Văn Hạ nói đơn giản về chuyện tay của mình, thuận tiện cũng nói cho La Tử Tùng biết chuyện đã sắp xếp cho vợ cũ và con gái của anh.
La Tử Tùng thở phào nhẹ nhõm, thành khẩn nói: "Cảm ơn."
Văn Hạ khoát tay áo, lấy trong ngăn kéo một điếu thuốc ra, ném cho Hạng Thần và La Tử Tùng.
La Tử Tùng nhéo điếu thuốc không hút, anh không giỏi biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài, lúc này tất cả cảm xúc kích động trong lòng đều biểu hiện ở trên điếu thuốc kia, An Tĩnh thấy anh bóp nát điếu thuốc, đặt ở lòng bàn tay xoa tới xoa lui, rõ ràng là đang không yên lòng, trong lòng bất đắc dĩ thở dài.
Thường ngày La Tử Tùng rất ít nói chuyện, anh càng giỏi lắng nghe, khi cần thiết sẽ đưa ra lời khuyên và ý tưởng nhưng sẽ không can thiệp vào suy nghĩ và quyết định của bất cứ người nào. Một khi anh đã nhận định ai là anh em thì sẽ luôn luôn đứng về phía đối phương, chẳng hạn như Hạng Thần, 811 và những người trong đội cứu hộ, anh trọng tình trọng nghĩa, có nguyên tắc tuyệt đối và điểm mấu chốt của riêng mình, bất cứ chuyện gì xảy ra, khả năng tự kiểm soát của anh hoàn toàn tuyệt vời.
Một La Tử Tùng như vậy mới khiến An Tĩnh si mê nhưng cũng đồng thời rất phiền muộn, giống như lúc này: cậu ta biết La Tử Tùng từ khi thất lạc con gái trong phòng thí nghiệm, lại biết trong thời gian ngắn không thể đi tìm, anh liền không đề cập đến chuyện liên quan, cũng không để lộ bất kỳ cảm xúc nôn nóng không yên nào.
Tuy rằng Dương Trạm vẫn luôn giúp bọn họ tìm kiếm nhưng toàn bộ thành phố F lớn như vậy, có thể tìm được Hạng Khôn và Quý Hồng Nguyên cũng vì bọn họ đăng ký thân phận, nếu đối phương cố ý trốn tránh thì chỉ giống như mò kim đáy biển. La Tử Tùng biết tình hình nội bộ nên không thúc giục, ngược lại rất bình tĩnh thu thập manh mối, phân tích kế hoạch của Bạch Tháp, tìm kiếm Nhan Hoàn và những người khác, còn cung cấp rất nhiều trợ giúp cho thí nghiệm của Dương Trạm.
Anh quá lý trí, cũng biết nặng nhẹ và chuyện cấp bách, cái gì là hiệu quả, cái gì nắm là bắt cơ hội và thời gian. Tất cả mọi thứ được thực hiện từng chút một, ngay cả khi An Tĩnh có thể nhìn thấy anh rất khó chịu, rất lo lắng, đồng thời rơi vào cảm giác thất vọng "rõ ràng đã hứa sẽ không bỏ lại con gái, nhưng một lại lần nữa thất lạc, lại không thể bảo vệ cô bé" nhưng nếu người khác không hiểu La Tử Tùng thì hoàn toàn không thể nhìn thấy những gì anh đang suy nghĩ.
Anh là một người đàn ông thực sự, ẩn nhẫn, kiềm chế, quá tỉnh táo, luôn vĩnh viễn đặt mình ở cuối cùng, đó là do sự chuyện nghiệp bồi dưỡng và ý thức tuyệt vời về sứ mệnh tạo thành.
Ngay cả khi mất ý thức, chỉ duy trì bản năng, tất cả những gì anh quan tâm là canh giữ ai đó và bảo vệ đối phương. Ở điểm này, anh cách Hạng Thần rất xa về độ thoải mái, anh ở giữa Hạng Thần và Hạng Khôn anh đem tình yêu nồng cháy chuyển thành sự bảo vệ thầm lặng, không trực tiếp giống Hạng Thần, không giống Hạng Khôn vì ý thức trách nhiệm khiến ông trốn tránh Quý Hồng Nguyên, mà là nằm ở giữa hai, phần điều hoà ở giữa.
