Ở giữa khu hỗn hợp và khu vực hoạt động có nguy cơ cao, tầng dưới của Tập đoàn Thế Giới Mới, nghe được đài phát thanh nên người muốn đến ứng tuyển đã xếp hàng rất dài. Đội ngũ uốn lượn một hàng dài phía sau, Văn Xuyên có chút căng thẳng đứng bên cạnh Hạng Thần, thỉnh thoảng thò đầu ra nhìn, nói: "Anh ấy thật sự ở chỗ này?"
"Trên đài phát thanh nói như vậy." Hạng Thần nắm tay Văn Xuyên, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve vỗ về trên mu bàn tay đối phương, nói: "Thời gian tuyển dụng là năm ngày, mỗi ngày từ mười giờ sáng đến sáu giờ chiều, ngày lễ cũng không nghỉ, giám đốc một số hạng mục đều sẽ có mặt. Nhất định anh hai cũng ở đây."
Văn Xuyên mím môi, nói: "Vì sao anh ấy lại ở đây?"
Hạng Thần nhún vai: "Ai biết được? Suy nghĩ của vị anh hai kia của em luôn khác với người thường..."
Đang nói thì An Tĩnh đang chạy đi thám thính tin tức đã trở về, thở hổn hển nói: "Chúa ơi, tập đoàn này thật sự rất lớn, dự án của công ty hầu như bao gồm tất cả các ngành công nghiệp mà tận thế cần, nếu thật sự làm được ước chừng sẽ trở thành người chiến thắng lớn nhất! Nếu tôi là Bạch Tháp, điều tôi nên đề phòng nhất ngược lại là loại tập đoàn lớn này, một khi đối phương lôi kéo nhân lực, tài nguyên còn có vốn thúc đẩy phát triển trong tương lai, vậy quả thực không phải là bất khả chiến bại* à! Ông vua không ngai! Người của Bạch Tháp dù có tranh quyền thế nào thì thứ bọn họ cầm trong tay chính là vỏ rỗng, nói chung cũng chẳng có ý nghĩa gì!"
(*bất khả chiến bại: 立于不败之地: thành ngữ Trung Quốc. Có nghĩa là bản thân ở một vị trí không bao giờ thất bại.)
Hạng Thần ngước mắt lên nhìn tòa nhà này, các tòa nhà xung quanh đều có vẻ vô cùng lộn xộn. Đã hơn ba tháng rồi, trên tường bên ngoài phủ đầy bụi bặm, trong đại sảnh tầng một hầu như đều là kính vỡ vụn, vết máu khô ráo màu đen, một đống thi thể bị gãy tay, vân vân. Chỉ có tòa nhà này, bên ngoài treo một bảng hiệu "Thế Giới Mới" khổng lồ, kính được lau sạch sẽ không một hạt bụi, hội trường sạch sẽ và gọn gàng, cửa ra vào thậm chí còn có một nơi chào đón đặc biệt, trên bàn dài là cà phê và đồ uống, ai muốn uống thì có thể tự lấy.
Sự tồn tại của nó quả thực không hợp với xung quanh, đừng nói, thật đúng là rất phù hợp với Văn Hạ kia.
"Anh hai thật sự quá giỏi!" An Tĩnh nói: "Tôi từng nói mà? Đừng lo lắng quá, anh ấy nhất định có cách tốt hơn chúng ta."
Văn Xuyên gật đầu, chần chừ nói: "Tại sao anh ấy không tìm tôi? Nếu anh ấy nhậm chức ở đây... Hẳn là sẽ có biện pháp tìm được chúng ta."
Ngay cả Dương Trạm cũng có cơ sở ngầm của mình, rất nhanh đã điều tra được hành tung của bọn họ, Văn Hạ không thể nào không tìm được bọn họ.
Văn Xuyên càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, nói: "Tôi sợ anh ấy có kế hoạch gì đó mà chúng ta cứ chạy tới như vậy liệu có quấy rầy anh ấy không? Hay là cứ chờ anh ấy chủ động liên lạc với chúng ta đi?"
"Chuyện này..." An Tĩnh cũng lập tức có chút không chắc chắn, quay đầu nhìn La Tử Tùng.
