàn tỉnh táo Văn Xuyên đã cau mày khó chịu, chầm chậm mở mắt ra.
Vết thương trên người cậu đều đã lành nhưng trong lòng vẫn còn cảm giác khó chịu, tay chân cũng mềm nhũn khiến cậu có chút khó chịu.
Cậu mở mắt ra sững sờ một lát, sau đó mới dần dần nhớ lại chuyện đã xảy ra. Cậu đột nhiên định ngồi dậy, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một con sói đen to lớn đang ngồi xổm trước mặt.
Có ánh sáng trong đôi mắt sói vàng lục ấy. Trong buổi sáng màu xám nhạt, ánh sáng miêu tả những đường nét nhẹ nhàng trên người hắn.
Nhưng Văn Xuyên không khỏi rùng mình, ký ức bị áp chế một cách mạnh mẽ sâu đậm đến mức cậu không nhịn được mà lui về phía sau trốn một chút. Cậu biết người trước mặt không phải là Alpha dịu dàng của mình.
Trong trí nhớ mơ hồ của cậu, hình người của Hạng Thần dường như đã trở lại nhưng cậu không rõ lắm.
Cậu không nhớ rõ chuyện khi cậu đến kỳ phát tình, bây giờ là ngày mấy? Đã qua mấy ngày rồi? Cậu đã vượt qua ba ngày của kỳ phát tình rồi à? Cậu đang ở đâu?
Văn Xuyên nắm lấy chăn, lúc này mới nhận ra cậu đang trần như nhộng, bị quấn đại bằng một tấm khăn ga giường màu trắng, bên ngoài thì đắp một tấm chăn mỏng.
Sói đen tới gần, ngửi ngửi trên người Văn Xuyên. Bả vai Văn Xuyên khẽ run lên, sói đen liếm mặt của cậu rồi nằm sấp xuống đất, hai chân trước chồng lên nhau, đầu gối lên trên hai bàn chân. Thở ra một hơi dài và nhắm mắt lại, như thể đang buồn ngủ.
Trông hắn giống như đang bảo vệ cái gì cục cưng nào đó, cái đuôi khẽ đung đưa. Cho dù có nhắm mắt lại thì bất cứ lúc nào hắn vẫn luôn chú ý đến hướng đi của Văn Xuyên.
Sau khi xác định cục cưng không tự tiện chạy lung tung hắn mới từ từ chìm vào giấc ngủ.