ABO Thú Tính

Chương 74:




Mùi máu tươi tản ra trong gió, chỉ trong vòng mấy phút ngắn ngủi mà đã có hai cái xác nằm dưới ánh đèn đường, bọn chúng vẫn đang duy trì hình dạng của linh cẩu và dần dần trở nên lạnh lẽo cứng ngắc, như thể chúng vẫn luôn là động vật chứ không phải là con người.
Văn Xuyên nhíu mày, cậu đưa tay lên che kín miệng và mũi, cậu chỉ cảm thấy cơn buồn nôn đang không ngừng ùa tới nhưng cậu vẫn cố gắng chịu đựng thêm một lúc, sói đen giơ móng vuốt lên lật xác linh cẩu, con linh cẩu bị mổ bụng trông cực kỳ ghê tởm, máu thịt vươn vãi trên mặt đất nhầy nhụa cả một mảng, cuối cùng thì Văn Xuyên cũng không nhịn được nữa, cậu xoay người nhảy xuống từ lưng sói đen và chạy đến bên kia cúi người nôn thốc nôn tháo.
Sói đen vội vàng theo sau, hắn lo lắng nhìn chằm chằm Văn Xuyên,Văn Xuyên không ói ra được thứ gì cả, hốc mắt đỏ bừng, trên trán lấm tấm mồ hôi, sói đen tiến lại gần cậu và liếm vào mặt cậu, giống như là đang an ủi cậu.
Văn Xuyên giơ tay đặt lên cái đầu to lớn của sói đen, cậu xem hắn như tay vịn, cậu nhắm mắt lại và nói: "Chúng ta đã không còn nhiều đồng bào lắm rồi, anh phải kiềm chế một chút."
Mặc dù ba con linh cẩu này đều không giống thú tốt thế nhưng dù sao thì giết người và giết tang thi cũng khác nhau, Hạng Thần đã cứu được vô số người ở bên ngoài, thế nhưng lại giết chóc không nương tay ở bên trong thành phố F, đây không phải là một hiện tượng tốt.
Sói đen chẳng thèm quan tâm, lỗ tai hắn run run, rõ ràng là không nghe lời nói của cậu vào tai, trong dạ dày của Văn Xuyên vẫn còn đang cồn cào, cậu đành phải im lặng không nói gì nữa mà cứ đứng đó một lúc mới nguôi ngoai được cơn khó chịu trong người.
Ánh mắt của cậu rơi vào cái xác ở đằng xa, một lúc sau mới nhận ra được một chuyện... Tại sao ở đây chỉ còn lại hai cái xác? Một cái nữa đâu?
"Hạng Thần!" Văn Xuyên lập tức cảm thấy lo lắng, cậu không hiểu rõ trật tự xã hội của thành phố F, thế nhưng bên kia đã nói cho cậu biết là ở đây có quy tắc riêng, cậu không muốn mọi chuyện trở nên phức tạp hơn nữa nên vội vàng leo lên lưng sói đen và nói: "Đi nhanh lên, chúng ta không thể ở chỗ này lâu hơn được nữa."
Sói đen lại không thèm để ý tới nỗi lo lắng của Văn Xuyên, nó nhanh nhẹn chạy về hướng ngược lại, cả hai đều không chú ý tới, ở trong bóng tối, có mấy cái máy quay vô hình đang chuyển động đi theo bọn họ, mục đích là quan sát bọn họ rời khỏi con đường này.
Ở phía trước màn hình đầu bên kia máy quay, một người đàn ông mặc đồng phục đang cầm cái máy tính bảng, bàn tay vỗ nhẹ vào bắp đùi bên cạnh, cấp dưới ngồi trước bàn điều khiển quay đầu lại nhìn hắn ta và thận trọng nói: "Trung úy, chúng ta có cần truy nã bọn họ ở khu vực hoạt động có nguy cơ cao không?"
"Không cần." Sắc mặt của người đàn ông rất u ám, nhìn hắn ta vô cùng không dễ chọc, đầu cạo trọc, khóe miệng nhếch lên để lộ ra mấy cái răng nanh sắc nhọn, hắn ta có chút hưng phấn nhưng hắn ta đã nhanh chóng khống chế được bản thân, hắn ta thu răng nanh lại và nói: "Đi theo bọn họ, xem bọn họ dự định làm cái gì."