La Tử Tùng đội mũ lưỡi trai, mặc áo thun màu đen đỏ, bên ngoài mặc áo khoác, một tay anh nâng vành mũ, nói: "Nếu cậu ấy không muốn chúng ta tìm thấy mình thì cậu ấy đã không xuất hiện trên đài phát thanh. Bây giờ thành phố F phát sóng là tất cả mọi người đều sẽ nghe được, hẳn là cậu ấy đã biết."
Hạng Thần gật đầu: "Có lý, theo tôi thấy, rất có thể anh ấy đang dùng phương pháp này ra hiệu cho chúng ta liên lạc với anh ấy. Chắc là anh ấy không tiện đi tìm chúng ta."
Văn Xuyên bị thuyết phục, mấy người liền đứng trong đội ngũ chậm rãi di chuyển, qua một tiếng, đội ngũ mới di chuyển về phía trước một chút.
Hạng Thần đang muốn cõng Văn Xuyên, để cậu nghỉ ngơi trên lình mình liền thấy từ phía trước có một người đi tới, người đó mặc một bộ âu phục đi giày da, tóc chải ra sau, để lộ ra cái trán trơn bóng đầy đặn, ánh mắt không ngừng đảo qua đám người, rõ ràng là đang tìm người.
Trong lòng Văn Xuyên có trực giác nào đó, kéo Hạng Thần khiến hắn đứng thẳng, quả nhiên đối phương bỗng nhiên quét tới bốn người bọn họ, ánh mắt chuyển một vòng, cuối cùng rơi trên mặt Văn Xuyên.
Đối phương cẩn thận quan sát một lúc, bước nhanh tới: "Xin chào, xin hỏi ngài là ngài Văn Xuyên à?"
Trái tim Văn Xuyên đập thình thịch, gật đầu: "Là tôi."
"Cuối cùng cũng tìm thấy ngài, giám đốc nói đúng, ngài nhất định sẽ đến." Đối phương né tránh một bước, làm một động tác: "Giám đốc chờ ngài đã lâu, xin mời đi bên này."
Mọi người xếp hàng xung quanh nhìn qua, tò mò đánh giá mấy người Văn Xuyên, có người vừa nói một câu "Dựa vào cái gì cậu ta có thể đi trước?" đã bị người bên cạnh hung dữ kéo một cái, đành không cam lòng im miệng.
Văn Xuyên nắm tay Hạng Thần, nói: "Chúng tôi có thể đi vào cùng nhau không?"
"Đương nhiên." Đối phương vội vàng gật đầu: "Mời mấy vị đi theo tôi."
Bốn người đi theo lối đi đặc biệt, nhanh chóng vào thang máy, trực tiếp đi qua vòng phỏng vấn sơ bộ trong hội trường, lên lầu đến văn phòng giám đốc của hạng mục năng lượng.
Tất cả mọi thứ trong tòa nhà này đều được tổ chức tốt, nhân viên bận rộn, ở sảnh đợi nhân viên đứng xếp hàng ngăn nắp trước bàn nhân viên, không có ai nhàn rỗi. Máy in, âm thanh của bàn phím máy tính không dứt bên tai, không ai nói chuyện và trò chuyện, trong phòng chờ ở hành lang, chỉ có một vài người trốn hút thuốc, thấy người đàn ông mặc tây trang dẫn người qua đây, ngay lập tức đứng thẳng người, dập thuốc lá, nhận cà phê rồi cúi đầu vội vã trở lại văn phòng.
Hệ thống sưởi ấm của điều hòa không khí ở trung tâm khiến ngôi nhà không có vẻ ngột ngạt và vừa phải, nhìn ra ngoài từ cửa sổ sát đất, đội ngũ uốn lượn thành những đốm đen nhỏ, xa hơn một chút là có thể nhìn thấy Bạch Tháp và một số khu vực có các tòa nhà cao tầng.
Đường phố rất vắng vẻ, đài phát thanh trên Quảng trường Công viên vẫn tiếp tục phát sóng tin tức ban ngày, thỉnh thoảng còn phát ra một số bài hát nhẹ nhàng. Đứng bên trong tòa nhà này, như thể chuyện bùng phát virus chưa bao giờ xảy ra, ngày này không khác gì những ngày bình thường.
