ABO Thú Tính

Chương 90:




An Tĩnh cười ngất, La Tử Tùng mặt đỏ như đút khỉ sửa sang lại vạt áo, tay nắm thành quyền đưa đến bên miệng rồi khụ một tiếng.
An Tĩnh lén lút nắm lấy tay La Tử Tùng, ngón tay bị La Tử Tùng bắt lấy, cậu ta hơi cong ngón tay rồi gãi gãi vào lòng bàn tay La Tử Tùng, vừa nghịch ngợm hoạt bát vừa mang theo sự nhiệt tình dào dạt của tình yêu. Mặc dù La Tử Tùng có chút ngượng ngùng nhưng cũng nở một nụ cười.
Hai người vào phòng hội nghị, mọi người trong phòng ngồi rải rác quanh chiếc bàn dài. Trước mặt Văn Xuyên là một cái notebook, cậu đang vừa gõ chữ vừa nhỏ giọng nói chuyện với Văn Hạ.
An Tĩnh và La Tử Tùng tìm một chỗ ngồi cạnh cửa rồi ngồi xuống. La Tử Tùng để mũ lên trên bàn, trên trán và cổ đều xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.
"Được rồi, nói chuyện chính thôi." Văn Hạ thấy mọi người đã đến đủ thì vỗ vỗ tay rồi cầm điều khiển từ xa trong tầm tay lên ấn một cái.
Ánh sáng trong phòng tối xuống, rèm ở cửa sổ kính trong suốt sát đất tự động đóng lại, nội dung trong notebook của Văn Xuyên cũng theo đó mà được chiếu lên bức tường trắng.
Văn Hạ làm một động tác tay, Văn Xuyên bèn đứng lên, đi đến dưới màn chiếu, cầm lấy bút laze rồi bắt đầu giải thích cho mọi người.
Một tay cậu đút vào túi quần, trên cổ đeo một cái kính bảo vệ mắt, vẻ mặt vô cảm, nhìn như là cậu đã quay về thời còn đi học -- bình tĩnh thản nhiên, dường như chuyện gì cũng không để trong lòng, giọng nói chậm rãi, phát âm rõ ràng, giọng nói thanh thoát, dễ nghe.
Cậu không quan tâm người bên dưới có nghe hiểu hay không, sau khi nói quá trình nghiên cứu và phát triển thuốc biến nạp, thay đổi sơ đồ dữ liệu phù hợp xong thì nói đến kết luận.
"Tổng thể mà nói thì tiến độ trước mắt rất thuận lợi." Văn Xuyên chỉ vào các ký hiệu màu đỏ và xanh lục trên biểu đồ số liệu, nói: "Ký hiệu màu xanh lục là thuốc biến nạp hiện có, ký hiệu màu đỏ là thuốc biến nạp kiểu mới của chúng ta. Mọi người có thể nhìn ở đây..."
Cậu cúi đầu, chuyển đổi hình thức trình bày của biểu đồ dữ liệu, một phần vòng cung thời gian được phóng to lên: "Đây là sự thay đổi cân bằng hormone ở cùng một người trong khoảng thời gian sáu giờ, còn đây là khoảng thời gian trong hơn mười hai giờ.
Văn Xuyên nói: "Rất rõ ràng, thuốc biến nạp của Nhan Hoàn có hiệu quả vượt trội về nội tiết tố trong vòng sáu giờ đồng hồ, nhưng sau đó lại giảm dần, không những thế tốc độ còn rất nhanh. Thuốc biến nạp kiểu mới của chúng ta thì lại rất cân đối, không có bất kỳ biến hóa gì cả. Nhưng đây vẫn không phải là kết quả mà chúng ta mong đợi. Điều chúng ta muốn là chỉ cần một lần tiêm đã có thể giúp chúng ta thoát khỏi sự ảnh hưởng của thuốc biến nạp, đồng thời khiến cho tác dụng phụ của nó đối với thân thể giảm đến mức thấp nhất."