Không làm tổn thương nhưng cũng không buông ra.
Bây giờ An Tĩnh có thể hiểu tại sao vợ cũ của La Tử Tùng lại rời bỏ anh, anh là một cảnh sát tốt, một người anh em tốt nhưng chưa chắc là một người chồng một người cha tốt.
An Tĩnh rất đau lòng cho Alpha của mình, ngay cả bây giờ, đối phương rất vui mừng, thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn ung dung thản nhiên, chỉ lăn qua lộn lại vò nát điếu thuốc trong tay. Đó là một trong số ít lần để lộ cảm xúc thực sự của anh.
Văn Hạ nói chỗ sắp xếp cho La Tử Tùng, thẳng thắn nói sau này La Tử Tùng có thể trực tiếp dùng nhân lực của mình để truyền đạt tin tức.
La Tử Tùng gật đầu, mím môi dưới, một lần nữa thành khẩn nói: "Cảm ơn, lẽ ra phải là tôi đi bảo vệ họ. Sau này có bất cứ chuyện gì cần dùng tôi thì cứ nói."
An Tĩnh nhíu mày, trong lòng có chút không yên, lời hứa của La Tử Tung tương đương với lời hứa bán mạng.
Nhưng Văn Hạ vì bảo vệ hai mẹ con mới bị thương nặng như vậy... An Tĩnh nắm chặt nắm đấm, chỉ có thể nuốt lại những lời phản bác.
Văn Hạ liếc mắt một cái liền nhìn thấu suy nghĩ của An Tĩnh, nhếch môi cười: "Yên tâm,không bảo anh đi làm chuyện nguy hiểm gì đâu."
Trái tim căng thẳng của An Tĩnh lại nữa hơi hơi thư giãn, bí mật thở phào nhẹ nhõm.
Văn Hạ cười khẽ một tiếng, tiếp tục nói: "Sau khi tôi sắp xếp xong hai người họ thì một mình đi đến khu hỗn hợp. Tờ giấy thông hành là đi được nửa đường lừa được người khác."
Mọi người: "..."
Dường như Văn Hạ hoàn toàn không cảm thấy mình đã nói những điều đáng ngạc xuống, ngồi trên ghế xoay nói: "Tôi phát hiện khắp thành phố F toàn là camera, điều nãy nói rõ Bạch Tháp đang theo dõi toàn bộ thành phố. Chuyện này cũng khá thú vị, nếu họ có uy tín tuyệt đối và nhân lực thì bọn họ không thể làm điều này, trong thời gian hỗn loạn này, lắp đặt camera xung quanh, sắp xếp các đội tuần tra, bố trí các cổng an ninh thực sự có thể khiến người ta không yên và có ác cảm."
Ngón tay Văn Hạ gõ gõ trên bàn, nói: "Cho nên tôi đoán, trong thành F hẳn là có vài thế lực đang cân bằng lẫn nhau, Bạch Tháp cũng không có quyền tuyệt đối. Cùng lắm là có một số nhà nghiên cứu khoa học và quân đội nhưng con số này sẽ không quá nhiều."
"Nếu như số lượng người nhiều, thành phố F đã sớm bị trực tiếp tiếp quản." Văn Hạ nói: "Vì thế tôi dự định trước tiên ở khu hỗn hợp thu thập tin tức."
Mọi người: "..."
Dường như mọi người đang nghe chuyện cũ về nhân vật chính hack thế nào, trinh thám mà hoàn toàn là đoán mò và lần nào cũng không có gì hồi hộp cả tất cả đều có thể đoán được.
Họ nghe nhân vật chính trong câu chuyện dễ dàng có được sự chấp thuận của một ông chủ siêu thị, giúp ông chủ thành lập một sàn giao dịch ngầm, hàng ngày treo biển hành nghề với một tỷ lệ nhất định để đổi lấy thuốc biến nạp, dựa trên số lượng thuốc biến nạp trong ngày để điều chỉnh tỷ lệ trao đổi ngày hôm sau. Sau đó sử dụng thuốc biến nạp thu được để đổi lấy một lượng lớn nước, hạt giống, thực phẩm khô có thể được lưu trữ lâu dài, giấy thông hành và một số loại thuốc khan hiếm. Sau đó chọn lọc đưa những thứ này vào sàn giao dịch, đổi lấy thuốc biến nạp với tỷ lệ nhất định.