Loại "cảm giác bình thường" này làm cho mọi người dường như cảm thấy đã qua một đời, người đàn ông mặc tây trang dẫn họ qua sảnh đợi, đi vòng qua hành lang, cuối cùng đến trước một cánh cửa, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Tổng giám đốc Văn." Người đàn ông cung kính nói: "Người ngài chờ đến rồi."
Gần như vừa dứt lời, cánh cửa đã bị mở ra từ trong, gương mặt Văn Hạ xuất hiện sau cửa, ánh mắt của anh trực tiếp nhìn em trai mình, trong mắt lộ ra vẻ bất ngờ và vui mừng, giơ tay ra ôm người vào trong ngực.
"Anh hai!" Mũi Văn Xuyên chua xót, hốc mắt cũng đỏ lên, nắm cổ áo anh hai mình không buông, vùi đầu cọ nhẹ vào cổ đối phương: "Nhiều ngày như vậy mà anh đã đâu? Nếu đã có cách tìm bọn sao không liên lạc trước một tiếng?"
"Cậu ra ngoài trước đi." Văn Hạ bảo cấp dưới, sau khi đối phương tạm biệt, anh mới ôm Văn Xuyên thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu của em ruột mình, nói: "Do anh hai không tốt khiến em lo lắng rồi. Em có khỏe không? Có bị thương ở đâu không?"
"Em không sao." Văn Xuyên khịt mũi, đôi mắt đỏ ửng ngẩng đầu cẩn thận nhìn anh hai mình. Cộng với thời gian này, họ đã thất lạc hai lần, mỗi lần đều sống chết không rõ, thực sự không thể chịu đựng được.
"Còn anh thì sao? Anh có bị thương ở đâu không? Anh đến đây khi nào?" Cậu vừa nói, vừa giơ tay vuốt ve gương mặt Văn Hạ, lại sờ sờ bả vai anh, vội vàng kiểm tra, khi tay chạm vào cánh tay trái của anh hai, đột nhiên cứng đờ.
Mấy người An Tĩnh đang không hiểu chuyện gì, tỏ vẻ kỳ lạ nhìn chằm chằm hai anh em. Hạng Thần cách gần hơn, chú ý tới tay trái Văn Hạ đeo găng tay da đen, ống tay áo che kín. Hắn nhíu mày, còn chưa kịp hỏi gì đã thấy Omega nhà mình đột nhiên rơi nước mắt.
"Sao lại thế này... Anh..." Văn Xuyên run rẩy, mở to hai mắt, nước mắt to bằng hạt đậu rơi xuống đất. Cậu run tay sờ sờ cánh tay trái của anh hai, lại thấy nóng bỏng liền né tránh rồi lại không dám tin sờ lên, cẩn thận sờ từ bả vai đến cổ tay, nhắm mắt lại.
Văn Hạ cười khổ, hôn lên má Văn Xuyên, hôn đi nước mắt, nhẹ giọng nói: "Đừng khóc cục cưng, em vừa khóc anh liền không biết nên làm gì."
Lúc này An Tĩnh mới chú ý tới tay trái Văn Hạ, sắc mặt lập tức trắng bệch.
"Anh... Anh... Sao có thể..." Não Văn Xuyên trống rỗng, lòng rối như tơ vò, dường như không nói được một câu hoàn chỉnh.
Đây là bàn tay của anh trai cậu, đôi tay đã bảo vệ cậu từ khi còn nhỏ, ôm cậu, che chở cậu khi còn nhỏ để cậu không bị người khác bắt nạt. Cậu vẫn còn nhớ khi còn nhỏ sợ sấm sét, anh trai của mình liền cùng cậu nằm trên giường nhỏ, lấy hai tay bịt tai mình; Mỗi ngày cậu đi học về, anh trai đều sẽ dùng đôi tay này bế cậu lên.