Văn Xuyên lại chuyển đổi một vài hình ảnh khác, nói: "Đây là số liệu của anh trai, Hạng Thần và anh La. Đây là bảng phân tích máu, gen, tế bào với các dữ liệu đầy đủ nhất mà giáo sư đã hỗ trợ thực hiện. Từ đây, chúng ta có thể nhìn ra gien trên thân thể ba người họ đều rất tốt, nhưng vẫn có những chỗ khác nhau cực kỳ nhỏ. Đây là sự chênh lệch do gien của bản thân mang lại -- Nói một cách đơn giản, giả sử chúng ta đặt gen người thành bốn cấp bậc ABCD, và BCD hiện đang là người bình thường. Ở giai đoạn đầu tiên, Nhan Hoàn đã đào thải một lượng lớn C và D, nhưng vẫn sẽ có những người C và D may mắn sống sót. Như vậy, giai đoạn thứ hai chính là giai đoạn đào thải gien. Sau khi tiêm cơ thể mẹ vào rồi tiến hành kích hoạt điện giật, người D gần như là bị đào thải trăm phần trăm, người C cực kỳ ưu tú sẽ trở thành B, người có cấp bậc B sẽ mạnh hơn và trở thành người cấp bậc A.
"Gien được thúc đẩy tiến hóa, điều đó cũng không có nghĩa là tất cả những người C và B đều được thăng cấp thành A, đó chỉ là sự thăng cấp và cải thiện dựa trên cơ sở những gì đã có sẵn. Thứ Nhan Hoàn coi trọng hơn thực chất là đời sau. Hậu đại của gien ưu tú sẽ càng thêm ưu tú, dần dần tích lũy, cuối cùng sẽ tạo thành tình cảnh toàn bộ nhân loại đều sở hữu gien A. Đến khi ấy, tôi đoán là... Cấp bậc gien của mọi người có thể tiến hành phân loại lại, khi đó A sẽ được chia ra thành những cấp bậc khác nhau, thậm chí, các cấp độ cao hơn A cũng có thể sẽ xuất hiện."
"Thật ra điều này đối với sự phát triển của nhân loại cũng không có quá nhiều chỗ tốt. Việc coi trọng quá mức lý luận sự mạnh mẽ của di truyền sẽ chỉ càng khiến tầm mắt của con người thêm nhỏ hẹp mà thôi." Văn Xuyên nhìn về phía mọi người, nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Một nền văn minh tiên tiến hơn không phải là loại bỏ những người kém cỏi hơn mình, mà là không ngừng nâng cao lòng khoan dung và sự chấp nhận của con người, chấp nhận những ngoại hình khác biệt, những lối suy nghĩ khác nhau và chấp nhận những người thuốc các nền văn hóa không giống nhau. Sự đa dạng của con người mới là sự đa dạng của thế giới, nền văn hóa đại chúng bao gồm các nền văn hóa nhỏ khác nhau mới là sự tiến bộ thực sự của nhân loại."
"Bài trừ sự đối lập, chỉ dựa vào lý thuyết di truyền để xác định sự hoàn hảo của con người là một ý tưởng rất cực đoan, hẹp hòi và nông cạn. Chính vì chúng ta khác biệt nên chúng ta mới học hỏi lẫn nhau, xích lại gần nhau và trân trọng lẫn nhau. Chỉ có sự cạnh tranh lành mạnh thì mới có thể tiếp tục tiến bộ. Cấp bậc phân hóa trong nhân loại là vĩnh viễn không có hồi kết, theo đuổi sự "hoàn mỹ" là điều không bao giờ có giới hạn nhất. Chúng ta chỉ có thể yêu cầu bản thân mình tiến bộ và tự hoàn thiện mình, chứ chúng ta không có quyền can thiệp vào tự do của người khác." Văn Xuyên gõ lên mặt bàn, nói: "Nhan Hoàn đã phá vỡ quy tắc này, ông ta muốn làm chủ sự phát triển của nhân loại, muốn dùng gien để kiểm soát sự thống nhất mà nhân loại đang sở hữu -- bằng cách sử dụng thuốc biến nạp để cân bằng hormone của con người và thùy trán của não, ông ta có thể khống chế đồng thời cả cảm xúc và sức phán đoán của nhân loại. Dần dà, tác dụng phụ sẽ dần dần bộc lộ, loài người sẽ có xu hướng đồng nhất, chúng ta sẽ không thể nghe được bất cứ âm thanh khác biệt nào nữa. Đến lúc ấy, loài người còn cách sự hủy diệt bao xa?"
