[ABO] Tình Yêu Ảo Tưởng

Chương 3:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Trì Tổng Tra
Edit: dindino20
Hà Nhan không có bất luận cái nhìn gì đối với chuyện này, đỉnh cấp Alpha cũng không liên quan gì tới cậu cả.
Cậu sớm đã có đại Alpha.
Không biết đại Alpha một mình ở nhà có nhàm chán hay không, cậu mở TV cho đại Alpha xem, đại Alpha gần đây rất thích xem kịch dân quốc.
Ông chủ gọi điện thoại cho Hà Nhan, kêu cậu xuống lầu đưa văn kiện, đưa đến bãi đỗ xe.
Ông chủ là một người tốt, đã có gia đình.
Mặt khác tiểu Omega trong văn phòng cũng là một cậu bé lương thiện, y tin tưởng cậu.
Đối với Hà Nhan không có nghi ngờ, cậu trước nay làm đúng bổn phận, thành thật làm người, ông chủ làm việc với cậu cũng thấy yên tâm.
Hà Nhan ôm văn kiện đi tới bãi đỗ xe, đợi một hồi, liền thấy một chiếc toàn xe hơi cao cấp m thân đen bóng lái vào bãi đỗ xe.
Từ trên xe bước xuống mấy người bảo tiêu, cảnh giác liếc mắt nhìn Hà Nhan một cái.
Hà Nhan chỉ là một tiểu Omega bình thường, cả người tản ra hơi thở ngây thơ vô tội. Bảo tiêu sau đó cũng không đem cậu để ở trong lòng.
Cửa xe mở, một người nam nhân từ phía trên bước xuống.
Hà Nhan liếc mắt một cái liền nhìn ra, đây chính là vị Thái tử trong lời đồn.
Một gương mặt tuấn mỹ đến khó tin, còn có dù cho đã đeo vòng ức chế, vẫn có thể khuyếch tán tin tức tố ra bên ngoài.
Hương vị hơi say lòng người, là mùi rượu.
Vị Alpha lãnh đạm mà quét mắt liếc nhìn tiểu Omega một cái.
Hà Nhan ôm văn kiện, bình tĩnh mà nhìn lại, sau đó dời đi tầm mắt.
Hai người càng đi càng gần.
Đi ngang qua nhau.
Ai cũng không có quay đầu lại.
Buổi chiều thời điểm ở nhà ăn công ty dùng cơm, liền có người nhắc tới chuyện này.
Họ nói bọn họ đã nhìn thấy Thái Tử gia, thật sự rất soái, rất cao.
Hà Nhan yên lặng mà ăn bí đỏ, nghĩ thầm, xác thật rất tuấn tú, cùng đại Alpha của cậu lớn lên có vài phần tương tự.
Nhưng mà đại Alpha của cậu vẫn là đẹp trai nhất.
Ở trong lòng cậu, lúc nào đại Alpha cũng đẹp.
Buổi tối ông chủ dẫn cậu đi nói chuyện, Hà Nhan không quá nguyện ý, bé con của cậu còn đang ở nhà giữ trẻ.
Nhưng mà cậu vừa đến công ty này đi làm, bởi vì đứa nhỏ mà cự tuyệt tăng ca, khó tránh khỏi sẽ làm ông chủ không hài lòng.
Hà Nhan đành phải đi theo.
Đó là một buổi tiệc rượu cao cấp, mọi người áo mũ chỉnh tề, mỗi người đều mang theo vòng ức chế tin tức tố.
Ông chủ thật vất vả mới tìm được bàn, thực mau liền gặp được nhân vật mục tiêu, tiến đến bắt chuyện.
Hà Nhan làm người phiên dịch, hiện giờ đến lúc phát huy công hiệu.
Tiệc rượu, sự tình cơ bản đều đã nói xong, ông chủ uống vào một ngụm, kêu Hà Nhan đi tìm cái gì ăn đi, những món ăn ở đây đều được trang trí thật là tinh xảo, nguyên liệu nấu ăn sang quý.
Nhưng Hà Nhan không có tâm tình ăn cái gì cả, cậu chỉ muốn trở về đón bé con.
Hơn nữa cậu hiện tại có điểm xấu hổ.
Hà Nhan thương bé con, Nhị Nguyệt tuy rằng đều đã biết nói chuyện, nhưng mà không có cai sữa.
Ngày thường vào thời gian này, cậu sẽ trở về uy hài tử, hiện tại vội một ngày, bộ ngực phình phình, trướng đến lợi hại.
Nhưng ông chủ còn không có ý tứ muốn đi, cậu cũng không thể đi. Vì thế đi đến trước bàn ăn, cậu cầm cái khay, cái miệng nhỏ nhắn ăn dưa hấu.