Khi bọn họ bị người thân đối xử lạnh lùng, bị coi như đá bóng cao su đá tới đá lui, chỉ có anh trai nắm chặt tay cậu, sự ấm áp của lòng bàn tay luôn luôn hỗ trợ cậu.
Văn Xuyên chỉ cảm thấy trái tim đau đớn, như thể người bị gãy tay là chính mình, không nhịn được nhỏ giọng nức nở.
"Anh Văn... Chuyện gì đã xảy ra với anh vậy?" An Tĩnh nhìn biểu cảm của Văn Xuyên, liền biết cánh tay kia có thể bị thương rất nặng, cậu ta cũng lập tức cảm thấy có chút mơ hồ, theo bản năng muốn tiến lên xem bàn tay kia bị làm sao.
La Tử Tùng nhẹ nhàng kéo cậu ta một cái, âm thầm lắc đầu.
Sắc mặt Hạng Thần cũng rất ngưng trọng, đang muốn nói chuyện, ánh mắt Văn Hạ liền lạnh lùng nhìn qua.
Đôi mắt khi khi nhìn Văn Xuyên dịu dàng đến cực điểm mà khi nhìn về phía Hạng Thần lại mang theo lạnh lùng và vẻ tức giận, Hạng Thần sửng sốt, cổ lập tức cảm thấy hơi tê dại, chỉ cảm thấy không rét mà run.
Hắn nắm chặt tay, nghe Văn Hạ nói: "Trước tiên mấy người chờ bên ngoài một lát, tôi có việc muốn hỏi Hạng Thần. Bé cưng? Đừng khóc nữa, em nhìn đi giờ anh cũng khá ổn mà, không có chuyện gì cả."
Hạng Thần không tiện nói nhiều, giơ tay ôm Omega nhà mình. Lúc này Văn Xuyên hoàn toàn bất chấp chuyện anh hai muốn tìm Hạng Thần nói cái gì, cậu thất hồn lạc phách*, được An Tĩnh đỡ ngồi xuống sofa bên ngoài, nhìn theo Hạng Thần vào phòng, ánh mắt của cậu vẫn dừng trên tay trái của anh hai.
Cánh cửa đóng lại, không khí trong phòng dường như lạnh đi vài độ.
Văn Hạ tháo găng tay, chậm rãi xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay trái bằng thép, mặc dù thiết kế vô cùng lưu loát có cảm giác khoa học kỹ thuật, ngoại hình tinh xảo đẹp đẽ và rực rỡ, mang theo ánh sáng đặc trưng của kim loại, nhìn rất mát mẻ nhưng Hạng Thần vẫn nhíu mày.
Chẳng trách Văn Xuyên lại thất thố thành bộ dạng như vậy.
"Anh hai, anh..."
Lời còn chưa dứt, Văn Hạ đã nhanh chóng đấm hắn một quyền.
Quả thật Hạng Thần bất ngờ không kịp đề phòng, cả người bay ra ngoài, dán vào vách tường, trên tường rơi xuống bụi bặm, trên tường nứt ra một khe hở.
Hạng Thần phun ra một ngụm máu, ho liên tục, da mặt trong nháy mắt rách ra, chậm rãi chảy máu, hắn kinh sợ ngước mắt lên: Văn Hạ dùng tay trái nhưng cánh tay sắt thép kia có lực rất lớn, lực tấn công cũng tràn đầy, Hạng Thần cảm giác mình bị một chiếc xe tải hạng nặng hung ác hất vào tường, xương cốt toàn thân đều phát ra tiếng kêu đáng sợ.
Văn Hạ không nói một lời, trên mặt mày mang theo vẻ tàn nhẫn không chút nể nang, anh nắm chặt tay sắt, dưới cánh tay sắt thép toát ra ánh huỳnh quang màu xanh nhạt, hiển nhiên là đang tích lực.
Tiếng "ù" của dòng điện vang lên trong phòng, đồng tử Hạng Thần đột nhiên co rụt, vội vàng lảo đảo ngã xuống đất, lập tức lăn tại chỗ, khó khăn lắm mới tránh được đòn đánh thứ hai.
