ABO Thú Tính

Chương 92:




"Không rảnh." Văn Hạ nghe Hạng Thần nói xong bèn vắt chéo chân ngồi sau bàn làm việc, một tay cầm tài liệu, một tay chống lên thái dương, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đứng ở trước bàn: "Sao thế? Cậu vẫn còn thời gian rảnh để lo cho cậu ta à? Chỉ bởi vì cậu ta là một Omega?"
Hạng Thần: "..."
Hạng Thần quay đầu nhìn về phía cửa lớn văn phòng vẫn đang đóng chặt, nói: "Anh như này là đang có ý định châm ngòi đấy, tình cảm giữa em và em trai anh đang rất tốt, anh đừng có mà gây thêm chuyện."
Văn Hạ cười nhạo một tiếng, cầm lên một ly rượu có chạm khắc họa tiết theo khuynh hướng phục cổ, trong ly chứa đầy rượu vàng. Anh lắc lắc cái ly, thuận miệng nói: "Nhìn mặt mũi đứa cháu nhỏ chưa ra đời của tôi nên lời cậu nói tôi sẽ coi như không nghe thấy. Đi ra ngoài đi."
"Nhưng đó là một Omega đấy..."
Văn Hạ nâng mắt, nhướn mày, trên khuôn mặt trêu chọc viết đầy chữ: "Cậu như này còn không phải là vì tên Omega kia à? Tôi nói có sai đâu?"
Hạng Thần cạn lời: "Omega rất quan trọng, họ có liên quan đến tương lai của nhân loại."
"Không có người đâu." Văn Hạ căn bản là không muốn quan tâm đến: "Cứ kệ cậu ta đi thôi, nếu không cậu ta lại cứ cho rằng người khác muốn đến làm hại cậu ta."
Hạng Thần nhíu mày, đúng lúc này máy liên lạc vang lên -- Văn Hạ đã trang bị cho họ máy liên lạc chuyên dụng, miễn là ở trong thành phố F thì đều có thể sử dụng. Chỉ bằng một phím, họ có thể gọi trợ giúp khẩn cấp, theo dõi và xác định vị trí. Phía sau máy liên lạc là ba thiết bị gây nhiễu nhỏ loại xách tay, chúng có thể được sử dụng vào những thời điểm quan trọng.
Hạng Thần đưa mắt nhìn lướt qua dòng tin nhắn trên máy liên lạc, khi ngước mắt lên thì thấy Văn Hạ đang nhìn mình. Anh hỏi: "Dùng được không?"
"?"
"Nguồn năng lượng mà thứ này đang sử dụng là của nhà họ Văn." Văn Hạ nói: "Tôi dự định chờ sau khi tình hình ổn định lại thì bước đầu tiên sẽ là tung máy liên lạc ra thị trường. Đến khi ấy, tôi sẽ từ từ đổi máy gây nhiễu loại cầm tay ở đằng sau thành 'thuốc ức chế' loại xách tay, 'dược phẩm khẩn cấp', 'máy gây nhiễu', 'chất cách trở'. Hẳn là nó sẽ nhận được sự hoan nghênh lớn."
Hạng Thần: "..."
Hạng Thần không biết nên nói cái gì mới tốt, chỉ tùy tiện gật gật đầu rồi xoay người đi ra ngoài.
Tin tức trên máy liên lạc là do Hạng Khôn gửi đến, trên đó chỉ có ít ỏi vài chữ -- có tin tức của Ân Kỳ và Dương Khánh, nhanh chóng tới phòng họp.
Tòa nhà của Tập đoàn Thế Giới Mới bây giờ đã thật sự trở thành trụ sở chính của nhóm bọn họ. Có tổng giám đốc tập đoàn là Văn Hạ cố ý che giấu nên người của Bạch Tháp không thể điều tra được bất cứ tin tức gì về bọn họ. Chính vì thế, họ muốn làm gì cũng đều tiện lợi hơn rất nhiều, nhận được tin tức của những người nằm vùng bên trong Bạch Tháp truyền lại cũng nhanh hơn trước.