"Bọn họ vẫn chưa đăng ký..."
"Không cần đăng ký." Người đàn ông nói: "Hệ thống thân phận được đồng bộ với bên phía của Bạch Tháp, bọn họ sẽ phát hiện ra con sói đen này. Nếu như đã rơi vào khu quản lý của tôi thì không dễ dàng dẫn hắn đi được đâu."
Cấp dưới gật đầu rồi lại chần chờ nói: "Thế nhưng không có thân phận thì bọn họ sẽ rất khó sinh hoạt trong khu vực của chúng ta."
"Cậu nghĩ cách đi." Người đàn ông xoay người sải bước rời đi, hắn ta mang đôi ủng quân đội vừa vặn với bắp chân để lộ đôi chân trông vừa dài lại vừa thẳng, cửa tự động mở ra hai bên, hắn ta hơi nghiêng đầu lại nói: "Đừng cho bọn họ chết là được."
Nơi này là khu A của Bạch Tháp, là khu vực kiểm soát tổng thể của toàn bộ thành phố F, ngoại trừ nơi đăng ký thân phận được xây dựng ở bên dưới thì toàn bộ khu quản lý và dịch vụ đều chuyển đến nơi này, cách xa toàn bộ trung tâm đô thị.
Nói là "Bạch Tháp" nhưng thực tế không có tòa tháp nào ở đây cả, một số tòa nhà khổng lồ màu trắng nối liền với nhau, ở giữa là khu vườn nhân tạo và khu dân cư, khi nhìn xung quanh khu nhà từ trên xuống dưới thì sẽ phát hiện rằng nơi này được xây dựng theo hình ngôi sao sáu cánh vô cùng độc đáo.
Khác với số lượng thú nhân thưa thớt ở bên trong thành phố, ở nơi này có rất nhiều người, hầu hết đều mặc đồng phục và áo khoác trắng, bước chân vội vã đi giữa các tòa nhà kiến trúc.
Thang máy trong suốt xuyên qua các tòa nhà, vì muốn tiết kiệm thời gian mà còn có một tàu điện ngầm nhỏ dưới lòng đất, mỗi lần có thể chở khoảng hai trăm người và bên dưới mỗi tòa nhà đều có sân ga riêng biệt.
Khu vực trung tâm chính là khu vực dân cư ở chính giữa, cũng là nơi sinh sống của mọi người được phân chia dựa theo đẳng cấp gien của bọn họ.
Một số trong đó đã được kích hoạt còn một số thì không, bọn họ phụ trách các khu vực khác nhau nhưng đều có cùng mục đích là thúc đẩy thành phố F có thể phát triển nhanh chóng và trở thành một thế giới mới.
Phía sau khu dân cư lại có một khu trồng trọt và chăn nuôi nhân tạo, nơi đó cung cấp rau xanh hoa quả và các loại thịt cho toàn bộ thành phố F.
Các nhà hàng và siêu thị đã được chính phủ cấp giấy phép đều sẽ tới nơi này lấy hàng, lối ra vào khu hàng hóa được thiết lập quyền hạn riêng biệt và không được đi vào bên trong Bạch Tháp.
Ngài trung úy vừa mới rời khỏi văn phòng giám sát khu vực hoạt động có nguy cơ cao, hắn ta sải bước trên hành lang, khi đi ngang qua "nơi đăng ký thân phận", "nơi cấp phép vượt qua khu vực nguy hiểm" và "phòng phát thanh", hắn ta chợt dừng lại trước cửa phòng phát thanh, hắn ta nhìn thấy một người phụ nữ tóc dài đang vừa cầm gương trang điểm vừa thông báo vào micro bằng giọng nói cực kỳ vô cảm.
"Đây là đài phát thanh công cộng chính thức, trạm liên lạc thông tin chính thức của chính phủ. Đã qua tám mươi ba ngày kể từ khi virus bùng phát..."
"Sau đây là thông pháo về thành phố bị bỏ hoang: Hầu hết các thành phố trong nước đã bị chiếm đóng, những người sốt sót chưa đến thành phố F hãy mau chóng rời đi càng sớm càng tốt..."
"Thành phố F là nơi ẩn nấp cuối cùng của chúng ta, và đây là điểm cứu hộ hoàn thiện nhất hiện nay..."