Đột nhiên có một cổ hương vị như có như không quanh quẩn ở chóp mũi của cậu, có điểm giống với đại Alpha, lại so với đại alpha nùng liệt hơn rất nhiều, chỉ một chút đã đem Hà Nhan huân đến muốn hôn mê.
Cậu ngửi được mùi vị quen thuộc, như bị ma quỷ ám ảnh mà đi tới cái phòng kia.
Đột nhiên bên trong có người kéo cửa ra, hương vị kia ập vào trước mặt, mùi rượu nùng liệt đem mỗi gân cốt trên người Hà Nhan muốn hóa thành nước.
Hai chân cậu cơ hồ muốn nhũn ra, lảo đảo nhìn người trước mặt.
Nhưng Hà Nhan nhịn xuống, cậu che lại cái mũi lui về phía sau hai bước, hồng hốc mắt xem người ở trước mắt.
Không phải là đại Alpha của cậu, là Thái Tử gia.
Thái Tử đem tin tức tố ức chế hoàn hảo, đồng thời vị Omega cũng mềm nhũn hai chân, tin tức tố nùng nhiệt tản ra khắp nơi.
Tay hắn lôi kéo người nọ, không lưu tình chút nào đem người ném ra ngoài.
Người nọ ngã xuống bên chân của Hà Nhan, mặt ửng đỏ, bị tin tức tố say đến không biết đêm nay là đêm nào.
Hà Nhan thấy đối phương cũng là Omega, đồng bệnh tương liên, tự nhiên không thể để một Omega bị ném ở trên hành lang như vậy được, vạn nhất bị người khác nhặt đi thì làm sao bây giờ.
Cậu ngồi xổm xuống muốn làm cho Omega kia tỉnh táo lại, hành vi này của cậu lại bị Thái Tử gia hiểu lầm. Cảm thấy bọn họ là một đám.
Đôi mắt của Thái Tử gia nhíu lại, tin tức tố trên người hắn mạnh mẽ đến nổi quét đến trên người Hà Nhan.
Giọng nói hắn vững vàng, từng câu từng chữ hỏi, cậu là ai.
Hà Nhan đột nhiên không kịp phòng ngừa bị tin tức tố của hắn tập kích, cả người đều ngồi xuống, thạch lựu hương từ trên cơ thể cậu không thể khống chế được lan tỏa ra.
Càng nan kham nhất chính là, cậu thế nhưng vào giờ phút này tràn ra sữa……
Đem vải vóc trước ngực làm cho ướt đẫm……
Thạch lựu hương hoà với hương sữa, làm sao có thể giấu được Thái Tử.
Hắn cười nhạo: “Bọn họ vì muốn bò lên người tôi không biết đã đánh cược bao nhiêu liêm sỉ. “
Hà Nhan bị tin tức tố của Thái Tử gia làm cho đầu váng mắt hoa, rất khó chịu, làn da cũng vì thế mà trở nên ửng đỏ, nửa người dưới càng đừng nói đến.
Thạch lựu hương lan tỏa khắp nơi biểu hiện cho việc cậu từ trong ra ngoài đều ướt đẫm.
Cậu che lại cái mũi, hai mắt đỏ ửng thỉnh cầu nói: “Xin ngài mang lên vòng ức chế.”
Thái Tử gia từ trên cao nhìn xuống mà đánh giá cậu, không nói nữa, xoay người liền quăng ngã ghế.
Hà Nhan rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, cậu từ trong túi áo móc ra thuốc ức chế, nuốt vào một viên, lại cho Omega đang hôn mê kia một viên, sau đó gọi điện thoại cho người của hội sở.
Đối phương vội vàng phái Beta lại đây, đem Omega trên mặt đất mang đi.
Hà Nhan đem vòng ức chế trên cổ đặt thành mức cao nhất, khối làn da ở tuyến thể đều bị kích thích đến hơi hơi nóng lên.
Lúc này cửa lại bị mở ra, Thái Tử áo mũ chỉnh tề xuất hiện, đã mang vòng ức chế, mặt vô biểu tình mà nhìn cậu liếc mắt một cái, đột nhiên đem một kiện tây trang ném tới trên người cậu, sau đó liền nhấc chân rời đi.
Mặt của Hà Nhan bị tây trang che lại, chờ lấy xuống được, trước mặt đã không còn thấy bóng người.
Cậu trốn vào toilet Omega, rửa rửa áo sơ mi, cuối cùng lại khoác lên người kiện tây trang kia.
Kỳ thật cậu không muốn mặc, nhưng là cậu chỉ có một cái áo sơ mi đơn bạc, không thể che lấp được tình trạng ngực ở bên trong.
Áo khoác này giống như mưa đúng lúc rơi vào mảnh đất khô cằn, rồi lại không hiểu được tâm tư chủ nhân của nó.