Cao ốc có tổng cộng hai mươi hai tầng, vốn dĩ tập đoàn Thế Giới Mới chỉ chiếm sáu tầng trong số đó thôi, nhưng hiện tại, toàn bộ tòa nhà đã thuộc về bọn họ rồi.
Từ tầng sáu trở lên đều là phòng trống, Dương Trạm cũng dọn đến đây để tiện cho việc thảo luận. Anh ấy chiếm cứ một tầng rồi biến nó trở thành phòng thí nghiệm.
Từ tầng tám trở lên là nơi ở của một số người và đó cũng là nơi để mở các cuộc họp.
Tầng mười được thiết kế thành phòng phân tích tác chiến chuyên dụng, bao gồm phòng hội nghị, phòng liên lạc vô tuyến điện, phòng trực tạm thời.
Lúc này, trong phòng hội nghị, Hạng Khôn và Quý Hồng Nguyên đang vừa bật màn hình lớn chiếu bản đồ thành phố F và cấu trúc bên trong của Bạch Tháp, vừa nhỏ giọng thảo luận điều gì đó. Trên bàn là một bản đồ nhỏ gồm các lối ra vào kiểm tra an ninh tại bốn địa điểm ở bốn phía Đông, Tây, Nam, Bắc. Còn La Tử Tùng thì đang ghi lại hướng dẫn bẻ khóa của từng nơi.
Thấy Hạng Thần tới, Hạng Khôn chỉ chỉ phòng liên lạc vô tuyến điện ở bên cạnh, ý bảo hắn đi xem.
Khi Hạng Thần đẩy cửa ra thì thấy Văn Xuyên đang ngồi trước một thiết bị phát thanh lớn -- Cái này còn to và hoàn thiện hơn bất kỳ thiết bị phát thanh nào họ đã sử dụng trước đây. Nó không những có phạm vi tìm kiếm rộng hơn mà còn có một điện thoại vệ tinh chuyên dụng ở bên cạnh.
Có tổng cộng bốn tai nghe và micro ở đây, bên cạnh là một cuốn sách mã Morse, nó được gắn với một cái máy tính nhỏ để phân tích dữ liệu trên máy phát thanh.
Lúc này chợt có một con trỏ nhấp nháy trên màn hình máy tính nhỏ, theo như tín hiệu radar và dữ liệu phóng xạ của đài phát thanh thì có thể biết được là phần lớn nhân lực của Dương Khánh và Ân Kỳ đang tiến đến gần thành phố F rồi.
Chỉ cần ở vùng lân cận có tín hiệu liên lạc là máy tính có thể thực hiện việc chặn tín hiệu và xác định vị trí, cho dù là của kẻ địch hay là của người một nhà thì đều vô cùng tiện lợi.
Văn Xuyên đang nói chuyện, thấy có người tới bèn làm một thế tay. Hạng Thần ngồi xuống ghế bên kia, cầm lấy một cái tai nghe rồi đeo vào tai.
Giọng nói quen thuộc ngay lập tức truyền tới, ngay cả nhiễu sóng hiện tại cũng nhỏ đi rất nhiều, giọng nói trở nên rõ ràng hơn hẳn.
Ở đầu dây bên kia đúng là giọng nói của Kỳ Thập Nhất.
Giọng của Kỳ Thập Nhất rất nghẹn ngào, hẳn là đang vô cùng xúc động, cậu ta nói: "Vết thương của tôi không là gì cả, nó đã lành từ lâu rồi. Nếu như anh Hạng không đến kịp thời thì tôi..."
Kỳ Thập Nhất hít hít mũi: "Ân Kỳ nói mọi người đều bị biến nạp hết rồi, mọi người có khỏe không? Trong thành phố F có bao nhiêu người? Mọi người đều an toàn chứ?"
"An toàn." Văn Xuyên cười, lúc cậu nghe thấy giọng của Kỳ Thập Nhất thì chỉ cảm thấy vô cùng vui mừng: "Ân Kỳ có gây rắc rối gì cho cậu không?"
"Không có." Kỳ Thập Nhất hừ một tiếng, nói: "Tôi nghe đàn em của ông ta nói về chuyện trong nhà máy phát điện mà cảm thấy tức điên cả người. Bọn họ bỏ các anh lại, tự tiện lui về không thèm nghe theo chỉ huy, thế mà vẫn có thể nghĩ là bọn họ có lý được à? Tôi đã đánh nhau với họ một trận rồi, về sau tôi cũng chẳng thèm quan tâm gì đến họ nữa."