Mấy người Văn Hạ nhíu chặt mày, Hạng Khôn nghiêm nghị nói: "Xu hướng đồng nhất? Sao mà thế được chứ?"
"Cảm xúc của chúng ta rất phong phú." Văn Xuyên nói: "Bất kỳ loại thuốc kiểm soát nào có tính chất ngăn cản hoặc làm tê liệt cảm xúc đều sẽ khiến chúng ta dần dần thay đổi. Dùng để trị liệu trong thời gian ngắn là một chuyện, nếu sử dụng chúng trong một thời gian dài thì lại là một chuyện khác. Thuốc biến nạp mà Nhan Hoàn đang quảng bá hiện nay được sử dụng từ một lần một tuần cho đến một tháng một lần, tùy vào tình huống của mỗi người trong căn cứ. Nó có thể hạn chế hormone, pheromone, khả năng phán đoán, năng lực suy nghĩ, sự phân biệt cảm xúc của chúng ta và hơn thế nữa..."
"Lúc đầu thì tác dụng phụ không quá rõ ràng." Văn Xuyên chuyển một vài hình ảnh rồi chỉ vào những dữ liệu thay đổi trong đó để so sánh các cơ quan khác nhau của cơ thể con người, nói: "Mộng du, đau đầu, thi thoảng là choáng váng, buồn nôn, giảm cảm giác thèm ăn, mất cảm xúc gián đoạn, tất cả chỗ này đều là những tác dụng phụ đầu tiên. Đợi một năm, hai năm, ba năm sau thì đây sẽ là số liệu mà chúng tôi đã phỏng đoán. Mọi người nhìn này, hoạt động của tế bào thần kinh não đã bị suy giảm, tư duy chậm chạp, trí nhớ kém, khả năng phán đoán giảm sút, không dễ tiếp thu những thứ mới."
"Đây là con đường duy nhất mà những người hóa thú thế hệ đầu tiên sẽ phải đi qua, vì đa số người hóa thú thế hệ đầu tiên không thể biến đổi một cách hoàn chỉnh."
Mấy người Văn Hạ trầm ngâm không nói gì, An Tĩnh khoanh tay dựa vào ghế, nói tiếp: "Mọi người, đây đã là tình huống tương đối tốt rồi đó. Tình huống càng tệ hơn chính là tuổi thọ đột nhiên bắt đầu giảm sau một mức độ tăng trưởng nhất định, trình tự di truyền cũng bị phá vỡ. Cho dù là năng lực tự lành cao, tốc độ phục hồi nhanh, các bộ phận không bị suy kiệt, tế bào cũng rất sinh động đi chăng nữa thì cũng sẽ bị chết một cách đột ngột... Có thể là chết não hoặc là một tình huống không thể tượng tượng được nào đó. Mọi người nghĩ lại mà xem, trong tương lai, bệnh viện sẽ gần như vô dụng, hẳn là nó sẽ được chuyển thành cơ quan nghiên cứu. Rõ ràng anh còn đang tuổi đôi mươi nhưng đã đột ngột qua đời, đến thánh cũng khó mà cứu nổi."
An Tĩnh buông tay: "Mọi người nghĩ thử xem đến lúc ấy sẽ xảy ra tai vạ gì đi. Gien tiến hóa không chỉ dừng lại ở bước này, nó sẽ không ngừng thay đổi không ngừng hoàn thiện. Đời sau, đời sau sau, đến mấy trăm năm sau có khi ai cũng sẽ có siêu năng lực, trí não được tăng cường phát triển đến hết công suất, di truyền đã hoàn thiện, con người sẽ trường sinh bất lão. Tuy nhiên, thế hệ đầu tiên của người hóa thú không may mắn như vậy, nói khó nghe một chút thì chúng ta đều chính là vật thí nghiệm đầu tiên."