"Chúng tôi sẽ thông báo tình huống sơ tán cư dân vào hai tiếng nữa..."
Ngài trung úy cũng từ bên ngoài đến nơi này, hắn ta đã nghe thông báo này rất nhiều lần rồi, kể cả "Tình huống sơ tán", không biết đã nghe bao nhiêu lần rồi nữa, thế nhưng rốt cuộc thì vẫn không có ai tới sơ tán và hướng dẫn bọn họ rời đi, bọn họ chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.
Thành phố nơi hắn ta ở rất gần với thành phố F, nếu lái xe thì còn không tới ba tiếng là đã tới rồi, tính ra thì hắn ta cũng rất may mắn. Lúc trước đài phát thanh còn sẽ thông báo cụ thể tên những thành phố đã bị chiếm đóng, bây giờ lại không nhắc tới nữa, có lẽ là trước mắt chỉ còn thành phố F là nơi trú ẩn duy nhất mà thôi.
Bọn họ là những người sống sót đầu tiên sơ tán vào thành phố F, từ đó về sau, bọn họ đều được tiêm vào người một liều tế bào mẹ, quả nhiên là đám tang thi trong thành phố này đều không tấn công bọn họ nữa, điều này khiến cho bọn họ cảm thấy mình đã được an toàn.
Không có ai nói cho bọn họ biết rốt cuộc thì tế bào mẹ có tác dụng gì, bọn họ chỉ xem nó như là một loại vaccine phòng bệnh mà thôi, không ngừng có quân nhân được cử đi từ Bạch Tháp, nói là đi cứu viện nhưng lại có rất ít người trở lại, mà điều bất ngờ là những người sống sót được đưa về cơ bản đều là Omega.
Sau khi các tang thi ở một số khu vực trong thành bộ F bị trục xuất thì những người như bọn họ cũng dần dần bị "hoạt hóa", khi trở lại thì cũng đã thay đổi rồi.
Không thể nói rõ là tốt hay xấu, năm giác quan được đề cao, tuổi thọ tăng lên, đặc biệt là năng lực tự chữa lành đã cứu được rất nhiều người lúc trước có sức khỏe không tốt, có người cảm thấy biết ơn, có người vẫn bảo trì suy nghĩ nghi ngờ, thế nhưng bọn họ cũng không còn lựa chọn nào khác.
Hình thú của ngài trung úy cũng là một con sói, là một con sói đỏ Bắc Mỹ rất bình thường, ngay từ khi nhìn thấy con sói đen này thì trực giác đã nói cho hắn ta biết rằng đó chính là "vua sói", không cần biết là hình thể, mức độ hung ác hay là đẳng cấp gien thì hắn ta đều không thể so sánh được sói đen.
Gien của hắn ta là Beta, được coi là ưu tú nhất trong số các Beta, có lẽ là do tính tình của hắn ta quá cảnh giác đề phòng, hắn ta không dễ dàng tin tưởng người khác, hắn ta luôn cảm thấy "vaccine phòng bệnh" của cấp trên có vấn đề, vì thế mà hắn ta đã lặng lẽ chờ trong hệ thống này và điều tra được rất nhiều tin tức nội bộ mà bọn họ không muốn cho ai biết.
Ví dụ như căn bản là không có vaccine phòng bệnh nào ở đây cả, ví dụ như nguồn lây nhiễm mà con người gây nên, chính là cái gọi là "Kế hoạch Nặc Á", lại ví dụ như hoạt hóa là bước cuối cùng của quá trình đào thải, mà rõ ràng là hắn ta đã may mắn vượt qua được bước này.
Có lẽ là con và vợ của hắn ta không may mắn như thế, cho tới bây giờ hắn ta vẫn có thể nhớ lại rõ ràng, nhân viên y tế nói với hắn ta rằng vừa mới sử dụng thuốc biến nạp cho hắn ta sau khi hắn ta hoạt hóa, vợ Beta và con Beta của hắn ta thì đã bị nhiễm bệnh trước khi sử dụng vaccin phòng bệnh, vaccin phòng bệnh chỉ có thể làm chậm tốc độ lây nhiễm mà thôi, bây giờ bệnh đã bùng phát và bọn họ đã qua đời rồi.
