ABO Thú Tính

Chương 78:




Văn Xuyên và Hạng Thần mượn phòng ngủ dành cho khách của Chu Thắng, gần đây Văn Xuyên quá mệt mỏi, cũng có thể là do thân thể khó chịu nên vẫn luôn không có tinh thần. Cậu cứ vùi mình ngủ say trong lòng Hạng Thần, nhiệt độ cơ thể và mùi hương quen thuộc bao phủ cậu khiến cho cậu hiếm khi có được một giấc ngủ ngon lành.
Hơn một giờ đêm, các cửa hàng nhỏ trên đường đều đã đóng cửa, xung quanh chợt yên tĩnh, cửa sổ phòng ngủ dựa sát đường, đèn đường yếu ớt ngoài cửa sổ nhấp nháy hai lần giống như nguồn điện đang không ổn định.
Hạng Thần đột nhiên mở mắt trong đêm đen, trong nháy mắt, đôi mắt thuộc về con người đột nhiên thay đổi, tròng mắt trắng đen lại hiện lên ánh sáng xanh lục, đồng tử đột nhiên thon dài như động vật rồi lập tức trở lại trạng thái ban đầu...
Hắn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hắn cẩn thận đứng dậy và đắp chăn bông cho Văn Xuyên sau đó đứng nghiêng người bên cửa sổ, thân thể dán sát vào tường, ngón trỏ mảnh khảnh hơi nâng góc rèm và nhìn ra ngoài từ trong khe hở.
Đường phố hoàn toàn vắng lặng, vầng sáng màu vàng mờ nhạt của đèn đường khiến cho xung quanh trông có vẻ hơi im lìm.
Hắn đảo mắt và không phát hiện có gì khác thường, biển hiệu tiệm lẩu ở tầng dưới đã tắt đèn từ lâu rồi, toàn bộ thành phố như chìm vào giấc ngủ.
Vào lúc này, cánh cửa phòng ngủ lại bị nhẹ nhàng vặn ra, động tác của người đó rất nhẹ nhàng, sau khi vặn tay nắm thì lập tức dừng lại, một lúc sau mới tiếp tục chậm rãi mở ra.
Khi khe cửa đã mở rộng bằng lòng bàn tay thì cánh cửa đột nhiên bị kéo mở từ bên trong, có một bóng đen lao ra đè mạnh người bên ngoài lên bức tường đối diện.
Bóng đen nhanh nhẹn với động tác lặng lẽ, một bàn tay của hắn nhanh chóng che miệng đối phương không cho hắn ta phát ra tiếng động, bàn tay còn lại thì bắt chéo cánh tay của đối phương và ép ở sau lưng, đầu gối lại đè vào ngang hông của hắn ra, hơi thở chết chóc đáng sợ.
"Ô ưm!" Người bị che miệng khôn ngoan từ bỏ việc giãy giụa, hắn ta thả lỏng cả người và lắc đầu ra hiệu đối phương nhìn cho rõ ràng.
Hạng Thần liếc nhìn hắn ta rồi buông tay, lui về sau nói: "Nửa đêm không ngủ, anh muốn làm gì hả?"
"Tôi chỉ muốn đến đánh thức anh thôi." Đối phương vặn cổ tay suýt nữa đã bị bẻ gãy, nói: "Ai ngờ anh đã tỉnh lại từ lâu rồi? Anh em à, anh đã từng luyện tập rồi hả? Dân chuyên sao? Tài nghệ quá đỉnh rồi đấy."
Người tới là Chu Thắng, hắn ta mặc đồ ngủ, trên áo ngủ còn in một con hổ lớn trông có chút trẻ con.
"Anh cũng nghe thấy rồi hả?" Hạng Thần nghiêng đầu nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ.
"Có người đến." Chu Thắng gật đầu: "Có lẽ là người của khu vực năm đó."
"Người xây dựng quy tắc của khu vực năm sao? Anh nói tên của anh ta là... Lão Kiêu đúng không? Là biệt hiệu sao?"
"Đúng vậy, không ai biết tên thật của anh ta, loại người này có mối quan hệ lợi ích với Bạch Tháp, anh ta sẽ không dễ dàng tiết lộ danh tính của mình đâu." Chu Thắng nói: "Có lẽ là anh ta đã phái người đi tìm anh rồi."
"Ngài trung úy mà anh phụ trách liên lạc đâu." Hạng Thần nói: "Vậy mà không ngăn cản anh ta được sao? Sao có thể tìm tới đây nhanh như vậy?"