Hà Nhan không muốn nghĩ nhiều như vậy, mặc vào áo khoác, gọi điện thoại cho ông chủ, nói bản thân phát sinh tình huống ngoài ý muốn, xin về sớm.
Ông chủ từ điện thoại nói đồng ý, Hà Nhan mặc một cái áo khoác hết sức không hợp với cậu, rời khỏi công ty, đứng ở trên đường cái đón taxi.
Lúc này một chiếc xe hơi dừng lại ở trước mặt cậu.
Cửa sổ xe được mở xuống, khuôn mặt lãnh đạm tuấn mỹ của Thái Tử gia xuất hiện ở bên trong.
Hắn nói, lên xe.
Hà Nhan lắc đầu.
Thái Tử gia nói: “Đem áo khoác trả tôi.”
Hà Nhan thành thật mà đem áo khoác cởi xuống, đưa qua.
Quả nhiên, mặt trên đã dính đầy nãi hương.
Thái Tử gia chán ghét cau mày: “Dơ quá.”
Hà Nhan nan kham mà cầm lên áo khoác: “Bao nhiêu tiền, tôi đền cho anh.”
Thái Tử gia nói ra một con số, Hà Nhan liền ngậm miệng, bán cậu cũng không đền nổi.
Thái Tử gia đương nhiên biết cậu đền không nổi, chỉ hỏi cậu: “Là ai phái cậu tới.”
Thái Tử nói: “Cậu cũng tên Hà Nhan?”
Hà Nhan kinh ngạc mà hé miệng, thần sắc của cậu càng làm cho Thái Tử chắc chắn cậu không có ý tốt.
Thái Tử ném xuống một câu: “Nói cho cậu biết tôi muốn tìm một người, tên là Hà Nhan, nhưng mà... Hà Nhan lớn lên sao có thể bình thường như vậy.”
Cậu có điểm ủy khuất, Hà Nhan là tên cậu không sai.
Là tên do ba mẹ cậu đặt.
Trời sinh đã kêu Hà Nhan....
Hà Nhan đón Nhị Nguyệt từ nhà trẻ trở về, bé con vừa thấy cậu liền phun bong bóng kêu papa, ngoan đến mức làm tâm Hà Nhan đều mềm nhũn.
Nhị Nguyệt vừa nhào đến trong lòng ngực cậu, hai cái tay nhỏ xíu liền nắm áo khoác trên người cậu ngửi ngửi ngửi.
Giống hệt như là chó con, ngửi thấy còn muốn kêu gâu gâu, nói loại ngôn ngữ trừ bỏ nàng ai cũng đều không hiểu.
Nhưng mà Hà Nhan đã hiểu, cậu hỏi Nhị Nguyệt, có phải thích tin tức tố trên quần áo hay không.
Nhị Nguyệt không nói có thích hay không, buổi tối sau khi uống sữa xong, nàng ôm chiếc áo khoác ấy ngủ.
Nhị Nguyệt thực là thích tin tức tố của Thái Tử gia.
Buổi tối Hà Nhan mở máy tính xử lý công việc, Đại Alpha an an tĩnh tĩnh mà ở bên cạnh bồi cậu.
Cậu nhìn máy tính một hồi, đột nhiên thở dài, đem chân gác lên ghế, ôm đầu gối, cằm đặt ở trên, ngoan ngoãn ở trước mặt đại Alpha nói: " Em hôm nay gặp được một Alpha, em không phải là cố ý mang áo khoác hắn về, anh không cần phải tức giận.”
Dáng vẻ này của cậu, lại nhìn ra được Nhị Nguyệt là giống cậu.
Nhị Nguyệt lớn lên xinh đẹp, lại rất ngoan ngoãn, luôn có một loại khí chất mềm mại.
Loại khí chất này là di truyền từ Hà Nhan.
Hà Nhan nhẹ giọng nói xin lỗi, nhưng cậu không có mất khống chế, cậu khống chế được bản năng.
Trước mặt đại Alpha nói: "Em cũng không có trách anh".
Hà Nhan lại hỏi: “Chồng ơi, anh có thể đánh dấu em không?”
Đại Alpha không nói gì, cũng không có đồng ý.
Hà Nhan sờ sờ cổ chính mình, ôn nhu đối với đại Alpha nói: “Kỳ thật không có đánh dấu cũng không sao cả, em đã là người của anh rồi, chuyện này bất kể là ai cũng không thể thay đổi được.”
Buổi tối trước khi đi vào giấc ngủ, Hà Nhan âu yếm nói với đại Alpha chúc ngủ ngon.
Nhưng nếu có người ngoài nhìn vào sẽ phát hiện Hà Nhan ngủ trên một đống quần áo, là quần áo của đại Alpha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.