Thậm chí hắn ta còn không được nhìn thấy thi thể của vợ con, cứ như thế mà cả gia đình đã bị chia cắt bởi sự sống và cái chết.
Sau khi hắn ta điều tra rõ ràng tất cả mọi chuyện thì đã rất nhiều lần hắn ta muốn cho nổ tung khu vực Bạch Tháp này, phá hủy cái gọi là "kế hoạch" này, nhưng cuối cùng thì hắn ta cũng đã khống chế được bản thân. Không phải chỉ có một mình hắn ta mất người thân, ở bất kỳ nơi nào ngoài thành phố F cũng có những người bất hạnh như hắn ta, tai họa này đã khiến cho vô số người vô tội phải bỏ mạng, nỗi hận này đã không thuộc về một mình hắn ta nữa rồi. Ít nhất thì bây giờ hắn ta vẫn còn có thể cứu được rất nhiều người sống sót sau khi sử dụng tế bào mẹ.
Nếu như phá hủy Bạch Tháp và phá hủy phòng thí nghiệm thì những người sốt sót sẽ không còn cơ hội nào cả, trật tự xã hội vừa được xây dựng ở thành phố F cũng sẽ trở nên hỗn loạn. Nguồn cung cấp thực phẩm, nước sạch, thuốc men... Tất cả đều sẽ bị cắt đứt.
Vì vậy mà hắn ta đã ẩn nấp trong hệ thống này, hắn ta lặng lẽ chờ ngày báo thù.
Hắn ta tin tưởng ngày đó sẽ không quá xa, mà bây giờ, khi nhìn thấy con sói đen ấy thì hắn ta đã biết rằng cơ hội của hắn ta tới rồi.
Trên đường lớn, Hạng Thần và Văn Xuyên vẫn chưa biết mình đang bị để mắt tới, cuối cùng thì bọn họ cũng đã tìm được đúng hướng, bọn họ đi đến trung tâm thương mại ở khu vực hoạt động có nguy cơ cao, nơi đó chỉ có rải rác vài quán ăn và siêu thị nhỏ mà thôi, trên đường vẫn không có người nào, thế nhưng căn hộ trên lầu lại được thắp sáng bằng nhiều đốm lửa, những đốm lửa khác hẳn với những thành phố khác.
Đã lâu không được trải qua cảm giác này, Văn Xuyên chợt cảm thấy xúc động, ánh mắt đảo qua mấy quán ăn thì chợt nuốt nước miếng.
"Nơi này có cần tiền không nhỉ?" Văn Xuyên do dự: "Nhưng mà em cũng không có tiền..."
Sói đen phun ra một ngụm khí, giống như cảm thấy đây không phải là vấn đề gì quan trọng, hắn cõng người trên lưng và sải bước đi về phía một quán ăn trong số đó, Văn Xuyên ngẩng đầu lên xem thử thì là... lẩu thịt bò.
Văn Xuyên: "..." Đã đến lúc này rồi, có ăn là đã không tệ lắm rồi, lại còn ăn lẩu nữa hả?
Sói đen giơ móng vuốt đẩy cửa kính ra, hương thơm nức mũi khiến dạ dày của một người một sói đều kêu lên "ùng ục", sói đen hé miệng, nước miếng chảy dài xuống đất, không còn chút hình tượng nào để miêu tả nữa hết.
Văn Xuyên leo xuống khỏi lưng sói, cậu nhìn thấy nhân viên phục vụ cao lớn đi tới chào đón, người đó nói với gương mặt hờ hững: "Mấy người?"
"À ừm..." Văn Xuyên có chút ngại ngùng: "Mọi người có nhận tiền không?"
Đối phương quan sát Văn Xuyên rồi hỏi: "Vẫn chưa đăng ký sao? Mới tới à?"
Văn Xuyên cảm thấy kỳ lạ, vì sao những người này đều biết cậu vẫn chưa đăng ký? Chẳng lẽ sau khi đăng ký sẽ được đánh dấu gì đó để phân biệt hay sao?
Văn Xuyên chợt nhớ tới "thuốc biến nạp" mà linh cẩu đã nói, trong lòng mơ hồ đoán được điều gì đó.
Cậu nói: "Ừ, chúng tôi vừa mới tới, cho hỏi... phải tiêu dùng như thế nào?"