"Anh ấy là giám thị thôi, anh ấy chỉ có thể giúp anh ngăn chặn chuyện đăng ký thân phận, còn có không cho người của Bạch Tháp phát hiện ra chuyện hai người đã tiến vào khu vực năm, những chuyện khác không nằm trong phạm vi quản lý của anh ấy. Anh hãy thỏa mãn đi, có thể ngăn cản đám người Bạch Tháp giúp anh là đã không tệ lắm rồi, nếu không thì anh sẽ bị tấn công từ hai phía đấy, đến lúc đó thì phải làm sao hả?"
Chu Thắng cũng không rõ ràng thân phận của đám người Hạng Thần, hắn ta nghi ngờ hỏi: "Rốt cuộc thì anh là ai? Anh có gien cao cấp như thế, lại có thể hoán đổi hình thái bằng năng lực bản thân, tài nghệ còn tốt thư vậy, tính cảnh giác cũng rất cao... Thật ra thì anh đã học ở trường quân đội đúng không? Hay là anh có người nhà làm việc trong quân đội?"
Hạng Thần không trả lời, anh nhanh chóng rút một con dao trong bếp ra và giấu ở sau lưng: "Tôi đã tìm ra biện pháp tốt để kiếm thuốc biến nạp rồi."
Chu Thắng sững sờ: "Hả?"
"Thay thế Lão Kiêu của khu vực năm." Hạng Thần nói: "Không cần bị anh ta uy hiếp cũng có thể che giấu thân phận, có thể liên hệ với Bạch Tháp, một mũi tên bắn trúng ba con chim."
Hạng Thần dừng lại một chút rồi nói thêm: "Nếu như anh ta thật sự có quan hệ lợi ích với Bạch Tháp thì tôi còn có thể kiếm được thuốc biến nạp."
Chu Thắng: "..."
Chu Thắng cảm thấy có chỗ nào đó không ổn nhưng lại không nói ra được, nếu như là suy nghĩ của người bình thường thì chẳng phải là nên trốn tránh hay sao? Tìm một công việc có thể che giấu thân phận của mình, làm việc trước đi rồi nói tiếp, sau đó đợi đến khi gặp được ngài trung úy thì lại thảo luận về các điều kiện rồi nói chuyện hợp tác với nhau?
Đấy mới là hướng đi phù hợp mà?
Tại sao lại có người kiêu ngạo như thế, trực tiếp khiêu chiến với người xây dựng quy tắc ở khu vực năm, kẻ đứng sau lưng đối phương là Bạch Tháp đó anh trai à?
Chu Thắng không ngừng nuốt nước bọt, hắn ta là nội ứng, hắn ta có nhiệm vụ ẩn là theo dõi Lão Kiêu để ngăn chặn việc Lão Kiêu bí mật che giấu Bạch Tháp và thành lập quân đội thú nhân ở khu vực hoạt động có nguy cơ cao, cướp đoạt quyền lực của Bạch Tháp. Bởi vậy mà hắn ta rất am hiểu cách ẩn mình, sống kín tiếng, trà trộn làm công ở khắp mọi nơi, thu thập manh mối và tiếp cận đàn em của Lão Kiêu.
Hắn ta không quen hành động lộ liễu như thế, nếu không thì hắn ta sẽ bại lộ thân phận ở trước mặt Lão Kiêu.
Ở mỗi khu vực đều có nội ứng giống như Chu Thắng, ở mặt ngoài thì Bạch Tháp giao quyền lực cho những "người tự trị" này, đồng thời lại dùng quyền lợi để ràng buộc đối phương, thế nhưng bọn họ vẫn bí mật đề phòng, không có ai có thể hoàn toàn tin tưởng lẫn nhau cả.
Các tín đồ vẫn còn tồn tại ở khu vực hoạt động có nguy cơ thấp, đồng thời cũng đã nảy sinh rất nhiều tín ngưỡng mới, nói ra thì cũng tương đối an toàn.
Khu vực hỗn hợp và khu vực hoạt động có nguy cơ cao là hai nơi phức tạp nhất, tiềm ẩn nhiều mâu thuẫn và những gút mắc về lợi ích.