"Hẳn là mấy người đã nghĩ đến biện pháp giải quyết rồi đúng không?" Hạng Khôn hỏi. Với sự hiểu biết của ông đối với Văn Xuyên và An Tĩnh, nếu hai người này không có ý kiến ​​hay kết luận đột phá nào thì bọn họ sẽ không dùng loại chuyện này để khiến mọi người cùng nhau lo lắng. Dù sao thì ngoại trừ hai người bọn họ, những người khác đều dốt đặc cán mai về khía cạnh này, có nghe phân tích và giải thích tình hình hiện tại thì cũng là vô nghĩa.
An Tĩnh cười, búng tay một cái.
Văn Xuyên cũng cười cười, tắt máy chiếu, nói: "Đúng vậy, chúng tôi đã tìm ra biện pháp giải quyết mới. Tôi lấy ra số liệu của tôi, anh hai và An Tĩnh ra rồi tiến hành phân tích. Trước mắt, ba người chúng tôi chính là những người tiến hóa không có bất kỳ phản ứng hóa thú nào. Chúng tôi không cần sử dụng thuốc biến nạp, trong cơ thể không có bất kỳ di chứng gì, cơ thể mẹ cũng không có để lại tác dụng phụ, trong thân thể mỗi người cũng đều có sự cải thiện gien rõ ràng."
"Lúc đầu tôi cho rằng chúng tôi mới là thành phẩm chân chính, nhưng sau khi phân tích số liệu của Hạng Thần và anh La xong thì ý nghĩ của tôi đã thay đổi."
"Sự tiến hóa chủ yếu của tôi là ở trên đầu." Văn Xuyên chỉ chỉ bản thân mình: "Thị giác, thính giác tăng mạnh, tốc độ suy nghĩ, trình độ tiếp thu, tốc độ phân tích và tốc độ đọc tăng nhanh, trí nhớ cũng tăng mạnh; anh hai là sức mạnh và tốc độ, sự cải thiện chủ yếu ở trên các bộ phận của thân thể; còn An Tĩnh thì là sự cải thiện của các tế bào bên trong cơ thể khiến khả năng tự phục hồi nhanh hơn mọi người, trao đổi chất nhanh, tuy nhiên vấn đề cũng rất rõ ràng..."
An Tĩnh nói tiếp, bất đắc dĩ che mặt: "Bây giờ tôi rất nhanh bị đói!"
Mọi người thiện ý mà nở nụ cười, Văn Xuyên cũng bật cười, vẫy vẫy tay nói: "Nhưng nếu tình huống dự đoán tốt thì có khả năng An Tĩnh sẽ là người sống lâu nhất trong tất cả chúng ta."
Mọi người kinh ngạc nhướng mày, đánh giá An Tĩnh. Văn Xuyên vỗ vỗ tay, ý bảo mọi người hoàn hồn, nói: "Nhan Hoàn hẳn là đem trọng điểm đặt lên thế hệ sau, thế nên giá trị duy nhất của những người hóa thú ban đầu là khả năng sinh sản của họ. Tuy nhiên, ông ta hẳn là không dự đoán được sẽ xuất hiện tình huống có người không có hóa thú. Tôi nghĩ là..."
Văn Xuyên nghĩ nghĩ, nói: "Hồi trước tôi nghĩ là tôi, anh hai và An Tĩnh mới là "thành phẩm" chân chính, nhưng bây giờ xem ra là không phải vậy. Kỳ tích xuất hiện một lần là kỳ tích, xuất hiện ba lần thì sẽ không được gọi là kỳ tích nữa. Tôi tự nhận là mình không có may mắn đến vậy, thế mà có thể đúng lúc là cái thành phẩm kia. Tương tự, anh hai và An Tĩnh cũng không phải là vật kỳ tích gì. Như vậy, kết luận chỉ có một, đây chỉ là kết quả đương nhiên mà thôi."
