Tác giả: Trì Tổng Tra
Edit: dinodino20
Hà Nhan không tình nguyện.
Chung Quyền nói: "Cậu cũng không có bệnh, sợ cái gì.”
Hà Nhan thở dài, sau đó đồng ý.
Ở bệnh viện hết một buổi trưa, cuối cùng bác sĩ hẹn bọn họ ba ngày sau tới lấy kết quả.
Chung Quyền muốn đưa Hà Nhan trở về nhà, nhưng Hà Nhan lại nói không được, cậu còn muốn đón bé con về.
Chung Quyền đồng ý, đem người đưa đến nhà giữ trẻ.
Sau khi khám bệnh xong đã lập tức có kết quả, chỉ là Chung Quyền nhắc nhở bệnh viện, không cần lập tức thông báo.
Bởi vì Thái tử gia không muốn cho Hà Nhan biết cậu bị bệnh.
Biết bản thân bị tâm thần phân liệt, cũng không phải là chuyện tốt lành gì.
Hắn nhìn hai tờ kết quả kiểm tra, kết luận Hà Nhan xác thật là có vấn đề, cậu xuất hiện ảo giác nghiêm trọng, nhưng trước mắt không có xảy ra tình huống tự mình hại mình.
Mà hắn, thế nhưng cũng có vấn đề.
Bác sĩ chuyên môn đem trọng điểm đánh dấu lại, y nói ký ức của Chung Quyền có dấu vết bị xóa bỏ.
Nói chính xác hơn là, hắn đã bị thôi miên.
Chung Quyền sau khi đọc xong kết quả thì muốn gọi một cuộc điện thoại, chỉ là vừa lúc cửa sổ xe bị gõ vang lên, Hà Nhan ở bên ngoài ôm một đứa bé mặc áo khoác thỏ con đang khom lưng nhìn hắn, dùng tay ý bảo hắn đem cửa sổ xe kéo xuống.
Chung Quyền thu hồi di động, đem cửa sổ xe kéo xuống, Hà Nhan nhìn hắn nói: “Nhà tôi cách nơi này không xa lắm, hơn nữa tôi còn muốn đi chợ mua thức ăn, anh đi về trước được không.”
Chung Quyền nhìn cậu ôm hài tử, em bé đã một tuổi cũng không còn nhỏ, mới ôm một hồi, trên trán cậu liền xuất hiện một tầng mồ hôi.
Nghĩ đến Hà Nhan mới trải qua kỳ phát tình không lâu, thân thể suy yếu, tinh thần còn có vấn đề, thật là làm người ta lo lắng.
Chung Quyền nói: “Lên xe, tôi đưa cậu đi.”
Hà Nhan nói: “Thật sự không cần đâu.”
Vừa dứt lời, Chung Quyền liền mở cửa xuống xe, nghĩ nghĩ, sau đó đem áo khoác cởi ra ném vào trong xe, cuốn lên tay áo sơmi.
Hà Nhan nhìn một loạt động tác của hắn, sửng sốt một hồi.
Chung Quyền nới lỏng cà vạt, vươn tay: “Nhóc con này, tôi ôm giúp cậu.”
Hà Nhan ôm chặt hài tử, cảnh giác lui ra phía sau một bước.
Chung Quyền trừng lớn đôi mắt: “Làm cái gì, cậu sợ tôi bắt cóc trẻ em sao. Tôi chỉ là cảm kích cậu hôm nay đã giúp đỡ tôi, hơn nữa không phải eo cậu không được khỏe sao, đau đến cái trán đều đổ mồ hôi còn bướng.”
Hà Nhan ngượng ngùng: “Hả, là như vậy sao, nhưng mà làm sao anh biết được eo tôi không tốt.”
Chung Quyền duỗi tay ôm lấy bé thỏ con, chính mình cũng không thể hiểu được.
Hắn như thế nào biết được eo của Hà Nhan không khỏe?
Kỳ thật Hà Nhàn vẫn luôn muốn tự mình ôm, bởi vì Nhị Nguyệt bắt bẻ đến lợi hại, ở nhà giữ trẻ cũng không thích bị người khác ôm, các lão sư cơ bản đều để nàng chơi một mình, sau đó ở một bên nhìn.
Chỉ số thông minh của Nhị Nguyệt rất cao, mới còn nhỏ xíu nhưng đã nói được không ít từ.
Ngoan đến làm cậu đau lòng.
Vậy nên bé con có tật xấu không thích bị người khác chạm vào, Hà Nhan cảm thấy cũng không phải chuyện gì lớn.
Nhưng xác thật eo cậu vô cùng đau đớn.
Sau khi đưa bé con cho Thái tử gia ôm, cậu luôn chú ý đến biểu tình của Nhị Nguyệt, tính toán nếu Nhị Nguyệt có một chút không vui, cậu liền lập tức ôm nàng trở về.