Tất cả mọi người đều đang ngụy trang cho bản thân và đều có những suy nghĩ của riêng mình, bề ngoài thì Bạch Tháp có quyền kiểm soát tuyệt đối, thế nhưng bí mật thì lại khó nói rồi. Chu Thắng cũng là muốn nhận được nhiều thông tin có lợi sớm nhất cho nên mới làm nội ứng. Đầu tiên là tương đối an toàn, dù sao thì cũng là làm việc cho chính phủ; thứ hai là có phúc lợi từ Bạch Tháp, không lo thiếu thuốc biến nạp; thứ ba là có thể biết thêm nhiều chuyện bên trong, có thể nhanh chóng lựa chọn đội ngũ để tránh bị Bạch Tháp lợi dụng như một kẻ ngốc.
Bây giờ Chu Thắng nhìn Hạng Thần, thấy hắn nhẹ chân nhẹ tay đi đến bên cạnh cửa sổ ở phòng khách và quan sát xung quanh, ánh mắt sắc bén, trên người tràn đầy sát khí không gì cản nổi, khi Hạng Thần có lý trí và tỉnh táo thì còn có thể tạo ra cảm giác đe dọa hơn khi hóa thành sói đen rất nhiều.
Loại người này, nói những lời kiêu ngạo như thế, hình như cũng rất hài hòa đấy nhỉ? Có khả năng sẽ trở thành sự thật sao?
Nếu như so sánh với những người vẫn luôn ngụy trang ở xung quanh, điều buồn cười là bây giờ mọi người đều có "thân phận thứ hai", không khỏi giống "mặt người dạ thú" rồi. Người như Hạng Thần lại khá trực tiếp và thẳng thắn, ngược lại sẽ khiến người khác có hảo cảm với hắn hơn.
Tâm trạng của Chu Thắng lập tức trở nên phức tạp, hắn ta không rõ ràng là rốt cuộc thì mình có chút kích động hay là có chút lo lắng không yên, hoặc là cả hai.
Bởi vì đã rời xa mùi vị quen thuộc mà người đang ngủ say trên giường đột nhiên lo lắng nhíu mày, cậu trở mình kéo chăn mền lẩm bẩm vài câu trong lúc vẫn còn đang mơ ngủ.
Người đàn ông đang cứng ngắc lập tức trở nên mềm mại, như thể suối băng đột nhiên tan ra, cơn gió mùa xuân thổi tới ngày đông lạnh lẽo, cành non đâm chòi nảy lộc. Hắn cúi người hôn lên trán Văn Xuyên, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gương mặt trắng nõn của cậu... Gần đây sắc mặt Văn Xuyên vẫn luôn tái nhợt nên trông cậu lại càng trắng hơn.
Hắn nắm một ngón tay Văn Xuyên, lông mày của cậu dần dần thả lỏng và lại chìm vào giấc ngủ.
Chu Thắng trợn mắt há hốc mồm, sau đó ngoài cửa sổ phòng khách vang lên tiếng "cạch" rất khẽ, hai người lập tức quay đầu lại.
Cửa sổ phòng khách bị cạy mở, linh cẩu vọt vào trước rồi tới báo săn và chó rừng lông vàng.
Báo săn trông rất chán đời, gã lười biếng nói: "Chỉ là một con sói mà thôi, quá lắm là hình thể hơi lớn, có cần phải tập hợp nhiều người như vậy không?"
"Suỵt!" Linh cẩu nhe răng: "Anh ta rất lợi hại! Không nên xem thường anh ta!"
"Nếu nói là sói thì chúng ta cũng có mà." Báo săn ra hiệu cho linh cẩu nhìn về phía ba con chó rừng lông vàng, hắn ta nói: "Về tốc độ thì anh ta thắng tôi được sao? Về tấn công và bao vây, anh ta có thể đánh thắng hai người được à? Sợ cái rắm."
Ba con chó rừng lông vàng đều có màu lông đen vàng và nâu loang lổ, cái đuôi to lớn, hình thể mảnh mai, khứu giác và thính giác đều cực kỳ nhạy bén, dưới bụng là lông trắng bạc mềm mại, tứ chi cũng cực kỳ thon dài và mạnh mẽ, nếu so với cái đầu ngắn tròn của linh cẩu thì đầu của nó lại có vẻ dài nhọn hơn.
Khi bọn nó quay đầu nhìn lại, vẻ ngoài của bọn nó khiến bọn nó có chút bí ẩn, trong truyền thuyết cổ đại thì bọn họ được miêu tả là thần Anubis, vị thần có vẻ ngoài thân người đầu sói.