Vì vậy sau một vài lần qua lại, ông chủ đã kiếm được một đống tiền lời, coi anh như một vị thần tài.
Nhờ sàn giao dịch ngầm anh cũng đã thu thập được rất nhiều tin tức, chẳng hạn như Nhan Hoàn bị thương nặng, Bạch Tháp khan hiếm nhân tài, con người ngày nay không thể sinh sản, Omega bị cầm tù, tác hại của thuốc biến nạp đối với cơ thể con người, v.v.
Có lẽ anh biết được rất nhiều tin tức, nhiều hơn tin tức mà bọn Văn Xuyên biết.
Trên cơ sở này, tất nhiên, anh cũng mở cơ sở ngầm của riêng mình, lấy thuốc biến nạp làm mồi nhử, hối lộ một số nhân viên của văn phòng đăng ký thân phận trong khu vực hỗn hợp, lấy được một số CCTV và background process, điều tra tin tức của An Tĩnh và những người khác.
Nhưng vì chỉ có thể xem camera trong khu vực trong khu vực hỗn hợp, anh không thể xem các khu vực hoạt động có nguy cơ cao.
"Không làm ăn ở khu vực hoạt động có nguy cơ cao là bởi vì tôi biết được thế lực bên kia đấu tranh kịch liệt hơn, các khu vực khác nhau có quy tắc khác nhau, người lập quy tắc tương đương với các thủ lĩnh của từng khu vực nên tôi không tiện nhúng tay." Văn Hạ tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi nói, hơi híp mắt, rung rung điếu thuốc trong tay, nói: "Khu vực hoạt động có nguy cơ thấp cùng khu hỗn hợp tôi đều không tìm được người, cho nên nơi Tiểu Xuyên ở cũng chỉ còn lại khu vực hoạt động có nguy hiểm cao."
An Tĩnh ngạc nhiên nói: "Anh đã tìm thấy nơi ở của chúng tôi thì tại sao không đến tìm chúng tôi?"
"Không cần thiết." Văn Hạ nói: "Cậu đi theo thầy của cậu thì còn có thể thu được tình báo bên trong Bạch Tháp, hơn nữa cũng rất an toàn. Tôi tự tay thành lập một sàn giao dịch ngầm, mở cửa chỉ trong ba ngày, khu vực hỗn hợp có rất nhiều người muốn đi đường tắt đến với tôi. Bọn họ không đáng tin cậy lắm, tôi không muốn thêm phiền toái."
La Tử Tùng nói: "Nếu bị bọn họ phát hiện cậu đang tìm người, ngược lại sẽ bị bọn họ bắt được nhược điểm."
"Đúng." Văn Hạ gật đầu: "Chuyện này hẳn là anh La biết rõ nhất."
"Ừ." Khi La Tử Tùng làm cảnh sát đã thực hiện không ít nhiệm vụ, trong đó có rất nhiều vụ việc liên quan đến tín dụng đen. Việc thiết lập các quy tắc rất dễ dàng nhưng để duy trì nó không phải là dễ dàng. Năng lực của Văn Hạ rất mạnh nhưng uy tín vẫn chưa được xây dựng, quay vài vòng trong tay lại có rất nhiều thuốc biến nạp, trong mắt của những người không có ý định tốt thì đây là hương bột bột*.
(*) Hương bột bột '香饽饽': tên một loại bánh nổi tiếng của Trung Quốc, cũng có ý chỉ người nổi tiếng hoặc một cái gì đó đang được có nhu cầu cao.
Một số người không thích chơi trò quy tắc với bạn, họ sẽ chỉ tìm cách để phá vỡ các quy tắc. Nếu Văn Hạ bị phát hiện điểm yếu, các quy tắc của sàn giao dịch ngầm sẽ bị phá vỡ.
Đến lúc đó gây ra sự hỗn loạn, thu hút sự chú ý của Bạch Tháp, không ai có thể lấy được lợi ích.
Văn Xuyên nói: "Vì vậy, anh không tìm An Tĩnh... Chuyện này em có thể hiểu được, vậy tại sao anh lại vào tập đoàn này?"
"Đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên." Văn Hạ cười: "Anh tiêu tốn chút thời gian trong phòng giao dịch ngầm vài ngày, muốn đặt cơ sở ngầm vào khu vực hoạt động có nguy cơ cao nhưng sự giám sát bên kia nghiêm ngặt hơn nhiều, nội bộ mấy khu vực cũng kiểm tra rất kỹ càng, nhiều lần suýt bị phát hiện. Khi anh đang có ý định đi theo con đường mới, tình cờ gặp tổng giám đốc Tập đoàn Thế Giới Mới đến sàn giao dịch ngầm để thử vận may của mình."
Mọi người: "..."
Đây là thứ may mắn gì đây? Chỉ có thể nói Văn Hạ này có EQ, IQ, hành động, quan sát, may mắn tất cả đều có, làm sao mà có lúc thất bại được?
"Đối phương tới tìm thuốc." Văn Hạ nói: "Cho dù là Bạch Tháp dù cho có vài thứ nhưng bọn họ cũng khan hiếm giống vậy. Phòng thí nghiệm đã chi tiêu rất nhiều nhân lực và nguồn lực, nếu là trước đây thì hay đấy. Nhưng bây giờ là tận thế, dù cho Bạch Tháp chỉ có thể cung cấp tài nguyên có hạn. Nếu tất cả đã được trao cho phòng thí nghiệm, những người khác chắc chắn sẽ được chia ít hơn."
"Con của tổng giám đốc tập đoàn Thế Giới Mới khó khăn lắm mới sống sót trong tận thế được, bởi vì cơ thể quá yếu nên tạm thời không tiêm cơ thể mẹ." Ngón tay Văn Hạ chạm lên bàn: "Anh ta biết được tin tức thị của sàn giao dịch ngầm nên tới đây thử vận may. Thật trùng hợp, anh và anh ta đã gặp nhau trong một cuộc phỏng vấn trước đây và đã ăn trưa với nhau, mặc dù khi đó không phải nói về chuyện đầu cơ."
Văn Hạ nhún vai: "Nhưng trước khác nay khác, trong tay tôi có thuốc trong tay anh ta có thuốc biến nạp, nhưng những gì tôi cần không phải là thuốc biến nạp."
Văn Xuyên liền hiểu: "Nhà họ Văn vốn kinh doanh về nguồn năng lượng, nên ăn nhịp với nhau, anh liền dứt khoát đến Thế Giới Mới giám đốc của hạng mục năng lượng?"
"Cục cưng." Văn Hạ nhìn cậu: "Em không quan tâm đến việc kinh doanh trong nhà cho nên có lẽ có chuyện không biết. Thứ năng lượng này, không phải là công ty không có năng lượng là sẽ không có, cũng không phải là nhân viên không có năng lượng thì sẽ không có. Đặc biệt là năng lượng đặc biệt, nó vẫn luôn ở đó và sẽ không bị nhiễm virus."
Văn Xuyên đột nhiên mở to hai mắt: "Ý anh là..."
"Sự phát triển của con người trong tương lai, không thể thiếu năng lượng đặc biệt, nguồn năng lượng đặc biệt của nhà họ Văn là bí mật, chỉ có anh biết làm cách nào để trích xuất." Văn Hạ mở tay ra: "Không có anh ta thì sau khi trần ai lạc định*, anh cũng sẽ tiếp tục kinh doanh hạng mục này. Nhà họ Văn sẽ không ngã."
(*) Trần ai lạc định - 尘埃落定: trần ai: bụi; bụi đều rơi xuống đến đất; chỉ sự tình sau khi trải qua rất nhiều khúc khuỷu biến hóa cuối cùng cũng xác định kết quả
An Tĩnh lẩm bẩm: "Wow... Đây là một thần tài di động đấy."
Mọi người: "..."
"Chuyện trên thế gian thật sự không có công bằng nào mà nói được." An Tĩnh sờ cằm: "Cho dù ở tận thế, cũng có ba sáu chín đẳng cấp. Không có gì công bằng để nói, nói là thua liền."
Văn Hạ cười rộ lên, chỉ chỉ cậu ta: "Nhìn rất thấu đáo."
Văn Xuyên mím môi, nhìn về phía tay anh: "Vậy tay này..."
"Bây giờ Thế Giới Mới có rất nhiều dự án, trong đó thiết bị y tế và công nghệ vốn là sở trường của họ." Văn Hạ nói: "Ông chủ cũng chỉ vào vị trí nơi anh cung cấp năng lượng, tất nhiên là cũng cầu được ước thấy. Thứ này..."