Văn Xuyên vui vẻ, thật ra Kỳ Thập Nhất vẫn chỉ là một học sinh, so với An Tĩnh thì cậu ta nhỏ hơn một chút. Ba tháng trước cậu ta vẫn còn trải qua một cuộc sống sinh hoạt bình thường trong trường học, cái loại năng lượng sôi nổi và nhiệt tình gần như sắp tràn ra khỏi đài phát thanh này khiến người ta vừa buồn cười lại vừa cảm động.
"Mọi người có khỏe không?" Kỳ Thập Nhất phấn khởi hỏi: "Đội Cứu Viện... Các đàn anh của tôi có khỏe không?"
Tươi cười đọng lại trên khóe miệng Văn Xuyên, cậu rũ mắt, ngón tay vô thức mà gãi vào góc bàn.
Hạng Thần nắm lấy tay Văn Xuyên, tiếp lời: "Thập Nhất, lâu rồi không gặp."
"Giọng nói này... Anh Hạng?" Kỳ Thập Nhất hưng phấn nói: "Lâu rồi không gặp! Chuyện lúc trước em còn chưa kịp cảm ơn anh! Về sau em lại cứ sốt cao và hôn mê mãi nên cũng chẳng kịp nói lời từ biệt với các anh..."
"Không sao, chỉ cần cậu khỏe là được rồi." Hạng Thần cười nói: "Bây giờ mọi người đi đến đâu rồi?"
"Sắp tới thành phố F rồi ạ. Ân Kỳ vận chuyển rất nhiều tài nguyên tới đây nên tốc độ bị chậm một chút. Nếu không thì sáng sớm ngày kia là đã có thể đến nơi rồi!"
"Trên đường cẩn thận, nhớ chú ý an toàn." Hạng Thần nói: "Tình hình bên ngoài bây giờ thế nào?"
"Ài..." Nói đến chuyện này, giọng của Kỳ Thập Nhất có chút mất mát, nói: "Đừng nói nữa, không thể tìm thấy bất cứ người sống nào nữa rồi, những ai có thể trốn thì đều đã trốn đi hết. Tóm lại là chỗ nào cũng có tang thi, loạn thật sự luôn ấy. Sau khi nhận được tin tức của anh Văn thì bọn em xuất phát luôn, trên đường đi cũng bị tổn thất một ít người, còn bị phá mất mấy chiếc xe... Bây giờ mấy con tang thi đó điên vãi chưởng, chỉ cần có một cuộc chiến nổ ra là sẽ thu hút rất nhiều tang thi..."
"Tự bản thân cậu phải cẩn thận, nhớ để ý nhiều một chút đấy." Hạng Thần nói: "Ân Kỳ có nhiều đàn em như vậy, cậu lại chỉ là một học sinh, đừng có chuyện gì cũng đi tranh giành với bọn họ. Bảo cậu trốn tránh thì nhớ phải trốn tránh, đừng có tùy tiện thò đầu ra nghe chưa?"
Kỳ Thập Nhất nở một nụ cười, nói: "Vâng."
Văn Xuyên ở bên cạnh cười rũ rượi, Hạng Thần lộ ra vẻ mặt khó hiểu. Sau khi hàn huyên một lúc với Kỳ Thập Nhất bèn bảo cậu ta chuyển lời cho Ân Kỳ để ông ta giữ liên lạc với bọn họ bất cứ lúc nào, không được giấu diếm hay có bất cứ động tác mờ ám nào, nếu không hậu quả sẽ do chính ông ta tự chịu trách nhiệm.
Kỳ Thập Nhất vỗ ngực bảo đảm: "Anh cứ yên tâm đi, có em ở đây rồi, em sẽ nhìn chằm chằm bọn họ giúp anh!"
Sau khi cúp máy liên lạc, Hạng Thần chống khuỷu tay lên, nhìn Văn Xuyên: "Cười cái gì đấy? Vui vẻ vậy sao?"