"Có ba người." Chó rừng lông vàng nhúc nhích cái mũi, anh ta cũng không để ý tới lời nói của báo săn, một con trong đó giống như là con đầu đàn, anh ta hất cằm về phía hai con chó rừng lông vàng còn lại, ra hiệu phương hướng, ba con chó rừng lông vàng hợp tác chặt chẽ lặng lẽ đi về phía phòng ngủ.
Chỉ là bọn họ còn chưa đến gần thì một bóng người đã nhảy ra từ trong phòng bếp đối diện phòng ngủ, con dao sắc bén và linh hoạt chém vào đầu của con chó rừng lông vàng đầu đàn, gần như đâm mù mắt của anh ta.
"Gào--!" Chó rừng lông vàng gào thét lùi lại, anh ta vội vàng lắc đầu, bóng người kia đã xoay người lại và nhảy ra phía sau, Hạng Thần lập tức tóm lấy đuôi của linh cẩu và chém xuống, máu me văng lên tung tóe, linh cẩu đau đớn kêu gào, cảm giác sợ hãi khi đồng bạn bị cắn chết trước đây khiến gã tê liệt nằm trên mặt đất và không đứng dậy được.
Không có mấy người có kỹ năng có thể sống sót giữa đàn tang thi và chạy trốn ở khắp mọi nơi như Hạng Thần, những đàn em của Lão Kiêu có vẻ hung ác và nham hiểm thế nhưng lại thua xa Hạng Thần, nhiều nhất cũng chỉ được xem như là mấy gã lưu manh lề đường mà thôi.
Hạng Thần vẫn chưa hóa thành hình sói, chỉ trong tích tắc mà hắn đã làm cho hai người bị thương, ba người còn lại lập tức lùi lại, báo săn run rẩy nói: "Xông lên! Xông lên đi! Bao vây anh ta! Sợ cái gì hả?"
Hai con chó rừng lông vàng còn lại cũng nói: "Anh gào lớn tiếng như thế thì tại sao anh lại không xông lên?"
Báo săn nổi giận rống lên và lao tới, móng vuốt sắc bén cắt đứt một góc tủ tivi rồi lại lật úp bàn trà, trong mắt Hạng Thần lóe lên tia sáng xanh, hắn âm trầm nói: "Yên tĩnh chút!"
Báo săn: "???"
Hạng Thần quay lại và tung một cú đá bay, vạt áo tung lên để lộ cơ bụng phẳng lì và mạnh mẽ, hắn trực tiếp đá con báo săn bay ra khỏi cửa sổ mà bọn họ đã lẻn vào, Chu Thắng cầm dao, hắn ta còn chưa biết nên đánh người nào thì kẻ địch đã bị tiêu diệt hơn phân nửa rồi, hắn ta đột nhiên cảm thấy có chút ảo diệu.
Trong phòng ngủ truyền tới tiếng động, Văn Xuyên đứng dậy mở cửa, Chu Thắng vội vàng đóng cửa lại: "Một chút chuyện nhỏ mà thôi, không có gì đâu, cậu ngủ tiếp đi."
Chó rừng lông vàng bị đâm vào mắt thì cực kỳ tức giận, anh ta gầm nhẹ: "Anh biết chúng tôi là ai không?"
"Người của Lão Kiêu à?"
"Anh biết mà anh còn dám..."
"Mấy người muốn làm gì thì làm còn tôi thì không thể sao?" Vẻ mặt của Hạng Thần vẫn không có cảm xúc, thậm chí hắn còn không muốn nói mấy lời vô nghĩa với bọn họ nữa, móng tay biến thành móng vuốt xông về phía ba con chó rừng lông vàng.
Hắn lăn một vòng, quay đầu lại đá bay một con chó rừng lông vàng, khi con chó rừng lông vàng thứ ba lao lên thì hắn lập tức bắt được móng vuốt của đối phương, rạch một vết thương rất dài trên người đối phương, sau đó lập tức bóp cổ anh ta rồi quăng xuống đất, vào lúc đó con chó rừng lông vàng đã có ảo giác rằng cột sống của nó đã gãy nát luôn rồi.
"Dẫn tôi đi gặp Lão Kiêu." Móng vuốt bén nhọn của Hạng Thần đặt trên cổ chó rừng lông vàng, hắn nói: "Chuyện này không liên quan đến các anh, tôi muốn nói chuyện với anh ta."
Chó rừng lông vàng: "Con mẹ anh..."
Anh ta còn chưa kịp nói xong thì Hạng Thần đã đột ngột ngẩng đầu, chóp mũi giật giật, hắn ngửi được mùi Alpha quen thuộc.