"Mua nguyên vật liệu thì tốn hai bình thuốc biến nạp, ăn chay thì thêm nửa bình thuốc biến nạp, chỉ ăn thịt thì thêm năm bình thuốc biến nạp, phối hợp giữa món mặn và món chay thì thêm hai bình thuốc biến nạp." Nhân viên phục vụ không kiên nhẫn báo giá: "Gia vị bát đũa và nước uống đều miễn phí."
Một khách hàng say khướt ở bên cạnh vừa cười vừa nói: "Bây giờ không còn như xưa nữa rồi, ăn bữa cơm ở bên ngoài cũng đắt gần chết!"
Nhân viên phục vụ liếc đối phương rồi cũng không đáp lời.
Văn Xuyên đoán được thuốc biến nạp cũng được quy đổi thành tiền tệ nhưng cậu lại không biết rõ giá cả hiện nay cho nên đành phải nhắm mắt nói: "Chúng tôi không có..."
"Vẫn chưa đăng ký thì đương nhiên là không có rồi." Đối phương nói: "Rẽ phải hai trăm mét có một chỗ đăng ký đấy, giờ làm việc là từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, bao giờ có thì hãy quay lại đây."
Đối phương lại nhìn cậu và sói đen ở bên cạnh rồi nói: "Hai người chỉ đủ sáu bình thuốc biến nạp mà thôi, ăn lẩu đắt lắm, qua tiệm tạp hóa sát vách đi."
Văn Xuyên: "..."
Không ngờ có một ngày cậu lại phải buồn rầu vì không có tiền.
Lỗ tai sói đen giật giật, hắn cũng nhận ra rằng nhân viên cửa hàng muốn đuổi bọn họ ra ngoài, hắn lập tức nhe răng nanh tức giận, ánh mắt nhìn về phía bàn thịt của một vị khách nào đó, hắn sốt ruột muốn đi vòng qua nhân viên cửa hàng, nhân viên cửa hàng lập tức cản đường hắn và nói: "Ê! Làm gì đó! Muốn cướp đồ hả? Có biết ở đây là chỗ nào không?"
Văn Xuyên lập tức giữ chặt Hạng Thần, cậu chắn trước người hắn, trong lòng tự nhủ đã lâu rồi mới có cơ hội hóng tin tức tốt như thế này, cậu nói: "Không có ý gì đâu, chúng tôi vừa tới nên không hiểu rất nhiều quy định ở đây, cho hỏi, mọi người... đã hoạt hóa rồi sao?"
"Nói nhảm." Nhân viên cửa hàng tức giận nói, hắn ta vừa chỉ sói đen vừa nói với Văn Xuyên: "Cậu trông chừng kỹ con sói của cậu đi, nếu như làm người khác bị thương thì nó có thể bồi thường nổi không hả? Khu vực hoạt động có nguy cơ cao không giống như những nơi khác đâu, ở đây có quy định riêng, ai làm trái với quy định thì không thể dễ sống trong khu vực này đâu. Cậu biết khu vực nguy cơ cao có mấy phân khu không hả? Gan chó này thật sự là..."
Hắn chưa kịp nói hết câu, sói đen bị khiêu khích đã trực tiếp hắt Văn Xuyên ra, hắn ngậm cổ tay của nhân viên phục vụ, trong mắt lộ ra cảm xúc hung ác, nhân viên phục vụ bị dọa hoảng sợ, thế nhưng hắn ta lập tức tỉnh táo lại và cũng nổi giận luôn rồi, hắn ta gào lên, răng nanh chậm rãi nhe ra khỏi miệng, thân hình lập tức thay đổi và biến thành một con báo tuyết, hình thể lại lớn hơn báo tuyết bình thường không ít, cái đuôi vừa dài lại thô to, đôi mắt xanh nhạt vô cùng lạnh lùng nhưng tính khí lại rất bạo lực.
Hắn ta cắn vào đầu sói đen, sói đen giơ móng vuốt muốn tóm lấy hắn ta nhưng báo tuyết đã nhanh nhẹn né tránh, cái đuôi chắc khỏe hất sói đen ra, hắn ta cúi người chồm tới muốn cắn vào lưng sói đen.