Sàn nhà bị xuyên thủng, người dưới lầu mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn, có người hét lên: "Tổng giám đốc Văn? Đã nói bao nhiêu lần là không được thử tay của anh trong phòng làm việc mà! Muốn thử thì ra trạm thí nghiệm!"
Văn Hạ hét về phía khe nứt trên sàn nhà: "Xin lỗi, trước tiên nhịn một chút, tôi có chút chuyện."
Hắn vừa dứt lời liền có tiếng có người vội vàng gõ cửa bên ngoài.
Trong giọng nói Văn Xuyên mang theo vẻ nghi ngờ và mờ mịt, nói: "Anh hai? Anh hai! Anh đang làm gì vậy?"
An Tĩnh cũng gọi: "Anh Văn? Anh đang đánh nhau với anh Hạng à? Đừng làm thế! Có gì thì từ từ nói?"
Văn Hạ không hé răng, nghiêng cổ, cổ và bả vai phát ra tiếng "rắc" hoạt động xương cốt, trên mặt anh không có chút ý cười nào, ánh mắt nhìn chằm chằm Hạng Thần, nói: "Ở phòng thí nghiệm, Tiểu Xuyên có phải bị ép phát tình hay không?"
Hạng Thần cũng đoán là vì chuyện này, hắn mím môi gật đầu: "Vâng."
Văn Hạ nhíu mày, nghiến răng nghiến lợi: "Lúc đó cậu đang ở trạng thái gì?"
Đây là chuyện mà cả đời này Hạng Thần cũng không muốn nhắc tới nhưng đối với Văn Hạ, hắn không có quyền giấu diếm.
Hạng Thần há miệng, âm thanh thanh âm khó khăn: "Em... Hóa thú."
Suy đoán của Văn Hạ đã thành hiện thực, cánh tay lại tích lực, phát ra ánh sáng màu xanh nhạt, gằn từng chữ nói: "Cậu làm em ấy bị thương."
Đây là câu trần thuật, không phải là một câu hỏi.
Hạng Thần hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, không trốn, gật đầu: "Vâng."
Văn Hạ không nói hai lời liền xông lên phía trước, Hạng Thần kinh sợ phát hiện Văn Hạ không chỉ có lực cực lớn mà tốc độ cũng cực nhanh, dường như hắn không nhìn rõ bóng dáng đối phương, cho dù muốn trốn cũng không tránh được.
Một cú đấm mạnh vào ngực hắn, Hạng Thần phun ra một ngụm máu, đau nhức liên quan đến tim phổi khiến hắn suýt chút nữa không thở nổi.
Chắc là xương sườn đã gãy, bước chân Hạng Thần không vững, miễn cưỡng đứng dậy, đối mặt với đòn tấn công tiếp theo của Văn Hạ.
Văn Hạ không ngừng, anh đấm liên tiếp mấy cái lên người Hạng Thần: bả vai, ngực, bụng, chân, thắt lưng...
"Anh hai? Hạng Thần?"
Âm thanh từng cú đấm lên da thịt cho dù là cách cửa cũng nghe được, Văn Xuyên nghe thấy liền run như cầy sấy, không xác định được có phải hai người đang đánh nhau hay không, hơn nữa tại sao lại đánh nhau?
"Hạng Thần?" Văn Xuyên không gọi anh hai được nên chỉ đành đổi người khác: "Hạng Thần anh mau mở cửa cho em!"
Hạng Thần đang bị đánh đập điên cuồng: "..."
Văn Xuyên vội vàng nói: "Anh La, có thể làm phiền anh mở cửa ra được không?"
La Tử Tùng xắn tay áo lên, đang định mạnh mẽ phá cửa vào, âm thanh trong phòng lại dừng lại.
Văn Hạ đấm một đấm cuối cùng, Hạng Thần đã đứng không nổi, ôm bụng quỳ xuống đất, trán chống xuống đất, không ngừng thở hổn hển.
Máu mũi và máu trong miệng trộn lẫn với nhau, nhỏ giọt trên sàn nhà.
Hạng Thần thở hổn hển trong chốc lát, mỗi một lần hô hấp đau như xương sườn gãy tựa dao nhọn đâm vào tim hắn, hắn khó khăn nói: "Anh hai... Làm phiền, lấy ít giấy... Và nước."