Văn Hạ gõ cánh tay thép: "Vật liệu tốt nhất, chống đạn, chống thấm nước và chống nhiệt độ cao, còn có hai cái dự phòng, không phải lo lắng về vấn đề này. Bên trong là có dây thần kinh kết nối đầy đủ, chỉ là vừa mới đeo lên thì rất đau. Bây giờ cũng không còn giống như bàn tay của chính mình. Bên trong có mạch xung năng lượng khổng lồ, lực tấn công rất mạnh sau khi tích lực..."
Anh nhìn Hạng Thần: "Hạng Thần đã trải qua, hẳn là biết rất rõ."
Hạng Thần: "..."
Văn Hạ thấy Văn Xuyên vẫn lo lắng, an ủi nói: "Nếu em cảm thấy không đẹp thì chờ mọi chuyện giải quyết xong xuôi, anh sẽ cấy da nhân tạo, đến lúc đó thoạt nhìn sẽ không khác gì tay thật."
Văn Xuyên lắc đầu, môi mím thành một đường thẳng, một lúc lâu sau mới nói: "Vậy anh vào tập đoàn là vì?"
"Đầu tiên là thuận tiện cho việc tìm em, tập đoàn và Bạch Tháp có mối quan hệ rất tốt, tìm kiếm em dễ hơn." Văn Hạ dựng ngón tay lên: "Thứ hai, thuận tiện dò xét tình huống của Bạch Tháp. Hai ngày này Bạch Tháp đặt rất nhiều cơ sở ngầm tới đây, vừa hay một đám bị loại bỏ, lại dụ địch theo mình*, giúp anh dò được vị trí hang ổ của Nhan Hoàn."
Mọi người: "..."
An Tĩnh nói lắp: "Xin hỏi... Tổng giám đốc Văn, có tin tức gì không?"
"Có." Văn Hạ gật đầu, lấy một tập tư liệu từ két sắt ở tầng dưới cùng của ngăn kéo: "Đây là vị trí hang ổ của Nhan Hoàn và nhân viên cấp cao của quân đội chưa tiêm cơ thể mẹ. Tôi đã liên lạc với bọn người Dương Khánh và Ân Kỳ, bọn họ đã đi đến thành phố F."
Mọi người: "..."
Mọi người đã mất khả năng nói kể từ khi họ bước vào văn phòng này...
Biết nói gì giờ đây? Tâm trạng vẫn còn rất vi diệu. Tất cả mọi người đều cùng vào sinh ra tử, dãi nắng dầm mưa, lăn qua lăn lại đến chết nửa sống, đoàn kết và làm việc cùng nhau, làm việc chăm chỉ... Người đàn ông này vẫn còn cơm ngon rượu say, ngồi điều hòa không khí và mặc một bộ tây trang như thể đang đi nghỉ lễ mà vẫn làm tốt mọi chuyện?
Được rồi, mặc dù anh cũng bị thương nặng.
Nhưng điều đó không có lợi cho sự đoàn kết của người dân.
Thực ra chuyện này cũng rất tự nhiên, trong nhóm của họ, người kinh doanh duy nhất là Văn Hạ. Cách suy nghĩ của anh khác với những người khác, anh có thể hiểu được những gì những người "nắm quyền hành trong tay" nghĩ, có thể hiểu những gì người khác thực sự muốn.
Bọn Văn Xuyên thì sao? Một là thích làm thí nghiệm, ngoại trừ nói móc người khác thì không quan tâm gì đến ai nữa, càng không nghĩ đến việc tính kế người khác; An Tĩnh là sinh viên y khoa, ngoại trừ tính cách hoạt bát và thích giúp đỡ mọi người cậu ta chỉ là một sinh viên chưa tốt nghiệp chưa từng trải đời; La Tử Tùng đã trải đời rồi nhưng anh là người chính trực, có nguyên tắc có điểm mấu chốt, chỉ là người bộc trực và thẳng thắn, lại không giỏi xã giao, nghề nghiệp của anh hiện tại ngoại trừ có thể làm vệ sĩ của người có tiền ra thì không có nhiều giá trị khác; Hạng Thần thì càng không cần phải nói, năm thứ ba liền bỏ học, tính cách không phục liền làm, nếu hắn là người chịu cúi đầu chịu hạ mình thì sao có thể ồn ào với Chung Hạo Sinh đến mức bỏ học?