Văn Xuyên đã bị buồn cười một lúc lâu, nói: "Dáng vẻ anh dặn dò Thập Nhất giống y hệt bộ dạng ba anh dặn dò anh."
Hạng Thần sửng sốt một chút, lúc này mới hiểu ra ý của đối phương là gì. Hắn bất đắc dĩ kéo Văn Xuyên qua, để cậu ngồi lên đùi mình rồi nói: "Em muốn nói cái gì thì cứ nói thẳng đi!"
Ngón tay Văn Xuyên vuốt ve đôi mày sắc bén của Hạng Thần, sự ấm áp dâng tràn trong lòng cậu, nói: "Anh sẽ là một người ba tốt."
Hạng Thần hiếm khi đỏ mặt. Hắn giữ chặt tay Văn Xuyên, hôn hôn đầu ngón tay cậu, không nói lời nào.
Hai người đang lặng lẽ nói chuyện yêu đương thì cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, An Tĩnh nói: "Tôi nghe nói là Tiểu Thập Nhất... A!"
An Tĩnh vội vàng chạy ra ngoài với sự xấu hổ: "Xin lỗi xin lỗi, hai người cứ tiếp tục đi."
"Đứng lại." Văn Xuyên buồn cười: "Có chuyện gì thì cậu cứ nói đi."
"Tôi nghe nói là có tin tức của Tiểu Thập Nhất rồi hả?" An Tĩnh vừa cười vừa quay đầu lại: "Cậu ấy thế nào rồi?"
"Rất tốt." Văn Xuyên đứng lên, sửa sang lại quần áo, nói: "Bên các cậu thế nào rồi?"
"Anh La vừa mới đi cùng chú Quý rồi, tôi tới tìm cậu là để cùng quay về phòng thí nghiệm." An Tĩnh chớp chớp mắt, nghiêng đầu nói: "Hay là mở phòng cho hai người các cậu trước để hai người đi nghỉ ngơi chút nhé? Dù sao thì về sau cũng sẽ rất vội, có lẽ là sẽ không có thời gian..."
Người này, thế mà vẫn còn cay cú vụ lần trước Hạng Thần trêu chọc cậu ta và La Tử Tùng mở phòng, thế nên bây giờ mới tìm cơ hội để trêu chọc lại.
Văn Xuyên buồn cười, có lẽ là vì kế hoạch kế tiếp đã rất đầy đủ, anh trai cũng tìm thấy và đã liên lạc được với Kỳ Thập Nhất rồi nên giờ phút này, tâm trạng của cậu cực kỳ tốt. Do đó, giọng điệu của cậu cũng mang theo sự nhẹ nhàng, đáp: "Không cần đâu, mình quay về phòng thí nghiệm thôi."
Hạng Thần đi tập hợp các thuộc hạ của mình sau khi chiếm được khu một và khu hai; đồng thời, hắn đi liên lạc với Chu Thắng, sau đó cũng rời đi cùng với bọn họ.
Thời gian thoáng cái đã trôi qua.
Ngày thứ tư, chân trời mới vừa lộ ra một ít màu trắng xám nhợt nhạt thì ở lối vào phía Bắc của thành phố F, dưới ngã tư đường cao tốc chậm rãi xuất hiện một điểm đen. Các camera xung quanh đã được La Tử Tùng gỡ xuống vào đêm qua. Người của trung úy và Trương Ưng Hải đã chặn đoạn phim giám sát lại, hủy bỏ mệnh lệnh cảnh báo khiến cho người bên phía Bạch Tháp không thể thu được bất kỳ tin tức gì.
Theo kế hoạch, sau khi nhóm người này vào thành sẽ được bố trí đến vùng lân cận với "khu vực giao dịch ngầm" do Văn Hạ quản lý. Quý Hồng Nguyên đứng ở lối vào thành phố, sử dụng máy liên lạc thông tri cho Trương Ưng Hải: "Người ở phía Bắc sắp vào thành, chuẩn bị."
Trương Ưng Hải giơ tay đè đè lên tai nghe gắn trong, vẻ mặt bình thản, nói với người làm nhiệm vụ tại Văn phòng Giám sát và Kiểm tra An ninh Bạch Tháp: "Đi, cùng nhau đi ăn sáng đi."