Hắn nói xong liền nhắm mắt lại, cảm thấy một giây tiếp theo sẽ ngất xỉu.
Văn Hạ nhìn hắn từ trên cao xuống, ném hộp giấy và một chai nước trước mặt hắn, nhìn hắn dừng một lúc lâu mới gian nan quỳ xuống, trước tiên súc miệng bằng nước, sau đó lại dùng giấy lau sạch máu trên mặt đất, không để lại một chút dấu vết nào, cuối cùng lại lau mặt mình.
"Không... Không thể làm sợ... Văn Xuyên..." Hạng Thần nói: "Anh hai, anh... Nhất định phải... Lúc này... Khụ khụ... Đánh nhau à?"
Ánh mắt Văn Hạ đầy vẻ phức tạp liếc nhìn hắn một cái, một lần nữa buông tay áo xuống, đeo găng tay, đứng đối diện với tấm gương lớn cạnh cửa sửa sang quần áo. Anh nhìn người đang chật vật phía sau từ gương, nói: "Văn Xuyên thích cậu nên tôi mới chấp nhận cậu. Nếu không có virus, cậu đừng mơ dễ dàng tiếp cận thằng bé như vậy được."
Hạng Thần thở dài: "Em biết."
Nếu không phải tình huống lúc đó đặc biệt với cả Văn Xuyên lại gần đến kỳ phát tình, Văn Hạ cũng không thể chọn được người tốt hơn thì căn bản anh sẽ không dễ dàng gật đầu đồng ý chuyện của hai người.
Văn Hạ coi em trai như cục cưng, từ nhỏ đến lớn luôn cưng chiều nâng đỡ, mình có năng lực liền cho em trai tất cả những thứ tốt nhất. Sao có thể cho phép Alpha khác tùy ý tổn thương cậu?
"Nếu còn có lần sau." Văn Hạ xoay người, mũi giày da chạm lên cằm của Hạng Thần đang quỳ trên mặt đất, giọng nói lạnh như băng không có chút cảm xúc phập phồng nào: "Thì cậu đừng hòng nhìn thấy thằng bé nữa, dù cậu tổn thương thằng bé dù chỉ một chút thôi thì tôi cũng sẽ trả lại cho cậu gấp trăm ngàn lần."
Hạng Thần đẩy mũi giày Văn Hạ ra, nếu đổi lại là một người khác, hắn đã hóa thành sói cắn đứt cổ đối phương rồi. Không, hắn sẽ không để cho đối phương làm mình bị thương nặng như vậy.
Thường ngày nhìn Văn Hạ có vẻ rất dễ nói chuyện, nể mặt em trai mình nên cũng chưa bao giờ làm khó hắn. Thế nhưng hắn quên rằng, người đàn ông này thực sự rất tàn nhẫn, là người không từ thủ đoạn, anh lớn lên từ trong một môi trường rất tồi tệ, với những người thân và cổ đông luôn muốn ăn tươi nuốt sống thì điều duy nhất không học được chính là mềm lòng.
Tất cả sự kiên nhẫn và dịu dàng của anh chỉ dành cho một mình Văn Xuyên.
Hạng Thần lau mặt xong, lại bịt mũi còn đang chảy máu, thở phào nhẹ nhõm ôm ngực đứng lên: "Hiểu rồi."
"Đi mở cửa đi." Văn Hạ xoay người đi về phía bàn làm việc.
Hạng Thần dừng một chút, nói: "Còn có chuyện muốn nói cho anh biết trước."
Văn Hạ nghiêng đầu, Hạng Thần nhếch miệng cười, cho dù không có biện pháp đánh trả thì hắn cũng có thể khiến đối phương khó chịu*. Trong kẽ răng hắn còn mang theo tơ máu, rõ ràng khắp người đau nhức nhưng từ đáy mắt lại mang theo ánh sáng, đắc chí nói: "Anh sắp làm cậu rồi."
Văn Hạ: "???"
Văn Hạ: "!!!"
Văn Hạ tức giận nói: "Sao không nói sớm? Lỡ khiến Tiểu Xuyên sợ thì làm sao bây giờ?"