Gương mặt của Hạng Khôn thì không chừng trong Bạch Tháp có rất nhiều người biết, không tiện ra mặt. Quý Hồng Nguyên thì am hiểu nằm vùng, nằm vùng lấy tình báo mới có thể tối đa hóa giá trị của ông ấy. Dương Trạm vốn là người của Bạch Tháp, có thể sắp xếp cơ sở ngầm đều đã sắp xếp rồi, muốn tiến thêm một bước thì quá khó, đối phương cũng không am hiểu chuyện này.
Ánh mắt Văn Xuyên đảo quanh một vòng, cuối cùng lại nhìn trúng Văn Hạ, trong lòng bất đắc dĩ nghĩ: Cũng đúng, thật sự việc này đúng là chỉ có anh nhà cậu mới có thể làm được.
Văn Hạ không biết em trai mình đang suy nghĩ cái gì, giơ ngón tay thứ ba lên: "Thứ ba, chờ hạ được Bạch Tháp, Tập đoàn Thế Giới Mới sẽ trở thành khách hàng lớn nhất của anh, cận thủy lâu đài*, cớ sao không làm?"
(*) Cận thủy lâu đài (近水楼台): Ý của câu thành ngữ này là chỉ lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên.
Mọi người: "..."
Văn Xuyên đỡ trán, đột nhiên nở nụ cười, lắc đầu nói: "Anh hai, anh đúng là..."
Văn Hạ nháy mắt, lộ ra nụ cười: "Kế hoạch gần như đã được mở ra, chỉ thiếu mọi người, cho nên anh mới đồng ý tham dự chương trình phát thanh lần này chính là vì để cho mọi người đến tìm anh."
Văn Hạ nhìn về phía Văn Xuyên, nói: "Trong tập đoàn còn có mấy vị trí trống, làm không?"
Văn Xuyên nhếch môi: "Lương cao không?"
Văn Hạ vươn người về phía trước, vuốt chóp mũi cậu: "Em muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu."
Văn Hạ nói: "Trong tập đoàn thiếu nhân viên y tế và kỹ thuật. Thực ra đồng thời cũng thiếu một nhân viên nghiên cứu khoa học. Tập đoàn không muốn bị Bạch Tháp dắt mũi, dự định đem bọn họ một quân đội, có thể nghiên cứu ra thuốc biến nạp mới trước Bạch Tháp là tốt nhất, anh cảm thấy chuyện này rất thích hợp với em."
Văn Xuyên khôi phục dáng vẻ bình tĩnh, lạnh lùng nâng cằm lên, vừa tự tin vừa kiêu ngạo: "Số liệu lý thuyết đã có, vừa hay thiếu một phòng thí nghiệm."
Văn Hạ tiến đến phía sau ghế dựa, không hề nghi ngờ chút nào, giơ tay vỗ tay: "Không hổ là em."
Chuyện tiếp theo cũng rất đơn giản.
Văn Hạ đích thân sắp xếp công việc mới cho bọn họ: Văn Xuyên, An Tĩnh vào phòng thí nghiệm nghiên cứu và phát triển kỹ thuật y tế; Hạng Thần, La Tử Tùng vào bộ phận an ninh; Hạng Khôn và Quý Hồng Nguyên chưa hội họp nhưng cũng để lại vị trí cho họ.
Hạng Khôn vào bộ phận an ninh, phụ trách hệ thống giám sát nội bộ, Quý Hồng Nguyên vào bộ phận công nghệ thông tin hậu cần, không cần quá chói mắt, mục đích là thuận tay lấy tất cả thông tin background process trong tập đoàn Thế Giới Mới và không chỉ giới hạn ở lịch sử trò chuyện của nhân viên nội bộ mà tiến hành "hoạt động gián điệp thương mại trước khi trải thảm" cho sự trỗi dậy của công ty nhà họ Văn trong tương lai.
Mọi người nhìn vào sắp xếp công việc, một lần nữa không nói nên lời.
Thực sự là một ví dụ điển hình của "vật phải dùng hết công dụng của nó", một chút cơ hội cũng sẽ không lãng phí.