"Tất cả những ai tiến hóa đều là một vật phẩm thí nghiệm, không có sự tồn tại hoàn mỹ chân chính. Hóa thú là một phần của tiến hóa, không hóa thú cũng vậy. Có lẽ sự khác biệt này nằm ở trên gien của mỗi cá nhân. Người hóa thú có nghĩa là năng lực của toàn cơ thể đều sẽ mạnh lên, năm giác quan, thân thể, khả năng tự phục hồi... Mọi người có phát hiện ra sự khác biệt trong đó không?"
Hạng Thần hiểu rõ, nói: "Người hóa thú là tiến hóa toàn diện, người không hóa thú là tiến hóa một bộ phận. So với những người tiến hóa từng phần thì người tiến hóa toàn diện có một số nhược điểm, nhưng họ cũng có những ưu điểm. Thực đó là hai loại hình phân hóa khác nhau."
"Đúng vậy." Văn Xuyên gật đầu: "Đây là kết quả sau khi chúng tôi thảo luận, chắc là đúng từ tám đến chín phần mười. Cái tình huống này có khả năng liên quan đến sự khác biệt trong gien của mỗi người, mà những người không hóa thú như chúng tôi có ưu thế lớn nhất là không cần phải sử dụng thuốc biến nạp."
Văn Hạ trầm ngâm một lát, nói: "Vậy biện pháp của mọi người là?"
Văn Xuyên thở dài, nói: "Thứ nhất, dùng thuốc biến nạp kiểu mới thay thế cho thuốc biến nạp của Nhan Hoàn, giải quyết các loại vấn đề của tác dụng phụ có thể xảy ra trên thân thể những người hóa thú trong tương lai. Thuốc biến nạp kiểu mới không lấy sự đàn áp làm chủ, mà nó sẽ hỗ trợ điều chỉnh, cân bằng lại hoocmon của người hóa thú. Chúng tôi hy vọng chỉ cần sử dụng một mũi tiêm là có thể có hiệu quả tác dụng cả đời, với tác dụng phụ thấp nhất. Đương nhiên là mọi thứ sẽ không thể mười phân vẹn mười, nhưng so với thuốc biến nạp hiện tại thì sẽ tốt hơn rất nhiều; Thứ hai, chúng ta có thể sử dụng tính toàn vẹn trong gien của ba người là tôi, anh hai và An Tĩnh để thay thế cho sự kích hoạt cơ thể mẹ của Nhan Hoàn, từ đó chế tạo ra vắc-xin phòng bệnh mới, ngăn chặn vấn đề đào thải gien về sau."
Mắt ai cũng sáng bừng lên.
Hạng Khôn kích động nói: "Có thể làm được không?"
"Chắc là có, nhưng vẫn còn cần thí nghiệm nhiều lần." Văn Xuyên nói: "Cơ thể mẹ của Nhan Hoàn có rất nhiều hạn chế. Thứ nhất là việc sao chép lại cơ thể mẹ sau khi đã sử dụng lên thân thể người khác là vô dụng. Thứ hai, thời hạn để cơ thể mẹ duy trì sau khi tiêm vào là nửa năm, quá nửa năm thì sẽ mất công dụng. Bởi vậy, người sống sót dù không muốn bị kích hoạt thì họ cũng chẳng thể sống sót qua được giai đoạn lây nhiễm. Mà việc tiêm cơ thể mẹ vào người nhiều lần, chúng tôi cũng không thể xác nhận được có những tác dụng phụ khác hay không. Thật ra điều này rất mạo hiểm, và chúng tôi cũng không chắc liệu lần thứ hai tiêm cơ thể mẹ có thất bại hay không."