Hạng Thần lau khóe miệng, đáy mắt mang theo chút vui sướng khi người gặp họa, nói: "Ai mà biết anh sốt ruột muốn tính sổ vậy chứ?"
Văn Hạ cuống quít đẩy Hạng Thần ra, mở cửa đón em trai vào: "Tiểu Xuyên em..."
Văn Xuyên gấp đến độ mặt và cổ đều đỏ lên, nhìn thấy dáng vẻ Hạng Thần vậy thì sao còn không biết rõ chứ, lập tức vừa tức vừa nóng: "Anh làm cái gì vậy!"
Văn Xuyên đẩy anh hai mình ra, chạy đến bên cạnh Hạng Thần đỡ người ta: "Bị thương ở chỗ nào? Anh..."
An Tĩnh cũng vội vàng đi theo, sau khi kiểm tra đơn giản sau đó nói: "Ước tính sơ bộ xương sườn bị gãy ba cái, xương đòn cũng có thể bị gãy, chuyện kia... Cũng may mặt mày không hốc hác."
Văn Xuyên lập tức không nói nên lời, cậu vừa ngước mắt liền nhìn thấy sàn nhà bị thủng, tường nứt, lập tức mím môi, hốc mắt lại đỏ lên, nước mắt lưng tròng.
Một là người anh trai duy nhất, một người là cả đời này đã xác định là bạn đời.
Anh hai cũng bị thương, người bạn đời cũng bị thương, lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, cậu có thể đổ lỗi cho ai bây giờ?
Văn Xuyên nghẹn nửa ngày, không nhịn được, dụi mắt ngồi xuống sofa, cúi đầu không nói lời nào.
Cậu còn có thể đổ lỗi cho ai nữa đây? Cuối cùng chỉ có thể đổ lỗi cho chính mình, tại sao khi hai người đụng mặt lại như vậy chứ?
Văn Xuyên nắm chặt tay, móng tay cứa vào lòng bàn tay tạo ra vết máu, hô hấp dồn dập khiến Văn Hạ đau lòng không chịu nổi, anh nhìn Hạng Thần một cái, nháy mắt, ra hiệu bằng khẩu hình ý bảo sửng sốt làm gì? Muốn tôi dạy cậu cách để dỗ vợ cậu?
Lúc Hạng Thần bị Văn Hạ đánh dã man, trong lòng cũng uất ức phẫn nộ nhưng chỉ có thể nhịn. Giờ phút này thấy Văn Xuyên khó chịu như vậy, trong lòng đang có chút không cam lòng lại hóa thành bất đắc dĩ, thở dài lảo đảo đi qua, ngồi xổm dưới chân Văn Xuyên: "Cục cưng?"
Văn Xuyên kéo hắn lên: "Anh đứng dậy đi, ngồi!"
"Anh không sao." Hạng Thần cười một chút, máu mũi lại trào ra thấm ướt giấy: "Chỉ là đã lâu không gặp anh hai, thấy anh hai quá giỏi nên muốn so tài với anh ấy..."
Văn Xuyên trừng mắt nhìn hắn, Hạng Thần không bịa được nữa, ho khan một tiếng, nói: "Được rồi, để cho anh hai xả giận cũng là thay em hết giận mà đúng không? Không sao đâu, chút vết thương này lát nữa sẽ tự hồi phục lại thôi."
An Tĩnh nhỏ giọng chậc chậc hai tiếng, bị La Tử Tùng dùng khuỷu tay nhẹ nhàng đụng một cái liền vội vàng ngậm miệng.
Văn Hạ lại rút giấy đưa cho Hạng Thần, nói: "Cục cưng, anh hai đang muốn giúp em trút giận..."
"Anh giúp em trút giận à?" Văn Xuyên mím môi: "Anh tự giúp mình trút giận mới đúng!"
Văn Hạ làm một tư thế đầu hàng, ý bảo chuyện này đã bị vạch trần rồi, anh sẽ không truy cứu nữa.
Ánh mắt Văn Xuyên lại nhìn lên tay anh, trong lòng hơi hơi co rút: "Tay anh... Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?"