Tốc độ của hắn ta rất nhanh nhưng bước chân lại rất nhẹ nhàng, Văn Xuyên không quan tâm nhiều mà đâm sầm vào sau lưng sói đen, vùng lưng của cậu bị răng nanh báo tuyết cắn thủng, Văn Xuyên kêu lên đau đớn.
Báo tuyết này cũng không chừa lại chút sức nào, nếu như cắn thêm một chút nữa thì toàn bộ cột sống của Văn Xuyên có thể bị hắn ta cắn nát, bây giờ sau lưng của cậu đã bị cắn rách một lớp da, máu thịt be bét, pheromone của Omega lập tức tràn ra xung quanh khiến cho mọi người trong cửa hàng đều bu lại.
"Omega? Pheromone của con sói kia quá mạnh nên lúc đầu tôi cũng không phát hiện ra cậu ta là Omega."
"Người này có liên quan gì với người ở Bạch Tháp không thế?"
"Tôi báo cảnh sát!"
"Sao động tác của cậu lại nhanh như thế chứ?"
"Nói nhảm à, báo cảnh sát vị trí của Omega sẽ được thưởng ba bình thuốc biến nạp đó!"
"Thằng nhóc này sẽ không chết chứ?" Có người bước lên xem thử thì liền bị tiếng gầm gừ của sói đen dọa lui.
Sói đen không ngừng liếm láp vết thương mới này, chỉ là vết thương ấy quá nặng, giống như con linh cẩu vừa rồi, nếu như không kịp khép lại thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Sói đen cũng trở nên điên cuồng mất rồi, nó tức giận ngậm Omega trong miệng rồi lao ra ngoài, báo tuyết lại biến lại thành hình người, hắn ta đeo tạp dề, khó khăn lắm mới che được bộ phận quan trọng, hắn ta nhíu mày nói: "Là tự cậu ta nhào lên đó, chuyện này không có liên quan gì đến tôi đâu."
"Cậu thảm rồi." Người bên cạnh nói: "Làm Omega bị thương nặng là tội nặng lắm đấy."
Người đàn ông báo tuyết nhíu mày, hắn ta nói với sói đen: "Nhà của tôi ở trên lầu, chúng ta lên đó cấp cứu được chứ?"
Dường như sói đen đã không còn nghe thấy gì nữa rồi, hắn lao ra cửa rồi lại không biết nên đi nơi nào, hắn sững sờ đứng bên ngoài rất lâu.
Trong cổ họng hắn phát ra tiếng kêu đau đớn nghẹn ngào, hắn đặt Văn Xuyên xuống đất và không ngừng cọ mũi vào mặt cậu, hai mắt đỏ bừng.
Văn Xuyên đau muốn ngất xỉu nhưng cậu sợ sói đen sẽ liên lụy đến những người vô tội trong cửa hàng, cậu cố gắng tỉnh táo lại, yếu ớt nở nụ cười và nói: "Sao anh không khiến em bớt lo một chút nào hết vậy... Kiềm chế chút đi, em sợ sau này... Sau này anh sẽ gây ra rắc rối nghiêm trọng."
"Bao giờ thì anh mới tỉnh táo đây?"
"Hạng Thần... em có hơi lạnh."
Sói đen không thể kiềm chế được ham muốn giết người, cuối cùng lại hại người hại mình, báo ứng lại đến với người quan trọng nhất của hắn.
"Gào --"
Sói đen ngửa đầu lên trời rít gào, hắn đào một vết nứt khổng lồ trên mặt đất, những chiếc móng vuốt sắc nhọn của hắn cũng lập tức bị bẻ gãy.
Dường như cơn đau đã đánh thức hắn một chút, Văn Xuyên cả người dẫm máu trước mặt khiến hắn hốt hoảng, lúc báo tuyết chạy ra, hắn ta chỉ thấy sói đen đã biến thành một người đàn ông cao lớn anh tuấn toàn thân trần trụi, hắn ôm Omega vào trong ngực, nước mắt rơi đầy mặt, khóc lóc thảm thiết.
Báo tuyết hơi ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy có người không cần thuốc hỗ trợ và chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân mà có thể biến thành người.
Nhưng hắn ta lại không thể nghĩ nhiều, hắn ta cầm băng gạc và thuốc cầm máu trong cửa hàng rồi hét lên: "Băng bó cho cậu ta trước đi! Đừng có ngẩn người nữa, cầm máu nhanh lên!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.