"Đội trưởng Trương." Mấy nhân viên công tác đứng lên, cúi chào nói: "Không cần đâu, chúng tôi..."
"Chỉ đi một lát thôi, không có chuyện gì đâu." Trương Ưng Hải nói: "Tôi cũng đã mời người của các bộ phận khác rồi, đi thôi. Gần đây tính tình của người phía trên không được tốt, tôi biết các anh em đều đang phải nín nhịn ở trong lòng. Buổi tối mọi người đều phải trực ban nên cũng cũng không có làm khó các cậu, bây giờ đi ăn bữa sáng thì vẫn được mà, đúng không?"
Mấy người hai mặt nhìn nhau, lại nhìn camera giám sát, lối vào kiểm tra an ninh lâu như vậy mà cũng chưa từng có vấn đề gì, trước mắt cũng không có người sống sót tiến vào thành phố, vậy thì chắc là sẽ không sao đâu.
"Được rồi, vậy thì... Cung kính không bằng tuân mệnh." Mấy người gật gật đầu, lấy áo khoác mặc vào rồi đi theo anh ta.
Ra cửa, Trương Ưng Hải bình tĩnh liếc nhìn góc cầu thang rồi đóng hờ cửa.
Đợi mấy người họ đi rồi, những tên đàn em ở chỗ ngoặt ngay lập tức vội vàng chạy đến, đẩy cửa ra rồi trốn vào trong. Sau đó, họ nhanh chóng tắt chuông báo động rồi phát tín hiệu cho cửa kiểm tra an ninh phía Bắc, cho phép sử dụng mật khẩu.
Trương Ưng Hải đi cùng mấy người kia vào nhà ăn. Sau khi kiếm cớ gọi trung úy đi, hai người họ đều châm thuốc rồi trốn vào khu vực hút thuốc ở phía sau phòng bếp nhỏ. Bốn phía nơi này đều là cửa kính, nếu như có nhân viên lui tới thì có thể nhìn thấy rất rõ ràng, tránh được việc bị nghe lén.
Trương Ưng Hải nói với người ở đầu bên kia tai nghe: "Còi báo động chỉ có thể được tắt được trong vòng một giờ, mệnh lệnh cho phép thông hành cứ nửa tiếng là lại yêu cầu phải xác nhận một lần, thế nên các người hãy nắm vững thời gian mà hành động."
Anh ta dừng một chút rồi nói tiếp: "Cái loại thuốc biến nạp mà tên Omega kia hứa đưa cho tôi đã được chưa?"
"Sẽ không để cho cậu phải chờ đợi vô ích đâu. Với lại, cậu cũng không phải là người duy nhất cần dùng đến, thế nên có gì mà phải vội vàng nhỉ?" Quý Hồng Nguyên nói: "Bây giờ chúng ta là châu chấu đứng trên cùng một sợi dây, ai cũng chạy không thoát."
Trương Ưng Hải: "..."
"Tốt nhất là có thể giải quyết được tác dụng phụ." Trương Ưng Hải lạnh lùng nói: "Nếu như các người lừa gạt tôi, tôi nhất định sẽ khiến cho các người phải trả giá đắt. Các người nghĩ chỉ dựa vào chính mình là đã có thể giải quyết được Bạch Tháp rồi sao? Nghĩ cũng đẹp quá rồi đấy."
Quý Hồng Nguyên không đáp lời, ông ấy giơ tay ra hiệu cho đoàn xe đi tới, La Tử Tùng ở chung quanh cảnh giới -- nơi này đã cách xa trung tâm thành phố nên tang thi rất nhiều. Chúng nó đã bị xua đuổi đi quá lâu, không có vật sống để ăn nên đã bị đói tới cực hạn. Thật ra mấy người La Tử Tùng không sợ, nhưng đám người Ân Kỳ thì lại chính là "thức ăn ngon" mới ra lò.
"Nhanh!" Quý Hồng Nguyên đưa ra chỉ thị với lối vào kiểm tra an ninh, đèn xanh không cần kiểm tra đã bật sáng phía trên cánh cửa, cổng cũng theo đó mà mở ra.