"Nhưng chúng ta lại khác." Văn Xuyên nói: "Chúng ta đã được kích hoạt rồi nên sẽ hoàn toàn miễn dịch đối với tang thi, kể cả có bị cắn thì cũng không bị lây nhiễm, và chúng ta cũng không thu hút được tang thi. Chúng tôi không có tình huống hóa thú nào, sự sắp xếp trình tự gien và sự cân bằng nội tiết tố sau đó cũng ổn định hơn nhiều, dùng để làm vắc-xin phòng bệnh là phù hợp nhất và cũng dễ dàng thành công nhất."
"Nhưng, có một vấn đề." An Tĩnh nói: "Vấn đề là nhóm Omega không thể sinh sản được, điều đó đã chứng minh gien chưa tiến hóa và gien đã tiến hóa là không thể sánh đôi, mâu thuẫn lớn nhất chính là vì gien đã biết tự chủ chọn lọc. Như vậy, sau khi vắc-xin phòng bệnh của chúng ta được làm ra, nó có thể có tác dụng trên thân thể của người sống sót được hay không vẫn còn là điều rất khó nói."
"Đúng vậy, thế nên mới cần phải thí nghiệm nhiều lần." Văn Xuyên nói.
Mọi người thấy hy vọng đang dâng lên lại giảm bớt một nửa, nhưng dù sao thì có biện pháp vẫn tốt hơn là không có cách gì.
Hạng Khôn gật đầu: "Thật là tốt, vậy thì làm đi, chúng tôi hoàn toàn ủng hộ."
Quý Hồng Nguyên suy nghĩ thêm một chút, im lặng một lúc lâu rồi hỏi: "Nếu vắc-xin phòng bệnh thành công thì mọi chuyện sẽ thế nào? Về sau, số lượng của người hóa thú và người không hóa thú sẽ bằng nhau sao? Hay vẫn là người hóa thú chiếm đa số? Thế hệ đời sau sẽ lấy hình thái nào để làm chủ?"
Văn Xuyên nói: "Nếu vắc-xin phòng bệnh thành công, nó có thể bỏ qua giai đoạn đào thải gien đầu tiên, từ đó có thể tối đa hóa việc giữ lại những người sống sót. Đối với những gì sẽ xảy ra với những người sống sót sau khi tiêm vắc-xin... Điều này còn phải đợi thông qua nhiều lần thí nghiệm nữa thì mới có thể xác định được. Tôi nghĩ là... có hai khả năng. Một khả năng là căn cứ vào tình huống gien, ai nên hóa thú thì sẽ hóa thú, ai không hóa thú thì đương nhiên là sẽ không hóa thú. Khả năng còn lại là đa số những người sống sót sẽ không hóa thú, thậm chí là không có cả chuyện tiến hóa gien, mà chỉ có thêm một tầng kháng thể thôi."
Quý Hồng Nguyên nhíu mày: "Nếu là loại khả năng thứ hai thì phải làm sao bây giờ?"
Tất cả mọi người đang ngồi ở đó đều giật mình, sau đó cũng hiểu ra hàm ý của ông ấy: Nếu chỉ tạo ra kháng thể, họ vẫn sẽ không bị lây nhiễm, phần đa những người sống sót vẫn là người bình thường, cũng không có sự tiến hóa của gien. Thế nên trong tương lai, giữa những người tiến hóa gen và người không tiến hóa gien có lẽ sẽ dần dần xuất hiện sự phân tách, hình thành ra một khoảng cách lớn, thậm chí còn có thể sinh ra một cấp bậc phân hóa mới.
Số người tồn tại trong thành phố F đến cùng thì vẫn là số ít, lượng lớn những người sống sót mới là đa số.
Như vậy thì đến lúc ấy, những "người hóa thú thế hệ đầu" có lẽ sẽ trở thành "quái vật", không những thế còn có thể gợi ra những vấn đề mới trong xã hội.
Con người sẽ cảm thấy sợ hãi và bài xích với những vật mà mình không biết gần như đã là bản năng rồi, việc loại bỏ sự khác biệt đã là lẽ tự nhiên.