"Ba lớn?" Hắn quay đầu, một con báo đen xông vào từ cửa sổ và ngồi bên bệ cửa sổ, ông tát vào đầu con linh cẩu đang cố gắng chạy trốn lần thứ hai.
Hạng Khôn giơ chân sau đạp đạp lỗ tai, rõ ràng là đã rất quen thuộc với hình thú của mình, đôi mắt vàng nhìn những người trong phòng và hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Cha của anh hả?" Chu Thắng ló đầu ra khỏi bóng tối, hắn ta ngạc nhiên: "Không hổ là cha con, pheromone này... Không đơn giản."
Cơ bắp toàn thân báo đen kéo căng, tứ chi rắn chắc có lực, cái đuôi mảnh mai cuộn lại bên chân đẩy linh cẩu ngã qua ngã lại như đang chơi trò chơi.
Linh cẩu bị đứt đuôi khóc không ra nước mắt, gã đau đến mức không ngừng run rẩy.
Ba con chó rừng lông vàng khác đều bị trói lại còn báo săn thì đã chạy trốn từ lâu rồi.
Hạng Thần ngồi trên ghế sô pha, lông mày nhíu lại khó chịu nhìn cha mình: "Sao cha lại trông như thế? Cha không thể biến trở lại hình người được sao?"
"Có thể nhưng mà phiền phức quá." Hạng Khôn nói: "Phải thay quần áo, lỡ như gặp chuyện gì thì cũng phải đổi nữa, đổi tới đổi lui phiền phức quá."
Chu Thắng: "..."
Hạng Thần nói: "Mẹ con đâu?"
"Chắc là ở bên trong Bạch Tháp." Hạng Khôn liếm móng vuốt.
Hạng Thần: "..."
Cửa phòng ngủ mở ra, Văn Xuyên đi ra, nhìn thấy báo đen thì vui vẻ nói: "Ba lớn hả?"
"Ôi! Con dâu cưng!" Báo đen nhếch miệng cười toe toét để lộ đầu lưỡi đỏ bừng trông có vẻ kỳ quái: "Con có khỏe không? Những người khác đâu?"
"Lạc mất rồi." Văn Xuyên ngồi xuống, cậu nhìn báo đen rồi hỏi: "Ba nhỏ đâu ạ?"
"Em ấy đang ở trong Bạch Tháp, cha phải tìm cách trà trộn vào đó hoặc là tìm cách liên lạc với em ấy." Hạng Khôn nói: "Đây cũng không phải là vấn đề lớn, em ấy vào đó, nói không chừng còn có thể trong ứng ngoại hợp với chúng ta... Sao cha lại thấy cảnh tượng này quen thế nhỉ?"
Hạng Thần cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ, mẹ của hắn thật sự là đi đâu cũng không quên nằm vùng, lần nào cũng trong ứng ngoại hợp với bọn họ, chẳng lẽ là bệnh nghề nghiệp hay sao?
Mấy người chia sẻ tin tức mà họ biết với nhau, Văn Xuyên nghe nhắc đến chiếc xe nhập hàng của siêu thị thì suy nghĩ một lát rồi nói: "Chúng ta có thể lợi dụng nó để vào trong, hay là qua đó xin việc? Không biết bọn họ còn tuyển người hay không?"
"Chúng ta phải lập kế hoạch trước đã." Hạng Khôn nói: "Văn Xuyên, cha thấy sắc mặt của con không được tốt lắm, thân thể không thoải mái sao?"
Hạng Thần chợt nhớ ra, hắn hắng giọng và nói: "Cha sắp làm ông nội rồi đó."
"Cái gì..." Hạng Khôn sững sờ, sau đó cao giọng hỏi: "Thật hả? Chuyện xảy ra khi nào?"
Hạng Thần không muốn nhắc tới tình huống lúc đó nên vội vàng đổi chủ đề, hắn giới thiệu Chu Thắng với Hạng Khôn: "Có lẽ chúng ta có thể tìm ngài trung úy để suy nghĩ biện pháp."
Chu Thắng sững sờ rất lâu, thấy ba người đều quay đầu nhìn mình thì đột nhiên nói: "Chờ đã, cậu ta mang thai thật hả?"
Hạng Thần nhíu mày: "Làm sao?"
"Trời ơi..." Chu Thắng đứng lên, hắn ta đi tới đi lui và không ngừng cảm thán "trời ơi", sau khi bình tĩnh lại thì mới nói: "Mấy người không thể nhắc lại chuyện này, không thể để người của Bạch Tháp biết được."