Nhưng không ngờ tới Nhị Nguyệt vừa ở trong lòng ngực của Chung Quyền, liền vui vẻ phun bong bóng.
Thích Chung Quyền đến muốn mệnh, vẫn luôn gọi chú Thơm Thơm.
Chung Quyền ôm lấy thân thể mềm mại của bé con, nhướng mày nói: “Nhóc con này, còn rất có phẩm vị, tin tức tố của chú không tồi đâu đấy.”
Hà Nhan choáng váng, Thái Tử gia ôm Nhị Nguyệt đi vài bước, quay đầu lại: “Dẫn đường đi, không phải nói muốn đi chợ mua thức ăn sao?”
Hà Nhan hoàn hồn, chạy nhanh theo.
Mua đồ ăn xong, Chung Quyền nói muốn ăn cơm, kêu Hà Nhan làm.
Hà Nhan lúc này tạm thời không có thời gian nhớ đến Hà Bạch, bởi vì cậu đang bị Thái tử gia bắt bẻ sai sử, xoay như chong chóng.
Thật vất vả mới xong một bữa cơm, Chung Quyền sau khi rượu đủ cơm no, ở trong phòng khách chơi với Nhị Nguyệt.
Hà Nhan rửa chén xong, do dự một chút, vẫn là ngồi đối diện với Thái Tử gia, nhẹ giọng nói: “Tôi cảm thấy như vậy không tốt.”
Chung Quyền hỏi: “Cái gì?”
Hà Nhan khó xử nói: “Tôi…… Không phải là Hà Nhan của anh, huống hồ anh cũng đã có vị hôn thê, mà tôi cũng đã có gia đình rồi.”
Chung Quyền càng nghe môi mím đến càng chặt: “Cậu có ý gì.”
Hà Nhan: “Tôi cảm thấy, hôm nay cùng nhau mua đồ ăn còn cùng nhau nấu cơm, không quá thích hợp.”
Chung Quyền đột nhiên từ trên sô pha đứng lên, tựa như dẫm phải chân: “Cậu nghĩ quá nhiều rồi! Tôi! Tôi chỉ là đang thương hại cậu mà thôi! Làm sao tôi có thể thích cậu được!”
Hà Nhan nhìn Chung Quyền đột nhiên tức giận, cậu vội nói: “Tôi không phải có ý này.”
Chung Quyền hùng hổ doạ người: “Cậu chính là cảm thấy tôi thích cậu, cậu không cần suy nghĩ quá nhiều, tôi đã từng nói với cậu, sở dĩ tôi đối tốt với cậu, chỉ bởi vì cậu tên Hà Nhan.”
“Nếu cậu mang một cái tên khác, ngày thường tôi căn bản sẽ không nhìn tới dù chỉ một lần!”
Lời này của hắn dĩ nhiên có lực sát thương rất lớn, Hà Nhan rũ xuống đôi mi, mím môi không nói một lời.
Nhị Nguyệt cảm giác được trong phòng không khí có chút không đúng, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên, múa may tay nhỏ: “Mommy, chú thơm thơm không buồn, ngoan nha.”
Hà Nhan ôm lấy thân thể mềm mại của Nhị Nguyệt: “Thực xin lỗi, là tôi tự mình đa tình.”
Cậu vuốt tóc Nhị Nguyệt: “Nhưng mà anh cũng không cần phải như vậy đâu, tôi chưa bao giờ cảm thấy bản thân cần được người khác thương hại.”
“Tôi có việc làm, tôi có bé con, còn có người yêu, có lẽ tôi không giống như anh sinh ra đã đạt đỉnh cấp, tin tức tố chất lượng tốt, còn có nhiều tiền như vậy nhưng mà tôi cảm thấy tôi bây giờ đã rất tốt rồi.”
Chung Quyền hối hận, vì bản thân đã nói quá lời.
Hắn nói cậu đáng thương, là bởi vì Hà Nhan bị bệnh.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, chính bản thân hắn cũng có vấn đề, người yêu cũng tìm không thấy, chỉ có thể ở trong biển người mênh mông tìm kiếm một Hà Nhan không rõ bộ dáng.
Có lẽ khi Hà Nhan chân chính xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn cũng không nhận ra được.
Nghĩ đến việc này, còn không biết hắn so với Hà Nhan ai đáng thương hơn.
Đại khái đều đáng thương đi.
Hà Nhan nhìn thời gian: “Anh trở về đi, ông xã tôi hẳn là sắp về rồi.”
Thời điểm Hà Nhan nấu cơm, hắn cũng đã xem xét xung quanh một lượt.
Nơi này xác thật có dấu vết sinh hoạt của Alpha, nhưng hương vị sớm đã không còn nữa.