Không khí trong phòng hội nghị tạm thời rơi vào im lặng. Một lát sau, Hạng Thần nói: "Đây không phải là chuyện mà chúng ta có thể quyết định được ở thời điểm hiện tại. Điều chúng ta phải làm là cứu những người sống sót bên ngoài, mở cửa thành phố F, và giải quyết các vấn đề về tác dụng phụ của thuốc biến nạp. Những chuyện khác thì.. chúng ta bất lực."
"Chuyện chuyên nghiệp thì nên giao cho người chuyên nghiệp làm." Văn Hạ tán đồng, gật đầu nói: "Về khía cạnh đột phá kỹ thuật, mọi chuyện sẽ được giao cho Văn Xuyên và An Tĩnh; còn khía cạnh công chiếm Bạch Tháp thì sẽ được giao cho mọi người."
Văn Hạ bật hình chiếu lên, lần này không phải là những tư liệu đa dạng và tranh ảnh nghiệp vụ khó hiểu nữa mà là bản đồ tấn công và phòng thủ của thành phố F.
"Đội ngũ của Dương Khánh và Ân Kỳ sắp tới đây rồi." Văn Hạ nói: "Đội ngũ của Dương Khánh đến từ phía Tây, còn đội ngũ của Ân Kỳ thì đến từ phía Bắc. Hai con đường này đều là đường tới gần Bạch Tháp nhất, chuyện thông qua kiểm tra an ning chứ giao cho chú Quý đi, được không ạ?"
Quý Hồng Nguyên gật đầu: "Tôi có tất cả hướng dẫn bẻ khóa của tất cả các điểm kiểm tra an ninh nên là không thành vấn đề."
Văn Hạ nói: "Việc sơ tán đám người xung quanh Bạch Tháp sẽ được giao cho nhân viên của tập đoàn Thế Giới Mới và người của vị trung úy mà cậu đã liên lạc, chúng tôi sẽ cố hết sức để bảo đám cho những nhân viên vô tội được an toàn. Hạng Thần sẽ dẫn đầu đội tiên phong đi đánh chiếm Bạch Tháp, được không?"
Hạng Thần ôm cánh tay, gật đầu: "Không thành vấn đề. Chỉ là... Người của trung úy thì không nói, nhưng người của tập đoàn các anh cũng lẫn vào làm cái gì?"
"Thứ nhất, tôi sẽ cung cấp cho mọi người vũ khí và tài lực để chống đỡ, cũng có thể gọi đó chính là "lương thảo". Thứ hai, bên trong Bạch Tháp cũng có người nằm vùng của chúng ta để tiện phối hợp với mọi người. Thứ ba, Bạch Tháp muốn chiếm đoạt quyền quản lý tập đoàn Thế Giới Mới. Nếu tập đoàn muốn bảo vệ mình thì sớm muộn gì cũng sẽ phải xé rách mặt nạ với Bạch Tháp. Dù cho không phải vì chuyện này thì cũng sẽ là vì chuyện khác thôi, không khác nhau mấy. Thứ tư, tổng giám đốc của Thế Giới Mới về sau sẽ là một khách hàng lớn của tôi, bây giờ giúp một tay chính là đang bán cho họ một phần ân tình cực lớn. Hơn nữa, về sau nhà họ Văn còn phải dựa vào nguồn năng lượng để đứng vững gót chân, mà quản lý cao nhất của Bạch Tháp hiện tại không thích hợp để hợp tác với tôi. Nhân lúc hỗn loạn thì đảo bài, không những thế còn có thể thực thi công lý, sao tôi lại không làm nhỉ?"
Hạng Thần ngừng lại một chút, đột nhiên nói với vẻ nghi ngờ: "Từ từ, nếu quản lý cấp cao của Bạch Tháp hợp ý anh, vừa có thể mang lại lợi ích cực lớn cho nhà họ Văn, vừa nghe theo lời anh nói thì sao?"
Văn Hạ nở một nụ cười lịch sự nhã nhặn, không trả lời, trông cực kỳ vô hại.