Hạng Khôn cũng trở nên nghiêm túc: "Cậu có ý gì? Chẳng phải mọi người đều nói Bạch Tháp có nhiệm vụ bảo vệ Omega và nuôi dưỡng thế hệ sau hay sao?"
"Nói thì nói như thế, nhưng mà trước mắt vẫn chưa có Omega nào mang thai thành công cả, không biết tại sao lại như thế." Chu Thắng nhìn Văn Xuyên, đôi mắt to tròn sáng rực giống như nhìn thấy ánh sáng hy vọng: "Có lẽ là do gien hoặc là do virus đã ảnh hưởng tới khả năng sinh sản. Người của Bạch Tháp cũng sứt đầu mẻ trán vì vấn đề này, nếu như bọn họ biết Văn Xuyên mang thai thì cậu ta có thể sẽ bị bắt đi làm vật phẩm thí nghiệm đó!"
Lửa giận dâng trào trong ngực Hạng Thần, răng nanh nhô ra từ khóe miệng đâm rách cả bờ môi.
Chu Thắng vội vàng nói: "Anh bình tĩnh đi!"
Văn Xuyên lập tức nắm tay Hạng Thần, cậu vỗ tay trấn an hắn, Hạng Khôn lại hỏi: "Cậu chắc chứ?"
"Người khác có thể không biết chuyện này nhưng tôi lại biết rất rõ ràng." Chu Thắng nói: "Ngài trung úy của chúng tôi đã bí mật điều tra Bạch Tháp từ rất lâu rồi, chúng tôi biết được rất nhiều chuyện bên trong Bạch Tháp. Bây giờ bọn họ đã rơi vào tình trạng chó cùng rứt giậu mất rồi, nghe nói Nhan Hoàn còn bị quân đội bắt buộc nhất định phải tìm ra biện pháp giải quyết chuyện này trong vòng một tháng, nếu không thì sẽ lấy mạng của ông ta. Ông cũng biết đây là khủng hoảng lớn liên quan đến tương lai của nhân loại mà!"
...
"Chuyện này có liên quan đến tương lai của nhân loại." Trong phòng thí nghiệm ở đầu bên kia, Dương Trạm mặc áo khoác trắng đeo kính bảo hộ, trên đầu lại kẹp chiếc kẹp tóc con thỏ màu hồng để lộ vàng trán đầy đặn mịn màng, anh ấy lười biếng nói: "Không có con, em có biết nó có nghĩa là gì không?"
An Tĩnh nằm trên bàn mổ, vẻ mặt chết lặng: "Em biết, nhưng mà... Em là Beta, thầy bắt em làm thí nghiệm làm gì chứ? Tỷ lệ mang thai của Beta cũng không cao mà..."
La Tử Tùng đang đợi ngoài cửa, nghe thấy lời nói ở bên trong thì ngại ngùng tới mức mặt đỏ tới mang tai: "Chuyện này, chuyện này có thể làm được không? Có nguy hiểm gì không?"
"Không nuôi dưỡng ở trong cơ thể thì có gì mà nguy hiểm chứ?" Dương Trạm nói: "Chẳng phải hai người đã thảo luận xong rồi sao? Hay là định kết hôn trước? Thầy có thể làm người chứng hôn nhân của hai em."
La Tử Tùng xoa mặt, anh vẫn rất ngại ngùng, bàn tay không nhịn được xoa đi xoa lại đường may của quần.
An Tĩnh chán nản thở dài: "Ông đây còn chưa bị ngủ mà đã chuẩn bị có con luôn rồi sao? Đây là loại chuyện giả tưởng hiện đại gì đây?"
La Tử Tùng: "..."
Dương Trạm điều chỉnh lại số liệu, anh ấy nhìn màn hình và nói: "Đừng nói nhảm nữa, thầy cũng không đảm bảo là sẽ thành công. Nhan Hoàn đã hạ lệnh tử cho thầy rồi, trong vòng một tháng phải tìm ra giải pháp, ha, chuyện này do ông ta gây ra mà cứ bắt người khác phải chùi đít cho mình là sao?"
An Tĩnh nghe Dương Trạm suy nghĩ linh tinh thì không khỏi trợn mắt, nhìn lên trần nhà và thở dài.
Mệt mỏi quá đi, đến bao giờ thì mới được ngủ một giấc ngon lành đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.