Hắn thậm chí còn không thể nghe ra được bất kì tin tức tố nào.
Hà Nhan vẫn luôn sinh hoạt với người chồng trong ảo tưởng của mình, cho thấy bệnh cũng đủ nghiêm trọng.
Chung Quyền không dám kích thích Hà Nhan, bác sĩ cũng đã nói như vậy.
Đối với Hà Nhan, Chung Quyền luôn tồn tại cảm giác phức tạp.
Một khía cạnh khác, hắn cảm thấy một Omega bơ vơ không nơi nương tựa tinh thần còn có vấn đề làm thế nào cũng không thể mặc kệ được.
Về phương diện khác, xác thật như lời Hà Nhan, hắn quản cậu làm cái gì chứ.
Tựa như lời Hà Nhan nói, cậu có hài tử, có công việc, có người chồng trong ảo tưởng, cũng khá tốt……
Tốt cái con khỉ! Người chồng trong ảo tưởng đó có thể cho cậu tin tức tố sao!
Không có tin tức tố Hà Nhan sẽ như thế nào, bé con phải làm sao bây giờ!
Hắn còn rất thích đứa nhỏ này, lần đầu tiên nhìn thấy đã thích.
Nhìn đến đứa nhỏ này, nội tâm liền sẽ xuất hiện cảm giác kỳ quái.
Nhỏ xíu như vậy, còn mềm mại, ôm vào trong ngực giống như ôm một bé mèo mới sinh, bị nó liếm một cái, tê tê dại dại.
Chung Quyền chính là vì hài tử, cũng không thể mặc kệ Hà Nhan.
Hắn xoa xoa huyệt thái dương, thở dài, sau đó từ trong tây trang móc ra một cái hộp, đưa tới trước mặt Hà Nhan.
Hà Nhan nhìn cái hộp đó, không có nhận: “Đây là cái gì?”
Chung Quyền: “Tin tức tố.”
Bên trong là dùng máu của Chung Quyền điều chế ra thuốc ức chế, một lần có thể dùng được rất lâu.
Hà Nhan kinh ngạc nhìn Chung Quyền, hắn xấu hổ dời đi tầm mắt, không được tự nhiên nói: “Tôi cũng không thể mỗi lần đều sẽ cắn ngón tay cho cậu uống máu được, rất phiền toái, còn đau.”
Hà Nhan đem hộp nhận lấy, ngượng ngùng nói cảm ơn hắn.
Thái tử gia người này tuy rằng có khi rất kì quái, nhưng tâm địa vẫn rất tốt.
Nếu không kỳ quái, còn sẽ đi khoa thần kinh xem bệnh sao.
Không thể dùng hình thức của người thường đi hỏi suy nghĩ của Thái tử gia được.
Mặc kệ nói như thế nào, những người đã giúp cậu, đều là người tốt.
Chung Quyền đứng dậy: “Tôi đi đây.”
Hà Nhan ôm theo Nhị Nguyệt cũng đứng lên đi theo: “Tôi tiễn anh.”
Cậu đưa Chung Quyền đến cửa, hắn đứng ở ngoài cửa, đột nhiên xoay người: “Đúng rồi, tôi còn chưa có hỏi cậu, thỏ nhỏ này tên gì?”
Hà Nhan lúc này mới phản ứng lại, hình như cậu còn chưa nói tên bé con cho Chung Quyền biết.
Lúc này Nhị Nguyệt ở trong lòng ngực cậu thanh âm vang dội hô lên: “Con tên Nhị Nguyệt!”
Thái Tử gia ngẩn ra, mê mang nhìn về phía Nhị Nguyệt: “Cái gì?”
Hà Nhan sờ sờ gương mặt của nữ nhi, cậu đứng ở khung cửa, ánh sáng từ trong phòng dừng lại ở trên tóc của cậu, lóe lên vẻ nhu hòa dịu dàng chưa từng có.
Bên khóe môi cậu câu lên một nụ cười nhợt nhạt, ánh mắt dừng lại trên người Thái tử gia.
Rõ ràng là ấm áp như vậy, nhưng lời cậu nói ra giống như sấm xét, làm Chung Quyền khiếp sợ không thôi.
Hà Nhan nói: “Nhị Nguyệt, nàng tên là Nhị Nguyệt, Nhị là số hai còn Nguyệt là tháng. Tôi với ông xã quen biết nhau vào tháng hai năm trước, đó là vào một mùa đông.”
Bé con trong lòng ngực cậu khẽ động đậy, Hà Nhan siết chặt đôi tay, gắt gao ôm lấy hài tử: “...Một mùa đông ấm áp nhất trong cuộc đời của tôi.”
Hà Nhan còn nói: “Tên của Nhị Nguyệt là do tôi đặt, ông xã nói nếu tôi thích là tốt rồi...”