Hạng Thần: "..." Hắn không muốn biết đáp án.
Văn Hạ bỏ qua khúc nhạc đệm nhỏ này, nói: "Mọi người chỉ cần quan tâm đến việc cần làm là được, phần đa sẽ gặp lại nhau ở nơi này..." Văn Hạ vẽ một vòng lên trên bản đồ: "Sau khi người của Dương Khánh, Ân Kỳ tụ họp, chú Hạng sẽ dẫn đội đi chi viện cho Hạng Thần."
"Không thành vấn đề." Hạng Khôn gật đầu, nhìn kỹ bản đồ tấn công và phòng thủ rồi nói: "Phía Đông và phía Nam cần phải chặn lại, tránh để cho bọn họ chạy thoát. Đối với việc vây bắt Nhan Hoàn và các nhân viên quản lý cấp cao, tôi cho là nên sử dụng tang thi. Bọn họ đều không có tiêm vào cơ thể mẹ, họ sẽ là "kim chỉ nam" tốt nhất."
"Kế hoạch lần này được tôi đặt tên là kế hoạch "Đuổi cừu"." Văn Hạ cười: "Kiểm soát vùng bên ngoài, bao vây và đánh chặn nội bộ, bao vây Nhan Hoàn và các nhân viên quản lý cấp cao vào khu C của Bạch Tháp."
Hạng Khôn nhướng mày, vỗ tay: "Không tồi, khu C chỉ có một cửa ra vào nên đó sẽ là nơi thích hợp nhất để vây họ lại. Ý này hay đấy."
Văn Hạ nói: "Khứu giác của tang thi đúng là có thể sử dụng. Để bọn họ tụ tập cùng một chỗ, tôi không tin là tang thi sẽ không có phản ứng. Đến lúc đó chỉ cần đi theo tang thi là có thể dễ dàng tìm được nơi ẩn trốn của bọn họ. Nhưng xin hãy nhớ là không được giết chết họ."
"Đương nhiên." Hạng Khôn nói: "Sao có thể khiến bọn họ chết một cách dễ dàng như vậy được cơ chứ?"
"Chú ý mục đích của chúng ta." Hạng Thần nhắc nhở: "Chúng ta không phải là đi huyết tẩy Bạch Tháp. Người bên trong đều là đồng bào của chúng ta. Nếu như có thể để cho bọn họ biết được chân tướng sự việc, biết chúng ta có biện pháp tốt hơn đối với tình huống hiện tại, có thể thuyết phục được bọn họ là điều tốt nhất. Lấy việc mượn sức là mục tiêu hàng đầu, thuyết phục là mục tiêu thứ hai, muốn đi hay muốn ở lại đều phải tùy theo ý muốn của họ, trấn áp bằng vũ lực mới là biện pháp cuối cùng được sử dụng đến."
Hạng Khôn vỗ vỗ vai con trai: "Tốt lắm. Không cần phải đánh nhau đẫm máu, có thể tránh thì hãy nỗ lực tránh."
Văn Xuyên đưa mắt nhìn Hạng Thần, không biết là Hạng Thần đang nghĩ đến chuyện gì mà nói xong thì có chút lơ đễnh.
Văn Hạ đứng dậy, nói: "Vậy thì cứ theo kế hoạch mà tiến hành, chi tiết nhiệm vụ cụ thể thì cứ chờ cho đến khi Dương Khánh và Ân Kỳ tới rồi bàn lại sau. Cũng chỉ nội trong hai ngày này thôi, mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào nhé."
Anh xoay người, lấy rượu và ly rượu từ trong tủ ra, mọi người cùng nhau nâng ly chúc mừng: "Chúc cho mọi chuyện đều thuận lợi!"
"Vì một tương lai mới!"
Giọng của Hạng Khôn trầm xuống, nói: "Xin gửi lời kính trọng đến tất cả những anh hùng đã hy sinh trong thảm họa lần này."
"Tôn kính anh hùng." Mọi người nâng ly rồi uống một hơi cạn sạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.