Đoàn xe chậm rãi tiến vào, Quý Hồng Nguyên nắm kĩ thời gian, vừa mới có ba xe đi vào thì gần đó đã vang lên tiếng thét quen thuộc của tang thi.
La Tử Tùng dẫn theo một số đàn em mà Hạng Thần đã phân cho anh, tất cả nâng súng giảm thanh lên để ngắm và bắn.
Ở xung quanh đây bọn họ đều thiết kế điểm ngắm bắn, chỉ là đám côn đồ không thể có kĩ thuật bắn súng chuẩn xác, thường xuyên xảy ra tình huống đạn lạc. La Tử Tùng ở phía sau bụi cây bắn từng con một, mặt anh không chút biểu cảm. Sau khi bắn một loạt đạn, anh dùng tay đổi băng đạn, hơi hơi nghiêng đầu nhắm chuẩn, hiệu suất cực cao.
Cũng may tang thi bị đưa tới lúc này vẫn chưa nhiều lắm, người trên mấy chiếc xe đổ mồ hôi khắp người, tay run run cầm súng nhắm vào nơi tang thi xuất hiện.
Suốt một đường bọn họ tới đây đã tổn thất rất nhiều đồng bạn, vừa thấy tang thi là gần như đã xuất hiện bóng ma tâm lý, trên mặt tràn ngập vẻ sợ hãi.
Quý Hồng Nguyên lập tức nói: "Buông súng xuống! Chúng tôi có chuẩn bị!"
Một vài người nuốt nước bọt, kiềm chế mà bỏ vũ khí xuống. Ở phía sau mười một chiếc xe, mấy con tang thi tránh thoát khỏi súng bắn tỉa, đúng lúc lại ở góc chết mà La Tử Tùng không thể ngắm bắn đã nhanh chóng bổ nhào xuống dưới xe.
Người trên xe la hét vô cùng thảm thiết, thi nhau cúi đầu bắn phá. Bọn họ không có ống giảm thanh, tiếng súng nổ lớn lập tức thu hút đám tang thi ở vùng phụ cận.
Đàn tang thi bị đuổi ra xa khỏi trung tâm thành phố giống như sóng biển đen nghìn nghịt dài vô tận kéo tới đây khiến ai nhìn thấy cũng phải sởn tóc gáy.
Quý Hồng Nguyên nghiến răng nghiến lợi, thấy đầu của Ân Kỳ nhô ra từ đỉnh chiếc xe đi đằng trước bèn cả giận nói: "Đã bảo sẽ tuân thủ theo mệnh lệnh cơ mà? Đây là cách mà anh giáo dục người của anh đấy à?"
Đằng sau vẫn còn ba chiếc xe nhưng thời gian nửa tiếng giới hạn đã đến rồi. Quý Hồng Nguyên ra dấu tay ý bảo dừng lại rồi nhanh chóng chạy vào bên trong cửa ra vào.
Đàn tang thi vây tới, xe bị ngăn ở bên ngoài ngay lập tức bị chúng bao vây. Súng máy tự động trên đỉnh xe điên cuồng bắn phá nhưng cũng không ngăn được đàn tang thi trùng trùng điệp điệp leo lên đỉnh xe.
Máu chảy thành sông, thi thể lại thành cầu thang tốt nhất.
"Đi! Cứu không được nữa rồi!" Cửa ra vào đã không còn qua được nữa, nếu không thì sẽ thu hút sự chú ý của đám người bên trong Bạch Tháp. Quý Hồng Nguyên nhanh chóng đưa ra quyết định, ông ấy bảo chiếc xe phía trước rời đi ngay lập tức.
"Tiểu La dẫn đường! Nhanh lên!"
"Chú Quý!" La Tử Tùng cưỡi lên motor, đeo hai khẩu súng trên người muốn kéo Quý Hồng Nguyên lên xe. Quý Hồng Nguyên trực tiếp hóa thành linh miêu. Với động tác nhanh nhẹn, ông ấy nhảy qua đầu vô số tang thi với tốc độ cực nhanh.
Đoàn xe bị lũ tang thi xô đẩy cho không nhúc nhích được. Người trên đỉnh xe vác súng bazooka phóng đạn xuống dưới, một đường đi đến điểm hội họp vô cùng gian nan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.